“Đây là cái tên duy nhất của ta.” Mặc Dạ xé mở gói khoai tây chiên ra, ngón tay thon dài kẹp lấy một miếng khoai tay chiên đưa vào miệng “Ưm… Thật không biết tại sao đứa nhỏ Lí Khiêm đó lại thích loại thực phẩm này. Một chút cũng không dinh dưỡng.”
“Ngươi đối với thế giới con người hiểu biết rất nhiều.”
“Đương nhiên, ta cũng rất muốn biết cái gọi là kem có hương vị thế nào a.” Mặc Dạ để lộ ra khí chất khờ dại mà đơn thuần thật khiến người khác không khỏi động tâm.
“Chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi. Chắc trong nhà ăn có.” Tống Trí trả lời.
“Quên đi. Chúng ta nên vào thẳng vấn đề. Ngươi trong lòng rất rõ con Dạ Linh kia không phải là đối thủ của ta, căn bản không cần huy động tất cả mọi người rút khỏi đây. Kỳ thật mục đích chính của ngươi là không muốn Chu Ngự ở bên ta đi? Bởi vì những chuyện ngươi sắp làm Chu Ngự nhất định sẽ ngăn cản. Bây giờ anh ấy đã đi rồi, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Mặc Dạ nhìn Tống Trí, đôi mắt trong suốt kia có thể xuyên thấu hiểu rõ tất cả mọi thứ.
Y có mỹ cảm vượt qua cả lí trí, một khi nhìn chăm chú vào y càng lâu thì sẽ càng hãm sâu vào sự hấp dẫn vô hình này.
Tống Trí rút bên hông ra một khẩu súng, đặt lên bàn.
“Viên đạn này được tạo thành từ tủy sống của Chu Ngự. Ngươi là hút máu của Chu Ngự mà lớn lên, vì vậy, tủy sống của Chu Ngự chính là biện pháp mà ta muốn khống chế ngươi.”
“Này quả là đặc tính của sinh vật cao cấp ở Nibelungen. Ý của ngươi là muốn ta tự nổ súng bắn chính mình, điên hả?” Khóe môi của Mặc Dạ cong lên mang theo lãnh ý.
Y bước tới lại gần Tống Trí, muốn xem rõ ánh mắt của hắn.
Biểu tình của Tống Trí vẫn lạnh nhạt như cũ, hẵn ngã lưng vào ghế nói “Ngươi nên để dành mị lực của mình cho Chu Ngự đi, đặc biệt là đến lúc cậu ta biết rõ ngươi là cái gì.”
“Ha ha ha! Nhưng ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi lại muốn ta nổ súng bắn chính mình?” Mặc Dạ hỏi.
Âm thanh của y không nặng cũng không nhẹ, tựa như ánh trăng chiếu rọi nơi đáy cốc tăm tối, trầm ổn lại nhẹ nhàng, hòa hợp hoàn hảo hai khí chất bất đồng lại chung một chỗ, tựa như một đồng xu hai mặt, không thể nào tách rời.
“Bởi vì phi thuyền mà Chu Ngự đang ngồi được ta hạ một chỉ lệnh phân giải. Ngươi rất thông minh, con người mất vài năm mới có thể hoàn toàn nắm giữ tri thức, mà thời gian học tập của ngươi lại rất nhanh. Có điều, nói gì đi nữa thì máy tính cũng là một vật thể hết sức phức tạp, chờ đến khi ngươi có thể tìm ra kĩ thuật hủy bỏ chỉ lệnh thì Chu Ngự đã hoàn toàn biến mất trong từ trường.” Tống Trí trả lời.
“Có thể ngươi không biết, sinh vật cấp S là cụm danh từ được các ngươi định nghĩa khi gọi chúng ta căn bản không cần phải học tập gì cả, ta chỉ cần nhìn đại não của ngươi là biết rõ mọi thứ. Đây cũng là phương thức giúp ta hiểu rõ Chu Ngự đấy.”
“Phải không? Vậy ngươi cứ thử đi, xem xem trong não ta có cái gì?”
Tống Trí lộ ra biểu tình hờ hững.
Ý cười vốn đọng trên mặt Mặc Dạ chậm rãi biến mất, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí xung quanh chìm vào sự im lặng đến quỷ dị.
Y nhìn Tống Trí, thần sắc trở nên nghiêm túc “Ngươi là kẻ sở hữu sinh vật cấp S.”
Tống Trí nhướng đuôi lông mày “Đúng vậy, tuy rằng ta rất không thích cách nói của ngươi. Ngươi không thể nhìn thấu được suy nghĩ của ta bởi vì tư duy của ta được nó bảo vệ. Chỉ còn một phút nữa thôi, Mặc Dạ, ngươi muốn Chu Ngự biến mất hay tự cầm súng bắn mình, chúng ta liền có thể chúng sống hòa bình, lấy tư thái của con người, ha ha, ăn kem hay xem phim gì đó…”
Tống Trí còn chưa dứt lời thì Mặc Dạ đã cầm súng lên nã một phát ngay bả vai của mình. (Mặc Dạ của tau…)
‘Phịch—” một tiếng, thành phần bên trong viên đạn nhanh chóng hòa tan vào cơ thể Mặc Dạ.
Y ngẩng đầu nhíu mày, cảm thụ từng cái tế bào trong cơ thể mình bị siết chặt lại.
“Rất thống khổ sao?” Tống Trí hỏi.
“Đó là tủy sống của Chu Ngự, ta thật cao hứng khi nó hòa làm một với cơ thể của ta.” Mặc Dạ làm ra vẻ không sao cả quăng khẩu súng đến trước mặt Tống Trí.
Bờ vai của hắn thấm đẫm máu, tựa như một đóa hoa tùy thời có thể chấn động vì con bướm đậu trên đó sắp bay đi.
Miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
“Xem ra ngươi có thể duy trì ở bộ dạng của con người rất lâu.” Tống Trí nói.
“Giải trừ chỉ lệnh phân giải.” Mặc Dạ lạnh lùng nói.
Tống Trí giơ hai tay lên, biểu tình có lỗi lắc đầu “Không thể được a, chỉ lệnh này vốn đâu có tồn tại.”
“Ngươi gạt ta?” Mặc Dạ nhướng đuôi lông mày, nhưng đáy mắt y lại lóe lên chút mềm mại khó có thể thấy.
“Đúng vậy, ta biết bây giờ ngươi rất muốn giết ta, bất quá ngươi không cần làm như vậy nếu ngươi còn muốn gặp lại Chu Ngự, ngươi cần ta.”
“Nghe có vẻ có đạo lý đấy. Ta là sinh vật cấp S đầu tiên bị ngươi gạt, nhỉ?” Mặc Dạ tò mò hỏi.
“Đương nhiên là không phải. Bất quá ta rất muốn biết, nếu ngươi thật sự là Dạ Linh, ngươi sẽ bất chấp tất cả kể cả mạng sống để cứu Chu Ngự không?”
“Ngươi đang nói đùa cái gì thế? Nếu như không thể dùng hình thái giống con người để ở cùng Chu Ngự, ta đây chẳng thà ăn anh ấy vào bụng, khiến anh ấy trở thành một bộ phận của ta.” Mặc Dạ còn dùng biểu tình đúng đắn nói.
Tống Trí cười khẽ một tiếng, thong thả đứng dậy, theo thói quen sửa sang lại cổ tay vào cổ áo “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Mặc Dạ đi theo sau Tống Trí.
“Đi nhà ăn, tìm xem có kem không?”
“Ta nói, ngươi dùng tủy sống của Chu Ngự áp chế bớt năng lực của ta, đừng nói là ngươi muốn ta ở đây cùng ngươi đi?” Mặc Dạ khoát hai tay ra sau gáy, lộ ra biểu tình chán ghét.
“Đương nhiên là vì muốn nghiên cứu ngươi.” Tống Trí trả lời.
“Ồ— Ngươi nghĩ hay quá ta, muốn tìm được nhược điểm của sinh vật cấp S bị ngươi ức chế đồng thời cũng kiểm soát ngược lại ngươi, phải không?”
“Phải.” Tống Trí không hề có ý muốn che dấu, quả thật đó chính là mục đích của hắn.
“Nhưng ngươi có dám chắc là có thể thoát được khỏi nó hay không?” Âm thanh Mặc Dạ kéo dài, giống như muốn chặt đứt thần kinh của Tống Trí, lôi ra một bí mật kinh hoàng nào đó.
“Đây là chuyện của ta.”
Khi bọn họ tới nhà ăn, nơi này không có bị cắt điện, còn có đầu bếp và một vài nhân viên công tác chưa kịp rút khỏi.
Bọn họ vốn tưởng có sinh vật nguy hiểm nào đó tập kích, đầu bếp cũng cầm con dao chặt thịt của mình lên đề phòng, mắt thấy Tống Trí bước vào, đầu bếp mới thở phào một hơi buông dao xuống.
“Tống… Tống tiên sinh… Sao ngài còn ở đây?”
Tống Trí tới trước một cái bàn ăn ngồi xuống, Mặc Dạ ngồi đối diện với hắn.
Đầu bếp và nhân viên công tác trong chớp mắt nhìn thấy Mặc Dạ kia thì liền ngây ngẩn cả người.
Ngón tay của Tống Trí gõ nhẹ lên bàn hỏi “Thực phẩm dự trữ vừa đủ dùng trong bao lâu?”
“Nếu như chỉ còn chúng ta thì một năm cũng không thành vấn đề.”
“Tốt lắm. Trong vòng một năm, người bên kia khẳng định sẽ qua đón chúng ta.” Tống Trí quay đầu nhìn đầu bếp “Trước tiên cho tôi một phần beefsteak, cho vị tiên sinh đối diện tôi một ly kem.”
“Vâng… Có ngay thưa Tống tiên sinh!” Ngoài miệng thì đáp ứng nhưng ánh mắt của đầu bếp vẫn dừng lại trên người Mặc Dạ.
Tống Trí búng ngón tay một cái tách, Mặc Dạ nhìn về phía đầu bếp nói “Tôi muốn ăn kem.”
Lúc này đầu bếp mới khôi phục lại tinh thần, đi vào bếp chuẩn bị, tiếp đó là một trận âm thanh bùm bùm vang lên, không biết gã làm rớt cái gì hay là tự mình trượt chân té xuống đất.
“Sao lại lựa chọn hình thái của Dạ Linh?” Tống Trí một tay chống má hỏi.
“Dĩ nhiên là trong tất cả hình dạng của sinh vật thì đặc điểm bề ngoài của Dạ Linh mới hấp dẫn được Chu Ngự.” Mặc Dạ trả lời.
“Hửm? Cái gì gọi là đặc điểm bề ngoài?” Tống Trí chống cằm nhìn Mặc Dạ.
“Không cần phải quá mức đẹp đẽ mà chỉ cần một nội tâm kiên định và trung thành là được. Giống như Chu Ngự vậy.” Mặc Dạ trả lời.
“Không nghĩ tới ngay từ đầu ngươi liền chọn Chu Ngự.” Tống Trí cười lắc đầu “Như vậy rốt cuộc ngươi muốn có được thứ gì từ cậu ta? Ở trước mặt cậu ta ngươi bày ra vẻ ỷ lại chỉ duy nhất mình cậu ta, trừ bỏ máu của cậu ta ra ngươi sẽ không đụng đến bất cứ thứ gì khác, trong cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, ngươi giống như một chàng kỵ sĩ hết lòng bảo vệ cậu ta, hao hết tâm tư bày ra bộ dáng chân thật muốn hiểu biết tất cả thế giới của cậu ta, ngươi tìm đủ trăm phương nghìn kế là muốn biến cậu ta thành con mồi hay là dinh dưỡng cho hậu đại, đúng là hành động nhỏ mục tiêu lớn a.”
Ly kem được làm bắt mắt bưng tới trước mặt Mặc Dạ.
Mặc Dạ hướng đối phương mỉm cười, thế giới tựa như theo nụ cười của ý bừng sáng hắn lên, đầu bếp không có cách nào dời tầm mắt của mình đi được.
Mặc Dạ múc một muỗng kem cho vào miệng, híp ánh mắt lại tựa hồ rất thưởng thức hương vị mát lạnh cùng với vị ngọt đặc trưng của kem, nhưng sau đó y lại lộ ra biểu tình thất vọng “Hương vị của Chu Ngự còn ngon hơn nhiều.” (=)))
Tống Trí khoanh tay không nói lời nào nhìn chằm chằm Mặc Dạ, ý nói: Trả lời vấn đề của ta.
“Được rồi được rồi, Tống tiên sinh à, ngươi đúng là người không có lòng kiên nhẫn đấy. Đối với ngươi mà nói, muốn sống sót ở Nibelungen cần tuân thủ theo ba nguyên tắc. Thứ nhất, không được sợ hãi, đó chính là dấu hiệu bị săn đuổi. Thứ hai, không được bị sinh vật xinh đẹp mê hoặc, càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Thứ ba, không được tin tưởng bề ngoài của sinh vật cấp S vì đó chính là màu sắc tự vệ của chúng, sinh vật ở thế giới này không hề có tình yêu. Hai nguyên tắc đầu tiên ta còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nguyên tắc thứ ba thật sự quá mức ác liệt.” Mặc Dạ quơ quơ cái muỗng “Con người các ngươi đúng là sinh vật không có biết cái gì mà dám nói, hơn nữa còn có tư tưởng ích kỷ nữa chứ. Sinh vật cấp S không phải không có tình yêu, chúng ta cũng muốn được thành lập một mối liên hệ đặc biệt nào đó với sinh vật khác. Loại liên hệ này vô cùng thuần khiết nhất, tuyệt đối nhất, không chấp nhận được bất kì một tia dao động hay phản bội nào. Thiên tính của con người các ngươi không phải cái gì cũng là tất cả, đối với các ngươi, cái gọi là tình yêu bất quá cũng chỉ là hảo tụ hảo tán. Mà ngươi, lại phản bội cái người mà ỷ lại ngươi nhất.”
Ánh mắt của Tống Trí khẽ run lên, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
“Đối với đại đa số sinh vật cấp S mà nói, từ khi con người các ngươi tới đây, chúng ta vốn đã có phương thức sinh tồn tuần hoàn của chính mình… Thứ nhất, không cần hướng tới con người, bởi vì các ngươi rất ích kỷ. Thứ hai, không cần cảm thấy con người tốt đẹp, bởi vì các ngươi dối trá. Thứ ba, không được tin tưởng con người, bởi vì các ngươi toàn mang tâm lý ích kỷ, chỉ biết có bản thân, sống chết mặc bây.” Mặc Dạ ưỡn người về phía Tống Trí, đôi mắt trong suốt lấp lánh kia tựa như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, đem toàn bộ tinh tú khảm nhập vào trong đó.
“Ngôn ngữ của con người, ngươi học được rất tốt.” Tống Trí nói.
Mặc Dạ nở nụ cười “Chắc là nhờ Chu Ngự đi.”
“Cậu ta rất ít nói.”
“Anh ấy nói với tôi rất nhiều. Hơn nữa khi nói chuyện, những gì anh ấy suy nghĩ trong đầu đều giống với những gì anh ấy nói ra. Đây là chỗ mà ta thích nhất.” Mặc Dạ vươn ngón tay chỉ chỉ đầu mình.
“Vừa rồi ngươi nói đại đa số sinh vật cấp S đều có phương pháp sinh tồn. Vậy còn ngươi thì sao?” Tống Trí hỏi.
Mặc Dạ hạ mí mắt, tiếp tục dùng muỗng quậy quậy ly kem thành một khối không rõ hình dạng.
Tống Trí liếc mắt trắng “Tuy thực phẩm ở đây đủ cho chúng ta sinh tồn thật lâu, nhưng kem không có nhiều.”
Ý nói là đừng có lãng phí.
“Ta nghĩ muốn ăn thịt bò hầm với khoai tây, còn có cơm nữa.” Mặc Dạ bỗng mở miệng.
“Tại ngươi ăn không có quen. Vô luận ngươi tiếp xúc với Chu Ngự dài hay ngắn đi chăng nữa thì xúc giác của các ngươi khác hẳn so với con người. Hơn nữa cho dù ngươi có ăn thử thức ăn của Chu Ngự thì vị giác của các ngươi cũng khác biệt. Thậm chí Chu Ngự rời đi nơi này, còn ngươi thì phải ở lại đây, thế giới của hai người cũng không thuộc về nhau.” Tống Trí nói.
“Đừng nói với ta là ngươi tính toán không để Chu Ngự quay lại đây nha?” Mặc Dạ nhướng mày.
“Cậu ta tài giỏi như thế, sao có thể không quay lại đây chứ. Hơn nữa ngươi còn ở lại đây, lấy tính cách của cậu ta mà nói, dù có phải qua núi đao biển lửa thì cũng phải trở về tìm ngươi.”
Mặc Dạ nhắm mắt nở nụ cười, nụ cười của y vô cùng trầm lắng “Lời nói của ngươi làm ta vui lắm đấy.”
Tống Trí xoay người nói với đầu bếp “Làm thêm một phần cơm thịt bò hầm khoai tây.”
“Có ngay, Tống tiên sinh!”
“Cám ơn.” Mặc Dạ mỉm cười.
“Vấn đề cuối cùng của ngày hôm nay, mẫu vật của xương cốt Dạ Linh mà chúng ta mang về rốt cuộc có vấn đề gì? Sao lại sinh ra một Dạ Linh khát máu đến như vậy? Này là do thiên tính hay kỹ thuật nghiên cứu của chúng ta có vấn đề, có phải do gen bị thiếu hụt?”
“Đây cũng chả phải là một vấn đề, các ngươi miệng thì nói cuối cùng này cuối cùng nọ nhưng toàn là hỏi riết không thôi.” Mặc Dạ thở dài một hơi “Các ngươi thử đoán xem vì sao sinh vật Dạ Linh lại bị tuyệt chủng.”
“Có thiên địch cường đại hơn tấn công. Đây là khả năng có xác suất cao nhất.”
“Được rồi. Bệnh tật cũng là một kẻ thù mạnh.” Mặc Dạ trả lời.
“Bệnh tật? Là loại bệnh tật gì vậy? Dạ Linh là sinh vật có khả năng tự chữa lành mà…” Tống Trí vô cùng kinh ngạc.
Mặc Dạ vẫy tay với một nhóm nhân viên công tác đứng cách đó không xa.
Trong số đó có một người đi tới.
Mặc Dạ nhắm mắt lại, mà nhân viên công tác kia cứ như bị ma nhập, gã đi tới trước mặt Mặc Dạ cũng nhắm mắt lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Tống Trí nhíu mày.
“Ta đang học tập tri thức của con người, như vậy ta có thể dùng phương thức trình bày của con người nói chuyện cho các ngươi dễ hiểu. Ta không thể đọc được suy nghĩ của ngươi nên đành phải đọc suy nghĩ của người khác thôi.”
Vài phút sau, Mặc Dạ chợt mở to mắt ra, mà tên nhân viên công tác kia như bị rút cạn sức lực ngã ngồi trên mặt đất, hít thở dồn dập như vừa trải qua đợt vận động mạnh.
“Dạ Linh bị một loại bệnh độc lây nhiễm, chúng nó phá hủy hệ thống tự chữa lành, gen cũng vì loại bệnh độc này mà bị thoái hóa. Cho nên chỉ có tiến hóa mới giúp Dạ Linh thoát khỏi nguy cơ hiện tại, thích nghi cao hơn với điều kiện của môi trường, mà tréo ngoe là, càng tiến hóa thì càng làm cho giống loài diệt vong nhanh hơn mà thôi. Dạ Linh ở trên đảo tự giết hại lẫn nhau, vì thế nên sinh vật này mới bị tuyệt chủng. Hàng mẫu mà các ngươi đem về vốn có sẵn vấn đề trên đó rồi. Dựa trên khía cạnh kỹ thuật khoa học mà nói, năng lực bồi dưỡng của các ngươi quả thật rất cao siêu, chỉ tiếc là căn nguyên lại sai lầm.” Mặc Dạ tựa lưng vào ghế dựa, mỉm cười yếu ớt với Tống Trí “Chu Ngự đã nhắc nhở ngươi rất nhiều lần, hàng mẫu đó có vấn đề, nhưng vì mục đích của bản thân nên ngươi xem nhẹ tất cả nguy hiểm.”
Tống Trí cúi đầu có chút đăm chiêu.
Lúc này, đầu bếp bưng phần cơm thịt bò hầm khoai tây đến trước mặt Mặc Dạ. Mặc Dạ cầm đũa lên, ngón tay của y vốn thon dài nên cách cầm đũa cũng thành thạo hơn nhiều.
“Ngươi có thể dùng đũa?”
“Ta đã quan sát cách ăn của các ngươi rất nhiều lần rồi, sao có thể không biết chứ?”
“Hương vị của thịt bò hầm khoai tây thế nào?”
Mặc Dạ nhắm mắt thưởng thức một hồi, sau đó gật đầu “Ưm… Ăn rất ngon!”
“Ngươi chắc chứ?”
“Ta chắc.” Mặc Dạ tựa hồ rất thích thú với món ăn này “Ta dám cá, chắc chắn là vì Chu Ngự không thích ăn kem nên ta cũng giống vậy.”
“Ta nghĩ chúng ta ở chung với nhau một khoảng thời gian khá lâu đấy. Hy vọng chúng ta có thể chúng sống hòa bình với nhau.” Tống Trí hướng Mặc Dạ vươn tay.
Mặc Dạ cười cười cũng vươn tay “Chung sống hòa bình cũng được thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là Chu Ngự của ta phải trở về.”
Lúc này, phi thuyền chở Chu Ngự bọn họ đã cập bến an toàn. Nháy mắt dừng lại, sự chấn động không nhỏ khiến trái tim của Lí Khiêm như muốn vọt ra ngoài.
Cửa khoang thuyền chậm rãi mở ra, mọi người nhìn chằm chằm ra bên ngoài, rốt cuộc đây là ngày được trở về thế giới cũ, hay là một tràng hủy diệt nào đó đang chờ đón bọn họ?
Có ngọn đèn chiếu vào, Lí Khiêm và Chu Thanh theo bản năng thở phào một hơi.
Thời điểm bọn họ ra khỏi khoang thuyền, thế nhưng lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Đứng trước mặt bọn họ là một người phụ nữ thân mặc một bộ váy tây trang màu đen, mái tóc vàng óng búi ra sau đầu, nhìn có vẻ là thành phần tri thức.
“Xin chào mọi người. Tôi là bác sĩ Amanda Cook, là người phụ trách sau này của mọi người.”
Lí Khiêm thở phào một hơi, ôm lấy cổ của Ngô Vận đứng bên cạnh.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Chúng ta vẫn còn sống!”
Ngô Vận vỗ lưng Lí Khiêm cười nói “Xem như đây là lần đầu tiên tôi có vận khí tốt như vậy.”
“Bác sĩ Cook, tôi muốn hỏi tình hình của căn cứ bên kia sao rồi? Tống tiên sinh còn sống không?” Chu Ngự lập tức hỏi.
Trong khoảng thời gian ngồi trong phi thuyền, đối với Chu Ngự mà nói chẳng khác gì một ngày trên Thiên Đình bằng một năm ở nhân gian, tay của anh vẫn ướt nhẹp mồ hôi.
Chỉ cần Tống Trí còn sống thì chứng minh Mặc Dạ có thể đánh bại con Dạ Linh kia.
Bác sĩ Cook nhìn Chu Ngự nói “Thành thật xin lỗi, tạm thời chúng tôi chưa thể kết nối liên lạc được với Tống tiên sinh. Theo tôi được biết thì căn cứ bị phá hủy khá là nghiêm trọng, nhưng nếu Tống tiên sinh còn sống thì dựa vào năng lực của ngài ấy chắc chắn sẽ bắt được liên lạc với chúng tôi. Đồng thời chúng tôi cũng sẽ tích cực thông qua căn cứ khác xác định vị trí của Tống tiên sinh, tình trạng cụ thể của căn cứ, nhưng muốn xác nhận được lượng thông tin đó thì cần phải có chút thời gian.”
Chu Ngự thở dài một hơi.
Trong thời gian trở về, anh một vẫn luôn một mực lo lắng cho Mặc Dạ.
Bọn họ còn có cơ hội gặp lại nhau không?
Nếu lúc này Mặc Dạ còn sống sót, Chu Ngự lại hy vọng bản thân không muốn gặp lại nó, ít nhất có thể trả nó về với tự do.
Không không không… Vô luận như thế nào thì anh vẫn muốn gặp lại nó… Cái loại khao khát này đã thấm sâu vào trong từng tế bào của anh mất rồi, không tài nào dứt ra được.
“Tập đoàn sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người. Tuy nói rằng nghỉ ngơi nhưng lại ở trong trạng thái chờ đợi mệnh lệnh. Giáo sư Chu, ngài có thể tạm thời trở lại trường học, tiếp tục quá trình nghiên cứu của ngài.” Bác sĩ Cook nói.
“Cám ơn.” Chu Thanh gật đầu.
“Còn những vị khác, xin hãy nghiêm khắc tuân thủ các điều khoản của hợp đồng mà mọi người đã ký kết, không được tiết lộ bất cứ bí mật nào. Nếu làm trái với quy định của hợp đồng, hẳn các vị đã biết năng lực của tập đoàn Cự Lực rồi đấy… Hậu quả mà mọi người đối mặt không chỉ đơn giản là bồi thường hợp đồng thôi đâu.” Âm thanh của bác sĩ Cook vô cùng lãnh khốc.
“Có thể, mỗi lần trở về là tôi đều phải nghe bác sĩ Cook nói đi nói lại về điều khoản giữ bí mật này. Sao ngài không ghi âm lại lời nói của mình đi, mỗi lần trở về là cứ trực tiếp phát ra là được? Không chừng có thể đạt tới cảnh giới tẩy não luôn đấy.” Ngô Vận phất phất tay.
Bác sĩ Cook liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Chu Ngự và Chu Thanh được xe của tập đoàn Cự Lực chở về nội thành, Ngô Vận đi tới bệnh viện thăm con gái, Lí Khiêm ở lại tập đoàn Cự Lực đảm nhận vai trò lập trình viên, thường xuyên kiểm tra, đo lường các hệ thống mới của tập đoàn.
Từng dãy nhà cao tầng của thành phố xẹt qua bên ngoài cửa kính, Chu Ngự có cảm giác như đã trải qua cả một thế kỷ.
Nơi này không có sinh vật nguy hiểm, không có rừng rậm nguyên thủy, mùi của không khí hỗn tạp hơn, âm thanh huyên náo, âm thanh quảng cáo sản phẩm, âm thanh bóp kèn in ỏi của ô tô nhồi đầy cả thế giới này.
Nhà cao tầng san sát nhau, vườn hoa được bảo vệ sau lớp sắt thép kiên cố.
Nơi này không có Mặc Dạ.
Tựa như Nibelungen chỉ là một thước phim điện ảnh.
“Em biết anh đang lo lắng cho Mặc Dạ.” Chu Thanh nhìn Chu Ngự, mở miệng nói.
“Những điều anh lo lắng bao giờ cũng chẳng nhiều lắm.” Chu Ngự nói. Anh mất đi toàn bộ chiến hữu, nói không chừng ngày mai anh sẽ mất đi Chu Thanh.
Bọn họ xuống xe, Chu Thanh về lại kí túc xá trong trường học.
“Anh ơi, anh sẽ trở lại thành phố sao?” Chu Thanh một bên thu dọn chăn gối, một bên hỏi.
“Trở về làm gì? Anh phải ở lại đây, thân thể của em không được tốt, anh không muốn lúc em ngã bệnh thì lại không có người bên cạnh chăm sóc.” Chu Ngự trả lời.
Tuy rằng anh biết mình có ở bên cạnh Chu Thanh hay không đều không quan trọng.
Không biết thời điểm quay trở lại Nibelungen là khi nào, kế hoạch của Chu Ngự bây giờ là phải thuê một căn phòng trọ gần trường học của Chu Thanh.
“Kia… Vậy ở cùng với em đi.” Chu Thanh bỗng nhiên nói.
“Ở cùng em… Anh sợ em không quen…” Chu Ngự rất kinh ngạc.
“Sao có thể chứ! Đều là người một nhà cả mà! Tối nay chúng ta ăn lẩu đi!” Hai mắt Chu Thanh sáng rực như đèn đường.
Điều này làm cho Chu Ngự nhớ đến trước đây anh cũng từng cùng Chu Thanh vây quanh một cái nồi lẩu. Trong nhà cũng không có khá giả gì, cha mẹ mua thịt cũng rất ít, ít đến nỗi trong nồi ngoại trừ nước sôi bùm bụp ra thì hầu như không thấy một miếng thịt nào. Mỗi lần cha mẹ gắp thịt cho hai anh em thì Chu Thanh luôn nhường cho Chu Ngự.
“Được.” Chu Ngự gật đầu.
Tuy rằng Chu Thanh ngoài mặt chỉ hơi mỉm cười nhưng niềm vui trong mắt là không thể nào che dấu.
Buổi tối, hai anh em đi siêu thị mua đồ ăn, Chu Ngự nhân lúc Chu Thanh không để ý gọi điện thoại cho Tống Trí, âm thanh biểu thị máy bận, xem ra Tống Trí chưa có trở về. Chu Ngự biết mình không phải là nhân viên trung tâm của tập đoàn Cự Lực, muốn biết tình huống bên kia ra sao là vô cùng khó khăn.
Thời điểm ăn lẩu vào buổi tối hôm nay, Chu Thanh khui hai két bia, hai anh em vừa uống vừa ôn lại chuyện xưa.
“Bọn nó sau đó không có ăn hiếp em nữa đi?” Chu Ngự cùng Chu Thanh chạm cốc.
“Em nói với bọn nó, nếu còn dám ăn hiếp tao nữa, anh trai tao nhất định sẽ làm thịt bọn mày!” Chu Thanh cười nói.
“Ngươi đối với thế giới con người hiểu biết rất nhiều.”
“Đương nhiên, ta cũng rất muốn biết cái gọi là kem có hương vị thế nào a.” Mặc Dạ để lộ ra khí chất khờ dại mà đơn thuần thật khiến người khác không khỏi động tâm.
“Chút nữa ta sẽ dẫn ngươi đi. Chắc trong nhà ăn có.” Tống Trí trả lời.
“Quên đi. Chúng ta nên vào thẳng vấn đề. Ngươi trong lòng rất rõ con Dạ Linh kia không phải là đối thủ của ta, căn bản không cần huy động tất cả mọi người rút khỏi đây. Kỳ thật mục đích chính của ngươi là không muốn Chu Ngự ở bên ta đi? Bởi vì những chuyện ngươi sắp làm Chu Ngự nhất định sẽ ngăn cản. Bây giờ anh ấy đã đi rồi, nói đi, ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?”
Mặc Dạ nhìn Tống Trí, đôi mắt trong suốt kia có thể xuyên thấu hiểu rõ tất cả mọi thứ.
Y có mỹ cảm vượt qua cả lí trí, một khi nhìn chăm chú vào y càng lâu thì sẽ càng hãm sâu vào sự hấp dẫn vô hình này.
Tống Trí rút bên hông ra một khẩu súng, đặt lên bàn.
“Viên đạn này được tạo thành từ tủy sống của Chu Ngự. Ngươi là hút máu của Chu Ngự mà lớn lên, vì vậy, tủy sống của Chu Ngự chính là biện pháp mà ta muốn khống chế ngươi.”
“Này quả là đặc tính của sinh vật cao cấp ở Nibelungen. Ý của ngươi là muốn ta tự nổ súng bắn chính mình, điên hả?” Khóe môi của Mặc Dạ cong lên mang theo lãnh ý.
Y bước tới lại gần Tống Trí, muốn xem rõ ánh mắt của hắn.
Biểu tình của Tống Trí vẫn lạnh nhạt như cũ, hẵn ngã lưng vào ghế nói “Ngươi nên để dành mị lực của mình cho Chu Ngự đi, đặc biệt là đến lúc cậu ta biết rõ ngươi là cái gì.”
“Ha ha ha! Nhưng ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, tại sao ngươi lại muốn ta nổ súng bắn chính mình?” Mặc Dạ hỏi.
Âm thanh của y không nặng cũng không nhẹ, tựa như ánh trăng chiếu rọi nơi đáy cốc tăm tối, trầm ổn lại nhẹ nhàng, hòa hợp hoàn hảo hai khí chất bất đồng lại chung một chỗ, tựa như một đồng xu hai mặt, không thể nào tách rời.
“Bởi vì phi thuyền mà Chu Ngự đang ngồi được ta hạ một chỉ lệnh phân giải. Ngươi rất thông minh, con người mất vài năm mới có thể hoàn toàn nắm giữ tri thức, mà thời gian học tập của ngươi lại rất nhanh. Có điều, nói gì đi nữa thì máy tính cũng là một vật thể hết sức phức tạp, chờ đến khi ngươi có thể tìm ra kĩ thuật hủy bỏ chỉ lệnh thì Chu Ngự đã hoàn toàn biến mất trong từ trường.” Tống Trí trả lời.
“Có thể ngươi không biết, sinh vật cấp S là cụm danh từ được các ngươi định nghĩa khi gọi chúng ta căn bản không cần phải học tập gì cả, ta chỉ cần nhìn đại não của ngươi là biết rõ mọi thứ. Đây cũng là phương thức giúp ta hiểu rõ Chu Ngự đấy.”
“Phải không? Vậy ngươi cứ thử đi, xem xem trong não ta có cái gì?”
Tống Trí lộ ra biểu tình hờ hững.
Ý cười vốn đọng trên mặt Mặc Dạ chậm rãi biến mất, thời gian từng giây từng phút trôi qua, bầu không khí xung quanh chìm vào sự im lặng đến quỷ dị.
Y nhìn Tống Trí, thần sắc trở nên nghiêm túc “Ngươi là kẻ sở hữu sinh vật cấp S.”
Tống Trí nhướng đuôi lông mày “Đúng vậy, tuy rằng ta rất không thích cách nói của ngươi. Ngươi không thể nhìn thấu được suy nghĩ của ta bởi vì tư duy của ta được nó bảo vệ. Chỉ còn một phút nữa thôi, Mặc Dạ, ngươi muốn Chu Ngự biến mất hay tự cầm súng bắn mình, chúng ta liền có thể chúng sống hòa bình, lấy tư thái của con người, ha ha, ăn kem hay xem phim gì đó…”
Tống Trí còn chưa dứt lời thì Mặc Dạ đã cầm súng lên nã một phát ngay bả vai của mình. (Mặc Dạ của tau…)
‘Phịch—” một tiếng, thành phần bên trong viên đạn nhanh chóng hòa tan vào cơ thể Mặc Dạ.
Y ngẩng đầu nhíu mày, cảm thụ từng cái tế bào trong cơ thể mình bị siết chặt lại.
“Rất thống khổ sao?” Tống Trí hỏi.
“Đó là tủy sống của Chu Ngự, ta thật cao hứng khi nó hòa làm một với cơ thể của ta.” Mặc Dạ làm ra vẻ không sao cả quăng khẩu súng đến trước mặt Tống Trí.
Bờ vai của hắn thấm đẫm máu, tựa như một đóa hoa tùy thời có thể chấn động vì con bướm đậu trên đó sắp bay đi.
Miệng vết thương nhanh chóng khép lại.
“Xem ra ngươi có thể duy trì ở bộ dạng của con người rất lâu.” Tống Trí nói.
“Giải trừ chỉ lệnh phân giải.” Mặc Dạ lạnh lùng nói.
Tống Trí giơ hai tay lên, biểu tình có lỗi lắc đầu “Không thể được a, chỉ lệnh này vốn đâu có tồn tại.”
“Ngươi gạt ta?” Mặc Dạ nhướng đuôi lông mày, nhưng đáy mắt y lại lóe lên chút mềm mại khó có thể thấy.
“Đúng vậy, ta biết bây giờ ngươi rất muốn giết ta, bất quá ngươi không cần làm như vậy nếu ngươi còn muốn gặp lại Chu Ngự, ngươi cần ta.”
“Nghe có vẻ có đạo lý đấy. Ta là sinh vật cấp S đầu tiên bị ngươi gạt, nhỉ?” Mặc Dạ tò mò hỏi.
“Đương nhiên là không phải. Bất quá ta rất muốn biết, nếu ngươi thật sự là Dạ Linh, ngươi sẽ bất chấp tất cả kể cả mạng sống để cứu Chu Ngự không?”
“Ngươi đang nói đùa cái gì thế? Nếu như không thể dùng hình thái giống con người để ở cùng Chu Ngự, ta đây chẳng thà ăn anh ấy vào bụng, khiến anh ấy trở thành một bộ phận của ta.” Mặc Dạ còn dùng biểu tình đúng đắn nói.
Tống Trí cười khẽ một tiếng, thong thả đứng dậy, theo thói quen sửa sang lại cổ tay vào cổ áo “Đi thôi.”
“Đi đâu?” Mặc Dạ đi theo sau Tống Trí.
“Đi nhà ăn, tìm xem có kem không?”
“Ta nói, ngươi dùng tủy sống của Chu Ngự áp chế bớt năng lực của ta, đừng nói là ngươi muốn ta ở đây cùng ngươi đi?” Mặc Dạ khoát hai tay ra sau gáy, lộ ra biểu tình chán ghét.
“Đương nhiên là vì muốn nghiên cứu ngươi.” Tống Trí trả lời.
“Ồ— Ngươi nghĩ hay quá ta, muốn tìm được nhược điểm của sinh vật cấp S bị ngươi ức chế đồng thời cũng kiểm soát ngược lại ngươi, phải không?”
“Phải.” Tống Trí không hề có ý muốn che dấu, quả thật đó chính là mục đích của hắn.
“Nhưng ngươi có dám chắc là có thể thoát được khỏi nó hay không?” Âm thanh Mặc Dạ kéo dài, giống như muốn chặt đứt thần kinh của Tống Trí, lôi ra một bí mật kinh hoàng nào đó.
“Đây là chuyện của ta.”
Khi bọn họ tới nhà ăn, nơi này không có bị cắt điện, còn có đầu bếp và một vài nhân viên công tác chưa kịp rút khỏi.
Bọn họ vốn tưởng có sinh vật nguy hiểm nào đó tập kích, đầu bếp cũng cầm con dao chặt thịt của mình lên đề phòng, mắt thấy Tống Trí bước vào, đầu bếp mới thở phào một hơi buông dao xuống.
“Tống… Tống tiên sinh… Sao ngài còn ở đây?”
Tống Trí tới trước một cái bàn ăn ngồi xuống, Mặc Dạ ngồi đối diện với hắn.
Đầu bếp và nhân viên công tác trong chớp mắt nhìn thấy Mặc Dạ kia thì liền ngây ngẩn cả người.
Ngón tay của Tống Trí gõ nhẹ lên bàn hỏi “Thực phẩm dự trữ vừa đủ dùng trong bao lâu?”
“Nếu như chỉ còn chúng ta thì một năm cũng không thành vấn đề.”
“Tốt lắm. Trong vòng một năm, người bên kia khẳng định sẽ qua đón chúng ta.” Tống Trí quay đầu nhìn đầu bếp “Trước tiên cho tôi một phần beefsteak, cho vị tiên sinh đối diện tôi một ly kem.”
“Vâng… Có ngay thưa Tống tiên sinh!” Ngoài miệng thì đáp ứng nhưng ánh mắt của đầu bếp vẫn dừng lại trên người Mặc Dạ.
Tống Trí búng ngón tay một cái tách, Mặc Dạ nhìn về phía đầu bếp nói “Tôi muốn ăn kem.”
Lúc này đầu bếp mới khôi phục lại tinh thần, đi vào bếp chuẩn bị, tiếp đó là một trận âm thanh bùm bùm vang lên, không biết gã làm rớt cái gì hay là tự mình trượt chân té xuống đất.
“Sao lại lựa chọn hình thái của Dạ Linh?” Tống Trí một tay chống má hỏi.
“Dĩ nhiên là trong tất cả hình dạng của sinh vật thì đặc điểm bề ngoài của Dạ Linh mới hấp dẫn được Chu Ngự.” Mặc Dạ trả lời.
“Hửm? Cái gì gọi là đặc điểm bề ngoài?” Tống Trí chống cằm nhìn Mặc Dạ.
“Không cần phải quá mức đẹp đẽ mà chỉ cần một nội tâm kiên định và trung thành là được. Giống như Chu Ngự vậy.” Mặc Dạ trả lời.
“Không nghĩ tới ngay từ đầu ngươi liền chọn Chu Ngự.” Tống Trí cười lắc đầu “Như vậy rốt cuộc ngươi muốn có được thứ gì từ cậu ta? Ở trước mặt cậu ta ngươi bày ra vẻ ỷ lại chỉ duy nhất mình cậu ta, trừ bỏ máu của cậu ta ra ngươi sẽ không đụng đến bất cứ thứ gì khác, trong cái thế giới đầy rẫy nguy hiểm này, ngươi giống như một chàng kỵ sĩ hết lòng bảo vệ cậu ta, hao hết tâm tư bày ra bộ dáng chân thật muốn hiểu biết tất cả thế giới của cậu ta, ngươi tìm đủ trăm phương nghìn kế là muốn biến cậu ta thành con mồi hay là dinh dưỡng cho hậu đại, đúng là hành động nhỏ mục tiêu lớn a.”
Ly kem được làm bắt mắt bưng tới trước mặt Mặc Dạ.
Mặc Dạ hướng đối phương mỉm cười, thế giới tựa như theo nụ cười của ý bừng sáng hắn lên, đầu bếp không có cách nào dời tầm mắt của mình đi được.
Mặc Dạ múc một muỗng kem cho vào miệng, híp ánh mắt lại tựa hồ rất thưởng thức hương vị mát lạnh cùng với vị ngọt đặc trưng của kem, nhưng sau đó y lại lộ ra biểu tình thất vọng “Hương vị của Chu Ngự còn ngon hơn nhiều.” (=)))
Tống Trí khoanh tay không nói lời nào nhìn chằm chằm Mặc Dạ, ý nói: Trả lời vấn đề của ta.
“Được rồi được rồi, Tống tiên sinh à, ngươi đúng là người không có lòng kiên nhẫn đấy. Đối với ngươi mà nói, muốn sống sót ở Nibelungen cần tuân thủ theo ba nguyên tắc. Thứ nhất, không được sợ hãi, đó chính là dấu hiệu bị săn đuổi. Thứ hai, không được bị sinh vật xinh đẹp mê hoặc, càng xinh đẹp càng nguy hiểm. Thứ ba, không được tin tưởng bề ngoài của sinh vật cấp S vì đó chính là màu sắc tự vệ của chúng, sinh vật ở thế giới này không hề có tình yêu. Hai nguyên tắc đầu tiên ta còn miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nguyên tắc thứ ba thật sự quá mức ác liệt.” Mặc Dạ quơ quơ cái muỗng “Con người các ngươi đúng là sinh vật không có biết cái gì mà dám nói, hơn nữa còn có tư tưởng ích kỷ nữa chứ. Sinh vật cấp S không phải không có tình yêu, chúng ta cũng muốn được thành lập một mối liên hệ đặc biệt nào đó với sinh vật khác. Loại liên hệ này vô cùng thuần khiết nhất, tuyệt đối nhất, không chấp nhận được bất kì một tia dao động hay phản bội nào. Thiên tính của con người các ngươi không phải cái gì cũng là tất cả, đối với các ngươi, cái gọi là tình yêu bất quá cũng chỉ là hảo tụ hảo tán. Mà ngươi, lại phản bội cái người mà ỷ lại ngươi nhất.”
Ánh mắt của Tống Trí khẽ run lên, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
“Đối với đại đa số sinh vật cấp S mà nói, từ khi con người các ngươi tới đây, chúng ta vốn đã có phương thức sinh tồn tuần hoàn của chính mình… Thứ nhất, không cần hướng tới con người, bởi vì các ngươi rất ích kỷ. Thứ hai, không cần cảm thấy con người tốt đẹp, bởi vì các ngươi dối trá. Thứ ba, không được tin tưởng con người, bởi vì các ngươi toàn mang tâm lý ích kỷ, chỉ biết có bản thân, sống chết mặc bây.” Mặc Dạ ưỡn người về phía Tống Trí, đôi mắt trong suốt lấp lánh kia tựa như chứa đựng cả bầu trời đầy sao, đem toàn bộ tinh tú khảm nhập vào trong đó.
“Ngôn ngữ của con người, ngươi học được rất tốt.” Tống Trí nói.
Mặc Dạ nở nụ cười “Chắc là nhờ Chu Ngự đi.”
“Cậu ta rất ít nói.”
“Anh ấy nói với tôi rất nhiều. Hơn nữa khi nói chuyện, những gì anh ấy suy nghĩ trong đầu đều giống với những gì anh ấy nói ra. Đây là chỗ mà ta thích nhất.” Mặc Dạ vươn ngón tay chỉ chỉ đầu mình.
“Vừa rồi ngươi nói đại đa số sinh vật cấp S đều có phương pháp sinh tồn. Vậy còn ngươi thì sao?” Tống Trí hỏi.
Mặc Dạ hạ mí mắt, tiếp tục dùng muỗng quậy quậy ly kem thành một khối không rõ hình dạng.
Tống Trí liếc mắt trắng “Tuy thực phẩm ở đây đủ cho chúng ta sinh tồn thật lâu, nhưng kem không có nhiều.”
Ý nói là đừng có lãng phí.
“Ta nghĩ muốn ăn thịt bò hầm với khoai tây, còn có cơm nữa.” Mặc Dạ bỗng mở miệng.
“Tại ngươi ăn không có quen. Vô luận ngươi tiếp xúc với Chu Ngự dài hay ngắn đi chăng nữa thì xúc giác của các ngươi khác hẳn so với con người. Hơn nữa cho dù ngươi có ăn thử thức ăn của Chu Ngự thì vị giác của các ngươi cũng khác biệt. Thậm chí Chu Ngự rời đi nơi này, còn ngươi thì phải ở lại đây, thế giới của hai người cũng không thuộc về nhau.” Tống Trí nói.
“Đừng nói với ta là ngươi tính toán không để Chu Ngự quay lại đây nha?” Mặc Dạ nhướng mày.
“Cậu ta tài giỏi như thế, sao có thể không quay lại đây chứ. Hơn nữa ngươi còn ở lại đây, lấy tính cách của cậu ta mà nói, dù có phải qua núi đao biển lửa thì cũng phải trở về tìm ngươi.”
Mặc Dạ nhắm mắt nở nụ cười, nụ cười của y vô cùng trầm lắng “Lời nói của ngươi làm ta vui lắm đấy.”
Tống Trí xoay người nói với đầu bếp “Làm thêm một phần cơm thịt bò hầm khoai tây.”
“Có ngay, Tống tiên sinh!”
“Cám ơn.” Mặc Dạ mỉm cười.
“Vấn đề cuối cùng của ngày hôm nay, mẫu vật của xương cốt Dạ Linh mà chúng ta mang về rốt cuộc có vấn đề gì? Sao lại sinh ra một Dạ Linh khát máu đến như vậy? Này là do thiên tính hay kỹ thuật nghiên cứu của chúng ta có vấn đề, có phải do gen bị thiếu hụt?”
“Đây cũng chả phải là một vấn đề, các ngươi miệng thì nói cuối cùng này cuối cùng nọ nhưng toàn là hỏi riết không thôi.” Mặc Dạ thở dài một hơi “Các ngươi thử đoán xem vì sao sinh vật Dạ Linh lại bị tuyệt chủng.”
“Có thiên địch cường đại hơn tấn công. Đây là khả năng có xác suất cao nhất.”
“Được rồi. Bệnh tật cũng là một kẻ thù mạnh.” Mặc Dạ trả lời.
“Bệnh tật? Là loại bệnh tật gì vậy? Dạ Linh là sinh vật có khả năng tự chữa lành mà…” Tống Trí vô cùng kinh ngạc.
Mặc Dạ vẫy tay với một nhóm nhân viên công tác đứng cách đó không xa.
Trong số đó có một người đi tới.
Mặc Dạ nhắm mắt lại, mà nhân viên công tác kia cứ như bị ma nhập, gã đi tới trước mặt Mặc Dạ cũng nhắm mắt lại.
“Ngươi muốn làm gì?” Tống Trí nhíu mày.
“Ta đang học tập tri thức của con người, như vậy ta có thể dùng phương thức trình bày của con người nói chuyện cho các ngươi dễ hiểu. Ta không thể đọc được suy nghĩ của ngươi nên đành phải đọc suy nghĩ của người khác thôi.”
Vài phút sau, Mặc Dạ chợt mở to mắt ra, mà tên nhân viên công tác kia như bị rút cạn sức lực ngã ngồi trên mặt đất, hít thở dồn dập như vừa trải qua đợt vận động mạnh.
“Dạ Linh bị một loại bệnh độc lây nhiễm, chúng nó phá hủy hệ thống tự chữa lành, gen cũng vì loại bệnh độc này mà bị thoái hóa. Cho nên chỉ có tiến hóa mới giúp Dạ Linh thoát khỏi nguy cơ hiện tại, thích nghi cao hơn với điều kiện của môi trường, mà tréo ngoe là, càng tiến hóa thì càng làm cho giống loài diệt vong nhanh hơn mà thôi. Dạ Linh ở trên đảo tự giết hại lẫn nhau, vì thế nên sinh vật này mới bị tuyệt chủng. Hàng mẫu mà các ngươi đem về vốn có sẵn vấn đề trên đó rồi. Dựa trên khía cạnh kỹ thuật khoa học mà nói, năng lực bồi dưỡng của các ngươi quả thật rất cao siêu, chỉ tiếc là căn nguyên lại sai lầm.” Mặc Dạ tựa lưng vào ghế dựa, mỉm cười yếu ớt với Tống Trí “Chu Ngự đã nhắc nhở ngươi rất nhiều lần, hàng mẫu đó có vấn đề, nhưng vì mục đích của bản thân nên ngươi xem nhẹ tất cả nguy hiểm.”
Tống Trí cúi đầu có chút đăm chiêu.
Lúc này, đầu bếp bưng phần cơm thịt bò hầm khoai tây đến trước mặt Mặc Dạ. Mặc Dạ cầm đũa lên, ngón tay của y vốn thon dài nên cách cầm đũa cũng thành thạo hơn nhiều.
“Ngươi có thể dùng đũa?”
“Ta đã quan sát cách ăn của các ngươi rất nhiều lần rồi, sao có thể không biết chứ?”
“Hương vị của thịt bò hầm khoai tây thế nào?”
Mặc Dạ nhắm mắt thưởng thức một hồi, sau đó gật đầu “Ưm… Ăn rất ngon!”
“Ngươi chắc chứ?”
“Ta chắc.” Mặc Dạ tựa hồ rất thích thú với món ăn này “Ta dám cá, chắc chắn là vì Chu Ngự không thích ăn kem nên ta cũng giống vậy.”
“Ta nghĩ chúng ta ở chung với nhau một khoảng thời gian khá lâu đấy. Hy vọng chúng ta có thể chúng sống hòa bình với nhau.” Tống Trí hướng Mặc Dạ vươn tay.
Mặc Dạ cười cười cũng vươn tay “Chung sống hòa bình cũng được thôi, nhưng điều kiện tiên quyết là Chu Ngự của ta phải trở về.”
Lúc này, phi thuyền chở Chu Ngự bọn họ đã cập bến an toàn. Nháy mắt dừng lại, sự chấn động không nhỏ khiến trái tim của Lí Khiêm như muốn vọt ra ngoài.
Cửa khoang thuyền chậm rãi mở ra, mọi người nhìn chằm chằm ra bên ngoài, rốt cuộc đây là ngày được trở về thế giới cũ, hay là một tràng hủy diệt nào đó đang chờ đón bọn họ?
Có ngọn đèn chiếu vào, Lí Khiêm và Chu Thanh theo bản năng thở phào một hơi.
Thời điểm bọn họ ra khỏi khoang thuyền, thế nhưng lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Đứng trước mặt bọn họ là một người phụ nữ thân mặc một bộ váy tây trang màu đen, mái tóc vàng óng búi ra sau đầu, nhìn có vẻ là thành phần tri thức.
“Xin chào mọi người. Tôi là bác sĩ Amanda Cook, là người phụ trách sau này của mọi người.”
Lí Khiêm thở phào một hơi, ôm lấy cổ của Ngô Vận đứng bên cạnh.
“Thật tốt quá! Thật tốt quá! Chúng ta vẫn còn sống!”
Ngô Vận vỗ lưng Lí Khiêm cười nói “Xem như đây là lần đầu tiên tôi có vận khí tốt như vậy.”
“Bác sĩ Cook, tôi muốn hỏi tình hình của căn cứ bên kia sao rồi? Tống tiên sinh còn sống không?” Chu Ngự lập tức hỏi.
Trong khoảng thời gian ngồi trong phi thuyền, đối với Chu Ngự mà nói chẳng khác gì một ngày trên Thiên Đình bằng một năm ở nhân gian, tay của anh vẫn ướt nhẹp mồ hôi.
Chỉ cần Tống Trí còn sống thì chứng minh Mặc Dạ có thể đánh bại con Dạ Linh kia.
Bác sĩ Cook nhìn Chu Ngự nói “Thành thật xin lỗi, tạm thời chúng tôi chưa thể kết nối liên lạc được với Tống tiên sinh. Theo tôi được biết thì căn cứ bị phá hủy khá là nghiêm trọng, nhưng nếu Tống tiên sinh còn sống thì dựa vào năng lực của ngài ấy chắc chắn sẽ bắt được liên lạc với chúng tôi. Đồng thời chúng tôi cũng sẽ tích cực thông qua căn cứ khác xác định vị trí của Tống tiên sinh, tình trạng cụ thể của căn cứ, nhưng muốn xác nhận được lượng thông tin đó thì cần phải có chút thời gian.”
Chu Ngự thở dài một hơi.
Trong thời gian trở về, anh một vẫn luôn một mực lo lắng cho Mặc Dạ.
Bọn họ còn có cơ hội gặp lại nhau không?
Nếu lúc này Mặc Dạ còn sống sót, Chu Ngự lại hy vọng bản thân không muốn gặp lại nó, ít nhất có thể trả nó về với tự do.
Không không không… Vô luận như thế nào thì anh vẫn muốn gặp lại nó… Cái loại khao khát này đã thấm sâu vào trong từng tế bào của anh mất rồi, không tài nào dứt ra được.
“Tập đoàn sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người. Tuy nói rằng nghỉ ngơi nhưng lại ở trong trạng thái chờ đợi mệnh lệnh. Giáo sư Chu, ngài có thể tạm thời trở lại trường học, tiếp tục quá trình nghiên cứu của ngài.” Bác sĩ Cook nói.
“Cám ơn.” Chu Thanh gật đầu.
“Còn những vị khác, xin hãy nghiêm khắc tuân thủ các điều khoản của hợp đồng mà mọi người đã ký kết, không được tiết lộ bất cứ bí mật nào. Nếu làm trái với quy định của hợp đồng, hẳn các vị đã biết năng lực của tập đoàn Cự Lực rồi đấy… Hậu quả mà mọi người đối mặt không chỉ đơn giản là bồi thường hợp đồng thôi đâu.” Âm thanh của bác sĩ Cook vô cùng lãnh khốc.
“Có thể, mỗi lần trở về là tôi đều phải nghe bác sĩ Cook nói đi nói lại về điều khoản giữ bí mật này. Sao ngài không ghi âm lại lời nói của mình đi, mỗi lần trở về là cứ trực tiếp phát ra là được? Không chừng có thể đạt tới cảnh giới tẩy não luôn đấy.” Ngô Vận phất phất tay.
Bác sĩ Cook liếc hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Chu Ngự và Chu Thanh được xe của tập đoàn Cự Lực chở về nội thành, Ngô Vận đi tới bệnh viện thăm con gái, Lí Khiêm ở lại tập đoàn Cự Lực đảm nhận vai trò lập trình viên, thường xuyên kiểm tra, đo lường các hệ thống mới của tập đoàn.
Từng dãy nhà cao tầng của thành phố xẹt qua bên ngoài cửa kính, Chu Ngự có cảm giác như đã trải qua cả một thế kỷ.
Nơi này không có sinh vật nguy hiểm, không có rừng rậm nguyên thủy, mùi của không khí hỗn tạp hơn, âm thanh huyên náo, âm thanh quảng cáo sản phẩm, âm thanh bóp kèn in ỏi của ô tô nhồi đầy cả thế giới này.
Nhà cao tầng san sát nhau, vườn hoa được bảo vệ sau lớp sắt thép kiên cố.
Nơi này không có Mặc Dạ.
Tựa như Nibelungen chỉ là một thước phim điện ảnh.
“Em biết anh đang lo lắng cho Mặc Dạ.” Chu Thanh nhìn Chu Ngự, mở miệng nói.
“Những điều anh lo lắng bao giờ cũng chẳng nhiều lắm.” Chu Ngự nói. Anh mất đi toàn bộ chiến hữu, nói không chừng ngày mai anh sẽ mất đi Chu Thanh.
Bọn họ xuống xe, Chu Thanh về lại kí túc xá trong trường học.
“Anh ơi, anh sẽ trở lại thành phố sao?” Chu Thanh một bên thu dọn chăn gối, một bên hỏi.
“Trở về làm gì? Anh phải ở lại đây, thân thể của em không được tốt, anh không muốn lúc em ngã bệnh thì lại không có người bên cạnh chăm sóc.” Chu Ngự trả lời.
Tuy rằng anh biết mình có ở bên cạnh Chu Thanh hay không đều không quan trọng.
Không biết thời điểm quay trở lại Nibelungen là khi nào, kế hoạch của Chu Ngự bây giờ là phải thuê một căn phòng trọ gần trường học của Chu Thanh.
“Kia… Vậy ở cùng với em đi.” Chu Thanh bỗng nhiên nói.
“Ở cùng em… Anh sợ em không quen…” Chu Ngự rất kinh ngạc.
“Sao có thể chứ! Đều là người một nhà cả mà! Tối nay chúng ta ăn lẩu đi!” Hai mắt Chu Thanh sáng rực như đèn đường.
Điều này làm cho Chu Ngự nhớ đến trước đây anh cũng từng cùng Chu Thanh vây quanh một cái nồi lẩu. Trong nhà cũng không có khá giả gì, cha mẹ mua thịt cũng rất ít, ít đến nỗi trong nồi ngoại trừ nước sôi bùm bụp ra thì hầu như không thấy một miếng thịt nào. Mỗi lần cha mẹ gắp thịt cho hai anh em thì Chu Thanh luôn nhường cho Chu Ngự.
“Được.” Chu Ngự gật đầu.
Tuy rằng Chu Thanh ngoài mặt chỉ hơi mỉm cười nhưng niềm vui trong mắt là không thể nào che dấu.
Buổi tối, hai anh em đi siêu thị mua đồ ăn, Chu Ngự nhân lúc Chu Thanh không để ý gọi điện thoại cho Tống Trí, âm thanh biểu thị máy bận, xem ra Tống Trí chưa có trở về. Chu Ngự biết mình không phải là nhân viên trung tâm của tập đoàn Cự Lực, muốn biết tình huống bên kia ra sao là vô cùng khó khăn.
Thời điểm ăn lẩu vào buổi tối hôm nay, Chu Thanh khui hai két bia, hai anh em vừa uống vừa ôn lại chuyện xưa.
“Bọn nó sau đó không có ăn hiếp em nữa đi?” Chu Ngự cùng Chu Thanh chạm cốc.
“Em nói với bọn nó, nếu còn dám ăn hiếp tao nữa, anh trai tao nhất định sẽ làm thịt bọn mày!” Chu Thanh cười nói.