Editor: Dương Minh Thư _________
Lúc Ân Ly tỉnh dậy, ngoài trời âm u. Nàng có chút hốt hoảng, Xuân Oánh đứng bên cạnh nói đã là giờ Dậu.
Thế mà nàng đã ngủ nguyên ngày, bỗng nhiên nhớ đến hôm qua đã đáp ứng Lục Vương phi, hiện giờ đã đến giờ nghỉ ngơi.
Xuân Oánh an ủi: "Vương gia đã giúp từ chối, nói vương phi thân thể không khỏe, không tiện qua đó. Vương phi đừng lo lắng."
Nhắc đến tên đầu sỏ gây tội kia Ân Ly liền tức giận, lăn lộn cả đêm không yên, không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như vậy.
Xuân Oánh dọn cơm canh, cả ngày ngủ đều chưa ăn gì, đúng là Ân Ly rất đói bụng. Sửa sang lại quần áo rồi tự mình ngồi vào bàn ăn.
Không lâu thì âm thanh ồn ào bên ngoài vang lên, Ân Ly cho rằng đội ngũ đã trở lại, nhai nhai hai cái rồi đi ra xem.
Còn chưa đứng dậy, một gã sai vặt từ bên ngoài chạy vào, vẻ mặt sốt sắng nói với Ân Ly: "Vương phi không xong rồi, Vương gia bị thương!"
Cái chén trong tay Ân Ly rơi xuống đất, khẩn trương hỏi: "Vương gia ở đâu? Bị thương có nặng hay không?"
Cũng không đợi hắn trả lời, xốc mành chạy ra ngoài. Xa xa nhìn một đám người nâng cái cái giá đi tới, Ân Ly ngây ngốc nhìn, có chút sợ không dám tiến lên.
Đám kia người kia rất nhanh đã đi đến chỗ Ân Ly, một đám hoang mang rối loạn, có người nhanh chóng vén rèm, có người vội vàng hành lễ với nàng, người thì mau chóng nâng cái giá lên.
Cái giá đi ngang qua trước mặt nàng, Ân Ly thấy người nằm trên đó toàn thân đều là máu, áo giáp cũng bị rách tơi.
Ân Ly lảo đảo, xém chút đã ngã xuống, Xuân Oánh ở bên cạnh nhanh tay đỡ lấy: "Vương phi!"
Nàng đẩy tay Xuân Oánh chạy vào trong lều, mọi người đã đem Tuân Du ổn định trên giường. Ân Ly thấy hắn nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt trắng bệch, trên mặt dính đầy vết máu.
Thái y cẩn thận cởi hộ giáp trên người hắn, dùng kéo cắt quần áo dính trên miệng vết thương. Vết thương từ từ lộ ra, ai nấy đều hít một hơi lạnh.
Ân Ly khống chế bản thân không được run rẩy, người này đêm qua còn sinh long hoạt hổ nháo nàng, sao chỉ môt ngày không thấy lại thành ra như thế này? Thân thủ hắn mạnh mẽ, sao có thể vì săn thú mà bị thương thành ra như vậy?
Xuân Oánh đỡ nàng đi qua, mọi người thấy nàng thì nhường đường. Ân Ly ngồi xổm trước giường, cẩn thận nắm lấy bàn tay rắn chắc đang rũ xuống
Bàn tay lạnh ngắt, dính đầy máu nhơm nhớp, không còn khô ráo ấm áp nữa. Nàng dùng hay tay áp vào muốn sưởi ấm cho nó. Nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.
Bên ngoài trướng có người truyền đến: "Hoàng thượng đến!"
Mọi người trong phòng đều quỳ xuống cung nghênh thánh giá, Xuân Oánh thấy Ân Ly ngơ ngẩn, vội kéo nàng quỳ xuống.
Bình thân, hoàng đế vào trướng thấy Tuân Du nằm trên giường nên rất đau lòng, vội hỏi thăm ngự y.
"Trước mắt chưa ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, chỉ là bị thương quá nặng, chỉ sợ về sau..." Ngự y do dự đáp.
"Nhất định phải chữa khỏi, nếu trị không hết ta hỏi tội ngươi!" Hoàng đế trên người vẫn mặc khôi giáp đi săn, trên mũ còn dính vết máu, mặt mày dính đấy cát bụi trầm giọng nói.
Ngự y run rẩy quỳ xuống tuân mệnh
Hoàng đế ngồi bên giường môt hồi rồi đứng lên, nhìn Ân Ly đang quỳ rạp trên mặt đất, trên sàn đều là nước mắt của nàng. Hoàng đế thở dài nói: "Thất Vương phi, chăm sóc tốt cho lão Thất." Nói xong thì ra khỏi doanh trướng.
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trận săn thú cũng kết thúc, Tuân Du được nâng lên xe ngựa đưa về Thất Vương phủ.
Sau đó Ân Ly mới biết được, ngày ấy ở bãi săn xuất hiện hai con gấu khổng lồ, xém chút làm hại thánh giá. Là Tuân Du xông lên trước cứu hoàng đế mới làm mình trọng thương.
Khi hồi phủ Tuân Du hôn mê đến ngày thứ năm mới tỉnh lại. Vừa mở mắt đã thấy Ân Ly đỏ mắt bên cạnh, thấy hắn tỉnh, nàng rơi nước mắt càng nhiều.
Tuân Du đau lòng không thôi, muốn giơ tay lau nước mắt, nhưng động đến miệng vết thương, nhe răng trợn mắt hít môt hơi.
Mấy ngày không nói chuyện nước cũng không uống, giọng nói của Tuân Du trở nên khản đặc: "Đừng khóc, bổn vương không sao."
Ân Ly càng khó chịu, sợ hắn thấy, vội vàng xoay người, làm bộ tìm kiếm đồ rồi trộm lau nước mắt.
Sao Tuân Du có thể không biết, nghe âm thanh nức nở có như không, trong lòng hắn hơi hối hận.
Kỳ thật việc này hắn đã sớm đề phòng, không bị thương cũng có thể làm kế hoạch của Tuân Tề thất bại. Chỉ là lúc ấy tương kế tựu kế, nếu hắn bị thương nặng thì Tuân Tề mới khó lật ngược tình thế.
Hắn bị thương nhưng cũng không có gì, lúc đó tránh đi những chỗ quan trọng, chỉ không ngờ hại nàng lo lắng, trong lòng hắn cũng không chịu nổi
Rốt cục Ân Ly cũng ngừng khóc, cầm chén thuốc bước vào, đút từng muỗng cho hắn.
Nói thật chén thuốc này rất khó uống, Ân Ly còn từng muỗng đút khiến Tuân Du rất khó chịu. Nhưng nhìn cặp mắt sưng đỏ kia, hắn vẫn cau mày chịu đựng.
Dùng thuốc xong, Ân Ly giúp hắn lau miệng, lấy mứt hoa qua trên bàn đút hắn để cho bớt đắng.
Tuân Du không chịu ăn, Ân Ly thấy vậy khuyên nhủ: "Thuốc đắng như vậy, ngài ăn chút mứt hoa quả cho dễ chịu."
Tuân Du đáp: "A Di hôn bổn vương, so với mứt còn ngọt hơn."
Ân Ly không ngờ được người này bị trọng thương vẫn nghĩ được vậy. Nhưng nhìn sắc mặt tái nhợt, vẫn không đành lòng cự tuyệt.Nàng quỳ trên giường, chống tay cúi người tiến đến miệng nhẹ nhàng hôn hắn. Bờ môi kia có chút khô nứt, cạ môi nàng hơi đau, Ân Ly vương đầu lưỡi phấn nộn liếm qua cánh môi khô ráo, cho đến khi cả cánh môi đều bị nàng làm ướt mới dừng lại
Mới một chút hắn đã cứng, bây giờ rất hối hận. Không nên vì đối phó với Tuần Tề mà lấy bản thân ra đặt cược, hiện giờ giai nhân ở bên mà không có cách hưởng thụ.
Phần lưng bị thương, cả người nằm trên giường, cây gậy cứng rắn bị chèn ép khó chịu.
Ân Ly thấy hắn cau mày khó chịu, tưởng rằng vết thương đau, vội vàng chạy muốn tìm thái y. Tuân Du nhanh chóng gọi nàng lại: "Bổn vương chỉ là muốn phu nhân..." Nói xong rất tinh tế nhìn xuống thân dưới.
Ân Ly nhìn theo ánh mắt của hắn, nhanh chóng đỏ mặt.
Đúng là dâm côn!
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Xin lỗi mọi người nha, tại lu xu bu quá nên mãi mới có chương mới 😥
23/07/2021