Cả Nhất và Mộc Anh cùng nhìn lên, trước mặt là Thiếu Phong và Mĩ Linh học sinh của cô. Mặt Thiếu Phong thoáng nhìn có chút khó chịu còn mặt cô nàng trái ngược hoàn toàn hết sức vui vẻ. “chào hai em” cô cười trừ, gặp học sinh ở ngoài như thế này cô thực cảm thấy có phần hơi e ngại.
“cô hẹn hò cùng thầy Vương sao” Mĩ Linh tiếng, cái chất giọng cao vút đó càng làm cô xấu hổ hơn. Hẹn hò? Sao có thể chứ, thật hoang đường mà.
“em hiểu nhầm rồi..” cô giải thích
“còn em đang hẹn hò cùng Thiếu Phong sao” đột nhiên thầy Vương lên tiếng lấn át hết giọng của cô. Cô thật không hiểu anh nghĩ gì nữa, học sinh đang hiểu nhầm mà anh định bơ đi thế sao. Nhỡ đầu… anh thật không hiểu cho cô mà
“đúng thế đấy ạ”mặt Thiếu Phong lẫy giờ đều chỉ nguyên một cảm xúc, mỗi khi lên tiếng làm cô lại thấy chán nản vô cùng.
“xin lỗi quý khách” người phục vụ bưng khay thức ăn đến, ý bảo Thiếu Phong và Mĩ Linh lui ra một chút. “đây là đồ của quý khách ạ” “hai em ngồi cùng chúng tôi luôn cho vui không” Mộc Anh mở to mắt nhìn Nhất, sao anh lại có thể đề nghị như vậy chứ, không biết chừng chúng lại ngồi đây thật “thôi, để cho thầy cô tự nhiên ạ” nghe được câu nói đó của Mĩ Linh cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tốt hơn nhiều.
“sao em lại từ chối thành ý của thầy như vậy chứ” Thiếu Phong nhìn Mĩ Linh kéo kéo tay ý bảo ở lại “ vậy làm phiền hai người ạ” cậu mỉm cười
Mặt cô thật không có từ nào để diễn tả, vừa có chút vui mừng mà giờ đã..
Cậu ngồi đối diện với cô, mọi cử chỉ, hành động của cô, cậu đều có thể thấy, đúng là cái số của cô đi ăn thôi cũng không được bình yên nữa L
Tất cả cùng ăn mì spaghetti rất thơm ngon nhưng không khí thật là trái ngang. Đến thở cô cũng không dám thở mạnh nữa, chẳng ai lên tiếng cả. cô chỉ muốn được như lúc lẫy, có anh và cô thôi như vậy thích hơn, nói chuyện cũng thoải mái chẳng phải để ý ai cả.
“hai thầy cô thực sự hẹn hò sao” Thiếu Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề. nhưng câu hỏi thì dường như lại rất nặng nề đối với cô. Đang ăn, Mộc Anh bị sặc lên, ho quá trời, hai mắt đỏ lên. Nhất nhanh tay đưa cốc nước cho cô, rồi lấy tay vuốt lưng cho cô “em không sao chứ” anh lo lắng
“dạ. không sao đâu” cô nhìn cậu rồi trừng mắt lên. Nếu không có ai ở đây chắc là cô đã ra cho cậu ta mấy phát rồi. đúng là bực mình mà.
Không nói thêm chuyện gì nữa, mọi người chỉ chú tâm ăn nốt phần của mình. Ăn xong mới có hơn mười giờ, cô nói muốn đi công viên giải trí nên anh cũng vui vẻ thuận theo.
Cô nghĩ rằng, người như cậu ta sẽ chẳng bao giờ đến mấy nơi của trẻ con như vậy nên bảo anh đưa tới đó, nhưng ai ngờ cậu ta cũng đi cùng luôn. Chắc cậu định đi theo đến khi cô về nhà với thôi đây mà.
Vì hôm nay là chủ nhật nên mọi người đến công viên chơi rất đông, đã lâu lắm rồi cô mới tới nơi này. Mọi thứ đều đã rất khác trước, có nhiều trò chơi mới và cũng hiện đại hơn nữa làm cô rất thích thú như được thả mình vào thế giới trẻ thơ vậy, không còn quan tâm đến cậu và Mĩ Linh.
“anh. Mình sang bên kia nhé” cô vui vẻ, cầm vào tay áo anh dẫn đi.
“anh” Mĩ Linh nhõng nhẽo “ hay chúng ta về nhé”
“cô thích thì về đi” nói rồi cậu cũng đi về phía cô, Mĩ Linh thì đành ngậm ngùi lẽo đẽo theo sau một người như cô lại phải đến mấy nơi vậy sao? Chỉ vì Thiếu Phong thôi, nếu không phải cậu có chết cô cũng không đi như thế này.
Mộc Anh chơi hết trò này đến trò khác chỉ đến khi cô đã cảm thấy mệt mới chịu nghỉ. Đúng là đến đây là quyết định chính xác mà, mọi ưu phiền lo âu của cô đều được rũ bỏ hết. cô không còn là một Một Anh luôn gồng mình để sống nữa mà đã sống thực với cái tuổi 23 đẹp đẽ của mình
( cảm ơn các bạn đã theo dõi chuyện. Nếu các bạn có ý kiến về gì thì hãy comment phía dưới để mình chỉnh sửa và rút kinh nghiệm nha. thank you J)
“cô hẹn hò cùng thầy Vương sao” Mĩ Linh tiếng, cái chất giọng cao vút đó càng làm cô xấu hổ hơn. Hẹn hò? Sao có thể chứ, thật hoang đường mà.
“em hiểu nhầm rồi..” cô giải thích
“còn em đang hẹn hò cùng Thiếu Phong sao” đột nhiên thầy Vương lên tiếng lấn át hết giọng của cô. Cô thật không hiểu anh nghĩ gì nữa, học sinh đang hiểu nhầm mà anh định bơ đi thế sao. Nhỡ đầu… anh thật không hiểu cho cô mà
“đúng thế đấy ạ”mặt Thiếu Phong lẫy giờ đều chỉ nguyên một cảm xúc, mỗi khi lên tiếng làm cô lại thấy chán nản vô cùng.
“xin lỗi quý khách” người phục vụ bưng khay thức ăn đến, ý bảo Thiếu Phong và Mĩ Linh lui ra một chút. “đây là đồ của quý khách ạ” “hai em ngồi cùng chúng tôi luôn cho vui không” Mộc Anh mở to mắt nhìn Nhất, sao anh lại có thể đề nghị như vậy chứ, không biết chừng chúng lại ngồi đây thật “thôi, để cho thầy cô tự nhiên ạ” nghe được câu nói đó của Mĩ Linh cô thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy tốt hơn nhiều.
“sao em lại từ chối thành ý của thầy như vậy chứ” Thiếu Phong nhìn Mĩ Linh kéo kéo tay ý bảo ở lại “ vậy làm phiền hai người ạ” cậu mỉm cười
Mặt cô thật không có từ nào để diễn tả, vừa có chút vui mừng mà giờ đã..
Cậu ngồi đối diện với cô, mọi cử chỉ, hành động của cô, cậu đều có thể thấy, đúng là cái số của cô đi ăn thôi cũng không được bình yên nữa L
Tất cả cùng ăn mì spaghetti rất thơm ngon nhưng không khí thật là trái ngang. Đến thở cô cũng không dám thở mạnh nữa, chẳng ai lên tiếng cả. cô chỉ muốn được như lúc lẫy, có anh và cô thôi như vậy thích hơn, nói chuyện cũng thoải mái chẳng phải để ý ai cả.
“hai thầy cô thực sự hẹn hò sao” Thiếu Phong lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề. nhưng câu hỏi thì dường như lại rất nặng nề đối với cô. Đang ăn, Mộc Anh bị sặc lên, ho quá trời, hai mắt đỏ lên. Nhất nhanh tay đưa cốc nước cho cô, rồi lấy tay vuốt lưng cho cô “em không sao chứ” anh lo lắng
“dạ. không sao đâu” cô nhìn cậu rồi trừng mắt lên. Nếu không có ai ở đây chắc là cô đã ra cho cậu ta mấy phát rồi. đúng là bực mình mà.
Không nói thêm chuyện gì nữa, mọi người chỉ chú tâm ăn nốt phần của mình. Ăn xong mới có hơn mười giờ, cô nói muốn đi công viên giải trí nên anh cũng vui vẻ thuận theo.
Cô nghĩ rằng, người như cậu ta sẽ chẳng bao giờ đến mấy nơi của trẻ con như vậy nên bảo anh đưa tới đó, nhưng ai ngờ cậu ta cũng đi cùng luôn. Chắc cậu định đi theo đến khi cô về nhà với thôi đây mà.
Vì hôm nay là chủ nhật nên mọi người đến công viên chơi rất đông, đã lâu lắm rồi cô mới tới nơi này. Mọi thứ đều đã rất khác trước, có nhiều trò chơi mới và cũng hiện đại hơn nữa làm cô rất thích thú như được thả mình vào thế giới trẻ thơ vậy, không còn quan tâm đến cậu và Mĩ Linh.
“anh. Mình sang bên kia nhé” cô vui vẻ, cầm vào tay áo anh dẫn đi.
“anh” Mĩ Linh nhõng nhẽo “ hay chúng ta về nhé”
“cô thích thì về đi” nói rồi cậu cũng đi về phía cô, Mĩ Linh thì đành ngậm ngùi lẽo đẽo theo sau một người như cô lại phải đến mấy nơi vậy sao? Chỉ vì Thiếu Phong thôi, nếu không phải cậu có chết cô cũng không đi như thế này.
Mộc Anh chơi hết trò này đến trò khác chỉ đến khi cô đã cảm thấy mệt mới chịu nghỉ. Đúng là đến đây là quyết định chính xác mà, mọi ưu phiền lo âu của cô đều được rũ bỏ hết. cô không còn là một Một Anh luôn gồng mình để sống nữa mà đã sống thực với cái tuổi 23 đẹp đẽ của mình
( cảm ơn các bạn đã theo dõi chuyện. Nếu các bạn có ý kiến về gì thì hãy comment phía dưới để mình chỉnh sửa và rút kinh nghiệm nha. thank you J)