“A, Vương gia, tướng quân đã tỉnh lại! Tướng quân đã tỉnh lại!” Giọng nói mang theo vẻ vui mừng vang lên, sau đó là tiếng bước chân nối nhau truyền tới. Tiếng huyên náo khiến hắn thoáng cảm giác như mình đang ở nơi phố phường sầm uất, hắn cau mày, một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt là một gương mặt rất đỗi uy nghi, khuôn mặt của ông có bảy tám phần tương tự A Uyển.
“Thật là càn quấy! Dáng vẻ không ăn không uống này là làm sao? A Uyển đi chẳng lẽ con cũng muốn đi theo sao? A Uyển dưới suối vàng mà biết nhất định sẽ trách ta không đảm đương nổi trách nhiệm làm phụ thân, không lo cho con. Sau này không được như vậy nữa, hôn mê suốt hai tháng, Bổn vương tới ngủ cũng không yên.”
Xung quanh là một màu rực đỏ, hắn nhận ra được, đây là tân phòng của hắn và A Uyển.
Ánh mắt của hắn chậm rãi rơi xuống, trong tay còn cầm một cuộn tranh.
Hắn mở ra nhìn.
Cô gái trong tranh vẫn mang khuôn mặt đó, mặc một bộ xiêm y thuần trắng đứng bên bờ sông, hai bên bờ tơ liễu tung bay, thuyền đậu san sát trên sông. Lòng hắn căng thẳng, hắn biết, tên của con sông nổi tiếng này, tên nó là Phù Hà. Gần bên sông có một trấn nhỏ, tên là trấn Phù Thủy, trong trấn có một họa sĩ, họa sĩ đó có một vị hôn phu, đáng tiếc lại chết khi còn trẻ, để lại một mình họa sĩ.
Môi Túc Hành mím chặt.
A Uyển của hắn chính là đồ ngốc nhất trên đời này, hắn vì nhà họ Tần chiếm được hơn nửa giang sơn, sắp thu phục được sáu châu, Hoài Nam vương cũng sắp lên ngôi rồi, chỉ cần nàng chờ một chút, đợi tới sau khi Hoài Nam vương lên ngôi, nàng chính là công chúa tôn quý nhất thiên hạ. Công chúa thì lo gì không có hôn phu? Tính tính nàng như vậy, thân phận nàng như vậy sẽ có rất nhiều rất nhiều nam nhân tre già măng mọc vì một nụ cười của mỹ nhân, cũng sẽ có rất nhiều người giống như hắn đặt nàng trong lòng bàn tay mà cưng chiều yêu thương.
Nhưng tất cả nàng đều không cần, nàng chỉ cần hắn còn sống.
Hoài Nam vương nhìn thấy Túc Hành si ngốc ngắm bức họa trong tay chỉ đành than khẽ một tiếng.
Ban đầu Túc Hành trúng độc, ông tìm danh y khắp thiên hạ, cuối cùng cũng tìm được một thần y, tên là Thẩm Hành, người đó nói Túc Hành nhiễm độc quá sâu, phương pháp giải độc duy nhất chính là thay toàn bộ máu trên người Túc Hành, mà người có thể làm thế lại chỉ có thể là người hắn yêu. Tất nhiên ông không thể nào bỏ mặc tính mạng nữ nhi nhưng A Uyển quỳ trước phòng ông ba ngày ba đêm, ông thật không có cách nào với nữ nhi cả, không thể làm gì khác ngoài đồng ý.
Hoài Nam vương nói: “A Hành, ban đầu A Uyển đổi máu cho con chính là để con sống thật tốt. Con chớ cô phụ tâm nguyện của con bé.”
Túc Hành nắm chặt bức họa.
Hắn nói: “Con hiểu.”
Hoài Nam vương lại nói: “Con hiểu là tốt rồi.”
Đợi mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại mình Túc Hành, hắn lại si ngốc nhìn Tần Uyển trong tranh. Hoài Nam vương cũng không biết điều khác thường trong người Tần Uyển, lại càng không biết sau khi Tần Uyển và Túc Hành đổi máu cho nhau, Túc Hành đã có được dị năng của Tần Uyển.
Bức họa này là do Tần Uyển trước khi lâm chung vẽ ra, là di vật duy nhất nàng để lại cho hắn.
Hắn đánh bậy đánh bạ bước vào trong tranh, vốn tưởng rằng có thể ở trong tranh cùng A Uyển nắm tay mãi về sau nhưng quay đầu lại chẳng qua cũng chỉ là vọng tưởng.
“A, Vương gia, tướng quân đã tỉnh lại! Tướng quân đã tỉnh lại!” Giọng nói mang theo vẻ vui mừng vang lên, sau đó là tiếng bước chân nối nhau truyền tới. Tiếng huyên náo khiến hắn thoáng cảm giác như mình đang ở nơi phố phường sầm uất, hắn cau mày, một lúc lâu sau mới từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt là một gương mặt rất đỗi uy nghi, khuôn mặt của ông có bảy tám phần tương tự A Uyển.
“Thật là càn quấy! Dáng vẻ không ăn không uống này là làm sao? A Uyển đi chẳng lẽ con cũng muốn đi theo sao? A Uyển dưới suối vàng mà biết nhất định sẽ trách ta không đảm đương nổi trách nhiệm làm phụ thân, không lo cho con. Sau này không được như vậy nữa, hôn mê suốt hai tháng, Bổn vương tới ngủ cũng không yên.”
Xung quanh là một màu rực đỏ, hắn nhận ra được, đây là tân phòng của hắn và A Uyển.
Ánh mắt của hắn chậm rãi rơi xuống, trong tay còn cầm một cuộn tranh.
Hắn mở ra nhìn.
Cô gái trong tranh vẫn mang khuôn mặt đó, mặc một bộ xiêm y thuần trắng đứng bên bờ sông, hai bên bờ tơ liễu tung bay, thuyền đậu san sát trên sông. Lòng hắn căng thẳng, hắn biết, tên của con sông nổi tiếng này, tên nó là Phù Hà. Gần bên sông có một trấn nhỏ, tên là trấn Phù Thủy, trong trấn có một họa sĩ, họa sĩ đó có một vị hôn phu, đáng tiếc lại chết khi còn trẻ, để lại một mình họa sĩ.
Môi Túc Hành mím chặt.
A Uyển của hắn chính là đồ ngốc nhất trên đời này, hắn vì nhà họ Tần chiếm được hơn nửa giang sơn, sắp thu phục được sáu châu, Hoài Nam vương cũng sắp lên ngôi rồi, chỉ cần nàng chờ một chút, đợi tới sau khi Hoài Nam vương lên ngôi, nàng chính là công chúa tôn quý nhất thiên hạ. Công chúa thì lo gì không có hôn phu? Tính tính nàng như vậy, thân phận nàng như vậy sẽ có rất nhiều rất nhiều nam nhân tre già măng mọc vì một nụ cười của mỹ nhân, cũng sẽ có rất nhiều người giống như hắn đặt nàng trong lòng bàn tay mà cưng chiều yêu thương.
Nhưng tất cả nàng đều không cần, nàng chỉ cần hắn còn sống.
Hoài Nam vương nhìn thấy Túc Hành si ngốc ngắm bức họa trong tay chỉ đành than khẽ một tiếng.
Ban đầu Túc Hành trúng độc, ông tìm danh y khắp thiên hạ, cuối cùng cũng tìm được một thần y, tên là Thẩm Hành, người đó nói Túc Hành nhiễm độc quá sâu, phương pháp giải độc duy nhất chính là thay toàn bộ máu trên người Túc Hành, mà người có thể làm thế lại chỉ có thể là người hắn yêu. Tất nhiên ông không thể nào bỏ mặc tính mạng nữ nhi nhưng A Uyển quỳ trước phòng ông ba ngày ba đêm, ông thật không có cách nào với nữ nhi cả, không thể làm gì khác ngoài đồng ý.
Hoài Nam vương nói: “A Hành, ban đầu A Uyển đổi máu cho con chính là để con sống thật tốt. Con chớ cô phụ tâm nguyện của con bé.”
Túc Hành nắm chặt bức họa.
Hắn nói: “Con hiểu.”
Hoài Nam vương lại nói: “Con hiểu là tốt rồi.”
Đợi mọi người đi hết, trong phòng chỉ còn lại mình Túc Hành, hắn lại si ngốc nhìn Tần Uyển trong tranh. Hoài Nam vương cũng không biết điều khác thường trong người Tần Uyển, lại càng không biết sau khi Tần Uyển và Túc Hành đổi máu cho nhau, Túc Hành đã có được dị năng của Tần Uyển.
Bức họa này là do Tần Uyển trước khi lâm chung vẽ ra, là di vật duy nhất nàng để lại cho hắn.
Hắn đánh bậy đánh bạ bước vào trong tranh, vốn tưởng rằng có thể ở trong tranh cùng A Uyển nắm tay mãi về sau nhưng quay đầu lại chẳng qua cũng chỉ là vọng tưởng.