*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trái tim Chu Ngự lúc đó mới bình ổn lại, một tay nhấc nó lên.
“Mi chạy đi đâu vậy? Mi có biết chỉ một chút nữa nếu mi không quay lại thì ta đã bỏ mi đi rồi không!” Chu Ngự thấy vật nhỏ không tuân theo nguyên tắc đồng đội tự tiện bỏ đi có chút tức giận.
“Ah?” Mặc Dạ ngửa đầu, miệng đang ngậm nhánh cây khẽ đụng vào miệng Chu Ngự.
Chu Ngự nhanh tay cầm lấy nhánh cây nó đang ngậm, phát hiện trên nhánh cây có đến ba bốn chiếc lá bao quanh một loại quả màu nâu. Nghĩ đến nó đụng miệng mình hồi nãy chẳng lẽ Mặc Dạ tìm thức ăn cho mình?
“Mi muốn ta ăn cái này?” Chu Ngự hỏi.
Mặc Dạ gật đầu.
« Mi chạy đi là vì muốn tìm thức ăn cho a ta ? » Chu Ngự không xác định hỏi.
Mặc Dạ lại gật đầu.
Trong lòng Chu Ngự cảm thấy nóng lên, anh bỗng nhiên cảm thấy Mặc Dạ thật đáng yêu, nó an ủi anh, trong thời điểm nguy hiểm sẽ sát cánh bên anh làm bạn với anh, dùng chính phương thức của nó chiếu cố anh.
Chu Ngự một tay ôm nó vào lòng.
Hai cánh của Mặc Dạ khẽ động, tựa hồ rất cao hứng.
Chính là con người không thể ăn bậy những thứ không biết rõ, hơn nữa Mặc Dạ mới sinh ra có vài ngày, cho dù nó có thông minh cỡ nào cũng không hiểu biết hết thế giới này bằng Chu Ngự.
Mặc Dạ thấy Chu Ngự không có ý định muốn ăn quả trên nhánh cây mà nó mang về liền tỏ vẻ bất mãn, nó đẩy Chu Ngự một cái, ghé bên tai Chu Ngự lầm bầm gì đó.
Chu Ngự nhất thời cảm thấy buồn cười, suy nghĩ một chút dù sao thì anh cũng đói bụng muốn chết, nếu không ăn gì chỉ sợ không có đủ sức để đi ra khỏi cánh rừng này.
Chu Ngự bứt hai quả nhỏ xuống, đưa tới mũi ngửi ngửi, ngửi thấy một mùi hương tươi mát tự nhiên tỏa ra. Chu Ngự cảm thấy trái cây có mùi như vậy thì tính nguy hiểm là rất thấp, hơn nữa có ăn được hay không thì phải ăn rồi mới biết được. Thật giống như với lúc trước mọi người cho rằng cà chua có độc, cuối cùng có người ăn thử, mùi vị không tệ lắm, sau đó nằm trên giường chờ chết, kết quả là sáng hôm sau vẫn có thể ngắm nhìn mặt trời mọc.
Chu Ngự tỏ vẻ quyết tâm « Người đầu tiên ăn cà chua. »
Anh đem quả bỏ vào miệng, răng nanh chậm rãi cắn nhai, nước trái cây ngòn ngọt lan tràn khắp miệng, đọng lại trên đầu lưỡi Chu Ngự, cảm giác tươi mát trong lành khiến Chu Ngự thoải mái hẳn lên, dạ dày cũng ấm áp lên, chỉ mới ăn một quả nhỏ thôi mà có cảm giác đã no bụng rồi.
Chu Ngự ăn hai quả, số quả còn lại đem cất vào túi.
Đi đi hồi lâu, Chu Ngự cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, không còn mệt mỏi kiệt sức như lúc trước, đại não cũng thực thanh tỉnh.
Xem ra loại quả Mặc Dạ kiếm về không có độc.
« Cám ơn nhiều. » Chu Ngự lấy ngón tay chọc chọc đầu nó lập tức bị ngậm vào miệng.
Mặt trời săp lặn ở phía trước, Chu Ngự rốt cuộc cũng đi ra khỏi khu rừng.
Anh ngửa mặt, đắm chìm vào khung cảnh trời chiều, có loại cảm giác lấy lại được toàn bộ năng lượng.
Mà phía trước là một bãi đất trống, ẩn ẩn có thể thấy được kim loại chiết xạ anh sáng.
Căn cứ ngay tại phía trước.
Lúc này Chu Ngự dừng cước bộ.
Có một vấn đề mà anh đã suy nghĩ khi đi trên đường. Giờ phút này là lúc đưa ra quyết định.
Anh lấy tay sờ Mặc Dạ, sau đó đặt Mặc Dạ xuống đất.
Mặc Dạ khó hiểu nhìn anh, Chu Ngự quỳ một gối xuống, bộ dáng hết sức trịnh trọng nhìn thẳng vào ánh mắt Mặc Dạ.
« Mặc Dạ, mi nghe đây, ta thực sự cảm kích mi bầu bạn trên đường đi với ta, nhưng ta không muốn mang mi tới nơi kia. »
« Ah ? » Mặc Dạ ngửa đầu lên, dùng ánh mắt làm cho người ta mềm lòng nhìn Chu Ngự.
Nếu mềm lòng Chu Ngự sẽ không thể bỏ mặc nó được.
« Ta và mi trong hoàn cảnh này là ngang hàng với nhau, ta không phải là chủ của mi, mà mi đã cứu ta một mạng cho nên dù mi là cái gì thì ta cũng xem mi là anh em là đồng đội của mình. Giống như phó đội trưởng Trần Hướng, liên lạc viên Tiểu Mai, em trai Chu Thanh của ta… Nếu bọn họ gặp nguy hiểm ta nhất định sẽ dùng hết sức lực để cứu họ, cho dù hi sinh cả mạng sống đi chăng nữa. Vì thế ta không chấp nhận mi trở thành vật thí nghiệm nghiên cứu của đám người kia. Nếu quan sát thấy mi hoàn hảo, họ nhất định sẽ lôi mi ra nghiên cứu, thậm chí làm mi bị thương, không mang lại cho mi một cuộc sống được tôn trọng… Mi là một sinh vật có trí tuệ, cảm tình của mi nhất định sẽ bị tổn thương. »
Mặc Dạ nghe thực sự hiểu lời nói của Chu Ngự, đôi cánh sau lưng rủ xuống.
« Cho nên mi đi đi. Bất quá mi phải nhớ kĩ ba cách sinh tồn ở đây. Thứ nhất, tuyệt đối không được sợ hãi, nếu mi sợ hãi thì sẽ trở thành con mồi bị săn đuổi. Thứ hai, không được bị sinh vật có vẻ ngoài xinh đẹp hấp dẫn, càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Thứ ba,… đối với mi không có ảnh hưởng lớn gì, dù sao mi nên tránh xa sinh vật cấp S, càng xa càng tốt.»
Chu Ngự sờ sờ đầu Mặc Dạ, khẽ đẩy nó một cái.
Mặc Dạ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chu Ngự dứt khoát đứng dậy đi nhanh về phía trước, còn Mặc Dạ đứng tại chỗ phát ra âm thanh ‘Ah’ đầy nức nở.
Chu Ngự là một người quyết đoán, một khi anh đã quyết định cái gì thì khó lòng thay đổi, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy nội tâm của mình có chút do dự.
Mặc Dạ quá nhỏ, tuy rằng không biết sau này lớn lên trông nó như thế nào nhưng bỏ nó lại là cho nó tự do, so với đám Parsley Winter giam trong sở nghiên cứu thì tốt hơn nhiều.
Mặc Dạ thấy Chu Ngự không có ý định quay đầu lại liền dùng móng vuốt nhỏ đạp đất chạy tới.
Chu Ngự đột nhiên dừng lại, Mặc Dạ không kịp phòng bị đâm sầm vào đùi anh. Chu Ngự cúi đầu hung hăng trừng Mặc Dạ « Ta đã nói không được theo ta nữa mà ! »
Mặc Dạ khựng lại, nó chưa bao giờ trông thấy biểu tình như vậy của Chu Ngự.
« Mi muốn bị nhốt trong lồng kính thủy tinh sao ? Mi muốn bị mổ xẻ lôi nội tạng ra ngoài để nghiên cứu sao ? Mi muốn bị rút cạn máu sao ? Mi muốn bị đập nát đầu sau đó xẻ thành từng lát mỏng sao ? »
Mặc Dạ lui về sau hai bước, giống như bị dọa sợ vậy.
Trái tim Chu Ngự như bị miếng giấy nhám chà qua chà lại vô cùng đau đớn.
Anh xoay người bước nhanh đi.
Không nên đuổi theo ta nữa.
Ta và mi… vốn không cùng một thế giới.
Mặc Dạ như cũ phát ra âm thanh nức nở, Chu Ngự cảm thấy vô cùng hối hận vì đã đặt tên cho nó, để rồi chính mình mãi mãi nhớ kĩ cái tên kia.
Hơn nữa là khắc ghi trong lòng.
Chu Ngự đi được một quãng xa không nhịn được quay đầu lại.
Dưới ánh hoàng hôn, anh không còn thấy bóng dáng Mặc Dạ đâu nữa.
Trong lòng Chu Ngự bỗng trỗi dậy một cảm giác rất đặc biệt.
Nhưng quá khứ cũng chỉ là quá khứ, không hề quay đầu lại, tuyệt không lưu luyến.
« Tạm biệt Mặc Dạ. Mi sẽ trở thành một sinh vật phi thường vĩ đại, cao ngạo mà sống trên thế giới này. »
Nibelungen hoàn toàn bao phủ trong màn đêm, Chu Ngự cũng đã tới trước căn cứ của tập đoàn Cự Lực. Hiện tại anh muốn biết bọn Chu Thanh có bình an đến đây không.
Chu Ngự đi đến trước cánh cửa kim loại, đem bàn tay đặt lên thiết bị nhận dạng, tín hiệu lập tức truyền đến hệ thống liên lạc trung tâm.
Sau khi hệ thống mã hóa thân phận của anh, cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra, Chu Ngự biết phía sau cánh cửa kia là nền văn minh thuộc về con người.
Một nhân viên bảo vệ thân mặc quân phục ngụy trang, tay cầm súng xuất hiện trước mặt Chu Ngự, toàn bộ đều là bộ dạng đề phòng, giống như Chu Ngự là quái vật vậy.
Chu Ngự nhíu mày, lúc này có một người đi đến, dĩ nhiên là Tống Trí.
Tống Trí hướng anh dang rộng hai tay nhưng không có tiến lại.
« Chu Ngự ! Thật đáng kinh ngạc, rơi xuống sông Thiên Sứ Giác mà vẫn có thể bình an quay trở lại ! Quả là một kỳ tích ! »
Chu Ngự hừ lạnh « Tôi liều chết trở về, Tống tiên sinh như vậy hoan nghênh tôi ? »
« Cũng chẳng có biện pháp. Sinh vật nơi này vô cùng phức tạp, chúng tôi không dám chắc cậu không bị sinh vật nào đó ký sinh trên người, cũng không xác định cậu có mang vi khuẩn gây hại hoặc mầm bệnh độc gì đó, thậm chí liệu cậu có trở thành chất ‘dinh dưỡng’ cho sinh vật sinh nở hậu đại. Chờ cậu thông qua đợt kiểm tra toàn thân của chúng tôi, tôi cam đoan sẽ đãi cậu rượu vang đỏ cùng thịt bò. »
Tống Trí chỉ chỉ một thông đạo đặc thù.
« Rượu đỏ coi như quà tặng đi, còn thịt bò thì phải cần. »
Lúc này có người đẩy nhân viên bảo ra, đó chính là Ngô Vận và Chu Thanh.
Chu Thanh lộ ra biểu tình mừng rỡ muốn chạy tới ôm Chu Ngự nhưng bị Ngô Vận một phen chặn lại.
« Chờ cậu ấy thông qua đợt kiểm tra đã. » Ngô Vận trên mặt là biểu tình lạnh lùng nhưng ánh mắt lại toát lên niềm vui sướng và hy vọng.
« Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, Ngô Vận. »
Ngô Vận cẩn thận nhìn bóng lưng Chu Ngự đi vào thông đạo, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trên người Chu Ngự.
Chu Ngự dưới sự chỉ dẫn của nhân viên bảo vệ đi vào thông đạo đặc thù, khí khử độc phun ra, qua một lúc sau, toàn bộ cơ thể bên trong lẫn bên ngoài của Chu Ngự đều được quét một lược và đưa lên máy tính.
Máy tính phân tích cơ quan nội tạng có chứa độc tố hay vật chất gây nguy hiểm không nhưng tất cả mọi thứ đều bình thường.
Tiếp theo Chu Ngự được chỉ dẫn nằm lên một cái giường từ từ tiến vào buồng MRI [1].
Tống Trí vào phòng giám sát hỏi « Tình trạng thân thể của cậu ta như thế nào ? »
« Tất cả đều bình thường. »
Tống Trí nheo ánh mắt « Cậu ta không có bị thương gì sao ? »
« Không có tình trạng mất máu cũng như có vật ký sinh. »
Ánh mắt Tống Trí trầm xuống « Nơi cậu ta rơi xuống chính là sông Thiên Sứ Giác ! Lông tóc vô thương là điều không có khả năng xảy ra ! »
Cuối cùng là xét nghiệm máu, toàn bộ đều bình thường cả, không có vi khuẩn hay mầm bệnh độc gì, thậm chí các chỉ tiêu so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn, quả thực là trạng thái cơ thể tốt nhất.
« Anh ta thật sự không có vấn đề gì. » Giám sát viên trả lời.
Tống Trí gật đầu « Không có vấn đề gì thì tốt rồi, cậu ta quả thực rất đặc biệt, tôi cũng không muốn mất đi cậu ta. »
Nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập hoài nghi.
Chu Ngự vừa mới đi ra khỏi thông đạo thì đã bị Chu Thanh ôm chầm lấy.
« Anh không chết ! Thật tốt quá ! Anh thật sự không chết ! Thật tốt quá ! »
Cảm nhận hơi ấm từ Chu Thanh, Chu Ngự cảm thấy còn sống thật tốt.
Ngô Vận bước tới trước mặt anh, vung một quyền.
« Xem ra tôi không cần đổi người hợp tác rồi. »
« Anh vẫn là đổi tên đi rồi nói sau. » Chu Ngự cười nói.
———————–Hết chương 24—————————-
[1] Chụp MRI giống như vậy nè:
Trái tim Chu Ngự lúc đó mới bình ổn lại, một tay nhấc nó lên.
“Mi chạy đi đâu vậy? Mi có biết chỉ một chút nữa nếu mi không quay lại thì ta đã bỏ mi đi rồi không!” Chu Ngự thấy vật nhỏ không tuân theo nguyên tắc đồng đội tự tiện bỏ đi có chút tức giận.
“Ah?” Mặc Dạ ngửa đầu, miệng đang ngậm nhánh cây khẽ đụng vào miệng Chu Ngự.
Chu Ngự nhanh tay cầm lấy nhánh cây nó đang ngậm, phát hiện trên nhánh cây có đến ba bốn chiếc lá bao quanh một loại quả màu nâu. Nghĩ đến nó đụng miệng mình hồi nãy chẳng lẽ Mặc Dạ tìm thức ăn cho mình?
“Mi muốn ta ăn cái này?” Chu Ngự hỏi.
Mặc Dạ gật đầu.
« Mi chạy đi là vì muốn tìm thức ăn cho a ta ? » Chu Ngự không xác định hỏi.
Mặc Dạ lại gật đầu.
Trong lòng Chu Ngự cảm thấy nóng lên, anh bỗng nhiên cảm thấy Mặc Dạ thật đáng yêu, nó an ủi anh, trong thời điểm nguy hiểm sẽ sát cánh bên anh làm bạn với anh, dùng chính phương thức của nó chiếu cố anh.
Chu Ngự một tay ôm nó vào lòng.
Hai cánh của Mặc Dạ khẽ động, tựa hồ rất cao hứng.
Chính là con người không thể ăn bậy những thứ không biết rõ, hơn nữa Mặc Dạ mới sinh ra có vài ngày, cho dù nó có thông minh cỡ nào cũng không hiểu biết hết thế giới này bằng Chu Ngự.
Mặc Dạ thấy Chu Ngự không có ý định muốn ăn quả trên nhánh cây mà nó mang về liền tỏ vẻ bất mãn, nó đẩy Chu Ngự một cái, ghé bên tai Chu Ngự lầm bầm gì đó.
Chu Ngự nhất thời cảm thấy buồn cười, suy nghĩ một chút dù sao thì anh cũng đói bụng muốn chết, nếu không ăn gì chỉ sợ không có đủ sức để đi ra khỏi cánh rừng này.
Chu Ngự bứt hai quả nhỏ xuống, đưa tới mũi ngửi ngửi, ngửi thấy một mùi hương tươi mát tự nhiên tỏa ra. Chu Ngự cảm thấy trái cây có mùi như vậy thì tính nguy hiểm là rất thấp, hơn nữa có ăn được hay không thì phải ăn rồi mới biết được. Thật giống như với lúc trước mọi người cho rằng cà chua có độc, cuối cùng có người ăn thử, mùi vị không tệ lắm, sau đó nằm trên giường chờ chết, kết quả là sáng hôm sau vẫn có thể ngắm nhìn mặt trời mọc.
Chu Ngự tỏ vẻ quyết tâm « Người đầu tiên ăn cà chua. »
Anh đem quả bỏ vào miệng, răng nanh chậm rãi cắn nhai, nước trái cây ngòn ngọt lan tràn khắp miệng, đọng lại trên đầu lưỡi Chu Ngự, cảm giác tươi mát trong lành khiến Chu Ngự thoải mái hẳn lên, dạ dày cũng ấm áp lên, chỉ mới ăn một quả nhỏ thôi mà có cảm giác đã no bụng rồi.
Chu Ngự ăn hai quả, số quả còn lại đem cất vào túi.
Đi đi hồi lâu, Chu Ngự cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên, không còn mệt mỏi kiệt sức như lúc trước, đại não cũng thực thanh tỉnh.
Xem ra loại quả Mặc Dạ kiếm về không có độc.
« Cám ơn nhiều. » Chu Ngự lấy ngón tay chọc chọc đầu nó lập tức bị ngậm vào miệng.
Mặt trời săp lặn ở phía trước, Chu Ngự rốt cuộc cũng đi ra khỏi khu rừng.
Anh ngửa mặt, đắm chìm vào khung cảnh trời chiều, có loại cảm giác lấy lại được toàn bộ năng lượng.
Mà phía trước là một bãi đất trống, ẩn ẩn có thể thấy được kim loại chiết xạ anh sáng.
Căn cứ ngay tại phía trước.
Lúc này Chu Ngự dừng cước bộ.
Có một vấn đề mà anh đã suy nghĩ khi đi trên đường. Giờ phút này là lúc đưa ra quyết định.
Anh lấy tay sờ Mặc Dạ, sau đó đặt Mặc Dạ xuống đất.
Mặc Dạ khó hiểu nhìn anh, Chu Ngự quỳ một gối xuống, bộ dáng hết sức trịnh trọng nhìn thẳng vào ánh mắt Mặc Dạ.
« Mặc Dạ, mi nghe đây, ta thực sự cảm kích mi bầu bạn trên đường đi với ta, nhưng ta không muốn mang mi tới nơi kia. »
« Ah ? » Mặc Dạ ngửa đầu lên, dùng ánh mắt làm cho người ta mềm lòng nhìn Chu Ngự.
Nếu mềm lòng Chu Ngự sẽ không thể bỏ mặc nó được.
« Ta và mi trong hoàn cảnh này là ngang hàng với nhau, ta không phải là chủ của mi, mà mi đã cứu ta một mạng cho nên dù mi là cái gì thì ta cũng xem mi là anh em là đồng đội của mình. Giống như phó đội trưởng Trần Hướng, liên lạc viên Tiểu Mai, em trai Chu Thanh của ta… Nếu bọn họ gặp nguy hiểm ta nhất định sẽ dùng hết sức lực để cứu họ, cho dù hi sinh cả mạng sống đi chăng nữa. Vì thế ta không chấp nhận mi trở thành vật thí nghiệm nghiên cứu của đám người kia. Nếu quan sát thấy mi hoàn hảo, họ nhất định sẽ lôi mi ra nghiên cứu, thậm chí làm mi bị thương, không mang lại cho mi một cuộc sống được tôn trọng… Mi là một sinh vật có trí tuệ, cảm tình của mi nhất định sẽ bị tổn thương. »
Mặc Dạ nghe thực sự hiểu lời nói của Chu Ngự, đôi cánh sau lưng rủ xuống.
« Cho nên mi đi đi. Bất quá mi phải nhớ kĩ ba cách sinh tồn ở đây. Thứ nhất, tuyệt đối không được sợ hãi, nếu mi sợ hãi thì sẽ trở thành con mồi bị săn đuổi. Thứ hai, không được bị sinh vật có vẻ ngoài xinh đẹp hấp dẫn, càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Thứ ba,… đối với mi không có ảnh hưởng lớn gì, dù sao mi nên tránh xa sinh vật cấp S, càng xa càng tốt.»
Chu Ngự sờ sờ đầu Mặc Dạ, khẽ đẩy nó một cái.
Mặc Dạ vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Chu Ngự dứt khoát đứng dậy đi nhanh về phía trước, còn Mặc Dạ đứng tại chỗ phát ra âm thanh ‘Ah’ đầy nức nở.
Chu Ngự là một người quyết đoán, một khi anh đã quyết định cái gì thì khó lòng thay đổi, nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy nội tâm của mình có chút do dự.
Mặc Dạ quá nhỏ, tuy rằng không biết sau này lớn lên trông nó như thế nào nhưng bỏ nó lại là cho nó tự do, so với đám Parsley Winter giam trong sở nghiên cứu thì tốt hơn nhiều.
Mặc Dạ thấy Chu Ngự không có ý định quay đầu lại liền dùng móng vuốt nhỏ đạp đất chạy tới.
Chu Ngự đột nhiên dừng lại, Mặc Dạ không kịp phòng bị đâm sầm vào đùi anh. Chu Ngự cúi đầu hung hăng trừng Mặc Dạ « Ta đã nói không được theo ta nữa mà ! »
Mặc Dạ khựng lại, nó chưa bao giờ trông thấy biểu tình như vậy của Chu Ngự.
« Mi muốn bị nhốt trong lồng kính thủy tinh sao ? Mi muốn bị mổ xẻ lôi nội tạng ra ngoài để nghiên cứu sao ? Mi muốn bị rút cạn máu sao ? Mi muốn bị đập nát đầu sau đó xẻ thành từng lát mỏng sao ? »
Mặc Dạ lui về sau hai bước, giống như bị dọa sợ vậy.
Trái tim Chu Ngự như bị miếng giấy nhám chà qua chà lại vô cùng đau đớn.
Anh xoay người bước nhanh đi.
Không nên đuổi theo ta nữa.
Ta và mi… vốn không cùng một thế giới.
Mặc Dạ như cũ phát ra âm thanh nức nở, Chu Ngự cảm thấy vô cùng hối hận vì đã đặt tên cho nó, để rồi chính mình mãi mãi nhớ kĩ cái tên kia.
Hơn nữa là khắc ghi trong lòng.
Chu Ngự đi được một quãng xa không nhịn được quay đầu lại.
Dưới ánh hoàng hôn, anh không còn thấy bóng dáng Mặc Dạ đâu nữa.
Trong lòng Chu Ngự bỗng trỗi dậy một cảm giác rất đặc biệt.
Nhưng quá khứ cũng chỉ là quá khứ, không hề quay đầu lại, tuyệt không lưu luyến.
« Tạm biệt Mặc Dạ. Mi sẽ trở thành một sinh vật phi thường vĩ đại, cao ngạo mà sống trên thế giới này. »
Nibelungen hoàn toàn bao phủ trong màn đêm, Chu Ngự cũng đã tới trước căn cứ của tập đoàn Cự Lực. Hiện tại anh muốn biết bọn Chu Thanh có bình an đến đây không.
Chu Ngự đi đến trước cánh cửa kim loại, đem bàn tay đặt lên thiết bị nhận dạng, tín hiệu lập tức truyền đến hệ thống liên lạc trung tâm.
Sau khi hệ thống mã hóa thân phận của anh, cánh cửa kim loại chậm rãi mở ra, Chu Ngự biết phía sau cánh cửa kia là nền văn minh thuộc về con người.
Một nhân viên bảo vệ thân mặc quân phục ngụy trang, tay cầm súng xuất hiện trước mặt Chu Ngự, toàn bộ đều là bộ dạng đề phòng, giống như Chu Ngự là quái vật vậy.
Chu Ngự nhíu mày, lúc này có một người đi đến, dĩ nhiên là Tống Trí.
Tống Trí hướng anh dang rộng hai tay nhưng không có tiến lại.
« Chu Ngự ! Thật đáng kinh ngạc, rơi xuống sông Thiên Sứ Giác mà vẫn có thể bình an quay trở lại ! Quả là một kỳ tích ! »
Chu Ngự hừ lạnh « Tôi liều chết trở về, Tống tiên sinh như vậy hoan nghênh tôi ? »
« Cũng chẳng có biện pháp. Sinh vật nơi này vô cùng phức tạp, chúng tôi không dám chắc cậu không bị sinh vật nào đó ký sinh trên người, cũng không xác định cậu có mang vi khuẩn gây hại hoặc mầm bệnh độc gì đó, thậm chí liệu cậu có trở thành chất ‘dinh dưỡng’ cho sinh vật sinh nở hậu đại. Chờ cậu thông qua đợt kiểm tra toàn thân của chúng tôi, tôi cam đoan sẽ đãi cậu rượu vang đỏ cùng thịt bò. »
Tống Trí chỉ chỉ một thông đạo đặc thù.
« Rượu đỏ coi như quà tặng đi, còn thịt bò thì phải cần. »
Lúc này có người đẩy nhân viên bảo ra, đó chính là Ngô Vận và Chu Thanh.
Chu Thanh lộ ra biểu tình mừng rỡ muốn chạy tới ôm Chu Ngự nhưng bị Ngô Vận một phen chặn lại.
« Chờ cậu ấy thông qua đợt kiểm tra đã. » Ngô Vận trên mặt là biểu tình lạnh lùng nhưng ánh mắt lại toát lên niềm vui sướng và hy vọng.
« Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh, Ngô Vận. »
Ngô Vận cẩn thận nhìn bóng lưng Chu Ngự đi vào thông đạo, không ai có thể đoán trước được điều gì sẽ xảy ra trên người Chu Ngự.
Chu Ngự dưới sự chỉ dẫn của nhân viên bảo vệ đi vào thông đạo đặc thù, khí khử độc phun ra, qua một lúc sau, toàn bộ cơ thể bên trong lẫn bên ngoài của Chu Ngự đều được quét một lược và đưa lên máy tính.
Máy tính phân tích cơ quan nội tạng có chứa độc tố hay vật chất gây nguy hiểm không nhưng tất cả mọi thứ đều bình thường.
Tiếp theo Chu Ngự được chỉ dẫn nằm lên một cái giường từ từ tiến vào buồng MRI [1].
Tống Trí vào phòng giám sát hỏi « Tình trạng thân thể của cậu ta như thế nào ? »
« Tất cả đều bình thường. »
Tống Trí nheo ánh mắt « Cậu ta không có bị thương gì sao ? »
« Không có tình trạng mất máu cũng như có vật ký sinh. »
Ánh mắt Tống Trí trầm xuống « Nơi cậu ta rơi xuống chính là sông Thiên Sứ Giác ! Lông tóc vô thương là điều không có khả năng xảy ra ! »
Cuối cùng là xét nghiệm máu, toàn bộ đều bình thường cả, không có vi khuẩn hay mầm bệnh độc gì, thậm chí các chỉ tiêu so với người bình thường còn khỏe mạnh hơn, quả thực là trạng thái cơ thể tốt nhất.
« Anh ta thật sự không có vấn đề gì. » Giám sát viên trả lời.
Tống Trí gật đầu « Không có vấn đề gì thì tốt rồi, cậu ta quả thực rất đặc biệt, tôi cũng không muốn mất đi cậu ta. »
Nhưng trong mắt hắn lại tràn ngập hoài nghi.
Chu Ngự vừa mới đi ra khỏi thông đạo thì đã bị Chu Thanh ôm chầm lấy.
« Anh không chết ! Thật tốt quá ! Anh thật sự không chết ! Thật tốt quá ! »
Cảm nhận hơi ấm từ Chu Thanh, Chu Ngự cảm thấy còn sống thật tốt.
Ngô Vận bước tới trước mặt anh, vung một quyền.
« Xem ra tôi không cần đổi người hợp tác rồi. »
« Anh vẫn là đổi tên đi rồi nói sau. » Chu Ngự cười nói.
———————–Hết chương 24—————————-
[1] Chụp MRI giống như vậy nè: