Edit: Spring
“Vậy, nếu các anh giết người thì sẽ thế nào?”
Giang Trạm dựa vào cửa, cười với cô: “Tôi không biết, cơ mà chắc là giống như nhân gian, giết người phạm pháp đương nhiên là trừng trị theo pháp luật rồi.”
Triệu Kim Hạ cúi đầu, nhẹ nhàng đặt mắt kính lên bàn.
“Anh biết không? Người nói dối phải nuốt kim đó.” Cô cười nói.
Giang Trạm ơ một tiếng: “Nuốt, nuốt kim gì?”
Triệu Kim Hạ đi ra phòng sách, đóng cửa đi tới phòng khách ngồi trên sô pha, cô tháo ra chân giả.
Anh là một ác ma, không tính là con người, thế là cô chẳng kiêng dè tùy tiện tháo ra chân giả ở trước mặt anh, trong mắt cô thật giống như là đang nói với anh cô hoàn toàn chẳng để ý tới cái chân này, gãy thì gãy thôi —— cô đang nói với anh, cô không cần những gì bọn họ cho cô.
Cần cái gì phải trả giá cái đó.
Đây là sự thật vĩnh viễn không thay đổi.
“Người nói dối xuống địa ngục phải nuốt kim, anh ở trong địa ngục không nuốt kim sao?”
Giang Trạm thấy cô nhếch khóe môi, anh biết rằng cô đang lừa mình.
Thế nhưng, ở trong địa ngục người nói dối thật sự phải nuốt kim ư? Anh nghĩ nghĩ, nói: “Hình như không cần nuốt kim.”
Triệu Kim Hạ xoay mặt qua tránh đi ánh mắt của anh, cô bật cười.
Nhưng cửa trượt ban công bằng kính đã phản chiếu ra dáng vẻ của cô, anh thấy được khuôn mặt tươi cười của cô.
Anh chỉ vào cô, buồn bực: “Cô sao thế hả.”
“Tôi thế nào?” Triệu Kim Hạ ngẩng đầu nhìn anh, tỏ vẻ rất vô tội.
Giang Trạm ngã người trên sô pha, nói: “Chính cô nói đó, nói dối, xuống địa ngục phải nuốt kim.”
Triệu Kim Hạ sờ vết thương ở chân mình, nó đã đóng vảy rất lâu rồi, cô còn nhớ nỗi đau lúc trước chỉ là không thể cảm nhận, thứ không thể cảm nhận chỉ có thể dựa vào trí nhớ, càng muốn nhớ thì càng rõ ràng.
Cô đã nói dối rất nhiều.
Mẹ hỏi cô có đau không, cô nói không đau; Chu Xích Hòa hỏi cô có đau không, cô cũng nói không đau; tất cả mọi người đều hỏi cô có đau không, câu trả lời của cô vĩnh viễn là không đau.
Có lẽ cô thật sự phải xuống địa ngục…
Cô cười cười: “Vậy sau này tôi xuống địa ngục, nếu gặp được anh cũng xin anh chiếu cố nhiều hơn.”
Giang Trạm bị sặc, nhìn cô hồi lâu chẳng thốt ra được lời nào, anh xoay người nằm đưa lưng về phía cô, chẳng muốn nói câu nào với cô.
Màu xám…
Thế giới của màu xám.
Anh nhớ tới lời của La Tư, cậu ta nói chị Mạnh Bà thương xót loại người này nhất, cho nên khi pha chế rượu quên lãng luôn tăng thêm phần lượng cho những người này, sợ bọn họ không quên sạch sẽ.
Mạnh Bà cũng biết thương xót người ta sao? Anh không tin đâu.
Hôm sau Triệu Kim Hạ bận rộn chuyện vụ án không quay về nhà, Giang Trạm cũng bận chuyện của mình.
Ngày hôm nay là thứ năm (chu tứ), nói theo địa ngục không phải là tứ, mà là tử.
Ngày hôm nay Vong Đài không có ai đi làm, Mạnh Bà cùng nhân viên dưới trướng đều nghỉ ngơi.
La Tư đã chạy đi tiếp đón khách hàng, để lại một mình Giang Trạm trong quán.
Bây giờ còn là buổi sáng, sinh viên làm thêm chưa tới, Giang Trạm không biết pha cà phê, dứt khoát treo lên tấm bảng đóng cửa.
Mạnh Bà mặc trang phục thời Hán không có gì làm, nghe nói ma vương ở nhân gian mở một quán cà phê, cô ta rất hiếu kỳ chạy tới đây xem.
Giang Trạm đã từng gặp Mạnh Bà, chỉ là không phải Mạnh Bà hiện tại, Mạnh Bà anh gặp hồi trước đã uống rượu quên lãng mấy trăm năm trước trở về nhân gian làm người.
“Hôm nay không mở cửa.”
Mạnh Bà vừa vào cửa, nghe được Giang Trạm nói bèn ồ một tiếng.
Giang Trạm quay đầu nhìn cô ta, hết hồn bởi trang phục cổ đại của cô ta, anh chỉ vào Mạnh Bà: “Cô từ đâu ra?”
Mạnh Bà mặc trang phục thời Hán, nhưng trang điểm rất hiện đại hóa, trắng mịn theo kiểu Hàn, trông rất xinh đẹp.
Cô ta giơ ngón tay điệu đà, cười duyên một tiếng: “Tôi còn có thể từ đâu tới, đương nhiên là địa ngục rồi.”
Da đầu Giang Trạm tê rần, nhìn thấy bộ đồ Hán trên người cô ta, anh nghĩ tới cả địa ngục cũng chỉ có Mạnh Bà như vậy.
Anh chỉ vào một chỗ, hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Mạnh Bà chạy vào quầy, còn chưa trêu ghẹo một lúc thì La Tư đã trở lại, nhìn thấy Mạnh Bà, cậu ta niềm nở gọi một tiếng: “Chị Mạnh Bà.”
Mạnh Bà “chao ôi” một tiếng, cười thẹn thùng: “Miệng Tiểu La Tư ngọt quá.”
Toàn thân Giang Trạm cứng đờ.
Đừng nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn đáng yêu của Mạnh Bà, đó đều là giả tạo, đợi đến khi tới Vong Đài pha chế rượu cho người ta thì dáng dấp kia chẳng khác người đàn bà đanh đá là bao, giọng nói kia có thể so sánh với hiện tại sao? Cái giọng kia cả con đường hoàng tuyền đều nghe được.
Giang Trạm không chịu nổi sự khác biệt này, anh đứng dậy bỏ đi.
Giang Trạm đi một chuyến tới bệnh viện, đi một vòng trong bệnh viện tìm được khách hàng tiếp theo trong danh sách.
Gần kề cái chết, dục vọng càng mãnh liệt hơn.
Vị khách này là một đạo diễn, hiện tại cả làng giải trí đều đang truyền tin tức đạo diễn Liễu mắc bệnh nặng, tác phẩm cuối cùng của anh ta có lẽ trở thành một tiếc nuối, vĩnh viễn không thể hoàn thành.
Giang Trạm đứng trước giường bệnh nhìn Liễu Mục Quân kéo dài hơi tàn.
Anh ta giơ lên bàn tay gầy gò giống như là bộ xương về phía Giang Trạm, anh ta há miệng nhưng chẳng nói được gì, dựa vào máy móc duy trì sinh mệnh sắp kết thúc.
Anh ta mới bốn mươi tám tuổi.
Giang Trạm không rõ một người sắp chết còn có giá trị gì, sau khi tận mắt nhìn thấy anh mới biết được giá trị đến từ đâu.
Có người lấy sinh mệnh của mình ra để trao đổi, kéo dài sinh mệnh của anh ta.
Người này không phải vợ anh ta, cũng chẳng phải người nhà, là người phụ nữ từng yêu thời học trò.
A May nhất định sẽ thích dục vọng của linh hồn như vậy.
Giang Trạm cầm tay anh ta.
“Còn muốn sống, phải không?”
Bàn tay người đàn ông run rẩy, anh ta muốn sống tiếp, anh ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm đâu.
“Tôi có thể giúp anh sống sót, nhưng mà…anh có thể lấy gì ra để trả?” Người đàn ông không biết lấy sức lực từ đâu, thở hổn hển dùng sức nắm lấy tay Giang Trạm.
Nhịp tim trên điện tâm đồ ngày càng tăng cao.
Người đàn ông nói với anh, anh ta muốn sống tiếp.
Giang Trạm nắm chặt tay anh ta, theo tiếp xúc tứ chi nhận được ý tưởng của anh ta.
Anh ta muốn sống tiếp cho dù phải trả giá cái gì cũng được cả.
Giang Trạm cúi người, nhẹ giọng nói: “Lấy linh hồn của anh ra trao đổi, được chứ?”
Người đàn ông không rõ, anh ta không hiểu, chỉ là liên tục nói mình muốn sống, muốn rút ra những cái ống khiến người ta ghê tởm này.
“Lấy linh hồn của anh để trao đổi, tôi sẽ cho anh sống thêm mười năm.”
Người phụ nữ kia chỉ có thể cho anh ta sống thêm năm năm, anh ta trả giá linh hồn thì là mười năm.
Địa ngục không chấp nhận cá nhân làm giao dịch cho người khác, quá trình này rất phiền toái, còn phải nộp đơn xin trụ sở chính của công ty địa ngục, sau khi nhận được chữ ký phê chuẩn của thành viên hội đồng quản trị Thập Điện Diêm Vương mới có thể làm giao dịch.
Điều kiện tán thành giao dịch này là người đàn ông cũng phải trả giá, nếu không chỉ có thể hủy bỏ yêu cầu của người phụ nữ kia.
Người đàn ông đồng ý.
Anh ta căn bản không có năng lực dư thừa để suy nghĩ lời nói của Giang Trạm.
Anh ta chỉ có thể đồng ý, dù sao cũng không còn đường khác.
Các ma quỷ thích những người không có đường để đi, bởi vì không cần nói gì cả, cũng chẳng cần lời ngon tiếng ngọt, bọn họ không đường để đi chỉ biết ngoan ngoãn ký xuống hợp đồng giao dịch.
Tình huống của người đàn ông này không thể tiến hành việc ký tên, chỉ có thể in xuống cả lòng bàn tay.
Giang Trạm cầm hợp đồng trở về địa ngục, trước khi người đàn ông chết giao hợp đồng cho cục quản lý linh hồn, không qua bao lâu bên cục quản lý linh hồn sẽ có người an bài vấn đề kéo dài sinh mệnh của anh ta.
Giang Trạm lại trở về bệnh viện, người đàn ông kia sống rồi, để tránh người ta nghi ngờ, bên địa ngục chỉ để anh ta sống sót, còn cơ thể khỏe mạnh thì trả dần dần cho anh ta.
Lúc này người phụ nữ lấy linh hồn của mình ra để giao dịch đang đứng ngoài phòng bệnh nhìn anh ta, thấy anh ta có thể sống tiếp, cô ta yên tâm xoay người bỏ đi.
Cô ta đi ngang qua người Giang Trạm, anh ngửi được mùi thối nát trên người cô ta.
Năm năm à, chả trách, một linh hồn của người phụ nữ mới ba mươi mấy sao chỉ có thể đổi được năm năm tuổi thọ chứ? Hóa ra là sinh bệnh, thiếu một quả thận, cơ quan nội tạng không đầy đủ, linh hồn cũng sẽ tổn thất.
Giang Trạm quay về quán cà phê, Mạnh Bà vẫn còn ở đây.
Anh nghĩ nghĩ, đưa tên của người phụ nữ kia cho Mạnh Bà.
“Coi như tôi nợ cô một ân tình, cho cô ta uống nhiều rượu quên lãng một chút.”
Mạnh Bà chống cằm, ngón tay điệu đà lướt qua tên người phụ nữ: “Ma vương cũng có thời điểm tốt vậy sao? Xem ra, anh thật sự đã quên không ít chuyện nhỉ.”
Tên của người phụ nữ biến mất trên đầu ngón tay của Mạnh Bà.
Cô ta nói: “Rượu quên lãng mặc kệ ốm đau, chỉ liên quan tới trí nhớ, nếu anh muốn cô ta giảm bớt ốm đau thì phải thêm một thứ khác, đây cũng không phải là chuyện ân tình hay không ân tình, phải lấy tiền để nói chuyện.”
Giang Trạm vừa nghe tới tiền liền giậm chân: “Tôi không có tiền.”
“Không có tiền? Vậy anh còn có lòng tốt làm gì? Chẳng phải muốn làm chuyện vớ vẩn à.” Mạnh Bà ghét bỏ liếc nhìn anh, ngược lại ngoắc ngón tay với La Tư, gọi cậu ta qua đây, tặng cậu ta một chiếc vòng tay, cười nói, “Cái này đã khai quang rồi, có thể phù hộ cho cậu đấy.”
La Tư còn chưa vui vẻ được một lúc thì bị Giang Trạm ngắt ngang: “Đều là người đã chết rồi, còn khai quang bảo vệ gì chứ?”
Sắc mặt Mạnh Bà trầm trọng, vỗ một cái thật mạnh trên bàn.
Bả vai Giang Trạm run lên, lập tức dùng lời ngon ngọt khen ngợi cô ta xinh đẹp đủ kiểu.
La Tư ở một bên lắng nghe, không nhịn được mà cười ra tiếng, cậu ta nói giúp cho Giang Trạm: “Chị Mạnh Bà, giúp ma vương đi.”
Lúc này Mạnh Bà mới lộ ra khuôn mặt tươi cười, vươn tay ra với Giang Trạm: “Giảm giá cho anh đấy, đưa tám trăm sáu cho tôi, số còn lại tôi cũng không tính cho anh.”
“Cái gì mà tới tám trăm sáu?”
“Tôi phải tìm rất nhiều cây cỏ để pha chế rượu giảm bớt đau đớn đó, cây cỏ không cần tiền à? Chi phí nhân lực không cần tiền ư? Phí điện nước không cần tiền hả? Khổ cực ——”
“Tám trăm sáu thì tám trăm sáu.” Giang Trạm lấy ra di động, đưa mã cho cô ta, anh quét mã trả tiền.
Mạnh Bà nhận được tiền liền vui vẻ, nói: “Địa ngục bây giờ tốt ghê, lấy tiền cũng không cần đụng tới tiền dơ bẩn.”
Cô ta nhận tiền đương nhiên cũng sẽ làm việc, về phần bên địa ngục quản lý thế nào cũng không quản lý được cô ta, việc cô ta nên làm thì sẽ làm, lấy tiền làm việc, cũng không phải làm chuyện tổn hại địa ngục, chẳng thể nào quản lý.
Qua ngày hôm nay trời lại tối sầm, Mạnh Bà không ở nữa, cô ta nói với La Tư muốn ra ngoài đi dạo chợ đêm, mua chút vật phẩm nhỏ trở về trang trí nơi ở của cô ta.
“Mạnh Bà, chuyện tôi nhờ cô đừng có quên đó.”
Mạnh Bà không phản ứng Giang Trạm, La Tư nói: “Chị Mạnh Bà sẽ không quên đâu.”
Sinh mệnh của người phụ nữ kia không bao nhiêu, tự tiện dùng chính mình trả giá cho người khác có cơ hội sống, ở địa ngục đây là hành vi đáng khinh bỉ, giống như La Tư lựa chọn tự sát cũng bị khinh thường.
Người phụ nữ kia hủy đi linh hồn của mình, mặc dù uống rượu quên lãng, đi trên con đường hoàng tuyền qua Vong Đài, nỗi đau trên cơ thể cũng không quên được.
Giang Trạm bỗng nhiên nhớ tới Triệu Kim Hạ, cô gãy một chân nhất định rất đau…
Sắc trời tối dần, Giang Trạm ăn xong bữa tối rồi lên lầu.
Dưới lầu, Lộ Du Du hỏi La Tư: “Ông chủ sao vậy? Thoạt nhìn không vui lắm.”
La Tư nói: “Đàn ông cũng có mấy ngày như vậy, không có việc gì không có việc gì.”
Anh đẩy ra cửa phòng nhỏ của mình rồi đóng lại, trước mắt là nhà của Triệu Kim Hạ.
Trên sô pha có chỗ của anh, gối đầu còn đặt ở đó.
Hôm nay Triệu Kim Hạ bận rộn nhiều việc, bận đến mức không có thời gian về nhà.
Anh liền đến chỗ cô làm việc xem thử, trèo lên cửa sổ, văn phòng của cô mờ tối, cô không ở đây.
Anh đứng trên đỉnh tòa cao ốc, liếc mắt nhìn xuống cả thành phố.
Hôm sau là ngày đầu tiên mở phiên tòa.
Thân là luật sư biện hộ của Lâm Nhất Thiên, toàn bộ quá trình Triệu Kim Hạ bình tĩnh nhìn phía công tố nói năng khéo léo, thậm chí lắng nghe bọn họ thêm tội danh mới cho Lâm Nhất Thiên, ẩu đả với một phạm nhân khác trong nhà giam.
Lâm Nhất Thiên tỏ vẻ kinh ngạc nhìn Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ không tỏ vẻ gì, anh ta đành phải bình tĩnh lại, Lệ Liệt muốn anh ta tin tưởng Triệu Kim Hạ.
Hiện giờ ngoài cô ra thì đã không còn ai giúp anh ta bào chữa.
Ngày đầu tiên, Triệu Kim Hạ có điều giữ lại, nhưng cũng vạch ra hành động làm chứng cứ giả của đối phương, việc Lâm Nhất Thiên ẩu đả với phạm nhân khác không hề tồn tại.
Triệu Kim Hạ cởi áo choàng luật sư, cô cắn chặt răng nhìn luật sư ở bên công tố.
Mọi người đã tản đi.
Luật sư Hà đi tới vươn tay với Triệu Kim Hạ: “Đàn em, đã lâu không gặp, vừa gặp mặt liền cho tôi sự kinh hãi như vậy, thật là khiến tôi ăn không tiêu.”
Triệu Kim Hạ phớt lờ bàn tay anh ta vươn ra, nói thẳng tiếng cám ơn.
Luật sư Hà cười cười: “Tôi không biết em nói cái gì.”
Triệu Kim Hạ thu dọn xong, đi qua bên người anh ta.
Rời khỏi tòa án, Cổ Dụ Thành gọi điện thoại tới, nói rằng bên phía truyền thông đã sắp đặt xong rồi.
Vụ án này, cô thật sự muốn làm lớn, giống như Trình Thiệu đã nói là đối nghịch với cảnh sát.
Còn chưa bắt được hung thủ, mặc dù nói Lâm Nhất Thiên không phải người có tội, cô chỉ sợ không thể trải qua ngày tháng tốt lành.
Hiện nay chỉ có thể lấy sự quan tâm của giới truyền thông để thúc đẩy tư pháp công bằng chính trực, những người đối đáp trên mạng tốt nhất là tranh cãi kịch liệt hơn, bằng không sự náo nhiệt của truyền thông sẽ không đủ lớn.
Chu Xích Hòa mời cô ăn cơm, cô không thể từ chối, chỉ có thể đến nhà Chu Xích Hòa.
Trình Thiệu vừa trở về nhìn thấy Triệu Kim Hạ, sắc mặt liền trầm xuống, thừa dịp Chu Xích Hòa ở phòng bếp, anh ta kéo Triệu Kim Hạ qua một bên, nói: “Em nói chút lời dễ nghe với chị em đi, hiện tại cô ấy muốn chia giường ngủ với anh.”
Triệu Kim Hạ không phản ứng.
“Anh cho em biết, đều là bởi vì em đó.”
Triệu Kim Hạ lên tòa án, chuyện này Chu Xích Hòa biết, anh ta về nhà quỳ xuống cầu xin tha thứ coi như là nhẹ, nhưng chia giường ngủ thì hơi nghiêm trọng.
Тhử ????hách ????ìm ????????ang gốc, géc gô || Т???? ????m????????u????ện.vn ||
Triệu Kim Hạ nhìn anh ta, nói: “Anh có báo cáo cụ thể không?”
“Anh đâu dám chứ? Nếu cô ấy biết cụ thể, da anh cũng chẳng còn.”
Triệu Kim Hạ nói: “Anh yên tâm đi, qua vài hôm hai người sẽ tốt thôi.”
Chu Xích Hòa từ phòng bếp đi ra, sắc mặt rất nghiêm nghị.
Trình Thiệu như ngồi trên chông đứng ngồi không yên, tay cầm đũa cũng hơi run.
Đường đường là một đội trưởng đội điều tra hình sự mà lại là người sợ vợ, nói ra người ta không tin đâu.
Triệu Kim Hạ cầm đũa muốn gắp thức ăn, chiếc đũa của Chu Xích Hóa đánh qua: “Chị hỏi em chuyện này, lát nữa hẵng ăn.”
Trình Thiệu nhìn Triệu Kim Hạ.
Triệu Kim Hạ nhìn Chu Xích Hòa, bất đắc dĩ cười: “Nếu chị muốn hỏi người kia ở nhà em là ai, em chỉ có thể nói là đối tác.”
Chu Xích Hòa nhướng mày, rõ ràng không tin lời cô: “Thật sao?”
“Em không cần phải lừa chị.”
“Chị tin em mới lạ đó! Đối tác gì mà còn có thể ngủ ở nhà em? Từ trước đến giờ chị chưa từng thấy có người đàn ông nào ngủ lại nhà em.
Cổ Dụ Thành cũng không có đãi ngộ này!”
Trình Thiệu lén ăn miếng thịt, nghe được lời nói của Chu Xích Hòa, anh ta bị sặc: “Cái gì? Em có người yêu hả?!”
Triệu Kim Hạ buông đũa, dựa vào lưng ghế nhìn bọn họ.
“Không có.”
Chu Xích Hòa nhìn cô chằm chằm.
Cô lặp lại: “Không có.”
Chu Xích Hòa tin, nhưng… “Vậy tại sao em để anh ta ngủ ở nhà em?”
“Anh ta là vệ sĩ do em mời tới.”
Triệu Kim Hạ không nhớ rõ cô đã từng nói dối bao nhiêu lần, chỉ còn nhớ trước đây cô không thích nói dối, mẹ tin Phật, cô chịu sự ảnh hưởng của mẹ không thích nói dối.
Bây giờ thì sao, không biết bắt đầu từ khi nào tín ngưỡng của mẹ trở thành một trò cười trước mặt cô, đó là lừa mình dối người, dùng để an ủi chính mình, hiện thực tàn khốc, tin Phật cũng không thể khiến tàn khốc trở nên đẹp đẽ.
Cô gãy một chân, mẹ cũng mất đi một nửa tín ngưỡng.
Cô là người không có tín ngưỡng gì, nói dối có tội, cho dù phải nuốt kim cô cũng không sợ.
Sau khi kết thúc bữa tối, cô lái xe trở về, bị kẹt đường gần nửa tiếng.
Xe vừa chạy vào bãi đỗ xe của tòa nhà, Giang Trạm đột nhiên xông ra, Triệu Kim Hạ còn chưa phản ứng thì đã bị anh đè lại bả vai.
Anh cúi người tới gần cô, ngửi trên người cô.
“Anh lại làm sao vậy?”
“Cô bị thương ư?”.