Hi Lâm thấy Phỉ Lợi Phổ vẫn luôn trầm mặc không nói, vì vậy tiếp tục nói: ” Yêu thích một người cũng không có gì sai cả nhưng con cũng cần hiểu rằng không phải yêu thích nào cũng sẽ có kết quả, tuy rằng Mục Mộc và Lạc Tang đã giải trừ quan hệ bạn lữ, thế nhưng… Con cũng đừng giận cha nói lời khó nghe nhưng Mục Mộc không phải loại người mà con có thể chế ngự được đâu “.
Phỉ Lợi Phổ yên lặng lắng nghe, qua một lúc lâu mới ngập ngừng nói với Hi Lâm: ” Con đối với Mục Mộc… Không có ý nghĩ gì, hắn là của Lạc Tang “.
” Con biết như vậy là tốt rồi “. Hi Lâm mỉm cười với Phỉ Lợi Phổ: ” Cha sẽ giấu chuyện con và Hạ Nhĩ đã giải trừ quan hệ bạn lữ nhưng trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, nếu như trong lòng của con có Hạ Nhĩ, cũng muốn tiếp tục chung sống với hắn thì trước khi quá muộn nên đi tìm hắn đi. Tính tình của thằng bé Hạ Nhĩ kia cương trực, sau khi bị con từ chối, thì chắc chắn sẽ tôn trọng ý muốn của con, không lại tới tìm con nữa, cho nên, con cần phải lấy hết can đảm chủ động đi tìm nó “.
Hi Lâm nói xong đứng dậy, ông đi tới bên người Phỉ Lợi Phổ rồi vỗ vỗ vào bờ vai của y, nói một câu: ” Con hãy suy nghĩ thật kỹ ” liền rời đi.
Phỉ Lợi Phổ ngơ ngác ngồi một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác nhớ tới phải tiễn Hi Lâm nên hắn nhanh chóng đi ra cửa nhưng Hi Lâm cũng đã đi xa rồi.
Hóa ra không phải đến để mắng mình… Phỉ Lợi Phổ nhìn chăm chú vào bóng lưng cao gầy của Hi Lâm, trong lòng có chút xúc động, thời điểm lúc trước Hạ Nhĩ dẫn y đến gặp Hi Lâm và Hạ Lạc Khắc, y sợ hãi hai vị trưởng bối đó sẽ khinh thường mình.
Khóe mắt lưu ý đến trước cửa nhà gỗ cách đây không xa, Lạc Tang và Mục Mộc đang nói chuyện với nhau, Phỉ Lợi Phổ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lạc Tang bế Mục Mộc bụng bự lên, cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong một cái giỏ lớn bền chắc.
Hai người kia chắc là đi đến nhà của Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm để ăn cơm.
Thật quá tốt, bất kể đã tranh cãi với nhau ầm ĩ đến mức nào thì cuối cùng vẫn luôn hòa hảo. Phỉ Lợi Phổ hâm mộ nhìn hai người ở đằng kia, trong lòng đang suy nghĩ đến những câu nói mà Hi Lâm đã nói với mình.
Hạ Nhĩ sẽ không tới tìm mình, nếu như mình vẫn muốn tiếp tục cùng với Hạ Nhĩ thì phải chủ động tìm đến.
Chủ động… Y luôn là người bị động, huống chi nếu tiếp tục ở chung với Hạ Nhĩ thì y chắc chắn không thể tiếp tục để ý đến Lạc Tang và Mục Mộc giống như bây giờ vậy.
Y thích Lạc Tang cùng Mục Mộc, cũng thích Hạ Nhĩ nữa, y phải chọn như thế nào đây? Y thật sự không biết.
Lúc này, Lạc Tang biến thành hình thú quắp lấy cái giỏ chứa Mục Mộc bay lên bầu trời, Phỉ Lợi Phổ ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của mình, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng trống vắng.
Bọn họ đã đi nhưng mình vẫn còn ở đây.
Rất muốn đuổi theo bọn họ.
Phỉ Lợi Phổ tiếp tục đứng bên ngoài nhà kho sững sờ một lúc lâu, mới quay người vào nhà.
…
” Hai con đã mấy ngày không đến đây rồi nếu vẫn còn không chịu qua đây thì cha sẽ qua đó thăm các con đó “. Văn Sâm Đặc Tư để chén đũa, Mục Mộc định cầm chén đi múc cơm nhưng lại bị Lạc Tang giành lấy.
” Để anh múc cho “. Lạc Tang ấn Mục Mộc ngồi ở bên bàn, sau đó đi múc một chén cơm đầy nhóc cho Mục Mộc, mấy ngày nay y đối đãi với Mục Mộc cực kỳ ân cần cũng bởi vì Mục Mộc vẫn còn bực tức.
Mục Mộc mới vừa ngồi xuống thì Văn Sâm Đặc Tư liền cười toe toét đến gần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô ra như quả bóng của Mục Mộc, còn vươn tay cách quần áo sờ vào mấy cái, vẻ mặt hài lòng: ” Mấy ngày không gặp bụng lại to lên một chút rồi nha! “.
Mục Mộc ngoài cười nhưng trong không cười đáp một tiếng, hắn không thấy Lạc Lâm và Hi Nhĩ ở nhà bèn ngồi yên không cầm đũa lên, mặc dù hắn đã rất đói.
Văn Sâm Đặc Tư thấy trời đã mờ tối, liền nói: ” Chúng ta cứ ăn trước đi, hai người bọn họ còn không biết đến lúc nào mới trở về “.
” Chú ấy và Hi Nhĩ đã đi đâu vậy? “. Mục Mộc thuận miệng hỏi một câu, hiện tại mối quan hệ giữa hắn và Hi Nhĩ không còn gượng gạo như trước kia nữa, chủ yếu là vì Hi Nhĩ gần như là bác sĩ của hắn, cũng tốn không ít tâm tư để chăm sóc cho hắn.
Mục Mộc cảm thấy Hi Nhĩ có bệnh, đầu óc không bình thường nên mới đối xử với tình địch của mình quá tốt.
” Trong khoảng thời gian này, Lạc Lâm thường xuyên chỉ dẫn Hạ Nhĩ cách thức tổ chức Lễ hội mùa xuân, Hi Nhĩ phải đi khám bệnh cho người ta “. Văn Sâm Đặc Tư nói rõ lý do, đồng thời cũng múc một chén canh cá màu trắng sữa thơm ngon cho Mục Mộc.
” Cậu ta học y mới chỉ có nửa năm phải không? Thời gian ngắn như vậy liền đi chữa bệnh cho người ta cũng không có vấn đề gì sao? “. Mục Mộc có chút hoài nghi, bác sĩ cũng không phải là công việc dễ làm đâu, nếu như không cẩn thận làm chết người liền lớn chuyện.
” Trí nhớ của nó rất tốt, mặc dù mới đi theo cha học được nửa năm nhưng đã học được không ít bản lĩnh của cha rồi, hơn nữa nó chi đi khám cho người bị cảm cúm nên có thể ứng phó được “. Thời điểm Văn Sâm Đặc Tư nói ra lời này thì tỏ vẻ vui mừng, khi những chuyện trước kia đã chậm rãi phai nhạt đi thì dần dần lại có người tới tìm ông để chữa bệnh nhưng do Văn Sâm Đặc Tư đã có ý định thoái ẩn nên trừ khi là trường hợp chấn thương nghiêm trọng thì mới xuất thủ.
Mục Mộc cũng không rõ Văn Sâm Đặc Tư thật sự muốn thoái ẩn hay là bởi vì quá để ý đến tóc bạc của mình nữa, nếu như là người sau vậy thì hắn sẽ có chút để ý, dù sao việc mái tóc của Văn Sâm Đặc Tư bị bạc trắng cũng có liên quan rất lớn đến hắn.
” Lễ hội mùa xuân là lễ hội như thế nào vậy ạ? “. Mục Mộc thay đổi đề tài, cũng không có nói ra chuyện Hi lâm tới tìm để mời hắn đi biểu diễn.
” Là lễ hội được tổ chức trong 3 ngày cuối cùng của tháng 3 hàng năm, ngày thứ nhất là quây quần ăn bữa cơm đoàn viên ở tại nhà của mỗi người, ngày thứ hai là đi đến quảng trường xem biểu diễn, ngày thứ ba là tiến hành thú tế ở tại quảng trường “. Văn Sâm Đặc Tư giảng giải cho Mục Mộc biết: ” Cái gọi là thú tế chính là bộ lạc đi ra ngoài săn bắt dã thú khổng lồ, giết nó ở ngay trước mặt mọi người tại quảng trường rồi chia đều cho mọi người ăn.”
” Vậy buổi biểu diễn sẽ rất long trọng đúng không? “. Mục Mộc truy hỏi, tương đối chú ý đến ngày thứ hai của lễ hội.
” Rất long trọng, dù sao cũng là một năm mới có một lần hội hôp lớn như vậy mà, trong bộ lạc có rất nhiều người đều là bởi vì biểu diễn vào ngày đó mà nổi tiếng “. Văn Sâm Đặc Tư nói xong thì mỉm cười nhìn về phía Lạc Tang: ” Thời điểm Lạc Tang được bốn tuổi đã biểu diễn rồi đó “.
” Bốn tuổi? “. Mục Mộc kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Lạc Tang: ” Anh đã biểu diễn tiết mục gì vậy? “.
Trong đầu của hắn không khỏi nghĩ tới hình ảnh một đứa bé có đôi chân ngắn ngủn ngắn mặc một bộ quần áo xinh xắn nhảy nhót ở trên đài, hiện tại rất nhiều nhà trẻ đều tổ chức những buổi biểu diễn như vậy, chắc là nơi này cũng giống như thế, một nhóm bạn nhỏ quậy nháo ở trên đài, phụ huynh ở phía dưới thì vỗ tay khen hay.
Nhưng Lạc Tang lại cho ra đáp án như thế này đây: ” Chiến đấu với một con sư tử thành niên “.
” Cái gì? “. Mục Mộc cho là mình đã nghe nhầm.
” Chiến đấu với một con sư tử thành niên “. Lạc Tang bình tĩnh lặp lại, gắp một miếng thịt vào trong chén của Mục Mộc.
Vẻ mặt của Mục Mộc trong nháy mắt liền sụ xuống, đó mà cũng gọi là biểu diễn sao? Để một đứa nhỏ bốn tuổi đánh nhau với sư tử thành niên? Chuyện này… Chuyện này… Người nơi này cũng rất là liều lĩnh.
Mục Mộc không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư, hắn nguyên tưởng rằng là một người ” mẹ “, Văn Sâm Đặc Tư xem như là không tệ nhưng lúc này hắn sẽ thay đổi lại cách nhìn của mình: cách làm ” mẹ ” của Văn Sâm Đặc Tư vẫn còn có chút tất trách.
” Biểu diễn ra sao? “. Mục Mộc có chút ngạc nhiên phản ứng ngay lúc đó của mọi người, nghĩ thầm phải có người đi ra yêu cầu dừng lại mới đúng.
” Lạc Tang đã đánh chết con sư tử đó! “. Văn Sâm Đặc Tư hưng phấn lên, hai mắt toát ra ánh sáng, dường như lại thấy được cảnh tượng lúc đó, ông kiêu ngạo nói: ” Tất cả mọi người đều thán phục sức mạnh của Lạc Tang đó! Đều đứng dậy vỗ tay cho nó! Bội phục vô cùng! “.
Mục Mộc không có gì để nói nữa.
Đối với người đến từ xã hội văn minh như Mục Mộc mà nói, đại lục thú nhân sùng thượng vũ lực này thực sự quá mức dã man, không hề tương đồng với sự giáo dục mà hắn đã tiếp thu được.
Bởi vì có cảm giác hoàn toàn xa lạ nên Mục Mộc đột nhiên không còn muốn lên đài biểu diễn nữa, đã vậy địa điểm biểu diễn còn là tại cái quảng trường lớn đó, nơi mà mấy tháng trước hắn đã tiến hành xét xử một nhà Lạc Tang…
Không biểu diễn. Mục Mộc đưa ra quyết định.
Hôm sau, Mục Mộc liền bảo Lạc Tang dẫn mình đi gặp Hi Lâm, từ chối việc biểu diễn này với ông, Hi Lâm có hơi thất vọng nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của Mục Mộc.
Trung tuần tháng 3, Lạc Tang đi xa nhà một chuyến, dẫn theo hơn hai mươi người thú nhân cường tráng của khu Đông đi đến rừng rậm trung tâm để bắt dã thú khổng lồ về làm đồ tế, cái việc này y đã tham gia từ khi mười ba tuổi rồi và trở thành đội trưởng vào năm mười chín tuổi.
Lo Lắng cho Mục Mộc đã mang thai được sáu tháng, thế nên Lạc Tang muốn giao Mục Mộc cho Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ chăm sóc tại trước khi đi.
” Không cần phải làm vậy đâu, anh đi nhiều lắm thì cũng cỡ nửa tháng “. Mục Mộc cũng không vui vẻ lắm, cố gắng nâng bụng cầm bình nước tưới đám cây ở trong ruộng của mình.
Sau khi lớp tuyết đọng bao phủ lên toàn bộ mảnh ruộng tan chảy thì Mục Mộc ngạc nhiên phát hiện giống cây quả sữa mà hắn gieo xuống tại cuối thu của năm trước vậy mà lại nảy mầm, khiến cho hắn cao hứng hết sức.
” Anh không yên lòng lắm “. Lạc Tang nhấn mạnh.
” Có Phỉ Lợi Phổ ở ngay đây mà “. Mục Mộc nhấc cằm về phía Phỉ Lợi Phổ đang bận cày bừa vụ xuân ở cách đây không xa.
” Anh vẫn cảm thấy để cho cha anh và Hi Nhĩ chăm sóc em thì sẽ yên tâm hơn “. Lạc Tang vẫn kiên trì: ” Tuy rằng Phỉ Lợi Phổ ở cách đây không xa nhưng nếu em thật sự xảy ra chuyện thì anh e là anh ta sẽ không biết cách xử lý đâu “.
Mục Mộc cảm thấy Lạc Tang đang buồn lo vô cớ: ” Tôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ? “.
” Anh sợ em gặp phải dã thú “. Lạc Tang giải thích cho hắn: ” Hiện tại vào xuân, dã thú sẽ ra ngoài hoạt động, đồng trống này không được an toàn lắm “.
Lạc Tang vừa nói như thế thì Mục Mộc bất chợt nhớ ra chuyện gì đó nên hắn liền cầm lấy bình tưới không còn nước trong tay mình nhét vào tay Lạc Tang, ra lệnh y: ” Hãy tiểu vào trong bình đi “.
Đề tài này có chút kỳ quái nên Lạc Tang nhất thời không phản ứng lại, y nhìn một chút vào bình nước trống không trong tay lại nhìn một chút Mục Mộc, có chút lờ mờ không hiểu: ” Cái gì? “.
” Tôi kêu anh hãy tiểu vào trong bình đi “. Mục Mộc nghiêm túc nói: ” Phỉ Lợi Phổ nói nước tiểu của thú nhân có thể xua đuổi dã thú cho nên tôi muốn rãi nước tiểu của anh ở xung quanh mảnh ruộng, bằng không dã thú lại chạy tới giẫm phá ruộng của tôi nữa “.
Vào cuối thu năm trước chuyện ruộng của mình bị lợn rừng ủi đất, là một vết thương đau xót trong lòng Mục Mộc.
Sắc mặt Lạc Tang hơi đổi một chút, rất không tình nguyện làm ra chuyện mất mặt này.
” Đi nhanh! “. Mục Mộc đá Lạc Tang một cước, thúc giục y.
Lúc này, Lạc Tang mới sụ mặt cầm bình tưới đi tới một thân cây để giải quyết, không lâu sau thì cầm bình tưới trở về đưa cho Mục Mộc.
Mục Mộc lắc lắc: ” Rất ít đó “.
” … Chờ lát nữa anh sẽ uống thêm nhiều nước, lại…tiểu…cho em… “. Lạc Tang ngượng ngùng nói ra.
” Ừ “. Mục Mộc cầm bình tưới bắt đầu rắc một ít quanh mảnh ruộng của mình, vì bên trong nó chứa nước tiểu nên rắc đặc biệt cẩn thận, còn Lạc Tang ở sau lưng hắn đi theo từng bước.
” Hãy đến nhà của cha anh ở đi, nếu không anh sẽ thật sự không yên tâm mà rời khỏi nhà được “. Lạc Tang liền quay lại đề tài lúc nãy.
” Anh để tôi suy nghĩ lại đã “.
” Đừng suy nghĩ nữa, ngày mai anh phải đi rồi “.
Mục Mộc bị Lạc Tang quấn lấy nên cảm thấy rất phiền, đành phải bất đắc dĩ đồng ý. Tối đó, Lạc Tang liền mặt dày mày dạn yêu cầu Mục Mộc làm tiệc tiễn đưa cho mình, ” tiệc tiễn đưa ” này hiển nhiên là không đơn thuần rồi, được cái Mục Mộc mặc dù bị ép buộc nhưng lại thích thú, dẫu vậy hắn vẫn là nghiêm mặt làm bộ mắng Lạc Tang vài câu ” Không biết xấu hổ” và các câu tương tự khác, sau mới cởi quần cưỡi ở trên người Lạc Tang.
Từ lúc bụng Mục Mộc càng to dần lên thì hắn và Lạc Tang thường làm theo tư thế cưỡi ngựa, tư thế quỳ úp sấp thì Mục Mộc lại sợ đau đầu gối, nằm thẳng thì cảm thấy cái bụng nặng nề nên liền dùng tư thế này, Lạc Tang có thể giúp Mục Mộc chịu cái bụng nặng trình trịch của hắn, Mục Mộc chỉ cần chống hai tay ra sau tựa trên đùi Lạc Tang là được, chỉ có một chỗ không tốt đó chính là đâm vào quá sâu, làm cho Mục Mộc cảm thấy vừa đau lại vừa sảng khoái.
Ngày hôm sau, khi Mục Mộc tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm ở trong phòng của Văn Sâm Đặc Tư, hóa ra Lạc Tang thừa dịp hắn đang ngủ say liền đặt hắn vào trong giỏ rồi xách qua đây, tối hôm qua Mục Mộc liên tục bắn ba lần, mệt mỏi rã rời nên dĩ nhiên không hề biết gì.
” Cái bụng gần đây không còn to lên nữa “. Văn Sâm Đặc Tư lượn quanh Mục Mộc tràn đầy hứng thú nghiên cứu: ” Phỏng chừng thai nhi bắt đầu cường hóa thân thể rồi “.
Mục Mộc luôn luôn không thích nói về chủ đề đứa con nên không nói lời nào, đôi mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn cái người đang đứng ở cửa cổng.
Một thú nhân có da dẻ ngăm đen, thân hình cao to đứng ở cửa cổng, lộ vẻ trông ngóng nhìn vào trong nhà này.
” Ai vậy? “. Mục Mộc hỏi Văn Sâm Đặc Tư.
Văn Sâm Đặc Tư nhìn về hướng phòng thuốc một cái, xác định Hi Nhĩ không đi ra, mới nhỏ giọng nói cho Mục Mộc biết: ” Thú nhân đang theo đuổi Hi Nhĩ, mấy ngày nay đều đứng chờ ở bên ngoài, chỉ cần Hi Nhĩ đi ra ngoài khám bệnh thì hắn ta liền đưa nó đi rồi lại đưa nó trở về “.
Mục Mộc không khỏi nghĩ tới người nào đó ở Nam đại lục: ” Tiểu quỷ kia phải làm sao đây? “.
Hắn đã quên mất tên của tiểu quỷ kia.
” Trát Khắc về nhà cũng đã được mấy tháng rồi, vậy mà một chút tăm hơi cũng đều không có, ai mà biết cậu ấy có thể quay lại đây hay không chứ? Huống hồ Hi Nhĩ cũng không thích Trát Khắc “. Không phải Văn Sâm Đặc Tư không giúp cho Trát Khắc, mà là Trát Khắc đã thất hẹn trước, trước khi cậu ấy đi về nhà đã từng nói chậm nhất là khoảng một tháng sẽ quay lại nhưng bây giờ đều trôi qua ba tháng rồi.
” Vậy tên thú nhân này như thế nào? Hi Nhĩ thích hắn ta sao? “. Mục Mộc đánh giá thú nhân đứng ở ngoài kia, lưng hùm vai gấu, tuy rằng vạm vỡ nhưng đầu óc đơn giản.
Văn Sâm Đặc Tư cười gượng: ” Cũng không thích “.
Có mối tình đầu với đối tượng là Lạc Tang quá ưu tú thì Hi Nhĩ nhìn ai cũng đều sẽ cảm thấy không hài lòng, được cái cũng mới mười chín, vẫn còn thời gian cho cậu ta tiếp tục chọn lựa.
Kể từ sau khi Mục Mộc ở lại nhà của Văn Sâm Đặc Tư thì phát hiện tên thú nhân to con đó quả thực mỗi ngày đều ở ngoài sân chờ Hi Nhĩ, ngay cả ngày mưa cũng kiên trì không ngừng ngồi xổm dưới tàng cây, vì vậy Mục Mộc liền trêu chọc Hi Nhĩ: ” Người ta rất có thành ý với cậu đó nên cậu thử suy xét một chút đi? “.
Hi Nhĩ liếc nhìn Mục Mộc một cái, không quan tâm đến hắn.
Mục Mộc suy nghĩ một lát, lại nói: ” Nhưng tôi lại nghiêng về tên tiểu quỷ Trát Khắc kia hơn, cảm giác nếu như chờ cậu ấy thêm một vài năm nữa thì cậu ấy sẽ trở thành một người đàn ông tài giỏi “.
Hi Nhĩ hừ lạnh một tiếng, vẫn không lên tiếng.
Hai ngày trước khi Lễ hội mùa xuân chính thức diễn ra thì Lạc Tang mới trở về, tất cả người trong bộ lạc đều chạy đến xem, muốn xem năm nay bắt được con gì về làm đồ tế, Mục Mộc cũng đi ra ngoài xem nhưng khi nhìn thấy bên ngoài rát đông người thì hắn lại khó chịu sờ vào bụng to của mình, quay người khoác lên cái áo choàng có mũ trùm đầu của Văn Sâm Đặc Tư rồi mới đi ra ngoài.
Chỉ thấy một con Cự Long màu xanh đậm bị xích bạc to xiết lấy thật chặt, cánh dính sát vào thân, bị xe đẩy lớn kéo đi, đôi con ngươi to bằng nắm đấm đang chớp mắt liên mắt, lỗ mũi hướng lên trời thở hổn hển, mang theo phẫn nộ nhìn vào đám đông xung quanh, cái miệng bị dây xích bạc quấn lấy tựa như phát ra tiếng gầm nhẹ.
Con rồng kìa! Vậy mà lại là con rồng! Mục Mộc nhìn đến mức ngây người, hưng phấn bước nhanh đuổi theo cái xe đẩy to kềnh đó, trong lòng cực kỳ chấn động, có cảm giác khác biệt hoàn toàn so với khi xem phim 3d.
Không hổ là dị thế nên ngay cả rồng cũng có luôn.
” Ối! Mục Mộc, đi chậm một chút! “. Văn Sâm Đặc Tư cũng khoác áo choàng có mũ trùm cẩn thận che chở Mục Mộc, cố gắng không để cho đám người xung quanh va vào người hắn.
Văn Sâm Đặc Tư khoác áo choàng có mũ trùm là vì muốn che giấu mái tóc bạc trắng của mình còn Mục Mộc khoác áo choàng có mũ trùm là vì muốn che giấu cái bụng to của mình, hai người đều không muốn để cho mọi người trông thấy dáng vẻ ” xấu xí ” của mình nhưng do trang phục quá mức thần bí nên càng làm cho người khác luôn chú ý tới.
Cũng may sự chú ý chính trong tầm mắt của mọi người chủ lúc này vẫn đặt vào con rồng và nhóm thú nhân hộ tống nó.
Trên con đường chính, Lạc Tang là đội trưởng nên dẫn đầu mở đường còn hơn hai mươi người thú nhân hùng dũng hiên ngang thì đang đẩy cái xe đẩy cồng kềnh, tiếp nhận những lời ca ngợi của mọi người xung quanh, bắt sống được dã thú khổng lồ còn khó hơn rất nhiều lần so với việc giết chết chúng nó nhưng có thể bắt sống được cự thú có cánh thì lại khó càng thêm khó cho nên có rất ít bộ lạc chịu đi bắt rồng về làm đồ tế. Một phần nguyên do là có Lạc Tang ở đây nên mấy năm qua đồ tế của khu Đông luôn vô cùng hiếm có làm cho bên khu Tây vô cùng ghen tị.
Các thú nhân đẩy cái xe to đến quảng trường, dưới sự chỉ thị của Lạc Tang đặt thanh đao dùng để giết Cự Long lên trên tế đàn, sau đó điều chỉnh dây xích to ở trên thân rồng, để hai chân của nó bị dây xích cột chắc vào thiết trụ thô to được trạm chỗ hoa văn tinh xảo, liền để đôi cánh bị bẻ gãy của nó xuyên qua dây xích cố định nó ở tư thế mở rộng hai cánh.
Lạc Tang nhún mũi chân ở trên mặt đất một cái liền phóng lên trên đầu Cự Long, sau đó tháo dây xích quấn lấy miệng của nó ra.
” Rống —— “.
Tiếng gầm giận dữ như muốn chọc thủng bầu trời, bầy chim đang bay trên trời sợ hãi đều chạy trốn nhưng còn các cư dân khu Đông khi nghe thấy tiếng rống to nào thì đều reo hò lên.
Lễ hội mùa xuân sắp đến.
Phỉ Lợi Phổ yên lặng lắng nghe, qua một lúc lâu mới ngập ngừng nói với Hi Lâm: ” Con đối với Mục Mộc… Không có ý nghĩ gì, hắn là của Lạc Tang “.
” Con biết như vậy là tốt rồi “. Hi Lâm mỉm cười với Phỉ Lợi Phổ: ” Cha sẽ giấu chuyện con và Hạ Nhĩ đã giải trừ quan hệ bạn lữ nhưng trên thế giới này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, nếu như trong lòng của con có Hạ Nhĩ, cũng muốn tiếp tục chung sống với hắn thì trước khi quá muộn nên đi tìm hắn đi. Tính tình của thằng bé Hạ Nhĩ kia cương trực, sau khi bị con từ chối, thì chắc chắn sẽ tôn trọng ý muốn của con, không lại tới tìm con nữa, cho nên, con cần phải lấy hết can đảm chủ động đi tìm nó “.
Hi Lâm nói xong đứng dậy, ông đi tới bên người Phỉ Lợi Phổ rồi vỗ vỗ vào bờ vai của y, nói một câu: ” Con hãy suy nghĩ thật kỹ ” liền rời đi.
Phỉ Lợi Phổ ngơ ngác ngồi một lúc lâu, mới hậu tri hậu giác nhớ tới phải tiễn Hi Lâm nên hắn nhanh chóng đi ra cửa nhưng Hi Lâm cũng đã đi xa rồi.
Hóa ra không phải đến để mắng mình… Phỉ Lợi Phổ nhìn chăm chú vào bóng lưng cao gầy của Hi Lâm, trong lòng có chút xúc động, thời điểm lúc trước Hạ Nhĩ dẫn y đến gặp Hi Lâm và Hạ Lạc Khắc, y sợ hãi hai vị trưởng bối đó sẽ khinh thường mình.
Khóe mắt lưu ý đến trước cửa nhà gỗ cách đây không xa, Lạc Tang và Mục Mộc đang nói chuyện với nhau, Phỉ Lợi Phổ quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Lạc Tang bế Mục Mộc bụng bự lên, cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong một cái giỏ lớn bền chắc.
Hai người kia chắc là đi đến nhà của Văn Sâm Đặc Tư và Lạc Lâm để ăn cơm.
Thật quá tốt, bất kể đã tranh cãi với nhau ầm ĩ đến mức nào thì cuối cùng vẫn luôn hòa hảo. Phỉ Lợi Phổ hâm mộ nhìn hai người ở đằng kia, trong lòng đang suy nghĩ đến những câu nói mà Hi Lâm đã nói với mình.
Hạ Nhĩ sẽ không tới tìm mình, nếu như mình vẫn muốn tiếp tục cùng với Hạ Nhĩ thì phải chủ động tìm đến.
Chủ động… Y luôn là người bị động, huống chi nếu tiếp tục ở chung với Hạ Nhĩ thì y chắc chắn không thể tiếp tục để ý đến Lạc Tang và Mục Mộc giống như bây giờ vậy.
Y thích Lạc Tang cùng Mục Mộc, cũng thích Hạ Nhĩ nữa, y phải chọn như thế nào đây? Y thật sự không biết.
Lúc này, Lạc Tang biến thành hình thú quắp lấy cái giỏ chứa Mục Mộc bay lên bầu trời, Phỉ Lợi Phổ ngẩng đầu lên, nhìn bọn họ nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của mình, trong lòng chợt cảm thấy vô cùng trống vắng.
Bọn họ đã đi nhưng mình vẫn còn ở đây.
Rất muốn đuổi theo bọn họ.
Phỉ Lợi Phổ tiếp tục đứng bên ngoài nhà kho sững sờ một lúc lâu, mới quay người vào nhà.
…
” Hai con đã mấy ngày không đến đây rồi nếu vẫn còn không chịu qua đây thì cha sẽ qua đó thăm các con đó “. Văn Sâm Đặc Tư để chén đũa, Mục Mộc định cầm chén đi múc cơm nhưng lại bị Lạc Tang giành lấy.
” Để anh múc cho “. Lạc Tang ấn Mục Mộc ngồi ở bên bàn, sau đó đi múc một chén cơm đầy nhóc cho Mục Mộc, mấy ngày nay y đối đãi với Mục Mộc cực kỳ ân cần cũng bởi vì Mục Mộc vẫn còn bực tức.
Mục Mộc mới vừa ngồi xuống thì Văn Sâm Đặc Tư liền cười toe toét đến gần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cái bụng nhô ra như quả bóng của Mục Mộc, còn vươn tay cách quần áo sờ vào mấy cái, vẻ mặt hài lòng: ” Mấy ngày không gặp bụng lại to lên một chút rồi nha! “.
Mục Mộc ngoài cười nhưng trong không cười đáp một tiếng, hắn không thấy Lạc Lâm và Hi Nhĩ ở nhà bèn ngồi yên không cầm đũa lên, mặc dù hắn đã rất đói.
Văn Sâm Đặc Tư thấy trời đã mờ tối, liền nói: ” Chúng ta cứ ăn trước đi, hai người bọn họ còn không biết đến lúc nào mới trở về “.
” Chú ấy và Hi Nhĩ đã đi đâu vậy? “. Mục Mộc thuận miệng hỏi một câu, hiện tại mối quan hệ giữa hắn và Hi Nhĩ không còn gượng gạo như trước kia nữa, chủ yếu là vì Hi Nhĩ gần như là bác sĩ của hắn, cũng tốn không ít tâm tư để chăm sóc cho hắn.
Mục Mộc cảm thấy Hi Nhĩ có bệnh, đầu óc không bình thường nên mới đối xử với tình địch của mình quá tốt.
” Trong khoảng thời gian này, Lạc Lâm thường xuyên chỉ dẫn Hạ Nhĩ cách thức tổ chức Lễ hội mùa xuân, Hi Nhĩ phải đi khám bệnh cho người ta “. Văn Sâm Đặc Tư nói rõ lý do, đồng thời cũng múc một chén canh cá màu trắng sữa thơm ngon cho Mục Mộc.
” Cậu ta học y mới chỉ có nửa năm phải không? Thời gian ngắn như vậy liền đi chữa bệnh cho người ta cũng không có vấn đề gì sao? “. Mục Mộc có chút hoài nghi, bác sĩ cũng không phải là công việc dễ làm đâu, nếu như không cẩn thận làm chết người liền lớn chuyện.
” Trí nhớ của nó rất tốt, mặc dù mới đi theo cha học được nửa năm nhưng đã học được không ít bản lĩnh của cha rồi, hơn nữa nó chi đi khám cho người bị cảm cúm nên có thể ứng phó được “. Thời điểm Văn Sâm Đặc Tư nói ra lời này thì tỏ vẻ vui mừng, khi những chuyện trước kia đã chậm rãi phai nhạt đi thì dần dần lại có người tới tìm ông để chữa bệnh nhưng do Văn Sâm Đặc Tư đã có ý định thoái ẩn nên trừ khi là trường hợp chấn thương nghiêm trọng thì mới xuất thủ.
Mục Mộc cũng không rõ Văn Sâm Đặc Tư thật sự muốn thoái ẩn hay là bởi vì quá để ý đến tóc bạc của mình nữa, nếu như là người sau vậy thì hắn sẽ có chút để ý, dù sao việc mái tóc của Văn Sâm Đặc Tư bị bạc trắng cũng có liên quan rất lớn đến hắn.
” Lễ hội mùa xuân là lễ hội như thế nào vậy ạ? “. Mục Mộc thay đổi đề tài, cũng không có nói ra chuyện Hi lâm tới tìm để mời hắn đi biểu diễn.
” Là lễ hội được tổ chức trong 3 ngày cuối cùng của tháng 3 hàng năm, ngày thứ nhất là quây quần ăn bữa cơm đoàn viên ở tại nhà của mỗi người, ngày thứ hai là đi đến quảng trường xem biểu diễn, ngày thứ ba là tiến hành thú tế ở tại quảng trường “. Văn Sâm Đặc Tư giảng giải cho Mục Mộc biết: ” Cái gọi là thú tế chính là bộ lạc đi ra ngoài săn bắt dã thú khổng lồ, giết nó ở ngay trước mặt mọi người tại quảng trường rồi chia đều cho mọi người ăn.”
” Vậy buổi biểu diễn sẽ rất long trọng đúng không? “. Mục Mộc truy hỏi, tương đối chú ý đến ngày thứ hai của lễ hội.
” Rất long trọng, dù sao cũng là một năm mới có một lần hội hôp lớn như vậy mà, trong bộ lạc có rất nhiều người đều là bởi vì biểu diễn vào ngày đó mà nổi tiếng “. Văn Sâm Đặc Tư nói xong thì mỉm cười nhìn về phía Lạc Tang: ” Thời điểm Lạc Tang được bốn tuổi đã biểu diễn rồi đó “.
” Bốn tuổi? “. Mục Mộc kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Lạc Tang: ” Anh đã biểu diễn tiết mục gì vậy? “.
Trong đầu của hắn không khỏi nghĩ tới hình ảnh một đứa bé có đôi chân ngắn ngủn ngắn mặc một bộ quần áo xinh xắn nhảy nhót ở trên đài, hiện tại rất nhiều nhà trẻ đều tổ chức những buổi biểu diễn như vậy, chắc là nơi này cũng giống như thế, một nhóm bạn nhỏ quậy nháo ở trên đài, phụ huynh ở phía dưới thì vỗ tay khen hay.
Nhưng Lạc Tang lại cho ra đáp án như thế này đây: ” Chiến đấu với một con sư tử thành niên “.
” Cái gì? “. Mục Mộc cho là mình đã nghe nhầm.
” Chiến đấu với một con sư tử thành niên “. Lạc Tang bình tĩnh lặp lại, gắp một miếng thịt vào trong chén của Mục Mộc.
Vẻ mặt của Mục Mộc trong nháy mắt liền sụ xuống, đó mà cũng gọi là biểu diễn sao? Để một đứa nhỏ bốn tuổi đánh nhau với sư tử thành niên? Chuyện này… Chuyện này… Người nơi này cũng rất là liều lĩnh.
Mục Mộc không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn về phía Văn Sâm Đặc Tư, hắn nguyên tưởng rằng là một người ” mẹ “, Văn Sâm Đặc Tư xem như là không tệ nhưng lúc này hắn sẽ thay đổi lại cách nhìn của mình: cách làm ” mẹ ” của Văn Sâm Đặc Tư vẫn còn có chút tất trách.
” Biểu diễn ra sao? “. Mục Mộc có chút ngạc nhiên phản ứng ngay lúc đó của mọi người, nghĩ thầm phải có người đi ra yêu cầu dừng lại mới đúng.
” Lạc Tang đã đánh chết con sư tử đó! “. Văn Sâm Đặc Tư hưng phấn lên, hai mắt toát ra ánh sáng, dường như lại thấy được cảnh tượng lúc đó, ông kiêu ngạo nói: ” Tất cả mọi người đều thán phục sức mạnh của Lạc Tang đó! Đều đứng dậy vỗ tay cho nó! Bội phục vô cùng! “.
Mục Mộc không có gì để nói nữa.
Đối với người đến từ xã hội văn minh như Mục Mộc mà nói, đại lục thú nhân sùng thượng vũ lực này thực sự quá mức dã man, không hề tương đồng với sự giáo dục mà hắn đã tiếp thu được.
Bởi vì có cảm giác hoàn toàn xa lạ nên Mục Mộc đột nhiên không còn muốn lên đài biểu diễn nữa, đã vậy địa điểm biểu diễn còn là tại cái quảng trường lớn đó, nơi mà mấy tháng trước hắn đã tiến hành xét xử một nhà Lạc Tang…
Không biểu diễn. Mục Mộc đưa ra quyết định.
Hôm sau, Mục Mộc liền bảo Lạc Tang dẫn mình đi gặp Hi Lâm, từ chối việc biểu diễn này với ông, Hi Lâm có hơi thất vọng nhưng vẫn tôn trọng ý muốn của Mục Mộc.
Trung tuần tháng 3, Lạc Tang đi xa nhà một chuyến, dẫn theo hơn hai mươi người thú nhân cường tráng của khu Đông đi đến rừng rậm trung tâm để bắt dã thú khổng lồ về làm đồ tế, cái việc này y đã tham gia từ khi mười ba tuổi rồi và trở thành đội trưởng vào năm mười chín tuổi.
Lo Lắng cho Mục Mộc đã mang thai được sáu tháng, thế nên Lạc Tang muốn giao Mục Mộc cho Văn Sâm Đặc Tư và Hi Nhĩ chăm sóc tại trước khi đi.
” Không cần phải làm vậy đâu, anh đi nhiều lắm thì cũng cỡ nửa tháng “. Mục Mộc cũng không vui vẻ lắm, cố gắng nâng bụng cầm bình nước tưới đám cây ở trong ruộng của mình.
Sau khi lớp tuyết đọng bao phủ lên toàn bộ mảnh ruộng tan chảy thì Mục Mộc ngạc nhiên phát hiện giống cây quả sữa mà hắn gieo xuống tại cuối thu của năm trước vậy mà lại nảy mầm, khiến cho hắn cao hứng hết sức.
” Anh không yên lòng lắm “. Lạc Tang nhấn mạnh.
” Có Phỉ Lợi Phổ ở ngay đây mà “. Mục Mộc nhấc cằm về phía Phỉ Lợi Phổ đang bận cày bừa vụ xuân ở cách đây không xa.
” Anh vẫn cảm thấy để cho cha anh và Hi Nhĩ chăm sóc em thì sẽ yên tâm hơn “. Lạc Tang vẫn kiên trì: ” Tuy rằng Phỉ Lợi Phổ ở cách đây không xa nhưng nếu em thật sự xảy ra chuyện thì anh e là anh ta sẽ không biết cách xử lý đâu “.
Mục Mộc cảm thấy Lạc Tang đang buồn lo vô cớ: ” Tôi có thể xảy ra chuyện gì được chứ? “.
” Anh sợ em gặp phải dã thú “. Lạc Tang giải thích cho hắn: ” Hiện tại vào xuân, dã thú sẽ ra ngoài hoạt động, đồng trống này không được an toàn lắm “.
Lạc Tang vừa nói như thế thì Mục Mộc bất chợt nhớ ra chuyện gì đó nên hắn liền cầm lấy bình tưới không còn nước trong tay mình nhét vào tay Lạc Tang, ra lệnh y: ” Hãy tiểu vào trong bình đi “.
Đề tài này có chút kỳ quái nên Lạc Tang nhất thời không phản ứng lại, y nhìn một chút vào bình nước trống không trong tay lại nhìn một chút Mục Mộc, có chút lờ mờ không hiểu: ” Cái gì? “.
” Tôi kêu anh hãy tiểu vào trong bình đi “. Mục Mộc nghiêm túc nói: ” Phỉ Lợi Phổ nói nước tiểu của thú nhân có thể xua đuổi dã thú cho nên tôi muốn rãi nước tiểu của anh ở xung quanh mảnh ruộng, bằng không dã thú lại chạy tới giẫm phá ruộng của tôi nữa “.
Vào cuối thu năm trước chuyện ruộng của mình bị lợn rừng ủi đất, là một vết thương đau xót trong lòng Mục Mộc.
Sắc mặt Lạc Tang hơi đổi một chút, rất không tình nguyện làm ra chuyện mất mặt này.
” Đi nhanh! “. Mục Mộc đá Lạc Tang một cước, thúc giục y.
Lúc này, Lạc Tang mới sụ mặt cầm bình tưới đi tới một thân cây để giải quyết, không lâu sau thì cầm bình tưới trở về đưa cho Mục Mộc.
Mục Mộc lắc lắc: ” Rất ít đó “.
” … Chờ lát nữa anh sẽ uống thêm nhiều nước, lại…tiểu…cho em… “. Lạc Tang ngượng ngùng nói ra.
” Ừ “. Mục Mộc cầm bình tưới bắt đầu rắc một ít quanh mảnh ruộng của mình, vì bên trong nó chứa nước tiểu nên rắc đặc biệt cẩn thận, còn Lạc Tang ở sau lưng hắn đi theo từng bước.
” Hãy đến nhà của cha anh ở đi, nếu không anh sẽ thật sự không yên tâm mà rời khỏi nhà được “. Lạc Tang liền quay lại đề tài lúc nãy.
” Anh để tôi suy nghĩ lại đã “.
” Đừng suy nghĩ nữa, ngày mai anh phải đi rồi “.
Mục Mộc bị Lạc Tang quấn lấy nên cảm thấy rất phiền, đành phải bất đắc dĩ đồng ý. Tối đó, Lạc Tang liền mặt dày mày dạn yêu cầu Mục Mộc làm tiệc tiễn đưa cho mình, ” tiệc tiễn đưa ” này hiển nhiên là không đơn thuần rồi, được cái Mục Mộc mặc dù bị ép buộc nhưng lại thích thú, dẫu vậy hắn vẫn là nghiêm mặt làm bộ mắng Lạc Tang vài câu ” Không biết xấu hổ” và các câu tương tự khác, sau mới cởi quần cưỡi ở trên người Lạc Tang.
Từ lúc bụng Mục Mộc càng to dần lên thì hắn và Lạc Tang thường làm theo tư thế cưỡi ngựa, tư thế quỳ úp sấp thì Mục Mộc lại sợ đau đầu gối, nằm thẳng thì cảm thấy cái bụng nặng nề nên liền dùng tư thế này, Lạc Tang có thể giúp Mục Mộc chịu cái bụng nặng trình trịch của hắn, Mục Mộc chỉ cần chống hai tay ra sau tựa trên đùi Lạc Tang là được, chỉ có một chỗ không tốt đó chính là đâm vào quá sâu, làm cho Mục Mộc cảm thấy vừa đau lại vừa sảng khoái.
Ngày hôm sau, khi Mục Mộc tỉnh dậy thì thấy mình đã nằm ở trong phòng của Văn Sâm Đặc Tư, hóa ra Lạc Tang thừa dịp hắn đang ngủ say liền đặt hắn vào trong giỏ rồi xách qua đây, tối hôm qua Mục Mộc liên tục bắn ba lần, mệt mỏi rã rời nên dĩ nhiên không hề biết gì.
” Cái bụng gần đây không còn to lên nữa “. Văn Sâm Đặc Tư lượn quanh Mục Mộc tràn đầy hứng thú nghiên cứu: ” Phỏng chừng thai nhi bắt đầu cường hóa thân thể rồi “.
Mục Mộc luôn luôn không thích nói về chủ đề đứa con nên không nói lời nào, đôi mắt xuyên thấu qua cửa sổ nhìn cái người đang đứng ở cửa cổng.
Một thú nhân có da dẻ ngăm đen, thân hình cao to đứng ở cửa cổng, lộ vẻ trông ngóng nhìn vào trong nhà này.
” Ai vậy? “. Mục Mộc hỏi Văn Sâm Đặc Tư.
Văn Sâm Đặc Tư nhìn về hướng phòng thuốc một cái, xác định Hi Nhĩ không đi ra, mới nhỏ giọng nói cho Mục Mộc biết: ” Thú nhân đang theo đuổi Hi Nhĩ, mấy ngày nay đều đứng chờ ở bên ngoài, chỉ cần Hi Nhĩ đi ra ngoài khám bệnh thì hắn ta liền đưa nó đi rồi lại đưa nó trở về “.
Mục Mộc không khỏi nghĩ tới người nào đó ở Nam đại lục: ” Tiểu quỷ kia phải làm sao đây? “.
Hắn đã quên mất tên của tiểu quỷ kia.
” Trát Khắc về nhà cũng đã được mấy tháng rồi, vậy mà một chút tăm hơi cũng đều không có, ai mà biết cậu ấy có thể quay lại đây hay không chứ? Huống hồ Hi Nhĩ cũng không thích Trát Khắc “. Không phải Văn Sâm Đặc Tư không giúp cho Trát Khắc, mà là Trát Khắc đã thất hẹn trước, trước khi cậu ấy đi về nhà đã từng nói chậm nhất là khoảng một tháng sẽ quay lại nhưng bây giờ đều trôi qua ba tháng rồi.
” Vậy tên thú nhân này như thế nào? Hi Nhĩ thích hắn ta sao? “. Mục Mộc đánh giá thú nhân đứng ở ngoài kia, lưng hùm vai gấu, tuy rằng vạm vỡ nhưng đầu óc đơn giản.
Văn Sâm Đặc Tư cười gượng: ” Cũng không thích “.
Có mối tình đầu với đối tượng là Lạc Tang quá ưu tú thì Hi Nhĩ nhìn ai cũng đều sẽ cảm thấy không hài lòng, được cái cũng mới mười chín, vẫn còn thời gian cho cậu ta tiếp tục chọn lựa.
Kể từ sau khi Mục Mộc ở lại nhà của Văn Sâm Đặc Tư thì phát hiện tên thú nhân to con đó quả thực mỗi ngày đều ở ngoài sân chờ Hi Nhĩ, ngay cả ngày mưa cũng kiên trì không ngừng ngồi xổm dưới tàng cây, vì vậy Mục Mộc liền trêu chọc Hi Nhĩ: ” Người ta rất có thành ý với cậu đó nên cậu thử suy xét một chút đi? “.
Hi Nhĩ liếc nhìn Mục Mộc một cái, không quan tâm đến hắn.
Mục Mộc suy nghĩ một lát, lại nói: ” Nhưng tôi lại nghiêng về tên tiểu quỷ Trát Khắc kia hơn, cảm giác nếu như chờ cậu ấy thêm một vài năm nữa thì cậu ấy sẽ trở thành một người đàn ông tài giỏi “.
Hi Nhĩ hừ lạnh một tiếng, vẫn không lên tiếng.
Hai ngày trước khi Lễ hội mùa xuân chính thức diễn ra thì Lạc Tang mới trở về, tất cả người trong bộ lạc đều chạy đến xem, muốn xem năm nay bắt được con gì về làm đồ tế, Mục Mộc cũng đi ra ngoài xem nhưng khi nhìn thấy bên ngoài rát đông người thì hắn lại khó chịu sờ vào bụng to của mình, quay người khoác lên cái áo choàng có mũ trùm đầu của Văn Sâm Đặc Tư rồi mới đi ra ngoài.
Chỉ thấy một con Cự Long màu xanh đậm bị xích bạc to xiết lấy thật chặt, cánh dính sát vào thân, bị xe đẩy lớn kéo đi, đôi con ngươi to bằng nắm đấm đang chớp mắt liên mắt, lỗ mũi hướng lên trời thở hổn hển, mang theo phẫn nộ nhìn vào đám đông xung quanh, cái miệng bị dây xích bạc quấn lấy tựa như phát ra tiếng gầm nhẹ.
Con rồng kìa! Vậy mà lại là con rồng! Mục Mộc nhìn đến mức ngây người, hưng phấn bước nhanh đuổi theo cái xe đẩy to kềnh đó, trong lòng cực kỳ chấn động, có cảm giác khác biệt hoàn toàn so với khi xem phim 3d.
Không hổ là dị thế nên ngay cả rồng cũng có luôn.
” Ối! Mục Mộc, đi chậm một chút! “. Văn Sâm Đặc Tư cũng khoác áo choàng có mũ trùm cẩn thận che chở Mục Mộc, cố gắng không để cho đám người xung quanh va vào người hắn.
Văn Sâm Đặc Tư khoác áo choàng có mũ trùm là vì muốn che giấu mái tóc bạc trắng của mình còn Mục Mộc khoác áo choàng có mũ trùm là vì muốn che giấu cái bụng to của mình, hai người đều không muốn để cho mọi người trông thấy dáng vẻ ” xấu xí ” của mình nhưng do trang phục quá mức thần bí nên càng làm cho người khác luôn chú ý tới.
Cũng may sự chú ý chính trong tầm mắt của mọi người chủ lúc này vẫn đặt vào con rồng và nhóm thú nhân hộ tống nó.
Trên con đường chính, Lạc Tang là đội trưởng nên dẫn đầu mở đường còn hơn hai mươi người thú nhân hùng dũng hiên ngang thì đang đẩy cái xe đẩy cồng kềnh, tiếp nhận những lời ca ngợi của mọi người xung quanh, bắt sống được dã thú khổng lồ còn khó hơn rất nhiều lần so với việc giết chết chúng nó nhưng có thể bắt sống được cự thú có cánh thì lại khó càng thêm khó cho nên có rất ít bộ lạc chịu đi bắt rồng về làm đồ tế. Một phần nguyên do là có Lạc Tang ở đây nên mấy năm qua đồ tế của khu Đông luôn vô cùng hiếm có làm cho bên khu Tây vô cùng ghen tị.
Các thú nhân đẩy cái xe to đến quảng trường, dưới sự chỉ thị của Lạc Tang đặt thanh đao dùng để giết Cự Long lên trên tế đàn, sau đó điều chỉnh dây xích to ở trên thân rồng, để hai chân của nó bị dây xích cột chắc vào thiết trụ thô to được trạm chỗ hoa văn tinh xảo, liền để đôi cánh bị bẻ gãy của nó xuyên qua dây xích cố định nó ở tư thế mở rộng hai cánh.
Lạc Tang nhún mũi chân ở trên mặt đất một cái liền phóng lên trên đầu Cự Long, sau đó tháo dây xích quấn lấy miệng của nó ra.
” Rống —— “.
Tiếng gầm giận dữ như muốn chọc thủng bầu trời, bầy chim đang bay trên trời sợ hãi đều chạy trốn nhưng còn các cư dân khu Đông khi nghe thấy tiếng rống to nào thì đều reo hò lên.
Lễ hội mùa xuân sắp đến.