Phỉ Lợi Phổ sắp bị hù chết, ý nghĩ đầu tiên chính là Hạ Nhĩ tới tìm mình để tính sổ nên liền chạy trốn cực nhanh, hận không thể biến thành hình thú rồi vận dụng cả tứ chi để chạy trốn nhưng vẫn bị Hạ Nhĩ đuổi kịp một cách dễ dàng.
Hạ Nhĩ tóm lấy cổ áo của Phỉ Lợi Phổ rồi mang y tới một gốc cây để răn dạy, Phỉ Lợi Phổ đứng rũ đầu xuống, lộ dáng vẻ nhận mệnh.
” Vừa nãy anh ngồi xổm ở bên ngoài nhà kho để làm gì vậy? “. Hạ Nhĩ biết rõ nhưng vẫn hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm Phỉ Lợi Phổ, chỉ thấy mái tóc màu xám trắng bù xù của y đang lòa xòa ở trước mặt, để lộ ra đôi môi khô của mình, quần áo mặc trên người thì đầy bụi bẩn, chắc hẳn là do vừa nãy giúp Mục Mộc dọn dẹp nhà kho nên mới thành ra như thế này đi, hai đôi giày đều dính đầy bùn đất còn trên ống quần thì bị nước bùn bắn tung tóe lên, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng nhếch nhác.
Hạ Nhĩ thật sự rất muốn cởi quần áo dơ ở trên người của Phỉ Lợi Phổ ra, rồi nhấn y vào trong nước mà tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, một người rõ ràng trông khá là đẹp trai lại không biết cách làm cho bản thân mình chỉn chu vậy chứ?
Phỉ Lợi Phổ cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy chính mình là chết chắc.
” Nói chuyện “. Hạ Nhĩ nâng cằm Phỉ Lợi Phổ lên, ép y nhìn thẳng vào mình.
Phỉ Lợi Phổ bất an liếm đôi môi khô, lúc này mới rất khẽ khàng nói câu: ” Ta sai rồi “.
” Làm sai việc gì? “. Hạ Nhĩ nhìn vào môi của Phỉ Lợi Phổ, đôi môi sau khi bị y liếm qua trông càng dễ nhìn hơn nhưng thói quen liếm môi này sẽ chỉ làm đôi môi của y càng thêm khô mà thôi.
Phỉ Lợi Phổ ấp úng nói: ” Ta không nên nghe trộm bọn họ… “.
” Tại sao không nên? “.
” Không có đạo đức… “.
” Biết là tốt rồi “. Hạ Nhĩ nói xong liền ra lệnh cho Phỉ Lợi Phổ: ” Hai tay nắm vào lỗ tai, thụt dầu 100 lần “.
Trừng phạt là nhất định phải có, không có thì y sẽ không nhớ rõ.
Phỉ Lợi Phổ làm theo, hai tay nắm vào lỗ tai bắt đầu đứng lên ngồi xuống, vừa ngồi xổm xuống vừa lén lén liếc đôi mắt màu xanh băng nhìn Hạ Nhĩ, dáng vẻ vừa sợ lại vừa uất ức.
Chờ Phỉ Lợi Phổ thụt dầu xong, Hạ Nhĩ nghiêm nghị hỏi y: ” Còn dám nghe trộm nữa không? “.
” Không dám nữa “. Phỉ Lợi Phổ nhỏ giọng trả lời.
Hạ Nhĩ hài lòng, trừng phạt cũng đã trừng phạt xong rồi nên thái độ của hắn liền ôn hòa hơn, giơ tay lên gạt tóc của Phỉ Lợi Phổ ra sau rồi hỏi y: ” Anh có suy nghĩ thế nào với việc mà hai chúng ta đã làm vào lần trước? “.
Phỉ Lợi Phổ híp mắt lại, do đã quen với việc tóc mái che đi đôi mắt nên đột ngột bị Hạ Nhĩ vén tóc lên liền cảm thấy có chút chói mắt.
” Ta sai rồi “. Phỉ Lợi Phổ lại xin lỗi, y biết ngay là Hạ Nhĩ sẽ tới tìm mình để tính sổ mà.
Hạ Nhĩ tạm thời tiếp nhận lời xin lỗi của Phỉ Lợi Phổ, phải biết rằng vào đêm đó hắn bị Phỉ Lợi Phổ liên tiếp dùng thuốc mê làm cho hôn mê đến bốn lần, lúc đó thật sự là tức điên lên được.
” Tôi hỏi anh có suy nghĩ gì “. Hạ Nhĩ một tay chống trên trên thân cây khô, áp sát mặt lại gần Phỉ Lợi Phổ.
Phỉ Lợi Phổ thấy Hạ Nhĩ áp sát quá gần, làm cho y có cảm giác bị áp bức, y xoắn xuýt một lúc, thấp giọng nói: ” Ngài là tù trưởng nên do ngài quyết định “.
Chỉ cần Hạ Nhĩ không trục xuất y ra khỏi bộ lạc là được.
” Tôi quyết định? “. Hạ Nhĩ nhíu mày.
” Ừm “. Phỉ Lợi Phổ nhu nhược gật đầu.
Hạ Nhĩ rơi vào trầm tư, ngón tay của hắn vô thức vuốt ve khuôn mặt của Phỉ Lợi Phổ, tiếp đó thình lình cúi mặt xuống hôn lên đôi môi y.
Phỉ Lợi Phổ bị giật mình, trợn to mắt nhìn Hạ Nhĩ, dường như là thấy quỷ vậy.
Hạ Nhĩ dời khuôn mặt ra, nghiêm túc nói với Phỉ Lợi Phổ đang há mồm trợn mắt: ” Nếu chúng ta đã làm rồi, vậy thì kết bạn đi “.
Phỉ Lợi Phổ hoảng thần một trận, cho là mình đã nghe lầm, sau đó ” A? ” một tiếng.
” Kết bạn “. Hạ Nhĩ lập lại lần nữa, tưởng rằng là Phỉ Lợi Phổ có dị nghị với quyết định của mình: ” Không phải nói là do ta quyết định sao? “.
” A… Đó là… Việc đó… “. Phỉ Lợi Phổ hoang mang hoảng loạn nhắc nhở Hạ Nhĩ: ” Chúng ta đều là thú nhân… “.
” Thú nhân kết bạn cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì “. Hạ Nhĩ không phản đối, cũng coi như là chuyện đương nhiên nói: ” Nếu chúng ta đã có quan hệ xác thịt với nhau rồi, tôi cũng không ghét anh, như vậy kết bạn là phương thức xử lý tốt nhất, đối với cả hai người chúng ta đều là hình thức chịu trách nhiệm với nhau “.
Dừng một chút, Hạ Nhĩ tức giận nói thêm: ” Huống chi anh là người quá hạ lưu, đã nhiều tuổi rồi vậy mà vẫn còn làm một mấy cái việc hèn mọn như thế, tôi phải quản anh một cách chặt chẽ, khiến anh phải sửa chữa hết những tật xấu kia “.
Phỉ Lợi Phổ nghe thấy Hạ Nhĩ mắng mình là hạ lưu hèn mọn thì ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt có chút đỏ.
” Thế nào? Làm bạn lữ với tôi được không? “. Hạ Nhĩ ép hỏi Phỉ Lợi Phổ, muốn y cho một cái đáp án rõ ràng, nếu như y không muốn thì hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.
Phỉ Lợi Phổ giương mắt nhìn Hạ Nhĩ, người đang đứng ở trước mắt này cũng cao lớn và đẹp trai, cũng có một đôi mắt màu vàng sẫm giống như Lạc Tang, chỉ bằng đôi mắt này…
Phỉ Lợi Phổ liền gật đầu, dù sao thì y cũng là mặt hàng không ai muốn mà mình còn chiếm tiện nghi, không cần thì phí.
Hạ Nhĩ thấy Phỉ Lợi Phổ đã đồng ý nên vươn hai tay ôm lấy đầu của y rồi hôn lên đôi môi y một cái, xem như là nụ hôn thề ước, sau đó đứng đắn nói: ” Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chính là bạn lữ, anh chuyển tới ở chung với tôi đi “.
Phỉ Lợi Phổ vừa nghe thấy phải dọn nhà thì liền không muốn, y muốn trồng trọt, đây là của sống của y, còn muốn nhìn lén sự phát triển của Lạc Tang và Mục Mộc, đây là lạc thú của y, nếu như phải chuyển đi thì đối với y mà nói là hai chuyện quan trọng nhất của mình liền sẽ không còn.
” Không chuyển đi “. Phỉ Lợi Phổ cố lấy dũng khí để nói ra: ” Nếu phải dọn nhà thì ta sẽ không kết bạn với ngài “.
Hạ Nhĩ không nói nên lời: ” Tôi còn không quan trọng bằng một ngôi nhà sao? “.
Phỉ Lợi Phổ cũng không giải thích, chỉ là cố chấp nhìn Hạ Nhĩ, Hạ Nhĩ suy nghĩ một chút, đành phải thỏa hiệp: ” Vậy tôi sẽ chuyển đến ở với anh thì có thể được đi? “.
Phỉ Lợi Phổ có chút vui vẻ, gật đầu liên tục, Hạ Nhĩ thấy y cao hứng thì trên khuôn mặt luôn nghiêm túc thận trọng cũng lộ ra một nụ cười, sau đó liền nhìn về phía nhà kho mọc đầy dây thường xuân kia.
Hai người ở trong đó còn chưa đi ra.
Phỉ Lợi Phổ nhìn thấy Hạ Nhĩ nhìn vào nhà kho thì chợt nhớ tới Mục Mộc nói muốn cùng mình nướng khoai lang ăn, vì vậy vội vã đi vào trong ruộng của mình, định đào mấy củ khoai lang ra để nướng, chờ đến khi Mục Mộc đi ra là có thể trực tiếp đưa cho hắn ăn luôn.
” Đi đâu? “. Hạ Nhĩ gọi y lại.
Phỉ Lợi Phổ cứng ngắc cả người, nhỏ giọng trả lời: ” Đào, đào khoai lang… “.
Hạ Nhĩ nhìn về phía mảnh ruộng mà Phỉ Lợi Phổ trồng trọt, liền cho phép: ” Đi đi “.
Phỉ Lợi Phổ liền quay người đi, cả người lâng lâng.
Ngoại trừ Lạc Tang và Mục Mộc, lại có thêm một người không chán ghét y, cũng sẽ không xem thường y —— Hạ Nhĩ bạn lữ của y.
Phỉ Lợi Phổ cúi đầu xuống, mím môi mỉm cười, trong lòng rất vui sướng.
Mình đã có bạn lữ.
Woa!
…
Trong nhà kho, Mục Mộc thở hổn hển vỗ lên lưng Lạc Tang: ” Nhanh lên một chút, cái mông của tôi sắp nát rồi “.
Hắn đã bắn ra bốn lần rồi nhưng Lạc Tang thì vẫn chưa bắn ra lần nào.
” Lại cho anh thêm hai mươi phút nữa “. Lạc Tang nằm ở trên người Mục Mộc mà vận động đồng thời cẩn thận chú ý không đè ép lên bụng của hắn.
Y sợ sẽ làm thương tổn đến đứa con nên tốc độ ra vào rất chậm.
” Mười phút “. Mục Mộc rút ngắn thời gian lại còn một nửa, tại dưới sự ma sát lâu đến như vậy thì hoa cúc của hắn thật sự không thể chịu nổi được nữa.
Vì thế, Lạc Tang đành phải hơi tăng tốc độ, Mục Mộc mở hai chân rộng đến hết mức, để cho Lạc Tang vận động được thuận lợi, đồng thời chịu đựng cảm giác xấu hổ mà thử co rút mặt sau lại, dưới sự tận lực phối hợp của hắn, sự khoái cảm Lạc Tang dần dần tăng lên, rốt cục cũng bắn vào trong cơ thể Mục Mộc.
Mục Mộc hôn lên bả vai Lạc Tang một cái, mặc y vẫn còn đè lên người mình để hưởng thụ dư âm sau cao triều.
Lạc Tang lui ra khỏi cơ thể của Mục Mộc, y lo lắng nên liền nhìn xuống hoa cúc nhỏ của Mục Mộc, đã bị sưng đỏ, như muốn chảy máu.
” Xin lỗi, anh đã làm quá lâu, đau không? “. Lạc Tang khép hai chân Mục Mộc lại, y không thể nhìn chằm chằm quá lâu, nếu không sẽ lại muốn nữa.
” Không có sao, tôi đã rất sảng khoái “. Mục Mộc đang ổn định hơi thở của mình, Lạc Tang nằm xuống ở bên cạnh hắn, ôm hắn vào trong ngực của mình, Mục Mộc quay đầu lại nhìn y, tầm mắt lại rơi vào con mắt trái được băng bó bằng vải băng của y.
” Con mắt của anh như thế nào rồi? “. Mục Mộc hỏi Lạc Tang, muốn sờ vào nó nhưng sợ lại đụng chạm đến việc y bị ” Chột “. Lạc Tang trả lời một cách ngắn gọn, cũng không có nói quá nhiều về thương thế của mình.
” Cha anh không thể trị khỏi được sao? “.
” Nhãn cầu đã hoàn toàn hoại tử, không thể trị khỏi được “.
Mục Mộc trầm mặc lại, tâm lý có chút khó chịu, nếu như buổi tối ngày hôm ấy hắn không đi tìm Lạc Tang tính sổ, thế thì sẽ không gây ra chuyện lớn như thế này rồi, con mắt trái của Lạc Tang cũng sẽ không bị mù.
Mục Mộc rơi vào tự trách mình, hồi lâu sau mới tiếp tục hỏi Lạc Tang: ” Vậy thú tính của anh thế nào rồi? Giải quyết được rồi sao? “.
” Theo như hiện tại thì đã yếu đi rất nhiều, chỉ là không biết sau khi thanh lọc sạch những độc tố còn lại trong người xong thì có tăng mạnh lên hay không? “. Lạc Tang sờ vào tai trái của mình, hiện tại tai trái của y đã không còn nghe thấy nữa, thật ra thì từ nửa mặt bên trái xuống đến vai trái đều không có cảm giác, giống như bị tê liệt, theo như lời của Văn Sâm Đặc Tư nói thì là do độc tố từ đôi mắt xâm lấn vào trong thần kinh não gây ra tình trạng trên, hiện tại bọn họ đều hi vọng sau khi thanh lọc hết độc tố thì sẽ dần dần phục hồi lại.
Rất may, tuy rằng Lạc Tang đã mất đi cảm giác nhưng các vẫn có thể chuyển động được, bằng không liền sẽ bị Mục Mộc nhìn ra được.
Lạc Tang không muốn để cho Mục Mộc biết việc này, để tránh cho hắn phải lo lắng.
” Hi vọng không phải tăng mạnh “. Mục Mộc phát ra than nhẹ, nếu không sẽ nổi lên phong ba.
” Hi vọng sẽ được như vậy “. Lạc Tang cười khổ, xuống giường đẩy cửa sổ nhà kho ra nhìn thì thấy sắc trời không còn sớm nữa, vì vậy đi nhặt quần áo rơi xuống đất của Mục Mộc lên rồi giúp Mục Mộc mặc vào.
Cả người Mục Mộc đều bủn rủn nên lười biếng nằm trên giường để Lạc Tang giúp mình mặc quần áo vào, Lạc Tang rất thích hầu hạ Mục Mộc, giống như đang mặc quần áo cho một đứa con nít theo cái kiểu cuộn ống tay áo lại rồi tròng vào nên liền giữ lấy tay của Mục Mộc mà tròng áo vào, quần cũng làm giống như vậy mà mặc vào cho hắn, chờ mặc xong quần áo cho Mục Mộc thì Lạc Tang ôm ngang hắn lên, đi ra ngoài nhà kho.
” Chờ đã “. Mục Mộc nắm cái cửa nhà kho, cảnh giác lên: ” Anh muốn mang tôi đi đâu? “.
” Đi đế nhà của phụ thân và cha anh “. Lạc Tang giải thích: ” Nhà của chúng ta đã bị cháy, cần phải xây lại nên trước khi làm xong thì sẽ ở nhà của họ “.
Lúc này, Mục Mộc giãy dụa muốn xuống khỏi người Lạc Tang: ” Không, tôi không muốn đến nhà họ ở đâu, tôi muốn ở chỗ này! “.
Bất kể là Hi Nhĩ, Văn Sâm Đặc Tư hay là Lạc Lâm, Mục Mộc đều không muốn gặp bọn họ, hắn vẫn còn nghi ngại, không biết nên làm thế nào để đối mặt.
Hạ Nhĩ tóm lấy cổ áo của Phỉ Lợi Phổ rồi mang y tới một gốc cây để răn dạy, Phỉ Lợi Phổ đứng rũ đầu xuống, lộ dáng vẻ nhận mệnh.
” Vừa nãy anh ngồi xổm ở bên ngoài nhà kho để làm gì vậy? “. Hạ Nhĩ biết rõ nhưng vẫn hỏi, đôi mắt nhìn chằm chằm Phỉ Lợi Phổ, chỉ thấy mái tóc màu xám trắng bù xù của y đang lòa xòa ở trước mặt, để lộ ra đôi môi khô của mình, quần áo mặc trên người thì đầy bụi bẩn, chắc hẳn là do vừa nãy giúp Mục Mộc dọn dẹp nhà kho nên mới thành ra như thế này đi, hai đôi giày đều dính đầy bùn đất còn trên ống quần thì bị nước bùn bắn tung tóe lên, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng nhếch nhác.
Hạ Nhĩ thật sự rất muốn cởi quần áo dơ ở trên người của Phỉ Lợi Phổ ra, rồi nhấn y vào trong nước mà tắm rửa sạch sẽ từ trên xuống dưới, một người rõ ràng trông khá là đẹp trai lại không biết cách làm cho bản thân mình chỉn chu vậy chứ?
Phỉ Lợi Phổ cúi đầu không nói lời nào, cảm thấy chính mình là chết chắc.
” Nói chuyện “. Hạ Nhĩ nâng cằm Phỉ Lợi Phổ lên, ép y nhìn thẳng vào mình.
Phỉ Lợi Phổ bất an liếm đôi môi khô, lúc này mới rất khẽ khàng nói câu: ” Ta sai rồi “.
” Làm sai việc gì? “. Hạ Nhĩ nhìn vào môi của Phỉ Lợi Phổ, đôi môi sau khi bị y liếm qua trông càng dễ nhìn hơn nhưng thói quen liếm môi này sẽ chỉ làm đôi môi của y càng thêm khô mà thôi.
Phỉ Lợi Phổ ấp úng nói: ” Ta không nên nghe trộm bọn họ… “.
” Tại sao không nên? “.
” Không có đạo đức… “.
” Biết là tốt rồi “. Hạ Nhĩ nói xong liền ra lệnh cho Phỉ Lợi Phổ: ” Hai tay nắm vào lỗ tai, thụt dầu 100 lần “.
Trừng phạt là nhất định phải có, không có thì y sẽ không nhớ rõ.
Phỉ Lợi Phổ làm theo, hai tay nắm vào lỗ tai bắt đầu đứng lên ngồi xuống, vừa ngồi xổm xuống vừa lén lén liếc đôi mắt màu xanh băng nhìn Hạ Nhĩ, dáng vẻ vừa sợ lại vừa uất ức.
Chờ Phỉ Lợi Phổ thụt dầu xong, Hạ Nhĩ nghiêm nghị hỏi y: ” Còn dám nghe trộm nữa không? “.
” Không dám nữa “. Phỉ Lợi Phổ nhỏ giọng trả lời.
Hạ Nhĩ hài lòng, trừng phạt cũng đã trừng phạt xong rồi nên thái độ của hắn liền ôn hòa hơn, giơ tay lên gạt tóc của Phỉ Lợi Phổ ra sau rồi hỏi y: ” Anh có suy nghĩ thế nào với việc mà hai chúng ta đã làm vào lần trước? “.
Phỉ Lợi Phổ híp mắt lại, do đã quen với việc tóc mái che đi đôi mắt nên đột ngột bị Hạ Nhĩ vén tóc lên liền cảm thấy có chút chói mắt.
” Ta sai rồi “. Phỉ Lợi Phổ lại xin lỗi, y biết ngay là Hạ Nhĩ sẽ tới tìm mình để tính sổ mà.
Hạ Nhĩ tạm thời tiếp nhận lời xin lỗi của Phỉ Lợi Phổ, phải biết rằng vào đêm đó hắn bị Phỉ Lợi Phổ liên tiếp dùng thuốc mê làm cho hôn mê đến bốn lần, lúc đó thật sự là tức điên lên được.
” Tôi hỏi anh có suy nghĩ gì “. Hạ Nhĩ một tay chống trên trên thân cây khô, áp sát mặt lại gần Phỉ Lợi Phổ.
Phỉ Lợi Phổ thấy Hạ Nhĩ áp sát quá gần, làm cho y có cảm giác bị áp bức, y xoắn xuýt một lúc, thấp giọng nói: ” Ngài là tù trưởng nên do ngài quyết định “.
Chỉ cần Hạ Nhĩ không trục xuất y ra khỏi bộ lạc là được.
” Tôi quyết định? “. Hạ Nhĩ nhíu mày.
” Ừm “. Phỉ Lợi Phổ nhu nhược gật đầu.
Hạ Nhĩ rơi vào trầm tư, ngón tay của hắn vô thức vuốt ve khuôn mặt của Phỉ Lợi Phổ, tiếp đó thình lình cúi mặt xuống hôn lên đôi môi y.
Phỉ Lợi Phổ bị giật mình, trợn to mắt nhìn Hạ Nhĩ, dường như là thấy quỷ vậy.
Hạ Nhĩ dời khuôn mặt ra, nghiêm túc nói với Phỉ Lợi Phổ đang há mồm trợn mắt: ” Nếu chúng ta đã làm rồi, vậy thì kết bạn đi “.
Phỉ Lợi Phổ hoảng thần một trận, cho là mình đã nghe lầm, sau đó ” A? ” một tiếng.
” Kết bạn “. Hạ Nhĩ lập lại lần nữa, tưởng rằng là Phỉ Lợi Phổ có dị nghị với quyết định của mình: ” Không phải nói là do ta quyết định sao? “.
” A… Đó là… Việc đó… “. Phỉ Lợi Phổ hoang mang hoảng loạn nhắc nhở Hạ Nhĩ: ” Chúng ta đều là thú nhân… “.
” Thú nhân kết bạn cũng không phải là chuyện hiếm thấy gì “. Hạ Nhĩ không phản đối, cũng coi như là chuyện đương nhiên nói: ” Nếu chúng ta đã có quan hệ xác thịt với nhau rồi, tôi cũng không ghét anh, như vậy kết bạn là phương thức xử lý tốt nhất, đối với cả hai người chúng ta đều là hình thức chịu trách nhiệm với nhau “.
Dừng một chút, Hạ Nhĩ tức giận nói thêm: ” Huống chi anh là người quá hạ lưu, đã nhiều tuổi rồi vậy mà vẫn còn làm một mấy cái việc hèn mọn như thế, tôi phải quản anh một cách chặt chẽ, khiến anh phải sửa chữa hết những tật xấu kia “.
Phỉ Lợi Phổ nghe thấy Hạ Nhĩ mắng mình là hạ lưu hèn mọn thì ngượng ngùng cúi đầu xuống, mặt có chút đỏ.
” Thế nào? Làm bạn lữ với tôi được không? “. Hạ Nhĩ ép hỏi Phỉ Lợi Phổ, muốn y cho một cái đáp án rõ ràng, nếu như y không muốn thì hắn cũng sẽ không miễn cưỡng.
Phỉ Lợi Phổ giương mắt nhìn Hạ Nhĩ, người đang đứng ở trước mắt này cũng cao lớn và đẹp trai, cũng có một đôi mắt màu vàng sẫm giống như Lạc Tang, chỉ bằng đôi mắt này…
Phỉ Lợi Phổ liền gật đầu, dù sao thì y cũng là mặt hàng không ai muốn mà mình còn chiếm tiện nghi, không cần thì phí.
Hạ Nhĩ thấy Phỉ Lợi Phổ đã đồng ý nên vươn hai tay ôm lấy đầu của y rồi hôn lên đôi môi y một cái, xem như là nụ hôn thề ước, sau đó đứng đắn nói: ” Bắt đầu từ bây giờ, chúng ta chính là bạn lữ, anh chuyển tới ở chung với tôi đi “.
Phỉ Lợi Phổ vừa nghe thấy phải dọn nhà thì liền không muốn, y muốn trồng trọt, đây là của sống của y, còn muốn nhìn lén sự phát triển của Lạc Tang và Mục Mộc, đây là lạc thú của y, nếu như phải chuyển đi thì đối với y mà nói là hai chuyện quan trọng nhất của mình liền sẽ không còn.
” Không chuyển đi “. Phỉ Lợi Phổ cố lấy dũng khí để nói ra: ” Nếu phải dọn nhà thì ta sẽ không kết bạn với ngài “.
Hạ Nhĩ không nói nên lời: ” Tôi còn không quan trọng bằng một ngôi nhà sao? “.
Phỉ Lợi Phổ cũng không giải thích, chỉ là cố chấp nhìn Hạ Nhĩ, Hạ Nhĩ suy nghĩ một chút, đành phải thỏa hiệp: ” Vậy tôi sẽ chuyển đến ở với anh thì có thể được đi? “.
Phỉ Lợi Phổ có chút vui vẻ, gật đầu liên tục, Hạ Nhĩ thấy y cao hứng thì trên khuôn mặt luôn nghiêm túc thận trọng cũng lộ ra một nụ cười, sau đó liền nhìn về phía nhà kho mọc đầy dây thường xuân kia.
Hai người ở trong đó còn chưa đi ra.
Phỉ Lợi Phổ nhìn thấy Hạ Nhĩ nhìn vào nhà kho thì chợt nhớ tới Mục Mộc nói muốn cùng mình nướng khoai lang ăn, vì vậy vội vã đi vào trong ruộng của mình, định đào mấy củ khoai lang ra để nướng, chờ đến khi Mục Mộc đi ra là có thể trực tiếp đưa cho hắn ăn luôn.
” Đi đâu? “. Hạ Nhĩ gọi y lại.
Phỉ Lợi Phổ cứng ngắc cả người, nhỏ giọng trả lời: ” Đào, đào khoai lang… “.
Hạ Nhĩ nhìn về phía mảnh ruộng mà Phỉ Lợi Phổ trồng trọt, liền cho phép: ” Đi đi “.
Phỉ Lợi Phổ liền quay người đi, cả người lâng lâng.
Ngoại trừ Lạc Tang và Mục Mộc, lại có thêm một người không chán ghét y, cũng sẽ không xem thường y —— Hạ Nhĩ bạn lữ của y.
Phỉ Lợi Phổ cúi đầu xuống, mím môi mỉm cười, trong lòng rất vui sướng.
Mình đã có bạn lữ.
Woa!
…
Trong nhà kho, Mục Mộc thở hổn hển vỗ lên lưng Lạc Tang: ” Nhanh lên một chút, cái mông của tôi sắp nát rồi “.
Hắn đã bắn ra bốn lần rồi nhưng Lạc Tang thì vẫn chưa bắn ra lần nào.
” Lại cho anh thêm hai mươi phút nữa “. Lạc Tang nằm ở trên người Mục Mộc mà vận động đồng thời cẩn thận chú ý không đè ép lên bụng của hắn.
Y sợ sẽ làm thương tổn đến đứa con nên tốc độ ra vào rất chậm.
” Mười phút “. Mục Mộc rút ngắn thời gian lại còn một nửa, tại dưới sự ma sát lâu đến như vậy thì hoa cúc của hắn thật sự không thể chịu nổi được nữa.
Vì thế, Lạc Tang đành phải hơi tăng tốc độ, Mục Mộc mở hai chân rộng đến hết mức, để cho Lạc Tang vận động được thuận lợi, đồng thời chịu đựng cảm giác xấu hổ mà thử co rút mặt sau lại, dưới sự tận lực phối hợp của hắn, sự khoái cảm Lạc Tang dần dần tăng lên, rốt cục cũng bắn vào trong cơ thể Mục Mộc.
Mục Mộc hôn lên bả vai Lạc Tang một cái, mặc y vẫn còn đè lên người mình để hưởng thụ dư âm sau cao triều.
Lạc Tang lui ra khỏi cơ thể của Mục Mộc, y lo lắng nên liền nhìn xuống hoa cúc nhỏ của Mục Mộc, đã bị sưng đỏ, như muốn chảy máu.
” Xin lỗi, anh đã làm quá lâu, đau không? “. Lạc Tang khép hai chân Mục Mộc lại, y không thể nhìn chằm chằm quá lâu, nếu không sẽ lại muốn nữa.
” Không có sao, tôi đã rất sảng khoái “. Mục Mộc đang ổn định hơi thở của mình, Lạc Tang nằm xuống ở bên cạnh hắn, ôm hắn vào trong ngực của mình, Mục Mộc quay đầu lại nhìn y, tầm mắt lại rơi vào con mắt trái được băng bó bằng vải băng của y.
” Con mắt của anh như thế nào rồi? “. Mục Mộc hỏi Lạc Tang, muốn sờ vào nó nhưng sợ lại đụng chạm đến việc y bị ” Chột “. Lạc Tang trả lời một cách ngắn gọn, cũng không có nói quá nhiều về thương thế của mình.
” Cha anh không thể trị khỏi được sao? “.
” Nhãn cầu đã hoàn toàn hoại tử, không thể trị khỏi được “.
Mục Mộc trầm mặc lại, tâm lý có chút khó chịu, nếu như buổi tối ngày hôm ấy hắn không đi tìm Lạc Tang tính sổ, thế thì sẽ không gây ra chuyện lớn như thế này rồi, con mắt trái của Lạc Tang cũng sẽ không bị mù.
Mục Mộc rơi vào tự trách mình, hồi lâu sau mới tiếp tục hỏi Lạc Tang: ” Vậy thú tính của anh thế nào rồi? Giải quyết được rồi sao? “.
” Theo như hiện tại thì đã yếu đi rất nhiều, chỉ là không biết sau khi thanh lọc sạch những độc tố còn lại trong người xong thì có tăng mạnh lên hay không? “. Lạc Tang sờ vào tai trái của mình, hiện tại tai trái của y đã không còn nghe thấy nữa, thật ra thì từ nửa mặt bên trái xuống đến vai trái đều không có cảm giác, giống như bị tê liệt, theo như lời của Văn Sâm Đặc Tư nói thì là do độc tố từ đôi mắt xâm lấn vào trong thần kinh não gây ra tình trạng trên, hiện tại bọn họ đều hi vọng sau khi thanh lọc hết độc tố thì sẽ dần dần phục hồi lại.
Rất may, tuy rằng Lạc Tang đã mất đi cảm giác nhưng các vẫn có thể chuyển động được, bằng không liền sẽ bị Mục Mộc nhìn ra được.
Lạc Tang không muốn để cho Mục Mộc biết việc này, để tránh cho hắn phải lo lắng.
” Hi vọng không phải tăng mạnh “. Mục Mộc phát ra than nhẹ, nếu không sẽ nổi lên phong ba.
” Hi vọng sẽ được như vậy “. Lạc Tang cười khổ, xuống giường đẩy cửa sổ nhà kho ra nhìn thì thấy sắc trời không còn sớm nữa, vì vậy đi nhặt quần áo rơi xuống đất của Mục Mộc lên rồi giúp Mục Mộc mặc vào.
Cả người Mục Mộc đều bủn rủn nên lười biếng nằm trên giường để Lạc Tang giúp mình mặc quần áo vào, Lạc Tang rất thích hầu hạ Mục Mộc, giống như đang mặc quần áo cho một đứa con nít theo cái kiểu cuộn ống tay áo lại rồi tròng vào nên liền giữ lấy tay của Mục Mộc mà tròng áo vào, quần cũng làm giống như vậy mà mặc vào cho hắn, chờ mặc xong quần áo cho Mục Mộc thì Lạc Tang ôm ngang hắn lên, đi ra ngoài nhà kho.
” Chờ đã “. Mục Mộc nắm cái cửa nhà kho, cảnh giác lên: ” Anh muốn mang tôi đi đâu? “.
” Đi đế nhà của phụ thân và cha anh “. Lạc Tang giải thích: ” Nhà của chúng ta đã bị cháy, cần phải xây lại nên trước khi làm xong thì sẽ ở nhà của họ “.
Lúc này, Mục Mộc giãy dụa muốn xuống khỏi người Lạc Tang: ” Không, tôi không muốn đến nhà họ ở đâu, tôi muốn ở chỗ này! “.
Bất kể là Hi Nhĩ, Văn Sâm Đặc Tư hay là Lạc Lâm, Mục Mộc đều không muốn gặp bọn họ, hắn vẫn còn nghi ngại, không biết nên làm thế nào để đối mặt.