“Anh làm sao biết được tôi sử dụng chất khí chứ? Anh đang gạt tôi. Tống Trí, anh đang đánh cược mạng sống của tất cả các thành viên ban giám đốc nòng cốt!”
“Anh nghĩ anh cố ý để Liên Văn Thắng đeo mặt nạ da người là chúng tôi sẽ không nhận ra ư, nếu như tôi nói cho anh biết gã đã bị phát hiện ngay từ lúc mới đặt chân lên đảo thì sao? Trí nhớ của tôi rất tốt, chỉ cần người mà tôi gặp qua dù chỉ một lần, từ dáng đi, thói quen đến cả động tác nhỏ nhặt thì đều bị tôi nhớ kĩ trong đầu. Liên Văn Thắng có một thói quen nhỏ, có lẽ ngay cả bản thân gã cũng không để ý tới, đó chính là khi gã lo lắng hồi hộp thì sẽ theo bản năng cọ xát ngón cái và ngón trỏ với nhau. Ngày hôm qua khi gặp ở sân bay, anh đặc biệt dẫn gã tới bắt chuyện với tôi chính là muốn thử xem liệu có người nhận ra Liên Văn Thắng không. Khi Liên Văn Thắng đứng cách tôi khoảng hai mét, gã rất khẩn trương, vì vậy đã theo thói quen làm ra động tác đó. Tôi không vạch trần không có nghĩa là tôi không biết. Cho nên tôi đã phái người xử đẹp vị trợ lý giả trang của anh, Liên Văn Thắng.”
Tống Trí vạch ra từng lớp từng lớp kế hoạch của Khổng Lăng Vân, khiến ánh mắt của gã run rẩy.
Tống Trí cầm bộ điều khiển bật màn hình máy chiếu, hình ảnh trên màn hình liền thay đổi, sau đó hiện ra hình ảnh Liên Văn Thắng vô cùng sợ hãi ôm đầu gối ngồi co ro dưới đất, mà cách đó không xa chính là Mặc Dạ đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, mỉm cười nhìn khuôn mặt sưng húp của Liên Văn Thắng.
Nụ cười của y giống như một cái động đen, vẻ đẹp đó vượt xa cả sức cám dỗ về giới tính, dường như muốn cướp hết hô hấp của người nào nhìn chăm chú vào đó, Liên Văn Thắng cũng không dám ngước mặt nhìn y.
Chu Ngự có thể tưởng tượng ra, chắc chắn Mặc Dạ đã cho Liên Văn Thắng một ‘trải nghiệm’ trọn đời khó quên.
“Thiết bị phóng khí này là do Liên Văn Thắng thiết kế đi? Anh phái gã và thuộc hạ của anh lẻn vào lối thông gió của hội trường, nhưng đáng tiếc, người của tôi đã sớm đợi ở đó.”
Đây chính là nguyên nhân Tống Trí không để Mặc Dạ vào hội trường chung với Chu Ngự.
“Khổng Lăng Vân, anh có thể tháo mặt nạ xuống rồi. Nhiệt độ trong phòng rất cao.” Giọng nói của Tống Trí hiếm khi mang theo sự chế nhạo.
Những giám đốc oang oang muốn đi theo Khổng Lăng Vân lúc nãy liền trở nên xấu hổ.
“Người của anh chỉ có hai tên, còn tôi lại nhiều người như vậy, anh cho là anh có thể chạy thoát sao!”
Khổng Lăng Vân làm sao có thể buông tha, gã phất phất tay, đám vệ sĩ kia đang muốn chỉa súng về phía Tống Trí, Tống Lẫm đứng sau lưng hắn liền đè ngã lưng ghế, Tống Trí không hề có biểu tình gì, hay tay giao nhau đặt trên đùi, tùy ý để cả người té xuống theo chiếc ghế, vừa vặn đôi mắt của hắn và Tống Lẫm bốn mắt nhìn nhau, cười nhạt một tiếng.
Một tay khác của Tống Lẫm đặt lên tay vịn trên ghế của Tống Trí, nghiêng cả người che chắn cho Tống Trí.
Đạn cơ hồ bay xẹt qua tấm lưng của Tống Lẫm.
Các giám đốc rối rít ôm đầu ngồi xổm xuống.
Chu Ngự liền bật người nhảy lên, mũi chân đạp lên bàn họp, lấy đà bay lên, thừa dịp bọn họ đổi băng đạn trong hai giây ngắn ngủi liền xông thẳng vào chỗ Khổng Lăng Vân được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp vệ sĩ.
Tựa như một tia chớp màu đen làm người ta không kịp ứng phó.
Bọn họ còn chưa nâng súng lên, Chu Ngự dứt khoát lấy cùi trỏ húc vỡ xương vai của một tên vệ sĩ, tiếp theo co chân nhấc đầu gối húc vào bụng của một tên khác, rồi xoay người bẻ gãy cánh tay của đối phương.
Mắt thấy những người khác sắp nổ súng, Chu Ngự nhấc cao họng súng của một tên trong đó, viên đạn bắn ra lướt qua vai của anh rồi bắn trúng tên khác, sau đó anh vật ngã tên cầm súng té xuống đụng trúng hai tên khác.
Thời gian ra đòn còn chuẩn hơn cả máy tính, bên ngoài nhìn vào trông có vẻ như mỗi một giây một phút đều là ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thực ra đều là hữu kinh vô hiểm.
Khổng Lăng Vân cứng ngắc tại chỗ, các giám đốc ngồi xuống né đạn lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đám vệ sĩ giờ đã nằm rạp một đống trên mặt đất.
Sống lưng thẳng tắp của Chu Ngự đứng trước mặt Khổng Lăng Vân, họng súng vững vàng chỉa thẳng vào đầu gã.
“Mày… Chuyện này không thể nào! Quả nhiên…”
Lúc này Tống Lẫm đỡ lưng ghế giúp Tống Trí ngồi trở lại bình thường.
“Khổng tiên sinh, tôi nhớ màn trình diễn của anh đã kết thúc rồi.”
“Tống Trí, mày cho là mày có thể chấm dứt mọi chuyện ngay tại đây à? Mày vô cùng tham lam. Một khi đã bắt đầu thì vĩnh viễn không có kết thúc!” Khổng Lăng Vân không thèm quan tâm Chu Ngự đang chỉa súng vào đầu mình, gã thò tay vào túi bóp cái gì đó.
Chu Ngự có khả năng cản gã lại nhưng trong đầu vang lên âm thanh của Tống Trí: Không cần ngăn cản gã.
“Mày đã làm gì!” Goode Windsor rống to.
“Cho bọn mày chiêm ngưỡng vũ khí mới do chính chúng tao nghiên cứu ra! Bọn mày sẽ hối hận vì đã không chọn tao!”
Ngay trong lúc này, ở lối thông gió mơ hồ truyền đến một loạt tiếng vang xàn xạt.
Chu Ngự rất quen thuộc với âm thanh này, đó là tiếng của nhện bạc Lycosidae bò trên đất.
Chu Ngự nhìn Tống Trí, rõ ràng Tống Trí đã sớm nhìn thấu Khổng Lăng Vân, nếu hắn có thể sắp xếp Mặc Dạ há miệng chờ sung rụng tóm cổ được Liên Văn Thắng, từ đó dẫn dụ Khổng Lăng Vân vạch trần bộ mặt thật của mình với các thành viên trong ban giám đốc, nhưng tại sao hắn lại không ngăn cản Khổng Lăng Vân thả nhện bạc Lycosidae ra?
Chẳng lẽ Tống Trí đã chuẩn bị sẵn vũ khí để đối phó với nhện bạc Lycosidae rồi?
Mấy giây sau liền nhìn thấy một con nhện bạc Lycosidae chui ra từ lối thông gió, rồi nhanh chóng cả bầy cũng chui ra theo, nháy mắt bao phủ cả trần nhà của Hội trường, lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
“Mày không muốn biết tại sao tao có thể đem lũ nhện bạc Lycosidae vào trong hội trường sao? Rõ ràng mày đã kiểm tra phi cơ của tất cả mọi người rồi?” Khổng Lăng Vân lộ ra nụ cười đắc ý “Bởi vì những con nhện này đã sớm sinh sống ở trên hòn đảo này rồi! Hòn đảo này chính là lễ vật mà tao đã dành tặng cho bọn chúng đấy!”
“Trời… Trời ơi! Đây là cái gì vậy! Là gì vậy!”
“Không được lại gần đây! Đi ra!”
Mắt thấy đám nhện nhanh chóng tiến lại gần bọn họ, các giám đốc dựa sát vào nhau càng chặt, giống như là một hòn đảo đơn độc sắp bị đại dương nhấn chìm.
Mới vừa rồi mọi người còn đang vui mừng sống sót qua tai nạn, thế mà bây giờ lại tiếp tục nghênh đón một đợt sóng thần mới.
Một vị thành viên trong ban giám đốc bỗng che ngực ngã xuống, hắn ta hốt hoảng muốn móc lọ thuốc nhỏ trong túi ra.
Tống Trí lấy một đôi bao tay trắng từ trong túi áo ra, thong thả đeo vào.
Một con nhện bạc Lycosidae từ trên trần nhà nhảy xuống đỉnh đầu của Tống Trí nhưng bị hắn vươn tay tóm được, rồi nhẹ nhàng hất một cái, con nhện bay về phía Khổng Lăng Vân.
Khổng Lăng Vân theo bản năng lùi ra sau, con nhện bị ném trúng vào đầu gối của gã, rồi bò dọc theo bắp đùi của gã lên trên, gã đưa tay ra, con nhện liền nhảy vào trong lòng bàn tay của gã.
“Mày cho là lũ nhện sẽ tổn thương tao à? Không đâu. Từ ban đầu lai giống ra chúng nó, tao đã cấy gen của mình vào cơ thể bọn chúng rồi, đối với bọn chúng mà nói, tao chính là đồng loại của bọn chúng. Nhưng bọn mày lại khác, chúng nó sẽ từ từ tiến vào trong thân thể của bọn mày, hút sạch nội tạng của bọn mày!”
“Ý anh là chúng tôi sẽ chết giống như giáo sư Đàm?” Tống Trí hỏi ngược lại.
“Tống Trí! Mau nghĩ cách gì đi! Chỉ cần giải quyết đám nhện này thì chúng tôi sẽ luôn ủng hộ anh ngồi lên vị trí chủ tịch của tập đoàn Cự Lực! Chúng tôi sẽ ủng hộ toàn bộ quyết định của anh! Bao gồm luôn cả kế hoạch chấm dứt nghiên cứu ở Nibelungen!”
Goode Windsor vừa dứt lời, các đồng nghiệp khác cũng rối rít gật đầu theo.
Trong mắt bọn họ, không chuyện gì quan trọng cấp bách bằng chuyện giải quyết tên điên Khổng Lăng Vân này!
Tống Trí giơ ngón tay lên, Tống Lẫm đứng sau lưng phối hợp rút súng ra, từ bả vai của
Tống Trí vươn tay chỉa súng thẳng vào Khổng Lăng Vân.
“Mày có giết tao cũng vô ích.” Khổng Lăng Vân cười.
Nụ cười lạnh kia làm cho Chu Ngự cảm thấy vô cùng quen thuộc, khiến anh nhớ tới Isaac Eaton.
“Chu Ngự, anh đang cản trở mục tiêu của tôi.” Tống Lẫm lên tiếng.
Chu Ngự biết lần này một khi đã nổ súng thì sẽ không chỉ đơn giản là chết.
Nhưng mỗi một người đều phải trả một cái giá đắt cho lựa chọn của chính mình, Khổng Lăng Vân cũng vậy.
Chu Ngự né người sang một bên, viên đạn chuẩn xác bắn trúng bụng của Khổng Lăng Vân.
“A…” Khổng Lăng Vân trợn to mắt nhìn Tống Trí, gã không ngờ Tống Trí lại trực tiếp muốn mạng của gã như vậy.
“Anh có phải cho là dù anh đã chết thì những con nhện này vẫn có thể giết chết chúng tôi? Tuy là hội trường đã bị anh khóa kín, chúng tôi không thể ra ngoài được. Cả hội trường cũng có trang bị hệ thống báo cháy, chúng tôi không thể dùng lửa để thiêu chết lũ nhện này, bởi vì một khi bốc lửa thì hệ thống báo cháy sẽ khởi động. Nhưng so với gen của con người, vẫn còn có những thứ khác hấp dẫn nhện bạc Lycosidae hơn nhiều.”
Máu rỉ ra từ lỗ đạn trên bụng Khổng Lăng Vân, những con nhện bạc Lycosidae đột nhiên rung người phát ra làn âm thanh ong ong, toàn bộ hội trường như cũng rung động theo.
Các giám đốc không có quen với âm thanh kì lạ khó chịu này liền bịt tai lại, có cảm giác đầu óc như sắp bể ra.
Khổng Lăng Vân bỗng nhiên có linh cảm xấu, nỗi sợ hãi mãnh liệt xông thẳng lên đầu gã.
“Bên trong đạn có cái gì? Có cái gì!”
“Chất kích thích sinh dục của nhện bạc. Anh bồi dưỡng ra đám nhện bạc Lycosidae này vốn không thể nào chống cự lại được chất kích thích sinh dục của nhện bạc vốn có gen mạnh mẽ hơn cả chúng. Cho nên bọn chúng sẽ nổi điên.”
Tống Trí vừa nói xong, Tống Lẫm liền giơ tay che mắt hắn lại.
Những con nhện bạc Lycosidae đột nhiên ào ào lao tới chỗ Khổng Lăng Vân như vũ bão, điên cuồng chui vào thân thể gã qua miệng vết thương, chưa tới một giây, cả người gã đều bị lũ nhện bao trùm.
Tiếng rống thảm thiết của Khổng Lăng Vân vang vọng khắp toàn bộ không gian bên trong hội trường.
Những giám đốc kia nhìn cảnh tượng trước mắt đến choáng váng, bả vai run rẩy, há miệng không thốt nổi nên lời.
Khung cảnh này còn tàn bạo hơn cả địa ngục.
Vị giám đốc bị mắc bệnh tim hồi này liền trực tiếp ngất xỉu.
Còn Goode Windsor thì hoàn toàn ngu người.
“Đây chính là nguyên nhân mà tôi lựa chọn hòn đảo này làm địa điểm tổ chức buổi hội nghị của ban quản trị.” Âm thanh của Tống Trí vang lên trong đầu Chu Ngự.
Thì ra Tống Trí đã sắp xếp chu toàn mọi thứ ngay từ đầu.
Cho dù là Khổng Lăng Vân bị bại lộ bộ mặt thật hay cuối cùng gã bị đám nhện cắn nuốt thì đều là tiếng còi báo động dành cho các thành viên của ban giám đốc.
“Nhện bạc cũng không phải là sinh vật kinh khủng nhất Nibelungen.”
Tống Trí nghiêng mặt nhìn Goode Windsor.
“Loại sinh vật này không đáng là gì khi đứng trước sinh vật cấp S, lực tàn phá của sinh vật cấp S còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, trí khôn của chúng cũng đã vượt xa cả loài người. Bọn chúng có thể dễ dàng nắm vững kiến thức khoa học mà loài người lấy làm kiêu ngạo. Nếu chúng ta càng tiếp cận chúng cũng đồng nghĩa với việc chúng ta càng bị chúng chinh phục và thậm chí trở thành nô lệ cho bọn chúng. Ngài Windsor, bây giờ ngài đã đứng ở trên đỉnh tháp rồi. Ngài có chắc là muốn leo lên cao hơn không?” Tống Trí hỏi.
Lúc này phi cơ của Tống Trí đã tới bên ngoài cửa sổ của hội trường, người của hắn dùng mỏ hàn làm tan chảy lớp kính thủy tinh chống đạn, rồi đưa các giám đốc ra ngoài.
Ngồi trong phi cơ, Goode Windsor từ đầu đến cuối không nói lời nào, kết cục kinh khủng của Khổng Lăng Văn vẫn không thể nào đá văng khỏi đầu của hắn ta được.
Hắn ta rất rõ ràng, nếu như không có Tống Trí, đó sẽ là kết cục của hắn ta và các đồng nghiệp khác.
“Anh nói không sai… Chúng ta bây giờ đã đứng đầu đỉnh chóp rồi… Không cần phải mạo hiểm nữa…”
“Tôi xem như ngài đã đồng ý với tôi.”
Goode Windsor nhắm mắt lại “Tống tiên sinh, tôi mệt quá, để cho tôi nghỉ ngơi một lát… nghỉ ngơi thật khỏe…”
Đoàn đội chuyên nghiệp của Tống Trí bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ nhện bạc Lycosidae trên đảo.
Một tuần sau, buổi hội nghị của ban hội đồng quản trị của tập đoàn Cự Lực nửa năm tổ chức một lần được tổ chức tại một khách sạn quốc tế cao cấp xa xỉ ở trung tâm thành phố, Tống Trí lại được bầu làm chủ tịch, hơn nữa còn trình bày kế hoạch phát triển trong ba năm tới với đông đảo thành viên ban giám đốc, và giành được sự ủng hộ tuyệt đối của bọn họ.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Cự Lực lại tiếp tục phất lên.
Tối hôm đó, Tống Trí trở về nhà mình, nơi này nằm ở ngoại ô thành phố, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Hắn ngồi trên ghế, nghe tiếng bước chân chậm rãi của Tống Lẫm vang lên sau lưng, trong tay đối phương cầm một ly rượu vang.
Chẳng qua khi cậu sắp đi đến sau lưng Tống Trí, lưng ghế của hắn đột nhiên ngã ngửa ra sau, ngay khi sắp chạm đất thì Tống Lẫm liền bước tới vươn tay đỡ lấy lưng ghế của hắn.
Ở góc độ này, hắn có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của Tống Trí.
Không còn sự lạnh lẽo châm chọc hay nghiêm túc cẩn thận như thường ngày, ngược lại đong đầy vẻ dịu dàng và ôn hòa.
Giống như một dòng chảy nhỏ lặng lẽ chảy tràn ra toàn bộ thế giới, thời điểm chìm ngập trong đó giống như được nếm mật ngọt vậy.
“Tôi biết khi đó con muốn hôn tôi.”
Tống Trí lên tiếng.
Tống Lẫm nhìn vào ánh mắt của Tống Trí, lần đầu tiên cậu cảm thấy lo lắng đến mức không thể cử động được.
“Bây giờ con có thể hôn tôi.”
Bả vai khẽ run rẩy, trái tim giống như bị nổ bể, Tống Lẫm cúi đầu hôn lên môi của Tống Trí.
Bóng đêm cũng trở nên hiền hòa quyến luyến.
Bên tai là âm thanh của sóng biển, Chu Ngự đút túi đi dạo trên bờ cát, Mặc Dạ thì sóng vai đi bên cạnh anh.
Vầng trăng sáng như lớp màn mềm mại, dịu dàng bao phủ lấy tầm mắt người nhìn.
“Em còn nhớ ngày đó anh không cho em đọc suy nghĩ, em có biết anh đã nghĩ gì không?”
Mặc Dạ đang vươn vai hít thở bỗng quay đầu nhìn anh.
“Chẳng phải anh đang thầm cười nhạo em trong lòng à?” Mặc Dạ vẫn còn nghi ngờ.
“Anh là đang suy nghĩ, khi chúng ta già đi rồi sẽ thế nào. Anh tự hỏi mình, liệu đến khi đó em vẫn còn ở bên cạnh anh không?”
“Câu trả lời sẽ là?”
“Anh không biết. Không có ai lường trước được chữ ngờ, có lúc chuyện hiển nhiên mà chúng ta nghĩ sẽ không xảy ra. Mà có lúc chúng ta cảm thấy chuyện ‘hẳn sẽ không xảy ra’ thế nhưng lại xảy ra.”
“Ví dụ như là?”
“Ví dụ như, anh cảm thấy, anh yêu em nhiều hơn cả tưởng tượng của mình.”
Chu Ngự tiếp tục đi dạo.
Mặc Dạ ngẩn người tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Chu Ngự ngày càng xa, ánh mắt Mặc Dạ càng mở lớn hơn.
Ngay tại Chu Ngự sắp đi ra khỏi bờ cát này, Mặc Dạ bỗng chạy như bay đuổi theo.
“Anh lặp lại lần nữa đi!”
“Lặp lại cái gì?”
“Nói rằng anh yêu em nhiều hơn cả tưởng tượng của mình!”
“Chẳng phải em đã nghe rõ rồi à? Tại sao còn muốn lặp lại nữa?”
“Vậy thì anh để cho em coi trong đầu anh đang nghĩ gì đi! Lỡ như anh đang cười nhạo em thì sao!”
“Một trăm năm sau anh sẽ lặp lại lời này với em.”
“Một trăm năm sau? Anh đang nói đùa đó hả!”
“Một trăm năm sau mà dài ư? Anh còn chưa nói mười ngàn năm sau đâu.”
“Nếu thế thì em đã hóa đá từ kiếp nào rồi!”
“Vậy thì anh cũng đã hóa đá.”
“Anh cũng hóa đá thì làm sao mà nói!”
“Vậy thì không cần nói nữa.”
“Chu Ngự…”
“Hửm?”
“Anh đúng là kiếp nạn của em.”
“Ồ, vậy định trước em khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi.”
===Hết chương 123===
“Anh nghĩ anh cố ý để Liên Văn Thắng đeo mặt nạ da người là chúng tôi sẽ không nhận ra ư, nếu như tôi nói cho anh biết gã đã bị phát hiện ngay từ lúc mới đặt chân lên đảo thì sao? Trí nhớ của tôi rất tốt, chỉ cần người mà tôi gặp qua dù chỉ một lần, từ dáng đi, thói quen đến cả động tác nhỏ nhặt thì đều bị tôi nhớ kĩ trong đầu. Liên Văn Thắng có một thói quen nhỏ, có lẽ ngay cả bản thân gã cũng không để ý tới, đó chính là khi gã lo lắng hồi hộp thì sẽ theo bản năng cọ xát ngón cái và ngón trỏ với nhau. Ngày hôm qua khi gặp ở sân bay, anh đặc biệt dẫn gã tới bắt chuyện với tôi chính là muốn thử xem liệu có người nhận ra Liên Văn Thắng không. Khi Liên Văn Thắng đứng cách tôi khoảng hai mét, gã rất khẩn trương, vì vậy đã theo thói quen làm ra động tác đó. Tôi không vạch trần không có nghĩa là tôi không biết. Cho nên tôi đã phái người xử đẹp vị trợ lý giả trang của anh, Liên Văn Thắng.”
Tống Trí vạch ra từng lớp từng lớp kế hoạch của Khổng Lăng Vân, khiến ánh mắt của gã run rẩy.
Tống Trí cầm bộ điều khiển bật màn hình máy chiếu, hình ảnh trên màn hình liền thay đổi, sau đó hiện ra hình ảnh Liên Văn Thắng vô cùng sợ hãi ôm đầu gối ngồi co ro dưới đất, mà cách đó không xa chính là Mặc Dạ đang ngồi bắt chéo chân trên sofa, mỉm cười nhìn khuôn mặt sưng húp của Liên Văn Thắng.
Nụ cười của y giống như một cái động đen, vẻ đẹp đó vượt xa cả sức cám dỗ về giới tính, dường như muốn cướp hết hô hấp của người nào nhìn chăm chú vào đó, Liên Văn Thắng cũng không dám ngước mặt nhìn y.
Chu Ngự có thể tưởng tượng ra, chắc chắn Mặc Dạ đã cho Liên Văn Thắng một ‘trải nghiệm’ trọn đời khó quên.
“Thiết bị phóng khí này là do Liên Văn Thắng thiết kế đi? Anh phái gã và thuộc hạ của anh lẻn vào lối thông gió của hội trường, nhưng đáng tiếc, người của tôi đã sớm đợi ở đó.”
Đây chính là nguyên nhân Tống Trí không để Mặc Dạ vào hội trường chung với Chu Ngự.
“Khổng Lăng Vân, anh có thể tháo mặt nạ xuống rồi. Nhiệt độ trong phòng rất cao.” Giọng nói của Tống Trí hiếm khi mang theo sự chế nhạo.
Những giám đốc oang oang muốn đi theo Khổng Lăng Vân lúc nãy liền trở nên xấu hổ.
“Người của anh chỉ có hai tên, còn tôi lại nhiều người như vậy, anh cho là anh có thể chạy thoát sao!”
Khổng Lăng Vân làm sao có thể buông tha, gã phất phất tay, đám vệ sĩ kia đang muốn chỉa súng về phía Tống Trí, Tống Lẫm đứng sau lưng hắn liền đè ngã lưng ghế, Tống Trí không hề có biểu tình gì, hay tay giao nhau đặt trên đùi, tùy ý để cả người té xuống theo chiếc ghế, vừa vặn đôi mắt của hắn và Tống Lẫm bốn mắt nhìn nhau, cười nhạt một tiếng.
Một tay khác của Tống Lẫm đặt lên tay vịn trên ghế của Tống Trí, nghiêng cả người che chắn cho Tống Trí.
Đạn cơ hồ bay xẹt qua tấm lưng của Tống Lẫm.
Các giám đốc rối rít ôm đầu ngồi xổm xuống.
Chu Ngự liền bật người nhảy lên, mũi chân đạp lên bàn họp, lấy đà bay lên, thừa dịp bọn họ đổi băng đạn trong hai giây ngắn ngủi liền xông thẳng vào chỗ Khổng Lăng Vân được bao bọc bởi tầng tầng lớp lớp vệ sĩ.
Tựa như một tia chớp màu đen làm người ta không kịp ứng phó.
Bọn họ còn chưa nâng súng lên, Chu Ngự dứt khoát lấy cùi trỏ húc vỡ xương vai của một tên vệ sĩ, tiếp theo co chân nhấc đầu gối húc vào bụng của một tên khác, rồi xoay người bẻ gãy cánh tay của đối phương.
Mắt thấy những người khác sắp nổ súng, Chu Ngự nhấc cao họng súng của một tên trong đó, viên đạn bắn ra lướt qua vai của anh rồi bắn trúng tên khác, sau đó anh vật ngã tên cầm súng té xuống đụng trúng hai tên khác.
Thời gian ra đòn còn chuẩn hơn cả máy tính, bên ngoài nhìn vào trông có vẻ như mỗi một giây một phút đều là ngàn cân treo sợi tóc, nhưng thực ra đều là hữu kinh vô hiểm.
Khổng Lăng Vân cứng ngắc tại chỗ, các giám đốc ngồi xuống né đạn lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy đám vệ sĩ giờ đã nằm rạp một đống trên mặt đất.
Sống lưng thẳng tắp của Chu Ngự đứng trước mặt Khổng Lăng Vân, họng súng vững vàng chỉa thẳng vào đầu gã.
“Mày… Chuyện này không thể nào! Quả nhiên…”
Lúc này Tống Lẫm đỡ lưng ghế giúp Tống Trí ngồi trở lại bình thường.
“Khổng tiên sinh, tôi nhớ màn trình diễn của anh đã kết thúc rồi.”
“Tống Trí, mày cho là mày có thể chấm dứt mọi chuyện ngay tại đây à? Mày vô cùng tham lam. Một khi đã bắt đầu thì vĩnh viễn không có kết thúc!” Khổng Lăng Vân không thèm quan tâm Chu Ngự đang chỉa súng vào đầu mình, gã thò tay vào túi bóp cái gì đó.
Chu Ngự có khả năng cản gã lại nhưng trong đầu vang lên âm thanh của Tống Trí: Không cần ngăn cản gã.
“Mày đã làm gì!” Goode Windsor rống to.
“Cho bọn mày chiêm ngưỡng vũ khí mới do chính chúng tao nghiên cứu ra! Bọn mày sẽ hối hận vì đã không chọn tao!”
Ngay trong lúc này, ở lối thông gió mơ hồ truyền đến một loạt tiếng vang xàn xạt.
Chu Ngự rất quen thuộc với âm thanh này, đó là tiếng của nhện bạc Lycosidae bò trên đất.
Chu Ngự nhìn Tống Trí, rõ ràng Tống Trí đã sớm nhìn thấu Khổng Lăng Vân, nếu hắn có thể sắp xếp Mặc Dạ há miệng chờ sung rụng tóm cổ được Liên Văn Thắng, từ đó dẫn dụ Khổng Lăng Vân vạch trần bộ mặt thật của mình với các thành viên trong ban giám đốc, nhưng tại sao hắn lại không ngăn cản Khổng Lăng Vân thả nhện bạc Lycosidae ra?
Chẳng lẽ Tống Trí đã chuẩn bị sẵn vũ khí để đối phó với nhện bạc Lycosidae rồi?
Mấy giây sau liền nhìn thấy một con nhện bạc Lycosidae chui ra từ lối thông gió, rồi nhanh chóng cả bầy cũng chui ra theo, nháy mắt bao phủ cả trần nhà của Hội trường, lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
“Mày không muốn biết tại sao tao có thể đem lũ nhện bạc Lycosidae vào trong hội trường sao? Rõ ràng mày đã kiểm tra phi cơ của tất cả mọi người rồi?” Khổng Lăng Vân lộ ra nụ cười đắc ý “Bởi vì những con nhện này đã sớm sinh sống ở trên hòn đảo này rồi! Hòn đảo này chính là lễ vật mà tao đã dành tặng cho bọn chúng đấy!”
“Trời… Trời ơi! Đây là cái gì vậy! Là gì vậy!”
“Không được lại gần đây! Đi ra!”
Mắt thấy đám nhện nhanh chóng tiến lại gần bọn họ, các giám đốc dựa sát vào nhau càng chặt, giống như là một hòn đảo đơn độc sắp bị đại dương nhấn chìm.
Mới vừa rồi mọi người còn đang vui mừng sống sót qua tai nạn, thế mà bây giờ lại tiếp tục nghênh đón một đợt sóng thần mới.
Một vị thành viên trong ban giám đốc bỗng che ngực ngã xuống, hắn ta hốt hoảng muốn móc lọ thuốc nhỏ trong túi ra.
Tống Trí lấy một đôi bao tay trắng từ trong túi áo ra, thong thả đeo vào.
Một con nhện bạc Lycosidae từ trên trần nhà nhảy xuống đỉnh đầu của Tống Trí nhưng bị hắn vươn tay tóm được, rồi nhẹ nhàng hất một cái, con nhện bay về phía Khổng Lăng Vân.
Khổng Lăng Vân theo bản năng lùi ra sau, con nhện bị ném trúng vào đầu gối của gã, rồi bò dọc theo bắp đùi của gã lên trên, gã đưa tay ra, con nhện liền nhảy vào trong lòng bàn tay của gã.
“Mày cho là lũ nhện sẽ tổn thương tao à? Không đâu. Từ ban đầu lai giống ra chúng nó, tao đã cấy gen của mình vào cơ thể bọn chúng rồi, đối với bọn chúng mà nói, tao chính là đồng loại của bọn chúng. Nhưng bọn mày lại khác, chúng nó sẽ từ từ tiến vào trong thân thể của bọn mày, hút sạch nội tạng của bọn mày!”
“Ý anh là chúng tôi sẽ chết giống như giáo sư Đàm?” Tống Trí hỏi ngược lại.
“Tống Trí! Mau nghĩ cách gì đi! Chỉ cần giải quyết đám nhện này thì chúng tôi sẽ luôn ủng hộ anh ngồi lên vị trí chủ tịch của tập đoàn Cự Lực! Chúng tôi sẽ ủng hộ toàn bộ quyết định của anh! Bao gồm luôn cả kế hoạch chấm dứt nghiên cứu ở Nibelungen!”
Goode Windsor vừa dứt lời, các đồng nghiệp khác cũng rối rít gật đầu theo.
Trong mắt bọn họ, không chuyện gì quan trọng cấp bách bằng chuyện giải quyết tên điên Khổng Lăng Vân này!
Tống Trí giơ ngón tay lên, Tống Lẫm đứng sau lưng phối hợp rút súng ra, từ bả vai của
Tống Trí vươn tay chỉa súng thẳng vào Khổng Lăng Vân.
“Mày có giết tao cũng vô ích.” Khổng Lăng Vân cười.
Nụ cười lạnh kia làm cho Chu Ngự cảm thấy vô cùng quen thuộc, khiến anh nhớ tới Isaac Eaton.
“Chu Ngự, anh đang cản trở mục tiêu của tôi.” Tống Lẫm lên tiếng.
Chu Ngự biết lần này một khi đã nổ súng thì sẽ không chỉ đơn giản là chết.
Nhưng mỗi một người đều phải trả một cái giá đắt cho lựa chọn của chính mình, Khổng Lăng Vân cũng vậy.
Chu Ngự né người sang một bên, viên đạn chuẩn xác bắn trúng bụng của Khổng Lăng Vân.
“A…” Khổng Lăng Vân trợn to mắt nhìn Tống Trí, gã không ngờ Tống Trí lại trực tiếp muốn mạng của gã như vậy.
“Anh có phải cho là dù anh đã chết thì những con nhện này vẫn có thể giết chết chúng tôi? Tuy là hội trường đã bị anh khóa kín, chúng tôi không thể ra ngoài được. Cả hội trường cũng có trang bị hệ thống báo cháy, chúng tôi không thể dùng lửa để thiêu chết lũ nhện này, bởi vì một khi bốc lửa thì hệ thống báo cháy sẽ khởi động. Nhưng so với gen của con người, vẫn còn có những thứ khác hấp dẫn nhện bạc Lycosidae hơn nhiều.”
Máu rỉ ra từ lỗ đạn trên bụng Khổng Lăng Vân, những con nhện bạc Lycosidae đột nhiên rung người phát ra làn âm thanh ong ong, toàn bộ hội trường như cũng rung động theo.
Các giám đốc không có quen với âm thanh kì lạ khó chịu này liền bịt tai lại, có cảm giác đầu óc như sắp bể ra.
Khổng Lăng Vân bỗng nhiên có linh cảm xấu, nỗi sợ hãi mãnh liệt xông thẳng lên đầu gã.
“Bên trong đạn có cái gì? Có cái gì!”
“Chất kích thích sinh dục của nhện bạc. Anh bồi dưỡng ra đám nhện bạc Lycosidae này vốn không thể nào chống cự lại được chất kích thích sinh dục của nhện bạc vốn có gen mạnh mẽ hơn cả chúng. Cho nên bọn chúng sẽ nổi điên.”
Tống Trí vừa nói xong, Tống Lẫm liền giơ tay che mắt hắn lại.
Những con nhện bạc Lycosidae đột nhiên ào ào lao tới chỗ Khổng Lăng Vân như vũ bão, điên cuồng chui vào thân thể gã qua miệng vết thương, chưa tới một giây, cả người gã đều bị lũ nhện bao trùm.
Tiếng rống thảm thiết của Khổng Lăng Vân vang vọng khắp toàn bộ không gian bên trong hội trường.
Những giám đốc kia nhìn cảnh tượng trước mắt đến choáng váng, bả vai run rẩy, há miệng không thốt nổi nên lời.
Khung cảnh này còn tàn bạo hơn cả địa ngục.
Vị giám đốc bị mắc bệnh tim hồi này liền trực tiếp ngất xỉu.
Còn Goode Windsor thì hoàn toàn ngu người.
“Đây chính là nguyên nhân mà tôi lựa chọn hòn đảo này làm địa điểm tổ chức buổi hội nghị của ban quản trị.” Âm thanh của Tống Trí vang lên trong đầu Chu Ngự.
Thì ra Tống Trí đã sắp xếp chu toàn mọi thứ ngay từ đầu.
Cho dù là Khổng Lăng Vân bị bại lộ bộ mặt thật hay cuối cùng gã bị đám nhện cắn nuốt thì đều là tiếng còi báo động dành cho các thành viên của ban giám đốc.
“Nhện bạc cũng không phải là sinh vật kinh khủng nhất Nibelungen.”
Tống Trí nghiêng mặt nhìn Goode Windsor.
“Loại sinh vật này không đáng là gì khi đứng trước sinh vật cấp S, lực tàn phá của sinh vật cấp S còn mạnh hơn gấp trăm ngàn lần, trí khôn của chúng cũng đã vượt xa cả loài người. Bọn chúng có thể dễ dàng nắm vững kiến thức khoa học mà loài người lấy làm kiêu ngạo. Nếu chúng ta càng tiếp cận chúng cũng đồng nghĩa với việc chúng ta càng bị chúng chinh phục và thậm chí trở thành nô lệ cho bọn chúng. Ngài Windsor, bây giờ ngài đã đứng ở trên đỉnh tháp rồi. Ngài có chắc là muốn leo lên cao hơn không?” Tống Trí hỏi.
Lúc này phi cơ của Tống Trí đã tới bên ngoài cửa sổ của hội trường, người của hắn dùng mỏ hàn làm tan chảy lớp kính thủy tinh chống đạn, rồi đưa các giám đốc ra ngoài.
Ngồi trong phi cơ, Goode Windsor từ đầu đến cuối không nói lời nào, kết cục kinh khủng của Khổng Lăng Văn vẫn không thể nào đá văng khỏi đầu của hắn ta được.
Hắn ta rất rõ ràng, nếu như không có Tống Trí, đó sẽ là kết cục của hắn ta và các đồng nghiệp khác.
“Anh nói không sai… Chúng ta bây giờ đã đứng đầu đỉnh chóp rồi… Không cần phải mạo hiểm nữa…”
“Tôi xem như ngài đã đồng ý với tôi.”
Goode Windsor nhắm mắt lại “Tống tiên sinh, tôi mệt quá, để cho tôi nghỉ ngơi một lát… nghỉ ngơi thật khỏe…”
Đoàn đội chuyên nghiệp của Tống Trí bắt đầu dọn dẹp sạch sẽ nhện bạc Lycosidae trên đảo.
Một tuần sau, buổi hội nghị của ban hội đồng quản trị của tập đoàn Cự Lực nửa năm tổ chức một lần được tổ chức tại một khách sạn quốc tế cao cấp xa xỉ ở trung tâm thành phố, Tống Trí lại được bầu làm chủ tịch, hơn nữa còn trình bày kế hoạch phát triển trong ba năm tới với đông đảo thành viên ban giám đốc, và giành được sự ủng hộ tuyệt đối của bọn họ.
Giá cổ phiếu của tập đoàn Cự Lực lại tiếp tục phất lên.
Tối hôm đó, Tống Trí trở về nhà mình, nơi này nằm ở ngoại ô thành phố, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Hắn ngồi trên ghế, nghe tiếng bước chân chậm rãi của Tống Lẫm vang lên sau lưng, trong tay đối phương cầm một ly rượu vang.
Chẳng qua khi cậu sắp đi đến sau lưng Tống Trí, lưng ghế của hắn đột nhiên ngã ngửa ra sau, ngay khi sắp chạm đất thì Tống Lẫm liền bước tới vươn tay đỡ lấy lưng ghế của hắn.
Ở góc độ này, hắn có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của Tống Trí.
Không còn sự lạnh lẽo châm chọc hay nghiêm túc cẩn thận như thường ngày, ngược lại đong đầy vẻ dịu dàng và ôn hòa.
Giống như một dòng chảy nhỏ lặng lẽ chảy tràn ra toàn bộ thế giới, thời điểm chìm ngập trong đó giống như được nếm mật ngọt vậy.
“Tôi biết khi đó con muốn hôn tôi.”
Tống Trí lên tiếng.
Tống Lẫm nhìn vào ánh mắt của Tống Trí, lần đầu tiên cậu cảm thấy lo lắng đến mức không thể cử động được.
“Bây giờ con có thể hôn tôi.”
Bả vai khẽ run rẩy, trái tim giống như bị nổ bể, Tống Lẫm cúi đầu hôn lên môi của Tống Trí.
Bóng đêm cũng trở nên hiền hòa quyến luyến.
Bên tai là âm thanh của sóng biển, Chu Ngự đút túi đi dạo trên bờ cát, Mặc Dạ thì sóng vai đi bên cạnh anh.
Vầng trăng sáng như lớp màn mềm mại, dịu dàng bao phủ lấy tầm mắt người nhìn.
“Em còn nhớ ngày đó anh không cho em đọc suy nghĩ, em có biết anh đã nghĩ gì không?”
Mặc Dạ đang vươn vai hít thở bỗng quay đầu nhìn anh.
“Chẳng phải anh đang thầm cười nhạo em trong lòng à?” Mặc Dạ vẫn còn nghi ngờ.
“Anh là đang suy nghĩ, khi chúng ta già đi rồi sẽ thế nào. Anh tự hỏi mình, liệu đến khi đó em vẫn còn ở bên cạnh anh không?”
“Câu trả lời sẽ là?”
“Anh không biết. Không có ai lường trước được chữ ngờ, có lúc chuyện hiển nhiên mà chúng ta nghĩ sẽ không xảy ra. Mà có lúc chúng ta cảm thấy chuyện ‘hẳn sẽ không xảy ra’ thế nhưng lại xảy ra.”
“Ví dụ như là?”
“Ví dụ như, anh cảm thấy, anh yêu em nhiều hơn cả tưởng tượng của mình.”
Chu Ngự tiếp tục đi dạo.
Mặc Dạ ngẩn người tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của Chu Ngự ngày càng xa, ánh mắt Mặc Dạ càng mở lớn hơn.
Ngay tại Chu Ngự sắp đi ra khỏi bờ cát này, Mặc Dạ bỗng chạy như bay đuổi theo.
“Anh lặp lại lần nữa đi!”
“Lặp lại cái gì?”
“Nói rằng anh yêu em nhiều hơn cả tưởng tượng của mình!”
“Chẳng phải em đã nghe rõ rồi à? Tại sao còn muốn lặp lại nữa?”
“Vậy thì anh để cho em coi trong đầu anh đang nghĩ gì đi! Lỡ như anh đang cười nhạo em thì sao!”
“Một trăm năm sau anh sẽ lặp lại lời này với em.”
“Một trăm năm sau? Anh đang nói đùa đó hả!”
“Một trăm năm sau mà dài ư? Anh còn chưa nói mười ngàn năm sau đâu.”
“Nếu thế thì em đã hóa đá từ kiếp nào rồi!”
“Vậy thì anh cũng đã hóa đá.”
“Anh cũng hóa đá thì làm sao mà nói!”
“Vậy thì không cần nói nữa.”
“Chu Ngự…”
“Hửm?”
“Anh đúng là kiếp nạn của em.”
“Ồ, vậy định trước em khó thoát khỏi kiếp nạn này rồi.”
===Hết chương 123===