Đi theo tiếng nói đó, trên trời, một người đạp không mà tới. Người này là một người đàn ông khoảng 40 tuổi, thân hình to cao tràn đầy sự lực lưỡng. Khuôn mặt tuấn dật phi phàm, đặc biệt trên trán ông ta có hai chiếc sừng nhọn mọc ra
“ Là Ám Long tiền bối”
Nhìn thấy người này, mấy người Nguyễn Trung Kiên lóe lên một tia mừng, kinh hỉ kêu lên một câu.
Về phía Mộ Dung Thiên thì ngược lại.
Có thể bước đi trên trời chỉ có Độ Không Cảnh mới làm được chứng tỏ người tới là một tên Độ Không Cảnh. Không những thế còn là người của Nguyễn gia. Điều này khiến Mộ Dung Thiên khuôn mặt vô cùng khó coi
Ban đầu, hắn nghĩ rằng mình có thể cùng hai tên Độ Không Cảnh bên kia dây dưa, còn lại bảy tên Độ Khí Cảnh sẽ giao lại cho chín người bên hắn. Hơn về số lượng, chắc chắn bên hắn sẽ chiến thắng
Thế nhưng, hiện tại lại có thêm một tên Độ Không Cảnh khiến cho kế hoạch của hắn bị phá hủy hoàn toàn. Hắn có thể tự ngạo cùng hai tên Độ Không Cảnh giao thủ, nhưng nếu là ba, hắn không thể đánh được
“ Hận nhi. Kẻ đó là ai vậy?”
Mang theo vẻ âm trầm, Mộ Dung Thiên quay đầu hỏi Long Kiếm
“ Cha, người đó là Ám Long: Sát Hoàng của Ám Bộ”
“ Ám Bộ!? Tổ chức thần thần bí nhất, mạnh nhất Nguyễn gia sao?” Mộ Dung Thiên không khỏi trầm giọng
“ Chính là bọn họ” Long Kiếm gật đầu, ánh mắt mang theo sự ngưng trọng cực kì nhìn Ám Long.
Là đệ tử của Lạc Thành, Long Kiếm hoàn toàn biết tới sự tồn tại của Ám Long - một trong ba trụ cột của Nguyễn gia. Cũng đã từng chứng kiến sự đáng sợ vô cùng của ông ta. Nói không phải đùa, nhưng Long Kiếm sợ nhất chính là đối mặt với Ám Long
“ Ngươi chính là Quỷ Vương Mộ Dung Thiên? Là kẻ muốn tiêu diệt Nguyễn gia chúng ta?”
Ám Long khẽ gật đầu chào ba người Nguyễn Trung Kiên, sau đó nhìn sang Mộ Dung Thiên, khí thế kinh khủng từ trên người hắn bùng nổ bao phủ toàn bộ không gian. Một khí thế mang theo một tia long nghiêm khiến mọi người không khỏi run sợ
“ Đây là hơi thở của rồng? Ngươi là Bán Long Nhân”
Cảm nhận uy áp đáng sợ từ trên người Ám Long. Mộ Dung Thiên mắt mở trừng, khuôn mặt không thể tin được nhìn Ám Long
Rồng, dù là rồng phương đông hay rồng phương tây thì đều là sinh vật trong truyền thuyết, đều là chúa tể muôn loài. Một chủng tộc khủng bố đã tuyệt tích từ mười ngàn năm trước
Bán Long Nhân là những người đột biến mà trong gen của bọn họ có gen của rồng. Sức mạnh của Bán Long Nhân là cực kì khủng bố, đáng sợ, không chỉ vì kĩ năng cực kì quỷ dị.
Đặc biệt, bất kì Bán Long Nhân nào đều kế thừa thiên phú của rồng: Tuổi thọ cao, da thịt cứng rắn và thiên phú pháp thuật. Nói đơn giản thì Bán Long Nhân vừa là pháp sư vừa là đấu sĩ, hoàn toàn không ngán bất kì kẻ nào
Tuy vậy, theo Long Tộc biến mất từ mười ngàn năm trước. Bán Long Nhân cũng đã trở thành truyền thuyết, đến nay chưa ai từng gặp qua bọn họ nữa
Hiện tại, Mộ Dung Thiên lại nhìn thấy gì? Hắn thấy một tên hàng thật giá thật Bán Long Nhân trước mặt mình. Bảo sao khiến hắn không khiếp sợ cho được
Không những vậy đối phương lại là một tên Độ Không Cảnh. Độ Không Cảnh kết hợp với năng lực của Bán Long Nhân, Mộ Dung Thiên vô cùng tin tưởng, một mình Ám Long cũng hoàn toàn có thể đánh lại mình
“ Ha…ha, không tệ. Mười ngàn năm trôi qua. Ta tưởng đã không ai còn nhớ tới Bán Long Nhân nữa, thật không ngờ ngươi lại có thể nhìn ra. Để ban thưởng, ta sẽ cho ngươi xem một thứ”
Ám Long cười lớn. Sau đó ánh mắt mang theo vẻ hài hước nhìn Mộ Dung Thiên
Nghe vậy, Mộ Dung Thiên trong lòng xuất hiện một cỗ cảm giác bất an. Ánh mắt chằm chằm nhìn về phía Ám Long, dõi theo từng nhất cử nhất động của ông
Chỉ thấy Ám Long dơ tay lên quát lớn:
“ Mở ra. Long Môn”
Lập tức, mặt đất chấn động kịch liệt. Sau đó, phía sau lưng Ám Long, một cánh cổng làm bằng hoàng kim do xác của hai con rồng khổng lồ tạo thành. Sau đó, không cần Ám Long ra lệnh, cánh cổng đang khép kín từ từ mở ra
Bên trong cánh cổng là một không gian tối om không nhìn thấy gì. Đúng lúc này, vô số ánh mắt màu đỏ xuất hiện bên trong không gian. Sau đó là…
- Grào
Vô số tiếng long ngâm vang lên chấn động thiên không, khiến người khác đinh tai nhức óc. Trong ánh mắt khiếp hãi của tất cả mọi người trên chiến trường, một đội quân khủng bố xuất hiện
Khác với những đội quân thông thường. Đây là một đội quân do những con rồng, những con rồng trong truyền thuyết, đã tuyệt tích từ mười ngàn năm trước tạo thành
Một đội quân gồm mấy ngàn Dực Long , những con rồng phương đông với hai cách rơi to lớn bay ở trên không, miệng không ngừng phun lửa ra xung quanh để thị uy. Trên lưng nó, là một tên kị sĩ tay cầm trường thương, tay cầm khiêng, mặc chiến giáp hoàng kim bóng long
Một đội quân khác do mấy ngàn Bán Long Nhân với thân cao gần 10m, to cao, lực lượng, sau lưng là hai cánh rồng không ngừng phe phẩy. Mặc trên người chiến giáp màu đỏ tràn đầy uy thế bức người. Trong tay cầm đại đao
Cuối cùng, phía sau bọn họ là mấy chục chiếc phi thuyền nhỏ. Trên những chiếc phi thuyền đó, là những học pháo với nòng pháo được chế tạo thành hình đầu rồng.
“ Trời … Trời ạ! Ta… Ta không làm mơ đấy chứ”
Mộ Dung Thiên ánh mắt ngơ ngác, mồm há thật lớn, bộ dạng khiếp sợ vô cùng. Hắn thật sự không thể tin nỗi những gì đang diễn ra trong mắt mình nữa. Những sinh vật đã tuyệt tích từ mười ngàn năm trước vậy mà hiện tại xuất hiện trước mặt hắn, không chỉ một , hay hai sinh vật mà là cả một đội quân. Hắn rất muốn nghĩ đây là một giấc mơ, thế nhưng hắn biết tất cả là sự thật
Không chỉ Mộ Dung Thiên, mà kể cả ba người Nguyễn Trung Kiên cũng giật mình, kinh hãi không thôi. Nguyễn Trung Kiên còn đỡ, ông đã biết tới sự tồn tại của Long Tộc. Nhưng hai người kia thì khác, bọn họ hoàn toàn không biết những gì mà Long làm, vì thế sự cảm giác của bọn họ không khác Mộ Dung Thiên là mấy
“ Ám Long tiền bối… Điều này…”
Quang Trung lắp bắp, không nói lên lời nhìn Ám Long hỏi.
“ Ha…ha. Đến nước này ta cũng không giấu làm gì nữa. Ta là Ám Long, Tộc trưởng Bán Long Nhân bộ tộc, cũng giống như các vị là một chi nhánh của Long Tộc. Còn đây là thành viên Long Tộc. Chúng ta tới đây theo lệnh của Long Hoàng đại nhân. Đúng như cá vị nghĩ đó, Thiếu gia nhà các vị đã trở thành Long Hoàng của Long Tộc”
Nghe vậy, Quang Trung cùng Thành Phát hai mắt nhìn nhau. Trong mắt có thể nhìn thấy được sự chấn động, khó thể tin nổi
“ Thì ra là vậy. Ta cứ nghĩ Nhất Thiên Long Hoàng chỉ là một cái danh hiệu dành cho thằng bé. Hóa ra, lời đồn là có thật. Thằng bé là người đầu tiên mở ra Chúa Rồng Huyết Mạch”
Quang Trung than thở một câu. Từng trong gia tộc có lời đồn rằng gia chủ đời thứ 10 của Nguyễn gia: Nguyễn Tuấn Long là người đầu tiên trong lịch sử mở ra Chúa Rồng Huyết Mạch, được phong danh hiệu Nhất Thiên Long Hoàng. Điều này khiến cho địa vị của Nguyễn Tuấn Long trong gia tộc trở nên cực kì to lớn.
Thế nhưng, tin đồn thì vẫn là tin đồn, không có ai đi kiểm chứng. Vì thế lâu dần tin này cũng chìm vào quên lãng. Chỉ có điều, Long dựa vào năng lực của mình tạo được danh tiếng cực thịnh trong gia tộc, vì thế dù rằng chỉ là tin đồn, nhưng mọi người vẫn gọi hắn là Nguyễn Tuấn Long
“ Đúng vậy. Đến giờ ta cũng hiểu. Tại sao đại ca khi nghe Long thấy thân phận Nhất Thiên Long Hoàng ra lệnh liền không chút do dự làm theo. Tất cả đều là bởi vì hắn là chúa tể Long Tộc” Nguyễn Thành Phát cũng nói một câu
“ Vâng. Một khi Long lấy ra Long Bài, lấy thân phận của Nhất Thiên Long Hoàng ra để hạ lệnh. Lúc đó, hắn không còn là con trai của cháu, cũng không phải thành viên của Nguyễn gia mà là chúa tể long tộc. Nguyễn gia chúng ta là một thành phần của Long tộc, vua đã ra lệnh, chúng ta há có thể phản khác”
Nguyễn Trung Kiên cười khổ đáp. Mặc dù bị con mình dùng thái độ người trên ra lệnh khiến ông nhiều lần khó chịu. Nhưng nhiều hơn là tự hào. Dù sao, con mình có thành tựu như vậy, người làm cha như ông tại sao không vui vẻ chứ
“ Việc này nói sau đi. Hiện tai, chúng ta phải xử lý Mộ Dung Thiên đã”
Ám Long khẽ cười, ánh mắt tràn đầy sát cơ nhìn về phía mấy trăm chiếc phi thuyền . Âm thanh lạnh như băng, quát lên:
“ Hỏa Long Pháo. Bắn”
**********
Với sự tham gia của đội quân Long Tộc. Cuộc chiến liền ngã sang một chiều hướng hoàn toàn có lợi cho bên đế quốc. Sức mạnh của Long tộc và Bán Long Nhân hoàn toàn không khỏi bàn cãi: Quá cường đại. Cường đại đến người khác sợ run
Với thiên phú pháp thuật. đội quân Long Tộc hầu như không bao giờ phải ngâm xướng nhưng vẫn có thể thi triển ra Huyền Cấp linh kĩ dạng pháp thuật. Mà những pháp thuật này, sát thương vừa khủng bố, vừa là kĩ năng đánh lan.
Ví dụ như một con Dực Long há miệng thi triển Huyền Cấp công pháp: Lửa Địa Ngục liền thiêu cháy mấy trăm người bên Quỷ Tộc. Hay một vị Bán Long Nhân thi triển: Lôi Đình Nộ mang theo vô số lôi điện lại đánh chết mấy chục người bên Quỷ Tộc
Không những vậy, Long Tộc bộ da cứng còn hơn kim cương nguyên chất. Năng lượng đạn từ Pháo Vũ Trụ - Loại pháo dùng để bắn phá những phi thuyền vũ trụ cứng rắn còn không xuyên thủng được huống hồ là những thanh vũ khí bình thường.
Vì thế, trong cuộc chiến này, dù Quỷ Tộc hơn người nhưng đành bất lực mặc Long Tộc chém giết. Cuộc chiến này, hoàn toàn không phải là chiến thuật, là âm mưu quỷ kế mà là bạo lực tàn sát
Tầng trời thấp cùng mặt đất là nơi chiến đấu của đại quân. Còn tầng trời cao , cuộc chiến giữa Bán Môn Độn Giáp, Long Kiếm và những người bên phía Nguyễn Trung Kiên diễn ra cực kì quyết liệt
“ Long Kiếm. Uổng cho ta từng kính trọng ông. Dù cho ông bối phận thấp hơn ta, nhưng ta vẫn coi ông là bạn của mình. Thật không ngờ ông lại làm ra cái chuyện tán tận lương tâm thế này. Ông không thấy hổ thẹn với sư phụ mình sao?”
Trên không, Long Kiếm đấu với Nguyễn Trung Kiên bất phân thắng bại. Sau một hồi giao thủ, hai người ngừng tay. Nguyễn Trung Kiên trầm mặc, nhìn Long Kiếm một lúc thật lâu mới nói. Âm thanh mang theo vẻ tiếc hận
“ Xin lỗi. Tất cả chỉ vì Mộ Dung Thiên là cha của ta. Là một người con, ta không thể không nghe”
“ Cha. Chẳng lẽ…” Nghe được câu này, Nguyễn Trung Kiên tràn đầy vẻ khó tin, ông nhớ tới thân phận của Long Kiếm liền giật mình , chấn động thất thanh kêu lên
“ Đúng vậy. Tên thật của ta là Mộ Dung Hận. Là con trai ruột của Quỷ Vương. Năm đó, gia đình ta bị đế quốc tiêu diệt, không một ai sống sót trừ ta
Mẹ ta vì muốn ta sống nên đã thi triển bí thuật đặc biệt của Quỷ Tộc. Dùng linh hồn người chết bảo vệ ta khỏi thời gian ăn mòn. Chính vì vậy, dù qua 2000 năm, ta vẫn sống, vẫn chỉ là một đứa trẻ ba tuổi
Tuy vậy, linh hồn người chết bảo vệ lại khiến ta bị mất trí nhớ, không còn nhớ bất kì chuyện gì của hai ngàn năm trước. Ta không biết mình là ai, tên là gì, cứ lang thang đầu đường xó chợ không một mục đích. Mãi cho tới khi gặp được sư phụ
Ba năm trước, trong một lần nhiệm vụ ta gặp lại cha mình. Được ông ấy trợ giúp khôi phục trí nhớ. Tìm lại gia đình, ta đã thề sẽ giúp đỡ ông ấy bằng tất cả sức mạnh của mình. Dù có phải phản bội lại đế quốc”
“ Ra vậy. Ta có thể thông cảm cho ông, một người tìm lại gia đình mình sau 2000 năm xa cách, ta cũng sẽ làm như vậy. Thế nhưng, ông chẳng lẽ không biết đúng sai sao. Dù cho ông là con trai của Mộ Dung Phục, là người của Viêm Trung Tinh, nhưng ông sống là ở trên mảnh đất này, sư phụ ông, vợ ông, bạn bè ông đều là người Việt.
Ông trợ giúp Mộ Dung Thiên không khác gì đang giết những con người mà ông yêu mến và yêu quý ông. Chẳng lẽ, ông không có một chút tình cảm sao?. Quay về đi, chỉ cần ông bắt sống Mộ Dung Thiên, ta có thể thay mặt đế quốc tha tội cho ông”
Nghe được câu chuyện của Long Kiếm à không phải là Mộ Dung Hận mới đúng.
Nguyễn Trung Kiên thở dài, cảm thán vận mệnh trêu đùa, người bạn của mình, thần tượng của người Việt lại là con trai của kẻ thù.
Sau đó, âm thanh mang theo một vẻ cầu xin. Dẫu hai người lúc này là kẻ địch của nhau, Nguyễn Trung Kiên vẫn muốn Mộ Dung Hận quay lại, đơn giản bởi vì hai người là bạn
Nhớ lại năm đó, Lạc Thành có nhờ ông đi tìm lai lịch của Mộ Dung Hận. Thế nhưng, dù đã lật tung cả đại lục lên, vẫn không tìm thấy được bất kì thông tin nào về Mộ Dung Hận. Hết cách, ông đành bỏ qua
Hiện tại, ông mới biết được không phải là không có thông tin về Mộ Dung Hận mà là tất cả những thông tin về hắn đều đã mất từ 2000 năm trước rồi
Dù biết Long Kiếm chính là Mộ Dung Hận. Nhưng Nguyễn Trung Kiên thật sự cảm thấy không thể tin Mộ Dung Hận vừa thức tỉnh trí nhớ liền phản bội lại đế quốc.
Mộ Dung Hận đã sống ở đây mấy chục năm, đã từng cùng ông nói rằng: Ông ta yêu nơi này, yêu vùng đất thanh bình cùng những con người hiền hòa, đầm ấm. Muốn dùng cả sinh mệnh để bảo vệ mảnh đất thiêng liêng này.
Nguyễn Trung Kiên không tin, Long Kiếm chỉ vì thức tỉnh lại trí nhớ của mình , tìm được cha mình mà nghe lời cha mình, bỏ qua tình nghĩa ba mươi năm với Việt Tộc mà phản bội bọn họ
Vì thế, ông tin Mộ Dung Hận làm tất cả vì một mục đích nào đó. Không phải vì Mộ Dung Thiên là cha của mình
“ Nguyễn Trung Kiên, ta và ông là vừa là bạn, vừa là chiến hữu. Ta tôn trọng tình bạn giữa chúng ta. Không những vậy, bản thân ông có bối phận cao hơn. Vì thế, mọi việc ta đều nghe ông làm chủ.
Nhưng mà lần này, ta không thể nghe ông. Giờ đây, ta không phải Long Kiếm mà ông biết, chỉ là con trai của Quỷ Vương mà thôi”
Mộ Dung Hận trầm mặc, sau đó lắc đầu, ánh mắt tràn đầy kiên định nói
“ Đã như vậy. Chúng ta không còn gì để nói nữa rồi”
Cảm nhận được sự quyết tâm từ Mộ Dung Hận, Nguyễn Trung Kiên âm thanh mang theo sự bất lực cùng chán nản, ưu thương. Sau đó, khuôn mặt trầm xuống rồi biến mất.
Thấy vậy, Mộ Dung Hận cũng không chút do dự phản công. Hai người ở trên không bắt đầu chém giết. Lần này, không phải là thăm dò như lúc trước, mà là chân chính chém giết. Mỗi chiêu tung ra đều chỉ có một mục đích: Lấy mạng đối phương
“ Vương, toàn bộ người xung quanh Thất Long Sơn đã bị giết sạch”
Bên trong phi thuyền, Mộ Dung Phục quỳ một chân, mang theo vẻ cung kính lên tiếng
Nghe được mấy chục ngàn quân xung quanh Thất Long Sơn bị giết chết, Long Kiếm thân hình không khỏi run một cái, trong mắt lóe lên một tia ưu thương
Thấy vậy, Mộ Dung Thiên hơi nhíu mày, quay sang nhìn Mộ Dung Phục hạ lệnh:
“ Làm tốt lắm, chuẩn bị quân đội, chúng ta tiến nhập Đền Phụ”
“ Rõ” Mộ Dung Phục kêu lên một câu sau đó rời khỏi
“ Hận nhi. Có phải con tiếc thương cho bọn chúng?”
Mộ Dung Thiên quay đầu nhìn về phía Long Kiếm. Âm thanh mang theo một sự bất mãn không hề nhẹ
Thân là con trai của hắn, tương lai là một Quỷ Vương chân chính. Mộ Dung Thiên không muốn con trai mình có những thứ tình cảm mà không phải của một người tu ma Đạo.
Long Kiếm khi nghe tin về mấy chục ngàn người chết, trong mắt hắn toát lên vẻ thương cảm, dù chỉ là một ít thôi cũng khiến Mộ Dung Thiên cực kì khó chịu
Nghe Mộ Dung Thiên âm thanh tràn đầy tức giận. Long Kiếm trầm mặc, rất lâu sau, hắn mới ngẩng đầu, nhàn nhạt trả lời:
“ Cha. Dù thế nào con cũng đã sống ở đế quốc hai mươi năm, được người việt nuôi nấng. Giờ mấy chục ngàn người việt chết, con không đau mới là lạ. Nhưng cha yên tâm, cũng chỉ có một lần này thôi”
“ Mong rằng con có thể làm được. Một kẻ mà lại đi cảm thông , thương cảm với kẻ thù. Một đứa con như vậy, Quỷ Vương ta không cần”
Mộ Dung Thiên nói xong một câu ngoan thoại, sau đó quay người rời đi
- Xoẹt… Xoẹt
Đúng lúc Mộ Dung Thiên chuẩn bị rời đi. Thiên không bỗng nhiên sáng bừng lên, sau đó vô số đạo năng lượng đạn phá mây mà ra bắn về phía chiếc đĩa bay
Oanh.. Oanh
Vô số tiếng nổ vang lên do năng lượng đạn nổ tung. Tuy vậy, đứng dưới trận mưa năng lượng đạn, chiếc đĩa bay vẫn không một chút si nhê nào.
Những viên năng lượng đạn này có sức công phá tương đương với một tên Dẫn Nguyên Cảnh tự bạo vậy mà lại không phá nổi, thậm chí chỉ là một vết xước trên đĩa bay cho thấy chiếc đĩa bay này cứng rắn thế nào
Nhìn bên ngoài cửa sổ đầy trời mưa đạn, Mộ Dung Thiên không khỏi cười lạnh, hai mắt toát lên sát ý khủng khiếp:
“ Hừ, lại là quân đội đế quốc. Thật là châu chấu đá xe”
Nói xong, Mộ Dung Thiên lập tức rời khỏi phòng. Sau đó dẫn theo Bát Môn Độn Giáp rời khỏi phi thuyền. Để lại một mình Long Kiếm trong phòng , ánh mắt tràn đầy suy nghĩ
“ Mộ Dung Thiên. Ta thề phải chém ngươi thành trăm mảnh”
Nhìn trước mặt mình một đống hoang tàn, phế tích cùng với xác người nằm la liệt khắp nơi. Còn có quân lính Quỷ Tộc bay lượn khắp nơi không ngừng gặt hái sinh mạng chiến sĩ của năm sư đoàn. Nguyễn Trung Kiên hai mắt đỏ rực, hận ý ngút trời
Nguyễn Trung Kiên là một người cực kì yêu nước. Ông yêu không phải là hoàng gia đế quốc hay gì khác, mà ông yêu chính là con người Việt. Ông quý trọng tất cả những người dân Việt Nam.
Ông không nhịn được khi thấy cảnh người Việt ngã trong vũng máu. Vì thế, trước đây, dù làm bất kì nhiệm vụ gì, Nguyễn Trung Kiên đều là người xông lên đầu tiên tiêu diệt kẻ địch, để giảm tối thiểu thương vong cho đồng đội
Hiện tại, ông thấy gì, ông thấy mấy chục ngàn người Việt, những người mà ông quý mến đã chết, bị chính quỷ tộc giết chết.
Nhìn bọn họ nằm trên vũng máu, có người thậm chí còn chết cực kì thảm khốc. Ông chỉ cảm thấy sống mũi cay cay , trong lòng đau đớn vô hạn cùng với đó là sát ý ngất trời. Ông thề, phải bắt Mộ Dung Thiên trả giá cho những gì mà bọn họ làm
Không chỉ ông, mà những hơn một trăm ngàn chiến sĩ Nguyễn gia phía sau khi nhìn thấy cảnh này cũng đỏ hết cả mặt, chiến ý trên người tăng lên nhưng chưa bao giờ tăng.
Mặc dù bọn họ không cùng những người ở đây quen biết, thế nhưng, thân là đồng bào, sống chung dưới ngôi nhà “ Đại Việt đế quốc”, ai mà không nổi điên khi nhìn thấy anh em một nhà bị giết chứ
“ Kiên, bình tĩnh lại đi. Cháu như vậy sẽ khiến cho mọi việc hỏng mất”
Bên cạnh Nguyễn Trung Kiên, một ông lão khoảng tuổi, thân hình cao to lực lưỡng đúng chuẩn nam nhân sáu múi. Khác xa so với hình tượng của một người già. Ông lão này là một trong hai vị thái thượng trưởng lão của Nguyễn gia. Một vị Độ Không Cảnh cường giả: Nguyễn Quang Trung
Quang Trung thấy Trung Kiên như vậy, hai mắt lóe lên một tia lo lắng. Người ta thường nói: Hận thù làm lóa mắt người thông minh. Nguyễn Trung Kiên bộ dạng hiện tại, rất khó có thể điều binh khiển tướng, đưa ra những quyết định chính xác
Nghe vậy, Nguyễn Trung Kiên giật mình, tỉnh táo lại. Hiện tại là một cuộc đại chiến, không phải là một cuộc solo. Nếu như hắn bởi vì hận ý với Mộ Dung Thiên mà mất đi bình tĩnh, rất có thể sẽ làm cho đại quân thua trận
Nghĩ thế, Nguyễn Trung Kiên hít một hơi bình phục tâm tình, ánh mắt quay sang nhìn Quang Trung, trong mắt tràn đầy cảm kích:
“ Cảm ơn bác Trung chỉ bảo”
“ Ta biết cháu vì những người ở đây chết đi mà tức giận, ngay cả ta khi chứng kiến cũng chỉ có một ý niệm: lôi tên Mộ Dung Thiên đó ra mà chém thành trăm mảnh, để trả thù cho bọn họ.
Nhưng hiện tại là một cuộc đại chiến, nếu cháu mất đi bình tĩnh sẽ khiến những người ở đây lâm họa lớn. Vì thế, trong bất kì tình cảnh nào, cháu cũng nên phải giữ vững tâm cảnh của mình”
Bên cạnh Nguyễn Trung Kiên, một ông lão cùng tuổi, tuy vậy thân hình lại béo tròn, khuôn mặt phúc hậu nhìn qua giống hệt thần tài. Trong tay cầm một thanh trường cung cổ xưa, vuốt bộ râu dài của mình cười nói
“ Lời bác Phát nói, cháu xin ghi nhớ trong lòng” Nguyễn Trung Kiên thái độ kính cẩn , âm thanh mang theo một vẻ kiên định đáp
Sau đó hắn quay sang nhìn về phía mấy trăm ngàn chiến binh của Nguyễn gia, cao giọng:
“ Hỡi các anh em. Chúng ta là ai?”
“ Là con dân Đại Việt” Phía dưới trăm ngàn người đồng thanh trả lời, âm thanh vang vọng khắp nơi
“ Nhiệm vụ của chúng ta là gì?” Nguyễn Trung Kiên lại hỏi
“ Bảo vệ tổ quốc”
“ Hiện tại có kẻ giết đồng bào ta, xâm lược tổ quốc ta. Chúng ta phải làm gì?” Nói tới đây, Nguyễn Trung Kiên hai mắt tràn đầy sát cơ, hét lớn
“ Giết… Giết”
Trăm ngàn người gầm lên một tiếng rung trời chuyển đất, vang vọng khắp núi rừng Thất Long Sơn. Trong mắt chiến ý sục sôi, khí thế mãnh liệt như một con mãnh thú , chỉ chờ được thả ra là lao lên chém giết
“ Toàn quân nghe lệnh. Giết”
Nguyễn Trung Kiên thấy chiến sĩ của mình khí thế khủng bố như vậy, ông gật đầu, hai mắt lóe lên một tia hưng phấn. Sau đó, ông hô lớn, cầm lên song đao, dẫn đầu đại quân xông về phía trước. Mục tiêu chính là những tên quỷ tộc bên trong sư đoàn
“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm?
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!”
Lúc này, không biết ai ở bên trong đại quân cao giọng đọc lên bài thơ “ Nam Quốc Sơn Hà” . Một bài thơ cổ do một trong thập đại Tiên Quân của Viên Nam Thiên Quốc cổ xưa lưu lại.
Bài thơ đọc lên mang theo khí thế hào hùng, sự bất khả xâm phạm của vùng đất thiêng liêng Việt Tộc cùng với sự quyết tâm tiêu diệt kẻ thù xâm lăng của con dân Việt Nam
Mặc dù Mộ Dung Thiên ngày hôm nay tới đây chỉ là ý định thực hiện nghi thức Triệu Hồi Rồng Thần, cũng không phải có ý định xâm lược đế quốc. Nhưng cách làm của hắn khiến cho những con người ở đây coi hắn là kẻ xâm lăng. Và như vậy, bài thơ này vang lên khiến cho sĩ khí của đại quân tăng vọt
“Nam quốc sơn hà nam đế cư
Tiệt nhiên định phận tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm?
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư!”
Sau đó, tiếng đồng thanh của một trăm ngàn chiến sĩ vang lên. Vang vọng khắp trời xanh khiến cho bất kì ai nghe thấy đều phải run rẩy, thậm chí trên không, mặt trời tựa như sợ hãi trước khí thế của đại quân mà núp mình sau những đám mây
“ Cái gì…”
Cách đó không xa, một đám quỷ tộc vừa chém giết, vừa không ngừng ngẩng trời cuồng tiếu bỗng nhiên giật mình .
Bọn họ phát hiện dưới chân mình, mặt đất không ngừng rung chuyển, càng ngày càng mãnh liệt. Ngẩng đầu, đám chiến sĩ quỷ tộc kinh hoàng, khuôn mặt trắng bệch không còn giọt máu
Chỉ thấy trước mặt bọn họ, khói bụi mù mịt. Bên trong làn khói bụi đó, là một đại quân ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía bọn chúng. Khí thế của đại quân cực kì khủng bố, khủng bố cùng với đó là một bài thơ được mấy trăm ngàn người đọc lên cho những chiến binh quỷ tộc sợ run, một sự sợ hãi xuất phát từ sâu trong linh hồn
“ Giết”
Nguyễn Trung Kiên gầm lên một tiếng kinh thiên, sau đó thân hình biến mất. Một giây sau, ông xuất hiện bên cạnh một tên quỷ tộc. Sau đó lại biến mất
Tên quỷ tộc vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì hai mắt mở trừng. Ở trên cổ hắn, một vết máu xuất hiện sau đó lan rộng ra xung quanh. Chỉ tích tắc, đầu hắn liền rời khỏi cổ
Trải qua một thời gian chém giết, hầu như toàn bộ quỷ tộc có trên mặt đất đều bị đội quân của Nguyễn Trung Kiên tiêu diệt. Với sự tinh anh, khả năng chiến đấu vô số của hai quân đoàn Nguyễn gia, lại thêm sự góp sức của sáu tên Độ Khí Cảnh, hai vị Độ Không Cảnh. Cuộc chiến này, kết quả đã rất rõ ràng rồi
Khi Mộ Dung Thiên xuất hiện , chứng kiên vô số chiến sĩ Quỷ Tộc chết. Trong mắt hắn không có một chút thương cảm, chỉ mang theo sát cơ khủng bố nhìn đội quân, âm thanh vang vọng khắp Thất Long Sơn
“ Hừ, là bọn người đế quốc. Giết nhiều như vậy thành viên Quỷ Tộc. Hôm nay các ngươi đừng mong rời khỏi đây”
“ Câu này phải để ta nói mới đúng. Mộ Dung Thiên, ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của ngươi”
Nghe được âm thanh này, Nguyễn Trung Kiên liền đoán ra được đối phương chính là Mộ Dung Thiên. Hắn chém chết một tên Quỷ Tộc, sau đó hai cánh vỗ nhẹ bay lên trời, âm thanh lạnh như băng vang lên
“ Ha…ha. Chỉ là một tên Độ Khí Cảnh cấp thôi. Thật sự nghĩ rằng có thể giữ lại ta sao. Hay ngươi nghĩ bằng vào đội quân này của ngươi”
Âm thanh của Mộ Dung Thiên tràn đầy khinh thường, trào phúng vang lên. Hắn còn tưởng đối phương là ai, hóa ra chỉ là một tên Độ Khí Cảnh bình thường mà thôi
“ Cha, người đó là Nguyễn Trung Kiên. Cháu trai của Nguyễn Văn Hoàng Long.”
Long Kiếm ở bên tai Mộ Dung Thiên nói nhỏ.
Nghe được bốn từ “ Nguyễn Văn Hoàng Long”, trong mắt Mộ Dung Thiên toát lên lửa giận vô biên, sát khí kinh khủng từ người hắn tỏa ra xung quanh khiến cho không khí giảm đi mấy chục độ.
Nguyễn Văn Hoàng Long chính là kẻ đã giết hắn năm trước, dù đã qua năm, hắn cũng không thể nào quên được cái tên này. Cái tên mà hắn muốn giết cho bằng được
“ Kẻ đó là cháu trai của Nguyễn Văn Hoàng Long? Như vậy, mày phải chết”
Mộ Dung Thiên cắn chặt răng, gằn từng tiếng một. Sau đó, Mộ Dung Thiên kết ấn chỉ về phía Nguyễn Trung Kiêm gầm lên:
“ Chết”
Chỉ thấy, bầu trời tối sầm lại, hư không đổ vỡ, vô số hình đầu lâu màu xanh xuất hiện bao vây xung quanh Nguyễn Trung Kiên. Lập tức, dùng tốc độ siêu thanh bắn về phía ông. Mang theo khí thế tà ác cùng uy lực cực kì đáng sợ
Nhìn một chiêu này, Nguyễn Trung Kiên không khỏi giật mình, trong mắt lóe lên một tia tuyệt vọng. Ông thật không ngờ tới, Mộ Dung Thiên không nói không rằng liền động thủ, không những thế còn trực tiếp ra một chiêu Địa Cấp. Dù ông có lòng phòng bị cũng không kịp phản ứng
“Muốn động tới cháu ta. Ngươi nghĩ hay lắm”
Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc. Một âm thanh ồm ồm vang lên. Chỉ thấy, ông lão mà Nguyễn Trung Kiên gọi là bác Phát liền xuất hiện trên không. Hắn phất tay, lập tức toàn bộ số đầu lâu với uy lực khủng bố biến mất
Thấy đối phương đơn giản hóa giải một chiêu Địa Cấp.Mộ Dung Phục trong lòng ngưng trọng, hai mắt lóe lên một tia âm trầm
“ Đó là Nguyễn Thành Phát và kia là Nguyễn Quang Trung. Là hai thái thượng trưởng lão của Nguyễn gia. Thực lực cả hai đều là Độ Không Cảnh cấp ”
Long Kiếm chỉ về phía Nguyễn Thành Phát cùng một Nguyễn Quang Trung đang bay lên trời , trầm giọng giải thích
“ Độ Khí Cảnh bảy tên, Độ Không cảnh hai tên. Thật sự là đại thủ bút ah”
Nghe vậy, Mộ Dung Thiên ngẩng đầu cười lớn, số lượng như vậy đủ để quét ngang bất kì vương quốc nào. Vậy mà Mộ Dung Thiên không những không sợ hãi mà còn tỏ ra vô cùng bình tĩnh
“ Thế nhưng muốn bắt ta. Còn kém xa lắm. Bí thuật: Linh Hồn Hấp Thu”
Mộ Dung Thiên gầm lên một tiếng. Sau đó, từ trên hư không, một cột sáng bắn xuống bao bọc lấy mười người Mộ Dung Thiên. Đồng thời, xung quanh chiến trường, từ các xác chết, một làn khói đen bay về phía cột sáng
“ Không xong. Là bí thuật: Linh Hồn Hấp Thu. Hắn định dựa vào linh hồn người chết để tăng cấp. Nhanh, mau cản hắn”
Nguyễn Quang Trung hai mắt trừng lớn, khiếp hãi kêu lên
Nguyễn Trung Kiến vội vàng ngăn cản lại Quang Trung, ánh mắt mang theo sự bất lực lên tiếng
“ Bác Trung, không được rồi. Hắn đã dùng tới Thiên Lực. Trừ khí trong chúng ta có một vị Thiên Nhân Cảnh thì mới có thể phá hủy được cột sáng đó”
“ Đúng vậy. Vì thế, hôm nay, các ngươi nằm lại đây hết đi”
Âm thanh âm trầm, tràn đầy trào phúng vang lên tiếp lời Nguyễn Trung Kiên. Chỉ thấy ở bên Mộ Dung Thiên. Thiên Lực cột sáng biến mất, Mộ Dung Thiên bay lên không. Theo đó, Bát Môn Độn Giáp cùng Long Kiếm cũng ngưng tụ hai cánh linh dực bay theo
“ Chín tên Độ Khí Cảnh. Một tên Độ Không Cảnh. Chỉ trong mấy giây mà tăng hẳn một cảnh giới. Thật là đáng sợ”
Nhìn mười người Mộ Dung Thiên ở trên không. Ba người Nguyễn Trung Kiên nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ vô cùng. Có thể ở trong mấy giây, tăng lên một cấp, bí thuật này quả thật là quá khủng bố
Sau khiếp sợ là một sự ngưng trọng vô cùng. Với việc mười người Mộ Dung Thiên thực lực tăng mạnh, cuộc chiến này liền trở nên khó khăn rồi
“ Hôm nay, đừng ai mong rời khỏi đây ah”
Mộ Dung Thiên không để ý biểu tình ngưng trọng của ba người. Ánh mắt mang theo một tia nghiền ngẫm, âm thanh vẫn lạnh giá vô cùng
Sau lời Mộ Dung Thiên, bầu trời nứt toát ra để lộ một lỗ đen khổng lồ. Từ bên trong lỗ đen, mấy trăm chiếc phi thuyền khổng lồ xuất hiện. Đi theo nó là vô số phi thuyền chiến đấu, máy bay,…
Chưa dừng lại ở đó. Từ bên trong mấy trăm chiếc phi thuyền, một đại quân Quỷ Tộc không ngừng bay về phía chiến trường. Số lượng ít nhất cũng trên trăm vạn quân
Nhìn một cảnh này, bên phía Nguyễn Trung Kiên ai nấy trong lòng đều trầm xuống.
Không chỉ Mộ Dung Thiên cùng chính người Long Kiếm thực lực tăng hẳn một cảnh giới mà bọn họ còn có quân tiếp viện, số lượng vượt xa hai binh đoàn mà Nguyễn Trung Kiên mang đến. Cuộc chiến này, đã chuyển sang một chiều hướng tràn đầy nguy cơ với Nguyễn gia rồi
“ Vậy sao. Ta cho ngươi nói lại câu nữa?”