Hàm Mộc Anh, người con gái 23 tuổi với khuôn mặt xinh đẹp và nụ cười tỏa nắng làm cuốn hút lòng người, nhưng sâu trong cái vẻ đẹp ấy là sự bi thương mà cô đã trải qua…
Khi lên 5, Ba Mộc Anh làm ăn thua lỗ bị phá sản của cải trong nhà đều bán sạch, công ti thì bán rẻ lại cho người ta để trả nợ, còn cái xác nhà cũng bị bọn cho vay nặng lãi đến lấy đuổi cả gia đình cô đi. Cuộc sống đã rơi vào cảnh bế tắc tận cùng thì mẹ Mộc Anh lại lấy trộm những đồng tiền còn sót mà Ba cô đã cố gắng giấu đi để có thể trang trải trước mắt cho gia đình vì bà chưa bao giờ phải chịu khốn khổ như vậy, bà muốn đi xa tìm để những thứ thuộc về mình, bỏ lại chồng và đứa con gái nhỏ.
Sau 5 năm cuộc sống của 2 Ba con Mộc Anh đã khá hơn nhiều, ba cô được làm bảo vệ ở trường tiểu học mà cô đang theo học, cứ tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp vui vẻ hơn thì Ba cô lại quyết định đi thêm bước nữa. Nghĩ rằng gia đình sẽ đầm ấm hơn khi có thêm bàn tay của người mẹ nhưng không đó là một sai lầm. Người ba Mộc Anh cưới về là một người phụ nữ đã góa chồng và có một đứa con gái tên là Thiên An ít hơn cô 5 tuổi, người ta thường bảo ‘mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng’. Người xưa nói đúng chứ không sai mẹ kế của cô chỉ được một thời gian đầu là có để ý chăm sóc cô như đứa con gái của mình. Nhưng những thứ làm Mộc Anh ao ước về một màu hồng tươi đẹp đã vụt tắt chỉ vỏn vẹn trong vòng 1 năm J.
Ba thì đi là từ sáng sớm tối muộn mới về, Dì thì bận bịu chăm sóc cho con gái của mình, Mộc Anh luôn phải chịu cảnh để bụng đói tới trường. Sợ nhất là những lúc đi học về nhìn thấy mặt mẹ kế hết làm lụng việc nhà đã mệt, còn phải chơi với Thiên An tuy đã 6 tuổi nhưng con bé rất ghê gớm biết làm phiền người khác, không là chiều lòng nó thì dì ghẻ lại chửi bới, quát tháo cho mấy bạt tai. Ăn cũng chỉ có thể ăn thừa những thứ mà mẹ con của dì ghẻ đã ăn xong. Mộc Anh chịu những oan ức này tất cả vì ba cô, 1 mình vất vả nuôi cả gia đình than thở với ba chỉ làm ba cô suy nghĩ sinh ra bệnh tật. Vậy nên cô cố gắng học thật giỏi để thoát khỏi cảnh bần cùng này.
Hết trung học Mộc Anh được tuyển thẳng vào trường hạng A của thành phố dành cho những học sinh giỏi và con cái nhà giàu. Cô xin ba chuyển hẳn vào trường để đi lại vào học hành cho thuận tiện và cũng là để thoát khỏi Dì gẻ. Dù không đành lòng xa con gái nhưng ông vẫn phải đồng ý. Vào trường ngoài việc học Mộc Anh còn tranh thủ ra ngoài kiếm thêm thu nhập để đỡ đần Ba. Cứ cố gắng, cố gắng sau 3 năm cấp 3 với thành tích học tập vượt trội Mộc Anh được nhà trường tặng một suất học bổng du học tại Úc sau khi trở về cô sẽ quay lại trường để làm việc, cống hiến những gì mình đã học tập ở nước ngoài giảng dạy cho những thế hệ sau của nhà trường. Và từ đây đã mở ra cho Mộc Anh một tương lai tươi sáng hơn, cô sẽ vừa đi học vừa đi làm có thể tự trang trải học phí của mình và nhiều hơn là có thể tích góp tiền cho Ba cô, nghĩ đến đây thôi Mộc Anh đã cảm thấy hạnh phúc biết bao, những cố gắng từ trước đến giờ của cô không phải là vô nghĩa. Cô biết rằng đi không phải là ngày một ngày hai mà là vài năm còn cha cô không biết ông sẽ như thế nào khi cô không ở đây? ông có ốm không, ông có khỏe không..? Những điều cô lo nhiều vô cùng. Trước ngưỡng cửa của tương lai thì cô chỉ có thể quyết định con đường ra đi để thành công, như vậy cha cô sẽ không phải khổ. khi trở về cô và Ba sẽ sống hạnh phúc bên nhau không cần lo nghĩ đến chuyện tiền bạc, cơm áo.. Chào ba con đi đây:)
Khi lên 5, Ba Mộc Anh làm ăn thua lỗ bị phá sản của cải trong nhà đều bán sạch, công ti thì bán rẻ lại cho người ta để trả nợ, còn cái xác nhà cũng bị bọn cho vay nặng lãi đến lấy đuổi cả gia đình cô đi. Cuộc sống đã rơi vào cảnh bế tắc tận cùng thì mẹ Mộc Anh lại lấy trộm những đồng tiền còn sót mà Ba cô đã cố gắng giấu đi để có thể trang trải trước mắt cho gia đình vì bà chưa bao giờ phải chịu khốn khổ như vậy, bà muốn đi xa tìm để những thứ thuộc về mình, bỏ lại chồng và đứa con gái nhỏ.
Sau 5 năm cuộc sống của 2 Ba con Mộc Anh đã khá hơn nhiều, ba cô được làm bảo vệ ở trường tiểu học mà cô đang theo học, cứ tưởng cuộc sống sẽ tốt đẹp vui vẻ hơn thì Ba cô lại quyết định đi thêm bước nữa. Nghĩ rằng gia đình sẽ đầm ấm hơn khi có thêm bàn tay của người mẹ nhưng không đó là một sai lầm. Người ba Mộc Anh cưới về là một người phụ nữ đã góa chồng và có một đứa con gái tên là Thiên An ít hơn cô 5 tuổi, người ta thường bảo ‘mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ lại thương con chồng’. Người xưa nói đúng chứ không sai mẹ kế của cô chỉ được một thời gian đầu là có để ý chăm sóc cô như đứa con gái của mình. Nhưng những thứ làm Mộc Anh ao ước về một màu hồng tươi đẹp đã vụt tắt chỉ vỏn vẹn trong vòng 1 năm J.
Ba thì đi là từ sáng sớm tối muộn mới về, Dì thì bận bịu chăm sóc cho con gái của mình, Mộc Anh luôn phải chịu cảnh để bụng đói tới trường. Sợ nhất là những lúc đi học về nhìn thấy mặt mẹ kế hết làm lụng việc nhà đã mệt, còn phải chơi với Thiên An tuy đã 6 tuổi nhưng con bé rất ghê gớm biết làm phiền người khác, không là chiều lòng nó thì dì ghẻ lại chửi bới, quát tháo cho mấy bạt tai. Ăn cũng chỉ có thể ăn thừa những thứ mà mẹ con của dì ghẻ đã ăn xong. Mộc Anh chịu những oan ức này tất cả vì ba cô, 1 mình vất vả nuôi cả gia đình than thở với ba chỉ làm ba cô suy nghĩ sinh ra bệnh tật. Vậy nên cô cố gắng học thật giỏi để thoát khỏi cảnh bần cùng này.
Hết trung học Mộc Anh được tuyển thẳng vào trường hạng A của thành phố dành cho những học sinh giỏi và con cái nhà giàu. Cô xin ba chuyển hẳn vào trường để đi lại vào học hành cho thuận tiện và cũng là để thoát khỏi Dì gẻ. Dù không đành lòng xa con gái nhưng ông vẫn phải đồng ý. Vào trường ngoài việc học Mộc Anh còn tranh thủ ra ngoài kiếm thêm thu nhập để đỡ đần Ba. Cứ cố gắng, cố gắng sau 3 năm cấp 3 với thành tích học tập vượt trội Mộc Anh được nhà trường tặng một suất học bổng du học tại Úc sau khi trở về cô sẽ quay lại trường để làm việc, cống hiến những gì mình đã học tập ở nước ngoài giảng dạy cho những thế hệ sau của nhà trường. Và từ đây đã mở ra cho Mộc Anh một tương lai tươi sáng hơn, cô sẽ vừa đi học vừa đi làm có thể tự trang trải học phí của mình và nhiều hơn là có thể tích góp tiền cho Ba cô, nghĩ đến đây thôi Mộc Anh đã cảm thấy hạnh phúc biết bao, những cố gắng từ trước đến giờ của cô không phải là vô nghĩa. Cô biết rằng đi không phải là ngày một ngày hai mà là vài năm còn cha cô không biết ông sẽ như thế nào khi cô không ở đây? ông có ốm không, ông có khỏe không..? Những điều cô lo nhiều vô cùng. Trước ngưỡng cửa của tương lai thì cô chỉ có thể quyết định con đường ra đi để thành công, như vậy cha cô sẽ không phải khổ. khi trở về cô và Ba sẽ sống hạnh phúc bên nhau không cần lo nghĩ đến chuyện tiền bạc, cơm áo.. Chào ba con đi đây:)