– Xin lỗi khi đã đến nhà cô đường đột! Nhưng tôi không còn cách nào khác!
Mẹ kế của Devil từ từ tiến lại chỗ Nim. Cô bé hoảng hốt đi lùi lại.
– Cô không cần phải sợ như thế! Tôi đến đây không có ý xấu đâu! Tôi có thể có vinh dự đưa cô đi học chứ?
Nim không phản ứng gì, chỉ nhìn với đối mắt lo sợ.
– Mời cô lên xe! – giọng người phụ nữ nhẹ nhàng nhưng có cái gì đó như là dọa nạt.
Nim nhìn xung quanh, không có ai cả, chỉ có mình cô bé với đám người này.
– Trễ học rồi đó! Nhanh lên thôi! – giọng nói nhẹ nhàng lại cất lên.
Thế là Nim đánh leo lên xe ô tô. Không còn cách nào khác.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đưa Nim ra khỏi còn đường nhỏ.
– Cô là bạn học của Trình Kha?
Nim gật đầu.
– Lạ nhỉ? Từ trước đến giờ, tại sao tôi không biết cậu ấy có bạn nhỉ?
Nim ngồi im lặng.
– Mà thôi! Tôi cũng không nói dài dòng nữa! Vào luôn trọng tâm nhé!
Nim ngước mặt nhìn lên.
– Tôi mong cô đừng lại gần Trình Kha nữa! Điều đó có lợi cho cả cô và cậu ấy!
Nim tỏ ý khó hiểu.
– Cô không hiểu à? Rất đơn giản! Trình Kha là một người lạnh lùng, tàn nhẫn và không thiếu kẻ thù. Đi cùng với cậu ta chỉ có thể gặp nguy hiểm mà thôi. Còn cô lại là người khuyết tật, bản thân mình cô còn không lo nổi huống gì lo cho cậu ta. Cô với Trình Kha là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, không thể tồn tại một mối quan hệ khả thi nào đâu! Cô hiểu chứ?
Nim không phản ứng gì.
– Tôi bằng tuổi cô đấy! Nhưng tôi đã phải làm vợ người ta và làm dì ghẻ của một người bằng tuổi mình…và…mà thôi! Cô không cần quan tâm điều đó! Hãy nghe lời tôi, tránh xa Trình Kha ra! Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng với cô một lần này thôi đấy! Tới trường rồi đó, cô xuống xe đi! Chúc một ngày học tốt lành! – người phụ nữ mỉm cười.
Nim xuống xe, đầu vẫn vang lên những lời nói của người đó. Chiếc xe đã chạy đi xa rồi, nhưng Nim vẫn nhìn theo. Đã từ bao giờ, cuộc sống của cô bé phải dính vào những con người kì lạ và đáng sợ này chứ?
Giờ ra chơi.
Nim ngồi một mình trong lớp. Cũng may là có Tú Vân chạy vào nói chuyện, nếu không chắc cô bé nhớ anh trai đến phát khóc lên được.
– Này! Làm gì mà mặt mày buồn so thế?
( Anh nói phải thêm tuần nữa mới về!)
– Cái gì??? Lâu thế cơ á???
( Mình sợ phải ở nhà một mình lắm rồi!)
– Chậc! Chắc mình phải qua ngủ chung với bạn vài ngày cho rồi! Không thì bạn khóc cả đêm vì nhớ ổng mất!
( Thiệt hả??? Yêu bạn nhất đó!)
Thế là Nim cười toe ôm chầm lấy Tú Vân, nhưng hơi khó khăn thì phải…người Tú Vân to quá, Nim ôm không xuể!
Tú Vân dẫn Nim xuống sân trường rồi tìm một cái ghế đá nào đó để ngồi xem tình hình thiên hạ.
– Tụi bây ơi! Trường mình năm nay bị gì á! Sao toàn đón những người tai to mặt lớn vào học không à? – một cô bạn dãy A ngồi ở ghế đá bên cạnh “gào” lên.
– Ai mà mày nói “tai to mặt lớn”?
– Thì đầu tiên là Devil, chuẩn bị có thêm….
– Thêm ai???
– Đại công tử của tập đoàn viễn thông lớn nhất tỉnh chứ ai!
– Hả? Là người vẫn được ví là Angle của trường Chu Phong 3 năm về trước hả?
– Chứ ai vào đây nữa! Lúc cậu ta mất tích, người ta còn tưởng bị nhóm xã hội đen nào bắt thủ tiêu để tống tiền ông tổng giám đốc, hóa ra là đi du học bên Úc, mới về cách đây khoảng một tuần đó!
– Xin vào học ở trường mình hả??? Trời đất! Mà nghe đâu cậu ta bị mất tích thiệt mà chứ có phải đi du học đâu. Cái tên Angle nghe thánh thiện lắm nhưng hình như cậu ta cũng không phải là tay vừa nhỉ?
– Chứ gì nữa! Ai chả biết cậu ta với Devil là hai thái cực! Mà nhắc đến Devil mới nhớ! Cậu ta hình như bị thương nặng lắm nên mấy bữa nay mới không xuất đầu lộ diện.
– Uh! Nghe đâu bị chém một nhát sau lưng do tụi nào đó trả thù! Mà cũng kì lạ thật! Chuyện Devil bị trả thù là không phải hiếm, nhưng chuyện cậu ta bị thương đến mức nhập viện thì quả là lạ, lần đầu tiên đó mày!
– Uh! Nghe nói là đỡ đạn thay cho một người nào đó! Không biết đứa nào mà khiến cho Devil giờ phải sống dở chết dở thế không biết!
Nhưng lời bàn tán sôi nổi cùng những câu chuyện “hot” như thế cứ dội vào tai Nim. Cô bé lắng nghe rồi thấy lòng buồn vô hạn. Devil vì cứu cô bé mà phải khổ sở như bây giờ…
……………………………
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Devil bị tụi người lạ đến trả thù tại bệnh viện…
Nim đi học nhưng vẫn mong ngóng thấy được Devil đến trường, cậu bạn Nhật Phụng cũng từ ngày đó biến mất không để lại dấu vết gì, chiếc chìa khóa có móc hình ngôi sao vẫn nằm trong ví của Nim, cô bé vẫn chưa có cơ hội để trả lại.
– Tụi bây ơi! Angle đến rồi kìa!
Lũ học sinh nháo nhác đứng lên hành lang ban công nhìn xuống, Nim thì chẳng muốn ra xem, mệt lắm, người ta không thuộc thế giới với mình.
Nhưng cuổn tạp chí số mới nhất của tỉnh đập vào mắt Nim, vì ảnh bìa của cuổn tạp chí này có in hình một người rất quen.
Nim vớ lấy nó từ bàn của đứa bên cạnh…
Đề trang bìa in dòng chữ: “ Người thừa kế tập đoàn viễn thông IST đã trở về nước sau 3 năm biến mất một cách bí ẩn”
Và phía trên là hình một chàng trai mặc áo vest trắng, đeo kính cận….không ai khác chính là người đó….
Nim hốt hoảng cầm lấy cuốn tạp chí rồi chạy xuống sân…
Mẹ kế của Devil từ từ tiến lại chỗ Nim. Cô bé hoảng hốt đi lùi lại.
– Cô không cần phải sợ như thế! Tôi đến đây không có ý xấu đâu! Tôi có thể có vinh dự đưa cô đi học chứ?
Nim không phản ứng gì, chỉ nhìn với đối mắt lo sợ.
– Mời cô lên xe! – giọng người phụ nữ nhẹ nhàng nhưng có cái gì đó như là dọa nạt.
Nim nhìn xung quanh, không có ai cả, chỉ có mình cô bé với đám người này.
– Trễ học rồi đó! Nhanh lên thôi! – giọng nói nhẹ nhàng lại cất lên.
Thế là Nim đánh leo lên xe ô tô. Không còn cách nào khác.
Chiếc xe từ từ lăn bánh đưa Nim ra khỏi còn đường nhỏ.
– Cô là bạn học của Trình Kha?
Nim gật đầu.
– Lạ nhỉ? Từ trước đến giờ, tại sao tôi không biết cậu ấy có bạn nhỉ?
Nim ngồi im lặng.
– Mà thôi! Tôi cũng không nói dài dòng nữa! Vào luôn trọng tâm nhé!
Nim ngước mặt nhìn lên.
– Tôi mong cô đừng lại gần Trình Kha nữa! Điều đó có lợi cho cả cô và cậu ấy!
Nim tỏ ý khó hiểu.
– Cô không hiểu à? Rất đơn giản! Trình Kha là một người lạnh lùng, tàn nhẫn và không thiếu kẻ thù. Đi cùng với cậu ta chỉ có thể gặp nguy hiểm mà thôi. Còn cô lại là người khuyết tật, bản thân mình cô còn không lo nổi huống gì lo cho cậu ta. Cô với Trình Kha là hai thế giới hoàn toàn khác biệt, không thể tồn tại một mối quan hệ khả thi nào đâu! Cô hiểu chứ?
Nim không phản ứng gì.
– Tôi bằng tuổi cô đấy! Nhưng tôi đã phải làm vợ người ta và làm dì ghẻ của một người bằng tuổi mình…và…mà thôi! Cô không cần quan tâm điều đó! Hãy nghe lời tôi, tránh xa Trình Kha ra! Tôi chỉ có thể nhẹ nhàng với cô một lần này thôi đấy! Tới trường rồi đó, cô xuống xe đi! Chúc một ngày học tốt lành! – người phụ nữ mỉm cười.
Nim xuống xe, đầu vẫn vang lên những lời nói của người đó. Chiếc xe đã chạy đi xa rồi, nhưng Nim vẫn nhìn theo. Đã từ bao giờ, cuộc sống của cô bé phải dính vào những con người kì lạ và đáng sợ này chứ?
Giờ ra chơi.
Nim ngồi một mình trong lớp. Cũng may là có Tú Vân chạy vào nói chuyện, nếu không chắc cô bé nhớ anh trai đến phát khóc lên được.
– Này! Làm gì mà mặt mày buồn so thế?
( Anh nói phải thêm tuần nữa mới về!)
– Cái gì??? Lâu thế cơ á???
( Mình sợ phải ở nhà một mình lắm rồi!)
– Chậc! Chắc mình phải qua ngủ chung với bạn vài ngày cho rồi! Không thì bạn khóc cả đêm vì nhớ ổng mất!
( Thiệt hả??? Yêu bạn nhất đó!)
Thế là Nim cười toe ôm chầm lấy Tú Vân, nhưng hơi khó khăn thì phải…người Tú Vân to quá, Nim ôm không xuể!
Tú Vân dẫn Nim xuống sân trường rồi tìm một cái ghế đá nào đó để ngồi xem tình hình thiên hạ.
– Tụi bây ơi! Trường mình năm nay bị gì á! Sao toàn đón những người tai to mặt lớn vào học không à? – một cô bạn dãy A ngồi ở ghế đá bên cạnh “gào” lên.
– Ai mà mày nói “tai to mặt lớn”?
– Thì đầu tiên là Devil, chuẩn bị có thêm….
– Thêm ai???
– Đại công tử của tập đoàn viễn thông lớn nhất tỉnh chứ ai!
– Hả? Là người vẫn được ví là Angle của trường Chu Phong 3 năm về trước hả?
– Chứ ai vào đây nữa! Lúc cậu ta mất tích, người ta còn tưởng bị nhóm xã hội đen nào bắt thủ tiêu để tống tiền ông tổng giám đốc, hóa ra là đi du học bên Úc, mới về cách đây khoảng một tuần đó!
– Xin vào học ở trường mình hả??? Trời đất! Mà nghe đâu cậu ta bị mất tích thiệt mà chứ có phải đi du học đâu. Cái tên Angle nghe thánh thiện lắm nhưng hình như cậu ta cũng không phải là tay vừa nhỉ?
– Chứ gì nữa! Ai chả biết cậu ta với Devil là hai thái cực! Mà nhắc đến Devil mới nhớ! Cậu ta hình như bị thương nặng lắm nên mấy bữa nay mới không xuất đầu lộ diện.
– Uh! Nghe đâu bị chém một nhát sau lưng do tụi nào đó trả thù! Mà cũng kì lạ thật! Chuyện Devil bị trả thù là không phải hiếm, nhưng chuyện cậu ta bị thương đến mức nhập viện thì quả là lạ, lần đầu tiên đó mày!
– Uh! Nghe nói là đỡ đạn thay cho một người nào đó! Không biết đứa nào mà khiến cho Devil giờ phải sống dở chết dở thế không biết!
Nhưng lời bàn tán sôi nổi cùng những câu chuyện “hot” như thế cứ dội vào tai Nim. Cô bé lắng nghe rồi thấy lòng buồn vô hạn. Devil vì cứu cô bé mà phải khổ sở như bây giờ…
……………………………
Đã ba ngày trôi qua kể từ khi Devil bị tụi người lạ đến trả thù tại bệnh viện…
Nim đi học nhưng vẫn mong ngóng thấy được Devil đến trường, cậu bạn Nhật Phụng cũng từ ngày đó biến mất không để lại dấu vết gì, chiếc chìa khóa có móc hình ngôi sao vẫn nằm trong ví của Nim, cô bé vẫn chưa có cơ hội để trả lại.
– Tụi bây ơi! Angle đến rồi kìa!
Lũ học sinh nháo nhác đứng lên hành lang ban công nhìn xuống, Nim thì chẳng muốn ra xem, mệt lắm, người ta không thuộc thế giới với mình.
Nhưng cuổn tạp chí số mới nhất của tỉnh đập vào mắt Nim, vì ảnh bìa của cuổn tạp chí này có in hình một người rất quen.
Nim vớ lấy nó từ bàn của đứa bên cạnh…
Đề trang bìa in dòng chữ: “ Người thừa kế tập đoàn viễn thông IST đã trở về nước sau 3 năm biến mất một cách bí ẩn”
Và phía trên là hình một chàng trai mặc áo vest trắng, đeo kính cận….không ai khác chính là người đó….
Nim hốt hoảng cầm lấy cuốn tạp chí rồi chạy xuống sân…