*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Thanh dừng lại, là ai đang nói vậy?
Cậu nghĩ muốn mở miệng đáp lại, nhưng lại không thể phát ra âm thanh được.
“Tới chỗ của ta đi.”
Âm thanh kia rất nhẹ nhàng, thực nhu hòa, như muốn trấn an tâm tình khẩn trương của Chu Thanh.
Cước bộ của Chu Thanh bị khống chế, từng bước đi tới một nơi mà cậu không biết là đâu.
Thời điểm đôi mắt lấy lại được ánh sáng, cậu phát hiện mình đang đứng bên một cái hồ nước.
Cành lá hương bồ [1] rơi xuống mặt hồ tạo thành những gợn sóng lan ra đến tận chân trời, cành lá hương bồ gồm màu tím và màu đỏ khi rơi xuống chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy như tiếng chuông bạc vậy.
Ở Trái Đất, Chu Thanh chưa bao giờ thấy được một hồ nước trong vắt đến như vậy, có thể thấy được cả đá cuội dưới đáy hồ.
Chu Thanh biết, đây chính là dấu hiệu xinh đẹp, cho dù cậu rất muốn vươn tay chạm vào mặt hồ nhưng lí trí cậu mách bảo không được làm như vậy, hồ nước nhìn có vẻ xinh đẹp tao nhã này không biết ẩn chứa những nguy hiểm gì.
Cậu quay đầu lại, phát hiện rừng cây cách đó không xa, thấp thoáng có thể thấy được nhóm người Chu Ngự đang ở đó.
Là cái gì đã hấp dẫn cậu tới hồ nước này?
Ngay tại lúc cậu quay đầu lại kia, một thân ảnh trên mặt hồ thong thả xuất hiện, nhẹ nhàng ghé vào bờ.
Chu Thanh mở to đôi mắt của mình.
Mái tóc đen nhánh ướt đẫm dán vào sau lưng và tai, hắn có một làn da trắng nõn, ở dưới ánh nắng làn da này trắng có chút bất thường, một đôi mắt trong veo như hồ nước kia, đem toàn bộ suy nghĩ của Chu Thanh thu vào trong mắt.
Cậu có một loại ảo giác, đối phương giống như thông qua ánh mắt có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của cậu.
Chu Thanh biết, ở Nibelungen, ngoại trừ những người của tập đoàn Cự Lực thì còn có sinh vật mang dáng dấp của con người… Đó chính là sinh vật cấp S mang màu sắc tự vệ.
Cậu thật không ngờ mình mới tới đây chưa lâu đã chạm trán sinh vật cấp S đứng đầu thế giới này.
Đây không phải ảo giác của cậu sao?
“Ta không phải ảo giác của cậu đâu.” Trong đầu lại vang lên giọng nói kỳ ảo kia.
Là một sinh vật cấp S, không cần mở miệng nói chuyện cũng có thể truyền suy nghĩ của mình đến đối phương, cho nên giọng nói của họ giống như không có thật.
“Âm thanh trong đầu cậu cũng không phải ảo giác đâu. Ta và cậu đang trao đổi với nhau, không nhất thiết phải nói ra miệng đâu.
Cánh môi đối phương khẽ cong lên.
Chu Thanh đối với cái đẹp không để ý nhiều lắm, cho dù là ngôi sao điện ảnh hay phụ nữ được ca ngợi có vẻ đẹp tuyệt sắc thì đối với cậu cùng với người bình thường không khác nhau mấy.
Nhưng là sinh vật trước mắt này thực sự rất đẹp, ngũ quan của hắn. Vóc dáng của hắn thực sự quá hoàn mỹ, giống như trong mơ mới có vậy.
“Vậy anh hấp dẫn tôi đến đây vì cái gì? Tôi là con mồi của anh sao? Hoặc là anh đang trong thời kỳ sinh sản cần tôi là chất dinh dưỡng?” Chu Thanh trong lòng hỏi.
Cậu biết dù mình không lên tiếng nhưng đối phương chắc chắn nghe được.
“Con mồi? Ta không cần con mồi khỏe mạnh. Về phần trở thành chất dinh dưỡng, cậu thì không đủ tiêu chuẩn lắm.”
Giọng nói đối phương là một loại hưởng thụ, làm cho Chu Thanh cảm thấy mình như đang nằm trên một bãi cỏ xanh mướt của vùng quê yên bình nào đó, ngắm nhìn bầu trời lấp lánh đầy sao.
“Nghe này, những viên thuốc màu lam trong túi cậu đừng nên uống nữa.”
“Vì sao? Nếu không uống, khối u trong não tôi sẽ tái phát, tôi chắc chắn tử vong.”
“Những viên thuốc màu lam đó đúng là có khả năng ức chế khối u trong não cậu, nhưng nó cũng sẽ ức chế sự điều hòa của các cơ quan trong cơ thể cậu, cơ thể cậu sẽ hao mòn dần. Nói cách khác, nó sẽ rút cạn sinh lực của cậu.”
Chu Thanh ngây người, vì sao đối phương đến cái này cũng biết?
“Ở thế giới này, trong không khí có chứa một số nguyên tố vi lượng, có thể ngăn chặn khối u trong não cậu.”
“Vì sao lại nói cho tôi biết?”
“Bởi vì… Ta thực hưởng thụ cậu nhìn cơ thể của ta.”
Giọng nói của hắn vẫn nhu hòa, cho dù có trải qua thiên hoàn địa chuyển nhưng đến khi nghe được giọng nói đó sẽ làm cho tâm tình bình ổn, thoải mái trở lại.
“Vậy anh là có thật? Không phải do đại não tôi sinh ra ảo giác?”
“Cậu có thể chạm vào ta… cảm nhận xem ta có thật không?” Đối phương nghiêng mặt đi đến.
Thời gian trôi qua một cách thong thả, tựa như ngọn núi bị mây mù che phủ lộ ra hình dáng.
Chu Thanh nghiêm mặt lại.
Lý trí cậu mách bảo không được chạm vào hắn, vô luận hắn đẹp tới cỡ nào thì hắn không phải là con người.
“Cậu sợ hãi cái gì? Cậu cũng sắp chết rồi. Mà cậu lại khao khát được sờ, được nghiên cứu sinh vật cấp S, không phải sao?”
Nếu như mình cứ như vậy chết đi, thì anh Chu Ngự sẽ trút bỏ được gánh nặng, anh ấy có thể trở lại Trái Đất, trở lại cuộc sống yên bình.
Chu Thanh quỳ một gối trước hắn, chậm rãi giơ lên bàn tay mình, cẩn thận cảm nhận từng tấc da tấc thịt trên người đối phương, trong lòng không ngừng cảm thán tạo hóa sao lại có thể tạo ra một sinh linh hoàn mỹ đến như vậy. Đầu ngón tay Chu Thanh lướt qua trên người đối phương, nháy mắt run rẫy nhẹ, cảm thấy đối phương có nhiệt độ cơ thể của con người.
Đối phương vươn tay ra, ngón tay thon dài cân xứng, vô cùng tinh tế, khác hẳn với bàn tay bình thường.
Trái tim Chu Thanh đập liên hồi, đối phương bắt lấy tay cậu, nhẹ nhàng đặt trên mặt của mình.
“Ta và cậu có cái gì khác nhau sao?”
Hắn nghiêng mặt sang một bên, đôi mắt cũng chuyển động theo như một dòng chảy, hô hấp Chu Thanh cứng lại.
“Chu Thanh! Em đang làm gì ở đó vậy?”
Phía sao truyền đến tiếng la của Chu Ngự.
Bả vai Chu Thanh run lên, trước mắt không còn một bóng người, trừ bỏ tiếng chuông bạc phát ra từ cành lá hương bồ cùng với hồ nước trong veo thì cái gì cũng không có.
“Em… Chỉ tùy tiện đi xem chút thôi…” Chu Thanh đứng dậy.
Chu Ngự tay cầm súng, vẻ mặt đề phòng đi về phía Chu Thanh “Tùy tiện đi xem? Nơi này có cái gì sao?”
“Chỉ có thực vật phát ra tiếng chuông bạc kì lạ, cùng với cái hồ đẹp lần đầu tiên em thấy ở Nibelungen thôi.” Chu Thanh bất đắc dĩ cười cười “Anh lo lắng quá đấy.”
Chu Ngự đảo mắt nhìn xung quanh một lúc, thoáng trầm tĩnh lại “Em nên biết không được đi khỏi tầm mắt của mọi người, em làm bác sĩ Daniel sợ hãi cả lên, hắn vừa mới quay đầu nhìn bọn anh, em đã không thấy đâu hết.”
Bác sĩ Daniel đứng cách đó không xa, thấy Chu Thanh vẫn bình an vô sự thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Thực xin lổi… Em đi quan sát thực vật này nọ có chút say mê, cho nên bất tri bất giác đã đứng ở đây.”
“Xe đã chuẩn bị tốt rồi, chúng quay về xuất phát thôi.” Chu Ngự vỗ vai Chu Thanh.
Chu Thanh gật đầu, đi theo mọi người lên xe.
Ngô Vận đứng cạnh xe đang hút thuốc, Chu Ngự đi qua muốn lấy điếu thuốc, Ngô Vận né tránh “Tôi biết, tôi biết, sức khỏe em cậu không được tốt! Cho tôi hút xong điếu này đã, nếu không tôi không tập trung lái xe được.”
Một bên lái xe, Ngô Vận lại mở bài hát.
Lí Khiêm đảo con mắt trắng dã, mọi người ăn bữa sáng đầu tiên khi đi đến Nibelungen – bao gồm bánh quy và nước khoáng.
Có xe, phỏng chừng trước khi trời tối có thể đi ra khỏi phiến rừng rậm này, điều này làm cho tâm tình mọi người bình ổn lại.
Hàn Lật Đẳng cùng Lí Khiêm thảo luận khi trở về lại Trái Đất bọn họ sẽ làm gì.
Bác sĩ Daniel thấy Chu Thanh im lặng không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
“Giáo sư Chu, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Chu Thanh nhìn về phía Daniel, đối phương là bác sĩ trưởng của mình, như vậy thuốc mà hắn đưa mình uống chắc chắn có hiểu biết rất nhiều.
“Daniel, có phải thuốc ông đưa tôi uống có thành phần ức chế khối u sinh trưởng?”
“Đương nhiên là có.”
“Là thành phần kích thích sao?” Chu Thanh lại hỏi.
“Đúng vậy.”
Từ một góc độ nào đó, Chu Ngự và Daniel đều là học giả, Daniel mặc dù biết nhiều thứ nhưng nếu giải thích có phần nào đó không đúng chắc chắn sẽ không qua mặt được Chu Thanh.
Bọn họ trò chuyện hấp dẫn sự chú ý của Chu Ngự, Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm ngồi bên cạnh cũng nhìn qua.
Nếu không có Chu Thanh, Lí Khiêm chắc chắn sẽ bị ‘Xà Hạt mỹ nhân’ giết chết, cho nên hắn đối với cậu có cảm tình rất tốt. Về phần Hàn Lật Đẳng, người làm quân y trên chiến trường như cô đầu tiên gặp qua người lạnh nhạt như Chu Thanh khi đứng trước nguy hiểm cũng không tỏ vẻ sợ hãi gì, cũng lấy làm ngạc nhiên.
“Nếu thuốc đó có thành phần ức chế khối u thì nó cũng ảnh hưởng đến cơ thể của tôi?”
Lúc Chu Thanh nhìn về phía Daniel, hắn cảm nhận được ánh mắt đó có một loại kiên định, nhìn thấu được mọi thứ, xâm nhập đầu óc của hắn.
Daniel há miệng thở dốc “Ví dụ như?”
“Là, cho cơ thể tôi dần dần bị héo rút, cạn kiệt sức lực?”
Chui Ngự theo bản năng nắm chặt tay.
Bác sĩ Daniel trầm mặc.
Ngô Vận đang lái xe bỗng dừng lại, mọi người cứ tưởng có sinh vật nguy hiểm xuất hiện, liền khẩn trưởng cả lên.
Nhưng Ngô Vận chỉ vỗ vỗ tay lái “Hey, bác sĩ Daniel, làm người phải ăn ngay nói thật nha. Giáo sư Chu là người quan trọng nhất đó, nếu cậu ấy có vấn đề về sức khỏe thì tôi phải được biết đó. Nơi này cho dù phát sinh cái gì cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến sinh mạng của con người.”
“Đúng vậy.” Daniel trả lời “Nhưng là tình hình căn bệnh sẽ ít tái phát trong vòng một năm. Sau một năm… Đối với tập đoàn Cự Lực là đủ thời gian để nghiên cứu kĩ hơn về căn bệnh này.”
“Chu Ngự dùng sức nhắm mắt lại.
Tuy là anh đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng anh vẫn không muốn nhìn thấy bộ dạng đau đớn vì bệnh tật của em trai mình.
“Nếu khối u thần kinh đệm não của tôi lần nữa tái phát. Bác sĩ Daniel có thể phẫu thuật cho tôi được không?”
“Tôi đương nhiên sẽ phẫu thuật cho cậu rồi.” Bác sĩ Daniel trả lời chắc chắn.
“Như vậy tôi sẽ không uống loại thuốc này nữa.” Chu Thanh trực tiếp đem bình thuốc ném ra ngoài cửa xe.
“Giáo sư Chu!” Daniel vươn tay muốn bắt lại nhưng không kịp.
Chu Ngự muốn xuống xe nhặt lại bình thuốc nhưng suy nghĩ một hồi, thôi khỏi đi…
“Nè, vậy thuốc của em trai cậu…” Ngô Vận gương cằm.
“Không cần. Nếu đây là quyết định của em ấy, tôi sẽ không ngăn cản.”
Ngô Vận thở dài “Như vậy nhiệm vụ quan trong bảo vệ người lại dư thêm một cái.”
“Hả? Anh có ý gì?” Lí Khiêm hỏi lại.
“Nói thẳng ra, nhiệm vụ mà Tống tiên sinh giao cho tôi chính là, ai chết cũng được, nhưng riêng giáo sư Chu thì không được, còn có rất nhiều loài thực vật mới cần cậu ta nghiên cứu đấy.”
“Còn chúng tôi không quan trọng sao?” Lí khiêm nổi giận, tuy rằng hắn biết Ngô Vận lại nói xàm, nhưng vẫn có chút khó chịu nha.
—————-Hết chương 12———————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bởi vì thường xuyên gõ bàn phím nên tay có chút đau.
Nếu có máy tính bảng thì đỡ rùi…
PS: Tuần sau tạm thời không có chương mới nha, tuần sau tui thi rùi. Thi xong sẽ hoạt động trở lại, nhớ chờ tui đừng đi đâu hết nha ~
[1] Lá Hương Bồ
Chu Thanh dừng lại, là ai đang nói vậy?
Cậu nghĩ muốn mở miệng đáp lại, nhưng lại không thể phát ra âm thanh được.
“Tới chỗ của ta đi.”
Âm thanh kia rất nhẹ nhàng, thực nhu hòa, như muốn trấn an tâm tình khẩn trương của Chu Thanh.
Cước bộ của Chu Thanh bị khống chế, từng bước đi tới một nơi mà cậu không biết là đâu.
Thời điểm đôi mắt lấy lại được ánh sáng, cậu phát hiện mình đang đứng bên một cái hồ nước.
Cành lá hương bồ [1] rơi xuống mặt hồ tạo thành những gợn sóng lan ra đến tận chân trời, cành lá hương bồ gồm màu tím và màu đỏ khi rơi xuống chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy như tiếng chuông bạc vậy.
Ở Trái Đất, Chu Thanh chưa bao giờ thấy được một hồ nước trong vắt đến như vậy, có thể thấy được cả đá cuội dưới đáy hồ.
Chu Thanh biết, đây chính là dấu hiệu xinh đẹp, cho dù cậu rất muốn vươn tay chạm vào mặt hồ nhưng lí trí cậu mách bảo không được làm như vậy, hồ nước nhìn có vẻ xinh đẹp tao nhã này không biết ẩn chứa những nguy hiểm gì.
Cậu quay đầu lại, phát hiện rừng cây cách đó không xa, thấp thoáng có thể thấy được nhóm người Chu Ngự đang ở đó.
Là cái gì đã hấp dẫn cậu tới hồ nước này?
Ngay tại lúc cậu quay đầu lại kia, một thân ảnh trên mặt hồ thong thả xuất hiện, nhẹ nhàng ghé vào bờ.
Chu Thanh mở to đôi mắt của mình.
Mái tóc đen nhánh ướt đẫm dán vào sau lưng và tai, hắn có một làn da trắng nõn, ở dưới ánh nắng làn da này trắng có chút bất thường, một đôi mắt trong veo như hồ nước kia, đem toàn bộ suy nghĩ của Chu Thanh thu vào trong mắt.
Cậu có một loại ảo giác, đối phương giống như thông qua ánh mắt có thể đọc được suy nghĩ trong đầu của cậu.
Chu Thanh biết, ở Nibelungen, ngoại trừ những người của tập đoàn Cự Lực thì còn có sinh vật mang dáng dấp của con người… Đó chính là sinh vật cấp S mang màu sắc tự vệ.
Cậu thật không ngờ mình mới tới đây chưa lâu đã chạm trán sinh vật cấp S đứng đầu thế giới này.
Đây không phải ảo giác của cậu sao?
“Ta không phải ảo giác của cậu đâu.” Trong đầu lại vang lên giọng nói kỳ ảo kia.
Là một sinh vật cấp S, không cần mở miệng nói chuyện cũng có thể truyền suy nghĩ của mình đến đối phương, cho nên giọng nói của họ giống như không có thật.
“Âm thanh trong đầu cậu cũng không phải ảo giác đâu. Ta và cậu đang trao đổi với nhau, không nhất thiết phải nói ra miệng đâu.
Cánh môi đối phương khẽ cong lên.
Chu Thanh đối với cái đẹp không để ý nhiều lắm, cho dù là ngôi sao điện ảnh hay phụ nữ được ca ngợi có vẻ đẹp tuyệt sắc thì đối với cậu cùng với người bình thường không khác nhau mấy.
Nhưng là sinh vật trước mắt này thực sự rất đẹp, ngũ quan của hắn. Vóc dáng của hắn thực sự quá hoàn mỹ, giống như trong mơ mới có vậy.
“Vậy anh hấp dẫn tôi đến đây vì cái gì? Tôi là con mồi của anh sao? Hoặc là anh đang trong thời kỳ sinh sản cần tôi là chất dinh dưỡng?” Chu Thanh trong lòng hỏi.
Cậu biết dù mình không lên tiếng nhưng đối phương chắc chắn nghe được.
“Con mồi? Ta không cần con mồi khỏe mạnh. Về phần trở thành chất dinh dưỡng, cậu thì không đủ tiêu chuẩn lắm.”
Giọng nói đối phương là một loại hưởng thụ, làm cho Chu Thanh cảm thấy mình như đang nằm trên một bãi cỏ xanh mướt của vùng quê yên bình nào đó, ngắm nhìn bầu trời lấp lánh đầy sao.
“Nghe này, những viên thuốc màu lam trong túi cậu đừng nên uống nữa.”
“Vì sao? Nếu không uống, khối u trong não tôi sẽ tái phát, tôi chắc chắn tử vong.”
“Những viên thuốc màu lam đó đúng là có khả năng ức chế khối u trong não cậu, nhưng nó cũng sẽ ức chế sự điều hòa của các cơ quan trong cơ thể cậu, cơ thể cậu sẽ hao mòn dần. Nói cách khác, nó sẽ rút cạn sinh lực của cậu.”
Chu Thanh ngây người, vì sao đối phương đến cái này cũng biết?
“Ở thế giới này, trong không khí có chứa một số nguyên tố vi lượng, có thể ngăn chặn khối u trong não cậu.”
“Vì sao lại nói cho tôi biết?”
“Bởi vì… Ta thực hưởng thụ cậu nhìn cơ thể của ta.”
Giọng nói của hắn vẫn nhu hòa, cho dù có trải qua thiên hoàn địa chuyển nhưng đến khi nghe được giọng nói đó sẽ làm cho tâm tình bình ổn, thoải mái trở lại.
“Vậy anh là có thật? Không phải do đại não tôi sinh ra ảo giác?”
“Cậu có thể chạm vào ta… cảm nhận xem ta có thật không?” Đối phương nghiêng mặt đi đến.
Thời gian trôi qua một cách thong thả, tựa như ngọn núi bị mây mù che phủ lộ ra hình dáng.
Chu Thanh nghiêm mặt lại.
Lý trí cậu mách bảo không được chạm vào hắn, vô luận hắn đẹp tới cỡ nào thì hắn không phải là con người.
“Cậu sợ hãi cái gì? Cậu cũng sắp chết rồi. Mà cậu lại khao khát được sờ, được nghiên cứu sinh vật cấp S, không phải sao?”
Nếu như mình cứ như vậy chết đi, thì anh Chu Ngự sẽ trút bỏ được gánh nặng, anh ấy có thể trở lại Trái Đất, trở lại cuộc sống yên bình.
Chu Thanh quỳ một gối trước hắn, chậm rãi giơ lên bàn tay mình, cẩn thận cảm nhận từng tấc da tấc thịt trên người đối phương, trong lòng không ngừng cảm thán tạo hóa sao lại có thể tạo ra một sinh linh hoàn mỹ đến như vậy. Đầu ngón tay Chu Thanh lướt qua trên người đối phương, nháy mắt run rẫy nhẹ, cảm thấy đối phương có nhiệt độ cơ thể của con người.
Đối phương vươn tay ra, ngón tay thon dài cân xứng, vô cùng tinh tế, khác hẳn với bàn tay bình thường.
Trái tim Chu Thanh đập liên hồi, đối phương bắt lấy tay cậu, nhẹ nhàng đặt trên mặt của mình.
“Ta và cậu có cái gì khác nhau sao?”
Hắn nghiêng mặt sang một bên, đôi mắt cũng chuyển động theo như một dòng chảy, hô hấp Chu Thanh cứng lại.
“Chu Thanh! Em đang làm gì ở đó vậy?”
Phía sao truyền đến tiếng la của Chu Ngự.
Bả vai Chu Thanh run lên, trước mắt không còn một bóng người, trừ bỏ tiếng chuông bạc phát ra từ cành lá hương bồ cùng với hồ nước trong veo thì cái gì cũng không có.
“Em… Chỉ tùy tiện đi xem chút thôi…” Chu Thanh đứng dậy.
Chu Ngự tay cầm súng, vẻ mặt đề phòng đi về phía Chu Thanh “Tùy tiện đi xem? Nơi này có cái gì sao?”
“Chỉ có thực vật phát ra tiếng chuông bạc kì lạ, cùng với cái hồ đẹp lần đầu tiên em thấy ở Nibelungen thôi.” Chu Thanh bất đắc dĩ cười cười “Anh lo lắng quá đấy.”
Chu Ngự đảo mắt nhìn xung quanh một lúc, thoáng trầm tĩnh lại “Em nên biết không được đi khỏi tầm mắt của mọi người, em làm bác sĩ Daniel sợ hãi cả lên, hắn vừa mới quay đầu nhìn bọn anh, em đã không thấy đâu hết.”
Bác sĩ Daniel đứng cách đó không xa, thấy Chu Thanh vẫn bình an vô sự thì mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.
“Thực xin lổi… Em đi quan sát thực vật này nọ có chút say mê, cho nên bất tri bất giác đã đứng ở đây.”
“Xe đã chuẩn bị tốt rồi, chúng quay về xuất phát thôi.” Chu Ngự vỗ vai Chu Thanh.
Chu Thanh gật đầu, đi theo mọi người lên xe.
Ngô Vận đứng cạnh xe đang hút thuốc, Chu Ngự đi qua muốn lấy điếu thuốc, Ngô Vận né tránh “Tôi biết, tôi biết, sức khỏe em cậu không được tốt! Cho tôi hút xong điếu này đã, nếu không tôi không tập trung lái xe được.”
Một bên lái xe, Ngô Vận lại mở bài hát.
Lí Khiêm đảo con mắt trắng dã, mọi người ăn bữa sáng đầu tiên khi đi đến Nibelungen – bao gồm bánh quy và nước khoáng.
Có xe, phỏng chừng trước khi trời tối có thể đi ra khỏi phiến rừng rậm này, điều này làm cho tâm tình mọi người bình ổn lại.
Hàn Lật Đẳng cùng Lí Khiêm thảo luận khi trở về lại Trái Đất bọn họ sẽ làm gì.
Bác sĩ Daniel thấy Chu Thanh im lặng không nói gì, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì đó.
“Giáo sư Chu, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Chu Thanh nhìn về phía Daniel, đối phương là bác sĩ trưởng của mình, như vậy thuốc mà hắn đưa mình uống chắc chắn có hiểu biết rất nhiều.
“Daniel, có phải thuốc ông đưa tôi uống có thành phần ức chế khối u sinh trưởng?”
“Đương nhiên là có.”
“Là thành phần kích thích sao?” Chu Thanh lại hỏi.
“Đúng vậy.”
Từ một góc độ nào đó, Chu Ngự và Daniel đều là học giả, Daniel mặc dù biết nhiều thứ nhưng nếu giải thích có phần nào đó không đúng chắc chắn sẽ không qua mặt được Chu Thanh.
Bọn họ trò chuyện hấp dẫn sự chú ý của Chu Ngự, Hàn Lật Đẳng và Lí Khiêm ngồi bên cạnh cũng nhìn qua.
Nếu không có Chu Thanh, Lí Khiêm chắc chắn sẽ bị ‘Xà Hạt mỹ nhân’ giết chết, cho nên hắn đối với cậu có cảm tình rất tốt. Về phần Hàn Lật Đẳng, người làm quân y trên chiến trường như cô đầu tiên gặp qua người lạnh nhạt như Chu Thanh khi đứng trước nguy hiểm cũng không tỏ vẻ sợ hãi gì, cũng lấy làm ngạc nhiên.
“Nếu thuốc đó có thành phần ức chế khối u thì nó cũng ảnh hưởng đến cơ thể của tôi?”
Lúc Chu Thanh nhìn về phía Daniel, hắn cảm nhận được ánh mắt đó có một loại kiên định, nhìn thấu được mọi thứ, xâm nhập đầu óc của hắn.
Daniel há miệng thở dốc “Ví dụ như?”
“Là, cho cơ thể tôi dần dần bị héo rút, cạn kiệt sức lực?”
Chui Ngự theo bản năng nắm chặt tay.
Bác sĩ Daniel trầm mặc.
Ngô Vận đang lái xe bỗng dừng lại, mọi người cứ tưởng có sinh vật nguy hiểm xuất hiện, liền khẩn trưởng cả lên.
Nhưng Ngô Vận chỉ vỗ vỗ tay lái “Hey, bác sĩ Daniel, làm người phải ăn ngay nói thật nha. Giáo sư Chu là người quan trọng nhất đó, nếu cậu ấy có vấn đề về sức khỏe thì tôi phải được biết đó. Nơi này cho dù phát sinh cái gì cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến sinh mạng của con người.”
“Đúng vậy.” Daniel trả lời “Nhưng là tình hình căn bệnh sẽ ít tái phát trong vòng một năm. Sau một năm… Đối với tập đoàn Cự Lực là đủ thời gian để nghiên cứu kĩ hơn về căn bệnh này.”
“Chu Ngự dùng sức nhắm mắt lại.
Tuy là anh đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng anh vẫn không muốn nhìn thấy bộ dạng đau đớn vì bệnh tật của em trai mình.
“Nếu khối u thần kinh đệm não của tôi lần nữa tái phát. Bác sĩ Daniel có thể phẫu thuật cho tôi được không?”
“Tôi đương nhiên sẽ phẫu thuật cho cậu rồi.” Bác sĩ Daniel trả lời chắc chắn.
“Như vậy tôi sẽ không uống loại thuốc này nữa.” Chu Thanh trực tiếp đem bình thuốc ném ra ngoài cửa xe.
“Giáo sư Chu!” Daniel vươn tay muốn bắt lại nhưng không kịp.
Chu Ngự muốn xuống xe nhặt lại bình thuốc nhưng suy nghĩ một hồi, thôi khỏi đi…
“Nè, vậy thuốc của em trai cậu…” Ngô Vận gương cằm.
“Không cần. Nếu đây là quyết định của em ấy, tôi sẽ không ngăn cản.”
Ngô Vận thở dài “Như vậy nhiệm vụ quan trong bảo vệ người lại dư thêm một cái.”
“Hả? Anh có ý gì?” Lí Khiêm hỏi lại.
“Nói thẳng ra, nhiệm vụ mà Tống tiên sinh giao cho tôi chính là, ai chết cũng được, nhưng riêng giáo sư Chu thì không được, còn có rất nhiều loài thực vật mới cần cậu ta nghiên cứu đấy.”
“Còn chúng tôi không quan trọng sao?” Lí khiêm nổi giận, tuy rằng hắn biết Ngô Vận lại nói xàm, nhưng vẫn có chút khó chịu nha.
—————-Hết chương 12———————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Bởi vì thường xuyên gõ bàn phím nên tay có chút đau.
Nếu có máy tính bảng thì đỡ rùi…
PS: Tuần sau tạm thời không có chương mới nha, tuần sau tui thi rùi. Thi xong sẽ hoạt động trở lại, nhớ chờ tui đừng đi đâu hết nha ~
[1] Lá Hương Bồ