Mạc U cựa mình khẽđộng, tức khắc một cỗđau nhức ập đến khiến y rên lên. Mở mắt nhìn quanh một vòng, đại não dần hoạt động, kýức đêm qua tràn về, cả người liền ửng đỏ, y chống tay muốn ngồi dậy nhưng ngay lập tức bị cánh tay đang vòng qua eo mình kéo lại
“Ư—” Phía sau bịđâm vào đột ngột làm y hốt hoảng kêu lên. Cảm nhận được thứ kia vẫn còn đang rục rịch trong cơ thể mình, Mạc U liền cứng cả người, vô tình nội bích lại siết chặt khiến nó lại lớn lên một vòng.
“Ngoan, đừng nhúc nhích.”
Vỗ nhẹ mông y một cái, Sở Thần chậm rãi rút dục vọng vẫn đang tràn đầy sức sống ra khỏi huyệt động tiêu hồn kia. Tinh dịch chảy xuống ướt đẫm nệm bông, Sở Thần nhìn thấy khẽ nhếch môi. Nghe y rên rỉ thì thấp giọng dọa: “Kêu nữa là ngươi cả tháng không xuống giường được đấy, bảo bối.”
“Bại hoại!” Yếu ớt trừng Sở Thần, Mạc U giật mình khi nghe giọng mình khàn đục như vậy, còn cả nóng rát ở cổ họng.
“Ngoan, uống ngụm nước rồi mắng tiếp.”Đỡ y dựa vào người mình, Sở Thần đưa nước đến bên môi y.
Da thịt trần trụi ma sát vào nhau làm Mạc U có chút ngượng ngùng, uống vài hớp nước xong liền ôm chặt lấy Sở Thần, vùi đầu vào ngực hắn, mắng khẽ: “Bại hoại!”
“Sao nào, vi phu chưa thỏa mãn vật nhỏ háu ăn này à?” Nựng nựng cằm y, Sở Thần mờám vuốt ve qua lại bên ngoài mật huyệt đã sưng tấy kia.
“Đau nha~~~” tức giận trừng Sở Thần, nhưng không có chút khí thế nào, Mạc U không nhận ra kỳ thực là y giống đang làm nũng hơn.
Đầu sói nào đó biết mình sai, tự giác xoa bóp eo cho vật nhỏ của mình, động tác cực kỳ nhẹ nhàng.
Mạc U được hắn dùng lực đạo vừa phải xoa bóp, vô cùng thoải mái bất giác thiếp đi.
Đưa tay vén sợi tóc trước trán y ra, Sở Thần ngắm nhìn khuôn mặt say ngủ của Mạc U, dưới đáy lòng chậm rãi dâng lên dòng nước ấm. Cúi người vươn đầu lưỡi lên từng dấu vết mình đãđể lại trên người y đêm qua, khi lướt xuống bụng y, đôi ngươi bạc lóe lên tia sáng, sau đó hắn nằm xuống ôm y vào lòng.
.
.
Khi Mạc U tỉnh dậy lần nữa thì trời đã xế chiều, cơn đói làm y tỉnh giấc, cả người tuy vẫn còn đau nhức nhưng không quá nặng nề như lúc trưa, đầu óc cũng thanh tỉnh hơn. Dường như Sở Thần đã giúp y tắm rửa thay đồ.
“Tỉnh rồi à? Ăn trong đây hay muốn ra ngoài?” Sở Thần từ ngoài bước vào phòng, tiến đến gần Mạc U hôn nhẹ lên môi y, hỏi.
Vòng tay qua cổ hắn, Mạc U suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ra ngoài sân đi, ta muốn ngắm vườn hoa một chút.”
Nhấc tay bế y ra khỏi phòng, đặt y ngồi xuống ghế, Sở Thần vào trong múc cháo ra cho y.
Mạc U ngồi trên chiếc ghế gỗ lót vải bông thật dày, vì sự chu đáo của hắn mà nở nụ cười ngọt ngào.
Đút Mạc U ăn hết hai chén cháo, hắn nhanh chóng ăn hết số cháo còn lại. Quả nhiên vận động kiểu này hao năng lượng thật, phải tẩm bổ cho Mạc U mới được —đầu sói nào đó chưa no bắt đầu tính toán vỗ béo con mồi.
.
.
“Mãnh liệt thật!” Lạc Ô ngồi bên cạnh Mạc U chọt chọt mấy vết cắn trên cổ y, phát ra một câu cảm thán.
Mạc U bị hắn trêu đỏ chín mặt, vội kéo áo khoác lên che lại. Đổi lại là một tràng cười kinh hồn của Lạc Ô.
Suốt ba ngày sau đêm động phòng, Sở Thần đều ở bên cạnh Mạc U, nửa bước cũng không rời, đi thì bế, ăn thìđút, phải nói là chăm sóc chu đáo đến từng chi tiết. Sau khi Mạc U có thểđi lại bình thường, Sở Thần phải tiếp tục công việc săn bắn của mình. Do mùa đông sắp đến, nên cần một lượng lớn thức ăn dự trữ suốt mùa đông. Sở Thần bàn bạc với Mạc U, cuối cùng quyết định ban ngày để y qua nhà Lạc Ô, vừa có người trò chuyện, vừa chăm sóc lẫn nhau. Vậy nên hiện tại y mới ngồi đây cho hắn ta chọc ghẹo.
Nhìn cái bụng đã hơi nhô lên của Lạc Ô, Mạc U có chút ước ao — y cũng muốn sinh cho Sở Thần một đứa nhỏ nha!
Bắt gặp đường nhìn của y, Lạc Ô cười cười nói: “Đừng nóng vội, ta với Điền Ưu cũng phải mất hai năm mới có…” tạm dừng một chút, ra vẻám muội nháy mắt với Mạc U: “…nếu ngươi muốn cóđứa nhỏ, thì nên cố gắng nhiều nhiều, biết chưa? ha ha ha.”
Mạc U hai má nóng bừng, trừng hắn ta một cái nhưng không nói gì trong lòng thầm hạ quyết tâm.
.
.
Cơn kích tình qua đi, Mạc U trần trụi vô lực nằm trong lòng Sở Thần, thấy hắn muốn rút ra thì ngăn lại
“Đừng, cứđể yên vậy đi, nha!”
“Nhiệt tình như vậy?” Cả đêm nay Mạc U đều rất chủđộng.
Nheo mắt nhìn Mạc U, tuy hơi nghi hoặc nhưng hắn không hỏi, để nguyên phân thân trong cơ thể y, không lấy ra nữa, cứ vậy để y nằm tựa lưng vào lòng mình, tay vòng qua eo y, ôm chặt lấy y.
“Thần, kể ta nghe về thế giới của ngươi đi.”
Qua hồi lâu, khi hắn nghĩ Mạc U đã ngủ thì nghe thấy y nhỏ giọng cất tiếng. Có chút bất ngờ trước đề nghị của y, nhưng rất nhanh Sở Thần mở miệng, chậm rãi kể:
“Một nơi giàu có hơn nơi này, phong phú hơn nơi này, phức tạp hơn nơi này và cả dơ bẩn hơn nơi này.”
Đơn giản nói ra vài cụm từ, thấy y im lặng không nói gì, Sở Thần vùi mặt vào gáy y, khẽ nói:
“Nhưng nơi đó không phải thế giới của ta, bảo bối, nơi đó không có ngươi.”
Nghe lời hắn nói, có gìđó thật ngọt chảy qua tim Mạc U, khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc, bàn tay giơ lên đan vào tay hắn, siết thật chặt, thay cho những gì y muốn nói —
Nếu y là thế giới của hắn thì trong thế giới của y cũng chỉ có hắn mà thôi.
***********