“Vị trí của nghiên cứu viên kia ở đâu?” Chu Ngự tựa hồ không có bị cảnh tượng trước mắt làm lay động.
Ngô Vận giơ cánh tay nhìn thoáng qua, sau đó điều chỉnh góc độ sao cho đúng vị trí.
“Làm sao vậy?” Chu Ngự hỏi.
“Căn cứ vào khoảng cách và phương hướng… Hắn tựa hồ đang ở bên trong Earl Pease…” Ngô Vận gắt gao nhíu mày lại.
Là Earl Pease nuốt lấy nghiên cứu viên kia sao?
Bọn họ bị Earl Pease dụ dỗ vào đây để trở thành chất dinh dưỡng của nó sao?
“Mang mặt nạ vào.” Chu Ngự đem mặt nạ bảo hộ mang vào.
Ngô Vận nhất thời hiểu được ý tứ của Chu Ngự, hắn nắm chặt cổ tay Chu Ngự “Cho dù đạn gây mê đối với đám đom đóm hoặc Kiếm Xương Bướm có tác dụng nhưng chưa chắc đối với Earl Pease sẽ có tác dụng!”
“Làm thử sẽ biết. Ngô Vận, đừng quên đứa con của anh. Dù sao khả năng chúng ta quay lại con đường cũ là không có, không bằng thử một chút. Hơn nữa tôi có dự cảm anh sẽ lấy được bản ghi chép của nghiên cứu viên kia cùng với một thu hoạch bất ngờ bình an trở về.”
“… Dự cảm gì chứ… Nếu như cậu hay không có dự cảm thì tôi đây thế nào?” Ngô Vận bất đắc dĩ cười hỏi.
Là chết ở chỗ này?
Hay có thế… có cơ hội nhìn con gái của mình?
“Không cần phải suy nghĩ về sau sẽ như thế nào đâu. Tương lai chính là sự thay đổi, còn ‘về sau’ thì lại là chịu ràng buộc để đi tiếp.”
Nói xong, Chu Ngự liền ném mạnh vũ khí cuối cùng của anh – đạn gây mê ra ngoài.
Lựu đạn ở không trung bùng nổ, khí gây mê thoát ra tứ phía.
Đây là một không gian bị phong bế dưới lòng đất, đối với đạn gây mê mà nói thì nới đây phát huy tác dụng của nó cực kỳ hiệu quả.
Chu Ngự thầm đếm thời gian trong đầu: Một giây, hai giây, ba giây,…, chín giây, mười giây!
Đang bám vào trung tâm của hoa – Kiếm Xương Bướm đều rớt xuống, tiếp theo là đám đom đóm phát ra ánh sáng xanh, chúng nó rơi xuống tựa như tạo thành một trận mưa màu xanh, khung cảnh trông rất ngoạn mục.
Thời điểm đó tựa như một ảo giác vậy.
Cả mặt đất đều bị phủ kín.
Hơn nữa loại thuốc mê này hòa tan vào nước, nếu đối với đom đóm phát ra ánh sáng xanh và
Kiếm Xương Bướm có tác dụng thì Thủy Sinh Long trong hồ nước cũng sẽ bị, nhưng chỉ là hiệu quả không được lâu lắm.
Chu Ngự làm động tác ‘tiến tới’.
Bọn họ phải giành giật từng phút từng giây.
Càng tiếp cận Earl Pease, bọn họ càng cảm thấy được sự thần kỳ của cái cây này.
Mỗi bộ phận của cái cây như là một sinh vật độc lập có ý thức của riêng mình, trong khoảnh khắc Chu Ngự ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền sinh ra sự thành kính khó hiểu.
Earl Pease giống như là một trưởng giả nhìn thấu tất cả vạn vật trên thế gian, rũ ánh mắt thương xót nhìn chăm chú vào bọn họ.
Trong nháy mắt đó, nhịp đập trái tim của Chu Ngự như hòa làm một với từng nhịp lưu động của Earl Pease.
Ngô Vận nhìn máy định vị trên cổ tay, từng bước tiến lại gần Earl Pease. Điều làm cho hắn kinh ngạc chính là vị trí của nghiên cứu viên kia nằm ngay dưới tán cây của Earl Pease, không có bị đom đóm hay Kiếm Xương Bướm gây thương tích, cũng không có bị Ma Quỷ Đằng siết chết.
Ngô Vận lấy tay đè lên cổ tay hắn, phát hiện mạch của hắn vẫn đập vững vàng.
Chuyện này cơ hồ không thể xảy ra được.
Ngô Vận có thể xác định một điều, Earl Pease đã dùng tên nghiên cứu viên này làm mồi nhử dụ bọn họ tiến vào đây!
Mục đích của nó là gì?
Ngay lúc đó, tên nghiên cứu viên đang mê man bỗng dưng mở mắt, Ngô Vận hết hồn lui lại phía sau.
Hắn chậm rãi đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười mà Ngô Vận chưa bao giờ gặp qua.
Bình tĩnh, trầm ổn, hơn nữa còn rất cao quý.
“Chào mừng đến với thế giới của ta.”
Đó là một thanh âm vô cùng thanh tạo, trong không gian rộng lớn này, tiếng nói đó như một ngôi sao rơi xuống phá tan bầu không khí yên tĩnh này.
“Ngươi là ai? Đây không phải là âm thanh của Triệu Tiểu Bình!”
Tuy rằng Ngô Vận và nghiên cứu viên Triệu Tiểu Bình không có quen biết nhau, nhưng có gặp nhau vài lần khi thực hiện nhiệm vụ. Giọng nói và cử chỉ của Triệu Tiểu Bình hắn còn nhớ rõ.
Nhưng hiện tại người này tuyệt đối không phải là Triệu Tiểu Bình!
Ánh mắt Triệu Tiểu Bình lướt qua bả vai Ngô Vận nhìn về phía Chu Ngự “Vậy còn ngươi?
Ngươi cảm thấy ta là ai?”
Chu Ngự so với Ngô Vận bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ngươi là Earl Pease.” Chu Ngự trả lời.
Ngô Vận trợn to mắt, hắn lập tức hiểu ra Earl pease đã dùng phương thức khống chế sinh vật.
Nó tuy rằng không phải là sinh vật cấp S có thể bắt chước hành vi của con người, nhưng mặt khác nó có thể tiến vào tâm trí của sinh vật và khống chế chúng.
“Ngươi mời chúng ta tới đây nhằm mục đích gì?” Chu Ngự nắm chặt khẩu súng trong tay mình, lạnh lùng nhìn Triệu Tiểu Bình như là tùy thời có thể nổ súng bắn Earl Pease.
Anh mặc kệ mình đang lâm vào hoàn cảnh châu chấu đá xe, anh đều dùng toàn lực ứng phó để mở ra một con đường sống cho Ngô Vận.
“Đừng nên làm vậy Chu Ngự. khẩu súng của ngươi không đủ độ mạnh để có thể xuyên thấu cơ thể ta.” Triệu Tiểu Bình nghiêng mặt đi đến, ánh mắt trêu tức của hắn nhìn Chu Ngự, càng nhiều hơn là sự siêu việt trên cả con người.
Ngô Vận cảm giác được bầu không khí trở nên nguy hiểm, Earl Pease có thể nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ… Nó cũng có thể tùy thời khống chế mình hoặc Chu Ngự, làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau.
“Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì? Nếu như ngươi xem ta và Chu Ngự là con mồi thì không cần phải nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
“Ngươi nên biết, là một Earl Pease, ta nuôi dưỡng ngàn năm mới cho ra một quả, nhưng ta đã đem quả kia trao cho một sinh so với ta có cấp bậc cao hơn rồi.” (Biết là ai không nè ~)
Lời nói của Triệu Tiểu Bình làm cho Ngô Vận và Chu Ngự kinh ngạc.
Sinh vật có cấp bậc cao hơn Earl Pease thì chỉ có thể là sinh vật cấp S!
“Vì vậy ta đã mất đi huyết mạch thừa kế của mình rồi.”
Ngô Vận theo bản năng lùi về sau một bước.
Như vậy mục đích mà Earl Pease dụ bọn họ tới đây thực chất là để bọn họ trở thành chất dinh dưỡng cho đời sau của nó!
Nó muốn nuôi dưỡng ra một quả nữa, vậy nó cần…
“Chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi đi. Chỉ còn 3 phút nữa là khí mê sẽ hết tác dụng.
Nhóm thần dân của ta sẽ tỉnh lại. Nếu các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất của mình thì may ra có thể chạy thoát khỏi đây.”
“Leo lên sao?” Ngô Vận hoàn toàn bối rối.
Triệu Tiểu Bình cười cười giơ tay chỉ phía trên đầu của mình.
Chu Ngự và Ngô Vận cùng nhau ngửa mặt lên, cành lá của Earl Pease nhẹ nhàng lay động, vài tia ánh sáng xuyên qua khe lá chiếu xuống mặt Chu Ngự, nhưng ánh sáng của buổi trưa thực chói mắt làm cho Chu Ngự theo bản năng xoay mặt qua hướng khác.
Nói cách khác, không gian dưới này không hoàn toàn bị phong bế, chính là cành lá của Earl
Pease quá mức rậm rạp đem phía trên toàn bộ che kín!
“Chúng ta khác với con người luôn dối trá hứa hẹn này nọ. Một khi hứa điều gì thì sẽ thực hiện được lời hứa của mình. Thời gian quá nhàm chán, cho ta vui đùa chút đi. Thời gian đang trôi qua a! Nhanh lên a! Những đứa con của ta sắp tỉnh rồi đó!”
Giây tiếp theo, Chu Ngự liền cầm dây thừng đứng ở tư thế ngắm bắn, mạnh mẽ hướng phía trên cao bắn một phát.
“Đi thôi! Ngô Vận!” Chu Ngự gầm nhẹ một tiếng làm cho Ngô Vận hoàn hồn trở lại.
Hai người bám dây thừng nhanh chóng hướng phía trên mà leo. Bon họ cơ hồ là liều mạng mà leo.
Đối với Earl Pease mà nói, bọn họ vô cùng nhỏ bé tựa như những con kiến mà thôi.
Một phút động hồ trôi qua, bọn họ chỉ mới xâm nhập vào bên trong cành lá của Earl Pease.
Mồ hôi men theo thái dương của Chu Ngự chảy xuống, anh một cước dẫm nát đóa hoa của Earl Pease, mượn lực nhảy về phía trước, lại tiếp tục dẫm lên Ma Quỷ Đằng nhảy lên.
Ngô Vận cũng thập phần lưu loát, giây phút này bọn họ không còn quan tâm Earl Pease đang đùa giỡn họ hay chỉ vì thời gian nhàm chán mà đem bọn họ ra làm trò vui.
Hai phút trôi qua, bọn họ thậm chí vẫn chưa đi được nửa quãng đường.
Nhưng bọn họ không hề bỏ cuộc.
Đúng ba phút đồng hồ, đám sinh vật ngủ say dần tỉnh lại.
Mà bọn họ vừa mới đi tới nửa đường, có thể thấp thoáng thấy được ánh sáng.
Chu Ngự thấy vô số đom đóm xanh và Kiếm Xương Bướm xuyên qua khe hở cành lá hướng bọn họ bay tới.
Thời gian đã không còn đủ!
Chu Ngự đến trước mặt Ngô Vận “Đưa dây thừng của anh cho tôi!”
“Cái gì?”
“Giữ chặt!” Chu Ngự nói xong, đem phần dây thừng của mình và của Ngô Vận cột lại với nhau, sau đó vòng từng vòng qua người Ngô Vận buộc chặt, phần kia Chu Ngự bắn về phía một cành cây cao.
Nhưng móng vuốt kim loại không bắn vào cành cây mà hướng vào một nơi khác.
Chu Ngự bắt lấy vuốt kim loại, Ngô Vận hiểu anh muốn làm gì.
“Chu Ngự! Không được!”
“Thay tôi chiếu cố tốt Chu Thanh! Mục tiêu của Earl Pease chính là tôi!”
Nói xong Chu Ngự thả người xuống dưới.
“Chu Ngự!” Ngô Vận muốn vươn tay bắt lấy anh, nhưng phần dây thừng chịu sức nặng của
Chu Ngự kéo phần dây buộc quanh người Ngô Vận kéo hắn hắn lên, Ngô Vận chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Ngự bị đám Ma Quỷ Đằng quấn lấy kéo xuống.
Ma Quỷ Đằng càng kéo mạnh, tốc độ Ngô Vận bị kéo lên càng nhanh. (Chắc ở đây sử dụng nguyên lí ròng rọc. Bên nặng hơn sẽ kéo bên nhẹ hơn lên)
Chu Ngự mở to mắt thấy Ngô Vận đang muốn bắt lấy một cành cây và tháo lỏng dây thừng.
“Đừng lãng phí mạng sống của tôi!” Chu Ngự lớn tiếng nhắc nhở Ngô Vận, nhưng anh liền bị cành lá của Earl Pease bao phủ.
Nước mắt Ngô Vận tuôn rơi như mưa, hắn nghiến răng nghiến lợi, đối với sinh vật cường đại khiến hắn vô lực kháng cự.
Hắn hối hận vì đã kể chuyện của con gái mình cho Chu Ngự nghe, nếu như hắn không nói thì Chu Ngự đã không cần phải hy sinh tính mạng để cứu hắn.
Ánh nắng chiếu xuống người hắn, tuy rằng cách đỉnh còn một khoảng dài nhưng đám đom đóm đó sẽ không bay tới. Loại sinh vật này chỉ hoạt động trong bóng tối, ánh sáng chiếu vào nó sẽ vỡ tan, nhưng hắn còn e sợ Kiếm Xương Bướm, tuy hắn đã tiêm thuốc ức chế nhưng nếu Earl Pease không cần mạng của hắn thì đám Kiếm Xương Bướm sẽ không tấn công hắn.
Trong đầu Ngô Vận không ngừng vang lên tiếng nói của Chu Ngự ‘Đừng lãng phí mạng sống của tôi!’, vô luận trong lòng có bao nhiêu thống hận bản thân, vô luận có bao nhiêu khát vọng muốn nhảy xuống cứu Chu Ngự nhưng hắn chỉ có thể đành cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc hắn leo lên được miệng hang, hắn phát hiện mình đang đứng ở rìa của một vách đá.
Hắn quỳ xuống chống hai tay lên đất, nước mắt không ngừng rơi.
Hắn đã mất đi rất nhiều đồng đội, nhưng chỉ có Chu Ngự… là người mà hắn không muốn mất đi nhất.
Hắn lấy lau nước mắt, đứng lên xác định phương hướng về căn cứ.
Bước chân của hắn run rẩy, tâm trí của hắn bây giờ tràn ngập hình ảnh Chu Ngự kể cả lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn lấy tay che mắt mình lại.
“Mày là một kẻ vô liêm sỉ! Mình nên… Như thế nào có thể đối mặt Chu Thanh nói hết sự thật đây?”
Giây phút Chu Ngự bị Ma Quỷ Đằng kéo xuống, Earl Pease ngay phía dưới anh từng lớp từng lớp mở ra thân thể của bản thân, Chu Ngự rơi ngay vào trung tâm của nó.
Đó là chất lỏng màu vàng, Chu Ngự không kịp… chuẩn bị, bên tai truyền đến âm thanh cằn nhằn nói nhiều, sau đó hoàn toàn bị bao phủ.
Từng sợi tóc của anh tản ra trong nước, không thể nào hô hấp, chất lỏng bao bọc xung quanh cái gì đó giống như kinh mạch, chúng quyện chặt vào nhau, tựa như một ly rượu sâm panh đầy.
Tất cả điều này giống như Earl Pease mở miệng nuốt anh xuống, chất lỏng này đều là dịch tiêu hóa của nó.
Chu Ngự cố rướn người về phía trước, dưỡng khí của anh ngày càng ít, anh sắp hết chịu nổi rồi, bỗng dưng có một cỗ lực lượng kéo anh xuống.
Dưỡng khí sắp hết, anh ho khan nuốt vào rất nhiều chất lỏng vàng.
Loại chất lỏng này không có hương vị gì, chính là khi tiến vào thân thế anh như muốn thẩm thấu vào trong từng mạch máu, mỗi một tế bào và thần kinh sâu bên trong của anh.
Chu Ngự dùng sức quơ tay quơ chân nhưng cơ thể lại không có một chút sức lực nào.
Thân thể anh ngày càng chìm sâu xuống, rốt cuộc đình chỉ giãy giụa.
Thẳng đến phút cuối cùng, ý thức của anh giống như rút khỏi thân xác, tứ chi của anh duỗi thẳng ra, tùy ý ở trong chất lỏng trôi nổi.
“Chu Ngự… Chu Ngự…”
Âm thanh nhu hòa vang lên, Chu Ngự chậm rãi mở mắt.
Mình chết rồi sao?
Mình còn hô hấp không?
Một bàn tay nhúng vào chất lỏng, Chu Ngự theo bản năng vươn tay nắm lấy.
Ngay sau đó là một lực lượng mạnh mẽ kéo anh lên khỏi mặt nước tiến vào một không gian bao la vô tận.
Mà trước mặt anh lúc này là một cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng.
Cô gái vô cùng tao nhã và cao quý làm anh nghĩ đến bộ phim Fairy Queen. (Tui không biết phim này, search google thì không thấy.)
“Cô là ai… Đây là đâu?”
Chu Ngự không biết đây có phải là ảo giác của mình trước khi chết không, hay là mình đang ở thế giới của người chết.
“Ta chính là Earl Pease đã vây khốn anh. Thật xin lỗi vì đã dùng phương thức như vậy để mời anh đến thế giới của ta.”
Chu Ngự nhìn vào ánh mắt đối phương, vô cùng bình thản, không hề có ý định công kích, ánh mắt của cô gái còn có vẻ từ ái.
“Mời tôi tới đây? Để làm gì?”
Earl Pease nở nụ cười “Ta đã nói với anh rồi, ta mất đi quả thực chính mình nuôi dưỡng ngàn năm, đó là đứa con của ta, ta đã mất đi người thừa kế huyết mạch của mình.”
“Đúng vậy, cô có nói. Cho nên? Chẳng lẽ cô muốn tôi trở thành dinh dưỡng cho quả thực kế tiếp của cô sao?”
Earl Pease lắc đầu.
“Cái gọi là di sản, ngoài các bản sao hay quan niệm lấy gen của con người ra, còn có tư tưởng nữa. Anh hẳn đã biết Earl Pease chúng ta là số ít thực vật có tư duy, có suy nghĩ của riêng mình.”
“Đúng vậy, tôi có nghe qua.”
“Ta đã sống hơn vạn năm, tổ tiên chúng ta quan sát những gì thấy được và truyền cho ta, rồi đến lượt ta truyền cho con của mình. Nhưng ta lại mất đi đứa con của mình, mà ta lại sắp đi tới đoạn cuối của sinh mệnh. Cho nên ta phải tìm một cơ thể sống để kế thừa trí nhớ của mình. Đây chính là di sản của Earl Pease chúng ta.”
“Cái gì? Tại sao lại chọn tôi? Nibelungen có rất nhiều sinh vật mà? Hơn nữa tôi lại là con người đến từ thế giới khác!”
Earl Pease nở nụ cười, nụ cười của cô như thể xem thấu được quá khứ lẫn tương lai.
“Bởi vì ngài lựa chọn anh. Có thể để anh kế thừa tất cả của ta, đây chính là vinh hạnh lớn nhất của ta.” (Tui nghĩ người có thể đưa ra lựa chọn hẳn có vị trí rất cao nên gọi là Ngài cho nó hợp.)
“‘Ngài’ là ai?”
Earl Pease từng bước tiến lại gần Chu Ngự, hai bàn tay cô đặt lên hai bên đầu Chu Ngự, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Quá trình chấp nhận này có chút đau đớn, nhưng đối với việc anh tồn tại trong Nibelungen là rất quan trọng.”
Nói xong, không hề cho Chu Ngự cơ hội nghi vấn hay cự tuyệt, một lực lượng giống như nước lũ mạnh mẽ xông thẳng vào đầu anh.
Chúng nó đánh sâu vào đầu Chu Ngự điên cuồng như lốc xoáy.
Đại não Chu Ngự kịch liệt đau đớn, tưởng chừng như muốn vỡ toát ra.
“A—-” Chu Ngự phát ra âm thanh thống khổ.
Nhiều mảnh ghép lóe lên trong tâm trí anh. Đủ loại nguồn gốc của tất cả sinh vật, chúng tiến hóa như thế nào và tuyệt chủng ra sao, những hình ảnh xẹt qua rất nhanh.
Chu Ngự không thể hô hấp, anh cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Thân thể anh giống như có một dòng nước lũ đánh sâu vào tan thành từng mảnh nhỏ.
“Chu Ngự… Anh sẽ sống sót.”
Âm thanh Earl Pease ngày càng xa, anh cảm thấy đau đớn dần biến mất.
Anh mất đi ý thức.
Ngô Vận ngồi máy bay trực thăng trở về căn cứ.
Hắn thoạt nhìn vô cùng chật vật, khi hắn đi về phía văn phòng của Tống Trí, các thành viên ở tổ đội khác đi ngang qua nhìn hắn.
Khi hắn bước vào văn phòng, vấn đề đối phương hỏi đầu tiên chính là “Có lấy được quả thực từ Earl Pease không?”
Lạnh như băng, vĩnh viễn không để ý tới sống chết của người khác… Một chút cũng không lệch lạc gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên Ngô Vận có xúc động muốn đánh tên nam nhân này một trận.
“Không có, Earl Pease kia nói nó không có quả thực.”
“Không có quả thực? Điều này làm sao có thể chứ? Chúng tôi đã quan sát nó đã được 3 năm!
Khoan đã… Cậu vừa nói là nó nói không có quả thực, đó là ý gì?”
“Earl Pease không có bắt chước được các sinh vật khác nhưng suy nghĩ của nó có thể thâm nhập vào tâm trí của những sinh vật khác. Nghiên cứu viên Triệu Tiểu Bình bị nó khống chế, làm người phát ngôn cho nó. Quả thực của nó bị một sinh vật cấp S lấy đi.”
Ngô Vận đem ghi chép của nghiên cứu viên đặt lên bàn Tống Trí.
“Tốt lắm. Tôi biết cậu đã cố gắng hết sức. Cậu mang những thông tin này về đều là sự thật, đây sẽ là tư liệu nghiên cứu Earl Pease có giá trị nhất. Cậu có thể về nghỉ ngơi, tuy rằng cậu không mang được quả thực Earl Pease về như yêu cầu của nhiệm vụ nhưng tập đoàn Cự Lực vẫn thanh toán đầy đủ theo hợp đồng mà cậu đã kí trước đó.”
Tống Trí trả lời một cách máy móc.
“Cứ như vậy? Ông có biết Chu Ngự đã chết rồi không?” Ngô Vận siết chặt nắm tay.
Hắn là người chưa bao giờ xúc động, thậm chí còn xem nhẹ cái chết. Nhưng giây phút này hắn rất muốn rút súng bắn rụng đầu Tống Trí. (Me too ~)
“Cậu ta đã chết, vậy giờ tôi chỉ có thể đem lương hưu của cậu ta đưa cho giáo sư Chu, dùng hết sức lực của mình giúp đỡ giáo sư nghiên cứu. Không chừng giáo sư Chu có thể tìm ra phương pháp chữa khỏi bệnh của bản thân mình. Điều mà cậu nên làm bây giờ là dùng toàn lực bảo vệ giáo sư Chu. Chẳng lẽ bây giờ tôi phải khóc lóc đau khổ, sẽ có ý nghĩa gì sao?”
Tống Trí lạnh lùng nhìn Ngô Vận, giống như một đứa trẻ đang cố tình gây chuyện vậy.
Hắn nói hoàn toàn có lý, Ngô Vận không thể phản bác được gì.
“Cậu có biết vì sao cậu đối với tôi sinh ra cảm xúc lớn như vậy không?” Tống Trí hỏi.
“Ha? Vì cái gì? Chẳng lẽ Tống tiến sinh còn nghiên cứu cả tâm lý học?”
“Các cậu không được trách cứ tập đoàn Cự Lực đã đưa ra nhiệm vụ này cho các cậu. Bởi vì trước khi nhận nhiệm vụ các cậu chắc hẳn đã biết trước được sự nguy hiểm và tỉ lệ tử vong không hề nhỏ. Cậu xúc động chẳng qua là đối phương đã hy sinh tính mạng để cứu cậu, nhưng lại không phải là cậu.”
Ngô Vận nhắm chặt hai mắt, tận sâu trong nội tâm hắn hiểu được Tống Trí nói không có sai.
“Ngô Vận, cậu còn chưa hiểu thái độ làm người của Chu Ngự sao? Người như Chu Ngự, cậu ta không quan tâm đến ngày tận thế sẽ như thế nào mà chỉ đánh cược tính mạng để cứu người trọng yếu đối với cậu ta. Hơn nữa cậu ta tin tưởng cậu có thể bảo vệ tốt Chu Thanh, cho nên cậu ta mới hy sinh để cứu cậu. Cậu không được phụ lòng tin tưởng của cậu ta.”
Ngô Vận nghẹn ngào.
“Cậu nó thể đi ra ngoài. Tôi còn muốn thay cậu giải thích cho giáo sư Chu biết vì sao Chu Ngự chưa trở về.”
Ngô Vận không nói gì, đi ra khỏi văn phòng. Hắn dựa lưng vào tường, mọi thứ cơ hồ muốn ép hắn đến ngạt thở.
Hắn có bao nhiêu muốn Chu Ngự còn sống, bọn họ cùng nhau ngồi trong nhà ăn uống bia tán gẫu những chuyện trên trời dưới đất.
Trong văn phòng vang lên giọng nói của Tống Trí “Tiểu đội Alpha, tôi muốn các người chấp hành một nhiệm vụ đi xác nhận cái hang Earl Pease sinh trưởng. Nếu có thể, hãy tìm kiếm thi thể của Chu Ngự, bất luận là sống hay chết, tôi muốn được biết rõ.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Trong văn phòng yên lặng, Tống Trí đan hai bàn tay lại đặt trên trán.
“Vì sao tôi lại có cảm giác cậu chưa chết vậy? Hãy cho tôi xem lại cái kỳ tích trước đó đi, một lần nữa mang lại kinh hỉ cho tôi đi… Chu Ngự…”
Mà giờ phút này, Chu Ngự mệt mỏi mở mắt.
Mặt trời sắp lặn về phía Tây, ánh nắng từ đỉnh hang chiếu nghiêng xuống, vừa lúc chiếu sáng cả đáy hang.
Chu Ngự mãnh liệt hô hấp một trận, có cảm giác máu toàn thân dồn về phía đầu ngón tay, ngón tay của anh thoáng run lên, ý thức trở về.
Đây là đâu?
Chu Ngự giật giật cơ thể, xoay người nhìn lên trời.
Earl Pease đâu? Cành lá của nó không phải bao phủ phía trên đỉnh hang sao? Như thế nào mình lại thấy được bầu trời?
Chu Ngự cúi đầu nhìn, phát hiện đầu gối của mình đang ở trong một cái hồ chất lỏng trong suốt.
Anh lắc lắc đầu, rõ ràng mình bị Ma Quỷ Đằng kéo vào trong chất lỏng màu vàng ngay tại trung tâm của Earl Pease!
Nhìn khắp nơi xung quanh, Chu Ngự nhìn dưới đáy tản ra cành lá của Earl Pease giờ đây toàn bộ bị héo rũ mất đi sinh khí.
Những bông hoa trắng cũng héo queo.
Lá cũng còn lại một màu xanh nhợt nhạt.
Chu Ngự đứng lên, bước ra khỏi hồ chất lỏng ở trung tâm của Earl Pease.
Ngô Vận giơ cánh tay nhìn thoáng qua, sau đó điều chỉnh góc độ sao cho đúng vị trí.
“Làm sao vậy?” Chu Ngự hỏi.
“Căn cứ vào khoảng cách và phương hướng… Hắn tựa hồ đang ở bên trong Earl Pease…” Ngô Vận gắt gao nhíu mày lại.
Là Earl Pease nuốt lấy nghiên cứu viên kia sao?
Bọn họ bị Earl Pease dụ dỗ vào đây để trở thành chất dinh dưỡng của nó sao?
“Mang mặt nạ vào.” Chu Ngự đem mặt nạ bảo hộ mang vào.
Ngô Vận nhất thời hiểu được ý tứ của Chu Ngự, hắn nắm chặt cổ tay Chu Ngự “Cho dù đạn gây mê đối với đám đom đóm hoặc Kiếm Xương Bướm có tác dụng nhưng chưa chắc đối với Earl Pease sẽ có tác dụng!”
“Làm thử sẽ biết. Ngô Vận, đừng quên đứa con của anh. Dù sao khả năng chúng ta quay lại con đường cũ là không có, không bằng thử một chút. Hơn nữa tôi có dự cảm anh sẽ lấy được bản ghi chép của nghiên cứu viên kia cùng với một thu hoạch bất ngờ bình an trở về.”
“… Dự cảm gì chứ… Nếu như cậu hay không có dự cảm thì tôi đây thế nào?” Ngô Vận bất đắc dĩ cười hỏi.
Là chết ở chỗ này?
Hay có thế… có cơ hội nhìn con gái của mình?
“Không cần phải suy nghĩ về sau sẽ như thế nào đâu. Tương lai chính là sự thay đổi, còn ‘về sau’ thì lại là chịu ràng buộc để đi tiếp.”
Nói xong, Chu Ngự liền ném mạnh vũ khí cuối cùng của anh – đạn gây mê ra ngoài.
Lựu đạn ở không trung bùng nổ, khí gây mê thoát ra tứ phía.
Đây là một không gian bị phong bế dưới lòng đất, đối với đạn gây mê mà nói thì nới đây phát huy tác dụng của nó cực kỳ hiệu quả.
Chu Ngự thầm đếm thời gian trong đầu: Một giây, hai giây, ba giây,…, chín giây, mười giây!
Đang bám vào trung tâm của hoa – Kiếm Xương Bướm đều rớt xuống, tiếp theo là đám đom đóm phát ra ánh sáng xanh, chúng nó rơi xuống tựa như tạo thành một trận mưa màu xanh, khung cảnh trông rất ngoạn mục.
Thời điểm đó tựa như một ảo giác vậy.
Cả mặt đất đều bị phủ kín.
Hơn nữa loại thuốc mê này hòa tan vào nước, nếu đối với đom đóm phát ra ánh sáng xanh và
Kiếm Xương Bướm có tác dụng thì Thủy Sinh Long trong hồ nước cũng sẽ bị, nhưng chỉ là hiệu quả không được lâu lắm.
Chu Ngự làm động tác ‘tiến tới’.
Bọn họ phải giành giật từng phút từng giây.
Càng tiếp cận Earl Pease, bọn họ càng cảm thấy được sự thần kỳ của cái cây này.
Mỗi bộ phận của cái cây như là một sinh vật độc lập có ý thức của riêng mình, trong khoảnh khắc Chu Ngự ngẩng đầu nhìn thoáng qua liền sinh ra sự thành kính khó hiểu.
Earl Pease giống như là một trưởng giả nhìn thấu tất cả vạn vật trên thế gian, rũ ánh mắt thương xót nhìn chăm chú vào bọn họ.
Trong nháy mắt đó, nhịp đập trái tim của Chu Ngự như hòa làm một với từng nhịp lưu động của Earl Pease.
Ngô Vận nhìn máy định vị trên cổ tay, từng bước tiến lại gần Earl Pease. Điều làm cho hắn kinh ngạc chính là vị trí của nghiên cứu viên kia nằm ngay dưới tán cây của Earl Pease, không có bị đom đóm hay Kiếm Xương Bướm gây thương tích, cũng không có bị Ma Quỷ Đằng siết chết.
Ngô Vận lấy tay đè lên cổ tay hắn, phát hiện mạch của hắn vẫn đập vững vàng.
Chuyện này cơ hồ không thể xảy ra được.
Ngô Vận có thể xác định một điều, Earl Pease đã dùng tên nghiên cứu viên này làm mồi nhử dụ bọn họ tiến vào đây!
Mục đích của nó là gì?
Ngay lúc đó, tên nghiên cứu viên đang mê man bỗng dưng mở mắt, Ngô Vận hết hồn lui lại phía sau.
Hắn chậm rãi đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười mà Ngô Vận chưa bao giờ gặp qua.
Bình tĩnh, trầm ổn, hơn nữa còn rất cao quý.
“Chào mừng đến với thế giới của ta.”
Đó là một thanh âm vô cùng thanh tạo, trong không gian rộng lớn này, tiếng nói đó như một ngôi sao rơi xuống phá tan bầu không khí yên tĩnh này.
“Ngươi là ai? Đây không phải là âm thanh của Triệu Tiểu Bình!”
Tuy rằng Ngô Vận và nghiên cứu viên Triệu Tiểu Bình không có quen biết nhau, nhưng có gặp nhau vài lần khi thực hiện nhiệm vụ. Giọng nói và cử chỉ của Triệu Tiểu Bình hắn còn nhớ rõ.
Nhưng hiện tại người này tuyệt đối không phải là Triệu Tiểu Bình!
Ánh mắt Triệu Tiểu Bình lướt qua bả vai Ngô Vận nhìn về phía Chu Ngự “Vậy còn ngươi?
Ngươi cảm thấy ta là ai?”
Chu Ngự so với Ngô Vận bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Ngươi là Earl Pease.” Chu Ngự trả lời.
Ngô Vận trợn to mắt, hắn lập tức hiểu ra Earl pease đã dùng phương thức khống chế sinh vật.
Nó tuy rằng không phải là sinh vật cấp S có thể bắt chước hành vi của con người, nhưng mặt khác nó có thể tiến vào tâm trí của sinh vật và khống chế chúng.
“Ngươi mời chúng ta tới đây nhằm mục đích gì?” Chu Ngự nắm chặt khẩu súng trong tay mình, lạnh lùng nhìn Triệu Tiểu Bình như là tùy thời có thể nổ súng bắn Earl Pease.
Anh mặc kệ mình đang lâm vào hoàn cảnh châu chấu đá xe, anh đều dùng toàn lực ứng phó để mở ra một con đường sống cho Ngô Vận.
“Đừng nên làm vậy Chu Ngự. khẩu súng của ngươi không đủ độ mạnh để có thể xuyên thấu cơ thể ta.” Triệu Tiểu Bình nghiêng mặt đi đến, ánh mắt trêu tức của hắn nhìn Chu Ngự, càng nhiều hơn là sự siêu việt trên cả con người.
Ngô Vận cảm giác được bầu không khí trở nên nguy hiểm, Earl Pease có thể nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ… Nó cũng có thể tùy thời khống chế mình hoặc Chu Ngự, làm cho bọn họ tự giết lẫn nhau.
“Rốt cuộc là ngươi muốn cái gì? Nếu như ngươi xem ta và Chu Ngự là con mồi thì không cần phải nhiều lời vô nghĩa như vậy.”
“Ngươi nên biết, là một Earl Pease, ta nuôi dưỡng ngàn năm mới cho ra một quả, nhưng ta đã đem quả kia trao cho một sinh so với ta có cấp bậc cao hơn rồi.” (Biết là ai không nè ~)
Lời nói của Triệu Tiểu Bình làm cho Ngô Vận và Chu Ngự kinh ngạc.
Sinh vật có cấp bậc cao hơn Earl Pease thì chỉ có thể là sinh vật cấp S!
“Vì vậy ta đã mất đi huyết mạch thừa kế của mình rồi.”
Ngô Vận theo bản năng lùi về sau một bước.
Như vậy mục đích mà Earl Pease dụ bọn họ tới đây thực chất là để bọn họ trở thành chất dinh dưỡng cho đời sau của nó!
Nó muốn nuôi dưỡng ra một quả nữa, vậy nó cần…
“Chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi đi. Chỉ còn 3 phút nữa là khí mê sẽ hết tác dụng.
Nhóm thần dân của ta sẽ tỉnh lại. Nếu các ngươi dùng tốc độ nhanh nhất của mình thì may ra có thể chạy thoát khỏi đây.”
“Leo lên sao?” Ngô Vận hoàn toàn bối rối.
Triệu Tiểu Bình cười cười giơ tay chỉ phía trên đầu của mình.
Chu Ngự và Ngô Vận cùng nhau ngửa mặt lên, cành lá của Earl Pease nhẹ nhàng lay động, vài tia ánh sáng xuyên qua khe lá chiếu xuống mặt Chu Ngự, nhưng ánh sáng của buổi trưa thực chói mắt làm cho Chu Ngự theo bản năng xoay mặt qua hướng khác.
Nói cách khác, không gian dưới này không hoàn toàn bị phong bế, chính là cành lá của Earl
Pease quá mức rậm rạp đem phía trên toàn bộ che kín!
“Chúng ta khác với con người luôn dối trá hứa hẹn này nọ. Một khi hứa điều gì thì sẽ thực hiện được lời hứa của mình. Thời gian quá nhàm chán, cho ta vui đùa chút đi. Thời gian đang trôi qua a! Nhanh lên a! Những đứa con của ta sắp tỉnh rồi đó!”
Giây tiếp theo, Chu Ngự liền cầm dây thừng đứng ở tư thế ngắm bắn, mạnh mẽ hướng phía trên cao bắn một phát.
“Đi thôi! Ngô Vận!” Chu Ngự gầm nhẹ một tiếng làm cho Ngô Vận hoàn hồn trở lại.
Hai người bám dây thừng nhanh chóng hướng phía trên mà leo. Bon họ cơ hồ là liều mạng mà leo.
Đối với Earl Pease mà nói, bọn họ vô cùng nhỏ bé tựa như những con kiến mà thôi.
Một phút động hồ trôi qua, bọn họ chỉ mới xâm nhập vào bên trong cành lá của Earl Pease.
Mồ hôi men theo thái dương của Chu Ngự chảy xuống, anh một cước dẫm nát đóa hoa của Earl Pease, mượn lực nhảy về phía trước, lại tiếp tục dẫm lên Ma Quỷ Đằng nhảy lên.
Ngô Vận cũng thập phần lưu loát, giây phút này bọn họ không còn quan tâm Earl Pease đang đùa giỡn họ hay chỉ vì thời gian nhàm chán mà đem bọn họ ra làm trò vui.
Hai phút trôi qua, bọn họ thậm chí vẫn chưa đi được nửa quãng đường.
Nhưng bọn họ không hề bỏ cuộc.
Đúng ba phút đồng hồ, đám sinh vật ngủ say dần tỉnh lại.
Mà bọn họ vừa mới đi tới nửa đường, có thể thấp thoáng thấy được ánh sáng.
Chu Ngự thấy vô số đom đóm xanh và Kiếm Xương Bướm xuyên qua khe hở cành lá hướng bọn họ bay tới.
Thời gian đã không còn đủ!
Chu Ngự đến trước mặt Ngô Vận “Đưa dây thừng của anh cho tôi!”
“Cái gì?”
“Giữ chặt!” Chu Ngự nói xong, đem phần dây thừng của mình và của Ngô Vận cột lại với nhau, sau đó vòng từng vòng qua người Ngô Vận buộc chặt, phần kia Chu Ngự bắn về phía một cành cây cao.
Nhưng móng vuốt kim loại không bắn vào cành cây mà hướng vào một nơi khác.
Chu Ngự bắt lấy vuốt kim loại, Ngô Vận hiểu anh muốn làm gì.
“Chu Ngự! Không được!”
“Thay tôi chiếu cố tốt Chu Thanh! Mục tiêu của Earl Pease chính là tôi!”
Nói xong Chu Ngự thả người xuống dưới.
“Chu Ngự!” Ngô Vận muốn vươn tay bắt lấy anh, nhưng phần dây thừng chịu sức nặng của
Chu Ngự kéo phần dây buộc quanh người Ngô Vận kéo hắn hắn lên, Ngô Vận chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Ngự bị đám Ma Quỷ Đằng quấn lấy kéo xuống.
Ma Quỷ Đằng càng kéo mạnh, tốc độ Ngô Vận bị kéo lên càng nhanh. (Chắc ở đây sử dụng nguyên lí ròng rọc. Bên nặng hơn sẽ kéo bên nhẹ hơn lên)
Chu Ngự mở to mắt thấy Ngô Vận đang muốn bắt lấy một cành cây và tháo lỏng dây thừng.
“Đừng lãng phí mạng sống của tôi!” Chu Ngự lớn tiếng nhắc nhở Ngô Vận, nhưng anh liền bị cành lá của Earl Pease bao phủ.
Nước mắt Ngô Vận tuôn rơi như mưa, hắn nghiến răng nghiến lợi, đối với sinh vật cường đại khiến hắn vô lực kháng cự.
Hắn hối hận vì đã kể chuyện của con gái mình cho Chu Ngự nghe, nếu như hắn không nói thì Chu Ngự đã không cần phải hy sinh tính mạng để cứu hắn.
Ánh nắng chiếu xuống người hắn, tuy rằng cách đỉnh còn một khoảng dài nhưng đám đom đóm đó sẽ không bay tới. Loại sinh vật này chỉ hoạt động trong bóng tối, ánh sáng chiếu vào nó sẽ vỡ tan, nhưng hắn còn e sợ Kiếm Xương Bướm, tuy hắn đã tiêm thuốc ức chế nhưng nếu Earl Pease không cần mạng của hắn thì đám Kiếm Xương Bướm sẽ không tấn công hắn.
Trong đầu Ngô Vận không ngừng vang lên tiếng nói của Chu Ngự ‘Đừng lãng phí mạng sống của tôi!’, vô luận trong lòng có bao nhiêu thống hận bản thân, vô luận có bao nhiêu khát vọng muốn nhảy xuống cứu Chu Ngự nhưng hắn chỉ có thể đành cắn răng tiếp tục tiến về phía trước.
Lúc hắn leo lên được miệng hang, hắn phát hiện mình đang đứng ở rìa của một vách đá.
Hắn quỳ xuống chống hai tay lên đất, nước mắt không ngừng rơi.
Hắn đã mất đi rất nhiều đồng đội, nhưng chỉ có Chu Ngự… là người mà hắn không muốn mất đi nhất.
Hắn lấy lau nước mắt, đứng lên xác định phương hướng về căn cứ.
Bước chân của hắn run rẩy, tâm trí của hắn bây giờ tràn ngập hình ảnh Chu Ngự kể cả lần đầu tiên gặp mặt.
Hắn lấy tay che mắt mình lại.
“Mày là một kẻ vô liêm sỉ! Mình nên… Như thế nào có thể đối mặt Chu Thanh nói hết sự thật đây?”
Giây phút Chu Ngự bị Ma Quỷ Đằng kéo xuống, Earl Pease ngay phía dưới anh từng lớp từng lớp mở ra thân thể của bản thân, Chu Ngự rơi ngay vào trung tâm của nó.
Đó là chất lỏng màu vàng, Chu Ngự không kịp… chuẩn bị, bên tai truyền đến âm thanh cằn nhằn nói nhiều, sau đó hoàn toàn bị bao phủ.
Từng sợi tóc của anh tản ra trong nước, không thể nào hô hấp, chất lỏng bao bọc xung quanh cái gì đó giống như kinh mạch, chúng quyện chặt vào nhau, tựa như một ly rượu sâm panh đầy.
Tất cả điều này giống như Earl Pease mở miệng nuốt anh xuống, chất lỏng này đều là dịch tiêu hóa của nó.
Chu Ngự cố rướn người về phía trước, dưỡng khí của anh ngày càng ít, anh sắp hết chịu nổi rồi, bỗng dưng có một cỗ lực lượng kéo anh xuống.
Dưỡng khí sắp hết, anh ho khan nuốt vào rất nhiều chất lỏng vàng.
Loại chất lỏng này không có hương vị gì, chính là khi tiến vào thân thế anh như muốn thẩm thấu vào trong từng mạch máu, mỗi một tế bào và thần kinh sâu bên trong của anh.
Chu Ngự dùng sức quơ tay quơ chân nhưng cơ thể lại không có một chút sức lực nào.
Thân thể anh ngày càng chìm sâu xuống, rốt cuộc đình chỉ giãy giụa.
Thẳng đến phút cuối cùng, ý thức của anh giống như rút khỏi thân xác, tứ chi của anh duỗi thẳng ra, tùy ý ở trong chất lỏng trôi nổi.
“Chu Ngự… Chu Ngự…”
Âm thanh nhu hòa vang lên, Chu Ngự chậm rãi mở mắt.
Mình chết rồi sao?
Mình còn hô hấp không?
Một bàn tay nhúng vào chất lỏng, Chu Ngự theo bản năng vươn tay nắm lấy.
Ngay sau đó là một lực lượng mạnh mẽ kéo anh lên khỏi mặt nước tiến vào một không gian bao la vô tận.
Mà trước mặt anh lúc này là một cô gái mặc một chiếc váy dài màu trắng.
Cô gái vô cùng tao nhã và cao quý làm anh nghĩ đến bộ phim Fairy Queen. (Tui không biết phim này, search google thì không thấy.)
“Cô là ai… Đây là đâu?”
Chu Ngự không biết đây có phải là ảo giác của mình trước khi chết không, hay là mình đang ở thế giới của người chết.
“Ta chính là Earl Pease đã vây khốn anh. Thật xin lỗi vì đã dùng phương thức như vậy để mời anh đến thế giới của ta.”
Chu Ngự nhìn vào ánh mắt đối phương, vô cùng bình thản, không hề có ý định công kích, ánh mắt của cô gái còn có vẻ từ ái.
“Mời tôi tới đây? Để làm gì?”
Earl Pease nở nụ cười “Ta đã nói với anh rồi, ta mất đi quả thực chính mình nuôi dưỡng ngàn năm, đó là đứa con của ta, ta đã mất đi người thừa kế huyết mạch của mình.”
“Đúng vậy, cô có nói. Cho nên? Chẳng lẽ cô muốn tôi trở thành dinh dưỡng cho quả thực kế tiếp của cô sao?”
Earl Pease lắc đầu.
“Cái gọi là di sản, ngoài các bản sao hay quan niệm lấy gen của con người ra, còn có tư tưởng nữa. Anh hẳn đã biết Earl Pease chúng ta là số ít thực vật có tư duy, có suy nghĩ của riêng mình.”
“Đúng vậy, tôi có nghe qua.”
“Ta đã sống hơn vạn năm, tổ tiên chúng ta quan sát những gì thấy được và truyền cho ta, rồi đến lượt ta truyền cho con của mình. Nhưng ta lại mất đi đứa con của mình, mà ta lại sắp đi tới đoạn cuối của sinh mệnh. Cho nên ta phải tìm một cơ thể sống để kế thừa trí nhớ của mình. Đây chính là di sản của Earl Pease chúng ta.”
“Cái gì? Tại sao lại chọn tôi? Nibelungen có rất nhiều sinh vật mà? Hơn nữa tôi lại là con người đến từ thế giới khác!”
Earl Pease nở nụ cười, nụ cười của cô như thể xem thấu được quá khứ lẫn tương lai.
“Bởi vì ngài lựa chọn anh. Có thể để anh kế thừa tất cả của ta, đây chính là vinh hạnh lớn nhất của ta.” (Tui nghĩ người có thể đưa ra lựa chọn hẳn có vị trí rất cao nên gọi là Ngài cho nó hợp.)
“‘Ngài’ là ai?”
Earl Pease từng bước tiến lại gần Chu Ngự, hai bàn tay cô đặt lên hai bên đầu Chu Ngự, chậm rãi nhắm mắt lại.
“Quá trình chấp nhận này có chút đau đớn, nhưng đối với việc anh tồn tại trong Nibelungen là rất quan trọng.”
Nói xong, không hề cho Chu Ngự cơ hội nghi vấn hay cự tuyệt, một lực lượng giống như nước lũ mạnh mẽ xông thẳng vào đầu anh.
Chúng nó đánh sâu vào đầu Chu Ngự điên cuồng như lốc xoáy.
Đại não Chu Ngự kịch liệt đau đớn, tưởng chừng như muốn vỡ toát ra.
“A—-” Chu Ngự phát ra âm thanh thống khổ.
Nhiều mảnh ghép lóe lên trong tâm trí anh. Đủ loại nguồn gốc của tất cả sinh vật, chúng tiến hóa như thế nào và tuyệt chủng ra sao, những hình ảnh xẹt qua rất nhanh.
Chu Ngự không thể hô hấp, anh cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Thân thể anh giống như có một dòng nước lũ đánh sâu vào tan thành từng mảnh nhỏ.
“Chu Ngự… Anh sẽ sống sót.”
Âm thanh Earl Pease ngày càng xa, anh cảm thấy đau đớn dần biến mất.
Anh mất đi ý thức.
Ngô Vận ngồi máy bay trực thăng trở về căn cứ.
Hắn thoạt nhìn vô cùng chật vật, khi hắn đi về phía văn phòng của Tống Trí, các thành viên ở tổ đội khác đi ngang qua nhìn hắn.
Khi hắn bước vào văn phòng, vấn đề đối phương hỏi đầu tiên chính là “Có lấy được quả thực từ Earl Pease không?”
Lạnh như băng, vĩnh viễn không để ý tới sống chết của người khác… Một chút cũng không lệch lạc gì.
Nhưng đây là lần đầu tiên Ngô Vận có xúc động muốn đánh tên nam nhân này một trận.
“Không có, Earl Pease kia nói nó không có quả thực.”
“Không có quả thực? Điều này làm sao có thể chứ? Chúng tôi đã quan sát nó đã được 3 năm!
Khoan đã… Cậu vừa nói là nó nói không có quả thực, đó là ý gì?”
“Earl Pease không có bắt chước được các sinh vật khác nhưng suy nghĩ của nó có thể thâm nhập vào tâm trí của những sinh vật khác. Nghiên cứu viên Triệu Tiểu Bình bị nó khống chế, làm người phát ngôn cho nó. Quả thực của nó bị một sinh vật cấp S lấy đi.”
Ngô Vận đem ghi chép của nghiên cứu viên đặt lên bàn Tống Trí.
“Tốt lắm. Tôi biết cậu đã cố gắng hết sức. Cậu mang những thông tin này về đều là sự thật, đây sẽ là tư liệu nghiên cứu Earl Pease có giá trị nhất. Cậu có thể về nghỉ ngơi, tuy rằng cậu không mang được quả thực Earl Pease về như yêu cầu của nhiệm vụ nhưng tập đoàn Cự Lực vẫn thanh toán đầy đủ theo hợp đồng mà cậu đã kí trước đó.”
Tống Trí trả lời một cách máy móc.
“Cứ như vậy? Ông có biết Chu Ngự đã chết rồi không?” Ngô Vận siết chặt nắm tay.
Hắn là người chưa bao giờ xúc động, thậm chí còn xem nhẹ cái chết. Nhưng giây phút này hắn rất muốn rút súng bắn rụng đầu Tống Trí. (Me too ~)
“Cậu ta đã chết, vậy giờ tôi chỉ có thể đem lương hưu của cậu ta đưa cho giáo sư Chu, dùng hết sức lực của mình giúp đỡ giáo sư nghiên cứu. Không chừng giáo sư Chu có thể tìm ra phương pháp chữa khỏi bệnh của bản thân mình. Điều mà cậu nên làm bây giờ là dùng toàn lực bảo vệ giáo sư Chu. Chẳng lẽ bây giờ tôi phải khóc lóc đau khổ, sẽ có ý nghĩa gì sao?”
Tống Trí lạnh lùng nhìn Ngô Vận, giống như một đứa trẻ đang cố tình gây chuyện vậy.
Hắn nói hoàn toàn có lý, Ngô Vận không thể phản bác được gì.
“Cậu có biết vì sao cậu đối với tôi sinh ra cảm xúc lớn như vậy không?” Tống Trí hỏi.
“Ha? Vì cái gì? Chẳng lẽ Tống tiến sinh còn nghiên cứu cả tâm lý học?”
“Các cậu không được trách cứ tập đoàn Cự Lực đã đưa ra nhiệm vụ này cho các cậu. Bởi vì trước khi nhận nhiệm vụ các cậu chắc hẳn đã biết trước được sự nguy hiểm và tỉ lệ tử vong không hề nhỏ. Cậu xúc động chẳng qua là đối phương đã hy sinh tính mạng để cứu cậu, nhưng lại không phải là cậu.”
Ngô Vận nhắm chặt hai mắt, tận sâu trong nội tâm hắn hiểu được Tống Trí nói không có sai.
“Ngô Vận, cậu còn chưa hiểu thái độ làm người của Chu Ngự sao? Người như Chu Ngự, cậu ta không quan tâm đến ngày tận thế sẽ như thế nào mà chỉ đánh cược tính mạng để cứu người trọng yếu đối với cậu ta. Hơn nữa cậu ta tin tưởng cậu có thể bảo vệ tốt Chu Thanh, cho nên cậu ta mới hy sinh để cứu cậu. Cậu không được phụ lòng tin tưởng của cậu ta.”
Ngô Vận nghẹn ngào.
“Cậu nó thể đi ra ngoài. Tôi còn muốn thay cậu giải thích cho giáo sư Chu biết vì sao Chu Ngự chưa trở về.”
Ngô Vận không nói gì, đi ra khỏi văn phòng. Hắn dựa lưng vào tường, mọi thứ cơ hồ muốn ép hắn đến ngạt thở.
Hắn có bao nhiêu muốn Chu Ngự còn sống, bọn họ cùng nhau ngồi trong nhà ăn uống bia tán gẫu những chuyện trên trời dưới đất.
Trong văn phòng vang lên giọng nói của Tống Trí “Tiểu đội Alpha, tôi muốn các người chấp hành một nhiệm vụ đi xác nhận cái hang Earl Pease sinh trưởng. Nếu có thể, hãy tìm kiếm thi thể của Chu Ngự, bất luận là sống hay chết, tôi muốn được biết rõ.”
“Vâng, thưa tiên sinh.”
Trong văn phòng yên lặng, Tống Trí đan hai bàn tay lại đặt trên trán.
“Vì sao tôi lại có cảm giác cậu chưa chết vậy? Hãy cho tôi xem lại cái kỳ tích trước đó đi, một lần nữa mang lại kinh hỉ cho tôi đi… Chu Ngự…”
Mà giờ phút này, Chu Ngự mệt mỏi mở mắt.
Mặt trời sắp lặn về phía Tây, ánh nắng từ đỉnh hang chiếu nghiêng xuống, vừa lúc chiếu sáng cả đáy hang.
Chu Ngự mãnh liệt hô hấp một trận, có cảm giác máu toàn thân dồn về phía đầu ngón tay, ngón tay của anh thoáng run lên, ý thức trở về.
Đây là đâu?
Chu Ngự giật giật cơ thể, xoay người nhìn lên trời.
Earl Pease đâu? Cành lá của nó không phải bao phủ phía trên đỉnh hang sao? Như thế nào mình lại thấy được bầu trời?
Chu Ngự cúi đầu nhìn, phát hiện đầu gối của mình đang ở trong một cái hồ chất lỏng trong suốt.
Anh lắc lắc đầu, rõ ràng mình bị Ma Quỷ Đằng kéo vào trong chất lỏng màu vàng ngay tại trung tâm của Earl Pease!
Nhìn khắp nơi xung quanh, Chu Ngự nhìn dưới đáy tản ra cành lá của Earl Pease giờ đây toàn bộ bị héo rũ mất đi sinh khí.
Những bông hoa trắng cũng héo queo.
Lá cũng còn lại một màu xanh nhợt nhạt.
Chu Ngự đứng lên, bước ra khỏi hồ chất lỏng ở trung tâm của Earl Pease.