"Phụ thân, người phải đi xa sao?" Bước từ cửa vào , Như Yên lên tiếng hỏi.
Phu thê Mộc Thăng hai người rất là bất đắc dĩ, vốn định giấu giếm nữ nhi, không ngờ nàng lại nghe thấy. Mộc Thăng ôm nữ nhi để lên đùi , vuốt mái tóc nàng nói :
" Phụ thân đúng là phải đi xa một chuyến, bảo bối ở nhà nghe lời nương ngươi, trở lại phụ thân sẽ mua quà cho bảo bối, được không"
" Nhưng mẫu thân nói sẽ nguy hiểm, bảo bối không cần quà, bảo bối cần phụ thân đâu"
" Sẽ không nguy hiểm, phụ thân là đón dì nhỏ của bảo bối về, đến lúc đón bảo bối sẽ có thêm người yêu thương"
" Dì nhỏ ?"
" Là em gái của mẫu thân , hiện tại dì nhỏ đang bị người xấu bắt nạt, phụ thân đi đánh kẻ xấu, cứu dì nhỏ về, bảo bối nhất định không muốn thấy dì nhỏ gặp nạn đúng không ?"
" vậy phụ thân hứa với bảo bối nhất định an toàn trở lại, nghéo tay làm bằng chứng " nói xong đưa tay lên
Mộc Thăng bất đắc dĩ nhìn sang thê tử, thấy ánh mắt nàng ngập nước, như cầu xin, như mong chờ, hắn biết đây cũng là lời hứa nàng mong muốn. Quay đầu nhìn nữ nhi đang mong đợi nhìn mình, hắn đưa ngón trỏ ngoéo tay với nữ nhi:
" Được phụ thân hứa, sẽ sớm trở về với bảo bối"
******************
Đêm đã khuya, bên ngoài kia, tuyết vẫn rơi phủ trắng khắp đất trời, cơn gió nào đó thổi ngang qua cánh cây nghe khô khốc và lạnh lẽo. Mọi vật đều im lìm , tiếng lạo xạo quét tuyết của gia đinh nghe trong đêm vắng rõ mồn một. Trong phòng đã tắt đèn, chỉ còn lại ánh sáng mờ dịu của dạ minh châu. Như Yên lại giật mình tỉnh dậy sau cơn ác mộng ,cả người ướt đẫm mồ hôi mặc dù đang là ngày đông lạnh lẽo. Lại là cơn ác mông cũ, mọi chuyện xảy ra chân thật ngay như trước mắt, nàng có dự cảm gì đó chẳng lành trong chuyến đi lần này của phụ thân. Đã một tuần rồi chưa có tin gì baó về, mỗi ngày nàng và mẫu thân đều trông ngóng tin tức, mẫu thân dường như đã gầy đi cả một vòng. Nàng biết mẫu thân lo lắng điều gì, gần mười năm tưởng như trên đời này không còn người thân thích, nay bỗng dưng lại có tin tức em gái vẫn còn sống, người vừa sợ đó không phải sự thật, vưà cầu nguyện đó là sự thật, cộng thêm lo lắng cho an nguy của phụ thân vì vậy mới trở nên hao gầy.
Đốt đèn lồng bước sang phòng mẫu thân, đúng như dự đoán của nàng đèn trong phòng vẫn sáng.
“Mẫu thân, người sao lại chưa ngủ?”
“ Bảo bối, con bị tỉnh giấc sao, lại gặp ác mộng? . Sao không gọi nha hoàn bà vú lại tự mình qua đây, trời rất tối đó, có lạnh không, mau qua đây”
Sa vào cái ôm ấm áp, trên người là mùi thuốc nhàn nhạt dễ chịu cộng với mùi cỏ hoa tự nhiên, Như Yên thấy nhẹ nhõm cả người.
“ Con không ngủ được, mẫu thân người chưa trả lời con , người lo cho phụ thân và dì nhỏ sao ?”
“uhm có một chút, hôm nay bảo bối ngủ chung với mẫu thân được không?”
“dạ được”
Chỉ Doanh ôm nữ nhi vào lòng, thổi bớt nến rồi nắm lên giường vuốt ve tóc nữ nhi giúp nàng dễ ngủ.
……………..
Qua hồi lâu…
“ Mẫu thân người kể về dì nhỏ đi”
“ Dì nhỏ của con kém mẫu thân năm tuổi , là một người khá nhút nhát. Nàng từ nhỏ cơ thể đã yếu ớt nên không thể tham gia tu luyện, ông bà ngoại đã dùng rất nhiều đan dược cải thiện thể chất mơí khá hơn một chút. Năm mươì tuổi dì nhỏ con mới bắt đầu tu luyện và học về dược, nhưng chắc do bắt đầu muộn nên có phần kém một chút so với người trong tộc. Nàng là người lương thiện rất thương yêu cây cỏ và động vật nhỏ bé, rất nhiều lần vì cứu một con thỏ nhỏ mà bị thương. Nàng cũng rất khéo tay, có thể thêu lên những họa tiết sống động như thật. Nàng không thích ồn ào, luôn thích trốn tại một nơi yên tĩnh, một mình thả hồn với thiên nhiên, hoa cỏ. cũng bởi thế mà thoát được kiếp nạn…Ta nhớ năm đó tình cảm chúng ta rất tốt, muội ấy luôn không có việc gì sẽ kéo ta đi dạo cùng nàng, thăm đám thú nhỏ nàng mới mang về hoặc chỉ cho ta thấy mấy chậu hoa nàng mới chăm.......”
Như Yên suy nghĩ cẩn thận lại, theo nàng thì một người sống sót sau họa diệt môn hoặc sẽ mai danh ẩn tích trốn chạy kẻ thù truy đuổi, hoặc sẽ tìm cơ hội báo thù rửa hận. Nếu tin tức dì nhỏ còn sống sót là đúng thì tại sao dì không giấu mình cho tốt mà lại để lộ thông tin đến tận Môc gia ? phải biết Mộc gia người biết đến rất ít chưa nói đến tìm đến được đây đều đã là người chết, không nói đến cạm bẫy , ảo cảnh ; một khi xông vào nơi đây, người trong gia tộc sẽ tha cho hắn sao? Câu trả lời chắc chắn là không. Cũng không ngoại trừ khả năng mấy năm qua phụ mẫu nàng vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích dì nhỏ. Tất nhiên nàng sẽ không tin vào giả thuyết dì nhỏ quay về báo thù. Mới có bao nhiêu năm , dì nhỏ có bản lĩnh tới mức nào cũng không thể trong 10 năm đạt đươc thành tựu lớn. Nếu có người giúp đỡ thì cũng không phải đợi đến hiện tại. Nếu là có người mạo danh thì là vì mục đích gì, phải chăng người nào đó nghi ngờ mẫu thân còn sống và đang thăm dò, không được nếu như vậy thì phụ thân đang gặp nguy hiểm sao?.
Mải mê suy nghĩ trời đã sáng từ lúc nào, mẫu thân nàng vẫn ngồi kia đắm chìm trong những hồi ức, tia nắng đầu tiên chiếu lên gương mặt của nàng tạo thành một nôĩ bi thương nhè nhẹ. Như Yên ghé đầu sát vào lòng nàng, dùng cánh tay nhỏ bé ôm lấy mẫu thân, nàng không biết bày tỏ như thế nào, chỉ biết dùng hành động cho mẫu thân biết nàng vẫn luôn ở đây bên cạnh người.
“ Phu nhân không tốt, lão gia gặp chuyện...”
Tin tức như sét đánh ngang tai mẹ con nàng, không kịp chỉn chu trang phục, giày không kịp mang, cả hai vội chạy ra chính đường.
“ Lão gia làm sao, ngươi mau nói rõ ràng một chút, xảy ra chuyện gì? “
“ lão gia, lão gia ... người rơi xuống hải vực, không rõ sống chết ”
Như Yên thấy thân hình mẫu thân nàng run lên, hơi lảo đảo , đưa tay vịn lấy chiếc bàn một chút mới có thể đứng vững. Rất nhanh nàng ngẩn đầu , lời nói run run:
“không thể nào, ai đưa tin này cho ngươi, tình huống cụ thể ra sao, mau dẫn ta đi gặp người đưa tin”
“Phu nhân, đưa tin là một mật vệ, người đó cả người đầy máu, nói xong câu đó thì hôn mê bất tỉnh , hiện đã dẫn người đó tới mật thất chữa trị.”
“dẫn ta qua đó xem”
Sau cơn giông, bầu trời lại trong sáng như trước đó. Đã một tuần trôi qua, dù nghi ngờ hội trưởng lão của gia tộc nhưng Mộc Thăng không tìm được bất kì đầu mối vàchứng cứ nào buộc tội họ, hắn chỉ âm thầm tự nhủ sẽ bảo vệ thê nhi tốt hơn, không để chuyện như trước đó xảy ra thêm lần nữa.
"Nam Y ngươi cho tiến hành kế hoạch đi "
"Thuộc hạ tuân mệnh" trong bóng tối một người mặc áo đen cung kính hiện ra , quỳ xuống lĩnh mệnh rồi nhanh chóng lui xuống.
Ở một nơi khác, các trưởng lão cũng đang âm thầm bàn bạc với nhau.
" Hừ không ngờ con nhóc đó mạng thật là lớn, kế hoạch lần nàythất bại, cũng không chứng thực được thân phận của Thang Chỉ Doanh kia, xem ra sau này muốn ra tay sẽ càng khó khăn hơn". Nói chuyện là bát trưởng lão.
"Này các ngươi nói gì đi, bây giờ chắc chắn cái tên nhóc mộc Thăng kia sẽ càng thêm cố kị và đề phòng chúng ta, một ngày nào đó hắn lớn mạnh, cái tên kiêu ngạo đó nhất định sẽ không để chúng ta vào mắt. Nếu hắn ta biết được cái chết phụ thân hắn cũng do chúng ta sắp xếp, vậy thì chỉ sợ ....."
Nghe xong bát trưởng lão than vãn, ba người còn lại rơi vào trầm mặc, nhíu mày sâu suy nghĩ .Trầm ngâm một lát,nhị trưởng lão lên tiếng:
" Việc chúng ta bây giờ nênlàm đó là nhẫn." Nói xong phất tay áo bỏ đi.
"Cái lão già chết tiệt kia nói thế là sao, bây giờ không thừa dịp tên nhóc đó chưa đủ lông đủ cánh trừ khử hắn ta, còn đợi tới khi nào? khi hắn trưởng thành sao, lúc đó chỉ sợ người chết là chúng ta kìa.
"bát trưởng lão, ngươi bình tĩnh một chút đi, hiện tại chúng ta không thể động vào Mộc Thăng được, Thứ nhất chưa rõ thân phận của thê tử hắn, Thứ hai sau chuyện vừa rồi nếu bây giờ Mộc Thăng gặp chuyện mọi người sẽ nghi ngờ chúng ta ra tay, đó là lợi bất cập hại. Cuối cùng, ngươi không thấy kì lạ sao?? tại sao con nhóc Như Yên kia lại thoát khỏi miệng rắn, là ai đã cứu nó mà không đểlại chút dấu vết nào." Lục trưởng lão híp mắt phân tích
"Vẫn là nhị trưởng lão nói đúng, chúng ta là nên "nhẫn"" Vừa xoay xoay ban chỉ trên ngón cái.
"hừ, sớm muộn gì cũng có ngày ...." Bát trưởng lão nói được một nửa, ánh mắt hung ác nhìn về phía rừng mai.
Trong rừng mai , Như Yên được mẫu thân ôm dạo quanh lương đình cho thoáng khí, mấy hôm nay phải ở trong phòng làm nàng rất ngột ngạt. Chuyện hôm đó khiến mẫu thân nàng hoảng sợ từ đó tới nay vẫn chưa rời nàng dù nửa bước. Âm thầm trao đổi cùng Sam Sam, nó nói cho nàng biết hôm đó sau khi giết độc xà, nó nhanh chóng lần theo luồng linh thức quỷ dị ấy nhưng bị mất dấu. Có lẽ tên đó nhận ra có điều gì không ổn nên đã rời khỏi đó. Nàng dặn dò nó thăm dò bên hội trưởng lão nhưng thật lạ là bọn họ không có động tĩnh gì khác thường.
Không tra được điều gì, mọi chuyện cứ như vậy chìm xuống. Những ngày sau đó cuộc sống diễn ra thật êm đềm.Như yên tiếp tục cho Sam sam chú ý động tĩnh khắp Ngọc Lung nhai nhưng cũng không phát hiện ra điều bất thường, vì vậy nàng yên tâm tiếp tục làm con sâu lười .
Thời gian cứ trôi đi thật nhanh , thấm thoát đã ba năm trôi qua.
Sau núi giả, dưới những gốc mai không biết bao nhiêu tuổi, một bé gái khoảng bốn tuổi đang thảnh thơi ngồi trên đu dây sưởi nắng. Nàng kia một thân phấn hồng, làn da trắng muốt không tì vết, đôi mắt đen to tròn trong suốt như nước hồ thu, chiếc mũi tinh xảo, đôi môi nhỏ nhắn đỏ thắm, hai búi tóc tròn hai bên đỉnh đầu được buộc tua dây xanh mềm mại. Nàng ngồi đấy trông như một linh tinh không dính bụi trần gian, như ngọc nữ lạc xuống phàm trần. Bên cạnh nàng một con vật lông trắng muốt trông như hồ ly , lại giống như con mèo lớn nàm lim dim hưởng thụ bàn tay nhỏ bé vuốt ve, Nàng kia chính là Mộc Như Yên .
Ba năm nay , nàng đã thực hiện thành công ước nguyện biến thành sâu gạo, cuộc sống thanh thản, an nhàn. Nàng được vị mẫu thân ôn nhu xinh đẹp và phụ thân thiên tài sủng thành một viên ngọc, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Dần dần trong mắt mọi người trong gia tộc nàng là nhân vệt nhỏ bé , yếu đuối cần được chăm sóc và che chở. Mà nàng cũng thuận theo ý nghĩ của mọi người hoàn thành hình tượng một thiên sứ đáng yêu, nhu thuận. Chỉ có sam sam bên cạnh mới biết tiểu thiên sứ trong mắt mọi người có bao nhiêu phúc hắc, bao nhiêu đen tối.
Đối với Như Yên, nàng tuyệt đối khẳng định mình là trong sáng, thiện lương và yếu đuối đến mức nào. Xem, nàng biết sam sam thích mĩ vị nên nàng tự tay làm món ngon cho nó nếm thử, nàng rất là có lòng thương người, nhầm là thương ma thú đó nha .
Con thú nào đó khóc không ra nước mắt, "là chủ nhânlấy ta làm thí nghiệm ăn thử mấy món ăn người sáng tạo đó, có bao nhiêu "mĩ vị" trong đó có aibiết không".
Lại xem, nàng rất lo cho tên nhóc mập Kỳ Lĩnh trong tộc có thể mập quá mà kém phát triển trí thông minh nên nàng quyết định giúp hắn nhanh chóng "tiêu hóa" thức ăn, tránh tình trạng mỡ dư thừa, nàng đúng là rất thiện lương ".
Con thú nào đó khinh bỉ, "chủ nhân ngườithật sự không phải là đang kiểm tra xem thuốc xổ người mới chế tạo công hiệu thế nào đó chứ ????".
Như Yên liếc mắt, " thế còn việc ta thương tiếc cho đám hoa trong hoa viên ngoài kia sẽ nhanh chóng héo úa lìa cành, tâm hồn ta rất mỏng manh đó".
Con thú nào đó rất đồng tình gật đầu, "thế nên người mới vặt hết chúng xuống đem làm cái gì đó gọi là "nước thơm" có phải hay không???".
Như Yên mặt mày nghiêm túc, "sai đó phải gọi là "nước hoa". hoa rụng xuống sẽ thật lãng phí, nên ta quyết định sẽ biến chúng thành nước hoa. Xem ta thật là người biết tiết kiệm haizzz"
Con thú nào đó : ??????
Ba năm, nàng thành công trở thành một dược sư, không chỉ nghiên cứu về y dược, nàng còn nghiên cứu độc dược, tuy chưa thể gọi là có được chân truyền từ mẫu thân tộc, nhưng đối với đại lục này mag nói đó là chuyện cỡ nào kinh động, gì chứ một dược sư bốn tuổi. Không dừng lại ở đó nàng còn tu luyện linh lực, có thể nói nàng là một thiên tài tu luyện, hiện tại nàng đã trở thành linh sĩ cấp , điều mà thiên tàitrên đại lục tức lão cha nàng khi tuổi đã đạttới. Đương nhiên cũng phải kể đến công lao to lớn khi nàng kế ước với sam sam.
Trên đại lục này tu luyện linh lực có bậc linh sĩ, linh sư, linh tông , linh giả và linh vương , mỗi bậc lại có cấp. Nghe nói sau khi tu luyện vượt cấp linh vương sẽ thăng thiên, trở thành tiênnhân. Đương nhiên , điều đó chỉ có trong truyền thuyết. Truyền thuyết kể lại ngàn năm trước có một vị cường giả đã thành công vượt qua ngưỡng linh vương thăng thiên làm tiên, từ đó tiêu dao khắp chốn bồng lai tiên cảnh. Như Yên cảm thấy rất buồn cười, tốn bao nhiêu năm tu luyện chỉ để cuối cũng thành tiên, ngao du sơn thủy, nếu là nàng, nàng dứt khoát dạo chơi từ lâu, việc gì phải làm khổ chính mình.
Nàng chính là người nói thì sẽ làm, thực chất thì nàng thường xuyên trốn khỏi vực nhai đi tìm hiểu thế giới bên ngoài, đương nhiên là đi cùng với tòng phạm Sam Sam. Hôm nay nàng thành công hóa giải kết giới cuối cùng của gia tộc, ba năm qua nhờ có những lần trốn đi chơi mà kiến thức về trận pháp của nàng có thể nói là nhất đẳng, kết giới, ấn kí, trận pháp với nàng mà nói giống như người bạn quen thuộc, có biến ảo vi diệu bao nhiêu đi nữa nàng cũng dễ dàng hóa giải.