Chu Ngự sờ đầu nó nói “Con người chính là như vậy, vô cùng yếu ớt. Nói ví dụ như ta đi, bị đánh trúng đầu thì sẽ chết ngay lập tức. Bị bắn xuyên tim cũng sẽ chết. Bị bắn trúng động mạch ở đùi… Nếu như không có đội ngũ quân y giàu kinh nghiệm cấp cứu thì sống sót là xa xỉ. Đây chính là con người, khác hoàn toàn với mi.”
Coi như anh được sinh vật cấp S kia cứu mà có khả năng tự khép lại vết thương so với người thường mạnh hơn nhiều, nhưng loại năng lực này chưa chắc tồn tại vĩnh viễn, có lẽ sẽ biến mất vào một lúc nào đó. Vô luận như thế nào thì so với Mặc Dạ thì anh yếu ớt hơn rất nhiều.
Mặc Dạ nhích về phía sau, dựa vào lòng Chu Ngự.
Mặc Dạ, mi có biết cái gì gọi là ‘Thương tâm’ không?
‘Thương tâm’ và ‘Bị thương’ không giống như nhau.
Mặc Dạ, ở Nibelungen có rất nhiều sinh vật giống nhau, năng lực tự lành của mi rất mạnh, không có gì có thể chân chính làm mi ‘bị thương’ đâu.
Nhưng nếu một vật mà mi để ý về sau biến mất đi thì đây mới gọi là ‘thương tâm’.
Mà thương tâm là không thể chữa khỏi được.
“Ah…” Mặc Dạ phát ra tiếng nỉ non.
Chu Ngự dừng lại một chút, vì sao anh lại có cảm giác Mặc Dạ nghe thấy tiếng lòng của mình?
Ngày hôm sau, Chu Ngự không có nhiệm vụ mới, anh lái chiếc Hummer chở Mặc Dạ đến đến một cơ sở gần đó. Tuy rằng nhìn tới nhìn lui đều là sa mạc nhưng dạo chơi trên cát làm Mặc Dạ cũng rất vui vẻ.
Thẳng đến khi mặt trời lên cao, thời tiết bắt đầu nóng lên, Chu Ngự vẫy vẫy cái mũ cầm trên tay ý bảo Mặc Dạ cùng anh trở về.
Hai cánh và lỗ tai của Mặc Dạ cụp xuống.
Chu Ngự một bên lái xe một bên xoa đầu Mặc Dạ “Sao vậy? Trở về ta cho mi ăn dưa hấu nha?”
Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên không để ý tới Chu Ngự.
Bởi vì Chu Ngự đã đáp ứng Hàn Lật Đẳng dạy cô bắn súng.
Một khi đi vào khu vực tập bắn, Chu Ngự sẽ chăm chú cầm tay Hàn Lật Đẳng, còn Mặc Dạ bị ném lại phía sau. (=)))
Nó khó chịu ngồi xổm tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng của Chu Ngự.
“Hàn Lật Đẳng, chú ý trọng tâm.”
Chu Ngự mặc dù đứng rất gần Hàn Lật Đẳng, trừ bỏ cầm tay điều chỉnh tư thế thì còn lại anh không có đụng chạm gì nhiều. Đó cũng là nguyện nhân Hàn Lật Đẳng chọn anh làm huấn luyện viên bắn súng. Ở trong căn cứ nam nhiều nữ ít thế này, mà Hàn Lật Đẳng lại là nữ bác sĩ, không tránh khỏi những quấy rối này nọ.
Nhưng Chu Ngự lại bất đồng, bản chất của anh là một quý ông đích thực.
Đây là điều mà Hàn Lật Đẳng tin cậy ở anh.
Hàn Lật Đẳng bắn vài phát súng, mới đầu tập tất nhiên là không thể bắn trúng, còn Mặc Dạ ở phía sau ngáp dài ngáp ngắn, thậm chí dùng móng vuốt khều khều chân Chu Ngự mà anh cũng chẳng quay đầu lại nhìn một cái, anh chỉ nâng chân lên dùng gót giày cọ cằm Mặc Dạ.
Hàn Lật Đẳng cúi đầu nhìn, không khỏi bật cười “Chu Ngự, tôi thấy anh mà cứ ở chúng một chỗ với Mặc Dạ thế này thì đừng hòng anh lấy được vợ.”
“Hử?”
Mặc Dạ lấy đầu đẩy đẩy lưng Chu Ngự, anh cảm thấy hôm nay không thể tiếp tục dạy Hàn Lật Đẳng nữa rồi.
“Tên phá hoại này.” Chu Ngự cúi người nhéo nhéo lỗ tai Mặc Dạ.
Mặc Dạ bày ra bộ dáng đau đớn, phát ra âm thanh rên rỉ, dùng chân trước chộp lấy tay Chu Ngự.
“Giả đò nè! Cho mi giả đò nè!”
Với khí lực của Mặc Dạ thì việc giãy ra khỏi tay Chu Ngự là dễ như ăn cháo.
Trong lúc đó, thiết bị liên lạc trong phòng thí nghiệm của Chu Thanh vang lên.
“Xin chào, tôi là Trần Nhược Thủy, ở ngành nghiên cứu sinh vật biển. Tôi có ý tưởng về vài thực vật biển ở Nibelungen nên muốn cùng giáo sư Chu thảo luận một chút.”
Chu Thanh đã sớm nghe qua danh tiếng của giáo sư Trần Nhược Thủy, trong lòng cậu dâng nên niềm vui sướng, lập tức mở lớp cửa đầu tiên ra, đích thân nghênh đón cùng với trợ lý của Tiểu Văn của mình.
Ngay tại lúc lớp cửa thứ hai mở ra, Chu Thanh còn chưa kịp chào hỏi thì giáo sư Trần đã ngã lên người Tiểu Văn, cả người run rẩy, nhiệt độ cơ thể rất cao.
“Giáo sư Trần! Giáo sư Trần ngài làm sao vậy?”
Trán Tiểu Văn đụng phải trán của giáo sư Trần, nhiệt độ kia làm cho hắn sợ hãi “Giáo sư Chu! Giáo sư Trần phát sốt rồi! Vô cùng nghiêm trọng!”
“Cái gì?” Chu Thanh trợn to mắt, vừa rồi mới nói chuyện qua thiết bị liên lạc, giọng nói của giáo sư Trần nghe vẫn bình thường mà, sao đột nhiên phát sốt rồi?
Chu Thanh lập tức liên lạc với đội ngũ y tế, khiêng giáo sư Trần đi.
Cậu đứng lặng tại chỗ, bỗng linh cảm được điều gì đó không hay sắp xảy ra.
Mà bộ đàm của Hàn Lật Đẳng vang lên, đội ngũ y tế yêu cầu cô tới phòng cấp cứu.
“Xem ra hôm nay tôi không được thảnh thơi rồi.” Hàn Lật Đẳng trả súng lại cho Chu Ngự, sau đó vội vã rời đi.
Quá trình cấp cứu cho giáo sư Trần diễn ra không được thuận lợi. Từ đầu đội ngũ y tế chỉ nghĩ đơn giản là phát sốt thông thường, nhưng sau đó nhanh chóng chuyển biến xấu. Giáo sư Trần xuất hiện triệu chứng xuất huyết nội tạng, cơ thể bắt đầu mềm oạt, bốc mùi hôi thối.
Hàn Lật Đẳng phụ trách chỉ huy ca cấp cứu cảnh báo “Đây không hẳn chỉ đơn giản là phát sốt! Mà chính là triệu chứng sốt xuất huyết!”
“Đừng nói là… Ở Nibelungen mà cũng có Ebola (Cái này quá nổi tiếng rùi ha) nha!”
“Mọi thứ đều có khả năng xảy ra!”
Máu của giáo sư Trần được đưa đến bộ phận kiểm tra bệnh độc, trải qua một đợt kiểm tra đo lường này nọ, phát hiện thấy trong máu giáo sư Trần có bệnh độc, quan trọng hơn cả là khả năng lây lan của nó cực cao.
Kết quả xét nghiệm còn chưa tới tay Hàn Lật Đẳng thì giáo sư Trần đã muốn hấp hối, trọng tình trạng đau đớn thống khổ chết đi, cả cơ thể bị hòa tan thành một bãi máu loãng, trông vô cùng ghê sợ.
Hàn Lật Đẳng cong thắt lưng, trái tim đập nặng nề, cô lập tức đưa ra quyết định “Tất cả những nhân viên y tế cấp cứu cho giáo sư Trần và những người từng tiếp xúc qua toàn bộ cách ly!”
Căn cứ phát ra ánh sáng màu đỏ cảnh báo, yêu cầu tất cả mọi người về phòng của mình, không được tùy ý đi lại.
Lí Khiêm đóng tất cả các cửa yếu điểm, toàn bộ căn cứ đều vây trong trạng thái phong bế.
Chu Thanh bị nhốt trong phòng nghiên cứu của mình, cậu cùng với nhóm nghiên cứu viên vô cùng khẩn trương, bởi vì thời điểm giáo sư Trần ngã xuống đã từng chăm sóc cho hắn, không ai xác định được khi nào thì giáo sư Trần mới bị nhiễm bệnh, trong số bọn họ có ai bị nhiễm bệnh không, nhóm nghiên cứu viên mạnh ai nấy ngồi một góc riêng của mình, không nói chuyện với người khác, đặc biệt là chưa phát hiện được phương thức lan truyền của loại bệnh độc này.
Chu Ngự và Mặc Dạ vừa mới trở về phòng ngủ. Mặc Dạ lần đầu thấy ánh sáng màu đỏ cảnh báo, nó ngồi thẳng lưng, dùng chóp mũi đỉnh đỉnh cái đèn phát sáng, bộ dạng vô cùng tò mò.
Đại đa số những người còn lại không biết căn cứ xảy ra chuyện gì.
Chu Ngự gọi cho Tống Trí “Tống tiên sinh, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy? Có sinh vật nguy hiểm tấn công căn cứ sao?”
Tống Trí không có ý định dấu giếm Chu Ngự, trực tiếp trả lời “So với cái kia còn nguy hiểm hơn. Trong căn cứ có một nghiên cứu viên bị nhiễm loại bệnh độc không rõ, chúng tôi hiện đang xét nghiệm bệnh độc này để tìm ra virus gây bệnh, may ra có thể chế tạo kháng thể, nhưng trong tình huống cấp bách này thì không mấy lạc quan cho lắm.”
Việc này xảy ra quá đột ngột, đối với một khắc trước Chu Ngự mang Mặc Dạ đi chơi so với giây phút này hoàn toàn khác nhau.
“Em trai Chu Thanh của tôi có khỏe không?”
“Giáo sư Chu hiện tại chưa thấy dấu hiệu bị bệnh độc xâm nhập.”
Nghe Tống Trí trả lời, Chu Ngự thoáng an tâm một chút, anh không biết còn phải đợi bao lâu nữa? Đến khi nào thì bọn họ mới hết phong bế? Nếu như phong bế một ngày, hai ngày, ba ngày, không có thức ăn, không có nước uống thì mọi người sẽ chết mất.
Chu Ngự một tay kéo Mặc Dạ đang lăn lộn về phía mình, ôm nó lắc lắc “Mi có biết bệnh độc là gì không?”
Mặc Dạ như bình thường mở to mắt nhìn Chu Ngự, bỗng nhiên dùng sức đẩy ngã Chu Ngự lên gường, hai móng vuốt nhỏ chộp lấy bả vai anh, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của Chu Ngự, còn muốn vươn đầu lưỡi liếm môi anh, Chu Ngự nhanh chóng nghiêng mặt tránh né.
“Chỉ có vật nhỏ nhà mi trong tình huống này mới nhàn nhã thoải mái a.” Chu Ngự bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc Dạ lớn lên không ít, hai chân sau của nó có thể dang rộng đặt hai bên thắt lưng của Chu Ngự, tựa như đang nửa ngồi trên người anh.
Mặc Dạ vỗ lưng nó, thấp giọng nói “Được rồi, được rồi, đứng lên cho ta, nặng quá.”
Mặc Dạ nhất thời lộ ra biểu tình bất mãn, vẫn không chịu nhúc nhích, nhưng lại cố ý tăng khí lực kiềm chế giãy giụa của Chu Ngự, tựa hồ muốn nói: Anh nói dối, tui không có nặng, tui muốn trừng phạt anh.
Chu Ngự nằm im, tuy ý để Mặc Dạ chơi xấu trên người mình, anh cảm thán một tiếng “Xem ra bệnh độc ở đây không giống với bệnh ở thế giới của ta…”
Mặc Dạ hạ thấp người xuống, dán mặt lên má của Chu Ngự.
Độ ấm thân thiết như vậy làm cho nỗi lo lắng Chu Thanh của Chu Ngự dần dần thả lỏng.
Trong lúc đó, Tống Trí nhận báo cáo của Hàn Lật Đẳng, tìn huống càng thêm nghiêm trọng, hai gã y tế tham gia cấp cứu cho giáo sư Trần đều sốt cao, thân thể thối rữa cùng với nội tạng bị xuất huyết.
Âm thanh Hàn Lật Đẳng run rẩy nói với Tống Trí “Tống tiên sinh, tôi cũng tiếp xúc với giáo sư Trần, tôi nghĩ mình chắc không thoát khỏi đâu…”
“Không cần quá mức bi quan, lui một vạn bước, nếu cô thực sự bị nhiễm bệnh độc thì tập đoàn sẽ thực hiện nguyện vọng của cô.” Âm thanh Tống Trí vô cùng trấn định, nhưng hắn lại hơi ngửa đầu, bản thân hô hấp nặng nề, trông vô cùng áp lực.
“Cám ơn!” Nước mắt của cô rơi xuống.
Ngắt liên lạc, Tống Trí nhắm mắt lại thò tay vào ngăn kéo như muốn chạm tới cái gì nhưng cuối cùng lại rút trở về.
Đồng thời Lí Khiêm trong phòng theo dõi nhìn màn hình chứng kiến tất cả, hắn thấy giáo sư Trần như thế nào chết đi, cũng thấy nhân viên y tế bị nhiệm bệnh độc giãy giụa trong đau đớn.
Cho dù vậy nhưng Hàn Lật Đẳng vẫn dũng cảm mặc trang phục bảo hộ tiến hành cứu chữa cho nhân viên y tế bị nhiễm bệnh độc, cùng bọn họ đối mặt với cái chết sắp đến.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Lật Đẳng vẫn đợi kết quả tồi tệ sắp tới, thân thể của cô vốn không tốt lắm, thường hay bị ho khan cảm mạo này nọ, hệ miễn dịch rất thấp, tuy rằng trong lúc chữa trị cô cách nghiên cứu viên bị nhiệm bệnh độc khá xa nhưng cô biết rõ loại bệnh này lây truyền trong không khí. Khả năng không bị nhiễm bệnh của cô là rất thấp.
Nhóm nhân viên y tế bị nhiễm bệnh lần lượt chết đi, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại một mình Hàn Lật Đẳng, cô đơn giản trực tiếp cởi trang phục bảo hộ ra, mở tủ lạnh lấy một chai nước dinh dưỡng hung hăng mở to miệng uống cạn, dựa lưng vào tường từ từ ngồi xuống.
Toàn bộ phòng cấp cứu là một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ Lí Khiêm đang theo dõi cô cùng với những người đã chết.
“Nè! Lí Khiêm hát cho tôi nghe một bài đi!” Hàn Lật Đẳng mệt mỏi nhắm mắt lại, hai tay vỗ vỗ xuống nền nhà, lớn giọng nói.
Rất nhanh trong radio truyền đến tiếng hát ngắt quãng của Lí Khiêm.
Hàn Lật Đẳng lộ ra biểu tình buồn cười “Trời ơi, nghe cậu hát như vậy làm tôi không nhận ra được giai điệu nguyên bản của nó a!”
Lí Khiêm vừa hát xong thì Hàn Lật Đẳng ôm đầu gối khóc rống lên.
“Tôi muốn sống! Tôi thật sự rất muốn sống!”
Lí Khiêm không cất lên nổi một câu an ủi, chỉ có thể nhìn cô qua màn hình cùng nhau khổ sở.
Trong lúc đó trong phòng nghiên cứu của Chu Thanh, trợ lý Tiểu Văn gục đầu trên bàn, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, áo trắng ướt đẫm mồ hôi, hai lỗ tai đang chảy máu.
Nhóm nghiên cứu viên hoảng sợ cả lên, bọn họ đều đứng dính sát vào tường, cách xa Tiểu Văn ra.
“Anh ta là người trong chúng ta tiếp xúc qua giáo sư Trần! Nhất định anh ta đã bị nhiễm bệnh độc!”
Ngay tại một phút kia, Tiểu Văn ngã xuống đất, thân thể hắn xụi lơ trên mặt đất giống như một vũng nước, thậm chí có thể ẩn ẩn ngửi được mùi hôi thối bốc lên. Đôi mắt, lỗ mũi, lỗ tai đều chảy máu, sắc mặt hắn trắng bệch, trông cực kỳ đau đớn.
Nhóm nghiên cứu viên không thể chịu được kích động đứng dậy, khao khát sống sót làm bọn họ xông về phía cửa, ra sức đập, la lên “Thả chúng tôi ra ngoài! Mau thả chúng tôi ra ngoài!”
Nhưng trong giờ phút này, Lí Khiêm đang điều khiển hệ thống điều tra xem người phát bệnh đầu tiên là giáo sư Trần đã tiếp xúc với cái gì.
Hàn Lật Đẳng tính toán, giáo sư Trần từ lúc sốt cao đến khi tử vong tổng cộng không vượt qua 3 giờ. Mà những nhân viên y tế tiếp xúc ông ta đến khi sốt cao gần 2 giờ, nói cách khác, thời gian lây lan vả ủ bệnh của bệnh độc không dài.
Giáo sư Trần từ lúc dùng bữa sáng đến khi vào phòng nghiên cứu tất cả đều diễn ra vô cùng bình thường, vì thế Lí Khiêm theo dõi ông ta trong phòng nghiên cứu.
Trong phòng nghiên cứu của ông ta có nuôi một sinh vật biển có hình dạng giống như sứa bình thường, nhưng có vẻ ngoài bất đồng với sứa bình thường. Ngoại hình giống như một làn váy màu vàng bình thường, trong dịch dinh dưỡng tao nhã nhảy múa xoay tròn, bên ngoài của có những khớp thần kinh. Loại khớp thần kinh này có thể phát ra những sinh vật tĩnh điện kỳ lạ, làm cho người ta có cảm giác khoan khoái khi được nó chạm vào.
Loài sứa này có cái tên rất đơn giản, có thể gọi là sứa Nibelungen. Nó có thể sống trong nước ngọt và nước mặn. Quan trọng hơn cả nó có thể sống ngoài môi trường nước, nó kéo dài thân thể ra giống như cái ô (dù), chờ đợi con mồi. Con mồi của nó thường là các loại côn trùng nhỏ, hoặc là sinh vật trong nước, thậm chí tấn công cả con người.
Lí Khiêm thấy giáo sư Trần thò tay vào bể thủy tinh chứa sứa Nibelungen. Con sứa dùng các khớp thần kinh vuốt ve tay ông ta, trên mặt ông ta hiện lên biểu tình giống như đang chìm trong cơn phê thuốc.
Hơn 10 giây sau ông ta mới rút tay ra khỏi bể, theo bản năng đưa vào miệng mút một chút, sau đó ông ta tiếp tục công việc nghiên cứu như mọi ngày. Cuối cùng ông ta rời khỏi phòng nghiên cứu cầm tư liệu đến chỗ Chu Thanh.
Lí Khiêm giống như vừa mới phát hiện ra châu lục mới, lập tức báo tin cho Tống Trí.
Đội ngũ nghiên cứu bệnh độc của căn cứ trang bị đầy đủ võ trang đi đến phòng nghiên cứu của giáo sư Trần, tiến hành lấy mẫu vật của sứa Nibelungen. Lúc bọn họ phát hiện ra mầm bệnh độc trong cơ thể của con sứa, loại bệnh độc này vốn là lây truyền qua không khí, nhưng khi xâm nhập vào cơ thể con người thì lập tức sinh ra biến dị và nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, sau đó tiếp tục lây truyền trong không khí.
Lúc này Chu Thanh ngơ ngác nhìn nhóm nghiên cứu viên từng người một bắt đầu phát sốt, sau đó là phát sinh ra dấu hiệu bị nhiếm bệnh độc, bọn họ ngã rạp trên mặt đất, vài người còn cố gắng đánh sập cửa, duy chỉ có Chu Thanh là đứng thẳng không có bị gì, giống như khung cảnh địa ngục trước mắt không có dính líu gì tới cậu.
Trong đầu cậu giờ chỉ toàn là hỗn loạn, đôi chân như bị đóng đinh trên mặt đất.
Khi nào cậu mới ngã xuống như mọi người?
Khi nào cậu mới phát sốt?
Cảm giác bị xuất huyết nội tạng sẽ như thế nào?
Nỗi sợ hãi dần lan tỏa trong lòng Chu Thanh.
“Đừng sợ…” Âm thanh vang lên tựa như một mũi tên xuyên phá làn sương mù dừng lại trong đầu cậu.
Chu Thanh theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh.
“Cậu ít nhất sẽ không bị nhiệm loại bệnh độc này đâu.”
Âm thanh kia vô cùng nhu hòa trấn an tâm tình khẩn trương của cậu.
“Vậy thì… Hãy cứu mọi người… Xin anh hãy cứu mọi người đi…” Chu Thanh khẩn cầu nói.
Cậu biết sinh vật cấp S từng cứu cậu đang đâu đó quanh đây, hắn hiểu rất rõ tất cả mọi thứ xung quanh, rất rõ.
“Ta không thể. Cậu sẽ không bị nhiễm bệnh độc, chỉ vì cậu rất đặc biệt, nhưng không phải do ta đâu.”
“Đặc biệt? Tôi có cái gì đặc biệt chứ?”
Nhưng hơn 10 giây sau, Chu Thanh không nghe thấy tiếng trả lời.
Lí Khiêm nhìn màn hình theo dõi thấy Chu Thanh đứng một mình lầm bầm cái gì đó, giống như bị chập mạch vậy, hắn sốt ruột cầu xin Tống Trí “Tống tiên sinh—– Xin ngài mau thả giáo sư Chu ra đi, nhân lúc ngài ấy chưa bị nhiễm bệnh độc!”
Tống Trí nhíu mày “Cậu nói giáo sư Chu vẫn bình yên vô sự? Vậy thì những người bị giam trong phòng nghiên cứu cùng với cậu ta đâu?”
“Đều… Đều ngã xuống hết rồi!”
Tống Trí đan hai tay với nhau, lộ ra biểu tình khó hiểu “Điều đó không có khả năng! Nếu những người khác đều chết thì tại sao Chu Thanh vẫn còn sống? Hàn Lật Đẳng đâu? Tình huống của cô ấy thế nào rồi?”
“Hàn Lật Đẳng bây giờ tạm ổn rồi, cô ấy uống hết mấy chai nước dinh dưỡng rồi khóc lớn một hồi, hiện tại đã ngủ.”
Tống Trí nheo mắt lại, suy nghĩ hai giây “Hiện tại phái đội ngũ y tế mang hai người bọn họ tới khu vực cách ly để quan sát.”
Nghe hắn nói vậy, Lí Khiêm cuối cùng cũng yên lòng, hắn thực sự không muốn nhìn thấy Hàn Lật Đẳng và giáo sư Chu phải chịu khổ trong tình cảnh như vậy, nếu không tinh thần và ý chí gì đều tan rã hết.
Trong lúc Chu Ngự và Mặc Dạ chán chết ngồi trong phòng chơi đùa với nhau, thiết bị liên lạc trên đỉnh đầu phát ra âm thanh của Tống Trí “Bây giờ cậu và Mặc Dạ mặc trang phục bảo hộ đến khu vực số 9.”
Chu Ngự không nhiều lời liền lập tức đứng dậy, làm theo lời nói của Tống Trí mặc trang phục bảo hộ, Mặc Dạ muốn đi cùng anh, Chu Ngự liền lấy tay đè đầu Mặc Dạ lại, đẩy nó về lại phòng.
Chu Ngự nửa quỳ trước mặt nó, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói “Mặc Dạ, ta không biết bệnh độc có ảnh hưởng gì tới mi không, cho nên mi không thể ra ngoài được, ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ ta quay lại, được không?”
Mặc Dạ vốn hứng phấn vì được ra ngoài với Chu Ngự nháy mắt liền cô đơn, nó dùng ánh mắt khẩn cầu anh nhưng Chu Ngự vẫn lắc đầu.
Mặc Dạ đành cúi đầu lui về phía sau nửa bước, Chu Ngự nhìn nó một cái rồi đóng cửa lại, trước khi khép cửa anh nhỏ giọng nói “Bé ngoan, chờ ta trở về nha.”
Chu Ngự xoay người vội vã bước đi, đến khu vực số 9 thấy Tống Trí cũng mặc trang phòng bảo hộ, anh bỗng dừng lại.
Bởi vì trong phòng cách ly không ai khác chính là Chu Thanh, em trai của anh. Chu Thanh hiển nhiên chưa phục hồi tinh thần, cậu ngồi trên giường đang đợi nhân viên y tế rút máu và xét nghiệm máu của mình.
“Tống tiên sinh, không phải ông đã nói em trai tôi không bị nhiễm bệnh độc sao?” Chu Ngự lạnh giọng hỏi.
“Cậu ấy đến bây giờ còn chưa có chết mà, đặc biệt là nhóm nghiên cứu viên của cậu ấy đều nhiễm bệnh độc chết hết rồi, chẳng lẽ tôi phải nói em cậu bị nhiễm bệnh độc sao? Bây giờ chúng tôi đang lí giải vấn đề là vì sao nhóm nghiên cứu viên cùng ở trong phòn nghiên cứu với cậu ấy đều chết hết, duy chỉ riêng có mình cậu ấy là không sao cả? Có phải trong máu của cậu ấy đã sinh ra kháng thể chống lại được loại bệnh độc này? Nếu là phải thì tất cả mọi người trong căn cứ nếu nhiễm phải thì có cơ hội sống sót.”
Chu Thanh tựa hồ thấy Chu Ngự, cậu ngồi dậy đi tới, lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Chu Ngự biết Chu Thanh so với tưởng tượng của anh còn kiên cường hơn.
Nhưng kết quả xét nghiệm làm cho mọi người không thể nào hiểu được, đó là trong máu Chu Thanh không có kháng thể chống bệnh độc và tất nhiên cậu cũng không có bị nhiệm bệnh. Không chỉ là Chu Thanh mà Hàn Lật Đẳng cũng như vậy.
Mà trong khoảng thời gian này căn cứ chế tạo ra vacxin phòng chống bệnh độc là hầu như không thể.
Tống Trí đem thông tin về loại bệnh độc này gửi về Trái Đất “Nếu như có Khương Cạnh Hàng ở đây thì tốt rồi.”
“Khương Cạnh Hàng?” Chu Ngự thấy cái tên này quen tai lắm, nhưng nhất thời không có nhớ ra.
“Là người khởi xướng ngành nghiên cứu bệnh độc đầu tiên của tập đoàn Cự Lực.” Tống Trí trả lời.
“Lần này bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình có vẻ an toàn hơn nhiều.” Lí Khiêm ngồi trước máy tình cảm thán nói.
“Chu Ngự, mang loại bệnh độc này là loài sứa Nibelungen mà cậu đã thấy, tôi nghĩ dựa theo kí ức của Earl Pease thì cậu hẳn biết thông tin về loài sứa này đi?” Tống Trí nhìn Chu Ngự hỏi.
Coi như anh được sinh vật cấp S kia cứu mà có khả năng tự khép lại vết thương so với người thường mạnh hơn nhiều, nhưng loại năng lực này chưa chắc tồn tại vĩnh viễn, có lẽ sẽ biến mất vào một lúc nào đó. Vô luận như thế nào thì so với Mặc Dạ thì anh yếu ớt hơn rất nhiều.
Mặc Dạ nhích về phía sau, dựa vào lòng Chu Ngự.
Mặc Dạ, mi có biết cái gì gọi là ‘Thương tâm’ không?
‘Thương tâm’ và ‘Bị thương’ không giống như nhau.
Mặc Dạ, ở Nibelungen có rất nhiều sinh vật giống nhau, năng lực tự lành của mi rất mạnh, không có gì có thể chân chính làm mi ‘bị thương’ đâu.
Nhưng nếu một vật mà mi để ý về sau biến mất đi thì đây mới gọi là ‘thương tâm’.
Mà thương tâm là không thể chữa khỏi được.
“Ah…” Mặc Dạ phát ra tiếng nỉ non.
Chu Ngự dừng lại một chút, vì sao anh lại có cảm giác Mặc Dạ nghe thấy tiếng lòng của mình?
Ngày hôm sau, Chu Ngự không có nhiệm vụ mới, anh lái chiếc Hummer chở Mặc Dạ đến đến một cơ sở gần đó. Tuy rằng nhìn tới nhìn lui đều là sa mạc nhưng dạo chơi trên cát làm Mặc Dạ cũng rất vui vẻ.
Thẳng đến khi mặt trời lên cao, thời tiết bắt đầu nóng lên, Chu Ngự vẫy vẫy cái mũ cầm trên tay ý bảo Mặc Dạ cùng anh trở về.
Hai cánh và lỗ tai của Mặc Dạ cụp xuống.
Chu Ngự một bên lái xe một bên xoa đầu Mặc Dạ “Sao vậy? Trở về ta cho mi ăn dưa hấu nha?”
Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên không để ý tới Chu Ngự.
Bởi vì Chu Ngự đã đáp ứng Hàn Lật Đẳng dạy cô bắn súng.
Một khi đi vào khu vực tập bắn, Chu Ngự sẽ chăm chú cầm tay Hàn Lật Đẳng, còn Mặc Dạ bị ném lại phía sau. (=)))
Nó khó chịu ngồi xổm tại chỗ, nhìn chằm chằm bóng dáng của Chu Ngự.
“Hàn Lật Đẳng, chú ý trọng tâm.”
Chu Ngự mặc dù đứng rất gần Hàn Lật Đẳng, trừ bỏ cầm tay điều chỉnh tư thế thì còn lại anh không có đụng chạm gì nhiều. Đó cũng là nguyện nhân Hàn Lật Đẳng chọn anh làm huấn luyện viên bắn súng. Ở trong căn cứ nam nhiều nữ ít thế này, mà Hàn Lật Đẳng lại là nữ bác sĩ, không tránh khỏi những quấy rối này nọ.
Nhưng Chu Ngự lại bất đồng, bản chất của anh là một quý ông đích thực.
Đây là điều mà Hàn Lật Đẳng tin cậy ở anh.
Hàn Lật Đẳng bắn vài phát súng, mới đầu tập tất nhiên là không thể bắn trúng, còn Mặc Dạ ở phía sau ngáp dài ngáp ngắn, thậm chí dùng móng vuốt khều khều chân Chu Ngự mà anh cũng chẳng quay đầu lại nhìn một cái, anh chỉ nâng chân lên dùng gót giày cọ cằm Mặc Dạ.
Hàn Lật Đẳng cúi đầu nhìn, không khỏi bật cười “Chu Ngự, tôi thấy anh mà cứ ở chúng một chỗ với Mặc Dạ thế này thì đừng hòng anh lấy được vợ.”
“Hử?”
Mặc Dạ lấy đầu đẩy đẩy lưng Chu Ngự, anh cảm thấy hôm nay không thể tiếp tục dạy Hàn Lật Đẳng nữa rồi.
“Tên phá hoại này.” Chu Ngự cúi người nhéo nhéo lỗ tai Mặc Dạ.
Mặc Dạ bày ra bộ dáng đau đớn, phát ra âm thanh rên rỉ, dùng chân trước chộp lấy tay Chu Ngự.
“Giả đò nè! Cho mi giả đò nè!”
Với khí lực của Mặc Dạ thì việc giãy ra khỏi tay Chu Ngự là dễ như ăn cháo.
Trong lúc đó, thiết bị liên lạc trong phòng thí nghiệm của Chu Thanh vang lên.
“Xin chào, tôi là Trần Nhược Thủy, ở ngành nghiên cứu sinh vật biển. Tôi có ý tưởng về vài thực vật biển ở Nibelungen nên muốn cùng giáo sư Chu thảo luận một chút.”
Chu Thanh đã sớm nghe qua danh tiếng của giáo sư Trần Nhược Thủy, trong lòng cậu dâng nên niềm vui sướng, lập tức mở lớp cửa đầu tiên ra, đích thân nghênh đón cùng với trợ lý của Tiểu Văn của mình.
Ngay tại lúc lớp cửa thứ hai mở ra, Chu Thanh còn chưa kịp chào hỏi thì giáo sư Trần đã ngã lên người Tiểu Văn, cả người run rẩy, nhiệt độ cơ thể rất cao.
“Giáo sư Trần! Giáo sư Trần ngài làm sao vậy?”
Trán Tiểu Văn đụng phải trán của giáo sư Trần, nhiệt độ kia làm cho hắn sợ hãi “Giáo sư Chu! Giáo sư Trần phát sốt rồi! Vô cùng nghiêm trọng!”
“Cái gì?” Chu Thanh trợn to mắt, vừa rồi mới nói chuyện qua thiết bị liên lạc, giọng nói của giáo sư Trần nghe vẫn bình thường mà, sao đột nhiên phát sốt rồi?
Chu Thanh lập tức liên lạc với đội ngũ y tế, khiêng giáo sư Trần đi.
Cậu đứng lặng tại chỗ, bỗng linh cảm được điều gì đó không hay sắp xảy ra.
Mà bộ đàm của Hàn Lật Đẳng vang lên, đội ngũ y tế yêu cầu cô tới phòng cấp cứu.
“Xem ra hôm nay tôi không được thảnh thơi rồi.” Hàn Lật Đẳng trả súng lại cho Chu Ngự, sau đó vội vã rời đi.
Quá trình cấp cứu cho giáo sư Trần diễn ra không được thuận lợi. Từ đầu đội ngũ y tế chỉ nghĩ đơn giản là phát sốt thông thường, nhưng sau đó nhanh chóng chuyển biến xấu. Giáo sư Trần xuất hiện triệu chứng xuất huyết nội tạng, cơ thể bắt đầu mềm oạt, bốc mùi hôi thối.
Hàn Lật Đẳng phụ trách chỉ huy ca cấp cứu cảnh báo “Đây không hẳn chỉ đơn giản là phát sốt! Mà chính là triệu chứng sốt xuất huyết!”
“Đừng nói là… Ở Nibelungen mà cũng có Ebola (Cái này quá nổi tiếng rùi ha) nha!”
“Mọi thứ đều có khả năng xảy ra!”
Máu của giáo sư Trần được đưa đến bộ phận kiểm tra bệnh độc, trải qua một đợt kiểm tra đo lường này nọ, phát hiện thấy trong máu giáo sư Trần có bệnh độc, quan trọng hơn cả là khả năng lây lan của nó cực cao.
Kết quả xét nghiệm còn chưa tới tay Hàn Lật Đẳng thì giáo sư Trần đã muốn hấp hối, trọng tình trạng đau đớn thống khổ chết đi, cả cơ thể bị hòa tan thành một bãi máu loãng, trông vô cùng ghê sợ.
Hàn Lật Đẳng cong thắt lưng, trái tim đập nặng nề, cô lập tức đưa ra quyết định “Tất cả những nhân viên y tế cấp cứu cho giáo sư Trần và những người từng tiếp xúc qua toàn bộ cách ly!”
Căn cứ phát ra ánh sáng màu đỏ cảnh báo, yêu cầu tất cả mọi người về phòng của mình, không được tùy ý đi lại.
Lí Khiêm đóng tất cả các cửa yếu điểm, toàn bộ căn cứ đều vây trong trạng thái phong bế.
Chu Thanh bị nhốt trong phòng nghiên cứu của mình, cậu cùng với nhóm nghiên cứu viên vô cùng khẩn trương, bởi vì thời điểm giáo sư Trần ngã xuống đã từng chăm sóc cho hắn, không ai xác định được khi nào thì giáo sư Trần mới bị nhiễm bệnh, trong số bọn họ có ai bị nhiễm bệnh không, nhóm nghiên cứu viên mạnh ai nấy ngồi một góc riêng của mình, không nói chuyện với người khác, đặc biệt là chưa phát hiện được phương thức lan truyền của loại bệnh độc này.
Chu Ngự và Mặc Dạ vừa mới trở về phòng ngủ. Mặc Dạ lần đầu thấy ánh sáng màu đỏ cảnh báo, nó ngồi thẳng lưng, dùng chóp mũi đỉnh đỉnh cái đèn phát sáng, bộ dạng vô cùng tò mò.
Đại đa số những người còn lại không biết căn cứ xảy ra chuyện gì.
Chu Ngự gọi cho Tống Trí “Tống tiên sinh, xin hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy? Có sinh vật nguy hiểm tấn công căn cứ sao?”
Tống Trí không có ý định dấu giếm Chu Ngự, trực tiếp trả lời “So với cái kia còn nguy hiểm hơn. Trong căn cứ có một nghiên cứu viên bị nhiễm loại bệnh độc không rõ, chúng tôi hiện đang xét nghiệm bệnh độc này để tìm ra virus gây bệnh, may ra có thể chế tạo kháng thể, nhưng trong tình huống cấp bách này thì không mấy lạc quan cho lắm.”
Việc này xảy ra quá đột ngột, đối với một khắc trước Chu Ngự mang Mặc Dạ đi chơi so với giây phút này hoàn toàn khác nhau.
“Em trai Chu Thanh của tôi có khỏe không?”
“Giáo sư Chu hiện tại chưa thấy dấu hiệu bị bệnh độc xâm nhập.”
Nghe Tống Trí trả lời, Chu Ngự thoáng an tâm một chút, anh không biết còn phải đợi bao lâu nữa? Đến khi nào thì bọn họ mới hết phong bế? Nếu như phong bế một ngày, hai ngày, ba ngày, không có thức ăn, không có nước uống thì mọi người sẽ chết mất.
Chu Ngự một tay kéo Mặc Dạ đang lăn lộn về phía mình, ôm nó lắc lắc “Mi có biết bệnh độc là gì không?”
Mặc Dạ như bình thường mở to mắt nhìn Chu Ngự, bỗng nhiên dùng sức đẩy ngã Chu Ngự lên gường, hai móng vuốt nhỏ chộp lấy bả vai anh, dùng chóp mũi cọ cọ chóp mũi của Chu Ngự, còn muốn vươn đầu lưỡi liếm môi anh, Chu Ngự nhanh chóng nghiêng mặt tránh né.
“Chỉ có vật nhỏ nhà mi trong tình huống này mới nhàn nhã thoải mái a.” Chu Ngự bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặc Dạ lớn lên không ít, hai chân sau của nó có thể dang rộng đặt hai bên thắt lưng của Chu Ngự, tựa như đang nửa ngồi trên người anh.
Mặc Dạ vỗ lưng nó, thấp giọng nói “Được rồi, được rồi, đứng lên cho ta, nặng quá.”
Mặc Dạ nhất thời lộ ra biểu tình bất mãn, vẫn không chịu nhúc nhích, nhưng lại cố ý tăng khí lực kiềm chế giãy giụa của Chu Ngự, tựa hồ muốn nói: Anh nói dối, tui không có nặng, tui muốn trừng phạt anh.
Chu Ngự nằm im, tuy ý để Mặc Dạ chơi xấu trên người mình, anh cảm thán một tiếng “Xem ra bệnh độc ở đây không giống với bệnh ở thế giới của ta…”
Mặc Dạ hạ thấp người xuống, dán mặt lên má của Chu Ngự.
Độ ấm thân thiết như vậy làm cho nỗi lo lắng Chu Thanh của Chu Ngự dần dần thả lỏng.
Trong lúc đó, Tống Trí nhận báo cáo của Hàn Lật Đẳng, tìn huống càng thêm nghiêm trọng, hai gã y tế tham gia cấp cứu cho giáo sư Trần đều sốt cao, thân thể thối rữa cùng với nội tạng bị xuất huyết.
Âm thanh Hàn Lật Đẳng run rẩy nói với Tống Trí “Tống tiên sinh, tôi cũng tiếp xúc với giáo sư Trần, tôi nghĩ mình chắc không thoát khỏi đâu…”
“Không cần quá mức bi quan, lui một vạn bước, nếu cô thực sự bị nhiễm bệnh độc thì tập đoàn sẽ thực hiện nguyện vọng của cô.” Âm thanh Tống Trí vô cùng trấn định, nhưng hắn lại hơi ngửa đầu, bản thân hô hấp nặng nề, trông vô cùng áp lực.
“Cám ơn!” Nước mắt của cô rơi xuống.
Ngắt liên lạc, Tống Trí nhắm mắt lại thò tay vào ngăn kéo như muốn chạm tới cái gì nhưng cuối cùng lại rút trở về.
Đồng thời Lí Khiêm trong phòng theo dõi nhìn màn hình chứng kiến tất cả, hắn thấy giáo sư Trần như thế nào chết đi, cũng thấy nhân viên y tế bị nhiệm bệnh độc giãy giụa trong đau đớn.
Cho dù vậy nhưng Hàn Lật Đẳng vẫn dũng cảm mặc trang phục bảo hộ tiến hành cứu chữa cho nhân viên y tế bị nhiễm bệnh độc, cùng bọn họ đối mặt với cái chết sắp đến.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Lật Đẳng vẫn đợi kết quả tồi tệ sắp tới, thân thể của cô vốn không tốt lắm, thường hay bị ho khan cảm mạo này nọ, hệ miễn dịch rất thấp, tuy rằng trong lúc chữa trị cô cách nghiên cứu viên bị nhiệm bệnh độc khá xa nhưng cô biết rõ loại bệnh này lây truyền trong không khí. Khả năng không bị nhiễm bệnh của cô là rất thấp.
Nhóm nhân viên y tế bị nhiễm bệnh lần lượt chết đi, trong phòng cấp cứu chỉ còn lại một mình Hàn Lật Đẳng, cô đơn giản trực tiếp cởi trang phục bảo hộ ra, mở tủ lạnh lấy một chai nước dinh dưỡng hung hăng mở to miệng uống cạn, dựa lưng vào tường từ từ ngồi xuống.
Toàn bộ phòng cấp cứu là một mảnh yên tĩnh, trừ bỏ Lí Khiêm đang theo dõi cô cùng với những người đã chết.
“Nè! Lí Khiêm hát cho tôi nghe một bài đi!” Hàn Lật Đẳng mệt mỏi nhắm mắt lại, hai tay vỗ vỗ xuống nền nhà, lớn giọng nói.
Rất nhanh trong radio truyền đến tiếng hát ngắt quãng của Lí Khiêm.
Hàn Lật Đẳng lộ ra biểu tình buồn cười “Trời ơi, nghe cậu hát như vậy làm tôi không nhận ra được giai điệu nguyên bản của nó a!”
Lí Khiêm vừa hát xong thì Hàn Lật Đẳng ôm đầu gối khóc rống lên.
“Tôi muốn sống! Tôi thật sự rất muốn sống!”
Lí Khiêm không cất lên nổi một câu an ủi, chỉ có thể nhìn cô qua màn hình cùng nhau khổ sở.
Trong lúc đó trong phòng nghiên cứu của Chu Thanh, trợ lý Tiểu Văn gục đầu trên bàn, cơ thể hắn bắt đầu nóng lên, áo trắng ướt đẫm mồ hôi, hai lỗ tai đang chảy máu.
Nhóm nghiên cứu viên hoảng sợ cả lên, bọn họ đều đứng dính sát vào tường, cách xa Tiểu Văn ra.
“Anh ta là người trong chúng ta tiếp xúc qua giáo sư Trần! Nhất định anh ta đã bị nhiễm bệnh độc!”
Ngay tại một phút kia, Tiểu Văn ngã xuống đất, thân thể hắn xụi lơ trên mặt đất giống như một vũng nước, thậm chí có thể ẩn ẩn ngửi được mùi hôi thối bốc lên. Đôi mắt, lỗ mũi, lỗ tai đều chảy máu, sắc mặt hắn trắng bệch, trông cực kỳ đau đớn.
Nhóm nghiên cứu viên không thể chịu được kích động đứng dậy, khao khát sống sót làm bọn họ xông về phía cửa, ra sức đập, la lên “Thả chúng tôi ra ngoài! Mau thả chúng tôi ra ngoài!”
Nhưng trong giờ phút này, Lí Khiêm đang điều khiển hệ thống điều tra xem người phát bệnh đầu tiên là giáo sư Trần đã tiếp xúc với cái gì.
Hàn Lật Đẳng tính toán, giáo sư Trần từ lúc sốt cao đến khi tử vong tổng cộng không vượt qua 3 giờ. Mà những nhân viên y tế tiếp xúc ông ta đến khi sốt cao gần 2 giờ, nói cách khác, thời gian lây lan vả ủ bệnh của bệnh độc không dài.
Giáo sư Trần từ lúc dùng bữa sáng đến khi vào phòng nghiên cứu tất cả đều diễn ra vô cùng bình thường, vì thế Lí Khiêm theo dõi ông ta trong phòng nghiên cứu.
Trong phòng nghiên cứu của ông ta có nuôi một sinh vật biển có hình dạng giống như sứa bình thường, nhưng có vẻ ngoài bất đồng với sứa bình thường. Ngoại hình giống như một làn váy màu vàng bình thường, trong dịch dinh dưỡng tao nhã nhảy múa xoay tròn, bên ngoài của có những khớp thần kinh. Loại khớp thần kinh này có thể phát ra những sinh vật tĩnh điện kỳ lạ, làm cho người ta có cảm giác khoan khoái khi được nó chạm vào.
Loài sứa này có cái tên rất đơn giản, có thể gọi là sứa Nibelungen. Nó có thể sống trong nước ngọt và nước mặn. Quan trọng hơn cả nó có thể sống ngoài môi trường nước, nó kéo dài thân thể ra giống như cái ô (dù), chờ đợi con mồi. Con mồi của nó thường là các loại côn trùng nhỏ, hoặc là sinh vật trong nước, thậm chí tấn công cả con người.
Lí Khiêm thấy giáo sư Trần thò tay vào bể thủy tinh chứa sứa Nibelungen. Con sứa dùng các khớp thần kinh vuốt ve tay ông ta, trên mặt ông ta hiện lên biểu tình giống như đang chìm trong cơn phê thuốc.
Hơn 10 giây sau ông ta mới rút tay ra khỏi bể, theo bản năng đưa vào miệng mút một chút, sau đó ông ta tiếp tục công việc nghiên cứu như mọi ngày. Cuối cùng ông ta rời khỏi phòng nghiên cứu cầm tư liệu đến chỗ Chu Thanh.
Lí Khiêm giống như vừa mới phát hiện ra châu lục mới, lập tức báo tin cho Tống Trí.
Đội ngũ nghiên cứu bệnh độc của căn cứ trang bị đầy đủ võ trang đi đến phòng nghiên cứu của giáo sư Trần, tiến hành lấy mẫu vật của sứa Nibelungen. Lúc bọn họ phát hiện ra mầm bệnh độc trong cơ thể của con sứa, loại bệnh độc này vốn là lây truyền qua không khí, nhưng khi xâm nhập vào cơ thể con người thì lập tức sinh ra biến dị và nhanh chóng thích nghi với môi trường mới, sau đó tiếp tục lây truyền trong không khí.
Lúc này Chu Thanh ngơ ngác nhìn nhóm nghiên cứu viên từng người một bắt đầu phát sốt, sau đó là phát sinh ra dấu hiệu bị nhiếm bệnh độc, bọn họ ngã rạp trên mặt đất, vài người còn cố gắng đánh sập cửa, duy chỉ có Chu Thanh là đứng thẳng không có bị gì, giống như khung cảnh địa ngục trước mắt không có dính líu gì tới cậu.
Trong đầu cậu giờ chỉ toàn là hỗn loạn, đôi chân như bị đóng đinh trên mặt đất.
Khi nào cậu mới ngã xuống như mọi người?
Khi nào cậu mới phát sốt?
Cảm giác bị xuất huyết nội tạng sẽ như thế nào?
Nỗi sợ hãi dần lan tỏa trong lòng Chu Thanh.
“Đừng sợ…” Âm thanh vang lên tựa như một mũi tên xuyên phá làn sương mù dừng lại trong đầu cậu.
Chu Thanh theo bản năng nhìn bốn phía xung quanh.
“Cậu ít nhất sẽ không bị nhiệm loại bệnh độc này đâu.”
Âm thanh kia vô cùng nhu hòa trấn an tâm tình khẩn trương của cậu.
“Vậy thì… Hãy cứu mọi người… Xin anh hãy cứu mọi người đi…” Chu Thanh khẩn cầu nói.
Cậu biết sinh vật cấp S từng cứu cậu đang đâu đó quanh đây, hắn hiểu rất rõ tất cả mọi thứ xung quanh, rất rõ.
“Ta không thể. Cậu sẽ không bị nhiễm bệnh độc, chỉ vì cậu rất đặc biệt, nhưng không phải do ta đâu.”
“Đặc biệt? Tôi có cái gì đặc biệt chứ?”
Nhưng hơn 10 giây sau, Chu Thanh không nghe thấy tiếng trả lời.
Lí Khiêm nhìn màn hình theo dõi thấy Chu Thanh đứng một mình lầm bầm cái gì đó, giống như bị chập mạch vậy, hắn sốt ruột cầu xin Tống Trí “Tống tiên sinh—– Xin ngài mau thả giáo sư Chu ra đi, nhân lúc ngài ấy chưa bị nhiễm bệnh độc!”
Tống Trí nhíu mày “Cậu nói giáo sư Chu vẫn bình yên vô sự? Vậy thì những người bị giam trong phòng nghiên cứu cùng với cậu ta đâu?”
“Đều… Đều ngã xuống hết rồi!”
Tống Trí đan hai tay với nhau, lộ ra biểu tình khó hiểu “Điều đó không có khả năng! Nếu những người khác đều chết thì tại sao Chu Thanh vẫn còn sống? Hàn Lật Đẳng đâu? Tình huống của cô ấy thế nào rồi?”
“Hàn Lật Đẳng bây giờ tạm ổn rồi, cô ấy uống hết mấy chai nước dinh dưỡng rồi khóc lớn một hồi, hiện tại đã ngủ.”
Tống Trí nheo mắt lại, suy nghĩ hai giây “Hiện tại phái đội ngũ y tế mang hai người bọn họ tới khu vực cách ly để quan sát.”
Nghe hắn nói vậy, Lí Khiêm cuối cùng cũng yên lòng, hắn thực sự không muốn nhìn thấy Hàn Lật Đẳng và giáo sư Chu phải chịu khổ trong tình cảnh như vậy, nếu không tinh thần và ý chí gì đều tan rã hết.
Trong lúc Chu Ngự và Mặc Dạ chán chết ngồi trong phòng chơi đùa với nhau, thiết bị liên lạc trên đỉnh đầu phát ra âm thanh của Tống Trí “Bây giờ cậu và Mặc Dạ mặc trang phục bảo hộ đến khu vực số 9.”
Chu Ngự không nhiều lời liền lập tức đứng dậy, làm theo lời nói của Tống Trí mặc trang phục bảo hộ, Mặc Dạ muốn đi cùng anh, Chu Ngự liền lấy tay đè đầu Mặc Dạ lại, đẩy nó về lại phòng.
Chu Ngự nửa quỳ trước mặt nó, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói “Mặc Dạ, ta không biết bệnh độc có ảnh hưởng gì tới mi không, cho nên mi không thể ra ngoài được, ngoan ngoãn ngồi trong phòng chờ ta quay lại, được không?”
Mặc Dạ vốn hứng phấn vì được ra ngoài với Chu Ngự nháy mắt liền cô đơn, nó dùng ánh mắt khẩn cầu anh nhưng Chu Ngự vẫn lắc đầu.
Mặc Dạ đành cúi đầu lui về phía sau nửa bước, Chu Ngự nhìn nó một cái rồi đóng cửa lại, trước khi khép cửa anh nhỏ giọng nói “Bé ngoan, chờ ta trở về nha.”
Chu Ngự xoay người vội vã bước đi, đến khu vực số 9 thấy Tống Trí cũng mặc trang phòng bảo hộ, anh bỗng dừng lại.
Bởi vì trong phòng cách ly không ai khác chính là Chu Thanh, em trai của anh. Chu Thanh hiển nhiên chưa phục hồi tinh thần, cậu ngồi trên giường đang đợi nhân viên y tế rút máu và xét nghiệm máu của mình.
“Tống tiên sinh, không phải ông đã nói em trai tôi không bị nhiễm bệnh độc sao?” Chu Ngự lạnh giọng hỏi.
“Cậu ấy đến bây giờ còn chưa có chết mà, đặc biệt là nhóm nghiên cứu viên của cậu ấy đều nhiễm bệnh độc chết hết rồi, chẳng lẽ tôi phải nói em cậu bị nhiễm bệnh độc sao? Bây giờ chúng tôi đang lí giải vấn đề là vì sao nhóm nghiên cứu viên cùng ở trong phòn nghiên cứu với cậu ấy đều chết hết, duy chỉ riêng có mình cậu ấy là không sao cả? Có phải trong máu của cậu ấy đã sinh ra kháng thể chống lại được loại bệnh độc này? Nếu là phải thì tất cả mọi người trong căn cứ nếu nhiễm phải thì có cơ hội sống sót.”
Chu Thanh tựa hồ thấy Chu Ngự, cậu ngồi dậy đi tới, lộ ra nụ cười miễn cưỡng. Chu Ngự biết Chu Thanh so với tưởng tượng của anh còn kiên cường hơn.
Nhưng kết quả xét nghiệm làm cho mọi người không thể nào hiểu được, đó là trong máu Chu Thanh không có kháng thể chống bệnh độc và tất nhiên cậu cũng không có bị nhiệm bệnh. Không chỉ là Chu Thanh mà Hàn Lật Đẳng cũng như vậy.
Mà trong khoảng thời gian này căn cứ chế tạo ra vacxin phòng chống bệnh độc là hầu như không thể.
Tống Trí đem thông tin về loại bệnh độc này gửi về Trái Đất “Nếu như có Khương Cạnh Hàng ở đây thì tốt rồi.”
“Khương Cạnh Hàng?” Chu Ngự thấy cái tên này quen tai lắm, nhưng nhất thời không có nhớ ra.
“Là người khởi xướng ngành nghiên cứu bệnh độc đầu tiên của tập đoàn Cự Lực.” Tống Trí trả lời.
“Lần này bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình có vẻ an toàn hơn nhiều.” Lí Khiêm ngồi trước máy tình cảm thán nói.
“Chu Ngự, mang loại bệnh độc này là loài sứa Nibelungen mà cậu đã thấy, tôi nghĩ dựa theo kí ức của Earl Pease thì cậu hẳn biết thông tin về loài sứa này đi?” Tống Trí nhìn Chu Ngự hỏi.