“Tiểu đội Alpha? Sinh vật cấp A? Bọn họ tổn thất bao nhiêu người?”
“Một người cũng không tổn thất! Đó là một con ấu thú không có cha mẹ! Giống như mới sinh ra chưa được vài ngày.”
“Chắc là một tiểu bạch kiểm đi? Đây quả là may mắn! Tập đoàn Cự Lực chắc chắn sẽ trả tiền thuê và tiền hoa hồng đủ để bọn họ sống cả đời!”
Chu Ngự dừng lại một chút, bỗng nhiên cảm thấy Mặc Dạ thật may mắn, nếu bị bắt nó sẽ không khác gì sinh vật cấp A này, dù sau này có trưởng thành cường đại tới đâu thì cũng chỉ là tư liệu sống để phục vụ cho việc nghiên cứu thôi.
Ở trong rừng nguyên sinh chịu cảnh màn trời chiếu đất nhiều ngày như vậy, giờ được nằm trên giường êm ái, Chu Ngự vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Khi ý thức của anh càng chìm sâu vào giấc ngủ thì anh có cảm giác như mình rơi vào trong đôi mắt trong suốt của Mặc Dạ, mỗi một loại biểu tình trên khuôn mặt Mặc Dạ đều hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
Bên tai anh tựa hồ còn nghe được âm thanh của Mặc Dạ.
Nó đang sợ hãi, nó đang kêu cứu.
Chu Ngự choàng dậy mở mắt, anh bỗng nhiên có linh cảm không ổn. Anh một phen xốc chăn lên chạy ra ngoài.
Ban đêm, căn cứ liền trong trạng thái đề phòng cao độ, chỉ có nhân viên bảo vệ mới được hoạt động bên ngoài nên anh không thể tự tiện đi lại được.
Chu Ngự dùng bộ đàm liên lạc với Tống Trí.
“Tống tiên sinh, tôi muốn xem sinh vật cấp A mà tiểu đội Alpha vừa mới mang về.”
“Có thể. Nó hiện giờ đang ở khu vực X – trung tâm chăm sóc sinh vật.” Tống Trí không có giải thích lý do đáp ứng Chu Ngự.
“Cám ơn.”
Chu Ngự mở ra thông đạo, đi về phía khu vực X.
Nơi này có rất nhiều khu vực sinh vật hoạt động được cách ly với nhau bởi các bức tường kính thủy tinh trong suốt, hơn nữa có gieo trồng nhiều loại thực vật khác. Điều này làm cho Chu Ngự nhớ tới vườn cây nằm trong căn cứ bị phá hủy kia.
Ngay tại nơi cuối khu vực, Chu Ngự thấy một nhóm nghiên cứu viên đang bận rộn cùng với Tống Trí một thân áo vest đen.
Tống Trí ôm cánh tay quay lại nhìn Chu Ngự.
Mà bên trong bức tường thủy tinh phía sau hắn chính là Mặc Dạ!
Nó cuộn mình vào một góc, cúi thấp đầu, ngay cả lổ tai và hai cánh đều rủ xuống.
“Tại sao nó lại ở chỗ này…” Chu Ngự đi tới trước bức tường thủy tinh, áp tay lên.
“Cậu biết nó?” Tống Trí hứng thú nhìn Chu Ngự “Xem ra cậu có rất nhiều bí mật chưa tiết lộ cho tôi biết nha.”
“Các người làm thế nào mà bắt được nó?” Chu Ngự nhìn về phía Tống Trí.
Ánh mắt của anh như phát ra một sức mạnh vô hình, làm cho Tống Trí trong phút đó cảm thấy áp lực thật lớn.
“Là nó núp sẵn trong xe của tiểu đội Alpha, lúc tiến vào căn cứ qua thiết bị nhận dạng thì phát hiện ra nó.” Tống Trí nhìn biểu tình của Chu Ngự, bỗng nhiên hiểu ra một điều “Nó là tới tìm cậu, phải không?”
Chu Ngự nhắm chặt hai mắt, không có khẳng định cũng không có phủ nhận.
“Loại sinh vật này gọi là Dạ Linh. Nó không có hình dạng lớn, lực công kích cũng không mạnh nhưng lại là sinh vật hiếm.” Tống Trí trả lời.
“Nếu tính tình hiền lành như vậy sao lại xếp vào sinh vật cấp A?”
“Cấp bậc phân loại đâu nhất thiết phải dựa vào tính nguy hiểm. Trong tình huống bình thường, sinh vật có cấp bậc càng cao thì tính phá hoại càng mạnh. Nhưng Dạ Linh thì khác… trong thân thể chúng nó có loại enzim đặc biệt, tồn tại rất ngắn trong không khí, nhưng loại enzim này có tác dụng làm miệng vết thương khép lại nhanh chóng, thúc đẩy quá trình tổng hợp hemoglobin, có giá trị nghiên cứu rất tuyệt vời.
Đầu ngón tay Chu Ngự run lên, chẳng lẽ lúc mình ở dưới sông bị đám cá miệng dài đâm chảy máu có thể sống sót đều nhờ Mặc Dạ cả sao?
“Chúng tôi luôn muốn nghiên cứu loài sinh vật này nhưng số lượng của chúng rất thưa thớt.
Thứ chúng tôi tìm được từ chúng chỉ là hài cốt mà thôi. Đoàn nghiên cứu Parley Winter tìm được phôi thai từ hài cốt của Dạ Linh. Nhưng căn cứ bị phá hủy, phôi thai đều bị hủy không sót lại chút gì.”
Trên mặt Chu Ngự không chút biểu tình, nhưng trong lòng hiểu ra phôi thai của Mặc Dạ là do đoàn nghiên cứu kia tìm ra được.
Tống Trí nhạy cảm bắt được một tia biến hóa trên mặt Chu Ngự.
“Trong báo cáo, Ngô Vận có đề cập tới vấn đề mang về cái thùng chưa phôi thai, hơn nữa là ấp trứng thành công. Ấu thú đi theo cậu tiến vào Thiên Sứ Giác… Cho nên nó chính là…”
Tống Trí chỉ chỉ Mặc Dạ nằm bên trong tường thủy tinh.
“Đúng vậy.” Chu Ngự trả lời.
“Cậu hẳn nên hướng tôi báo cáo chứ?” Tống Trí cũng không trách móc Chu Ngự nhưng giọng điệu đè nén rất thấp.
Chu Ngự cũng không tính toán nói dối, anh chỉ nhìn Mặc Dạ.
Mặc Dạ vốn cuộn mình nằm tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Chu Ngự, nó chậm rãi ngẩng đầu lên. Một phút đối diện với Chu Ngự kia, hai lổ tai lập tức vểnh lên, đôi cánh nhỏ vẫy vẫy bay về phía Chu Ngự nhưng lại đụng phải bức tường thủy tinh nên bị bật trở lại. Nó lập tức thay đổi vị trí bay trở lại nhưng vẫn đụng vào bức tường. (Em tôi ~)
“Mặc Dạ! Dừng lại!” Chu Ngự vỗ vỗ bức tường thủy tinh.
Nhưng Mặc Dạ rất cứng đầu, nó một lần lại một lần tông vào bức tường, nó không hiểu vì sao
Chu Ngự đứng ngay trước mặt nó mà nó không thể chạm tới được, rốt cuộc là cái gì đã ngăn cản nó?
Nó va chạm ngày càng mạnh đến nỗi bức tường thủy tinh phát ra âm thanh chấn động. Mỗi lần nó ngã xấp xuống lộ ra biểu tình đau đớn, đáng thương nhìn Chu Ngự, nhưng vẫn tiếp tục dùng sức tông vào bức tường.
Xương cốt toàn thân Chu Ngự đau đớn lên, mỗi lần Mặc Dạ va chạm vào bức tường như đánh thẳng vào thần kinh Chu Ngự.
“Mặc Dạ! Dừng lại! Dừng lại!” Chu Ngự vỗ lên bức tường thủy tinh, Mặc Dạ đem đầu cách bức tường dụi dụi vào tay Chu Ngự.
Nó nghĩ là mình đã cảm nhận được Chu Ngự nhưng nó chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo.
Nó trợn tròn con ngươi, tỏ vẻ tức giận, nó lui lại một khoảng cách rất xa sau đó dồn sức phóng nhanh lại đây.
Một phút kia Chu Ngự chân chính cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi. Mặc Dạ cho dù hủy diệt chính mình cũng muốn nhảy vào thế giới của Chu Ngự.
Máy theo dõi phát ra tiếng báo động, nhân viên nghiên cứu không thể không hướng Tống Trí xin chỉ thị “Tống tiên sinh, nếu cứ tiếp tục như vậy… Con Dạ Linh kia sẽ tự đâm chết bản thân nó mất…”
“Vậy phun ra khí an thần đi.” Tống Trí hạ chỉ thị.
“Không được! Loại khí an thần này không có tác dụng với nó! Enzim trong cơ thể nó sẽ nhanh chóng chuyển hóa khí an thần!”
“Vậy…”
“Thả nó ra!” Chu Ngự một phen túm lấy nghiên cứu viên kia.
“Không thể được!” Tống Trí đi tới vỗ vỗ mu bàn tay Chu Ngự “Dạ Linh là loại sinh vật có tốc độ cực nhanh, nếu chúng ta thả nó ra thì khó có thể bắt lại được.”
“Cho nên ông muốn nhìn nó tự đâm chết chính mình?”
Tống Trí cúi đầu cười cười “Chu Ngự, đừng quên mình là ai. Cậu và nó là hoàn toàn là hai sinh vật khác nhau. Cho dù nó có cảm tình đi chăng nữa thì nó cũng đâu phải là con người.”
Chu Ngự nhìn Tống Trí, vài giây trôi qua anh không nói được gì. Mặc Dạ như cũ lại va chạm vào bức tường thủy tinh.
Cái loại cố chấp này khiến các nghiên cứu viến vô cùng khó hiểu.
“Tống tiên sinh, dựa vào máy quét cho thấy, xương bả vai của nó đã nứt ra.”
“Không cần quan tâm đâu. Dạ Linh có năng lực phục hồi rất mạnh.”
“Cái gì?” Nhóm nghiên cứu viên rất kinh ngạc.
Mi mắt Tống Trí rủ xuống, thờ ơ nhìn Mặc Dạ “Cậu vốn có ý định trao trả tự do cho nó rồi, không phải sao? Nếu nó không quý trọng tự do thì sẽ phải trả giá đắt.”
Chu Ngự siết chặt nắm tay, tận sâu trong đáy lòng anh biết, một khi Mặc Dạ đã quyết làm chuyện gì đó thì cho dù có xương cốt có gãy nứt thì nhất quyết phải làm cho bằng được. Trong lòng của Mặc Dạ, anh so với tự do còn quan trọng hơn.
“Nếu các người không thể thả nó ra thì hãy để tôi đi vào.” Chu Ngự nói.
“Chu Ngự, cậu đừng nhất thời xúc động mà làm chuyện điên rồ.”
Tống Trí lạnh lùng cảnh cáo.
“Làm chuyện điên rồ? Ông nghĩ rằng tôi có thể mang nó tới đây được sao? Chỉ cần một tiểu đội nhân viên bảo vệ nơi này đủ bắn tôi thành cái sàng rồi. Các người đã muốn nghiên cứu quá nhiều thi thể Dạ Linh, là thế này phải không?”
Giọng nói Chu Ngự hạ thấp xuống, những nghiên cứu viên khác nhìn Tống Trí.
Tống Trí thở dài một hơi “Được rồi, để Chu Ngự đi vào, nhưng tôi tuyệt đối không thả con Dạ Linh kia ra.”
Nói xong, Tống Trí xoay người rời đi.
Chu Ngự bước tới hai lớp cửa, lớp cửa đầu tiên mở ra, Chu Ngự đi vào.
Lớp cửa đầu tiên đóng lại, lúc lớp cửa thứ hai mở ra, Mặc Dạ nhảy lên nhào vào lòng Chu Ngự.
Chu Ngự ôm lấy nó, nó vận mềm mại ấm áp như vậy nhưng lại nhẹ đi chút.
“Ta không phải nói mi rời đi rồi sao? Tại sao lại không nghe lời? Bây giờ bị giam trong phòng thủy tinh mi vui vẻ chứ?”
Ôm Mặc Dạ vào lòng làm cho Chu Ngự có hàng ngàn hàng vạn cảm khái.
Đỉnh đầu Mặc Dạ cọ cọ vào lồng ngực Chu Ngự, hai chân trước nắm chặt áo anh không buông ra.
Chu Ngự dựa vào tường ngồi xuống, sờ sờ cái tai của nó, đôi cánh nhỏ của nó. Vừa mới chạm vào cái cánh bên phải nó liền phát ra âm thanh nức nở. Xem ra lúc va chạm vào bức tương bị gãy xương rồi.
“Đứa ngốc này. Kính thủy tinh này làm từ loại gỗ đặc biệt, độ cứng thậm chí vượt qua cả kim loại, mi có đâm mãi cũng không vỡ ra đâu.” Chu Ngự thở dài một hơi, trên đời này làm cho anh phải nói ra lời nói bất đắc dĩ chắc cũng chỉ có Mặc Dạ thôi.
Mặc Dạ hít hít ngón tay của Chu Ngự với vẻ mặt chờ mong. Chu Ngự liền hiểu được nó muốn cái gì, vì thế anh đưa ngón trỏ của mình vào miệng Mặc Dạ. Cái lưỡi của nó liếm qua một trận sau đó là một cơn đau nhỏ. Chu Ngự cảm thấy một cảm giác khó hiểu xông thẳng vào đầu.
Không muốn rời xa, không muốn buông tha.
Đây là lần đầu tiên Chu Ngự cảm thấy mình là trung tâm của thế giới.
Mặc Dạ nghiêng thân nằm trên đùi Chu Ngự, híp mắt lộ ra biểu tình thoải mái.
Chu Ngự bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc Dạ vươn lên cái cánh bị thương, trong không khí vang lên âm thanh bùm bùm, sau đó nhẹ nhàng vỗ cánh.
Chu Ngự biết nó đã hồi phục lại như cũ.
Cảm giác Mặc Dạ hút ngón tay của mình chắc là ăn no rồi. Chu Ngự vuốt ve tấm lưng của Mặc Dạ, lớp lông tơ màu đen trên lưng theo hơi thở của nó mà phập phồng thong thả như sóng biển, mọi thứ xung quanh đều chìm vào yên tĩnh.
Chu Ngự thấy Mặc Dạ đang ngủ, muốn rút ngón tay của mình về thì Mặc Dạ bỗng dưng mở to mắt cảnh giác nhìn Chu Ngự, dùng sức ngậm lấy ngón tay Chu Ngự, tuy rằng không đau nhưng lại không thể rút ra được.
“Một người cũng không tổn thất! Đó là một con ấu thú không có cha mẹ! Giống như mới sinh ra chưa được vài ngày.”
“Chắc là một tiểu bạch kiểm đi? Đây quả là may mắn! Tập đoàn Cự Lực chắc chắn sẽ trả tiền thuê và tiền hoa hồng đủ để bọn họ sống cả đời!”
Chu Ngự dừng lại một chút, bỗng nhiên cảm thấy Mặc Dạ thật may mắn, nếu bị bắt nó sẽ không khác gì sinh vật cấp A này, dù sau này có trưởng thành cường đại tới đâu thì cũng chỉ là tư liệu sống để phục vụ cho việc nghiên cứu thôi.
Ở trong rừng nguyên sinh chịu cảnh màn trời chiếu đất nhiều ngày như vậy, giờ được nằm trên giường êm ái, Chu Ngự vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi. Khi ý thức của anh càng chìm sâu vào giấc ngủ thì anh có cảm giác như mình rơi vào trong đôi mắt trong suốt của Mặc Dạ, mỗi một loại biểu tình trên khuôn mặt Mặc Dạ đều hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
Bên tai anh tựa hồ còn nghe được âm thanh của Mặc Dạ.
Nó đang sợ hãi, nó đang kêu cứu.
Chu Ngự choàng dậy mở mắt, anh bỗng nhiên có linh cảm không ổn. Anh một phen xốc chăn lên chạy ra ngoài.
Ban đêm, căn cứ liền trong trạng thái đề phòng cao độ, chỉ có nhân viên bảo vệ mới được hoạt động bên ngoài nên anh không thể tự tiện đi lại được.
Chu Ngự dùng bộ đàm liên lạc với Tống Trí.
“Tống tiên sinh, tôi muốn xem sinh vật cấp A mà tiểu đội Alpha vừa mới mang về.”
“Có thể. Nó hiện giờ đang ở khu vực X – trung tâm chăm sóc sinh vật.” Tống Trí không có giải thích lý do đáp ứng Chu Ngự.
“Cám ơn.”
Chu Ngự mở ra thông đạo, đi về phía khu vực X.
Nơi này có rất nhiều khu vực sinh vật hoạt động được cách ly với nhau bởi các bức tường kính thủy tinh trong suốt, hơn nữa có gieo trồng nhiều loại thực vật khác. Điều này làm cho Chu Ngự nhớ tới vườn cây nằm trong căn cứ bị phá hủy kia.
Ngay tại nơi cuối khu vực, Chu Ngự thấy một nhóm nghiên cứu viên đang bận rộn cùng với Tống Trí một thân áo vest đen.
Tống Trí ôm cánh tay quay lại nhìn Chu Ngự.
Mà bên trong bức tường thủy tinh phía sau hắn chính là Mặc Dạ!
Nó cuộn mình vào một góc, cúi thấp đầu, ngay cả lổ tai và hai cánh đều rủ xuống.
“Tại sao nó lại ở chỗ này…” Chu Ngự đi tới trước bức tường thủy tinh, áp tay lên.
“Cậu biết nó?” Tống Trí hứng thú nhìn Chu Ngự “Xem ra cậu có rất nhiều bí mật chưa tiết lộ cho tôi biết nha.”
“Các người làm thế nào mà bắt được nó?” Chu Ngự nhìn về phía Tống Trí.
Ánh mắt của anh như phát ra một sức mạnh vô hình, làm cho Tống Trí trong phút đó cảm thấy áp lực thật lớn.
“Là nó núp sẵn trong xe của tiểu đội Alpha, lúc tiến vào căn cứ qua thiết bị nhận dạng thì phát hiện ra nó.” Tống Trí nhìn biểu tình của Chu Ngự, bỗng nhiên hiểu ra một điều “Nó là tới tìm cậu, phải không?”
Chu Ngự nhắm chặt hai mắt, không có khẳng định cũng không có phủ nhận.
“Loại sinh vật này gọi là Dạ Linh. Nó không có hình dạng lớn, lực công kích cũng không mạnh nhưng lại là sinh vật hiếm.” Tống Trí trả lời.
“Nếu tính tình hiền lành như vậy sao lại xếp vào sinh vật cấp A?”
“Cấp bậc phân loại đâu nhất thiết phải dựa vào tính nguy hiểm. Trong tình huống bình thường, sinh vật có cấp bậc càng cao thì tính phá hoại càng mạnh. Nhưng Dạ Linh thì khác… trong thân thể chúng nó có loại enzim đặc biệt, tồn tại rất ngắn trong không khí, nhưng loại enzim này có tác dụng làm miệng vết thương khép lại nhanh chóng, thúc đẩy quá trình tổng hợp hemoglobin, có giá trị nghiên cứu rất tuyệt vời.
Đầu ngón tay Chu Ngự run lên, chẳng lẽ lúc mình ở dưới sông bị đám cá miệng dài đâm chảy máu có thể sống sót đều nhờ Mặc Dạ cả sao?
“Chúng tôi luôn muốn nghiên cứu loài sinh vật này nhưng số lượng của chúng rất thưa thớt.
Thứ chúng tôi tìm được từ chúng chỉ là hài cốt mà thôi. Đoàn nghiên cứu Parley Winter tìm được phôi thai từ hài cốt của Dạ Linh. Nhưng căn cứ bị phá hủy, phôi thai đều bị hủy không sót lại chút gì.”
Trên mặt Chu Ngự không chút biểu tình, nhưng trong lòng hiểu ra phôi thai của Mặc Dạ là do đoàn nghiên cứu kia tìm ra được.
Tống Trí nhạy cảm bắt được một tia biến hóa trên mặt Chu Ngự.
“Trong báo cáo, Ngô Vận có đề cập tới vấn đề mang về cái thùng chưa phôi thai, hơn nữa là ấp trứng thành công. Ấu thú đi theo cậu tiến vào Thiên Sứ Giác… Cho nên nó chính là…”
Tống Trí chỉ chỉ Mặc Dạ nằm bên trong tường thủy tinh.
“Đúng vậy.” Chu Ngự trả lời.
“Cậu hẳn nên hướng tôi báo cáo chứ?” Tống Trí cũng không trách móc Chu Ngự nhưng giọng điệu đè nén rất thấp.
Chu Ngự cũng không tính toán nói dối, anh chỉ nhìn Mặc Dạ.
Mặc Dạ vốn cuộn mình nằm tựa hồ cảm nhận được tầm mắt của Chu Ngự, nó chậm rãi ngẩng đầu lên. Một phút đối diện với Chu Ngự kia, hai lổ tai lập tức vểnh lên, đôi cánh nhỏ vẫy vẫy bay về phía Chu Ngự nhưng lại đụng phải bức tường thủy tinh nên bị bật trở lại. Nó lập tức thay đổi vị trí bay trở lại nhưng vẫn đụng vào bức tường. (Em tôi ~)
“Mặc Dạ! Dừng lại!” Chu Ngự vỗ vỗ bức tường thủy tinh.
Nhưng Mặc Dạ rất cứng đầu, nó một lần lại một lần tông vào bức tường, nó không hiểu vì sao
Chu Ngự đứng ngay trước mặt nó mà nó không thể chạm tới được, rốt cuộc là cái gì đã ngăn cản nó?
Nó va chạm ngày càng mạnh đến nỗi bức tường thủy tinh phát ra âm thanh chấn động. Mỗi lần nó ngã xấp xuống lộ ra biểu tình đau đớn, đáng thương nhìn Chu Ngự, nhưng vẫn tiếp tục dùng sức tông vào bức tường.
Xương cốt toàn thân Chu Ngự đau đớn lên, mỗi lần Mặc Dạ va chạm vào bức tường như đánh thẳng vào thần kinh Chu Ngự.
“Mặc Dạ! Dừng lại! Dừng lại!” Chu Ngự vỗ lên bức tường thủy tinh, Mặc Dạ đem đầu cách bức tường dụi dụi vào tay Chu Ngự.
Nó nghĩ là mình đã cảm nhận được Chu Ngự nhưng nó chỉ thấy một mảnh lạnh lẽo.
Nó trợn tròn con ngươi, tỏ vẻ tức giận, nó lui lại một khoảng cách rất xa sau đó dồn sức phóng nhanh lại đây.
Một phút kia Chu Ngự chân chính cảm nhận được cái gì gọi là sợ hãi. Mặc Dạ cho dù hủy diệt chính mình cũng muốn nhảy vào thế giới của Chu Ngự.
Máy theo dõi phát ra tiếng báo động, nhân viên nghiên cứu không thể không hướng Tống Trí xin chỉ thị “Tống tiên sinh, nếu cứ tiếp tục như vậy… Con Dạ Linh kia sẽ tự đâm chết bản thân nó mất…”
“Vậy phun ra khí an thần đi.” Tống Trí hạ chỉ thị.
“Không được! Loại khí an thần này không có tác dụng với nó! Enzim trong cơ thể nó sẽ nhanh chóng chuyển hóa khí an thần!”
“Vậy…”
“Thả nó ra!” Chu Ngự một phen túm lấy nghiên cứu viên kia.
“Không thể được!” Tống Trí đi tới vỗ vỗ mu bàn tay Chu Ngự “Dạ Linh là loại sinh vật có tốc độ cực nhanh, nếu chúng ta thả nó ra thì khó có thể bắt lại được.”
“Cho nên ông muốn nhìn nó tự đâm chết chính mình?”
Tống Trí cúi đầu cười cười “Chu Ngự, đừng quên mình là ai. Cậu và nó là hoàn toàn là hai sinh vật khác nhau. Cho dù nó có cảm tình đi chăng nữa thì nó cũng đâu phải là con người.”
Chu Ngự nhìn Tống Trí, vài giây trôi qua anh không nói được gì. Mặc Dạ như cũ lại va chạm vào bức tường thủy tinh.
Cái loại cố chấp này khiến các nghiên cứu viến vô cùng khó hiểu.
“Tống tiên sinh, dựa vào máy quét cho thấy, xương bả vai của nó đã nứt ra.”
“Không cần quan tâm đâu. Dạ Linh có năng lực phục hồi rất mạnh.”
“Cái gì?” Nhóm nghiên cứu viên rất kinh ngạc.
Mi mắt Tống Trí rủ xuống, thờ ơ nhìn Mặc Dạ “Cậu vốn có ý định trao trả tự do cho nó rồi, không phải sao? Nếu nó không quý trọng tự do thì sẽ phải trả giá đắt.”
Chu Ngự siết chặt nắm tay, tận sâu trong đáy lòng anh biết, một khi Mặc Dạ đã quyết làm chuyện gì đó thì cho dù có xương cốt có gãy nứt thì nhất quyết phải làm cho bằng được. Trong lòng của Mặc Dạ, anh so với tự do còn quan trọng hơn.
“Nếu các người không thể thả nó ra thì hãy để tôi đi vào.” Chu Ngự nói.
“Chu Ngự, cậu đừng nhất thời xúc động mà làm chuyện điên rồ.”
Tống Trí lạnh lùng cảnh cáo.
“Làm chuyện điên rồ? Ông nghĩ rằng tôi có thể mang nó tới đây được sao? Chỉ cần một tiểu đội nhân viên bảo vệ nơi này đủ bắn tôi thành cái sàng rồi. Các người đã muốn nghiên cứu quá nhiều thi thể Dạ Linh, là thế này phải không?”
Giọng nói Chu Ngự hạ thấp xuống, những nghiên cứu viên khác nhìn Tống Trí.
Tống Trí thở dài một hơi “Được rồi, để Chu Ngự đi vào, nhưng tôi tuyệt đối không thả con Dạ Linh kia ra.”
Nói xong, Tống Trí xoay người rời đi.
Chu Ngự bước tới hai lớp cửa, lớp cửa đầu tiên mở ra, Chu Ngự đi vào.
Lớp cửa đầu tiên đóng lại, lúc lớp cửa thứ hai mở ra, Mặc Dạ nhảy lên nhào vào lòng Chu Ngự.
Chu Ngự ôm lấy nó, nó vận mềm mại ấm áp như vậy nhưng lại nhẹ đi chút.
“Ta không phải nói mi rời đi rồi sao? Tại sao lại không nghe lời? Bây giờ bị giam trong phòng thủy tinh mi vui vẻ chứ?”
Ôm Mặc Dạ vào lòng làm cho Chu Ngự có hàng ngàn hàng vạn cảm khái.
Đỉnh đầu Mặc Dạ cọ cọ vào lồng ngực Chu Ngự, hai chân trước nắm chặt áo anh không buông ra.
Chu Ngự dựa vào tường ngồi xuống, sờ sờ cái tai của nó, đôi cánh nhỏ của nó. Vừa mới chạm vào cái cánh bên phải nó liền phát ra âm thanh nức nở. Xem ra lúc va chạm vào bức tương bị gãy xương rồi.
“Đứa ngốc này. Kính thủy tinh này làm từ loại gỗ đặc biệt, độ cứng thậm chí vượt qua cả kim loại, mi có đâm mãi cũng không vỡ ra đâu.” Chu Ngự thở dài một hơi, trên đời này làm cho anh phải nói ra lời nói bất đắc dĩ chắc cũng chỉ có Mặc Dạ thôi.
Mặc Dạ hít hít ngón tay của Chu Ngự với vẻ mặt chờ mong. Chu Ngự liền hiểu được nó muốn cái gì, vì thế anh đưa ngón trỏ của mình vào miệng Mặc Dạ. Cái lưỡi của nó liếm qua một trận sau đó là một cơn đau nhỏ. Chu Ngự cảm thấy một cảm giác khó hiểu xông thẳng vào đầu.
Không muốn rời xa, không muốn buông tha.
Đây là lần đầu tiên Chu Ngự cảm thấy mình là trung tâm của thế giới.
Mặc Dạ nghiêng thân nằm trên đùi Chu Ngự, híp mắt lộ ra biểu tình thoải mái.
Chu Ngự bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc Dạ vươn lên cái cánh bị thương, trong không khí vang lên âm thanh bùm bùm, sau đó nhẹ nhàng vỗ cánh.
Chu Ngự biết nó đã hồi phục lại như cũ.
Cảm giác Mặc Dạ hút ngón tay của mình chắc là ăn no rồi. Chu Ngự vuốt ve tấm lưng của Mặc Dạ, lớp lông tơ màu đen trên lưng theo hơi thở của nó mà phập phồng thong thả như sóng biển, mọi thứ xung quanh đều chìm vào yên tĩnh.
Chu Ngự thấy Mặc Dạ đang ngủ, muốn rút ngón tay của mình về thì Mặc Dạ bỗng dưng mở to mắt cảnh giác nhìn Chu Ngự, dùng sức ngậm lấy ngón tay Chu Ngự, tuy rằng không đau nhưng lại không thể rút ra được.