“Vậy làm sao thế nào bây giờ?” Chu Thanh nhận ra bọn họ đang lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Ngay lúc đó, giọng nói của Chu Ngự từ trong bộ đàm truyền đến “Để tôi dẫn Mặc Dạ đến.
Tôi tin rằng sứa Nibelungen sẽ bị Mặc Dạ có cấp bậc cao hơn khuất phục, cũng có thể trợ giúp tôi chống đỡ không bị nó thôi miên.”
“Anh! Anh không thể đi!” Chu Thanh nóng nảy. Hình ảnh tên nhân viên công tác kia tự bắn súng vào đầu mình còn sờ sờ trước mắt, cậu không thể để anh mình mạo hiểm được.
“Con sứa này chỉ vừa mới bắt đầu hoạt động, đợi đến khi nó hoàn toàn quen thuộc với căn cứ, có thời gian thích ứng với hoàn cảnh thì chúng ta chắc chắn sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho hậu đại của nó. Cho nên phải nhanh chóng giải quyết.”
Bác sĩ La Ân sờ cằm trầm tư “Giáo sư Chu. Anh của cậu nói đúng đấy. Toàn bộ căn cứ chỉ có con Dạ Linh kia là có khả năng đối chọi được với sứa Nibelungen. Nếu để nó và anh cậu chấp hành nhiệm vụ này thì cơ hội thành công sẽ cao hơn rất nhiều.”
Chu Thanh biết rõ nếu anh mình đã quyết định chuyện gì đó thì khó có thể thay đổi được.
Cậu cúi đầu thở dài một hơi.
“Chúng ta nhất định phải cùng nhau trở về.”
“Tất nhiên.” Chu Ngự đáp.
Mà Chu Ngự cũng đang mang theo Mặc Dạ và cầm trên tay thần kinh độc tố do nhân viên công tác đưa. Nhân viên công tác bảo chỉ cần ném vào bể dung dịch là xong.
Chu Ngự đi vào phòng chứa tiêu bản của con sứa kia ngẩng đầu nhìn nó, mặc dù trong lòng anh luôn đề phòng nhưng vẫn không thể không cảm thán sự kì diệu của tạo hóa.
Cảm giác chân mình bị cắn, Chu Ngự cúi đầu nhìn thấy ánh mắt của Mặc Dạ lộ ra vẻ bất mãn.
Chu Ngự nở nụ cười “Coi chừng ta, Mặc Dạ.”
“Uhm!” Mặc Dạ gật đầu.
Trong một giây kia, tâm tình vốn có chút khẩn trương nay từ từ bình tĩnh lại.
Chu Ngự leo lên nắp bể, thời gian trôi qua chậm rãi, anh trong lòng suy đoán con sứa này chắc chắn sẽ không ngồi im chờ chết, rốt cuộc nó sẽ làm ra loại công kích nào?
Chu Thanh đứng trước màn hình theo dõi cũng vô cùng khẩn trương, cậu vô thức siết chặt lồng ngực của mình. Đây không phải là lần đầu tiên Chu Ngự đối mặt với nguy hiểm ở Nibelungen nhưng đó cũng là thời khắc trí mạng nhất.
Chu Ngự lấy dây thừng ra buộc quanh hông của mình, đầu kia buộc chắc bên ngoài bể để tránh bị mất khống chế rồi rớt xuống như bác sĩ Diêu. Sau đó Chu Ngự nhấn nút mở cái lồng đậy ra, lúc anh muốn thả độc tố thần kinh thì nghe cái rầm, một cánh tay thon dài từ trong dung dịch formalin vươn ra cầm lấy cổ tay anh. Lực tay như có như không muốn nghiền nát cổ tay anh.
“Anh muốn giết tôi sao?”
Âm thanh kỳ ảo vang lên, Chu Ngự mở to mắt nhìn thiếu niên tóc đen đã cứu mình từ trong nước nhô ra.
Nụ cười của y tựa như đây lần đầu tiên Chu Ngự thấy vậy, mang theo vẻ trêu chọc đầy cám dỗ nhưng cũng vô cùng ưu nhã không vướng bụi trần.
“Sao ngươi lại ở đây?” Con ngươi của Chu Ngự co rút như đang nỗ lực khắc chế.
“Anh nhớ tôi sao?” Thiếu niên kia gác tay lên miệng bể, ý quay đầu nhìn anh.
Chu Ngự há miệng không nói nên lời.
Sao cậu ta lại ở chỗ này?
Là bởi vì mình sắp gặp nguy hiểm nên cậu ta tới bảo vệ mình như những lần trước đây sao?
“Anh nhớ tôi sao…”
Bờ môi của y khép khép mở mở mang theo nét ma mị, lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào lòng phòng bị của Chu Ngự, phá hủy toàn bộ thành trì kiên cố.
Y nghiêng mặt, mi mắt hơi rũ xuống như muốn khóa chặt sự tự chủ của Chu Ngự, khiến anh đắm chìm vào giấc mơ do y tạo ra.
Chu Ngự vô thức dựa sát vào đối phương, trong lòng của anh dâng lên một niềm khát vọng không rõ tên, anh muốn chạm vào người thiếu niên trước mắt, muốn nắm giữ tất cả của người này.
Nhưng trong một giây Chu Ngự vươn tay chạm tới thì thật sâu trong tâm trí anh vang lên một âm thanh.
“Tôi chưa bao giờ sẽ nói với anh rằng anh muốn giết tôi sao, bởi vì vết thương của tôi sẽ nhanh chóng lành lại thôi.”
Cơ thịt của Chu Ngự trong nháy mắt cứng lại, nỗi niềm khát vọng này nọ bay sạch, bên tai anh vang lên giọng nói ầm ĩ của Chu Thanh từ trong bộ đàm.
“Anh—- Cẩn thận!!”
Mà Mặc Dạ phía sau anh nhảy lên cắn túm anh lùi lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh nhớ lại cái ngày mà anh rơi xuống sông Thiên Sứ Giác xém chút nữa bị Nghịch Lân Long một phát nuốt vào bụng.
Con sứa khổng lồ xoay tròn khuấy lên sóng nước văng tung tóe.
Không biết từ lúc nào, làn váy của con sứa nhô ra khỏi dung dịch xòe rộng như một đóa hoa khổng lồ.
Nếu Chu Ngự mà còn chậm trễ 0,1 giây nữa là bị nó nuốt chửng!
Dung dịch formalin xém chút nữa hất lên người Chu Ngự, Mặc Dạ giang rộng cánh che chở cho anh. Chu Ngự ngã xuống nhưng may có dây thừng giữ lại. Mặc Dạ bao phủ cả người anh rồi ngẩng đầu nhìn con sứa kia đang bám lên trần nhà trên đỉnh đầu bọn họ. Làn váy của nó nhanh chóng vươn dài và khuếch tán bốn phương tám hướng, mà cơ thể nó cũng từ từ bước ra khỏi bể dung dịch formalin!
“Mịa nó!” Chu Ngự không ngờ ảo giác của con sứa này lại chân thật đến thế. (Có em nó mới chân thật, anh nhỉ?)
Mà độc tố thần kinh đã được thả vào trong bể.
“Nó là muốn bao phủ toàn bộ căn phòng để hai người không còn đường lui nữa, nó muốn nuốt chửng hai người!!” Bộ đàm truyền đến giọng nói của Chu Thanh.
Chu Ngự ngẩng đầu nhìn con sứa, dưới làn váy của nó rủ xuống vô số sợi tua dính chất lỏng đặc sệt ngọa nguậy liên tục, trông giống như cơ quan tiêu hóa vậy.
Chu Ngự kéo khóe miệng “Độc tố thần kinh không chỉ có ở trong cái bình kia đâu.”
Dứt lời, Chu Ngự nhanh chóng móc súng ra chĩa lên trần nhà bóp cò.
Chỉ nghe thấy ‘Bang—bang’ hai phát súng, viên đạn xuyên vào cơ thể sứa Nibelungen rồi hòa tan ra.
Con sứa vốn đang đu bám trên trần nhà giống như mất đi lực lượng, nó phát ra âm thanh dính dấp tởm lợm, từng mảng cơ thể của nó rớt xuống nháy mắt sắp đè lên Chu Ngự!
Mặc Dạ vẫy cánh chặt đứt sợi dây thừng rồi cõng anh tông mạnh vào bức tường rồi nhanh chóng vọt ra ngoài.
Ngay lúc đó, con sứa rơi một cái rầm xuống, cơ thể của nó lại lần nữa rớt vào bể, dung dịch formalin mãnh liệt trào ra ngoài như một trận đại hồng thủy.
Làn váy chưa khép lại kịp của nó bao phủ toàn bộ miệng bể.
Tất cả yên tĩnh lại.
Chu thanh đang gắt gao theo dõi qua màn hình liền buông lỏng nắm tay siết chặt ra, cậu thở phào một hơi thì phát hiện lưng mình đã ướt đẫm một mảnh.
Còn bác sĩ La Ân thì hơi hé miệng “Dạ Linh… Không ngờ sức mạnh của Dạ Linh lại lớn tới vậy… Nó có thể dễ dàng phá hủy một bức tường kiên cố của căn cứ! Kỳ thật chúng ta căn bản không có biện pháp giam giữ nó…”
“Sở dĩ nó đứng về phía chúng ta là vì bản thân nó lựa chọn, chứ không phải chúng ta so với nó mạnh hơn.” Chu Thanh trả lời.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Mặc Dạ cõng Chu Ngự chạy ra ngoài.
Lúc Mặc Dạ sắp hạ cánh xuống mặt đất, Chu Ngự vẫn còn ôm cổ nó.
Mặc Dạ cũng không có vội vàng thả Chu Ngự ra, nó nhẹ nhàng nằm xuống, giang rộng hai cánh bao phủ lưng của anh lại.
“Mặc Dạ… Sứa Nibelungen khiến ta sinh ra ảo giác.” Chu Ngự tựa trán lên gáy Mặc Dạ.
“Ưm…” Mặc Dạ rên khẽ một tiếng.
“Trong ảo giác… Ta không nên tưởng tưởng ra người kia.” Chu Ngự không biết tự bao giờ tâm trí anh đã bị người kia xâm chiếm toàn bộ.
“Ha?”
Chu Ngự cười cười sờ đầu Mặc Dạ “Mi vừa cứu ta thêm một lần nữa. Nếu không có mi… chắc ta đã chết rất nhiều lần rồi, nhỉ?”
“Ưm.” Mặc Dạ nghiêm túc gật đầu.
Chu Ngự bỗng nhiên hiểu được đối phương nghĩ gì liền gõ đầu Mặc Dạ một cái “Nghĩ gì thế hả! Ta không bao giờ múa thoát y cho mi xem đâu! Muốn thì kêu Ngô Vận múa cho mà xem!”
“Hic…” Mặc Dạ cõng Chu Ngự đi hai bước nghe vậy liền tức giận ngồi thẳng lưng khiến Chu Ngự trượt xuống đất.
Trong lúc này, bác sĩ La Ân rốt cuộc cũng xác nhận con sứa Nibelungen đã chết.
Chu Ngự đi hai bước thì thấy Chu Thanh đang đứng ở cuối lối đi đợi mình.
“Mỗi lần em đều tự nhủ với bản thân là sẽ không bao giờ cho anh phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nữa… Thế nhưng em lại không thể nào ngăn cản được quyết tâm của anh. Em chính là đứa em tồi nhất trên đời.” Chu Thanh vẫn tuấn tú đạm mạc như vậy, tựa như cậu đối với thế giới này không còn gì lưu luyến.
Nhưng ánh mắt của cậu lại run rẩy.
Chu Ngự đi tới ôm lấy Chu Thanh.
“Đứa ngốc. Có người chỉ thích hợp đưa ra quyết định, có người lại chỉ thích hợp chấp hành. Anh rõ ràng mình là loại người thứ hai, mà anh lại mong muốn em là người thứ nhất.
“Em biết. Em sẽ cố gắng trở nên quyết đoán và kiên cường.”
Theo lời nói của Ngô Vận, bọn họ hẳn là sẽ tổ chức party chúc mừng.
Vốn nghĩ lời đề nghị này của Ngô Vận sẽ bị hơn phân nửa người không thèm quan tâm nhưng không ngờ bác sĩ La Ân lại đồng ý. Hắn đưa cho Chu Ngự nguyên một thùng rượu đỏ.
Ngô Vận chống nạnh nghiêm túc nói “Tại sao chúng ta lại không được phái đi đến căn cứ số 2 nhỉ? Rõ ràng bác sĩ La Ân so với Tống Trí còn hào phóng hơn!”
Chu Ngự một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Mặc Dạ, một tay chống cằm nói “Tôi thích bia hơn rượu đỏ nhiều.”
Mặc Dạ nghe vậy liền nổi lên lòng hiếu kỳ, nó rời khỏi tay Chu Ngự đi tới dạo một vòng quanh thùng gỗ đựng rượu đỏ, còn dùng mũi hít hít vài cái.
Ngô Vận nở nụ cười “Ha ha ha, cậu không thích nhưng Mặc Dạ lại muốn thử một lần nha!”
Chu Ngự buồn cười cầm lấy ly rượu trên bàn đưa tới trước mặt Mặc Dạ, nó lập tức nhích lại gần, vươn đầu lưỡi vói vào trong ly liếm một chút.
Nhấm nháp được hương vị của rượu đỏ, Mặc Dạ rụt đầu lưỡi trở về, đôi mắt xinh đẹp kia tựa như có vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh.
“Sao vậy? Không thích hả?” Chu Ngự muốn cầm ly rượu lại thì Mặc Dạ nhanh chóng gác hai chân trước giữ lấy cổ tay của anh hạ thấp ly rượu xuống, sau đó một ngụm uống cạn.
“Aha…” Mặc Dạ nhắm mắt lại phát ra âm thanh cảm thán, thoạt nhìn rất hưởng thụ.
Đây là lần đầu tiên Mặc Dạ phát ra âm thanh ngoại trừ ‘Uhm’ hay ‘Ah, ngay cả Ngô Vận cũng rất ngạc nhiên, hắn muốn chuốc thêm rượu cho Mặc Dạ.
Mặc Dạ vui vẻ đi vòng quanh Chu Ngự.
“Mặc Dạ có phải là uống say không vậy? Có lẽ không nên cho nó uống rượu mới đúng! Nó còn chưa có trưởng thành mà?” Lí Khiêm có chút lo lắng nói.
Chu Ngự hiểu rõ cười cười “Nó không thể uống say được đâu. Dạ Linh trao đổi chất rất nhanh, sao có thể uống say được chứ! Chắc nó bắt chước phim ảnh đấy mà.”
Mặc Dạ nheo mắt lại lộ ra biểu tình đang mỉm cười, quay về bên chân Chu Ngự rồi lười biếng nằm xuống.
Quá ba tuần rượu, mọi người đều buồn ngủ.
Chu Ngự trực tiếp nằm trên nền nhà trong phòng ăn, gối đầu lên lưng Mặc Dạ.
“Chu Ngư, cậu có từng nghĩ… Vô luận là tập đoàn Cự Lực, Nibelungen hay những gì chúng ta vừa trải qua chỉ là một hồi mộng mị?” Ngô Vận cảm thán nói.
“Nếu như có thể đảo ngược thực tại với mộng mị, tôi nhất định sẽ lựa chọn hết mọi khả năng và làm hết sức mình.” Chu Ngự đáp.
Ngô Vận cười khẽ một tiếng “Cậu là người may mắn nhất với bất kì ai ở đây đều là sự thật. Nếu không… Ở thế giới thực tại chứng kiến con gái của mình chết đi thì có bao nhiêu tuyệt vọng đây?”
Chu Ngự vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn “Ngày mai thức dậy, bệnh độc được giải quyết xong xuôi, chúng ta có thể bình an trở lại căn cứ. Khoảng một tháng nữa là hợp đồng giữa anh và tập đoàn kết thúc. Anh sẽ được gặp lại con gái của mình, bồi bên cạnh cô bé.”
“Vậy còn cậu? Nguyện vọng của cậu là gì… Chu Ngự?” Ngô Vận hỏi.
Chu Ngự ngẩn người.
Đúng vậy, nguyện vọng của anh là gì?
Ban đầu bởi vì Parsley Winter giết chết toàn bộ đội hữu của anh, muốn bảo hộ Chu Thanh đi tới nơi này, thế nhưng những lí do này lại phảng phất không còn quan trọng nữa.
Parsley Winter mà ở thế giới loài người thì tuyệt đối là sinh vật kinh khủng nhất nhưng khi ở Nibelungen thì chẳng là gì cả.
Mà đối với Nibelungen mà nói, Chu Ngự chỉ là hạt cát vô cùng nhỏ bé, nếu như không có Mặc Dạ thì anh cũng không thể nào bảo vệ được Chu Thanh.
Vậy thì… mọi chuyện từ đầu tới cuối rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Chu Ngự vươn tay sờ sờ Mặc Dạ, Mặc Dạ nghiêng đầu cọ cọ vào mặt anh.
Giờ phút này, tất cả nguyện vọng của anh đều là vì Mặc Dạ.
Mong muốn Mặc Dạ được vui sướng, mong muốn nó trở nên mạnh mẽ, mong muốn nó cho dù không có anh bên cạnh thì vẫn có thể sống một cách thoải mái tự đắc.
Chu Ngự bắt đầu buồn ngủ nhắm mắt lại.
Chẳng biết lúc nào bên tai anh vang lên tiếng hừ nhẹ.
Có người nào đó đang ngâm nga bài hát đồng dao. Giọng hát của người đó rất đặc biệt, vừa ưu nhã lại nhẹ nhàng, phảng phất như hòa lẫn vào không khí.
Chu Ngự mở choàng mắt thì phát hiện thiếu niên kia đang ngồi trên ăn, đôi chân thon dài nhẹ nhàng đung đưa, hai tay chống mép bàn cúi đầu chăm chú nhìn Chu Ngự.
Chu Ngự thở dốc kinh ngạc, anh nhanh chóng ngồi dậy thì phát hiện toàn bộ nhà ăn không có đến một bóng người.
Cho dù là Ngô Vận, Lí Khiêm, Hàn Lật Đẳng hay là những nghiên cứu viên chưa quen thuộc lắm đều không thấy đâu cả.
Chu Ngự nhìn thẳng vào đôi mắt thiếu niên, vẻ mặt y mỉm cười, thần thái nhu hòa.
Lần trước Chu Ngự nhìn thiếu niên này ngồi trên bàn giằng co với bác sĩ Lâm, nụ cười khi đó của y tuy có thể khiến người khác động lòng nhưng không có như bây giờ, trông vô cùng đơn thuần.
“Ta đang nằm mơ. Ta đang ngủ, ngươi chỉ là ảo giác.” Chu Ngự khẳng định.
Nụ cười của thiếu niên càng thêm rõ ràng, y nghiêng người về phía Chu Ngự, đến khi ngỡ là y sẽ mất trọng tâm ngã xuống nhưng y ngừng lại đúng lúc.
Dừng ngay đúng khoảng cách không gần cũng không xa Chu Ngự.
Đối diện với ánh mắt của y, Chu Ngự chưa bao giờ gặp qua đôi mắt nào đẹp như thế, mọi đường nét được tạc đến mức hoàn mĩ.
“Nếu như theo lời anh nói tôi chỉ ảo giác, thì đây chính là cảnh trong mơ của anh… Điều này chứng minh rằng anh đang nhớ tôi.”
“Cũng có thể là ngươi xâm nhập vào đầu óc của ta.”
“Được rồi, coi như tôi tiến nhập vào giấc mơ của anh đi, vậy anh nguyện ý nằm mơ hay là tỉnh dậy?”
Chu Ngự khẽ cười một tiếng, đang muốn trả lời thì ngón tay của đối phương đã nhẹ nhàng chạm lên môi anh, loại xúc cảm này vô cùng chân thật.
“Hãy suy nghĩ kĩ rồi trả lời tôi.” Thiếu niên thu liễm lại nụ cười, thần sắc có vẻ rất nghiêm túc.
Ở thế giới này, y là sinh vật đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, y không cần phải hao tổn tâm tư vì một cài gì đó vì y có tư cách có được tất cả.
Ngón tay của đối phương xẹt qua khóe môi của Chu Ngự.
“Ở thế giới này không có sự khách quan. Nhưng sự chủ quan của tôi đối với anh mà nói, là chân thật trăm phần trăm.”
“Vậy thì… Ngươi ‘tới chơi’ là vì cái gì?” Chu Ngự hỏi.
Thiếu niên nhảy từ trên bàn xuống, thân hình của y rất nhẹ, không hề phát ra một tiếng động nào.
Chu Ngự đang muốn đứng lên thị bị thiếu niên đè bả xuống, sau đó y vòng một chân qua quỳ lên người anh.
“Anh có biết sứa Nibelungen gây ảo giác cho con mồi? Nhưng không phải nó lựa chọn ảo giác cho con mồi mà do chính con mồi lựa chọn?”
Thiếu niên nghiêng người lại gần Chu Ngự, như có như không dán trên người anh, Chu Ngự hơi nhích về phía sau ổn định thân thể, sau đó lạnh lùng nói “Ngươi đứng dậy.”
“Ngay lúc con sứa tóm lấy anh, anh đã thấy tôi, đó là bởi vì tôi đối với anh là một sự hấp dẫn khó có thể cưỡng lại được.”
“Ta nói, ngươi đứng dậy.” Chu Ngự nhìn vào mắt đôi phương, âm thanh dần nghiêm túc.
Đôi mắt kia quá sâu khiến Chu Ngự có cảm giác mình sẽ chết chìm trong đó.
Thiếu niên cúi đầu cười, sợi tóc theo đó run rẩy theo, y buông lỏng tay ra.
Nhưng ngay khi Chu Ngự cảm thấy mình có thể dễ dàng đẩy đối phương ra thì bỗng dưng thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập áp bách đánh thẳng vào tầm mắt của Chu Ngự, anh bị một lực đè mạnh xuống, đang muốn giãy giụa đứng lên thì thiếu niên nắm chặt cổ tay anh và đè chặt ở hai bên tai.
Chu Ngự mở to mắt nhìn đối phương.
“Nhìn vào mắt anh, tôi thấy anh nghĩ rằng mình biến thành con mồi của tôi.”
“Trong lúc này, lẽ nào ta không phải là con mồi của ngươi?” Chu Ngự hỏi ngược lại.
“Đây chỉ là mộng mà thôi, nếu như anh muốn thoát khỏi tôi thì chỉ cần tỉnh dậy là được mà.”
“Cái gì?”
Chu Ngự còn chưa hiểu mô tê gì thì đối phương đã cúi đầu xuống ngậm lấy bờ môi anh, đầu lưỡi xâm nhập mạnh mẽ không thể nào chống cự đánh thẳng vào đại não của Chu Ngự, giống như bị bệnh độc xâm lấn vậy, chiếm lĩnh toàn bộ tế bào của Chu Ngự.
Chu Ngự muốn giơ chân hất đối phương ra, lúc anh giơ chân lên thì y liền đè ép xuống, lực đạo đó khiến anh có cảm giác xương cốt mình như muốn vỡ nát ra.
Tỉnh lại… Chu Ngự, mau tỉnh lại!!
Tại khoảnh khắc mở mắt ra kia, anh dùng sức hít sâu một hơi, trái tim đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hương vị rượu đỏ vẫn còn luẩn quẩn trong không khí.
Bên tai anh vang lên lời nói cuối cùng của thiếu niên: Anh biết tôi rất nguy hiểm nhưng lại không nhanh chóng tỉnh lại, đó là bởi vì anh rất muốn cùng một chỗ với tôi.
Đôi mắt kia tràn ngập ma mị, so với bị sứa nibelungen nuốt chửng còn đáng sợ hơn.
Đó là lực lượng khó có thể chống lại được, nó tồn tại trong từng sợi nơron trong đầu Chu Ngự, ở tận sâu trong tâm tư của anh đến từng phút từng giây.
“Ưm?” Một âm thanh vô cùng thân thiết vang lên.
Chu Ngự nuốt nước miếng nghiêng mặt sang thì thấy Mặc Dạ.
“Ưm…” Mặc Dạ dùng chóp mũi cọ cọ Chu Ngự, xúc cảm mềm mại kia khiến thần kinh vốn đang khẩn trương của Chu Ngự chậm rãi bình tĩnh lại.
Chu Ngự giang rộng hai tay ôm lấy Mặc Dạ, nhìn chằm chằm vào mắt nó.
Mặc Dạ bị Chu Ngự nhìn như vậy có cảm giác kì quái, đang muốn nghiêng mặt sang một bên thì nghe Chu Ngự nói “Nhìn ta… Mặc Dạ, cho nhìn mi một lát.”
“Ưm.” Mặc Dạ tựa hồ cảm nhận được tâm tình của Chu Ngự, nó vươn đầu lưỡi liếm môi trên của Chu Ngự.
“Tiểu bại hoại nhà mi.” Chu Ngự sờ đầu Mặc Dạ rồi ấn sâu vào ngực mình.
Cơn buồn ngủ dần dần đột kích.
Lúc này Chu Ngự ngủ thẳng cẳng tới hừng đông.
Anh vừa mở mắt ra thì thấy bác sĩ La Ân đang ngồi trên ghế cúi đầu nhìn mình.
“Bác sĩ La Ân… Con sứa Nibelungen kia còn chưa chết?”
“Dĩ nhiên không phải.” Bác sĩ La Ân lắc đầu “Nó bị chúng ta làm tan chảy hoàn toàn. Tế bào và mầm bệnh độc của nó cũng được đưa tới cho bác sĩ Trầm nghiên cứu.”
“À… Vậy thì… Các người sẽ tiến hành nghiên cứu Mặc Dạ?”
“Tôi có thể giải phẫu nó sao?” Bác sĩ La Ân hỏi.
“Đương nhiên là không có khả năng.” Chu Ngự lạnh lùng nhìn đối phương.
“Tôi có thể lấy máu của nó sao?”
“Nó sẽ không vui.”
“Tôi có thể tiến hành khảo nghiệm cái khác đối với nó không?”
“Bác sĩ Carlos đã thử qua, kết quả là phá nát một căn phòng nghiên cứu.”
“Ồ… Cũng không phải cái đó. Hơn nữa cái nghiên cứu tôi muốn phải thu được kết quả khả quan.”
“Anh muốn nghiên cứu cái gì?”
“Chỉ số thông minh cực cao của Dạ Linh có thể hòa nhập với xã hội loài người không.”
“Vậy thì… Kết luận?” Chu Ngự nhận ra sóng đại não của mình và bác sĩ La Ân không cùng một vùng phủ sóng.
“Kết luận cho thấy, nếu như con người tín nhiệm Dạ Linh thì sẽ có khả năng.”
“…” Trong khoảng thời gian ngắn Chu Ngự không biết nên nói cái gì.
Mà Mặc Dạ cũng tỉnh lại phát ra một tiếng nỉ non, nó ngoẹo đầu nhìn bác sĩ La Ân thì thấy hắn cũng mặc áo blouse trắng giống mấy người trong phòng thí nghiệm, nhất thời nổi lên ý xấu bày ra bộ dáng dữ tợn chờ chực xông vào cắn nát.
“Này! Mặc Dạ!”
Chu Ngự đang muốn đè đầu Mặc Dạ lại nhưng không nghĩ tới bác sĩ La Ân búng một cái chóc vào trán Mặc Dạ.
“Từ lúc mi tới đây chưa từng tấn công qua người nào, đừng có nghĩ giả bộ bày ra bộ dáng đó thì có thể dọa sợ được ta.”
“Thôi được rồi… Bác sĩ Trầm bên kia nghiên cứu bệnh độc chắc cũng có tiến triển. Anh có muốn biết vì sao giáo sư Chu và Hàn Lật Đẳng cũng lâm vào tình trạng bị bệnh độc xâm nhập nhưng lại không có bị nhiễm không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ đều bị bệnh. Giáo sư Chu có khối u ở đại não, còn bác sĩ Hàn thì bị cảm mạo. Thân thể bọn họ đều ở tình trạng không khỏe mạnh. Loại virus do sứa Nibelungen sinh ra từ trăm nghìn năm trước vốn đã phụ thuộc vào thực vật khỏe mạnh để tiến hóa và phát triển. Mà giáo sư Chu và bác sĩ Hàn đều không phải là ‘Thực vật khỏe mạnh’.”
Ngay lúc đó, giọng nói của Chu Ngự từ trong bộ đàm truyền đến “Để tôi dẫn Mặc Dạ đến.
Tôi tin rằng sứa Nibelungen sẽ bị Mặc Dạ có cấp bậc cao hơn khuất phục, cũng có thể trợ giúp tôi chống đỡ không bị nó thôi miên.”
“Anh! Anh không thể đi!” Chu Thanh nóng nảy. Hình ảnh tên nhân viên công tác kia tự bắn súng vào đầu mình còn sờ sờ trước mắt, cậu không thể để anh mình mạo hiểm được.
“Con sứa này chỉ vừa mới bắt đầu hoạt động, đợi đến khi nó hoàn toàn quen thuộc với căn cứ, có thời gian thích ứng với hoàn cảnh thì chúng ta chắc chắn sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho hậu đại của nó. Cho nên phải nhanh chóng giải quyết.”
Bác sĩ La Ân sờ cằm trầm tư “Giáo sư Chu. Anh của cậu nói đúng đấy. Toàn bộ căn cứ chỉ có con Dạ Linh kia là có khả năng đối chọi được với sứa Nibelungen. Nếu để nó và anh cậu chấp hành nhiệm vụ này thì cơ hội thành công sẽ cao hơn rất nhiều.”
Chu Thanh biết rõ nếu anh mình đã quyết định chuyện gì đó thì khó có thể thay đổi được.
Cậu cúi đầu thở dài một hơi.
“Chúng ta nhất định phải cùng nhau trở về.”
“Tất nhiên.” Chu Ngự đáp.
Mà Chu Ngự cũng đang mang theo Mặc Dạ và cầm trên tay thần kinh độc tố do nhân viên công tác đưa. Nhân viên công tác bảo chỉ cần ném vào bể dung dịch là xong.
Chu Ngự đi vào phòng chứa tiêu bản của con sứa kia ngẩng đầu nhìn nó, mặc dù trong lòng anh luôn đề phòng nhưng vẫn không thể không cảm thán sự kì diệu của tạo hóa.
Cảm giác chân mình bị cắn, Chu Ngự cúi đầu nhìn thấy ánh mắt của Mặc Dạ lộ ra vẻ bất mãn.
Chu Ngự nở nụ cười “Coi chừng ta, Mặc Dạ.”
“Uhm!” Mặc Dạ gật đầu.
Trong một giây kia, tâm tình vốn có chút khẩn trương nay từ từ bình tĩnh lại.
Chu Ngự leo lên nắp bể, thời gian trôi qua chậm rãi, anh trong lòng suy đoán con sứa này chắc chắn sẽ không ngồi im chờ chết, rốt cuộc nó sẽ làm ra loại công kích nào?
Chu Thanh đứng trước màn hình theo dõi cũng vô cùng khẩn trương, cậu vô thức siết chặt lồng ngực của mình. Đây không phải là lần đầu tiên Chu Ngự đối mặt với nguy hiểm ở Nibelungen nhưng đó cũng là thời khắc trí mạng nhất.
Chu Ngự lấy dây thừng ra buộc quanh hông của mình, đầu kia buộc chắc bên ngoài bể để tránh bị mất khống chế rồi rớt xuống như bác sĩ Diêu. Sau đó Chu Ngự nhấn nút mở cái lồng đậy ra, lúc anh muốn thả độc tố thần kinh thì nghe cái rầm, một cánh tay thon dài từ trong dung dịch formalin vươn ra cầm lấy cổ tay anh. Lực tay như có như không muốn nghiền nát cổ tay anh.
“Anh muốn giết tôi sao?”
Âm thanh kỳ ảo vang lên, Chu Ngự mở to mắt nhìn thiếu niên tóc đen đã cứu mình từ trong nước nhô ra.
Nụ cười của y tựa như đây lần đầu tiên Chu Ngự thấy vậy, mang theo vẻ trêu chọc đầy cám dỗ nhưng cũng vô cùng ưu nhã không vướng bụi trần.
“Sao ngươi lại ở đây?” Con ngươi của Chu Ngự co rút như đang nỗ lực khắc chế.
“Anh nhớ tôi sao?” Thiếu niên kia gác tay lên miệng bể, ý quay đầu nhìn anh.
Chu Ngự há miệng không nói nên lời.
Sao cậu ta lại ở chỗ này?
Là bởi vì mình sắp gặp nguy hiểm nên cậu ta tới bảo vệ mình như những lần trước đây sao?
“Anh nhớ tôi sao…”
Bờ môi của y khép khép mở mở mang theo nét ma mị, lặng yên không một tiếng động xâm nhập vào lòng phòng bị của Chu Ngự, phá hủy toàn bộ thành trì kiên cố.
Y nghiêng mặt, mi mắt hơi rũ xuống như muốn khóa chặt sự tự chủ của Chu Ngự, khiến anh đắm chìm vào giấc mơ do y tạo ra.
Chu Ngự vô thức dựa sát vào đối phương, trong lòng của anh dâng lên một niềm khát vọng không rõ tên, anh muốn chạm vào người thiếu niên trước mắt, muốn nắm giữ tất cả của người này.
Nhưng trong một giây Chu Ngự vươn tay chạm tới thì thật sâu trong tâm trí anh vang lên một âm thanh.
“Tôi chưa bao giờ sẽ nói với anh rằng anh muốn giết tôi sao, bởi vì vết thương của tôi sẽ nhanh chóng lành lại thôi.”
Cơ thịt của Chu Ngự trong nháy mắt cứng lại, nỗi niềm khát vọng này nọ bay sạch, bên tai anh vang lên giọng nói ầm ĩ của Chu Thanh từ trong bộ đàm.
“Anh—- Cẩn thận!!”
Mà Mặc Dạ phía sau anh nhảy lên cắn túm anh lùi lại.
Cảnh tượng trước mắt khiến anh nhớ lại cái ngày mà anh rơi xuống sông Thiên Sứ Giác xém chút nữa bị Nghịch Lân Long một phát nuốt vào bụng.
Con sứa khổng lồ xoay tròn khuấy lên sóng nước văng tung tóe.
Không biết từ lúc nào, làn váy của con sứa nhô ra khỏi dung dịch xòe rộng như một đóa hoa khổng lồ.
Nếu Chu Ngự mà còn chậm trễ 0,1 giây nữa là bị nó nuốt chửng!
Dung dịch formalin xém chút nữa hất lên người Chu Ngự, Mặc Dạ giang rộng cánh che chở cho anh. Chu Ngự ngã xuống nhưng may có dây thừng giữ lại. Mặc Dạ bao phủ cả người anh rồi ngẩng đầu nhìn con sứa kia đang bám lên trần nhà trên đỉnh đầu bọn họ. Làn váy của nó nhanh chóng vươn dài và khuếch tán bốn phương tám hướng, mà cơ thể nó cũng từ từ bước ra khỏi bể dung dịch formalin!
“Mịa nó!” Chu Ngự không ngờ ảo giác của con sứa này lại chân thật đến thế. (Có em nó mới chân thật, anh nhỉ?)
Mà độc tố thần kinh đã được thả vào trong bể.
“Nó là muốn bao phủ toàn bộ căn phòng để hai người không còn đường lui nữa, nó muốn nuốt chửng hai người!!” Bộ đàm truyền đến giọng nói của Chu Thanh.
Chu Ngự ngẩng đầu nhìn con sứa, dưới làn váy của nó rủ xuống vô số sợi tua dính chất lỏng đặc sệt ngọa nguậy liên tục, trông giống như cơ quan tiêu hóa vậy.
Chu Ngự kéo khóe miệng “Độc tố thần kinh không chỉ có ở trong cái bình kia đâu.”
Dứt lời, Chu Ngự nhanh chóng móc súng ra chĩa lên trần nhà bóp cò.
Chỉ nghe thấy ‘Bang—bang’ hai phát súng, viên đạn xuyên vào cơ thể sứa Nibelungen rồi hòa tan ra.
Con sứa vốn đang đu bám trên trần nhà giống như mất đi lực lượng, nó phát ra âm thanh dính dấp tởm lợm, từng mảng cơ thể của nó rớt xuống nháy mắt sắp đè lên Chu Ngự!
Mặc Dạ vẫy cánh chặt đứt sợi dây thừng rồi cõng anh tông mạnh vào bức tường rồi nhanh chóng vọt ra ngoài.
Ngay lúc đó, con sứa rơi một cái rầm xuống, cơ thể của nó lại lần nữa rớt vào bể, dung dịch formalin mãnh liệt trào ra ngoài như một trận đại hồng thủy.
Làn váy chưa khép lại kịp của nó bao phủ toàn bộ miệng bể.
Tất cả yên tĩnh lại.
Chu thanh đang gắt gao theo dõi qua màn hình liền buông lỏng nắm tay siết chặt ra, cậu thở phào một hơi thì phát hiện lưng mình đã ướt đẫm một mảnh.
Còn bác sĩ La Ân thì hơi hé miệng “Dạ Linh… Không ngờ sức mạnh của Dạ Linh lại lớn tới vậy… Nó có thể dễ dàng phá hủy một bức tường kiên cố của căn cứ! Kỳ thật chúng ta căn bản không có biện pháp giam giữ nó…”
“Sở dĩ nó đứng về phía chúng ta là vì bản thân nó lựa chọn, chứ không phải chúng ta so với nó mạnh hơn.” Chu Thanh trả lời.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Mặc Dạ cõng Chu Ngự chạy ra ngoài.
Lúc Mặc Dạ sắp hạ cánh xuống mặt đất, Chu Ngự vẫn còn ôm cổ nó.
Mặc Dạ cũng không có vội vàng thả Chu Ngự ra, nó nhẹ nhàng nằm xuống, giang rộng hai cánh bao phủ lưng của anh lại.
“Mặc Dạ… Sứa Nibelungen khiến ta sinh ra ảo giác.” Chu Ngự tựa trán lên gáy Mặc Dạ.
“Ưm…” Mặc Dạ rên khẽ một tiếng.
“Trong ảo giác… Ta không nên tưởng tưởng ra người kia.” Chu Ngự không biết tự bao giờ tâm trí anh đã bị người kia xâm chiếm toàn bộ.
“Ha?”
Chu Ngự cười cười sờ đầu Mặc Dạ “Mi vừa cứu ta thêm một lần nữa. Nếu không có mi… chắc ta đã chết rất nhiều lần rồi, nhỉ?”
“Ưm.” Mặc Dạ nghiêm túc gật đầu.
Chu Ngự bỗng nhiên hiểu được đối phương nghĩ gì liền gõ đầu Mặc Dạ một cái “Nghĩ gì thế hả! Ta không bao giờ múa thoát y cho mi xem đâu! Muốn thì kêu Ngô Vận múa cho mà xem!”
“Hic…” Mặc Dạ cõng Chu Ngự đi hai bước nghe vậy liền tức giận ngồi thẳng lưng khiến Chu Ngự trượt xuống đất.
Trong lúc này, bác sĩ La Ân rốt cuộc cũng xác nhận con sứa Nibelungen đã chết.
Chu Ngự đi hai bước thì thấy Chu Thanh đang đứng ở cuối lối đi đợi mình.
“Mỗi lần em đều tự nhủ với bản thân là sẽ không bao giờ cho anh phải lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm nữa… Thế nhưng em lại không thể nào ngăn cản được quyết tâm của anh. Em chính là đứa em tồi nhất trên đời.” Chu Thanh vẫn tuấn tú đạm mạc như vậy, tựa như cậu đối với thế giới này không còn gì lưu luyến.
Nhưng ánh mắt của cậu lại run rẩy.
Chu Ngự đi tới ôm lấy Chu Thanh.
“Đứa ngốc. Có người chỉ thích hợp đưa ra quyết định, có người lại chỉ thích hợp chấp hành. Anh rõ ràng mình là loại người thứ hai, mà anh lại mong muốn em là người thứ nhất.
“Em biết. Em sẽ cố gắng trở nên quyết đoán và kiên cường.”
Theo lời nói của Ngô Vận, bọn họ hẳn là sẽ tổ chức party chúc mừng.
Vốn nghĩ lời đề nghị này của Ngô Vận sẽ bị hơn phân nửa người không thèm quan tâm nhưng không ngờ bác sĩ La Ân lại đồng ý. Hắn đưa cho Chu Ngự nguyên một thùng rượu đỏ.
Ngô Vận chống nạnh nghiêm túc nói “Tại sao chúng ta lại không được phái đi đến căn cứ số 2 nhỉ? Rõ ràng bác sĩ La Ân so với Tống Trí còn hào phóng hơn!”
Chu Ngự một tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Mặc Dạ, một tay chống cằm nói “Tôi thích bia hơn rượu đỏ nhiều.”
Mặc Dạ nghe vậy liền nổi lên lòng hiếu kỳ, nó rời khỏi tay Chu Ngự đi tới dạo một vòng quanh thùng gỗ đựng rượu đỏ, còn dùng mũi hít hít vài cái.
Ngô Vận nở nụ cười “Ha ha ha, cậu không thích nhưng Mặc Dạ lại muốn thử một lần nha!”
Chu Ngự buồn cười cầm lấy ly rượu trên bàn đưa tới trước mặt Mặc Dạ, nó lập tức nhích lại gần, vươn đầu lưỡi vói vào trong ly liếm một chút.
Nhấm nháp được hương vị của rượu đỏ, Mặc Dạ rụt đầu lưỡi trở về, đôi mắt xinh đẹp kia tựa như có vô số ngôi sao nhỏ lấp lánh.
“Sao vậy? Không thích hả?” Chu Ngự muốn cầm ly rượu lại thì Mặc Dạ nhanh chóng gác hai chân trước giữ lấy cổ tay của anh hạ thấp ly rượu xuống, sau đó một ngụm uống cạn.
“Aha…” Mặc Dạ nhắm mắt lại phát ra âm thanh cảm thán, thoạt nhìn rất hưởng thụ.
Đây là lần đầu tiên Mặc Dạ phát ra âm thanh ngoại trừ ‘Uhm’ hay ‘Ah, ngay cả Ngô Vận cũng rất ngạc nhiên, hắn muốn chuốc thêm rượu cho Mặc Dạ.
Mặc Dạ vui vẻ đi vòng quanh Chu Ngự.
“Mặc Dạ có phải là uống say không vậy? Có lẽ không nên cho nó uống rượu mới đúng! Nó còn chưa có trưởng thành mà?” Lí Khiêm có chút lo lắng nói.
Chu Ngự hiểu rõ cười cười “Nó không thể uống say được đâu. Dạ Linh trao đổi chất rất nhanh, sao có thể uống say được chứ! Chắc nó bắt chước phim ảnh đấy mà.”
Mặc Dạ nheo mắt lại lộ ra biểu tình đang mỉm cười, quay về bên chân Chu Ngự rồi lười biếng nằm xuống.
Quá ba tuần rượu, mọi người đều buồn ngủ.
Chu Ngự trực tiếp nằm trên nền nhà trong phòng ăn, gối đầu lên lưng Mặc Dạ.
“Chu Ngư, cậu có từng nghĩ… Vô luận là tập đoàn Cự Lực, Nibelungen hay những gì chúng ta vừa trải qua chỉ là một hồi mộng mị?” Ngô Vận cảm thán nói.
“Nếu như có thể đảo ngược thực tại với mộng mị, tôi nhất định sẽ lựa chọn hết mọi khả năng và làm hết sức mình.” Chu Ngự đáp.
Ngô Vận cười khẽ một tiếng “Cậu là người may mắn nhất với bất kì ai ở đây đều là sự thật. Nếu không… Ở thế giới thực tại chứng kiến con gái của mình chết đi thì có bao nhiêu tuyệt vọng đây?”
Chu Ngự vươn tay vỗ vỗ bả vai hắn “Ngày mai thức dậy, bệnh độc được giải quyết xong xuôi, chúng ta có thể bình an trở lại căn cứ. Khoảng một tháng nữa là hợp đồng giữa anh và tập đoàn kết thúc. Anh sẽ được gặp lại con gái của mình, bồi bên cạnh cô bé.”
“Vậy còn cậu? Nguyện vọng của cậu là gì… Chu Ngự?” Ngô Vận hỏi.
Chu Ngự ngẩn người.
Đúng vậy, nguyện vọng của anh là gì?
Ban đầu bởi vì Parsley Winter giết chết toàn bộ đội hữu của anh, muốn bảo hộ Chu Thanh đi tới nơi này, thế nhưng những lí do này lại phảng phất không còn quan trọng nữa.
Parsley Winter mà ở thế giới loài người thì tuyệt đối là sinh vật kinh khủng nhất nhưng khi ở Nibelungen thì chẳng là gì cả.
Mà đối với Nibelungen mà nói, Chu Ngự chỉ là hạt cát vô cùng nhỏ bé, nếu như không có Mặc Dạ thì anh cũng không thể nào bảo vệ được Chu Thanh.
Vậy thì… mọi chuyện từ đầu tới cuối rốt cuộc là có ý nghĩa gì?
Chu Ngự vươn tay sờ sờ Mặc Dạ, Mặc Dạ nghiêng đầu cọ cọ vào mặt anh.
Giờ phút này, tất cả nguyện vọng của anh đều là vì Mặc Dạ.
Mong muốn Mặc Dạ được vui sướng, mong muốn nó trở nên mạnh mẽ, mong muốn nó cho dù không có anh bên cạnh thì vẫn có thể sống một cách thoải mái tự đắc.
Chu Ngự bắt đầu buồn ngủ nhắm mắt lại.
Chẳng biết lúc nào bên tai anh vang lên tiếng hừ nhẹ.
Có người nào đó đang ngâm nga bài hát đồng dao. Giọng hát của người đó rất đặc biệt, vừa ưu nhã lại nhẹ nhàng, phảng phất như hòa lẫn vào không khí.
Chu Ngự mở choàng mắt thì phát hiện thiếu niên kia đang ngồi trên ăn, đôi chân thon dài nhẹ nhàng đung đưa, hai tay chống mép bàn cúi đầu chăm chú nhìn Chu Ngự.
Chu Ngự thở dốc kinh ngạc, anh nhanh chóng ngồi dậy thì phát hiện toàn bộ nhà ăn không có đến một bóng người.
Cho dù là Ngô Vận, Lí Khiêm, Hàn Lật Đẳng hay là những nghiên cứu viên chưa quen thuộc lắm đều không thấy đâu cả.
Chu Ngự nhìn thẳng vào đôi mắt thiếu niên, vẻ mặt y mỉm cười, thần thái nhu hòa.
Lần trước Chu Ngự nhìn thiếu niên này ngồi trên bàn giằng co với bác sĩ Lâm, nụ cười khi đó của y tuy có thể khiến người khác động lòng nhưng không có như bây giờ, trông vô cùng đơn thuần.
“Ta đang nằm mơ. Ta đang ngủ, ngươi chỉ là ảo giác.” Chu Ngự khẳng định.
Nụ cười của thiếu niên càng thêm rõ ràng, y nghiêng người về phía Chu Ngự, đến khi ngỡ là y sẽ mất trọng tâm ngã xuống nhưng y ngừng lại đúng lúc.
Dừng ngay đúng khoảng cách không gần cũng không xa Chu Ngự.
Đối diện với ánh mắt của y, Chu Ngự chưa bao giờ gặp qua đôi mắt nào đẹp như thế, mọi đường nét được tạc đến mức hoàn mĩ.
“Nếu như theo lời anh nói tôi chỉ ảo giác, thì đây chính là cảnh trong mơ của anh… Điều này chứng minh rằng anh đang nhớ tôi.”
“Cũng có thể là ngươi xâm nhập vào đầu óc của ta.”
“Được rồi, coi như tôi tiến nhập vào giấc mơ của anh đi, vậy anh nguyện ý nằm mơ hay là tỉnh dậy?”
Chu Ngự khẽ cười một tiếng, đang muốn trả lời thì ngón tay của đối phương đã nhẹ nhàng chạm lên môi anh, loại xúc cảm này vô cùng chân thật.
“Hãy suy nghĩ kĩ rồi trả lời tôi.” Thiếu niên thu liễm lại nụ cười, thần sắc có vẻ rất nghiêm túc.
Ở thế giới này, y là sinh vật đứng trên đỉnh cao của kim tự tháp, y không cần phải hao tổn tâm tư vì một cài gì đó vì y có tư cách có được tất cả.
Ngón tay của đối phương xẹt qua khóe môi của Chu Ngự.
“Ở thế giới này không có sự khách quan. Nhưng sự chủ quan của tôi đối với anh mà nói, là chân thật trăm phần trăm.”
“Vậy thì… Ngươi ‘tới chơi’ là vì cái gì?” Chu Ngự hỏi.
Thiếu niên nhảy từ trên bàn xuống, thân hình của y rất nhẹ, không hề phát ra một tiếng động nào.
Chu Ngự đang muốn đứng lên thị bị thiếu niên đè bả xuống, sau đó y vòng một chân qua quỳ lên người anh.
“Anh có biết sứa Nibelungen gây ảo giác cho con mồi? Nhưng không phải nó lựa chọn ảo giác cho con mồi mà do chính con mồi lựa chọn?”
Thiếu niên nghiêng người lại gần Chu Ngự, như có như không dán trên người anh, Chu Ngự hơi nhích về phía sau ổn định thân thể, sau đó lạnh lùng nói “Ngươi đứng dậy.”
“Ngay lúc con sứa tóm lấy anh, anh đã thấy tôi, đó là bởi vì tôi đối với anh là một sự hấp dẫn khó có thể cưỡng lại được.”
“Ta nói, ngươi đứng dậy.” Chu Ngự nhìn vào mắt đôi phương, âm thanh dần nghiêm túc.
Đôi mắt kia quá sâu khiến Chu Ngự có cảm giác mình sẽ chết chìm trong đó.
Thiếu niên cúi đầu cười, sợi tóc theo đó run rẩy theo, y buông lỏng tay ra.
Nhưng ngay khi Chu Ngự cảm thấy mình có thể dễ dàng đẩy đối phương ra thì bỗng dưng thiếu niên ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập áp bách đánh thẳng vào tầm mắt của Chu Ngự, anh bị một lực đè mạnh xuống, đang muốn giãy giụa đứng lên thì thiếu niên nắm chặt cổ tay anh và đè chặt ở hai bên tai.
Chu Ngự mở to mắt nhìn đối phương.
“Nhìn vào mắt anh, tôi thấy anh nghĩ rằng mình biến thành con mồi của tôi.”
“Trong lúc này, lẽ nào ta không phải là con mồi của ngươi?” Chu Ngự hỏi ngược lại.
“Đây chỉ là mộng mà thôi, nếu như anh muốn thoát khỏi tôi thì chỉ cần tỉnh dậy là được mà.”
“Cái gì?”
Chu Ngự còn chưa hiểu mô tê gì thì đối phương đã cúi đầu xuống ngậm lấy bờ môi anh, đầu lưỡi xâm nhập mạnh mẽ không thể nào chống cự đánh thẳng vào đại não của Chu Ngự, giống như bị bệnh độc xâm lấn vậy, chiếm lĩnh toàn bộ tế bào của Chu Ngự.
Chu Ngự muốn giơ chân hất đối phương ra, lúc anh giơ chân lên thì y liền đè ép xuống, lực đạo đó khiến anh có cảm giác xương cốt mình như muốn vỡ nát ra.
Tỉnh lại… Chu Ngự, mau tỉnh lại!!
Tại khoảnh khắc mở mắt ra kia, anh dùng sức hít sâu một hơi, trái tim đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hương vị rượu đỏ vẫn còn luẩn quẩn trong không khí.
Bên tai anh vang lên lời nói cuối cùng của thiếu niên: Anh biết tôi rất nguy hiểm nhưng lại không nhanh chóng tỉnh lại, đó là bởi vì anh rất muốn cùng một chỗ với tôi.
Đôi mắt kia tràn ngập ma mị, so với bị sứa nibelungen nuốt chửng còn đáng sợ hơn.
Đó là lực lượng khó có thể chống lại được, nó tồn tại trong từng sợi nơron trong đầu Chu Ngự, ở tận sâu trong tâm tư của anh đến từng phút từng giây.
“Ưm?” Một âm thanh vô cùng thân thiết vang lên.
Chu Ngự nuốt nước miếng nghiêng mặt sang thì thấy Mặc Dạ.
“Ưm…” Mặc Dạ dùng chóp mũi cọ cọ Chu Ngự, xúc cảm mềm mại kia khiến thần kinh vốn đang khẩn trương của Chu Ngự chậm rãi bình tĩnh lại.
Chu Ngự giang rộng hai tay ôm lấy Mặc Dạ, nhìn chằm chằm vào mắt nó.
Mặc Dạ bị Chu Ngự nhìn như vậy có cảm giác kì quái, đang muốn nghiêng mặt sang một bên thì nghe Chu Ngự nói “Nhìn ta… Mặc Dạ, cho nhìn mi một lát.”
“Ưm.” Mặc Dạ tựa hồ cảm nhận được tâm tình của Chu Ngự, nó vươn đầu lưỡi liếm môi trên của Chu Ngự.
“Tiểu bại hoại nhà mi.” Chu Ngự sờ đầu Mặc Dạ rồi ấn sâu vào ngực mình.
Cơn buồn ngủ dần dần đột kích.
Lúc này Chu Ngự ngủ thẳng cẳng tới hừng đông.
Anh vừa mở mắt ra thì thấy bác sĩ La Ân đang ngồi trên ghế cúi đầu nhìn mình.
“Bác sĩ La Ân… Con sứa Nibelungen kia còn chưa chết?”
“Dĩ nhiên không phải.” Bác sĩ La Ân lắc đầu “Nó bị chúng ta làm tan chảy hoàn toàn. Tế bào và mầm bệnh độc của nó cũng được đưa tới cho bác sĩ Trầm nghiên cứu.”
“À… Vậy thì… Các người sẽ tiến hành nghiên cứu Mặc Dạ?”
“Tôi có thể giải phẫu nó sao?” Bác sĩ La Ân hỏi.
“Đương nhiên là không có khả năng.” Chu Ngự lạnh lùng nhìn đối phương.
“Tôi có thể lấy máu của nó sao?”
“Nó sẽ không vui.”
“Tôi có thể tiến hành khảo nghiệm cái khác đối với nó không?”
“Bác sĩ Carlos đã thử qua, kết quả là phá nát một căn phòng nghiên cứu.”
“Ồ… Cũng không phải cái đó. Hơn nữa cái nghiên cứu tôi muốn phải thu được kết quả khả quan.”
“Anh muốn nghiên cứu cái gì?”
“Chỉ số thông minh cực cao của Dạ Linh có thể hòa nhập với xã hội loài người không.”
“Vậy thì… Kết luận?” Chu Ngự nhận ra sóng đại não của mình và bác sĩ La Ân không cùng một vùng phủ sóng.
“Kết luận cho thấy, nếu như con người tín nhiệm Dạ Linh thì sẽ có khả năng.”
“…” Trong khoảng thời gian ngắn Chu Ngự không biết nên nói cái gì.
Mà Mặc Dạ cũng tỉnh lại phát ra một tiếng nỉ non, nó ngoẹo đầu nhìn bác sĩ La Ân thì thấy hắn cũng mặc áo blouse trắng giống mấy người trong phòng thí nghiệm, nhất thời nổi lên ý xấu bày ra bộ dáng dữ tợn chờ chực xông vào cắn nát.
“Này! Mặc Dạ!”
Chu Ngự đang muốn đè đầu Mặc Dạ lại nhưng không nghĩ tới bác sĩ La Ân búng một cái chóc vào trán Mặc Dạ.
“Từ lúc mi tới đây chưa từng tấn công qua người nào, đừng có nghĩ giả bộ bày ra bộ dáng đó thì có thể dọa sợ được ta.”
“Thôi được rồi… Bác sĩ Trầm bên kia nghiên cứu bệnh độc chắc cũng có tiến triển. Anh có muốn biết vì sao giáo sư Chu và Hàn Lật Đẳng cũng lâm vào tình trạng bị bệnh độc xâm nhập nhưng lại không có bị nhiễm không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì bọn họ đều bị bệnh. Giáo sư Chu có khối u ở đại não, còn bác sĩ Hàn thì bị cảm mạo. Thân thể bọn họ đều ở tình trạng không khỏe mạnh. Loại virus do sứa Nibelungen sinh ra từ trăm nghìn năm trước vốn đã phụ thuộc vào thực vật khỏe mạnh để tiến hóa và phát triển. Mà giáo sư Chu và bác sĩ Hàn đều không phải là ‘Thực vật khỏe mạnh’.”