*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chu Ngự đi đến bên cạnh Ngô Vận, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái « Lúc nãy ai vừa nói nếu tôi bị kí sinh vật chui vào cơ thể sẽ bắn chết tôi ? »
« Được rồi… Được rồi, tôi xin lỗi mà. » Ngô Vận giơ hai tay lên đi theo phía sau Chu Ngự « Đây là quy tắc trong chuong trình, cậu không phải lúc huấn luyện có nghe qua sao ? »
« Yên tâm, đợi đến khi anh bị sinh vật cấp D cắn trúng, tôi sẽ tuân theo quy tắc đã được huấn luyện tặng anh một phát đạn. »
Năm phút đồng hồ trôi qua, Lí Khiêm rất không tình nguyện đứng dậy đi theo sau mọi người xuất phát.
Chu Ngự vừa đi vừa cúi xuống nhìn tiểu tử bên hông kia, nó giống như bị tổn thương nặng nề, lắc tơi lắc lui nhưng không có cử động mạnh.
Chu Ngự lấy ngón tay khều khều nó một chút « Không phải là đang giận dỗi đi ? »
Không nghĩ mới hạ ngón tay xuống, vật nhỏ liền ngước đầu lên nhìn anh, dùng ánh mắt lên án tựa hồ muốn nói « Anh làm tôi đau, tại sao không xin lỗi ? »
Chu Ngự nở nụ cười khó hiểu.
Anh bỗng nhớ tới một chuyện trước đây, trong trường học có một tên cao to luôn bắt nạt Chu Thanh. Có một lần Chu Ngự đập hắn một trận, ngày hôm sau, ánh mắt tên đó nhìn anh y chang vật nhỏ này.
Chu Ngự không để ý tới nó nữa, tập trung đi về phía trước.
Hoàng hôn sắp buông xuống, Daniel nhắc nhở mọi người tiêm thuốc ức chế vào.
« Chu Ngự, cậu không cần sao ? » Ngô Vận cầm thuốc trong tay quơ quơ nói.
« Không cần. » Chu Ngự vẫn kiên định.
« Thôi được rồi, vô luận có xảy ra cái gì thì cậu ngàn lần không được sợ hãi. Có quá nhiều người chân yếu tay mềm ở cần tôi bảo vệ, tôi sợ không cứu được cậu. »
« Lo bản thân anh cho tốt đi. »
Ban đêm khá nguy hiểm nên không thể đi tiếp được, hơn nữa đám người Lí Khiêm cần nghỉ ngơi. Nếu tiếp tục đi nữa, Chu Thanh sẽ ngất xỉu mất.
Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng tựa lưng vào nhau, cánh tay Lí Khiêm đụng phải Ngô Vận liền bị hắn hất ra.
Đừng nghĩ bình thường Lí Khiêm thực chán ghét Ngô Vận, nhưng trong hoàn cảnh này thì Ngô Vận chính là chỗ dựa tốt nhất.
« Chu Ngự, cậu biết không ? Tôi từng ngủ qua đêm bên trong rừng rậm, thẳng thừng phơi mình trước nguy hiểm đấy. »
Ngô Vận nhắm mắt lại, đối Chu Ngự đối diện mỉm cười nói.
« Anh yên tâm, nếu có nguy hiểm tôi sẽ không cứu anh đâu. »
« Ha ? »
« Bởi vì cứu anh sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nếu đem tính mạng so sánh thì anh sẽ coi trọng lòng tự trọng của mình hơn. » Chu Ngự ôm cánh tay, nhắm mắt nói.
« Cậu vẫn nên bảo hộ tính mạng của tôi chứ. »
Nhiệt độ ban ngày so với ban đêm chênh lệch chắc chắn có, may mắn là cây cổ thụ nơi bọn họ nghỉ ngơi có lưu lại nhiệt độ ban ngày nên cũng không lạnh lắm.
Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng đã muốn ôm sát vào nhau.
Chu Ngự cởi áo khoác của mình đem đắp lên người Chu Thanh. Chu Thanh bởi vì đi bộ một quãng đường dài nên cậu vô cùng mệt mỏi, giờ đã muốn ngủ thật sâu. Chu Ngự nghiêng người liền đụng phải vật nhỏ kia.
Nó bất mãn dùng đầu hung hăng đụng Chu Ngự một chút, tuy không có sức nhiều nhưng ít ra làm cho Chu Ngự nhớ đến sự tồn tại của nó. (Tội qué bị ảnh bơ đẹp).
Chu Ngự đem bế nó lên, đối diện với đôi mắt nó.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, lớp lông tơ màu đen trên người phiếm một tầng sáng bạc, đôi cánh bán trong suốt thong thả lay động làm nổi gió lên, lại một lần nữa cảm giác xúc động trong Chu Ngự trỗi dậy.
Đôi mắt của nó thật trong sáng, phảng phất như phản chiếu toàn bộ thế giới này, trông thật yên bình.
Chu Ngự nở nụ cười.
Anh ở trong lòng thầm kỳ quái, vì sao Ngô Vận cùng Hàn Lật Đẳng đều cảm thấy vật nhỏ này thật xấu xí ? (Em chỉ đẹp trong mắt anh)
Khi mi trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành một sinh vật thanh lịch và quý phái đi…
Sau đó Chu Ngự cảm thấy tâm tình tốt lên, mỉm cười. Đây là hình ảnh người cha ôm đứa con bé bỏng của mình, anh tưởng tượng ra hình ảnh trong tương lai của mình như vậy.
Bỗng nhiên vật nhỏ nghịch ngợm lè lưỡi ra, vừa lúc lướt qua chóp mũi Chu Ngự.
Thật mềm mại, giống như cảm giác lần đầu tiên Chu Ngự chạm vào nó vậy.
Anh biết mình có thể tránh được nhưng không biết vì sao nhìn vào ánh mắt nó anh lại quên mất.
Hai tay Chu Ngự chợt buông lỏng ra.
Tiểu tử kia đang bọc trong khăn choàng nháy mắt rơi vào lòng Chu Ngự.
Chu Ngự trở mình, vật nhỏ theo đó ngã xuống, muốn giãy ra khỏi khăn choàng đang bọc lấy mình nhưng không cách nào giãy ra được.
Chu Ngự vươn tay vuốt ve lớp lông tơ trên lưng nó.
« Ah… » Tiểu tử kia thế nhưng lại híp mắt, lật thân lại phơi cái bụng ra, giống như đang nói ‘Nơi này cũng muốn được vuốt.’
Chu Ngự không nhịn được nhớ tới mình có nuôi một con Husky [1]. Mỗi lần tắm rửa cho nó, nó đều nằm ngửa lên sàn nhà phơi cái bụng ra ý muốn nói ‘Nơi này tui cũng muốn được sờ sờ a.’
Chu Ngự lấy ngón tay chọt nhẹ lên cái bụng vật nhỏ, nó thế nhưng lại đánh một tiếng nấc cục, sau đó tỏ vẻ không hài lòng.
Điều này làm cho Chu Ngự nổi lên hứng thú, anh dùng ngón tay gảy gảy đôi cánh của nó, mà nó lại tỏ ra vui vẻ lắc lắc thân mình muốn đứng lên.
« Này, có chơi vui thì đừng vui đến quên ngủ chứ. » Ngô Vận mở mắt nhắc nhở.
« Ừ. » Chu Ngự làm ra cử chỉ chớ lên tiếng với vật nhỏ.
Nhưng nó lại không hiểu ý tứ của Chu Ngự, nghiêng đầu nhìn Chu Ngự, không ngừng chạm lấy ngón tay đặt trên môi của Chu Ngự.
« Xem ra nó thật sự thích tay cậu nhỉ. Không bằng cậu lấy ngón tay cho nó ngậm, không chừng nó sẽ chịu ngủ đấy. » Ngô Vận nói xong, xoay người sang chỗ khác.
Ngón tay Chu Ngự ngay tại chóp mũi vật nhỏ điểm nhẹ một cái, sau đó bao lấy bàn tay nhỏ bé của nó, nó thật ngoan ngoãn thu hồi lại cánh của mình, giống như sợ sẽ thương tổn đến Chu Ngự. Nó thực thích độ ấm lòng bàn tay của Chu Ngự, phát ra một tiếng nỉ non, sau đó ngậm lấy ngón trỏ của Chu Ngự.
Một cái ngậm kia, Chu Ngự khẩn trương cả lên, anh muốn rút ngón tay của mình về, cảm giác được đầu lưỡi của nó lướt qua, cẩn thận đem ngón tay Chu Ngự bao lại, giống như khẩn cầu muốn giữ lại.
Ngay tại lúc Chu Ngự mềm lòng kia, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, anh 100% xác định mình bị cắn.
Chu muốn rút ngón tay mình về, nhưng ngay sau đó cả người anh truyền đến loại cảm giác làm cho người ta thả lỏng tâm tình, giống như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra hấp thụ lấy dưỡng khí tươi mát.
Anh cảm thấy trái tim của mình thật nhẹ nhõm, tựa như một làn nước ấm áp, rộng lớn từ đại dương chảy vào.
Cái này rốt cuộc là sao… Nó cắn mình… Nó cắn mình… Nó hút máu của mình…
Chu Ngự cắn chặt răng, mạnh mẽ đem ngón tay của mình rút ra, mượn ánh trăng xem xét ngón tay mình, dùng hết sức căng mắt ra xem, nhưng trên đầu ngón tay ngay cả một vết thương nhỏ như lỗ kim đều không có.
Cái này rốt cuộc là sao đây ?
Vật nhỏ tựa hồ rất mệt nhọc, khẽ nhếch miệng, phát ra tiếng hít thở vững vàng.
Chu Ngự nheo lại ánh mắt, mở miệng của nó ra xem.
Vẫn là không có cái gì cả.
Chẳng lẽ nó có khả năng che dấu răng nanh của mình ?
Nó rốt cuộc là cái gì vậy ?
Vật nhỏ cựa quậy một chút, giống như cảm thấy lạnh mà rúc vào lồng ngực Chu Ngự.
Cái loại cảm giác mềm mại, ấm áp của vật nhỏ lại chiếm cứ cảm xúc của Chu Ngự.
Nó giống như rất biết cách làm cho người khác mềm lòng vậy.
Đây mới là phương thức săn mồi đáng sợ nhất đi ?
Chu Ngự niết niết ngón tay của mình, một chút cảm giác đau đều không có. Điều này làm cho Chu Ngự bắt đầu hoài nghi, có phải hay không bên trong nước bọt của vật nhỏ có thành phần gì đó có thể sinh ra loại cảm giác sung sướng giống với ma túy ?Đương nhiên cũng chỉ là phán đoán của Chu Ngự.
Nghĩ nghĩ một hồi, Chu Ngự dần thiếp đi.
Lúc đó, Chu Thanh cũng đang ngủ kế bên.
Trong mơ hồ, cậu cảm thấy có cái gì mềm mềm vuốt ve trán mình, ngay cả mũi cũng cảm nhận được một hơi thở thơm mát làm cho người ta thư thái hắn ra.
Chu Thanh muốn xoay người, nhưng cậu cảm thấy cái mềm mại đó chuyển sang miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt mình, cậu kinh ngạc mở to hai mắt, liền thấy sinh vật bên bờ hồ kia đang ở ngay trước mắt cậu.
Thở dốc vì kinh ngạc, đồng tử nháy mắt phóng đai.
Ngón tay đối phương điểm nhẹ lên môi cậu, ý bảo cậu im lặng.
« Không cần lên tiếng, ta biết cậu muốn nói gì. »
Âm thanh kia nghe giống như trong phim ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’ vậy, cứ lẩn quẩn trong đầu Chu Thanh mãi không dứt ra.
Chu Thanh nhìn vào ánh mắt của đối phương giống như muốn tiến nhập vào một thế giới khác.
Cậu tò mò sự xuất hiện của hắn.
Mà đối phương chỉ nở nụ cười, đuôi lông mày và khóe mắt khẽ cong lên làm cho Chu Thanh không thể dời ánh mắt đi được.
Đây là mị lực của sinh vật cấp S sao ?
Chính là tại sao hắn lại lựa chọn cậu chứ ?
« Cậu lại miên mang suy nghĩ rồi. Cậu hẳn nên hỏi một chút sự việc có giá trị đi chứ. »
Âm thanh kia lần thứ hai vang lên, Chu Thanh theo bản năng đi theo, cậu hy vọng được nghe thêm nhiều âm thanh của đối phương.
Chẳng sợ đây chỉ là ảo giác của cậu.
Trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt, máu toàn thân rục rịch sôi trào.
Tầm mắt Chu Thanh vô thức miêu tả đối phương.
Cậu theo bản năng trong đầu hỏi lại : Tôi rốt cuộc nên hỏi những cái gì mới cho là có giá trị ?
« Tỷ như thực vật sao lại có được hệ thống thần kinh, tỷ như phương thức tiến hóa của chúng, tỷ như phôi thai của thực vật đến khối u trong não cậu, tỷ như hỏi về… ta ? »
Chu thanh kinh ngạc mở to mắt nhìn đối phương.
« Hết thảy mọi thứ đều ổn rồi. Nếu mục đích của cậu đơn thuần là tiếp nhận thế giới này thì thế giới cũng sẽ đơn thuần tiếp nhận lại câu. Chúc ngủ ngon, Chu Thanh. »
Trong nháy mắt, đối phương biến mất ngay trước mắt cậu.
Chu Thanh lấy tay đập nhẹ vào lòng ngực.
Sin vật cấp S kia xuất hiện trước mặt mình có mục đích gì… Hay chẳng qua là ảo giác do mình tự tưởng tưởng ra?
Lúc Chu Thanh xoay người muốn ngủ, cậu kinh ngạc phát hiện tay mình đang cầm một vật gì đó.
Cậu chậm rãi mở tay ra, phát hiện một vật có ánh sáng màu lam nhạt, giống như một loại trái cây làm bằng thủy tinh vậy.
Sau đó cả người cậu chấn động.
Cậu nhớ rõ loại quả này, thậm chí cậu còn đọc đi đọc lại thông tin về nó hàng trăm lần.
———————Hết chương 16————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :
Hôm nay bận họp rồi, sợ không có thời gian viết bài. Nếu 12h trưa mai không có cập nhật, mong mọi người thứ lỗi, ngày mốt sẽ đền bù.
Không cần vứt bỏ Bí Béo a…. Chuông di động vang lên quá trời, vừa ngồi trên tàu điện ngầm về nhà cũng nghe tiếng chuông nữa…
[1] Giống chó Husky
Chu Ngự đi đến bên cạnh Ngô Vận, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn một cái « Lúc nãy ai vừa nói nếu tôi bị kí sinh vật chui vào cơ thể sẽ bắn chết tôi ? »
« Được rồi… Được rồi, tôi xin lỗi mà. » Ngô Vận giơ hai tay lên đi theo phía sau Chu Ngự « Đây là quy tắc trong chuong trình, cậu không phải lúc huấn luyện có nghe qua sao ? »
« Yên tâm, đợi đến khi anh bị sinh vật cấp D cắn trúng, tôi sẽ tuân theo quy tắc đã được huấn luyện tặng anh một phát đạn. »
Năm phút đồng hồ trôi qua, Lí Khiêm rất không tình nguyện đứng dậy đi theo sau mọi người xuất phát.
Chu Ngự vừa đi vừa cúi xuống nhìn tiểu tử bên hông kia, nó giống như bị tổn thương nặng nề, lắc tơi lắc lui nhưng không có cử động mạnh.
Chu Ngự lấy ngón tay khều khều nó một chút « Không phải là đang giận dỗi đi ? »
Không nghĩ mới hạ ngón tay xuống, vật nhỏ liền ngước đầu lên nhìn anh, dùng ánh mắt lên án tựa hồ muốn nói « Anh làm tôi đau, tại sao không xin lỗi ? »
Chu Ngự nở nụ cười khó hiểu.
Anh bỗng nhớ tới một chuyện trước đây, trong trường học có một tên cao to luôn bắt nạt Chu Thanh. Có một lần Chu Ngự đập hắn một trận, ngày hôm sau, ánh mắt tên đó nhìn anh y chang vật nhỏ này.
Chu Ngự không để ý tới nó nữa, tập trung đi về phía trước.
Hoàng hôn sắp buông xuống, Daniel nhắc nhở mọi người tiêm thuốc ức chế vào.
« Chu Ngự, cậu không cần sao ? » Ngô Vận cầm thuốc trong tay quơ quơ nói.
« Không cần. » Chu Ngự vẫn kiên định.
« Thôi được rồi, vô luận có xảy ra cái gì thì cậu ngàn lần không được sợ hãi. Có quá nhiều người chân yếu tay mềm ở cần tôi bảo vệ, tôi sợ không cứu được cậu. »
« Lo bản thân anh cho tốt đi. »
Ban đêm khá nguy hiểm nên không thể đi tiếp được, hơn nữa đám người Lí Khiêm cần nghỉ ngơi. Nếu tiếp tục đi nữa, Chu Thanh sẽ ngất xỉu mất.
Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng tựa lưng vào nhau, cánh tay Lí Khiêm đụng phải Ngô Vận liền bị hắn hất ra.
Đừng nghĩ bình thường Lí Khiêm thực chán ghét Ngô Vận, nhưng trong hoàn cảnh này thì Ngô Vận chính là chỗ dựa tốt nhất.
« Chu Ngự, cậu biết không ? Tôi từng ngủ qua đêm bên trong rừng rậm, thẳng thừng phơi mình trước nguy hiểm đấy. »
Ngô Vận nhắm mắt lại, đối Chu Ngự đối diện mỉm cười nói.
« Anh yên tâm, nếu có nguy hiểm tôi sẽ không cứu anh đâu. »
« Ha ? »
« Bởi vì cứu anh sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh. Nếu đem tính mạng so sánh thì anh sẽ coi trọng lòng tự trọng của mình hơn. » Chu Ngự ôm cánh tay, nhắm mắt nói.
« Cậu vẫn nên bảo hộ tính mạng của tôi chứ. »
Nhiệt độ ban ngày so với ban đêm chênh lệch chắc chắn có, may mắn là cây cổ thụ nơi bọn họ nghỉ ngơi có lưu lại nhiệt độ ban ngày nên cũng không lạnh lắm.
Lí Khiêm và Hàn Lật Đẳng đã muốn ôm sát vào nhau.
Chu Ngự cởi áo khoác của mình đem đắp lên người Chu Thanh. Chu Thanh bởi vì đi bộ một quãng đường dài nên cậu vô cùng mệt mỏi, giờ đã muốn ngủ thật sâu. Chu Ngự nghiêng người liền đụng phải vật nhỏ kia.
Nó bất mãn dùng đầu hung hăng đụng Chu Ngự một chút, tuy không có sức nhiều nhưng ít ra làm cho Chu Ngự nhớ đến sự tồn tại của nó. (Tội qué bị ảnh bơ đẹp).
Chu Ngự đem bế nó lên, đối diện với đôi mắt nó.
Dưới ánh trăng nhợt nhạt, lớp lông tơ màu đen trên người phiếm một tầng sáng bạc, đôi cánh bán trong suốt thong thả lay động làm nổi gió lên, lại một lần nữa cảm giác xúc động trong Chu Ngự trỗi dậy.
Đôi mắt của nó thật trong sáng, phảng phất như phản chiếu toàn bộ thế giới này, trông thật yên bình.
Chu Ngự nở nụ cười.
Anh ở trong lòng thầm kỳ quái, vì sao Ngô Vận cùng Hàn Lật Đẳng đều cảm thấy vật nhỏ này thật xấu xí ? (Em chỉ đẹp trong mắt anh)
Khi mi trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thành một sinh vật thanh lịch và quý phái đi…
Sau đó Chu Ngự cảm thấy tâm tình tốt lên, mỉm cười. Đây là hình ảnh người cha ôm đứa con bé bỏng của mình, anh tưởng tượng ra hình ảnh trong tương lai của mình như vậy.
Bỗng nhiên vật nhỏ nghịch ngợm lè lưỡi ra, vừa lúc lướt qua chóp mũi Chu Ngự.
Thật mềm mại, giống như cảm giác lần đầu tiên Chu Ngự chạm vào nó vậy.
Anh biết mình có thể tránh được nhưng không biết vì sao nhìn vào ánh mắt nó anh lại quên mất.
Hai tay Chu Ngự chợt buông lỏng ra.
Tiểu tử kia đang bọc trong khăn choàng nháy mắt rơi vào lòng Chu Ngự.
Chu Ngự trở mình, vật nhỏ theo đó ngã xuống, muốn giãy ra khỏi khăn choàng đang bọc lấy mình nhưng không cách nào giãy ra được.
Chu Ngự vươn tay vuốt ve lớp lông tơ trên lưng nó.
« Ah… » Tiểu tử kia thế nhưng lại híp mắt, lật thân lại phơi cái bụng ra, giống như đang nói ‘Nơi này cũng muốn được vuốt.’
Chu Ngự không nhịn được nhớ tới mình có nuôi một con Husky [1]. Mỗi lần tắm rửa cho nó, nó đều nằm ngửa lên sàn nhà phơi cái bụng ra ý muốn nói ‘Nơi này tui cũng muốn được sờ sờ a.’
Chu Ngự lấy ngón tay chọt nhẹ lên cái bụng vật nhỏ, nó thế nhưng lại đánh một tiếng nấc cục, sau đó tỏ vẻ không hài lòng.
Điều này làm cho Chu Ngự nổi lên hứng thú, anh dùng ngón tay gảy gảy đôi cánh của nó, mà nó lại tỏ ra vui vẻ lắc lắc thân mình muốn đứng lên.
« Này, có chơi vui thì đừng vui đến quên ngủ chứ. » Ngô Vận mở mắt nhắc nhở.
« Ừ. » Chu Ngự làm ra cử chỉ chớ lên tiếng với vật nhỏ.
Nhưng nó lại không hiểu ý tứ của Chu Ngự, nghiêng đầu nhìn Chu Ngự, không ngừng chạm lấy ngón tay đặt trên môi của Chu Ngự.
« Xem ra nó thật sự thích tay cậu nhỉ. Không bằng cậu lấy ngón tay cho nó ngậm, không chừng nó sẽ chịu ngủ đấy. » Ngô Vận nói xong, xoay người sang chỗ khác.
Ngón tay Chu Ngự ngay tại chóp mũi vật nhỏ điểm nhẹ một cái, sau đó bao lấy bàn tay nhỏ bé của nó, nó thật ngoan ngoãn thu hồi lại cánh của mình, giống như sợ sẽ thương tổn đến Chu Ngự. Nó thực thích độ ấm lòng bàn tay của Chu Ngự, phát ra một tiếng nỉ non, sau đó ngậm lấy ngón trỏ của Chu Ngự.
Một cái ngậm kia, Chu Ngự khẩn trương cả lên, anh muốn rút ngón tay của mình về, cảm giác được đầu lưỡi của nó lướt qua, cẩn thận đem ngón tay Chu Ngự bao lại, giống như khẩn cầu muốn giữ lại.
Ngay tại lúc Chu Ngự mềm lòng kia, đầu ngón tay truyền đến cảm giác đau đớn, anh 100% xác định mình bị cắn.
Chu muốn rút ngón tay mình về, nhưng ngay sau đó cả người anh truyền đến loại cảm giác làm cho người ta thả lỏng tâm tình, giống như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra hấp thụ lấy dưỡng khí tươi mát.
Anh cảm thấy trái tim của mình thật nhẹ nhõm, tựa như một làn nước ấm áp, rộng lớn từ đại dương chảy vào.
Cái này rốt cuộc là sao… Nó cắn mình… Nó cắn mình… Nó hút máu của mình…
Chu Ngự cắn chặt răng, mạnh mẽ đem ngón tay của mình rút ra, mượn ánh trăng xem xét ngón tay mình, dùng hết sức căng mắt ra xem, nhưng trên đầu ngón tay ngay cả một vết thương nhỏ như lỗ kim đều không có.
Cái này rốt cuộc là sao đây ?
Vật nhỏ tựa hồ rất mệt nhọc, khẽ nhếch miệng, phát ra tiếng hít thở vững vàng.
Chu Ngự nheo lại ánh mắt, mở miệng của nó ra xem.
Vẫn là không có cái gì cả.
Chẳng lẽ nó có khả năng che dấu răng nanh của mình ?
Nó rốt cuộc là cái gì vậy ?
Vật nhỏ cựa quậy một chút, giống như cảm thấy lạnh mà rúc vào lồng ngực Chu Ngự.
Cái loại cảm giác mềm mại, ấm áp của vật nhỏ lại chiếm cứ cảm xúc của Chu Ngự.
Nó giống như rất biết cách làm cho người khác mềm lòng vậy.
Đây mới là phương thức săn mồi đáng sợ nhất đi ?
Chu Ngự niết niết ngón tay của mình, một chút cảm giác đau đều không có. Điều này làm cho Chu Ngự bắt đầu hoài nghi, có phải hay không bên trong nước bọt của vật nhỏ có thành phần gì đó có thể sinh ra loại cảm giác sung sướng giống với ma túy ?Đương nhiên cũng chỉ là phán đoán của Chu Ngự.
Nghĩ nghĩ một hồi, Chu Ngự dần thiếp đi.
Lúc đó, Chu Thanh cũng đang ngủ kế bên.
Trong mơ hồ, cậu cảm thấy có cái gì mềm mềm vuốt ve trán mình, ngay cả mũi cũng cảm nhận được một hơi thở thơm mát làm cho người ta thư thái hắn ra.
Chu Thanh muốn xoay người, nhưng cậu cảm thấy cái mềm mại đó chuyển sang miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt mình, cậu kinh ngạc mở to hai mắt, liền thấy sinh vật bên bờ hồ kia đang ở ngay trước mắt cậu.
Thở dốc vì kinh ngạc, đồng tử nháy mắt phóng đai.
Ngón tay đối phương điểm nhẹ lên môi cậu, ý bảo cậu im lặng.
« Không cần lên tiếng, ta biết cậu muốn nói gì. »
Âm thanh kia nghe giống như trong phim ‘Chúa tể của những chiếc nhẫn’ vậy, cứ lẩn quẩn trong đầu Chu Thanh mãi không dứt ra.
Chu Thanh nhìn vào ánh mắt của đối phương giống như muốn tiến nhập vào một thế giới khác.
Cậu tò mò sự xuất hiện của hắn.
Mà đối phương chỉ nở nụ cười, đuôi lông mày và khóe mắt khẽ cong lên làm cho Chu Thanh không thể dời ánh mắt đi được.
Đây là mị lực của sinh vật cấp S sao ?
Chính là tại sao hắn lại lựa chọn cậu chứ ?
« Cậu lại miên mang suy nghĩ rồi. Cậu hẳn nên hỏi một chút sự việc có giá trị đi chứ. »
Âm thanh kia lần thứ hai vang lên, Chu Thanh theo bản năng đi theo, cậu hy vọng được nghe thêm nhiều âm thanh của đối phương.
Chẳng sợ đây chỉ là ảo giác của cậu.
Trái tim trong lồng ngực đập kịch liệt, máu toàn thân rục rịch sôi trào.
Tầm mắt Chu Thanh vô thức miêu tả đối phương.
Cậu theo bản năng trong đầu hỏi lại : Tôi rốt cuộc nên hỏi những cái gì mới cho là có giá trị ?
« Tỷ như thực vật sao lại có được hệ thống thần kinh, tỷ như phương thức tiến hóa của chúng, tỷ như phôi thai của thực vật đến khối u trong não cậu, tỷ như hỏi về… ta ? »
Chu thanh kinh ngạc mở to mắt nhìn đối phương.
« Hết thảy mọi thứ đều ổn rồi. Nếu mục đích của cậu đơn thuần là tiếp nhận thế giới này thì thế giới cũng sẽ đơn thuần tiếp nhận lại câu. Chúc ngủ ngon, Chu Thanh. »
Trong nháy mắt, đối phương biến mất ngay trước mắt cậu.
Chu Thanh lấy tay đập nhẹ vào lòng ngực.
Sin vật cấp S kia xuất hiện trước mặt mình có mục đích gì… Hay chẳng qua là ảo giác do mình tự tưởng tưởng ra?
Lúc Chu Thanh xoay người muốn ngủ, cậu kinh ngạc phát hiện tay mình đang cầm một vật gì đó.
Cậu chậm rãi mở tay ra, phát hiện một vật có ánh sáng màu lam nhạt, giống như một loại trái cây làm bằng thủy tinh vậy.
Sau đó cả người cậu chấn động.
Cậu nhớ rõ loại quả này, thậm chí cậu còn đọc đi đọc lại thông tin về nó hàng trăm lần.
———————Hết chương 16————————-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình :
Hôm nay bận họp rồi, sợ không có thời gian viết bài. Nếu 12h trưa mai không có cập nhật, mong mọi người thứ lỗi, ngày mốt sẽ đền bù.
Không cần vứt bỏ Bí Béo a…. Chuông di động vang lên quá trời, vừa ngồi trên tàu điện ngầm về nhà cũng nghe tiếng chuông nữa…
[1] Giống chó Husky