Triệu Kim Hạ vừa tỉnh lại, cũng giống như bao lần, cô ra ngoài vào thời gian như mọi ngày.
Cô mở cánh cửa, tiếng khóc lọt vào tai.
Triệu Kim Hạ sửng sốt, cô đứng ở cửa nhìn thấy cô bé ở cửa nhà hàng xóm.
Cô bé nằm bò cạnh cửa, nhìn bên trong nhỏ giọng khóc lóc gọi ba mẹ.
Người phụ nữ đi tới, nước mắt đầy mặt bồng cô bé rời khỏi.
Cảnh sát và bảo vệ của tòa nhà từ bên trong đi ra.
Triệu Kim Hạ nghe được chữ “tự sát”, cô sực nhớ tới chuyện rạng sáng, cô khẽ cau mày.
Cổ Dụ Thành đợi người ở dưới lầu thấy Triệu Kim Hạ kề cà vẫn chưa xuống, anh ta chủ động đi lên đón cô, nhìn thấy cảnh sát trong lòng anh ta theo bản năng căng thẳng, giữ chặt cổ tay Triệu Kim Hạ: “Sao vậy?”
Triệu Kim Hạ lắc đầu: “Không có gì.”
Cổ Dụ Thành yên tâm, nhìn thấy cảnh sát ở hành lang lắng nghe đối thoại của bảo vệ, anh ta mới biết được hàng xóm của Triệu Kim Hạ bởi vì chuyện phá sản mà tự sát.
Anh ta nắm chặt tay Triệu Kim Hạ, sau đó mới nhận ra mình đang nắm tay cô, anh ta quay đầu nhìn cô, Triệu Kim Hạ đang cúi đầu nhìn tay anh ta.
Cổ Dụ Thành nở nụ cười.
Triệu Kim Hạ ngẩng đầu nhìn anh ta: “Còn không buông tay?”
Cổ Dụ Thành lập tức buông lỏng tay, lòng bàn tay còn lưu lại chút xúc cảm, giống như hồi trước khi cùng cô tan học về nhà, bởi vì kiểm tra không vượt qua cô, anh ta phải cõng cô về nhà, cô hết sức đắc ý nằm sấp trên lưng anh ta, cố ý kề sát lỗ tai anh ta giảng giải đề bài anh ta đã làm sai.
Cho dù đã trải qua bao lâu, cảm giác đó vẫn vậy.
“Đi thôi.” Triệu Kim Hạ đi vào thang máy, nhìn sang Cổ Dụ Thành vẫn còn đứng tại chỗ không động đậy.
Cổ Dụ Thành lấy lại tinh thần, anh ta nhìn Triệu Kim Hạ cười khó hiểu một cái, sau đó chạy vào thang máy báo cáo chuyện hôm qua với cô, sau vụ án của Hạ Văn, mặc dù có người phê phán cũng không quan trọng, ngược lại càng có nhiều người đến tìm Triệu Kim Hạ.
Tiếng tăm của luật sư Triệu rất lớn, tốt xấu đều có, chỉ là phải tiêu tiền mới mời được cô.
“Em biết rồi.” Triệu Kim Hạ nhìn mặt kính thang máy, “Anh không cần nói mọi chuyện với em, việc này Hàn Như sẽ nói với em.”
Cô đã nói rất nhiều lần, anh ta không phải trợ lý của cô, không cần nói mọi chuyện với cô, về mặt công việc cô có trợ lý riêng, nhưng anh ta đều chăm lo mọi chuyện về cô.
Triệu Kim Hạ không thích như vậy, nhưng cũng đã quen trong thời gian ở bên nhau lâu dài.
Công ty luật của Triệu Kim Hạ rất lớn, nhưng nhân viên thì không nhiều lắm, hơn nữa cô cũng chỉ có sáu người, năm người này đều là người quen biết đã lâu.
Triệu Kim Hạ vốn muốn làm một mình, Cổ Dụ Thành thì sống chết bám theo cô, cô cũng hết cách.
Có ba người là bạn học chung của Triệu Kim Hạ và Cổ Dụ Thành, bởi vì học chung mấy năm hiểu rõ nhau mới có thể làm tốt công việc.
Cổ Dụ Thành tìm được ba người này, Triệu Kim Hạ không phản đối, anh ta tìm một trợ lý cho cô, cô cũng không phản đối.
Triệu Kim Hạ ngồi trong văn phòng, Hàn Như đưa tới tài liệu đã chỉnh lý xong đặt trên bàn.
Cô nhìn qua, Hàn Như cẩn thận đến mức gần như mỗi trang đều đánh dấu.
“Luật sư Triệu, chuyện lần này có chút kỳ quái.”
“Gì cơ?”
“Hạ Văn và Đỗ Tịnh Di hòa hảo như lúc ban đầu, theo lý mà nói xảy ra chuyện này, cô gái hiếu thắng như Đỗ Tịnh Di làm sao còn có thể ở bên Hạ Văn chứ?”
Cây bút kim loại trong tay Triệu Kim Hạ nhẹ nhàng cắm trong ống đựng bút.
Cô cũng thấy kỳ quái, nhưng lạ lùng thì lạ lùng, không phải chuyện cần cô suy nghĩ.
“Cô đi hỏi Cổ Dụ Thành số tiền của ông chủ Hạ đã gửi qua tài khoản chưa.”
“Vâng.”
Hàn Như ra ngoài không bao lâu thì Cổ Dụ Thành gửi tin nhắn tới, là tin nhắn thông báo đến từ hệ thống ngân hàng, số tiền đã chuyển vào tài khoản.
Triệu Kim Hạ nhìn con số trên đó liền cảm thấy mỹ mãn.
Âm thanh tiền xu bỏ vào trong ngăn kéo thu ngân đánh thức Giang Trạm.
Quán cà phê đã bắt đầu kinh doanh.
Giang Trạm mở mắt ra nhìn thấy La Tư đang kiểm tra sổ sách ngày hôm qua, anh nheo mắt nhìn thời gian, đã qua mười giờ sáng.
Hôm nay quán cà phê ít người, có lẽ bởi vì hôm nay là ngày làm việc trong tuần.
Từ tòa cao ốc Thời Đại trở về, La Tư liền cảm thấy Giang Trạm khác lạ.
Cậu ta nhìn Giang Trạm chán nản nằm trên sô pha cho rằng lòng thương xót của anh phát tác, vì linh hồn của Viên Gia Văn mới sa sút như vậy.
Giang Trạm nằm trên sô pha, vừa nhắm mắt lại nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ tàn tật kia.
Nhân loại sẽ có ánh mắt kiên định thế sao? Giống như thực sự xuyên qua bóng đêm nhìn thấy anh ——
Tại hành lang lờ mờ, cây gậy xuyên qua bụng anh đồng thời giống như bị ánh mắt người phụ nữ kia bắt được, nhưng thực tế không có gì cả.
Ban đêm thu hồi linh hồn, nhân loại không thể nhìn thấy ác ma đến từ địa ngục.
Anh tựa vào cánh cửa, nhìn thấy người phụ nữ kia buông gậy xuống, cô trầm tư nhíu mày, ngón tay lướt qua lồng ngực anh.
Làn da trắng của người phụ nữ gần như tái nhợt, có vẻ ốm yếu, nhưng bởi vì cặp mắt kia tràn đầy sức mạnh mà không thấy yếu ớt.
Giang Trạm nhìn ánh mắt cô, tiêu cự của ánh mắt cô lướt qua anh tập trung nhìn cánh cửa phía sau anh.
……
Anh trở mình, từ trên sô pha lăn xuống, cơ thể ngã mạnh dưới đất khiến La Tư hết hồn.
“Ma vương, anh không sao chứ?”
Giang Trạm nhổm dậy ngồi trên tấm thảm, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, anh chẳng có tâm tư trả lời câu hỏi của La Tư.
Anh làm sao có thể không có gì, anh có việc, còn là việc rất lớn.
Thời gian buổi sáng trôi qua một nửa, ác ma cần ngủ một giấc.
Anh đứng dậy, kéo cà vạt ra, cởi ra đồng phục viên chức địa ngục, tiện tay vắt trên vai.
Bộ đồng phục màu đen này thật sự rất khó coi, lần sau cho dù La Tư nói thế nào anh tuyệt đối không muốn mặc quần áo khó coi như vậy nữa.
La Tư hỏi anh đi đâu.
Anh chẳng hề quay đầu lại: “Trở về tắm rửa.”
Thu thập linh hồn, toàn thân đều dơ bẩn, anh là người thích sạch sẽ làm sao có thể chịu được?
La Tư nằm bò trên bàn, nhìn bóng lưng ma vương bỏ đi, cậu ta nghĩ thầm hôm nay lại là mình trông quán, chẳng thú vị chút nào, quên đi, dù sao nếu là ma vương thì cũng chỉ biết chơi di động, chẳng có tâm tư quản lý cái quán nhỏ này.
Cậu ta tiếp tục kiểm tra sổ sách ngày hôm qua.
Giang Trạm trở về biệt thự của mình, chuyện thứ nhất chính là tắm rửa, tắm xong thì tiến vào phòng chứa đồ chừng sáu mươi mét vuông của mình chọn lựa quần áo anh muốn mặc ngủ hôm nay.
Ác ma vất vả lắm mới rời khỏi địa ngục hôi hám đi vào nhân gian, còn kén chọn hơn hồi làm người —— anh đó, bây giờ có vô số tài sản, của cải đến từ địa ngục, anh không cần tiết kiệm.
Giang Trạm chọn đồ ngủ cotton màu ngà, sau khi mặc vào anh nằm trên chiếc giường to mềm mại đánh một giấc.
Nhưng mà, chẳng hiểu tại sao…gặp quỷ còn ngủ được ư? Anh vừa nhắm mắt là nhìn thấy ánh mắt của người phụ nữ tàn tật kia.
Anh bực dọc ngồi dậy, lại đi vào phòng chứa đồ sáu mươi mét vuông kia, anh đứng trước gương cởi ra áo ngủ, anh ở trần nhìn mình trong gương.
Vết sẹo chói mắt.
Rải rác toàn thân.
Những vết sẹo này có một phần là vinh quang của anh, vẻ vang lưu lại ở chiến trường, mà nửa khác là đến từ địa ngục, sự sỉ nhục thiên đường ban cho.
Giang Trạm giơ tay, dựa vào trí nhớ lấy ra áo sơ mi phải mặc ngày hôm nay trong phòng chứa đồ sắp xếp ngăn ngắp.
Anh rất kén chọn, chất liệu quần áo đều phải là tốt nhất, ngay cả một nút áo cũng phải yêu cầu thứ tốt nhất.
Anh xoay người, trong tủ đồng hồ nằm ở giữa tìm một chiếc đồng hồ mặt đen đeo vào.
Ác ma mặc hình tượng của mình, bản thân cảm thấy mình là một con người.
Người thuộc về nhân gian.
Giang Trạm quay mặt qua, tay vừa giơ lên bức màn kéo ra thì ánh nắng bên ngoài chiếu vào.
Ngọn đèn trong phòng chứa đồ tắt đi.
Anh vuốt khuy măng sét, cảm nhận đường vân trên đó, đi thẳng tới phòng làm việc.
Anh gọi điện thoại cho La Tư, hỏi khoản tiền trong thị trường chứng khoán của Viên Gia Văn thế nào rồi.
La Tư khoa trương nói với anh: “Anh không biết hả! Hôm nay giá cổ phiếu giảm mạnh, may mà tôi đúng lúc thu tay, bằng không một xu của Viên Gia Văn cũng không còn thừa.”
Giang Trạm cúp máy, ở trong giá sách tìm được hồ sơ danh sách linh hồn của Viên Gia Văn.
Linh hồn một khi thu về, có một số tài sản cũng phải tiến hành chỉnh lý, làm cuộc trao đổi linh hồn, vật thế chấp của khách hàng lúc trước cho công ty địa ngục cũng phải trả về, đây coi là hồi báo “vô sỉ” khi bọn họ nhận được linh hồn.
Giang Trạm trở về địa ngục một chuyến, cầm hồ sơ danh sách tiến vào cục quản lý linh hồn địa ngục.
Các quỷ nhỏ đang quét dọn cục quản lý nhìn thấy Giang Trạm liền run rẩy.
Giang Trạm chợt có ý xấu, giả vờ hù dọa bọn họ một phen, cuối cùng chỉ còn lại cái chổi và bụi bặm ở tại chỗ.
Anh phì cười một tiếng, mắng bọn họ: “Không có tiền đồ.”
Giang Trạm lấy ra thẻ công tác, quẹt thẻ đi vào.
Lầu hai cục quản lý.
Giang Trạm ném hồ sơ vào trong cửa sổ, không cẩn thận đụng phải bà lão đang làm việc bên trong.
Bà lão trừng mắt, nhìn thấy Giang Trạm không dám mắng chửi chỉ đành mắng một hai câu trong lòng.
“Ồ ồ ồ, sao bà có thể mắng người ta chứ?” Giang Trạm nhoài người trên cửa sổ, cười tủm tỉm nhìn bà lão bên trong.
Ngoài mặt cười, nhưng trong lòng đủ loại trở mặt.
Bà lão mở ra hồ sơ, sau khi đánh dấu xác nhận giao cho Giang Trạm thì đúng lúc nhìn thấy nét mặt tươi cười của anh, nét mặt già nua của bà ta cứng đờ, chợt dời tầm mắt: “Đến tầng năm lấy đồ đi.”
Một ma vương không có tính người, ra khỏi địa ngục tiến vào nhân gian, sao lại trông bảnh bao hơn nhiều rồi? Chẳng lẽ nhân gian thật sự nuôi ra người thế sao? Bà lão nghĩ đến nhóm thần tượng trên tivi, các thiếu niên điển trai khiến lòng xuân của bà ta nhộn nhạo…
Giang Trạm hừ cười một tiếng, cầm lấy một góc hồ sơ, vào thang máy đi thẳng lên tầng năm.
Tầng năm của cục quản lý linh hồn là nơi gửi đồ đạc của khách hàng, sau khi xin xác nhận thì có thể lấy đồ đi.
Giang Trạm giao hồ sơ cho viên quản lý tầng năm, anh giơ tay ấn vân tay trên cái tủ thế là nó mở ra, vật thế chấp của Viên Gia Văn ở trong này.
Anh lấy ra cái hộp bên trong, nhớ tới dáng vẻ của Viên Gia Văn khi giao dịch vào mấy năm trước, hai bàn tay trắng, vì cô gái mình thích mà muốn tạo ra một thế giới tốt đẹp cho cô ấy, sinh sống thật tốt, nhưng kết cục cuối cùng cũng tách khỏi lòng dạ lúc ban đầu, vẫn là hai bàn tay trắng.
Vật thế chấp của Viên Gia Văn chính là một chiếc nhẫn.
Một chiếc nhẫn rất bình thường, cũng là chiếc nhẫn gửi gắm tất cả thành tâm của Viên Gia Văn, là món quà đầu tiên tặng cho vợ, sự chân thành thời nghèo khó thật cẩn thận lại là sự chân thành tuyệt đối.
Quá thê thảm, nếu con người học biết thỏa mãn thì có lẽ sẽ không thảm như vậy.
Giang Trạm ôm cái hộp về nhà, anh xuống lầu chọn một chiếc xe máy trông bình thường chút chạy ra ngoài.
Tại con đường đối diện tòa cao ốc Thời Đại, khu nhà trọ số .
Khu nhà tại con đường này đều dùng cho thuê, rất nhiều thành phần tri thức, bao gồm vợ con của Viên Gia Văn cũng ở đây.
Giang Trạm dừng xe tại bãi đỗ xe, giả thành nhân viên chuyển phát đi vào khu nhà, anh đem đồ đặt trong thùng thư tương ứng với số phòng của vợ con Viên Gia Văn.
Lúc này người vợ hẳn là ở bên chỗ Viên Gia Văn.
Việc này vốn do La Tư làm, mục đích anh làm chuyện vô vị này chỉ là vì đi ngang qua tòa cao ốc Thời Đại.
Anh đội mũ bảo hiểm, lái xe máy chạy ngang qua tòa cao ốc Thời Đại lần nữa.
Cũng không biết anh chạy quanh tòa cao ốc Thời Đại mấy vòng, ánh nắng sắp tan chảy anh, anh cũng không đợi được người phụ nữ khiến da đầu người ta phát run kia..