Edit: Thủy Lưu Ly
Trong căn phòng rộng rãi sạch sẽ, khi Warner chìm vào giấc ngủ, bóng hình Mạc Vấn ở trong phòng tắm vẫn không cách nào lái ra khỏi đầu anh.
Trong lòng Warner rất khinh thường hành vi lén lút nhìn thân thể người khác, nhưng lúc ấy, ánh mắt anh lại không kìm được mà nhìn chăm chú vào đôi chân dài thẳng tắp của đối phương.
Giọt nước theo cổ đối phương trượt xuống lưng, lại theo đường cong mê người mà chậm rãi rơi xuống sàn.
Trái cổ Warner nhẹ nhàng giật giật, dường như anh có thể nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống vỡ tan trên sàn phòng tắm được lát bằng gạch men.
Warner rất ít khi lấy từ ngữ duyên dáng để khen ngợi người nào, loại ca ngợi xuất phát từ nội tâm đối với thân thể một người giống như thế này là lần đầu tiên. Bản thân anh biết mình không nên nhìn nữa nhưng ánh mắt lại không thể dời khỏi bóng hình mờ ảo in trên cánh cửa phòng tắm bằng pha lê ấy, nóng rực, chuyên chú như muốn trừng ra một cái lỗ trên đó vậy.
Cánh tay đặt trên chăn mỏng hơi giật giật, Warner như bị thứ gì đánh thức, mí mắt động động, chậm rãi mở ra.
Sắc mặt Warner rất kém, kể từ khi trở về học viện, liên tục mấy ngày đều mơ thấy học viên tên Mạc Vấn ở đối diện phòng ký túc xá mình.
Luôn mơ thấy một cảnh tượng cũng thôi đi, lại còn tự động kéo dài nội dung vở kịch, rõ ràng lúc trước anh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi vội vã quay đầu có được không!
Vào ngày thứ nhất, tâm tình Warner còn có chút chập trùng, hiện tại cũng đã mất cảm giác.
Yên tĩnh, khép mắt tựa vào đầu giường một lúc, xong Warner mới mở mắt nhìn độ sáng bên ngoài cửa sổ, đánh giá thời gian, rồi ngồi dậy rời giường.
Sáng sớm còn có một tiết thực chiến cơ giáp.
Mùi vị thức ăn trong căn tin không tệ lắm, bất kể là buổi sáng có tiết hay không, học viên đều tự giác đến căn tin lĩnh bữa sáng, rất ít người đơn độc ra ngoài mua đồ ăn.
Mạc Vấn và Pohl quyết định thay phiên nhau nghỉ ngơi, mỗi người một tuần lễ, cho nên sáng sớm lúc không có tiết chỉ có một người xuống căn tin lĩnh phần ăn cho hai người trở về.
Mạc Vấn không có thói quen ngủ nướng, có điều thấy Pohl có vẻ rất hài lòng với lịch nghỉ thay phiên như vậy nên cậu cũng ngầm thừa nhận.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, phòng Warner đối diện cũng có động tĩnh. Mạc Vấn xoay người nhìn lại, vừa vặn đối diện với Warner.
Người nhà Warner đúng là rất hào phóng, Mạc Vấn cảm thán, lúc đó cậu lưu lại số tài khoản cũng không phải ôm tâm tư muốn làm giàu.
Nhưng mà đúng là cậu đã phát tài thật!
Nếu sớm biết có một ngày Warner sẽ bị bắt cóc, thì cậu còn tham gia thế giới giả thuyết làm gì, vừa lãng phí thời gian, lãng phí sức lực lại không có bao nhiêu tiền.
Nếu nói lúc bắt đầu mối quan hệ giữa hai người hơi khập khiễng, vậy bây giờ bản thân Mạc Vấn đã giải trừ bất mãn. Dù hai người cũng không thường gặp nhau, nhưng xét trên phần ‘hậu tạ’ kia, thì duy trì hình thức thăm thỏi lúc gặp mặt là lễ phép căn bản.
Sau khi nhìn Warner khẽ cười một cái, không biết có phải ảo giác của Mạc Vấn không, mà cậu lại cảm thấy sắc mặt Warner càng kém, đôi mắt xanh vốn đã lạnh nay càng không ngừng phóng về phía mình những tia sáng lạnh căm căm.
Nhìn Warner không thèm nói tiếng nào đã nhấc chân vào thang máy, Mạc Vấn chợt lóe kinh ngạc.
Không phải tâm linh Mạc Vấn quá yếu đuối, mà là cậu chưa từng thấy người nào lại không thích nói chuyện như vậy.
Cho dù chuyện ơn nghĩ đã giải quyết bằng tinh tệ, xem như không ai nợ ai nhưng thường thì người ta cũng sẽ ôn hòa nhã nhặn tâm sự giao tình với đối phương, bởi biết đâu sau này còn có cơ hội hợp tác, chừa đường lui cho mình không khi nào là thừa cả.
Trên đời này, đa số mọi người, cho dù không thích ai, mặc kệ lén lút ngán chân đối phương thế nào, nhưng bên ngoài vẫn duy trì thái độ thân thiện, đây cũng là một nghệ thuật sống.
Giống như những người nhanh mồm nhanh miệng, có người nào là nắm quyền to? Ngay cả đang tại chức thì những người này cũng thường là sự tồn tại bị xa lánh.
Mạc Vấn tuyệt đối là cao thủ trong những người như thế. Quyền thế cậu nắm trong tay không phải lớn đến mức độ một tay che trời, không cần nhìn sắc mặt người khác cho nên cậu hay có thói quen duy trì mối quan hệ hòa bình ở mặt ngoài, mà lần này đụng phải người không chịu phối hợp như vậy, khiến cậu cảm thấy có chút bối rối nhẹ.
Hơi dừng một chút, Mạc Vấn cười cười đi vào thang máy. Đúng là cậu đã quên, đây còn là một đám học sinh chưa tốt nghiệp.
Đêm qua có mưa nhỏ nên nhiệt độ vào sáng sớm hơi thấp, vì để tránh tạo ấn tượng lớp trưởng chỉ mặc một bộ quần áo, Mạc Vấn đã đổi thành bộ quần áo trước nay chưa từng mặc.
Lần này màu sắc chủ đạo là màu trắng thuần, viền áo gắn lông xù, nhìn từ xa giống hệt một chiếc áo choàng lông cáo cỡ lớn.
Chất liệu không phải loại tơ cực phẩm kia nhưng xét về kiểu dáng và khí chất, cũng khiến người khác không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần, cảm thấy trên người người này có một loại quý khí không nhiễm khói lửa nhân gian.
Ồ, kiểu dáng thật thần kỳ, là một bộ quần áo thần kỳ.
Warner ngồi vị trí kế cửa sổ trong căng tin, thấy những bên cạnh thường nghiêng người dáo dác nhìn ra ngoài, anh cũng ngẩng đầu nhìn xem, lúc phát hiện bóng người càng đi càng gần ấy, lại quay đầu hung hăng trừng Dick một cái.
“Nhìn cái gì vậy! Đôi đũa sắp đâm vào lỗ mũi rồi kìa.”
Lambert bật cười, bị cái chân ở dưới bàn của Dick dùng sức đạp một phát.
Lambert hít vào một ngụm khí lạnh, hơi liếc nhìn xung quanh, rồi thông minh dời đề tài: “Dick, Amber đâu?”
Dick bị Lambert cười nhạo, cảm thấy mất mặt, cũng không thèm ngẩng đầu đã trả lời: “Có khi còn chưa tỉnh ngủ đâu.”
Trời vừa sáng, từ lúc gặp mặt Warner đến giờ đã không thấy anh nói nhiều mấy câu, tuy rằng bình thường anh nói rất ít nhưng còn chưa đến mức độ tiếc chữ như vàng thế này
Tiếc chữ như vàng? Đó là đối với người ngoài đấy, được không hả.
Lambert quan sát sắc mặt Warner, ho khan một tiếng lấy tinh thần, quan tâm hỏi: “Lão đại, sáng nay tâm tình cậu không tốt à?”
Warner ngẩng đầu, bình tĩnh dùng ánh mắt không gợn sóng nhìn lướt qua Lambert, không lên tiếng.
Dick cười nhạo Lambert, chuẩn bị trả mối lúc bị chọc quê lúc nãy, nhếch miệng cười nhạo: “Mỗi ngày đều có mỗi khuôn mặt này, cậu có thể phát hiện tâm tình cậu ta không tốt? Cậu nên đến khoa mắt khám thử đi.”
Phát hiện mặt Lambert tái đi, Dick ra vẻ nhìn quanh, bỗng nhiên chỉ tay vào bóng lưng chuẩn bị rời đi, gào to nói: “Mau nhìn, Lambert! Người đẹp muốn đi rồi!”
Lúc Warner ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Mạc Vấn cầm theo bữa sáng chầm chậm rời đi, sắc mặt anh lại lạnh xuống.
Anh cũng không biết mình bị cái gì, đột nhiên lại thấy rất tức giận!
Đã nói sẽ không quan tâm cậu ta nữa mà?
…
Khi Mạc Vấn về đến ký túc xá, Pohl vẫn còn ngủ say, mặc meo meo giẫm đến giẫm đi trên mặt cậu ta cũng không chịu tỉnh.
Bình thường người này nhìn sáng lạn có học thức nhưng lúc ngủ thì giống hệt heo chết vậy.
Mimi vừa nhìn thấy Mạc Vấn cầm bữa sáng trở về, lập tức nhảy xuống giường, vòng quanh cậu mấy vòng, miệng còn không ngừng kêu meo meo.
Ở thế giới tương lai này không có mấy loại thức ăn cho chó hay mèo gì, linh trí của bọn chúng dần mở ra rồi thì sao chúng còn muốn ăn mấy loại bánh quy chỉ có mùi mà không có vị gì như trước nữa.
Theo thời gian trôi đi, thân thể của bọn chúng đã xảy ra những thay đổi rất nhỏ, cho nên dù bây giờ con người có cho bọn chúng ăn thứ gì thì cũng chẳng xảy ra chuyện quá lớn.
Bới ít cơm vào bát chuyên dụng của Mimi, Mạc Vấn xoa xoa đầu nó một cái, thấp giọng nói: “Ăn đi.” Xong lại ngẩng đầu nhìn cái người còn đang vùi đầu ngủ say – Pohl, đặt phần cơm của cậu ta lên bàn, nhẹ nhàng cài cửa lại rồi mới đi ra ngoài.
Mạc Vấn cũng không biết trong lòng Warner cậu là một kẻ thầm mến lại cuồng theo dõi, cho nên bất kể hai người tình cờ gặp nhau ở đâu, cậu đều nhẹ nhàng gật đầu chào hắn, không quan tâm đối phương có nhìn thấy hay không, cứ chào hỏi theo lịch sự là được.
Số lần càng nhiều, Warner bắt đầu suy nghĩ có phải bản thân quá đáng lắm không.
Người ta cũng đâu làm chuyện gì khác người, không cầu giao du, không chủ động tiếp chuyện với anh, chỉ là chảo hỏi thôi, mà mỗi lần bản thân đều làm như không thấy thì hình như hơi kênh kiệu thì phải.
Vì thế Mạc Vấn từ từ phát hiện, Warner cũng bắt đầu gật đầu đáp lại cậu.
Đây đúng là tiến bộ vượt bậc của nhân loại.
Có một lần Warner đột nhiên chủ động chào hỏi đã dọa Pohl sợ hết hồn, trực tiếp hỏi Mạc Vấn có phải hôm nay Warner uống nhầm thuốc gì không.
Đương nhiên Mạc Vấn sẽ không nói đoạn Warner bị bắt cóc kia cho Pohl nghe, nó không chỉ là bí mật của Mạc Vấn mà còn là bí mật mà Warner muốn cật lực che giấu.
Từ lúc Warner được cứu về, học viện lập tức bị bí mật thanh lọc một lần, không chỉ có mấy giáo sư tuyên bố muốn đổi nghề, mà còn có một số học viên bởi vì giấu giếm ma túy mà bị tra xét.
Mặc kệ người khác có tin không, chứ Mạc Vấn không hề tin.
Horst là học viện tinh anh, có nơi nào có đãi ngộ tốt hơn nơi này sao?
Coi như những học viện tinh anh khác muốn bỏ ra giá cao để đào người thì cũng phải nhìn xem bản thân người đó có đáng để họ làm vậy không đã.
Học viên càng như thế, có thể dám hút thuốc ở học viện cũng không có ai. Mỗi phòng ký túc xá đều được sắp xếp hai người một phòng, anh hút thuốc thì có thể đàng hoàng trốn trong chăn mà không bị phát hiện?
Có điều thấy bạn học xung quanh đều tỏ vẻ bình thường, Mạc Vấn nghĩ có lẽ đây là cách những học viện lớn dùng để giải quyết phiền phức chăng.
Hiện tại trên sinh hoạt vật chất đúng là Mạc Vấn không thiếu gì, chỉ có một chuyện đau đầu là tập thể bạn học lại đột nhiên nổi hứng đặt cho cậu một nickname.
‘Người đẹp’
Nickname này cũng quá nhật cẩu*!
(*ngôn ngữ mạng, đại ý là biểu đạt tâm tình vô cùng nhứt ‘trứng’ của nhân vật)
“Người đẹp, nghe nói thành tích thi cử của cậu lại đứng đầu khóa rồi?”
Nghe thấy giọng nói này, gương mặt Mạc Vấn lập tức cứng ngắc. Từ khi nickname lừa đảo này bị Dick kêu loạn trên đường, đã bị những người gần đấy có ‘lòng tốt’ mà truyền bá khắp nơi.
Cậu thật sự cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này.
Mệt mỏi quá, cảm giác không muốn yêu nữa.
Từ đầu mọi người chỉ thấy thú vị mới gọi, sau đó càng gọi càng quen thuộc, cuối cùng lại trở thành thói, quen!!
Lúc này, khi nghe thấy Dick vừa gọi vừa theo sát không ngừng, nếu không phải cậu còn giữ được lý trí thì có lẽ đã kích động mà phun cho đối phương một mặt đầy máu rồi.
Xưa nay sắc mặt Mạc Vấn lúc đối diện Dick chưa từng đẹp đẽ cho nên Dick cũng đã miễn nhiễm, anh ta chạy chậm lại gần Mạc Vấn, duỗi một ngón tay cái ra cười cười khen ngợi cậu: “Cậu thật lợi hại, đời này tôi thích nhất là những người có bề ngoài đẹp đẽ, tràn ngập mị lực lại chăm chỉ hiếu học như cậu.”
Mạc Vấn trưng ra gương mặt không hề cảm xúc, mở miệng đáp lời: “Trước giờ sau khi học xong, cơm nước xong tôi đều trở về ký túc xá chơi Quang Não, không hề ôn tập chương trình học, cho nên, anh nhìn nhầm người rồi.”
Dick lắc lắc đầu phản bác: “Học viên đứng đầu sao có thể tùy tiện thế được? Nếu như vậy thì tôi đã sớm đánh bại danh hiệu đứng đầu của Warner rồi, vì thế cậu đừng gạt tôi.” Nói xong, còn trêu ghẹo: “Cậu quá ngại ngùng rồi!”
“…”
Thời đại này, nói thật lại không có ai tin.
Trong căn phòng rộng rãi sạch sẽ, khi Warner chìm vào giấc ngủ, bóng hình Mạc Vấn ở trong phòng tắm vẫn không cách nào lái ra khỏi đầu anh.
Trong lòng Warner rất khinh thường hành vi lén lút nhìn thân thể người khác, nhưng lúc ấy, ánh mắt anh lại không kìm được mà nhìn chăm chú vào đôi chân dài thẳng tắp của đối phương.
Giọt nước theo cổ đối phương trượt xuống lưng, lại theo đường cong mê người mà chậm rãi rơi xuống sàn.
Trái cổ Warner nhẹ nhàng giật giật, dường như anh có thể nghe thấy tiếng giọt nước rơi xuống vỡ tan trên sàn phòng tắm được lát bằng gạch men.
Warner rất ít khi lấy từ ngữ duyên dáng để khen ngợi người nào, loại ca ngợi xuất phát từ nội tâm đối với thân thể một người giống như thế này là lần đầu tiên. Bản thân anh biết mình không nên nhìn nữa nhưng ánh mắt lại không thể dời khỏi bóng hình mờ ảo in trên cánh cửa phòng tắm bằng pha lê ấy, nóng rực, chuyên chú như muốn trừng ra một cái lỗ trên đó vậy.
Cánh tay đặt trên chăn mỏng hơi giật giật, Warner như bị thứ gì đánh thức, mí mắt động động, chậm rãi mở ra.
Sắc mặt Warner rất kém, kể từ khi trở về học viện, liên tục mấy ngày đều mơ thấy học viên tên Mạc Vấn ở đối diện phòng ký túc xá mình.
Luôn mơ thấy một cảnh tượng cũng thôi đi, lại còn tự động kéo dài nội dung vở kịch, rõ ràng lúc trước anh chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi vội vã quay đầu có được không!
Vào ngày thứ nhất, tâm tình Warner còn có chút chập trùng, hiện tại cũng đã mất cảm giác.
Yên tĩnh, khép mắt tựa vào đầu giường một lúc, xong Warner mới mở mắt nhìn độ sáng bên ngoài cửa sổ, đánh giá thời gian, rồi ngồi dậy rời giường.
Sáng sớm còn có một tiết thực chiến cơ giáp.
Mùi vị thức ăn trong căn tin không tệ lắm, bất kể là buổi sáng có tiết hay không, học viên đều tự giác đến căn tin lĩnh bữa sáng, rất ít người đơn độc ra ngoài mua đồ ăn.
Mạc Vấn và Pohl quyết định thay phiên nhau nghỉ ngơi, mỗi người một tuần lễ, cho nên sáng sớm lúc không có tiết chỉ có một người xuống căn tin lĩnh phần ăn cho hai người trở về.
Mạc Vấn không có thói quen ngủ nướng, có điều thấy Pohl có vẻ rất hài lòng với lịch nghỉ thay phiên như vậy nên cậu cũng ngầm thừa nhận.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng, phòng Warner đối diện cũng có động tĩnh. Mạc Vấn xoay người nhìn lại, vừa vặn đối diện với Warner.
Người nhà Warner đúng là rất hào phóng, Mạc Vấn cảm thán, lúc đó cậu lưu lại số tài khoản cũng không phải ôm tâm tư muốn làm giàu.
Nhưng mà đúng là cậu đã phát tài thật!
Nếu sớm biết có một ngày Warner sẽ bị bắt cóc, thì cậu còn tham gia thế giới giả thuyết làm gì, vừa lãng phí thời gian, lãng phí sức lực lại không có bao nhiêu tiền.
Nếu nói lúc bắt đầu mối quan hệ giữa hai người hơi khập khiễng, vậy bây giờ bản thân Mạc Vấn đã giải trừ bất mãn. Dù hai người cũng không thường gặp nhau, nhưng xét trên phần ‘hậu tạ’ kia, thì duy trì hình thức thăm thỏi lúc gặp mặt là lễ phép căn bản.
Sau khi nhìn Warner khẽ cười một cái, không biết có phải ảo giác của Mạc Vấn không, mà cậu lại cảm thấy sắc mặt Warner càng kém, đôi mắt xanh vốn đã lạnh nay càng không ngừng phóng về phía mình những tia sáng lạnh căm căm.
Nhìn Warner không thèm nói tiếng nào đã nhấc chân vào thang máy, Mạc Vấn chợt lóe kinh ngạc.
Không phải tâm linh Mạc Vấn quá yếu đuối, mà là cậu chưa từng thấy người nào lại không thích nói chuyện như vậy.
Cho dù chuyện ơn nghĩ đã giải quyết bằng tinh tệ, xem như không ai nợ ai nhưng thường thì người ta cũng sẽ ôn hòa nhã nhặn tâm sự giao tình với đối phương, bởi biết đâu sau này còn có cơ hội hợp tác, chừa đường lui cho mình không khi nào là thừa cả.
Trên đời này, đa số mọi người, cho dù không thích ai, mặc kệ lén lút ngán chân đối phương thế nào, nhưng bên ngoài vẫn duy trì thái độ thân thiện, đây cũng là một nghệ thuật sống.
Giống như những người nhanh mồm nhanh miệng, có người nào là nắm quyền to? Ngay cả đang tại chức thì những người này cũng thường là sự tồn tại bị xa lánh.
Mạc Vấn tuyệt đối là cao thủ trong những người như thế. Quyền thế cậu nắm trong tay không phải lớn đến mức độ một tay che trời, không cần nhìn sắc mặt người khác cho nên cậu hay có thói quen duy trì mối quan hệ hòa bình ở mặt ngoài, mà lần này đụng phải người không chịu phối hợp như vậy, khiến cậu cảm thấy có chút bối rối nhẹ.
Hơi dừng một chút, Mạc Vấn cười cười đi vào thang máy. Đúng là cậu đã quên, đây còn là một đám học sinh chưa tốt nghiệp.
Đêm qua có mưa nhỏ nên nhiệt độ vào sáng sớm hơi thấp, vì để tránh tạo ấn tượng lớp trưởng chỉ mặc một bộ quần áo, Mạc Vấn đã đổi thành bộ quần áo trước nay chưa từng mặc.
Lần này màu sắc chủ đạo là màu trắng thuần, viền áo gắn lông xù, nhìn từ xa giống hệt một chiếc áo choàng lông cáo cỡ lớn.
Chất liệu không phải loại tơ cực phẩm kia nhưng xét về kiểu dáng và khí chất, cũng khiến người khác không nhịn được mà nhìn nhiều thêm mấy lần, cảm thấy trên người người này có một loại quý khí không nhiễm khói lửa nhân gian.
Ồ, kiểu dáng thật thần kỳ, là một bộ quần áo thần kỳ.
Warner ngồi vị trí kế cửa sổ trong căng tin, thấy những bên cạnh thường nghiêng người dáo dác nhìn ra ngoài, anh cũng ngẩng đầu nhìn xem, lúc phát hiện bóng người càng đi càng gần ấy, lại quay đầu hung hăng trừng Dick một cái.
“Nhìn cái gì vậy! Đôi đũa sắp đâm vào lỗ mũi rồi kìa.”
Lambert bật cười, bị cái chân ở dưới bàn của Dick dùng sức đạp một phát.
Lambert hít vào một ngụm khí lạnh, hơi liếc nhìn xung quanh, rồi thông minh dời đề tài: “Dick, Amber đâu?”
Dick bị Lambert cười nhạo, cảm thấy mất mặt, cũng không thèm ngẩng đầu đã trả lời: “Có khi còn chưa tỉnh ngủ đâu.”
Trời vừa sáng, từ lúc gặp mặt Warner đến giờ đã không thấy anh nói nhiều mấy câu, tuy rằng bình thường anh nói rất ít nhưng còn chưa đến mức độ tiếc chữ như vàng thế này
Tiếc chữ như vàng? Đó là đối với người ngoài đấy, được không hả.
Lambert quan sát sắc mặt Warner, ho khan một tiếng lấy tinh thần, quan tâm hỏi: “Lão đại, sáng nay tâm tình cậu không tốt à?”
Warner ngẩng đầu, bình tĩnh dùng ánh mắt không gợn sóng nhìn lướt qua Lambert, không lên tiếng.
Dick cười nhạo Lambert, chuẩn bị trả mối lúc bị chọc quê lúc nãy, nhếch miệng cười nhạo: “Mỗi ngày đều có mỗi khuôn mặt này, cậu có thể phát hiện tâm tình cậu ta không tốt? Cậu nên đến khoa mắt khám thử đi.”
Phát hiện mặt Lambert tái đi, Dick ra vẻ nhìn quanh, bỗng nhiên chỉ tay vào bóng lưng chuẩn bị rời đi, gào to nói: “Mau nhìn, Lambert! Người đẹp muốn đi rồi!”
Lúc Warner ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Mạc Vấn cầm theo bữa sáng chầm chậm rời đi, sắc mặt anh lại lạnh xuống.
Anh cũng không biết mình bị cái gì, đột nhiên lại thấy rất tức giận!
Đã nói sẽ không quan tâm cậu ta nữa mà?
…
Khi Mạc Vấn về đến ký túc xá, Pohl vẫn còn ngủ say, mặc meo meo giẫm đến giẫm đi trên mặt cậu ta cũng không chịu tỉnh.
Bình thường người này nhìn sáng lạn có học thức nhưng lúc ngủ thì giống hệt heo chết vậy.
Mimi vừa nhìn thấy Mạc Vấn cầm bữa sáng trở về, lập tức nhảy xuống giường, vòng quanh cậu mấy vòng, miệng còn không ngừng kêu meo meo.
Ở thế giới tương lai này không có mấy loại thức ăn cho chó hay mèo gì, linh trí của bọn chúng dần mở ra rồi thì sao chúng còn muốn ăn mấy loại bánh quy chỉ có mùi mà không có vị gì như trước nữa.
Theo thời gian trôi đi, thân thể của bọn chúng đã xảy ra những thay đổi rất nhỏ, cho nên dù bây giờ con người có cho bọn chúng ăn thứ gì thì cũng chẳng xảy ra chuyện quá lớn.
Bới ít cơm vào bát chuyên dụng của Mimi, Mạc Vấn xoa xoa đầu nó một cái, thấp giọng nói: “Ăn đi.” Xong lại ngẩng đầu nhìn cái người còn đang vùi đầu ngủ say – Pohl, đặt phần cơm của cậu ta lên bàn, nhẹ nhàng cài cửa lại rồi mới đi ra ngoài.
Mạc Vấn cũng không biết trong lòng Warner cậu là một kẻ thầm mến lại cuồng theo dõi, cho nên bất kể hai người tình cờ gặp nhau ở đâu, cậu đều nhẹ nhàng gật đầu chào hắn, không quan tâm đối phương có nhìn thấy hay không, cứ chào hỏi theo lịch sự là được.
Số lần càng nhiều, Warner bắt đầu suy nghĩ có phải bản thân quá đáng lắm không.
Người ta cũng đâu làm chuyện gì khác người, không cầu giao du, không chủ động tiếp chuyện với anh, chỉ là chảo hỏi thôi, mà mỗi lần bản thân đều làm như không thấy thì hình như hơi kênh kiệu thì phải.
Vì thế Mạc Vấn từ từ phát hiện, Warner cũng bắt đầu gật đầu đáp lại cậu.
Đây đúng là tiến bộ vượt bậc của nhân loại.
Có một lần Warner đột nhiên chủ động chào hỏi đã dọa Pohl sợ hết hồn, trực tiếp hỏi Mạc Vấn có phải hôm nay Warner uống nhầm thuốc gì không.
Đương nhiên Mạc Vấn sẽ không nói đoạn Warner bị bắt cóc kia cho Pohl nghe, nó không chỉ là bí mật của Mạc Vấn mà còn là bí mật mà Warner muốn cật lực che giấu.
Từ lúc Warner được cứu về, học viện lập tức bị bí mật thanh lọc một lần, không chỉ có mấy giáo sư tuyên bố muốn đổi nghề, mà còn có một số học viên bởi vì giấu giếm ma túy mà bị tra xét.
Mặc kệ người khác có tin không, chứ Mạc Vấn không hề tin.
Horst là học viện tinh anh, có nơi nào có đãi ngộ tốt hơn nơi này sao?
Coi như những học viện tinh anh khác muốn bỏ ra giá cao để đào người thì cũng phải nhìn xem bản thân người đó có đáng để họ làm vậy không đã.
Học viên càng như thế, có thể dám hút thuốc ở học viện cũng không có ai. Mỗi phòng ký túc xá đều được sắp xếp hai người một phòng, anh hút thuốc thì có thể đàng hoàng trốn trong chăn mà không bị phát hiện?
Có điều thấy bạn học xung quanh đều tỏ vẻ bình thường, Mạc Vấn nghĩ có lẽ đây là cách những học viện lớn dùng để giải quyết phiền phức chăng.
Hiện tại trên sinh hoạt vật chất đúng là Mạc Vấn không thiếu gì, chỉ có một chuyện đau đầu là tập thể bạn học lại đột nhiên nổi hứng đặt cho cậu một nickname.
‘Người đẹp’
Nickname này cũng quá nhật cẩu*!
(*ngôn ngữ mạng, đại ý là biểu đạt tâm tình vô cùng nhứt ‘trứng’ của nhân vật)
“Người đẹp, nghe nói thành tích thi cử của cậu lại đứng đầu khóa rồi?”
Nghe thấy giọng nói này, gương mặt Mạc Vấn lập tức cứng ngắc. Từ khi nickname lừa đảo này bị Dick kêu loạn trên đường, đã bị những người gần đấy có ‘lòng tốt’ mà truyền bá khắp nơi.
Cậu thật sự cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này.
Mệt mỏi quá, cảm giác không muốn yêu nữa.
Từ đầu mọi người chỉ thấy thú vị mới gọi, sau đó càng gọi càng quen thuộc, cuối cùng lại trở thành thói, quen!!
Lúc này, khi nghe thấy Dick vừa gọi vừa theo sát không ngừng, nếu không phải cậu còn giữ được lý trí thì có lẽ đã kích động mà phun cho đối phương một mặt đầy máu rồi.
Xưa nay sắc mặt Mạc Vấn lúc đối diện Dick chưa từng đẹp đẽ cho nên Dick cũng đã miễn nhiễm, anh ta chạy chậm lại gần Mạc Vấn, duỗi một ngón tay cái ra cười cười khen ngợi cậu: “Cậu thật lợi hại, đời này tôi thích nhất là những người có bề ngoài đẹp đẽ, tràn ngập mị lực lại chăm chỉ hiếu học như cậu.”
Mạc Vấn trưng ra gương mặt không hề cảm xúc, mở miệng đáp lời: “Trước giờ sau khi học xong, cơm nước xong tôi đều trở về ký túc xá chơi Quang Não, không hề ôn tập chương trình học, cho nên, anh nhìn nhầm người rồi.”
Dick lắc lắc đầu phản bác: “Học viên đứng đầu sao có thể tùy tiện thế được? Nếu như vậy thì tôi đã sớm đánh bại danh hiệu đứng đầu của Warner rồi, vì thế cậu đừng gạt tôi.” Nói xong, còn trêu ghẹo: “Cậu quá ngại ngùng rồi!”
“…”
Thời đại này, nói thật lại không có ai tin.