“Có lẽ lần này chính là cái gọi là tất cả đều kết thúc, chẳng qua kết quả còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu.” Bạch Ánh Đình nghiêng mặt lại gần, Chu Thanh có thể nhìn rõ ảnh ngược mình trong mắt đối phương, đó là một loại ánh nhìn bình tĩnh trước tất cả mọi việc.
“Thật kì lạ, sao tôi lại có cảm giác như đã từng gặp anh trước đây nhỉ?” Chu Thanh cười ra tiếng.
“Nếu như tôi là một nữ nghiên cứu viên thì chắc trong khoảnh khắc này đã rung động tâm hồn thiếu nữ mất rồi.” Khóe môi của Bạch Ánh Đình chậm rãi cong lên.
“Tôi bảo thủ, cố chấp, không có sở thích gì, chắc chắn sẽ không có ai rung động vì tôi đâu.” Chu Thanh cười tự giễu.
“Đó là vì cậu chưa gặp được người định mệnh của mình.” Nụ cười của Bạch Ánh Đình làm cho Chu Thanh nhớ tới dáng vẻ bên hồ nước trong lần đầu tiên cậu tới Nibelungen kia và trong một lần tình cờ gặp được.
Trong suốt cuộc đời này, đó chính là giây phút lãng mạn nhất của cậu, khi nhìn vào ánh mắt của Bạch Ánh Đình thì tựa như thời gian đang trôi ngược lại trở về với giây phút tuyệt vời kia.
“Tôi nghĩ tôi nên tiếp tục công việc nghiên cứu.” Chu Thanh xoay mặt đi, cậu không thể tiếp tục nhìn hắn thêm được nữa, nếu không thì cậu sẽ lại tưởng tượng ra nhiều điều vô lí mất.
“Dĩ nhiên nghiên cứu sẽ giúp cậu chuyên tâm hơn, tập trung nhiều một chút sẽ bớt được phần nào sự lo âu.”
Ngay tại lúc Chu Thanh cúi đầu tiếp tục quan sát kính hiển vi thì bỗng dưng còi báo động vang lên chói tai, những nghiên cứu viên khác không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, bả vai của Chu Thanh theo bản năng run lên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Các nghiên cứu viên sợ hãi đứng dậy. Lần trước còi báo động vang lên là vì Mặc Dạ nghĩ rằng Chu Ngự đã chết nên mới nhất thời mất kiểm soát kéo theo bầy sinh vật đến phá hoại căn cứ, vậy còn lần này là chuyện gì đây?
“Lí Khiêm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau phát hình ảnh tới phòng nghiên cứu đi.” Bạch Ánh Đình gọi điện thoại vô tuyến cho Lí Khiêm.
“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả! Căn cứ bị sinh vật không rõ tấn công!”
Giọng nói của Lí Khiêm tràn ngập sự hoảng loạn, màn hình trước mắt Chu Thanh và Bạch Ánh Đình hiện lên một hình ảnh. Chỉ nhìn thấy ở nơi lối ra vào của căn cứ, một chiếc xe Hummer đang thông qua hệ thống kiểm soát bỗng nhiên bị cái gì đó đóng đinh tại chỗ, ‘Đùng—’ một tiếng tựa như một quả bóng bị nổ tung, nóc xe liền bị bứt ra khỏi thân xe, một loại thực vật màu xanh đậm mọc ra từ cơ thể của một nghiên cứu viên ngồi phía sau, sau đó nhanh chóng nở ra một bông hoa màu đỏ thẫm giống như miếng thịt tươi rồi từ trong nhụy hoa phun ra vô số bào tử bay lơ lửng trong không khí.
Nhân viên an ninh ở khu kiểm soát chưa kịp rút súng ra liền hít phải đống bào tử đó rồi ho khan dữ dội, sau đó từ trong cơ thể bọn họ mọc ra vô số thực vật màu xanh đậm kia, chúng đâm thủng toàn bộ cơ thể bọn họ và tham lam hút chất dinh dưỡng, tiếp đó trên đỉnh đầu bọn họ liền mọc ra một đóa hoa đỏ thẫm!
Các nghiên cứu viên trợn to hai mắt, không thể tin nổi những gì đang xảy ra trên màn hình “Đây là cái gì vậy trời!!”
“Lập tức đóng kín hệ thống thông khí! Những bào tử đó sẽ phát tán trong không khí!” Bạch Ánh Đình nói với Lí Khiêm.
Biểu tình của hắn cực kì lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên Chu Thanh thấy được bộ mặt này của hắn.
Báo động đỏ vang lên, tất cả phòng nghiên cứu và những nơi quan trọng đều bị khóa kín.
Những đóa hoa to lớn kia không ngừng kết quả, tựa như quả cầu khổng lồ liên tục phình to ra.
“Trái cây của loại thực vật này sinh trưởng cũng quá nhanh đi!” Chu Thanh rất kinh ngạc.
“Không có gì kì lạ cả, bọn chúng được cơ thể con người cung cấp một lượng lớn chất dinh dưỡng. Hơn nữa đây không phải là chuyện ngoài ý muốn bị thực vật kí sinh… Nhất định sẽ còn có chuyện nghiêm trọng nào đó sắp xảy ra.”
Lời nói của Bạch Ánh Đình làm cho Chu Thanh lo lắng không thôi. Một suy nghĩ chợt xẹt qua trong đầu, cậu nhanh chóng cầm điện thoại vô tuyến nói với Lí Khiêm “Bằng mọi cách phải tiêu diệt cho bằng được loại thực vật kia! Không thể để cho trái cây của chúng tiếp tục sinh trưởng!”
“Vậy thì hãy cử một tiểu đội tới tiêu diệt chúng!”
Trái cây của loài thực vật này không ngừng phình to đến nỗi chắn hết các thiết bị theo dõi, làm cho Lí Khiêm ngồi trước máy tính không thể nhìn thấy gì được.
Tiểu đội được cử đi làm nhiệm vụ đeo mặt nạ bảo hộ đi tới nơi xảy ra sự việc, khi bọn họ nhìn đám trái cây không phình lớn kia thì liền sợ ngây người.
Bọn chúng hết sức to lớn, giống như bên trong đó có một luồng sức mạnh nào đó đang chuẩn bị bạo động, phảng phất kèm theo nhịp tim và huyết dịch đang kịch liệt nhảy nhót.
Bọn họ vừa mới đặt tay lên cò súng còn chưa kịp bắn thì đống trái cây kia đột nhiên nổ tung như núi lửa phun trào, phát ra ngoại lực chấn động mạnh hất tung tiểu đội kia ra xa, khiến bọn họ đập mạnh cả người vào tường đến nỗi lõm xuống, có vài đội viên bị gãy xương bất tỉnh ngay tại chỗ.
Mà cổng chính cũng bị luồng ngoại lực này hất văng ra ngoài.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu đội trưởng trả lời! Tiểu đội trưởng hãy trả lời!” Lí Khiêm liên lạc với đối phương nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng bíp dài báo bận.
Bên trong phòng nghiên cứu, Bạch Ánh Đình chạm tay lên bức tường rồi nhắm mắt lại như đang truy tìm và cảm nhận điều gì đó.
“Sao vậy?” Chu Thanh đi tới hỏi.
“Trái cây của loại thực vật kí sinh trong cơ thể của nghiên cứu viên hồi nãy kia có khả năng sinh trưởng vô cùng cao, hơn nữa sức mạnh cũng rất lớn, chỉ cần được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng thì việc đánh nát bức tường kim loại này chỉ là chuyện nhỏ.” Bạch Ánh Đình gõ ngón tay lên tường.
Chu Thanh nhíu mày “Cho nên có người hoặc sinh vật nào đó… muốn đánh phá tấm chắn của căn cứ để tiến vào bên trong.”
Lúc này có một người mở cửa đi vào phòng nghiên cứu của Chu Thanh nói “Tôi chỉ có thể nghĩ tới một người, đó là Đồ Lâm.”
Đối phương mặc một chiếc áo thun rộng rãi, hai tay đút túi, trong miệng đang ngậm một thanh sô cô la.
“Tiến sĩ Khương…Lí Khiêm đã phong tỏa tất cả cửa ra vào, anh sao lại vào được đây?”
“Bởi vì tôi được trao quyền hạn ở đây cùng một cấp bậc với Tống Trí.” Tiến sĩ Khương quơ quơ ngón tay “Hơn nữa lúc này mà một mình ngồi đợi trong phòng thì rất là hành hạ thần kinh đó.”
“Chúng ta cũng cho rằng Đồ Lâm muốn đi đến chỗ của Thủy tổ Ymir, nhưng không ngờ mục tiêu thực sự của gã lại chính là cắn cứ. Nếu như theo giả thuyết, thì rốt cuộc trong căn cứ này có cái gì hấp dẫn được gã?” Chu Thanh nhìn tiến sĩ Khương.
Tiến sĩ Khương nuốt nốt miếng sô cô la vội vàng phất tay “Nè nè nè! Tại sao cậu lại nhìn tôi như thế chứ?”
Bạch Ánh Đình trả lời thay Chu Thanh “Bởi vì thiên phú của anh về phương diện bệnh độc đều cao hơn hẳn Đồ Lâm. Lỡ như gã ta gặp phải vấn đề gì đó không giải quyết được nên mới tới đây để thỉnh giáo anh thì sao?”
“Dẹp đê! Tôi không muốn trao đổi học thuật gì đó với gã đâu!” Tiến sĩ Khương trợn mắt, lui về sau vài bước “Mấy người… đừng nói là sẽ giao tôi ra nha?”
Bạch Ánh Đình hăng hái cười ra tiếng “Còn chưa có xác định đối phương có phải là Đồ Lâm hay không mà, tiến sĩ Khương đừng khẩn trương thế chứ.”
Ngay lúc đó, trên màn hình xuất hiện cảnh tượng khiến tiến sĩ Khương thất kinh. Trong đó có một quả phình to lớn nhất trong đám bỗng dưng phát nổ, uy lực chả khác gì mười mấy quả lựu đạn cộng lại, thông đạo hoàn toàn bị nổ tan nát, toàn bộ căn cứ vì cú nổ đó mà khẽ chấn động.
Ngay sau đó, có vô số dây leo cường tráng ồ ạt chui ra khỏi cái hố được tạo thành sau cú nổ, sức mạnh của chúng vô cùng dữ dội, quét sạch hết tiểu đội viên còn đang nằm la liệt trên mặt đất.
Đây không chỉ đơn giản là tấn công riêng lẻ, nếu như không phải là Đồ Lâm đứng sau màn điều khiển thì Chu Thanh cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Ma Quỷ Đằng ồ ạt chui ra tựa như từng đợt sóng dữ dội, phóng thẳng về phía trước đụng tung cánh cửa thứ hai ra.
Bào tử tràn vào.
Lí Khiêm chỉ có thể không ngừng điều động tất cả nhân viên ở khu vực kiểm soát rút lui vào bên trong.
Toàn bộ căn cứ nhanh chóng trở thành một nồi thập cẩm.
“Mau gọi Chu Ngự bọn họ nhanh chóng trở về!!” Tiến sĩ Khương hô lên.
Ngay lúc đó, một trận bóng đen lướt qua không hề báo trước liền lập tức chèn nát tháp ăng ten phát tín hiệu.
“Mịa…” Một màn kinh thiên động địa này khiến Lí Khiêm trợn tròn mắt không thốt nên lời.
Nếu cứ như vậy thì bọn họ sẽ không liên lạc được với Chu Ngự được mất!
Mà sinh vật chèn nát tháp ăng ten kia chính là một con Đằng Xà!
Cách đây không lâu, cũng vì Mặc Dạ bị mất kiểm soát nên căn cứ bọn họ đã từng bị con đằng xà được y gọi tới quậy tung một trận, nhưng còn lần này… đối thủ của bọn họ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
Con Đằng Xà kia đang bò vào lối vào của cứ, mà người đang ngồi trên đầu nó chính là Đồ Lâm!
Khóe môi của Đồ Lâm cong lên tạo thành nụ cười gian xảo, con ngươi của gã tản mát ra ánh sáng vàng.
“Đồ Lâm cư nhiên có thể thao túng Đằng Xà… Không thể nào! Hoa Thược Dược Tử Vong lây bệnh cho gã cũng chỉ là sinh vật cấp A mà thôi!”
Chu Thanh không nhịn được tiến lên để nhìn cho rõ bộ dáng Đồ Lâm trên màn hình.
Đồ Lâm thong thả đi vào thông đạo có thể sập bất cứ lúc nào. Gã tựa hồ biết rõ vị trí của máy thu hình nằm ở đâu, gã cúi người bày ra dáng vẻ kính chào vô cùng lịch sự.
Còn con Đằng Xà kia thì lui về phía sau khoảng mười mấy mét rồi bất chợt vọt tới với một sức mạnh kinh khủng, đám người Chu Thanh chỉ cảm thấy một trận chấn động kinh thiên động địa!
Một trong năm căn cứ đứng đầu mà lại sụp đổ!
Lí Khiêm nhìn màn hình bị mất hình ảnh sau đó khôi phục với tốc độ chầm rì, hắn chỉ có thể theo dõi tình huống thông qua các máy thu hình may mắn còn sót lại.
Đồng thời sau khi sụp đổ, các nhân viên không kịp rút lui đều bị đè dưới đống đổ nát.
“Chúng ta nhất định phải rời đi, càng nhanh càng tốt!” Lí Khiêm cầm điện thoại vô tuyến gọi cho Chu Thanh và giáo sư Bạch.
“Vấn đề là, Đồ Lâm đã phái người bao vây căn cứ này rồi, chúng ta chạy đường nào để thoát khỏi đây?”
Chu Thanh nhìn con Đằng Xà trên màn hình cuộn người bao vây toàn bộ chu vi xung quanh bên ngoài căn cứ lại, nghiền nát toàn bộ mọi thứ gần đó.
“Nhưng chúng ta trốn càng sâu thì cuối cùng đều sẽ bị tóm gọn, đây chính là một trận bắt ba ba trong rọ.”
Bạch Ánh Đình trả lời.
“Vậy anh có tính toán gì không?” Chu Thanh nhìn Bạch Ánh Đình hỏi.
“Xông ra phía trước hoặc là rời đi, hoặc là chết ở chỗ này.” Bạch Ánh Đình trả lời.
“Xông ra? Mặc dù tôi muốn nói có phải mấy người điên rồi không nhưng so với việc ngồi chờ chết ở đây thì tôi càng thích đáp án ‘rời đi’ hơn. Tôi muốn hỏi là các người tính dùng phi thuyền rời khỏi Nibelungen?”
“Dĩ nhiên! Lí Khiêm, bây giờ anh hãy lập tức liên lạc với trụ sở của tập đoàn Cự Lực, bảo bọn họ làm công tác chuẩn bị tiếp nhận phi thuyền trở về! Sau đó lên kế hoạch tìm đường chạy ra khỏi đây, sắp xếp ổn thỏa toàn bộ thông đạo!” Bạch Ánh Đình nói qua điện thoại vô tuyến.
“Không thành vấn đề!” Lí Khiêm trả lời.
Mười mấy giây sau, Lí Khiêm cho hiện lên màn hình một con đường sơ tán an toàn nhất.
Con đường này cơ hồ là tiến thẳng về phía trước, trực tiếp dẫn tới phòng khởi động phi thuyền.
“Tôi đã liên lạc được với tiến sĩ Cook của tập đoàn Cự Lực, cô ta đã đồng ý phát chỉ thị tiếp nhận chúng ta trở về, nhưng mà chỉ có Tống tiên sinh mới biết mệnh lệnh khởi động phi thuyền thôi!”
“Tôi biết mệnh lệnh đó là gì!” Tiến sĩ Khương nói.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, chúng ta mau đi thôi!”
Bạch Ánh Đình và Chu Thanh nhìn nhau gật đầu một cái, trong nháy mắt cửa phòng nghiên cứu được mở ra, hai người liền dẫn đầu mang theo các nghiên cứu viên và tiến sĩ Khương cùng nhau xông ra ngoài.
“Đừng có dừng lại lấy hơi! Đợi tới lúc ra khỏi chỗ này đã!” Bạch Ánh Đình hô to.
Một đám nghiên cứu viên ít vận động chạy thục mạng trong thông đạo, bọn họ luôn có cảm giác căn cứ đang rung động liên tục.
“Vách tường bao vây bên ngoài đã bị phá sụp, đoàn quân thằn lằn của Đồ Lâm đã tiến vào rồi! Mọi người mau nhanh lên!” Lí Khiêm thông qua màn hình theo dõi lo lắng nhắc nhở.
“Lí Khiêm! Mau chuẩn bị tốt tất cả các tần số truyền tống cho phi thuyền!” Tiến sĩ Khương nhận lấy điện thoại vô tuyến từ Bạch Ánh Đình thở hổn hển nói.
“Còn cần anh phải nhắc chắc! Các người mau lăn tới đây cho tôi!” Lí Khiêm ngồi trước máy tính theo thói quen rung đùi, đây là động tác mỗi khi hắn bị khẩn trương.
Tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, trong lòng bản tay ướt đẫm mồ hôi, sau khi căn cứ bị Dạ Linh tấn công, hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Ngay trong lúc đó, Bạch Ánh Đình đột nhiên dừng lại kéo Chu Thanh ra phía sau lưng mình.
Chỉ nghe một âm thanh chấn động cực lớn, trần nhà kim loại trên đỉnh đầu bọn họ phát ra từng đợt rung động, giống như đang chịu một áp lực to lớn, làm cho màng nhĩ người khác bị tê dại, các nghiên cứu viên theo bản năng vươn tay bưng kín lỗ tai lại.
“Chết tiệt! Đoàn quân thằn lằn của tiến sĩ Đồ Lâm hiện đang ở trên đỉnh đầu của mọi người! Cái con thằn lằn quái vật kia… quả thực rất đáng sợ! Mọi người mau chạy nhanh lên đi!”
Nhưng tất cả đã quá trễ, chỉ nghe thêm một trận âm thanh chấn động dữ dội nữa, trần nhà kim loại trên đỉnh đầu bọn họ liền sụp xuống ma sát với vách tường kim loại tạo ra vô số tia lửa.
Một con thằn lằn có vóc dáng bình thường rơi xuống mặt đất, nhãn cầu trắng bệch đảo tròn giống như đang phỏng tỏa phương phướng của con mồi.
Ma Quỷ Đằng theo đó trườn vào dính lên bốn vách tường xung quanh, giống như một tấm lưới vững chắc bao vây bọn họ lại.
Các nghiên cứu viên hoảng sợ không nói nên lời.
Con thằn lằn kia tiến từng bước về phía trước, Bạch Ánh Đình dắt Chu Thanh lùi từng bước về phía sau.
Bầu không khí xung quanh khẩn trương tột độ như muốn đè ép hô hấp của người khác, Chu Than cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chỉ có bàn tay của Bạch Ánh Đình đang đè lên bả vai của cậu kia mới mang lại cảm giác ấm áp chân thật cho cậu.
Hắn không hề run rẩy như những nghiên cứu viên cạnh, ngược lại trông có vẻ ung dung nhàn tản.
“Giáo sư Bạch?” Chu Thanh theo phản xạ mở miệng nhưng lại nhận ra không biết nói gì.
“Cơ thể của ta ngày càng suy yếu, không thể nào bảo vệ tất cả mọi người rời đi an toàn được. Cậu nghe đây, nhân lúc ta cầm chân con quái vật này cùng với cái kẻ đang lãnh đạo đoàn quân thằn lằn đó, cậu hay dẫn theo tiến sĩ Khương rời đi!”
“Cái gì? Sao anh có thể cầm chân chúng được?”
Một giây tiếp theo, Chu Thanh liền nhớ đến thời điểm có vô số Kiếm Xương Bướm bay vào trong phòng nghiên cứu, Bạch Ánh Đình lúc đó dứt khoát đỡ lấy bả vai mình dắt đi, hơn nữa Kiếm Xương Bướm không có tấn công bọn họ.
“Ta kêu cậu đi thì cậu mau đi đi, ta ngăn cản bọn chúng thế nào đều không quan trọng.” Bạch Ánh Đình nghiêng mặt nhìn Chu Thanh, ánh mắt của hắn lóe lên tia sáng vàng, Chu Thanh bỗng nhận ra được điều gì đó, cậu phản xạ hít sâu một hơi, hai chân lui về sau nửa bước, nhưng cuối cùng cậu vươn tay ôm lấy Bạch Ánh Đình.
“Tôi sẽ đợi anh ở phi thuyền.” Nói xong Chu Thanh xoay người nắm lấy tay tiến sĩ Khương.
Đám Ma Quỷ Đằng bỗng nhiên bành trướng lên, bộ phận tính tập kích tới đột nhiên vỡ tung, bộ phận còn dư lại thì nhanh chóng héo rũ.
Đồng thời, con thằn lằn quái vật chắn trước mặt bọn họ bỗng nhiên ngã xuống đất co quắp tứ chi lại, mười mấy con thằn lằn nhảy xuống theo nó cũng lâm vào tình trạng tương tự như vậy, thân thể chúng như bị cái gì trói chặt lại, thậm chí là bị bẻ gãy. Bọn chúng không thể nào hít thở cũng như cử động được, từng tế bào bên trong người chúng nổ bùm bụp từng đợt khiến người ta nghe mà nổi cả da gà.
“Đi—”
Giọng nói của Bạch Ánh Đình vừa dứt, Chu Thanh ngay lập tức kéo tay tiến sĩ Khương liều mạng tránh né đám thằn lằn rồi chạy thục mạng về phía trước.
Tiến sĩ Khương trợn to mắt nhìn một màn thần kỳ diễn ra trước mặt, khi hai người họ chạy ra khỏi thông đạo này thì Lí Khiêm cũng hạ sập cửa xuống. Chu Thanh theo phản xạ quay đầu lại phát hiện ngoại trừ cậu và tiến sĩ Khương ra thì không còn ai chạy theo cả.
“Đừng có dừng lại! Tiếp tục chạy đi! Cho đến khi vào phòng khởi động phi thuyền rồi hãy dừng!”
Adrenaline tiết ra giúp Chu Thanh nhạy bén hơn ngày thường rất nhiều.
Tiến sĩ Khương chạy theo sát sau lưng cậu, dưới chân bỗng đụng phải cái mắt kiếng của nghiên cứu viên nào đó làm rớt, hắn lảo đảo vài cái rồi ngã ngồi xuống đất.
Chu Thanh cúi người đỡ hắn đứng dậy, nhưng ngay sau đó từ chỗ khúc quẹo vang lên tiếng vỗ tay.
“Không tệ không tệ, không ngờ các vị đây lại có thể thoát khỏi đội quân của tôi.”
Cái bóng mờ nhạt của người đó ẩn hiện chỗ khúc quẹo, thời điểm người đó xuất hiện rõ ràng dưới ánh đèn, con mắt của tiến sĩ Khương trừng to hết cỡ, mở miệng nói “Đồ Lâm…”
Cái tên này như một xô nước lạnh xối thẳng từ trên đầu Chu Thanh xuống, hoàn toàn cắt đứt con đường chạy thoát cuối cùng của bọn họ.
Đồ Lâm trước mắt khoác một cái áo blouse trắng, hai tay đút túi thong dong đi tới. Trên mặt gã là loại thần thái bình tĩnh, tựa như coi bản thân là cấp bậc cao hơn tất cả các sinh vật khác, đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn Chu Thanh và tiến sĩ Khương giãy giụa vô ích.
Chu Thanh lui về phía sau một bước, cậu có thể nhìn thấy được một luồng sức mạnh hủy diệt tỏa ra từ con mắt của Đồ Lâm.
“Đã lâu không gặp, tiến sĩ Khương. Nhìn anh trẻ tuổi như vậy, mặt mũi chả khác gì một đứa con nít cùng với làn da mịn màng, thật khiến người ta ghen tị không thôi. Không giống như tôi trên mặt đã có nhiều nếp nhăn.” Đồ Lâm đi tới trước mặt tiến sĩ Khương, vươn tay cầm lấy cánh tay hắn kéo dậy.
Trên thực tế, gương mặt của Đồ Lâm rất căng mịn, nhìn có vẻ giống như một thanh niên mới có mười mấy tuổi đầu, có lẽ là do bệnh độc dung hòa với tế bào già của gã nhưng không ngờ lại gây ra phản ứng nghịch thiên.
“Rốt cuộc anh muốn cái gì? Giết hết tất cả mọi người trong căn cứ này, hay là giết tôi?” Mặc dù tiến sĩ Khương rất sợ hãi nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Đồ Lâm.
Đồ Lâm vỗ nhẹ lên má của tiến sĩ Khương, dùng giọng điệu thân thiết như bạn thân nói “Đừng nói như vậy chứ, bạn cũ, tôi sao có thể giết anh được? Anh là nghiên cứu viên mà tôi thấy có giá trị nhất, cho dù có mười người như tôi cũng không thể sánh bằng đầu óc thiên tài của anh.”
Chu Thanh cuối cùng cũng xác định, phỏng đoán vừa rồi của cậu và Bạch Ánh Đình coi như trúng phóc, Đồ Lâm đến đây là vì tiến sĩ Khương.
“Phải không? Tôi thật không ngờ anh lại tán thưởng tài năng của tôi.” Tiến sĩ Khương nặn ra nụ cười khó coi.
“Ừ… Mặc dù có thể thành công dung hợp được với Hoa Thược Dược Tử Vong và cho tôi nguồn sức mạnh khổng lồ, nhưng quả thật xuất hiện một vấn đề nho nhỏ, cho nên tôi cần anh giúp tôi nghiên cứu loại vi khuẩn này. Trừ tôi ra, nếu như còn có ai có thể tìm ra bí ẩn của loại vi khuẩn này, thì tôi chỉ tin tưởng có mỗi mình anh.” Đồ Lâm vỗ vai tiến sĩ Khương, giúp hắn sửa lại ống tay áo, giống như muốn để cho hình tượng của tiến sĩ Khương phải sạch sẽ ngăn nắp giống như gã vậy, hoặc là giả mù mưa sa tỏ vẻ hối lỗi vì bản thân đã hại tiến sĩ Khương phải chật vật nhếch nhác.
“Tôi đồng ý đi với anh, nhưng với điều kiện là anh hãy lập tức cho rút hết đội quân thằn lằn của anh cùng với những sinh vật ngoài kia, tôi không muốn bất kì ai trong căn cứ này bị tổn thương!”
“Ha ha ha! Đám người bên trong căn cứ này có mấy ai được sạch sẽ chứ! Nếu không phải vì bị tập đoàn Cự Lực nắm thóp thì bọn chúng nỡ lòng nào từ bỏ thế giới loài người ấm áp an toàn để đến một nơi như thế này chứ hả? Mà anh nghĩ anh có tư cách nói điều kiện với tôi sao?” Đồ Lâm cười hỏi.
“Mặc dù tôi sợ chết nhưng bộ anh cảm thấy tôi đây không có can đảm tự sát sao?” Tiến sĩ Khương bình tĩnh đáp trả lại, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm.
Đồ Lâm nghiêng mặt nhìn Chu Thanh đứng bên cạnh “Còn cậu, cậu có cảm thấy tiến sĩ Khương là một người dám làm việc nghĩa, giàu lòng hy sinh, đại biểu cho cảnh giới tư tưởng cao quý nhất không?”
“Chẳng lẽ anh nói không phải?” Chu Thanh hỏi ngược lại.
“Không! Không! Không! Tôi và tiến sĩ Khương đều giống như nhau, chúng tôi đại diện cho quyền lực và dục vọng theo đuổi của tập đoàn Cự Lực, ăn mòn thế giới loài người còn chưa đủ, chúng tôi còn muốn toàn bộ thế giới Nibelungen này nữa cơ. Cùng lắm thì đây chỉ là một sân chơi của đám thực dân không biết tự lượng sức mình mà thôi. Thật ra thì tôi khá là may mắn, đạt được sức mạnh mà mình muốn, và tất nhiên, tôi sẽ không chia sẻ sức mạnh này với tập đoàn Cự Lực đâu.”
Đồ Lâm vừa dứt lời liền vác tiến sĩ Khương lên vai đi tới một đầu khác của thông đạo.
Bước chân của gã vô cùng nhịp nhàng, chứng tỏ tâm tình bây giờ của gã đang rất vui sướng.
Chu Thanh muốn đuổi theo nhưng tiến sĩ Khương liều mạng phất tay ngăn cậu lại “Đừng bận tâm tới tôi! Mau chạy đi! Lí Khiêm còn đang đợi cậu đó!”
Chu Thanh biết mình không thể cứu tiến sĩ Khương được nhưng cậu lại không muốn trơ mắt nhìn tiến sĩ Khương cứ như vậy bị mang đi, cậu nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm gọi sinh vật cấp S kia: Tôi biết, anh chính là Bạch Ánh Đình. Tôi cần anh giúp đỡ…
Bạch Ánh Đình đang bị đám thằn lằn vây quanh, hắn đột nhiên nhíu mày tựa như nghe được giọng nói cầu cứu của Chu Thanh.
Hắn mạnh mẽ cố định đám thằn lằn này lại một chỗ rồi phân giải từng tế bào trong người bọn chúng, con thằn lằn to nhất trong đám đột nhiên nổ tung bụng, ngã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, những con còn lại không thèm để ý đồng đội bị giết liền nhanh chóng lao về phía Bạch Ánh Đình.
“Thật kì lạ, sao tôi lại có cảm giác như đã từng gặp anh trước đây nhỉ?” Chu Thanh cười ra tiếng.
“Nếu như tôi là một nữ nghiên cứu viên thì chắc trong khoảnh khắc này đã rung động tâm hồn thiếu nữ mất rồi.” Khóe môi của Bạch Ánh Đình chậm rãi cong lên.
“Tôi bảo thủ, cố chấp, không có sở thích gì, chắc chắn sẽ không có ai rung động vì tôi đâu.” Chu Thanh cười tự giễu.
“Đó là vì cậu chưa gặp được người định mệnh của mình.” Nụ cười của Bạch Ánh Đình làm cho Chu Thanh nhớ tới dáng vẻ bên hồ nước trong lần đầu tiên cậu tới Nibelungen kia và trong một lần tình cờ gặp được.
Trong suốt cuộc đời này, đó chính là giây phút lãng mạn nhất của cậu, khi nhìn vào ánh mắt của Bạch Ánh Đình thì tựa như thời gian đang trôi ngược lại trở về với giây phút tuyệt vời kia.
“Tôi nghĩ tôi nên tiếp tục công việc nghiên cứu.” Chu Thanh xoay mặt đi, cậu không thể tiếp tục nhìn hắn thêm được nữa, nếu không thì cậu sẽ lại tưởng tượng ra nhiều điều vô lí mất.
“Dĩ nhiên nghiên cứu sẽ giúp cậu chuyên tâm hơn, tập trung nhiều một chút sẽ bớt được phần nào sự lo âu.”
Ngay tại lúc Chu Thanh cúi đầu tiếp tục quan sát kính hiển vi thì bỗng dưng còi báo động vang lên chói tai, những nghiên cứu viên khác không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, bả vai của Chu Thanh theo bản năng run lên.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Các nghiên cứu viên sợ hãi đứng dậy. Lần trước còi báo động vang lên là vì Mặc Dạ nghĩ rằng Chu Ngự đã chết nên mới nhất thời mất kiểm soát kéo theo bầy sinh vật đến phá hoại căn cứ, vậy còn lần này là chuyện gì đây?
“Lí Khiêm, đã xảy ra chuyện gì vậy? Mau phát hình ảnh tới phòng nghiên cứu đi.” Bạch Ánh Đình gọi điện thoại vô tuyến cho Lí Khiêm.
“Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra cả! Căn cứ bị sinh vật không rõ tấn công!”
Giọng nói của Lí Khiêm tràn ngập sự hoảng loạn, màn hình trước mắt Chu Thanh và Bạch Ánh Đình hiện lên một hình ảnh. Chỉ nhìn thấy ở nơi lối ra vào của căn cứ, một chiếc xe Hummer đang thông qua hệ thống kiểm soát bỗng nhiên bị cái gì đó đóng đinh tại chỗ, ‘Đùng—’ một tiếng tựa như một quả bóng bị nổ tung, nóc xe liền bị bứt ra khỏi thân xe, một loại thực vật màu xanh đậm mọc ra từ cơ thể của một nghiên cứu viên ngồi phía sau, sau đó nhanh chóng nở ra một bông hoa màu đỏ thẫm giống như miếng thịt tươi rồi từ trong nhụy hoa phun ra vô số bào tử bay lơ lửng trong không khí.
Nhân viên an ninh ở khu kiểm soát chưa kịp rút súng ra liền hít phải đống bào tử đó rồi ho khan dữ dội, sau đó từ trong cơ thể bọn họ mọc ra vô số thực vật màu xanh đậm kia, chúng đâm thủng toàn bộ cơ thể bọn họ và tham lam hút chất dinh dưỡng, tiếp đó trên đỉnh đầu bọn họ liền mọc ra một đóa hoa đỏ thẫm!
Các nghiên cứu viên trợn to hai mắt, không thể tin nổi những gì đang xảy ra trên màn hình “Đây là cái gì vậy trời!!”
“Lập tức đóng kín hệ thống thông khí! Những bào tử đó sẽ phát tán trong không khí!” Bạch Ánh Đình nói với Lí Khiêm.
Biểu tình của hắn cực kì lạnh lẽo, đây là lần đầu tiên Chu Thanh thấy được bộ mặt này của hắn.
Báo động đỏ vang lên, tất cả phòng nghiên cứu và những nơi quan trọng đều bị khóa kín.
Những đóa hoa to lớn kia không ngừng kết quả, tựa như quả cầu khổng lồ liên tục phình to ra.
“Trái cây của loại thực vật này sinh trưởng cũng quá nhanh đi!” Chu Thanh rất kinh ngạc.
“Không có gì kì lạ cả, bọn chúng được cơ thể con người cung cấp một lượng lớn chất dinh dưỡng. Hơn nữa đây không phải là chuyện ngoài ý muốn bị thực vật kí sinh… Nhất định sẽ còn có chuyện nghiêm trọng nào đó sắp xảy ra.”
Lời nói của Bạch Ánh Đình làm cho Chu Thanh lo lắng không thôi. Một suy nghĩ chợt xẹt qua trong đầu, cậu nhanh chóng cầm điện thoại vô tuyến nói với Lí Khiêm “Bằng mọi cách phải tiêu diệt cho bằng được loại thực vật kia! Không thể để cho trái cây của chúng tiếp tục sinh trưởng!”
“Vậy thì hãy cử một tiểu đội tới tiêu diệt chúng!”
Trái cây của loài thực vật này không ngừng phình to đến nỗi chắn hết các thiết bị theo dõi, làm cho Lí Khiêm ngồi trước máy tính không thể nhìn thấy gì được.
Tiểu đội được cử đi làm nhiệm vụ đeo mặt nạ bảo hộ đi tới nơi xảy ra sự việc, khi bọn họ nhìn đám trái cây không phình lớn kia thì liền sợ ngây người.
Bọn chúng hết sức to lớn, giống như bên trong đó có một luồng sức mạnh nào đó đang chuẩn bị bạo động, phảng phất kèm theo nhịp tim và huyết dịch đang kịch liệt nhảy nhót.
Bọn họ vừa mới đặt tay lên cò súng còn chưa kịp bắn thì đống trái cây kia đột nhiên nổ tung như núi lửa phun trào, phát ra ngoại lực chấn động mạnh hất tung tiểu đội kia ra xa, khiến bọn họ đập mạnh cả người vào tường đến nỗi lõm xuống, có vài đội viên bị gãy xương bất tỉnh ngay tại chỗ.
Mà cổng chính cũng bị luồng ngoại lực này hất văng ra ngoài.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tiểu đội trưởng trả lời! Tiểu đội trưởng hãy trả lời!” Lí Khiêm liên lạc với đối phương nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng bíp dài báo bận.
Bên trong phòng nghiên cứu, Bạch Ánh Đình chạm tay lên bức tường rồi nhắm mắt lại như đang truy tìm và cảm nhận điều gì đó.
“Sao vậy?” Chu Thanh đi tới hỏi.
“Trái cây của loại thực vật kí sinh trong cơ thể của nghiên cứu viên hồi nãy kia có khả năng sinh trưởng vô cùng cao, hơn nữa sức mạnh cũng rất lớn, chỉ cần được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng thì việc đánh nát bức tường kim loại này chỉ là chuyện nhỏ.” Bạch Ánh Đình gõ ngón tay lên tường.
Chu Thanh nhíu mày “Cho nên có người hoặc sinh vật nào đó… muốn đánh phá tấm chắn của căn cứ để tiến vào bên trong.”
Lúc này có một người mở cửa đi vào phòng nghiên cứu của Chu Thanh nói “Tôi chỉ có thể nghĩ tới một người, đó là Đồ Lâm.”
Đối phương mặc một chiếc áo thun rộng rãi, hai tay đút túi, trong miệng đang ngậm một thanh sô cô la.
“Tiến sĩ Khương…Lí Khiêm đã phong tỏa tất cả cửa ra vào, anh sao lại vào được đây?”
“Bởi vì tôi được trao quyền hạn ở đây cùng một cấp bậc với Tống Trí.” Tiến sĩ Khương quơ quơ ngón tay “Hơn nữa lúc này mà một mình ngồi đợi trong phòng thì rất là hành hạ thần kinh đó.”
“Chúng ta cũng cho rằng Đồ Lâm muốn đi đến chỗ của Thủy tổ Ymir, nhưng không ngờ mục tiêu thực sự của gã lại chính là cắn cứ. Nếu như theo giả thuyết, thì rốt cuộc trong căn cứ này có cái gì hấp dẫn được gã?” Chu Thanh nhìn tiến sĩ Khương.
Tiến sĩ Khương nuốt nốt miếng sô cô la vội vàng phất tay “Nè nè nè! Tại sao cậu lại nhìn tôi như thế chứ?”
Bạch Ánh Đình trả lời thay Chu Thanh “Bởi vì thiên phú của anh về phương diện bệnh độc đều cao hơn hẳn Đồ Lâm. Lỡ như gã ta gặp phải vấn đề gì đó không giải quyết được nên mới tới đây để thỉnh giáo anh thì sao?”
“Dẹp đê! Tôi không muốn trao đổi học thuật gì đó với gã đâu!” Tiến sĩ Khương trợn mắt, lui về sau vài bước “Mấy người… đừng nói là sẽ giao tôi ra nha?”
Bạch Ánh Đình hăng hái cười ra tiếng “Còn chưa có xác định đối phương có phải là Đồ Lâm hay không mà, tiến sĩ Khương đừng khẩn trương thế chứ.”
Ngay lúc đó, trên màn hình xuất hiện cảnh tượng khiến tiến sĩ Khương thất kinh. Trong đó có một quả phình to lớn nhất trong đám bỗng dưng phát nổ, uy lực chả khác gì mười mấy quả lựu đạn cộng lại, thông đạo hoàn toàn bị nổ tan nát, toàn bộ căn cứ vì cú nổ đó mà khẽ chấn động.
Ngay sau đó, có vô số dây leo cường tráng ồ ạt chui ra khỏi cái hố được tạo thành sau cú nổ, sức mạnh của chúng vô cùng dữ dội, quét sạch hết tiểu đội viên còn đang nằm la liệt trên mặt đất.
Đây không chỉ đơn giản là tấn công riêng lẻ, nếu như không phải là Đồ Lâm đứng sau màn điều khiển thì Chu Thanh cũng không nghĩ tới vấn đề này.
Ma Quỷ Đằng ồ ạt chui ra tựa như từng đợt sóng dữ dội, phóng thẳng về phía trước đụng tung cánh cửa thứ hai ra.
Bào tử tràn vào.
Lí Khiêm chỉ có thể không ngừng điều động tất cả nhân viên ở khu vực kiểm soát rút lui vào bên trong.
Toàn bộ căn cứ nhanh chóng trở thành một nồi thập cẩm.
“Mau gọi Chu Ngự bọn họ nhanh chóng trở về!!” Tiến sĩ Khương hô lên.
Ngay lúc đó, một trận bóng đen lướt qua không hề báo trước liền lập tức chèn nát tháp ăng ten phát tín hiệu.
“Mịa…” Một màn kinh thiên động địa này khiến Lí Khiêm trợn tròn mắt không thốt nên lời.
Nếu cứ như vậy thì bọn họ sẽ không liên lạc được với Chu Ngự được mất!
Mà sinh vật chèn nát tháp ăng ten kia chính là một con Đằng Xà!
Cách đây không lâu, cũng vì Mặc Dạ bị mất kiểm soát nên căn cứ bọn họ đã từng bị con đằng xà được y gọi tới quậy tung một trận, nhưng còn lần này… đối thủ của bọn họ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!
Con Đằng Xà kia đang bò vào lối vào của cứ, mà người đang ngồi trên đầu nó chính là Đồ Lâm!
Khóe môi của Đồ Lâm cong lên tạo thành nụ cười gian xảo, con ngươi của gã tản mát ra ánh sáng vàng.
“Đồ Lâm cư nhiên có thể thao túng Đằng Xà… Không thể nào! Hoa Thược Dược Tử Vong lây bệnh cho gã cũng chỉ là sinh vật cấp A mà thôi!”
Chu Thanh không nhịn được tiến lên để nhìn cho rõ bộ dáng Đồ Lâm trên màn hình.
Đồ Lâm thong thả đi vào thông đạo có thể sập bất cứ lúc nào. Gã tựa hồ biết rõ vị trí của máy thu hình nằm ở đâu, gã cúi người bày ra dáng vẻ kính chào vô cùng lịch sự.
Còn con Đằng Xà kia thì lui về phía sau khoảng mười mấy mét rồi bất chợt vọt tới với một sức mạnh kinh khủng, đám người Chu Thanh chỉ cảm thấy một trận chấn động kinh thiên động địa!
Một trong năm căn cứ đứng đầu mà lại sụp đổ!
Lí Khiêm nhìn màn hình bị mất hình ảnh sau đó khôi phục với tốc độ chầm rì, hắn chỉ có thể theo dõi tình huống thông qua các máy thu hình may mắn còn sót lại.
Đồng thời sau khi sụp đổ, các nhân viên không kịp rút lui đều bị đè dưới đống đổ nát.
“Chúng ta nhất định phải rời đi, càng nhanh càng tốt!” Lí Khiêm cầm điện thoại vô tuyến gọi cho Chu Thanh và giáo sư Bạch.
“Vấn đề là, Đồ Lâm đã phái người bao vây căn cứ này rồi, chúng ta chạy đường nào để thoát khỏi đây?”
Chu Thanh nhìn con Đằng Xà trên màn hình cuộn người bao vây toàn bộ chu vi xung quanh bên ngoài căn cứ lại, nghiền nát toàn bộ mọi thứ gần đó.
“Nhưng chúng ta trốn càng sâu thì cuối cùng đều sẽ bị tóm gọn, đây chính là một trận bắt ba ba trong rọ.”
Bạch Ánh Đình trả lời.
“Vậy anh có tính toán gì không?” Chu Thanh nhìn Bạch Ánh Đình hỏi.
“Xông ra phía trước hoặc là rời đi, hoặc là chết ở chỗ này.” Bạch Ánh Đình trả lời.
“Xông ra? Mặc dù tôi muốn nói có phải mấy người điên rồi không nhưng so với việc ngồi chờ chết ở đây thì tôi càng thích đáp án ‘rời đi’ hơn. Tôi muốn hỏi là các người tính dùng phi thuyền rời khỏi Nibelungen?”
“Dĩ nhiên! Lí Khiêm, bây giờ anh hãy lập tức liên lạc với trụ sở của tập đoàn Cự Lực, bảo bọn họ làm công tác chuẩn bị tiếp nhận phi thuyền trở về! Sau đó lên kế hoạch tìm đường chạy ra khỏi đây, sắp xếp ổn thỏa toàn bộ thông đạo!” Bạch Ánh Đình nói qua điện thoại vô tuyến.
“Không thành vấn đề!” Lí Khiêm trả lời.
Mười mấy giây sau, Lí Khiêm cho hiện lên màn hình một con đường sơ tán an toàn nhất.
Con đường này cơ hồ là tiến thẳng về phía trước, trực tiếp dẫn tới phòng khởi động phi thuyền.
“Tôi đã liên lạc được với tiến sĩ Cook của tập đoàn Cự Lực, cô ta đã đồng ý phát chỉ thị tiếp nhận chúng ta trở về, nhưng mà chỉ có Tống tiên sinh mới biết mệnh lệnh khởi động phi thuyền thôi!”
“Tôi biết mệnh lệnh đó là gì!” Tiến sĩ Khương nói.
“Vậy thì cứ quyết định như vậy đi, chúng ta mau đi thôi!”
Bạch Ánh Đình và Chu Thanh nhìn nhau gật đầu một cái, trong nháy mắt cửa phòng nghiên cứu được mở ra, hai người liền dẫn đầu mang theo các nghiên cứu viên và tiến sĩ Khương cùng nhau xông ra ngoài.
“Đừng có dừng lại lấy hơi! Đợi tới lúc ra khỏi chỗ này đã!” Bạch Ánh Đình hô to.
Một đám nghiên cứu viên ít vận động chạy thục mạng trong thông đạo, bọn họ luôn có cảm giác căn cứ đang rung động liên tục.
“Vách tường bao vây bên ngoài đã bị phá sụp, đoàn quân thằn lằn của Đồ Lâm đã tiến vào rồi! Mọi người mau nhanh lên!” Lí Khiêm thông qua màn hình theo dõi lo lắng nhắc nhở.
“Lí Khiêm! Mau chuẩn bị tốt tất cả các tần số truyền tống cho phi thuyền!” Tiến sĩ Khương nhận lấy điện thoại vô tuyến từ Bạch Ánh Đình thở hổn hển nói.
“Còn cần anh phải nhắc chắc! Các người mau lăn tới đây cho tôi!” Lí Khiêm ngồi trước máy tính theo thói quen rung đùi, đây là động tác mỗi khi hắn bị khẩn trương.
Tim đập nhanh như muốn vọt ra khỏi lồng ngực, trong lòng bản tay ướt đẫm mồ hôi, sau khi căn cứ bị Dạ Linh tấn công, hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến như vậy.
Ngay trong lúc đó, Bạch Ánh Đình đột nhiên dừng lại kéo Chu Thanh ra phía sau lưng mình.
Chỉ nghe một âm thanh chấn động cực lớn, trần nhà kim loại trên đỉnh đầu bọn họ phát ra từng đợt rung động, giống như đang chịu một áp lực to lớn, làm cho màng nhĩ người khác bị tê dại, các nghiên cứu viên theo bản năng vươn tay bưng kín lỗ tai lại.
“Chết tiệt! Đoàn quân thằn lằn của tiến sĩ Đồ Lâm hiện đang ở trên đỉnh đầu của mọi người! Cái con thằn lằn quái vật kia… quả thực rất đáng sợ! Mọi người mau chạy nhanh lên đi!”
Nhưng tất cả đã quá trễ, chỉ nghe thêm một trận âm thanh chấn động dữ dội nữa, trần nhà kim loại trên đỉnh đầu bọn họ liền sụp xuống ma sát với vách tường kim loại tạo ra vô số tia lửa.
Một con thằn lằn có vóc dáng bình thường rơi xuống mặt đất, nhãn cầu trắng bệch đảo tròn giống như đang phỏng tỏa phương phướng của con mồi.
Ma Quỷ Đằng theo đó trườn vào dính lên bốn vách tường xung quanh, giống như một tấm lưới vững chắc bao vây bọn họ lại.
Các nghiên cứu viên hoảng sợ không nói nên lời.
Con thằn lằn kia tiến từng bước về phía trước, Bạch Ánh Đình dắt Chu Thanh lùi từng bước về phía sau.
Bầu không khí xung quanh khẩn trương tột độ như muốn đè ép hô hấp của người khác, Chu Than cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chỉ có bàn tay của Bạch Ánh Đình đang đè lên bả vai của cậu kia mới mang lại cảm giác ấm áp chân thật cho cậu.
Hắn không hề run rẩy như những nghiên cứu viên cạnh, ngược lại trông có vẻ ung dung nhàn tản.
“Giáo sư Bạch?” Chu Thanh theo phản xạ mở miệng nhưng lại nhận ra không biết nói gì.
“Cơ thể của ta ngày càng suy yếu, không thể nào bảo vệ tất cả mọi người rời đi an toàn được. Cậu nghe đây, nhân lúc ta cầm chân con quái vật này cùng với cái kẻ đang lãnh đạo đoàn quân thằn lằn đó, cậu hay dẫn theo tiến sĩ Khương rời đi!”
“Cái gì? Sao anh có thể cầm chân chúng được?”
Một giây tiếp theo, Chu Thanh liền nhớ đến thời điểm có vô số Kiếm Xương Bướm bay vào trong phòng nghiên cứu, Bạch Ánh Đình lúc đó dứt khoát đỡ lấy bả vai mình dắt đi, hơn nữa Kiếm Xương Bướm không có tấn công bọn họ.
“Ta kêu cậu đi thì cậu mau đi đi, ta ngăn cản bọn chúng thế nào đều không quan trọng.” Bạch Ánh Đình nghiêng mặt nhìn Chu Thanh, ánh mắt của hắn lóe lên tia sáng vàng, Chu Thanh bỗng nhận ra được điều gì đó, cậu phản xạ hít sâu một hơi, hai chân lui về sau nửa bước, nhưng cuối cùng cậu vươn tay ôm lấy Bạch Ánh Đình.
“Tôi sẽ đợi anh ở phi thuyền.” Nói xong Chu Thanh xoay người nắm lấy tay tiến sĩ Khương.
Đám Ma Quỷ Đằng bỗng nhiên bành trướng lên, bộ phận tính tập kích tới đột nhiên vỡ tung, bộ phận còn dư lại thì nhanh chóng héo rũ.
Đồng thời, con thằn lằn quái vật chắn trước mặt bọn họ bỗng nhiên ngã xuống đất co quắp tứ chi lại, mười mấy con thằn lằn nhảy xuống theo nó cũng lâm vào tình trạng tương tự như vậy, thân thể chúng như bị cái gì trói chặt lại, thậm chí là bị bẻ gãy. Bọn chúng không thể nào hít thở cũng như cử động được, từng tế bào bên trong người chúng nổ bùm bụp từng đợt khiến người ta nghe mà nổi cả da gà.
“Đi—”
Giọng nói của Bạch Ánh Đình vừa dứt, Chu Thanh ngay lập tức kéo tay tiến sĩ Khương liều mạng tránh né đám thằn lằn rồi chạy thục mạng về phía trước.
Tiến sĩ Khương trợn to mắt nhìn một màn thần kỳ diễn ra trước mặt, khi hai người họ chạy ra khỏi thông đạo này thì Lí Khiêm cũng hạ sập cửa xuống. Chu Thanh theo phản xạ quay đầu lại phát hiện ngoại trừ cậu và tiến sĩ Khương ra thì không còn ai chạy theo cả.
“Đừng có dừng lại! Tiếp tục chạy đi! Cho đến khi vào phòng khởi động phi thuyền rồi hãy dừng!”
Adrenaline tiết ra giúp Chu Thanh nhạy bén hơn ngày thường rất nhiều.
Tiến sĩ Khương chạy theo sát sau lưng cậu, dưới chân bỗng đụng phải cái mắt kiếng của nghiên cứu viên nào đó làm rớt, hắn lảo đảo vài cái rồi ngã ngồi xuống đất.
Chu Thanh cúi người đỡ hắn đứng dậy, nhưng ngay sau đó từ chỗ khúc quẹo vang lên tiếng vỗ tay.
“Không tệ không tệ, không ngờ các vị đây lại có thể thoát khỏi đội quân của tôi.”
Cái bóng mờ nhạt của người đó ẩn hiện chỗ khúc quẹo, thời điểm người đó xuất hiện rõ ràng dưới ánh đèn, con mắt của tiến sĩ Khương trừng to hết cỡ, mở miệng nói “Đồ Lâm…”
Cái tên này như một xô nước lạnh xối thẳng từ trên đầu Chu Thanh xuống, hoàn toàn cắt đứt con đường chạy thoát cuối cùng của bọn họ.
Đồ Lâm trước mắt khoác một cái áo blouse trắng, hai tay đút túi thong dong đi tới. Trên mặt gã là loại thần thái bình tĩnh, tựa như coi bản thân là cấp bậc cao hơn tất cả các sinh vật khác, đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn Chu Thanh và tiến sĩ Khương giãy giụa vô ích.
Chu Thanh lui về phía sau một bước, cậu có thể nhìn thấy được một luồng sức mạnh hủy diệt tỏa ra từ con mắt của Đồ Lâm.
“Đã lâu không gặp, tiến sĩ Khương. Nhìn anh trẻ tuổi như vậy, mặt mũi chả khác gì một đứa con nít cùng với làn da mịn màng, thật khiến người ta ghen tị không thôi. Không giống như tôi trên mặt đã có nhiều nếp nhăn.” Đồ Lâm đi tới trước mặt tiến sĩ Khương, vươn tay cầm lấy cánh tay hắn kéo dậy.
Trên thực tế, gương mặt của Đồ Lâm rất căng mịn, nhìn có vẻ giống như một thanh niên mới có mười mấy tuổi đầu, có lẽ là do bệnh độc dung hòa với tế bào già của gã nhưng không ngờ lại gây ra phản ứng nghịch thiên.
“Rốt cuộc anh muốn cái gì? Giết hết tất cả mọi người trong căn cứ này, hay là giết tôi?” Mặc dù tiến sĩ Khương rất sợ hãi nhưng vẫn nhìn thẳng vào mắt Đồ Lâm.
Đồ Lâm vỗ nhẹ lên má của tiến sĩ Khương, dùng giọng điệu thân thiết như bạn thân nói “Đừng nói như vậy chứ, bạn cũ, tôi sao có thể giết anh được? Anh là nghiên cứu viên mà tôi thấy có giá trị nhất, cho dù có mười người như tôi cũng không thể sánh bằng đầu óc thiên tài của anh.”
Chu Thanh cuối cùng cũng xác định, phỏng đoán vừa rồi của cậu và Bạch Ánh Đình coi như trúng phóc, Đồ Lâm đến đây là vì tiến sĩ Khương.
“Phải không? Tôi thật không ngờ anh lại tán thưởng tài năng của tôi.” Tiến sĩ Khương nặn ra nụ cười khó coi.
“Ừ… Mặc dù có thể thành công dung hợp được với Hoa Thược Dược Tử Vong và cho tôi nguồn sức mạnh khổng lồ, nhưng quả thật xuất hiện một vấn đề nho nhỏ, cho nên tôi cần anh giúp tôi nghiên cứu loại vi khuẩn này. Trừ tôi ra, nếu như còn có ai có thể tìm ra bí ẩn của loại vi khuẩn này, thì tôi chỉ tin tưởng có mỗi mình anh.” Đồ Lâm vỗ vai tiến sĩ Khương, giúp hắn sửa lại ống tay áo, giống như muốn để cho hình tượng của tiến sĩ Khương phải sạch sẽ ngăn nắp giống như gã vậy, hoặc là giả mù mưa sa tỏ vẻ hối lỗi vì bản thân đã hại tiến sĩ Khương phải chật vật nhếch nhác.
“Tôi đồng ý đi với anh, nhưng với điều kiện là anh hãy lập tức cho rút hết đội quân thằn lằn của anh cùng với những sinh vật ngoài kia, tôi không muốn bất kì ai trong căn cứ này bị tổn thương!”
“Ha ha ha! Đám người bên trong căn cứ này có mấy ai được sạch sẽ chứ! Nếu không phải vì bị tập đoàn Cự Lực nắm thóp thì bọn chúng nỡ lòng nào từ bỏ thế giới loài người ấm áp an toàn để đến một nơi như thế này chứ hả? Mà anh nghĩ anh có tư cách nói điều kiện với tôi sao?” Đồ Lâm cười hỏi.
“Mặc dù tôi sợ chết nhưng bộ anh cảm thấy tôi đây không có can đảm tự sát sao?” Tiến sĩ Khương bình tĩnh đáp trả lại, trong lòng hắn đã hạ quyết tâm.
Đồ Lâm nghiêng mặt nhìn Chu Thanh đứng bên cạnh “Còn cậu, cậu có cảm thấy tiến sĩ Khương là một người dám làm việc nghĩa, giàu lòng hy sinh, đại biểu cho cảnh giới tư tưởng cao quý nhất không?”
“Chẳng lẽ anh nói không phải?” Chu Thanh hỏi ngược lại.
“Không! Không! Không! Tôi và tiến sĩ Khương đều giống như nhau, chúng tôi đại diện cho quyền lực và dục vọng theo đuổi của tập đoàn Cự Lực, ăn mòn thế giới loài người còn chưa đủ, chúng tôi còn muốn toàn bộ thế giới Nibelungen này nữa cơ. Cùng lắm thì đây chỉ là một sân chơi của đám thực dân không biết tự lượng sức mình mà thôi. Thật ra thì tôi khá là may mắn, đạt được sức mạnh mà mình muốn, và tất nhiên, tôi sẽ không chia sẻ sức mạnh này với tập đoàn Cự Lực đâu.”
Đồ Lâm vừa dứt lời liền vác tiến sĩ Khương lên vai đi tới một đầu khác của thông đạo.
Bước chân của gã vô cùng nhịp nhàng, chứng tỏ tâm tình bây giờ của gã đang rất vui sướng.
Chu Thanh muốn đuổi theo nhưng tiến sĩ Khương liều mạng phất tay ngăn cậu lại “Đừng bận tâm tới tôi! Mau chạy đi! Lí Khiêm còn đang đợi cậu đó!”
Chu Thanh biết mình không thể cứu tiến sĩ Khương được nhưng cậu lại không muốn trơ mắt nhìn tiến sĩ Khương cứ như vậy bị mang đi, cậu nhắm mắt lại, ở trong lòng thầm gọi sinh vật cấp S kia: Tôi biết, anh chính là Bạch Ánh Đình. Tôi cần anh giúp đỡ…
Bạch Ánh Đình đang bị đám thằn lằn vây quanh, hắn đột nhiên nhíu mày tựa như nghe được giọng nói cầu cứu của Chu Thanh.
Hắn mạnh mẽ cố định đám thằn lằn này lại một chỗ rồi phân giải từng tế bào trong người bọn chúng, con thằn lằn to nhất trong đám đột nhiên nổ tung bụng, ngã nằm trên mặt đất không nhúc nhích, những con còn lại không thèm để ý đồng đội bị giết liền nhanh chóng lao về phía Bạch Ánh Đình.