Con Bạch Mãnh này tựa như phát điên không ngừng va chạm vào phía sau của chiếc Hummer, toàn bộ đội viên trong xe không có kinh nghiệm đối chiến với dã thú tập kích, lại thêm tay súng không có chút kinh nghiệm nào, họng súng chĩa về phía dã thú nhưng không thế bắn trúng nó đượ, các đội viên trong xe không ai dám xuống xe và cũng chẳng ai dám mở cửa nổ súng. (Phái toàn bị thịt đi theo vướn tay vướn chân, cái ông Tống Trí mắc dịch này ~)
Tiếng nổ lớn kèm theo tiếng rống dữ dội của Bạch Mãnh, các đội viên không biết phải làm sao, chỉ biết trợn mắt há mồm ngồi nhìn, trừ bỏ tiểu đội trưởng Toby hô lớn “Mau khởi động súng máy! Tôi đến!”
“Lũ ngu ngốc này!” Ngô Vận thật sâu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Mắt thấy chiếc Hummer sắp sửa bị ném đi, Chu Ngự ngắm trúng mục tiêu, nổ một phát súng trúng ngay cái đầu của Bạch Mãnh, nó từ trên xe té xuống, mui xe phía sau của chiếc Hummer cơ hồ bị nghiền nát bét.
“Trời của tôi ơi! Quá mạo hiểm!” Ngô Vận vỗ vỗ lồng ngực của mình.
“Bạch Mãnh cũng dựa vào sự sợ hãi để cảm nhận con mồi. Tất cả chúng ta đều tiêm thuốc ức chế rồi mà sao nó có thể công kích chúng ta được? Nhất định là có vấn đề!” Chu Ngự nói.
Ngô Vận còn chưa kịp mở miệng, Chu Ngự đã đeo mặt nạ dưỡng khí lên, đi ra ngoài. Cái này làm cho Ngô Vận vô cùng sợ hãi.
“Chu Ngự! Cậu muốn làm cái gì? Cậu mau quay về cho tôi! Hey! Hey!”
Trong chiếc xe Hummer phía sau, toàn bộ đội viên chẳng ai có gan dám ra mở cửa, cũng chả ai dám ra khỏi xe. Bọn họ trơ mắt nhìn Chu Ngự đi tới chỗ xác chết của Bạch Mãnh.
Ngay tại thời điểm Ngô Vận cũng muốn xuống xe, bộ đàm truyền đến âm thanh của Chu Ngự “Ngô Vận, mau ngồi im trên xe cho tôi!”
Ngô Vận cứng ngắc leo lên xe lại, cầm lấy vô lăng, hướng bộ đàm nói “Chu Ngự, cậu cũng cút trở về cho tôi, cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Chỉ thấy Chu Ngự đột nhiên xoay người chạy về, một tay mở cửa lưu loát ngồi vào xe, nhanh chóng đóng cửa lại, tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.
Ngô Vận vừa quay đầu lại thì thấy trong thi thể của con Bạch Mãnh kia bay ra vô số côn trùng màu đen không rõ tên, chụm lại thành một đoàn dày đặc! Chắc con Bạch Mãnh kia bị đám côn trùng này điều khiển.
Ngô Vận nghểnh cổ nhìn, quả nhiên thi thể của Bạch Mãnh xẹp xuống như quả bóng xì hơi, chỉ còn lại cái túi da.
Những người ngồi trên chiếc Hummer phía sau đều là biểu tình hoảng sợ. Loại hoảng sợ này khác hoàn toàn với loại hoảng sợ khi thấy Bạch Mãnh hồi nãy.
Ngô Vận nhìn về phía Chu Ngự “Đám côn trùng nhỏ này rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Dựa theo tư liệu của tập đoàn Cự Lực thì đám côn trùng này có tên là Wind Talkers. Loại côn trùng này có thể xâm nhập vào cơ thể sinh vật thông qua da, lấy máu và toàn bộ nội tạng làm thức ăn, thậm chí có thể tiến vào đại não trở thành kí sinh vật để khống chế cơ thể vật chủ. Con Bạch Mãnh kia tấn công chúng ta là do bị Wind Talkers khống chế đại não.”
“Ôi trời ơi! Hóa ra là Wind Talkers! Tôi đã có nghe về đám côn trùng này tựa như một huyền thoại, không nghĩ rằng là chúng có thật! Giờ mới được tận mắt thấy chúng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên trở lại căn cứ hay là tiếp tục đi? Lỡ lại gặp phải đám côn trùng này thì sao?”
“Không cần lo lắng, đám Wind Talkers kia rất nhanh sẽ chết. Anh đừng quên tôi đã dùng đạn chứa độc tố thần kinh bắn trúng Bạch Mãnh, đám này vừa mới bay ra khỏi cơ thể Bạch Mãnh chắc chắn đã dính phải độc tố thần kinh, kiên trì không lâu nữa đâu, chúng nó sẽ chết thôi.”
“Lỡ như có một đám Wind Talkers nữa bay đến đây thì sao? Chúng ta không hiểu biết về địa hình của khu vực 12, tôi bỗng nhiên có loại linh cảm xấu.”
Chu Ngự đối với sự lo lắng của Ngô Vận tỏ vẻ đồng ý. Anh trực tiếp bật thiết bị liên lạc lên. Thiết bị liên lạc hiện tại được Lí Khiêm nâng cấp, phát ra sóng điện từ phù hợp với từ trường ở Nibelungen, có thể nhanh chóng liên lạc được với căn cứ.
Chu Ngự báo cáo tình huống xuất hiện Wind Talkers cho Tống Trí, Tống Trí nói cho anh biết ở trong mui xe của chiếc Hummer phía sau có trang bị một hộp thuốc, đây là loại thuốc màu vàng mới được căn cứ nghiên cứu ra, loại thuốc này có khả năng trợ giúp bọn họ chống các loại ký sinh trùng xâm nhập.
“Loại thuốc mới được nghiên cứu ra? Có hiệu quả không vậy trời?” Ngô Vận không nhịn được hỏi.
“Chúng các bạn có một chuyến đi đến khu vực 12 khoái trá!” Tống Trí nói.
Ngô Vận hoàn toàn không nói nên lời “Nếu đã trang bị sẵn thuốc sao không nói cho chúng ta biết?”
“Bởi vì chúng ta đã tiêm thuốc ức chế vào rồi, nếu tiêm thêm loại thuốc mới này vào sẽ sinh ra tác dụng phụ. Hàn Lật Đẳng có nói qua tác dụng phụ chính là bị chóng mặt, ù tai, buồn nôn, bất quá so với bị Wind Talkers khống chế, tôi thà bị chóng mặt, ù tai, buồn nôn còn hơn.”
Nói xong Chu Ngự liền thông báo cho mọi người phía sau, đem thuốc trong mui xe phía sau ra tiêm vào, sau đó tiếp tục khởi hành.
Vài giờ sau, bọn họ rốt cuộc cũng tới được vị trí cần tìm. Xa xa có thể thấy được đoàn xe chở lương thực.
Nhưng là chỗ tài xế hay chỗ phó lái đều không thấy người nào, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên đoàn xe, như một bức tranh được chắp vá lại, trông vô cùng nhàn nhã.
Sự im lặng như vậy khiến cho Chu Ngự cảm thấy có gì đó không bình thường.
Ngô Vận và Chu Ngự không có xuống xe, Chu Ngự híp mắt hỏi “Những người kia đâu?”
Ngô Vận cũng nhìn một lượt xung quanh, duy trì cảnh giác không có mở cửa xe “Đúng vậy a, tại sao lại không có người? Nếu như có nghỉ ngơi thì theo quy tắc của tập đoàn Cự Lực hẳn là phải ngồi trong xe chứ? Hơn nữa cửa xe cũng mở ra, hình như bọn họ do hoảng loạn nên đã rời khỏi nơi này rồi.”
Chu Ngự còn chưa kịp thông báo cho chiếc Hummer phía sau thì bọn họ đã hành động rồi.
Bọn họ trực tiếp đỗ xe ngay bên cạnh để kiểm tra, bọn họ mở cửa xe ra xem, phát hiện lương thực tiếp tế đã bốc hơi sạch bách. Lúc tiểu đội trưởng hướng Ngô Vận giơ ngón cái lên, Ngô Vận và Chu Ngự càng cảm thấy kì quái, ngay cả lương thực cũng biến mất sao?
Chu Ngự cầm bộ đàm liên lạc với tiểu đội trưởng Toby “Mọi người lập tức quay trở lại xe, tình huống nơi này có chút không thích hợp.”
Hơn nữa vị trí của đoàn xe tại một nơi rậm rạp thế này, rốt cuộc là cái gì đã khiến bọn họ tới đây.
Nhưng tiểu đội trưởng Toby đã bật bộ đàm bên trong đoàn xe để liên lạc với những người mất tích.
Ngô Vận lắc đầu “Quên đi, cho dù cậu vì muốn tốt cho bọn họ nhưng bọn họ chỉ nghĩ cậu muốn chỉ huy mà thôi, hẳn sẽ không nghe lời cậu đâu.”
Ngô Vận trực tiếp cầm bộ đàm nói với tiểu đội trưởng Toby “Mọi người kiểm tra một chút nữa đi, xem thử bình xăng có phải đã hết rồi không?”
“Hả? Thật kì quái! Bình xăng còn tới tận 2/3 lít, cũng đủ cho bọn họ về đến căn cứ nha!”
Cảm giác không ổn ngày càng mãnh liệt, Chu Ngự liền cầm bộ đàm lên nghiêm túc mở miệng “Mọi người lập tức quay trở về xe ngay! Nơi này có vấn đề!”
Ngay lúc đó, trong rừng phát ra âm thanh, các đội viên lập tức giơ súng, tiếng nạp đạn đồng loạt vang lên.
Chu Ngự cũng cầm súng lên.
Chỉ thấy một thân ảnh mặc trang phục ngụy trang đi ra, hắn giơ hai tay lên, một bộ dáng kinh ngạc “Ê! Các người muốn hù chết tôi sao?”
Tiểu đội trưởng Toby hạ súng xuống nói “Frankie! Là anh! Mọi người không ở trong xe chờ mệnh lệnh mà chạy đi đâu vậy?”
Chu Ngự thông qua kính ngắm bắn lạnh lùng nhìn Frankie, thấp giọng nói “Toàn bộ đội viên cảnh giác.”
Tiểu đội trưởng Toby liếc mắt nhìn thấy trên cánh tay Frankie nổi lên vô số mạch máu, thậm chí có chỗ hóa đen. Lại nhìn vào mắt hắn thấy trong mắt của hắn tràn đầy tơ máu.
“Đứng lại! Không được nhúc nhích!” Toby nhanh chóng chĩa súng ngay mi tâm của Frankie.
Frankie lộ ra biểu tình kinh ngạc, đi về phía trước nửa bước “Toby, anh làm sao vậy? Tôi là Frankie đây mà!”
“Tôi nói anh không được nhúc nhích!”
Những người khác cũng chĩa súng về phía Frankie, nhưng biểu tình trên mặt Frankie không hoảng sợ như mọi người nghĩ, ngay tại một phút, hắn bỗng nhiên trợn to hai mắt, liều lĩnh hướng Toby vung tay đánh vào gáy, Toby theo bản năng bóp cò trúng ngay mi tâm Frankie.
Trong nháy mắt có vô số côn trùng nhỏ màu đen từ hốc mắt Frankie ồ ạt bay ra, cũng từ lỗ tai bay ra, thậm chí là bay ra từ dưới lớp da, dày đặc một đoàn, khí thế vô cùng mãnh liệt cơ hồ muốn che lấp cả bầu trời.
“Má của tôi ơi!” Ngô Vận nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây ngẩn cả người, các đội viên khác cũng giơ súng lên xả mãnh liệt vào đám trùng, muốn đem chúng tách ra.
Frankie té ngã trên mặt đất, chỉ còn lại quân phục ngụy trang cùng với lớp da hư thôi và bộ xương, mất toàn bộ cơ quan nội tạng.
Bởi vì các đội viên đã tiêm loại thuốc mới vào, đàn côn trùng này không thể xâm nhập vào cơ thể bọn họ, chính là chúng phát ra âm thanh vô cùng chói tai, cứ bay xung quanh người bọn họ, trông vô cùng đáng ghét.
Chúng nó còn bay về phía xe của Ngô Vận và Chu Ngự,đâm vào kính xe, phát ra âm thanh lách cách.
Thừa dịp chúng nó vây quanh xe của Ngô Vận, các đội viên nhanh chóng chạy về xe. Nhưng điều bọn họ không nghĩ tới là, những đội viên vận chuyển lương thực thế nhưng lại từ trong rừng đi ra.
Bọn họ còn mang theo cả súng.
Ngô Vận và Chu Ngự ngồi trong xe, đám côn trùng vây đầy xe của bọn họ nên bọn họ chỉ nghe tiếng súng nổ vang trời.
“Toby! Toby mau trả lời! Đang xảy ra chuyện gì?” Ngô Vận chỉ có thể thông qua bộ đàm liên lạc với tiểu đội trưởng.
“Là Wind Talkers! Đoàn xe vận chuyển đi đến chỗ này không phải là do trùng hợp. Nơi này nhất định có một sào huyệt của Wind Talkers. Chúng nó đã khống chế đội viên vận chuyển, liên lạc căn cứ phái người đến cứu bọn họ, như vậy sẽ cung cấp cho Wind Talkers thêm nhiều thức ăn mới mẻ.” Thần sắc Chu Ngự âm trầm “Nếu tôi không lầm thì đám người đội viên bị Wind Talkers khống chế đang chiến đấu với tiểu đội của Toby.”
“Chúng ta không thể ra ngoài tiếp ứng được. Một khi mở cửa xe thì đám Wind Talkers sẽ ùa vào, chúng ta vẫn sẽ không nhìn thấy tình hình bên ngoài.” Ngô Vận đặt hai tay lên vô lăng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu tiểu đội của Toby bị xử lí thì bọn họ sẽ lập tức rời khỏi ngay.”
Lương thực tiếp tế là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn.
“Cậu có cảm thấy nhiệm vụ mà Tống Trí giao cho chúng ta không có đến một chút thoải mái. Tôi thấy Nibelungen không hề đáng sợ, mà Tống Trí mới thực sự là đáng sợ.”
Ngô Vận gắt gao nhìn chằm chằm vào mảnh tối đen trước cửa kính.
Chu Ngự nhìn đồng hồ đeo tay nói “Còn nửa phút nữa là Wind Talkers sẽ chết.”
Tiếng va chạm của đám côn trùng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Mà trận đấu súng bên ngoài cũng chấm dứt.
Rốt cuộc là bên nào thắng? Là tiểu đội bị Wind Talkers khống chế hay là tiểu đội của Toby?
Ngô Vận khởi động cần gạt nước, đem đám côn trùng màu đen bám trên cửa kính gạt xuống, hắn liền thấy Toby biểu tình thống khổ dựa vào thân cây, hai tay của hắn cong vẹo đến quỷ dị.
Lúc này có người gõ lên kính xe chỗ Ngô Vận, người bên ngoài lấy tay gạt hết đám trùng xuống, bọn họ nhìn thấy một gương mắt tươi cười đang ghé sát vào cửa kính.
“Hey, nếu tôi bắn chết Toby, chắc các anh đã xuống xe rồi nhỉ.”
Ngô Vận mở to mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Người kia không ai khác chính là đội trưởng của đoàn xe vận chuyển lương thực, Moriss.
Ánh mắt của Moriss cũng tràn đầy tơ máu, ẩn dưới trang phục ngụy trang mơ hồ có thể thấy những côn trùng nhỏ di chuyển trong mạch máu.
“Đi!”
Chu Ngự hô lớn một tiếng, thay Ngô Vận trực tiếp đạp chân ga.
Ngô Vận lập tức chuyển động vô lăng, nhanh chóng rời khỏi.
Ngô Vận cho xe nghiêng về một bên, Chu Ngự một bên thông qua kính ngắm chĩa súng về đám đội viên bị khống chế, anh bóp cò hạ được hai ba tên.
Nhưng Moriss lại mang theo những người còn sót lại leo lên chiếc xe Hummer của tiểu đội Toby đuổi theo.
Trong rừng rậm khoảng cách quá hẹp, Ngô Vận không thể quay đầu xe, mà bọn Moriss đuổi theo ngày càng gần.
Bọn họ cũng lấy ra súng bắn tới Chu Ngự và Ngô Vận.
Viên đạn trực tiếp bắn trúng cửa kính, loại súng này có lực xuyên phá rất mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cửa xe rất nhanh bị đục thủng lổ. Chu Ngự cũng dùng súng máy bắn trả lại đối phương.
Nháy mắt không khí xung quanh dày đặc mùi thuốc súng khốc liệt.
Mỗi lần nghe âm thanh bùm bùm, trái tim của Ngô Vận muốn nhảy ra ngoài!
Ngay tại lúc này, bánh xe của họ hình như bị vướng vào cái gì đó, rồ ga mạnh thế nào cũng không thể giãy ra được, có vẻ như bị kẹt thật rồi.
Mà Moriss lái xe chạy nhanh tới đụng vào xe bọn họ, ‘Bang—‘ một tiếng, cổ của Ngô Vận xém chút nữa bị gãy.
“Mẹ nó—-” Ngô Vận lấy súng ném qua cho Chu Ngự “Xuống xe!”
Bọn họ xuống xe không phải để liều mạng với Moriss, như vậy là không lý trí lắm.
Chu Ngự và Ngô Vận bước xuống xe đem hai cánh cửa mở ra, quả nhiên nghe thấy tiếng nổ súng truyền đến, nhưng đều bị cửa xe chặn lại.
Bọn họ rời khỏi xe thì mới phát hiện rễ của một thân cây cây bò ngoằn ngoèo trên mặt đất mắc vào bánh xe sau.
Không một giây chần chừ, hai người ghìm chặt súng chạy vào trong rừng.
Chu Ngự biết rõ, những đội viên bị bọn Wind Talkers khống chế sẽ nhanh chóng đuổi theo bọn họ, chúng cần chất dinh dưỡng mới.
Nhìn về phía trước, bốn phía xung quanh chỉ còn lại anh và Ngô Vận, không có thấy bóng dáng của sinh vật khác, không chừng là bị đám Wind Talkers ‘ăn sạch’ rồi
“Hey, hai người các anh tính bỏ mặc Toby lại sao?”
Moriss cũng cầm súng xuống xe, cùng một nhóm người bị khống chế bắn phá lung tung vào rừng rậm. Một viên đạn xém bắn trúng chân Chu Ngự, Chu Ngự ngẩng đầu híp mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ phản công.
Ngô Vận bên cạnh cũng chậm rãi nâng súng lên, cùng Chu Ngự tầm mắt trao đổi.
Ngay tại lúc Moriss và đồng bọn của hắn đi tới đứng đối diện với chỗ ẩn nấp của Chu Ngự và Ngô Vận, Chu Ngự bỗng nhiên áp chế họng súng, nhanh chóng ngắm bắn, không một chút do dự bóp cò, vừa vặn bắn trúng đùi của Moriss.
“A—-” Moriss ngã xuống đất, hắn nhanh chóng thấy được vị trí của Chu Ngự, nhưng độc tố thần kinh rất nhanh sẽ lấy mạng hắn.
Ngô Vận cũng khá xảo quyệt, một phát súng giải quyết được một tên khác.
Wind Talkers từ trong cơ thể bọn họ bay ra, hướng Chu Ngự và Ngô Vận tấn công, nhưng không có cách nào xâm nhập được.
Chu Ngự kiên nhẫn dựa lưng vào thân cây, chờ chúng nó bị độc tố thần kinh giết chết. Ngô Vận trực tiếp lấy từ trong túi ra một điếu thuốc còn phân nửa và một cái bật lửa. Đám trùng liền đánh vào ngọn lửa bốc ra từ cái bật lửa, chúng liền bị đốt tỏa ra một mùi hương rất chát.
Ngô Vận vất vả hút hết điếu thuốc, đám trùng này nọ rốt cuộc cũng rớt xuống chết hết, một số rớt xuống trên người đội viên bị khống chế.
Chu Ngự và Ngô Vận phủi vai đứng dậy.
Ngô Vận nghiến răng nghiến lợi nói “Tôi có cảm giác dù có tắm rửa một trăm lần vẫn không hết ghê tởm đám này được.”
“Đi, trở về tìm đám người Toby.”
Không có thời gian đổi lốp xe, Chu Ngự và Ngô Vận lái chiếc xe của tiểu đội Toby bị Moriss cướp.
Trước khi rời đi, Ngô Vận nhìn thoáng qua thi thể của Moriss.
“Anh ta là một cựu chiến binh… Không ngờ lại chết trong tay chúng ta.”
“Không, anh ta là chết trong tay Wind Talkers.”
Chu Ngự thay Ngô Vận gạt phanh xe.
“Tôi bỗng nhiên có suy nghĩ, Tống Trí có phải hay không lấy chúng ta làm thí nghiệm?” Ngô Vận nói.
“Uhm, cũng có thể. Lấy năng lực suy nghĩ của Tống Trí, ông ta không có khả năng không nghi ngờ đoàn xe vận chuyển lương thực lạc đến khu vực 12 là vô cùng kì lạ. Hơn nữa còn có loại thuốc chống ký sinh trùng xâm nhập mới được nghiên cứu ra, thật giống như ông ta đã dự đoán trước được chuyện chúng ta sẽ chạm trán Wind Talkers.”
“Lại bị người này tính kế.” Ngô Vận hừ lạnh một tiếng “Lúc này trở về, cậu đừng ngăn cản tôi cắt đứt cổ ông ta!”
“Tôi sẽ không ngăn cản đâu.”
Khi bọn họ lái xe về lại chỗ cũ, đoàn xe vận chuyển lương thực còn đó nhưng những đội viên bị bọn người Moriss đánh bại thì không thấy đâu, ngay cả tiểu đội trưởng Toby bị trật khớp tứ chi cũng không thấy đâu.
Ngô Vận và Chu Ngự mặt đối mặt.
“Tôi có một cảm giác rất chi là vi diệu…”
“Tôi cũng vậy.”
“Tình huống không rõ, lập tức rút khỏi!” Ngay tại lúc Ngô Vận quay đầu xe lại bỗng nghe thấy âm thanh kêu cứu của Toby.
“Cứu tôi—- Cứu cứu tôi—- Đừng đi!”
Chu Ngự nhìn phía trước phát hiện thấy Toby và những đội viên khác không biết từ lúc nào bị sợi tơ quấn quanh người, đang treo lủng lẳng trên cành cây.
“Cái quái gì…” Ngô Vận cắn răng, nếu Toby còn sống như vậy thì hắn không thể mặc kệ được
“Chu Ngự, đó là thứ gì vậy?”
Chu Ngự nheo mắt lại,những thân cây kế bên như là sinh vật, chúng nó mấp máy miệng nhả ra những sợi tơ vô sắc, đem Toby và các đội viên bao bọc thành cái kén.
“Theo dữ liệu của tập đoàn Cự Lực, thứ đó gọi là tinh thể tằm. Chúng nó phun tơ không phải là tạo kén mà chính là cơ quan tiêu hóa.”
“Cho nên chúng nó đang muốn tiêu hóa Toby! Mẹ tôi ơi! Loại tinh thể tằm này tấn công như thế nào?”
Lúc này truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Toby, bởi vì những sợi tơ vô sắc đã tiến tới cổ của hắn.
“Năng lực công kích của chúng không tính là mạnh, nhưng những sợi tơ của chúng có tính ăn mòn rất mạnh.” Chu Ngự lấy đạn gây mê bên hông, mở cửa xe ra “Toby! Mau nín thở!”
Toby nhịn xuống xúc động muốn quát to, Chu Ngự ném lựu đạn lên không trung, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại, anh cùng Ngô Vận lấy ra mặt nạ dưỡng khí đeo vào.
Làn khí gây mê nhanh chóng khuếch tán, tinh thể tằm ngừng cử động, thậm chí có một số ngã xuống đất.
Chu Ngự và Ngô Vận mở cửa xe, Ngô Vận đi đến thân cây, lấy chân đá đống tơ nằm la liệt trên đất, đến bên cạnh Toby, cẩn thận đem tơ cắt xuống, sau đó lấy dây thừng một đầu buộc quanh người hắn, Chu Ngự nắm chặt đầu dây còn lại. Chậm rãi đem Toby hạ xuống dưới.
Khi bọn họ đem đống tơ vô sắc cắt xuống, phát hiện thấy bộ trang phục ngụy trang trên người Toby bị ăn mòn sắp hết, nếu còn chậm trễ thêm vài giây nữa, bảo đảm Toby càng hét thảm thiết hơn.
Ngô Vận tiếp tục đem những sợi tơ trên người các đội viên còn lại cắt xuống, lại phát hiện bọn họ đã tắt thở, có một số thì huyết nhục mơ hồ.
“Tôi không rõ, nơi này sao lắm loại trùng thế…” Ngô Vận một bên băng bó vết thương cho Toby một bên thắc mắc.
Chu Ngự bỗng nhiên ý thức được cái gì, một tay khiêng Toby lên “Trước cứ mặc kệ đi đã! Chúng ta mau quay về căn cứ!”
“Sao vậy?”
“Nơi này có lẽ còn có côn trùng cấp cao hơn nữa, giống như một vương quốc có cấp bậc, những côn trùng này hẳn là đi kiếm ăn cho chúng!”
Ngô Vận không nói hai lời liền lập tức trở lại xe, mở cửa xe đem Toby nhét vào ghế sau.
Hai người lập tức lái xe rời đi.
Ngay tại khắc kia, trong đầu Chu Ngự vang lên âm thanh quen thuộc.
“Cẩn thận phía sau của anh.”
Chu Ngự đang muốn quay đầu lại, đỉnh đầu truyền đến một trận đau đớn, sau đó bị vứt sang một bên. Sự việc xảy ra quá nhanh, Chu Ngự mất đi ý thức.
“Cậu sao vậy—– Toby!” Ngô Vận quay đầu, đang muốn cầm súng bắn Toby.
Nhưng cánh tay bị gãy của Toby cư nhiên có thể hoạt động nhanh nhẹn, hắn cầm chặt báng súng của Ngô Vận, hung hăng đẩy về phía trước, Ngô Vận bị khẩu súng của mình đập vào mũi, đau đến nỗi nước mắt nước mũi đều phun ra hết, nhưng hắn vẫn bóp cò súng, viên đạn bắn vào cửa kính. Hắn muốn bắn thêm phát nữa thì bị Toby giữ chặt cổ tay.
Sức lực của Toby mạnh đến kinh người, Ngô Vận cắn chặt khớp hàm, gân xanh nổi lên, cực lực chống lại Toby. Ánh mắt Toby trợn to, đối mặt với một đôi mắt điên cuồng mà Ngô Vận chưa bao giờ thấy.
“Toby! Anh rốt cuộc làm sao vậy!”
Ngay lúc đó, có một con nhện màu bạc từ phía sau cổ áo của Toby bò ra.
Nó khác hoàn toàn với loài nhện bình thường, nó chỉ có bốn chân. Đôi mắt nó lóe ra ánh sáng màu trắng, Ngô Vận nghi ngờ mình có nhìn lầm không.
“Chu Ngự! Mau tỉnh dậy! Chu Ngự!” Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng của Ngô Vận, mắt thấy con nhện màu bạc kia bò dọc từ bả vai đến mu bàn tay, cổ tay Toby chợt gia tăng sức mạnh, hung hăng đoạt súng trong tay Ngô Vận đi.
“Mẹ nó!”
Cho dù mất súng nhưng Ngô Vận nhất quyết không bỏ qua.
Tám phần là do con nhện màu bạc này thao túng Toby!
Ngô Vận hung hăng hướng một đấm tới con nhện, con nhện kia giật mình, ẩn ẩn có thể thấy được vài sợi tơ tiết ra từ cơ thể nó dính lên người Toby. Nắm đấm của Toby hướng tới Ngô Vận nện một đấm lên mặt hắn, tiếp theo giữ chặt đầu Ngô Vận, hung hăng muốn đập đầu hắn vào vô lăng.
Tiếng nổ lớn kèm theo tiếng rống dữ dội của Bạch Mãnh, các đội viên không biết phải làm sao, chỉ biết trợn mắt há mồm ngồi nhìn, trừ bỏ tiểu đội trưởng Toby hô lớn “Mau khởi động súng máy! Tôi đến!”
“Lũ ngu ngốc này!” Ngô Vận thật sâu cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Mắt thấy chiếc Hummer sắp sửa bị ném đi, Chu Ngự ngắm trúng mục tiêu, nổ một phát súng trúng ngay cái đầu của Bạch Mãnh, nó từ trên xe té xuống, mui xe phía sau của chiếc Hummer cơ hồ bị nghiền nát bét.
“Trời của tôi ơi! Quá mạo hiểm!” Ngô Vận vỗ vỗ lồng ngực của mình.
“Bạch Mãnh cũng dựa vào sự sợ hãi để cảm nhận con mồi. Tất cả chúng ta đều tiêm thuốc ức chế rồi mà sao nó có thể công kích chúng ta được? Nhất định là có vấn đề!” Chu Ngự nói.
Ngô Vận còn chưa kịp mở miệng, Chu Ngự đã đeo mặt nạ dưỡng khí lên, đi ra ngoài. Cái này làm cho Ngô Vận vô cùng sợ hãi.
“Chu Ngự! Cậu muốn làm cái gì? Cậu mau quay về cho tôi! Hey! Hey!”
Trong chiếc xe Hummer phía sau, toàn bộ đội viên chẳng ai có gan dám ra mở cửa, cũng chả ai dám ra khỏi xe. Bọn họ trơ mắt nhìn Chu Ngự đi tới chỗ xác chết của Bạch Mãnh.
Ngay tại thời điểm Ngô Vận cũng muốn xuống xe, bộ đàm truyền đến âm thanh của Chu Ngự “Ngô Vận, mau ngồi im trên xe cho tôi!”
Ngô Vận cứng ngắc leo lên xe lại, cầm lấy vô lăng, hướng bộ đàm nói “Chu Ngự, cậu cũng cút trở về cho tôi, cậu rốt cuộc làm sao vậy?”
Chỉ thấy Chu Ngự đột nhiên xoay người chạy về, một tay mở cửa lưu loát ngồi vào xe, nhanh chóng đóng cửa lại, tháo mặt nạ dưỡng khí xuống.
Ngô Vận vừa quay đầu lại thì thấy trong thi thể của con Bạch Mãnh kia bay ra vô số côn trùng màu đen không rõ tên, chụm lại thành một đoàn dày đặc! Chắc con Bạch Mãnh kia bị đám côn trùng này điều khiển.
Ngô Vận nghểnh cổ nhìn, quả nhiên thi thể của Bạch Mãnh xẹp xuống như quả bóng xì hơi, chỉ còn lại cái túi da.
Những người ngồi trên chiếc Hummer phía sau đều là biểu tình hoảng sợ. Loại hoảng sợ này khác hoàn toàn với loại hoảng sợ khi thấy Bạch Mãnh hồi nãy.
Ngô Vận nhìn về phía Chu Ngự “Đám côn trùng nhỏ này rốt cuộc là cái gì vậy?”
“Dựa theo tư liệu của tập đoàn Cự Lực thì đám côn trùng này có tên là Wind Talkers. Loại côn trùng này có thể xâm nhập vào cơ thể sinh vật thông qua da, lấy máu và toàn bộ nội tạng làm thức ăn, thậm chí có thể tiến vào đại não trở thành kí sinh vật để khống chế cơ thể vật chủ. Con Bạch Mãnh kia tấn công chúng ta là do bị Wind Talkers khống chế đại não.”
“Ôi trời ơi! Hóa ra là Wind Talkers! Tôi đã có nghe về đám côn trùng này tựa như một huyền thoại, không nghĩ rằng là chúng có thật! Giờ mới được tận mắt thấy chúng, chúng ta nên làm gì bây giờ? Có nên trở lại căn cứ hay là tiếp tục đi? Lỡ lại gặp phải đám côn trùng này thì sao?”
“Không cần lo lắng, đám Wind Talkers kia rất nhanh sẽ chết. Anh đừng quên tôi đã dùng đạn chứa độc tố thần kinh bắn trúng Bạch Mãnh, đám này vừa mới bay ra khỏi cơ thể Bạch Mãnh chắc chắn đã dính phải độc tố thần kinh, kiên trì không lâu nữa đâu, chúng nó sẽ chết thôi.”
“Lỡ như có một đám Wind Talkers nữa bay đến đây thì sao? Chúng ta không hiểu biết về địa hình của khu vực 12, tôi bỗng nhiên có loại linh cảm xấu.”
Chu Ngự đối với sự lo lắng của Ngô Vận tỏ vẻ đồng ý. Anh trực tiếp bật thiết bị liên lạc lên. Thiết bị liên lạc hiện tại được Lí Khiêm nâng cấp, phát ra sóng điện từ phù hợp với từ trường ở Nibelungen, có thể nhanh chóng liên lạc được với căn cứ.
Chu Ngự báo cáo tình huống xuất hiện Wind Talkers cho Tống Trí, Tống Trí nói cho anh biết ở trong mui xe của chiếc Hummer phía sau có trang bị một hộp thuốc, đây là loại thuốc màu vàng mới được căn cứ nghiên cứu ra, loại thuốc này có khả năng trợ giúp bọn họ chống các loại ký sinh trùng xâm nhập.
“Loại thuốc mới được nghiên cứu ra? Có hiệu quả không vậy trời?” Ngô Vận không nhịn được hỏi.
“Chúng các bạn có một chuyến đi đến khu vực 12 khoái trá!” Tống Trí nói.
Ngô Vận hoàn toàn không nói nên lời “Nếu đã trang bị sẵn thuốc sao không nói cho chúng ta biết?”
“Bởi vì chúng ta đã tiêm thuốc ức chế vào rồi, nếu tiêm thêm loại thuốc mới này vào sẽ sinh ra tác dụng phụ. Hàn Lật Đẳng có nói qua tác dụng phụ chính là bị chóng mặt, ù tai, buồn nôn, bất quá so với bị Wind Talkers khống chế, tôi thà bị chóng mặt, ù tai, buồn nôn còn hơn.”
Nói xong Chu Ngự liền thông báo cho mọi người phía sau, đem thuốc trong mui xe phía sau ra tiêm vào, sau đó tiếp tục khởi hành.
Vài giờ sau, bọn họ rốt cuộc cũng tới được vị trí cần tìm. Xa xa có thể thấy được đoàn xe chở lương thực.
Nhưng là chỗ tài xế hay chỗ phó lái đều không thấy người nào, ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên đoàn xe, như một bức tranh được chắp vá lại, trông vô cùng nhàn nhã.
Sự im lặng như vậy khiến cho Chu Ngự cảm thấy có gì đó không bình thường.
Ngô Vận và Chu Ngự không có xuống xe, Chu Ngự híp mắt hỏi “Những người kia đâu?”
Ngô Vận cũng nhìn một lượt xung quanh, duy trì cảnh giác không có mở cửa xe “Đúng vậy a, tại sao lại không có người? Nếu như có nghỉ ngơi thì theo quy tắc của tập đoàn Cự Lực hẳn là phải ngồi trong xe chứ? Hơn nữa cửa xe cũng mở ra, hình như bọn họ do hoảng loạn nên đã rời khỏi nơi này rồi.”
Chu Ngự còn chưa kịp thông báo cho chiếc Hummer phía sau thì bọn họ đã hành động rồi.
Bọn họ trực tiếp đỗ xe ngay bên cạnh để kiểm tra, bọn họ mở cửa xe ra xem, phát hiện lương thực tiếp tế đã bốc hơi sạch bách. Lúc tiểu đội trưởng hướng Ngô Vận giơ ngón cái lên, Ngô Vận và Chu Ngự càng cảm thấy kì quái, ngay cả lương thực cũng biến mất sao?
Chu Ngự cầm bộ đàm liên lạc với tiểu đội trưởng Toby “Mọi người lập tức quay trở lại xe, tình huống nơi này có chút không thích hợp.”
Hơn nữa vị trí của đoàn xe tại một nơi rậm rạp thế này, rốt cuộc là cái gì đã khiến bọn họ tới đây.
Nhưng tiểu đội trưởng Toby đã bật bộ đàm bên trong đoàn xe để liên lạc với những người mất tích.
Ngô Vận lắc đầu “Quên đi, cho dù cậu vì muốn tốt cho bọn họ nhưng bọn họ chỉ nghĩ cậu muốn chỉ huy mà thôi, hẳn sẽ không nghe lời cậu đâu.”
Ngô Vận trực tiếp cầm bộ đàm nói với tiểu đội trưởng Toby “Mọi người kiểm tra một chút nữa đi, xem thử bình xăng có phải đã hết rồi không?”
“Hả? Thật kì quái! Bình xăng còn tới tận 2/3 lít, cũng đủ cho bọn họ về đến căn cứ nha!”
Cảm giác không ổn ngày càng mãnh liệt, Chu Ngự liền cầm bộ đàm lên nghiêm túc mở miệng “Mọi người lập tức quay trở về xe ngay! Nơi này có vấn đề!”
Ngay lúc đó, trong rừng phát ra âm thanh, các đội viên lập tức giơ súng, tiếng nạp đạn đồng loạt vang lên.
Chu Ngự cũng cầm súng lên.
Chỉ thấy một thân ảnh mặc trang phục ngụy trang đi ra, hắn giơ hai tay lên, một bộ dáng kinh ngạc “Ê! Các người muốn hù chết tôi sao?”
Tiểu đội trưởng Toby hạ súng xuống nói “Frankie! Là anh! Mọi người không ở trong xe chờ mệnh lệnh mà chạy đi đâu vậy?”
Chu Ngự thông qua kính ngắm bắn lạnh lùng nhìn Frankie, thấp giọng nói “Toàn bộ đội viên cảnh giác.”
Tiểu đội trưởng Toby liếc mắt nhìn thấy trên cánh tay Frankie nổi lên vô số mạch máu, thậm chí có chỗ hóa đen. Lại nhìn vào mắt hắn thấy trong mắt của hắn tràn đầy tơ máu.
“Đứng lại! Không được nhúc nhích!” Toby nhanh chóng chĩa súng ngay mi tâm của Frankie.
Frankie lộ ra biểu tình kinh ngạc, đi về phía trước nửa bước “Toby, anh làm sao vậy? Tôi là Frankie đây mà!”
“Tôi nói anh không được nhúc nhích!”
Những người khác cũng chĩa súng về phía Frankie, nhưng biểu tình trên mặt Frankie không hoảng sợ như mọi người nghĩ, ngay tại một phút, hắn bỗng nhiên trợn to hai mắt, liều lĩnh hướng Toby vung tay đánh vào gáy, Toby theo bản năng bóp cò trúng ngay mi tâm Frankie.
Trong nháy mắt có vô số côn trùng nhỏ màu đen từ hốc mắt Frankie ồ ạt bay ra, cũng từ lỗ tai bay ra, thậm chí là bay ra từ dưới lớp da, dày đặc một đoàn, khí thế vô cùng mãnh liệt cơ hồ muốn che lấp cả bầu trời.
“Má của tôi ơi!” Ngô Vận nhìn thấy cảnh tượng này đều ngây ngẩn cả người, các đội viên khác cũng giơ súng lên xả mãnh liệt vào đám trùng, muốn đem chúng tách ra.
Frankie té ngã trên mặt đất, chỉ còn lại quân phục ngụy trang cùng với lớp da hư thôi và bộ xương, mất toàn bộ cơ quan nội tạng.
Bởi vì các đội viên đã tiêm loại thuốc mới vào, đàn côn trùng này không thể xâm nhập vào cơ thể bọn họ, chính là chúng phát ra âm thanh vô cùng chói tai, cứ bay xung quanh người bọn họ, trông vô cùng đáng ghét.
Chúng nó còn bay về phía xe của Ngô Vận và Chu Ngự,đâm vào kính xe, phát ra âm thanh lách cách.
Thừa dịp chúng nó vây quanh xe của Ngô Vận, các đội viên nhanh chóng chạy về xe. Nhưng điều bọn họ không nghĩ tới là, những đội viên vận chuyển lương thực thế nhưng lại từ trong rừng đi ra.
Bọn họ còn mang theo cả súng.
Ngô Vận và Chu Ngự ngồi trong xe, đám côn trùng vây đầy xe của bọn họ nên bọn họ chỉ nghe tiếng súng nổ vang trời.
“Toby! Toby mau trả lời! Đang xảy ra chuyện gì?” Ngô Vận chỉ có thể thông qua bộ đàm liên lạc với tiểu đội trưởng.
“Là Wind Talkers! Đoàn xe vận chuyển đi đến chỗ này không phải là do trùng hợp. Nơi này nhất định có một sào huyệt của Wind Talkers. Chúng nó đã khống chế đội viên vận chuyển, liên lạc căn cứ phái người đến cứu bọn họ, như vậy sẽ cung cấp cho Wind Talkers thêm nhiều thức ăn mới mẻ.” Thần sắc Chu Ngự âm trầm “Nếu tôi không lầm thì đám người đội viên bị Wind Talkers khống chế đang chiến đấu với tiểu đội của Toby.”
“Chúng ta không thể ra ngoài tiếp ứng được. Một khi mở cửa xe thì đám Wind Talkers sẽ ùa vào, chúng ta vẫn sẽ không nhìn thấy tình hình bên ngoài.” Ngô Vận đặt hai tay lên vô lăng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu tiểu đội của Toby bị xử lí thì bọn họ sẽ lập tức rời khỏi ngay.”
Lương thực tiếp tế là chuyện nhỏ, tính mạng mới là chuyện lớn.
“Cậu có cảm thấy nhiệm vụ mà Tống Trí giao cho chúng ta không có đến một chút thoải mái. Tôi thấy Nibelungen không hề đáng sợ, mà Tống Trí mới thực sự là đáng sợ.”
Ngô Vận gắt gao nhìn chằm chằm vào mảnh tối đen trước cửa kính.
Chu Ngự nhìn đồng hồ đeo tay nói “Còn nửa phút nữa là Wind Talkers sẽ chết.”
Tiếng va chạm của đám côn trùng ngày càng nhỏ dần, cuối cùng yên tĩnh trở lại.
Mà trận đấu súng bên ngoài cũng chấm dứt.
Rốt cuộc là bên nào thắng? Là tiểu đội bị Wind Talkers khống chế hay là tiểu đội của Toby?
Ngô Vận khởi động cần gạt nước, đem đám côn trùng màu đen bám trên cửa kính gạt xuống, hắn liền thấy Toby biểu tình thống khổ dựa vào thân cây, hai tay của hắn cong vẹo đến quỷ dị.
Lúc này có người gõ lên kính xe chỗ Ngô Vận, người bên ngoài lấy tay gạt hết đám trùng xuống, bọn họ nhìn thấy một gương mắt tươi cười đang ghé sát vào cửa kính.
“Hey, nếu tôi bắn chết Toby, chắc các anh đã xuống xe rồi nhỉ.”
Ngô Vận mở to mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Người kia không ai khác chính là đội trưởng của đoàn xe vận chuyển lương thực, Moriss.
Ánh mắt của Moriss cũng tràn đầy tơ máu, ẩn dưới trang phục ngụy trang mơ hồ có thể thấy những côn trùng nhỏ di chuyển trong mạch máu.
“Đi!”
Chu Ngự hô lớn một tiếng, thay Ngô Vận trực tiếp đạp chân ga.
Ngô Vận lập tức chuyển động vô lăng, nhanh chóng rời khỏi.
Ngô Vận cho xe nghiêng về một bên, Chu Ngự một bên thông qua kính ngắm chĩa súng về đám đội viên bị khống chế, anh bóp cò hạ được hai ba tên.
Nhưng Moriss lại mang theo những người còn sót lại leo lên chiếc xe Hummer của tiểu đội Toby đuổi theo.
Trong rừng rậm khoảng cách quá hẹp, Ngô Vận không thể quay đầu xe, mà bọn Moriss đuổi theo ngày càng gần.
Bọn họ cũng lấy ra súng bắn tới Chu Ngự và Ngô Vận.
Viên đạn trực tiếp bắn trúng cửa kính, loại súng này có lực xuyên phá rất mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cửa xe rất nhanh bị đục thủng lổ. Chu Ngự cũng dùng súng máy bắn trả lại đối phương.
Nháy mắt không khí xung quanh dày đặc mùi thuốc súng khốc liệt.
Mỗi lần nghe âm thanh bùm bùm, trái tim của Ngô Vận muốn nhảy ra ngoài!
Ngay tại lúc này, bánh xe của họ hình như bị vướng vào cái gì đó, rồ ga mạnh thế nào cũng không thể giãy ra được, có vẻ như bị kẹt thật rồi.
Mà Moriss lái xe chạy nhanh tới đụng vào xe bọn họ, ‘Bang—‘ một tiếng, cổ của Ngô Vận xém chút nữa bị gãy.
“Mẹ nó—-” Ngô Vận lấy súng ném qua cho Chu Ngự “Xuống xe!”
Bọn họ xuống xe không phải để liều mạng với Moriss, như vậy là không lý trí lắm.
Chu Ngự và Ngô Vận bước xuống xe đem hai cánh cửa mở ra, quả nhiên nghe thấy tiếng nổ súng truyền đến, nhưng đều bị cửa xe chặn lại.
Bọn họ rời khỏi xe thì mới phát hiện rễ của một thân cây cây bò ngoằn ngoèo trên mặt đất mắc vào bánh xe sau.
Không một giây chần chừ, hai người ghìm chặt súng chạy vào trong rừng.
Chu Ngự biết rõ, những đội viên bị bọn Wind Talkers khống chế sẽ nhanh chóng đuổi theo bọn họ, chúng cần chất dinh dưỡng mới.
Nhìn về phía trước, bốn phía xung quanh chỉ còn lại anh và Ngô Vận, không có thấy bóng dáng của sinh vật khác, không chừng là bị đám Wind Talkers ‘ăn sạch’ rồi
“Hey, hai người các anh tính bỏ mặc Toby lại sao?”
Moriss cũng cầm súng xuống xe, cùng một nhóm người bị khống chế bắn phá lung tung vào rừng rậm. Một viên đạn xém bắn trúng chân Chu Ngự, Chu Ngự ngẩng đầu híp mắt lại, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ phản công.
Ngô Vận bên cạnh cũng chậm rãi nâng súng lên, cùng Chu Ngự tầm mắt trao đổi.
Ngay tại lúc Moriss và đồng bọn của hắn đi tới đứng đối diện với chỗ ẩn nấp của Chu Ngự và Ngô Vận, Chu Ngự bỗng nhiên áp chế họng súng, nhanh chóng ngắm bắn, không một chút do dự bóp cò, vừa vặn bắn trúng đùi của Moriss.
“A—-” Moriss ngã xuống đất, hắn nhanh chóng thấy được vị trí của Chu Ngự, nhưng độc tố thần kinh rất nhanh sẽ lấy mạng hắn.
Ngô Vận cũng khá xảo quyệt, một phát súng giải quyết được một tên khác.
Wind Talkers từ trong cơ thể bọn họ bay ra, hướng Chu Ngự và Ngô Vận tấn công, nhưng không có cách nào xâm nhập được.
Chu Ngự kiên nhẫn dựa lưng vào thân cây, chờ chúng nó bị độc tố thần kinh giết chết. Ngô Vận trực tiếp lấy từ trong túi ra một điếu thuốc còn phân nửa và một cái bật lửa. Đám trùng liền đánh vào ngọn lửa bốc ra từ cái bật lửa, chúng liền bị đốt tỏa ra một mùi hương rất chát.
Ngô Vận vất vả hút hết điếu thuốc, đám trùng này nọ rốt cuộc cũng rớt xuống chết hết, một số rớt xuống trên người đội viên bị khống chế.
Chu Ngự và Ngô Vận phủi vai đứng dậy.
Ngô Vận nghiến răng nghiến lợi nói “Tôi có cảm giác dù có tắm rửa một trăm lần vẫn không hết ghê tởm đám này được.”
“Đi, trở về tìm đám người Toby.”
Không có thời gian đổi lốp xe, Chu Ngự và Ngô Vận lái chiếc xe của tiểu đội Toby bị Moriss cướp.
Trước khi rời đi, Ngô Vận nhìn thoáng qua thi thể của Moriss.
“Anh ta là một cựu chiến binh… Không ngờ lại chết trong tay chúng ta.”
“Không, anh ta là chết trong tay Wind Talkers.”
Chu Ngự thay Ngô Vận gạt phanh xe.
“Tôi bỗng nhiên có suy nghĩ, Tống Trí có phải hay không lấy chúng ta làm thí nghiệm?” Ngô Vận nói.
“Uhm, cũng có thể. Lấy năng lực suy nghĩ của Tống Trí, ông ta không có khả năng không nghi ngờ đoàn xe vận chuyển lương thực lạc đến khu vực 12 là vô cùng kì lạ. Hơn nữa còn có loại thuốc chống ký sinh trùng xâm nhập mới được nghiên cứu ra, thật giống như ông ta đã dự đoán trước được chuyện chúng ta sẽ chạm trán Wind Talkers.”
“Lại bị người này tính kế.” Ngô Vận hừ lạnh một tiếng “Lúc này trở về, cậu đừng ngăn cản tôi cắt đứt cổ ông ta!”
“Tôi sẽ không ngăn cản đâu.”
Khi bọn họ lái xe về lại chỗ cũ, đoàn xe vận chuyển lương thực còn đó nhưng những đội viên bị bọn người Moriss đánh bại thì không thấy đâu, ngay cả tiểu đội trưởng Toby bị trật khớp tứ chi cũng không thấy đâu.
Ngô Vận và Chu Ngự mặt đối mặt.
“Tôi có một cảm giác rất chi là vi diệu…”
“Tôi cũng vậy.”
“Tình huống không rõ, lập tức rút khỏi!” Ngay tại lúc Ngô Vận quay đầu xe lại bỗng nghe thấy âm thanh kêu cứu của Toby.
“Cứu tôi—- Cứu cứu tôi—- Đừng đi!”
Chu Ngự nhìn phía trước phát hiện thấy Toby và những đội viên khác không biết từ lúc nào bị sợi tơ quấn quanh người, đang treo lủng lẳng trên cành cây.
“Cái quái gì…” Ngô Vận cắn răng, nếu Toby còn sống như vậy thì hắn không thể mặc kệ được
“Chu Ngự, đó là thứ gì vậy?”
Chu Ngự nheo mắt lại,những thân cây kế bên như là sinh vật, chúng nó mấp máy miệng nhả ra những sợi tơ vô sắc, đem Toby và các đội viên bao bọc thành cái kén.
“Theo dữ liệu của tập đoàn Cự Lực, thứ đó gọi là tinh thể tằm. Chúng nó phun tơ không phải là tạo kén mà chính là cơ quan tiêu hóa.”
“Cho nên chúng nó đang muốn tiêu hóa Toby! Mẹ tôi ơi! Loại tinh thể tằm này tấn công như thế nào?”
Lúc này truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Toby, bởi vì những sợi tơ vô sắc đã tiến tới cổ của hắn.
“Năng lực công kích của chúng không tính là mạnh, nhưng những sợi tơ của chúng có tính ăn mòn rất mạnh.” Chu Ngự lấy đạn gây mê bên hông, mở cửa xe ra “Toby! Mau nín thở!”
Toby nhịn xuống xúc động muốn quát to, Chu Ngự ném lựu đạn lên không trung, sau đó nhanh chóng đóng cửa xe lại, anh cùng Ngô Vận lấy ra mặt nạ dưỡng khí đeo vào.
Làn khí gây mê nhanh chóng khuếch tán, tinh thể tằm ngừng cử động, thậm chí có một số ngã xuống đất.
Chu Ngự và Ngô Vận mở cửa xe, Ngô Vận đi đến thân cây, lấy chân đá đống tơ nằm la liệt trên đất, đến bên cạnh Toby, cẩn thận đem tơ cắt xuống, sau đó lấy dây thừng một đầu buộc quanh người hắn, Chu Ngự nắm chặt đầu dây còn lại. Chậm rãi đem Toby hạ xuống dưới.
Khi bọn họ đem đống tơ vô sắc cắt xuống, phát hiện thấy bộ trang phục ngụy trang trên người Toby bị ăn mòn sắp hết, nếu còn chậm trễ thêm vài giây nữa, bảo đảm Toby càng hét thảm thiết hơn.
Ngô Vận tiếp tục đem những sợi tơ trên người các đội viên còn lại cắt xuống, lại phát hiện bọn họ đã tắt thở, có một số thì huyết nhục mơ hồ.
“Tôi không rõ, nơi này sao lắm loại trùng thế…” Ngô Vận một bên băng bó vết thương cho Toby một bên thắc mắc.
Chu Ngự bỗng nhiên ý thức được cái gì, một tay khiêng Toby lên “Trước cứ mặc kệ đi đã! Chúng ta mau quay về căn cứ!”
“Sao vậy?”
“Nơi này có lẽ còn có côn trùng cấp cao hơn nữa, giống như một vương quốc có cấp bậc, những côn trùng này hẳn là đi kiếm ăn cho chúng!”
Ngô Vận không nói hai lời liền lập tức trở lại xe, mở cửa xe đem Toby nhét vào ghế sau.
Hai người lập tức lái xe rời đi.
Ngay tại khắc kia, trong đầu Chu Ngự vang lên âm thanh quen thuộc.
“Cẩn thận phía sau của anh.”
Chu Ngự đang muốn quay đầu lại, đỉnh đầu truyền đến một trận đau đớn, sau đó bị vứt sang một bên. Sự việc xảy ra quá nhanh, Chu Ngự mất đi ý thức.
“Cậu sao vậy—– Toby!” Ngô Vận quay đầu, đang muốn cầm súng bắn Toby.
Nhưng cánh tay bị gãy của Toby cư nhiên có thể hoạt động nhanh nhẹn, hắn cầm chặt báng súng của Ngô Vận, hung hăng đẩy về phía trước, Ngô Vận bị khẩu súng của mình đập vào mũi, đau đến nỗi nước mắt nước mũi đều phun ra hết, nhưng hắn vẫn bóp cò súng, viên đạn bắn vào cửa kính. Hắn muốn bắn thêm phát nữa thì bị Toby giữ chặt cổ tay.
Sức lực của Toby mạnh đến kinh người, Ngô Vận cắn chặt khớp hàm, gân xanh nổi lên, cực lực chống lại Toby. Ánh mắt Toby trợn to, đối mặt với một đôi mắt điên cuồng mà Ngô Vận chưa bao giờ thấy.
“Toby! Anh rốt cuộc làm sao vậy!”
Ngay lúc đó, có một con nhện màu bạc từ phía sau cổ áo của Toby bò ra.
Nó khác hoàn toàn với loài nhện bình thường, nó chỉ có bốn chân. Đôi mắt nó lóe ra ánh sáng màu trắng, Ngô Vận nghi ngờ mình có nhìn lầm không.
“Chu Ngự! Mau tỉnh dậy! Chu Ngự!” Mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng của Ngô Vận, mắt thấy con nhện màu bạc kia bò dọc từ bả vai đến mu bàn tay, cổ tay Toby chợt gia tăng sức mạnh, hung hăng đoạt súng trong tay Ngô Vận đi.
“Mẹ nó!”
Cho dù mất súng nhưng Ngô Vận nhất quyết không bỏ qua.
Tám phần là do con nhện màu bạc này thao túng Toby!
Ngô Vận hung hăng hướng một đấm tới con nhện, con nhện kia giật mình, ẩn ẩn có thể thấy được vài sợi tơ tiết ra từ cơ thể nó dính lên người Toby. Nắm đấm của Toby hướng tới Ngô Vận nện một đấm lên mặt hắn, tiếp theo giữ chặt đầu Ngô Vận, hung hăng muốn đập đầu hắn vào vô lăng.