“Nhưng trước khi ngươi làm điều đó thì ta đã làm cho đầu Tống Trí nở hoa mất rồi.” Đồ Lâm cười nói “Phải biết rằng ngay cả Tống Lẫm và Thủy tổ Ymir cũng không thể lấy nổi cái mạng này của ta đâu!”
“Ồ… Tôi biết, ông quả thật đã đi tới căn cứ số năm của chúng tôi nhưng không may bị người ta tẩn cho một trận tơi bời rồi mới chuyển mục tiêu lên người Tống Trí. Bởi vì nếu có được ông ta thì ông mới có thể uy hiếp Tống Lẫm.” Ngô Vận nhìn Đồ Lâm với ánh mắt như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.
“Đừng để ý đến tôi, mau giết gã đi.” Giọng nói của Tống Trí phát ra từ kẽ răng truyền tới.
Trong mắt hắn không hề có một tia do dự nào, đó là loại ánh mắt ung dung nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Hắn có thể đong đo tính toán giá trị sinh mạng của người khác và đồng thời cũng có thể hờ hững với mạnh sống của bản thân.
Nhưng Ngô Vân và Chu Ngự giơ súng lên nhưng không ai bóp cò cả.
“Đồ Lâm— Ngươi hẳn có thể cảm nhận được Tống Lẫm sắp tới đây, khi hắn nhìn thấy ngươi đang chĩa súng vào người Tống Trí thì chắc chắn ngươi sẽ bị hắn bẻ gãy từng cái xương, nổ tung từng cái tế bào trong người ngươi, làm cho cho ngươi thống khổ đến kêu cha gọi mẹ.”
“Vậy thì ta đây sẽ bắn thủng sọ Tống Trí, cũng làm cho hắn thống khổ đến kêu cha gọi mẹ.” Mặc dù Đồ Lâm bên ngoài mạnh miệng nói như thế nhưng Mặc Dạ có thể nhận ra khi nhắc đến hai chữ “Tống Lẫm” thì trong ánh mắt gã không nén nổi sự sợ hãi.
Chu Ngự chẳng qua chỉ hơi xê dịch bước chân thì Đồ Lâm đã chọc chọc miệng súng vào gáy Tống Trí nói “Chu Ngự, tôi biết cậu rất nhanh, tôi đây đã sớm lĩnh giáo qua rồi. Cho nên lần này tôi sẽ cẩn thận gấp trăm lần.”
Chu Ngự không có cách nào đột phá tuyến phòng ngự của Đồ Lâm nên chỉ có thể thầm nói trong đầu với Mặc Dạ: Giúp ta một chút.
Mặc Dạ nhẹ nhàng rũ mi nhắm hai mắt lại, mặc dù cảm nhận được sức mạnh của Đế Hân đang bao bọc cơ thể của Đồ Lâm nhưng y vẫn kiên quyết đưa sức mạnh của bản thân xâm nhập vào bên trong.
Trong nhất thời Đồ Lâm cảm giác được ngón tay đặt lên cò súng của mình cứng ngắc, giống như đoạn xương của ngón tay đó đã thoát ly khỏi sự kiểm soát.
Mặc Dạ nhíu mày run rẩy, đó là một luồng sức mạnh so với y còn tồn tại lâu hơn, Mặc Dạ khó có thể tưởng tượng được rằng nếu như không phải thông qua thân thể của Đồ Lâm mà là dựa vào bản thể chân chính của sinh vật cấp S kia thì việc giải phóng ra sức mạnh dư sức đùa giỡn tất cả mọi người ở đây.
Chu Ngự chớp thời cơ Đồ Lâm còn đang do dự, anh lập tức lách người tìm kiếm góc độ thích hợp, trong nháy mắt viên đạn được bắn ra lướt qua gò má của Tống Trí, mắt thấy sắp xuyên thẳng vào mi tâm của Đồ Lâm.
Mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm, Đồ Lâm nghiêng bả vai né được viên đạn bắn tới kia, viên đạn lập tức ghim thẳng vào cái cây phía sau.
Không khí trong rừng lưu động từng đợt, Chu Ngự có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh xé gió phóng tới đây, mà âm thanh đó… Hình như là súng ngắm siêu tốc!
“Cẩn thận—!” Giọng nói của Tống Lẫm vang lên, hắn chạy như điên tới vươn cánh tay dài túm lấy Tống Trí đang đứng trước Đồ Lâm định lôi hắn lại.
Cố chấp không hề chùn bước, cho dù có tan xác cũng không hối tiếc.
Ngay tại lúc ngón tay của hắn chạm tới bả vai của Tống Trí, Mặc Dạ và Chu Ngự cũng đồng loạt xông lên.
Một viên đạn sượt qua kẽ tay giữa ngón trỏ và ngón giữa của Mặc Dạ, trúng thẳng vào huyệt thái dương của Tống Trí, trong nháy mắt, Tống Lẫm rốt cuộc cũng ôm được hắn vào trong lòng.
Âm thanh tan vỡ của xương sọ vang lên vô cùng rõ ràng, thế giới cũng theo đó mà tựa như vỡ vụn ra.
Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Nhưng ở trong mắt Ngô Vận mà nói thì lại tựa như trải qua một thế kỷ, từng phút từng giây trôi qua đều khiến trái tim hắn đau đớn không thôi.
Mặc Dạ ổn định lại bước chân, nghiêng mặt nhìn qua thì thấy Tống Trí vẫn trợn tròn mắt, thời gian của y cũng theo đó mà ngừng lại.
Tống Lẫm lập tức rút một con dao găm ở trên đùi mình ra rồi rạch một nhát vào lòng bàn tay, nhỏ máu vào vết thương của Tống Trí.
“Nhanh lên nào… Nhanh lên!” Tống Lẫm dùng sức nặn máu chảy ra từ lòng bàn tay nhưng miệng vết thương của Tống Trí không hề có dấu hiệu khép lại.
Chu Ngự chợt nhớ đến lần trước Mặc Dạ không quản đường xá xa xôi chạy đến cứu anh, nặn máu nhỏ vào vết thương của anh.
Chẳng qua là Chu Ngự gặp may nhưng còn Tống Trí coi bộ lại không có số hưởng.
“Không được chết! Đừng chết mà! Người mau lành lại a!” Ánh mắt vốn lãnh đạm hờ hững của Tống Lẫm nay lại tràn ngập sự sợ hãi, một bàn tay khác của hắn nhẹ nhàng vỗ lên gò má của Tống Trí, thấp giọng cầu xin gần như hèn mọn “Người không thể chết… Người không thể chết được…”
Nhưng Tống Trí không còn hô hấp nữa, đồng tử của hắn hoàn toàn tan rã, chẳng qua bên trong đó còn lưu giữ lại hình ảnh Tống Lẫm bất chấp tất cả xông về phía hắn.
Dòng máu nhỏ xuống thấm đỏ một bên mặt của Tống Trí, có vài giọt chảy vào trong mắt của hắn nhưng lại không có kì tích gì xuất hiện cả.
Nhiệt độ cơ thể của hắn đang từ từ mất đi.
“Không được… Người sẽ không chết… Có con ở đây thì người sẽ không chết…” Tống Lẫm vẫn cố chấp nặn máu của mình ra “Nhanh chóng lành lại đi! Lành lại đi mà!”
Bả vai của Tống Lẫm càng ngày càng run rẩy dữ dội, nỗi tuyệt vọng bủa vậy quanh người khiến hắn như muốn nghẹt thở.
Ngay trong lúc này, Đồ Lâm đột nhiên đứng dậy nhanh chóng chạy biến đi.
Mặc Dạ không nhiều lời liền đuổi theo.
Hai người lướt gió so tài với nhau, Mặc Dạ nghiêng người nhìn sang, ánh mắt của y tựa như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào xương cốt của Đồ Lâm.
Cảm nhận được áp lực ngập đầu đánh tới, Đồ Lâm dùng sức hô to “Ngươi nghĩ rằng Tống Trí bị ta giết chết hả?”
“Chẳng lẽ không phải là người của ngươi à!” Mặc Dạ bỗng chìa tay ra bóp lấy cổ Đồ Lâm, dộng mạnh người gã vào cây cổ thụ ven đường, sức lực lớn đến nỗi thân cây bị nứt ra, xương cốt của Đồ Lâm cũng vỡ vụn theo nốt.
“Người của ta? Ngươi cho đó là Lý Thắng Nam? Lý Thắng Nam vốn không có mặt ở chỗ đó!” Đồ Lâm hô lên, sau có cười lạnh “Ngươi không phải là rất am hiểu con người lắm sao? Ngươi nên biết rằng con người vì lợi ích mà có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa đến cỡ nào! Chẳng hạn như dọn sạch lũ chuột trong tập đoàn! Tống Trí chính là mầm bệnh độc của tập đoàn Cự Lực, bọn chúng không muốn mầm bệnh này phát triển rồi bị ảnh hưởng bởi nó, cho nên mới muốn tiêu diệt tận gốc!”
Mặc Dạ híp mắt.
“Nếu ngươi cứ tiếp tục do dự và lãng phí thời gian trên người ta thì ngươi sẽ mất đi cơ hội biết được kẻ đó là ai!”
Mặc Dạ che dấu đi biểu tình của mình, y đặt ngón tay lên trán của Đồ Lâm, nếu giữ lại tên này chẳng khác gì chôn mầm mống họa hoạn về sau, không bằng xử gã tại đây luôn cho gọn.
Có điều lúc y vận chuyển sức mạnh của mình xâm nhập vào trong xương sọ của Đồ Lâm, thời điểm xương sọ của gã bị nứt ra một khe hở nhỏ thì có một luồng sức mạnh từ bên trong chỗ sâu nhất tràn ra cắn trả lại sức mạnh của y. Mặc Dạ nhất quyết không chịu bỏ qua, y tuyệt đối phải giết chết Đồ Lâm, không thể gã có cơ hội làm hại Chu Ngự trong tương lai.
Mặc Dạ cưỡng ép dùng sức mạnh nên mỗi dây thần kinh lẫn tế bào trong người y như muốn nứt toạt ra, y cảm nhận được hốc mắt của mình có chất lỏng ấm áp chảy ra, khỏi nghĩ cũng biết đó chính là máu của y.
Không thể buông tha dễ dàng như vậy được! Chắc chắn sau này sẽ không còn có cơ hội như hôm nay đâu! Y nhất định phải giết chết Đồ Lâm!
Mặc Dạ nghiến răng bực bội hừ ra tiếng.
Cái đầu của Đồ Lâm bị chấn động đến mực tê tâm liệt phế, gã gào thét đau đớn, xương cốt toàn thân phát ra âm thanh lách cách vỡ vụn, trong đầu gã phảng phát như sắp hứng chịu một vụ nổ kinh khủng của vũ trụ.
Nhưng tất cả chẳng qua chỉ xảy ra trong chớp mắt mà thôi, sức mạnh của Mặc Dạ đột nhiên bị tống ra khỏi thân thể của Đồ Lâm, y lảo đảo về phía sau vài bước rồi té ngồi xuống đất.
Còn Đồ Lâm thì thở hổn hển vài hơi rồi không biết lấy sức lực ở đâu cúi người nhặt khẩu súng của gã rơi trên đất rồi chỉa thẳng vào đầu Mặc Dạ, ngay tại một khắc gã sắp bóp cò kia, Chu Ngự đuổi kịp tới nổ súng về phía gã.
Chu Ngự nổ súng rất quả quyết, không hề do dự một chút nào, người bình thường thì chắc chắn không thể né kịp.
Nhưng khả năng phản xạ của Đồ Lâm đã vượt xa khỏi con người, gã kinh hiểm né tránh viên đạn bay tới rồi xoay người bỏ chạy như bay.
Chu Ngự đuổi theo gã, liên tiếp nổ ba phát súng nhưng gã đều tránh thoát được.
Anh đi tới bên cạnh Mặc Dạ, quỳ một chân xuống muốn đưa tay đỡ lấy thì nghe Mặc Dạ lạnh lùng nói “Không được thả súng của anh xuống! Mau đuổi theo hướng viên đạn đã bắn trúng Tống Trí! Kẻ kia căn bản không phải là ngộ sát Tống Trí mà là muốn giết hắn!”
“Ngươi nói… Có người muốn giết Tống Trí?”
“Không phải là người! Mà chính là tập đoàn Cự Lực!” Mặc Dạ vươn tay lau đi vết máu nơi khóe mắt.
Chu Ngự nghiến răng xoay người chạy như bay về phía viên đạn bắn chết Tống Trí.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai anh, phía trước có một thân cây cổ thụ bị đốn ngã chắn ngang đường, Chu Ngự hoàn toàn không có ý dừng lại, anh chợt lấy đà nhảy lên thì đã vững vàng đứng trên thân cây to lớn, sau tiếp tục nhảy xuống rồi chạy đi.
Viên đạn đó bay nhanh như vậy thì vị trí của kẻ đó chắc chắn không trên một ngàn mét, khi chạy được khoảng một ngàn mét, Chu Ngự dừng chân lại cẩn thận cảm nhận vị trí của kẻ kia.
Căn cứ vào sự dao động trong không khí cùng với mùi xăng còn chưa tan hết, Chu Ngự biết kẻ kia vừa mới lái xe rời đi.
“Mịa—” Chu Ngự đánh một quyền lên thân cây.
Mà trong lúc này Tống Lẫm đang bồi bên người Tống Trí, đã mười mấy phút trôi qua, Tống Trí không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Ngô Vân vươn tay tới muốn an ủi Tống Lẫm nhưng lại ngừng giữa chừng, không biết nên nói gì.
Sắc mặt của Tống Lẫm ngày càng trở nên ảm đạm, máu của hắn dùng để chữa thương cho Tống Trí hiện đã tích lại thành một vũng đỏ bắt mắt dưới đất, Chu Ngự và Mặc Dạ chạy trở về.
“Hai người đã giết cái tên Đồ Lâm khốn kiếp kia rồi?” Ngô Vận hỏi.
Mặc Dạ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tống Lẫm rồi thở dài một hơi.
“Đồ Lâm trốn thoát rồi. Hơn nữa kẻ muốn giết Tống Trí chính là người của tập đoàn Cự Lực. Có lẽ Tống Trí đã làm gì đó gây tổn hại đến lợi ích của bọn chúng nên mới bị giết.”
Chu Ngự nhìn Tống Lẫm, cho dùTống Lẫm chính là sinh vật đứng đầu đỉnh chóp của thế giới này, nhưng thời gian hắn có mặt trên cõi đời này, cảm nhận sinh mệnh phập phồng của thế giới này còn ít hơn cả Tống Trí, thậm chí đối với Chu Ngự và Ngô Vận mà nói, hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.
Ngay cả Chu Ngự đều cảm thấy tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta còn chưa có tỉnh hồn lại, huống chi là Tống Lẫm.
“Đây chính là khoảnh khắc… tử vong của loài người, thật sự rất nhanh, ngươi vốn không thể kịp cảm nhận được bất cứ điều gì cả.” Chu Ngự quỳ một chân xuống trước mặt Tống Lẫm.
Khoảnh khắc nhìn vào khuôn mặt của Tống Lẫm, Chu Ngự phảng phất nhớ lại bức tranh khắc họa nữ nghiên cứu viên ở trong pháo đài cây kia. Hai người họ đúng là có vài nét giống nhau, khó trách Tống Trí lại chịu nhẫn nhịn sự thù hận đối với sinh vật cấp S mà chuyên tâm nuôi dưỡng và bảo vệ Tống Lẫm cho đến khi lớn lên. Có lẽ đối với Tống Trí mà nói, nhìn Tống Lẫm lớn lên từng ngày, được hắn thân thiết tin cậy, loại cảm giác này đã vượt xa khỏi sự thù hận và kiêng kị đối với sinh vật cấp S.
Nước mắt của Tống Lẫm tuôn ra như mưa, hắn ôm chặt Tống Trí vào trong lòng, nhẹ nhàng gác cằm lên trán Tống Trí. Tống Lẫm hơi hé miệng, nỗi tuyệt vọng tột bật khiến hắn không thốt nổi lên lời.
Nhưng Mặc Dạ biết rất rõ cảm giác của hắn trong lúc này.
Tống Lẫm một mực bảo vệ đầu óc Tống Trí không cho bất kì sinh vật cấp S nào thâm nhập, mà giờ phút này Tống Trí lại bị một viên đạn bắn thủng đầu mà chết… Đây quả là một sự sỉ nhục to lớn đối với Tống Lẫm.
Mà hình ảnh Tống Trí bị bắn trúng đầu kia, e rằng những tháng ngày dài lâu sau này, hình ảnh đó sẽ trở thành tâm ma trong lòng của Tống Lẫm, một lần lại một lần hiện lên ở trong đầu hắn.
Tống Lẫm cứ như vậy ôm chặt lấy Tống Trí, mãi đến khi trên màn trời đêm hiện lên vô số vì sao sáng lấp lánh, rồi một ngày mới lại tiếp tục bắt đầu.
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá rơi xuống trên người Tống Lẫm.
Nhưng không hề mang đến chút ấm áp nào cả, mà chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn thôi.
Đoàn xe còn sống sót dần dần tụ tập lại, bọn họ nhìn Tống Trí đang nằm trong lòng Tống Lẫm thì sợ đến ngây người.
“Tống tiên sinh chết ư… Trời ơi…”
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không dứt.
Chu Ngự nhỏ giọng nói với Ngô Vận “Chúng ta phải đưa tất cả mọi người trở về.”
“Chẳng lẽ cậu đã có biện pháp làm cho Tống Lẫm buông Tống Trí ra rồi à?” Ngô Vận hỏi ngược lại.
Chu Ngự vỗ vai Tống Lẫm nói “Ngươi phải đi. Nơi này đã có quá nhiều người nhìn thấy ngươi. Ta đã đáp ứng với Tống tiên sinh, nếu như có một ngày mà ông ấy xảy ra bất kì chuyện gì thì ta cũng sẽ đưa thi thể của ông ấy về căn cứ và giao cho một người. Ta nghĩ ngươi biết người đó là ai.”
“Người chưa chết… Người sẽ không chết…” Giọng nói của Tống Lẫm mang theo sự cố chấp.
“Không… Ông ấy chết rồi. Ngươi có thể nghe thấy giọng nói của ông ấy ở trong đầu ngươi, ngươi biết ông ấy sẽ nói gì với ngươi. Ngươi cũng biết… Ông ấy có bao nhiêu mệt mỏi. Giữ cái vị trí mà bản thân vô cùng chán ghét, không thể tự bản thân quyết định được bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng lo lắng cho tương lai của ngươi. Bây giờ, ông ấy rốt cuộc cũng được ngủ một giấc ngon. Để cho ông ấy đi đi, được không?”
Chu Ngự gỡ tay Tống Lẫm ra, mặc dù anh biết chuyện này đối với Tống Lẫm mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng việc mà anh đã đáp ứng với Tống Trí thì anh nhất quyết phải làm cho bằng được.
Lúc này, Ngô Vận đi tới bên cạnh Chu Ngự nhỏ giọng nói “Có người báo tin Tống Trí tử vong cho tập đoàn Cự lực. Lý Khiêm vừa nói cho tôi biết tiến sĩ Cook đã tới căn cứ số ba, hiện đang dẫn theo một đoàn xe tới đây. Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện ở đây ngay.”
“Sao tiến sĩ Cook lại nắm tin tức nhanh vậy? Hơn nữa… Cô ta mới xuyên tới đây mà, giống như đã sớm biết Tống Trí sẽ chết.”
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ.
“Bởi vì kẻ ám sát Tống Trí chính là người được ả ta phái tới.”
Mặc Dạ đi tới bên cạnh Tống Lẫm, cúi người nhỏ giọng nói “Mau buông Tống Trí ra đi, bây giờ phải lập tức rời khỏi đây ngay. Ngoại trừ… Ngươi muốn mọi công sức của Tống Trí đổ sông đổ biển.”
Nhưng Tống Lẫm lại không nghe lọt một chữ nào.
Mặc Dạ hít sâu một hơi, dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân đẩy vào nơi sâu nhất trong đầu Tống Lẫm: Ngươi nhất định phải đi ngay. Tiến sĩ Cook sắp đến đây, ta tin chắc ả ta đã có chuẩn bị trước. Nếu như ngươi muốn biến thành con mồi của tập đoàn Cự Lực, để Tống Trí chết một cách oan uổng như thế thì cứ việc ngồi ngốc ở đây tiếp đi.
Con ngươi mất tiêu cự của Tống Lẫm chậm rãi tỉnh táo lại, hắn siết chặt nắm đấm đứng dậy, nhìn về phía Mặc Dạ một hồi rồi nghiến răng xoay người rời đi.
Chu Ngự biết Mặc Dạ có thể cảm ứng được suy nghĩ của anh: Ngươi cũng phải đi, tiến sĩ Cook sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Mặc Dạ đút hai tay vào túi đi tới bên cạnh Chu Ngự: Trừ phi có anh đi cùng, nếu không tôi nhất quyết sẽ ở bên cạnh anh, anh cần có tôi.
Chu Ngự hít sâu một hơi: Chu Thanh vẫn còn ở trong căn cứ, ta phải quay về.
Mặc Dạ thờ ơ trả lời: Nếu như anh cứ kiên quyết ở lại căn cứ để bảo vệ Chu Thanh, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh luôn. Nếu như anh muốn đưa Chu Thanh rời đi, tôi sẽ giúp đỡ hai người sống tốt ở Nibelungen.
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, trong mắt y tràn ngập sự kiên định.
Cũng giống như cái chết của Tống Trí vậy, Mặc Dạ thực sự rất lo sợ Chu Ngự sẽ ở một nơi mà y không biết gặp chuyện không may.
Đây là lần đầu Chu Ngự nhận ra, nếu liên kết tình cảm của bản thân với một người nào đó thì cũng không phải là chuyện xấu gì.
Ưu tư của Mặc Dạ tựa như thủy triều bao hàm nỗi sợ hãi mất đi và tình cảm cố chấp nhấn từ trên trời cao ập xuống nhấn chìm Chu Ngự vào sâu trong đó.
“Giúp Tống Trí chỉn chu lại đi. Người này luôn thích sạch sẽ, mặc dù có chút không ưa… Nhưng không hiểu tại sao tôi lại muốn giữ thể diện cho ông ta trước mặt tiến sĩ Cook.” Ngô Vận nói.
“Đi tới chỗ cốp xe phía sau lấy mấy chai nước suối đến đây.” Chu Ngự hất cằm nói với Mặc Dạ.
Mặc Dạ biết Chu Ngự sẽ không ép y rời đi nữa liền cong môi cười vui vẻ.
Từ sau khi Mặc Dạ biến thành hình người thì Chu Ngự đã lâu không thấy biểu tình đơn thuần ngây ngô kia của y nữa.
Vết máu trên mặt Tống Trí được lau sạch, bởi vì viên đạn khá nhỏ nên đầu của Tống Trí không có bị biến dạng nhiều, nếu không Chu Ngự cũng không dám tưởng tượng đến khi mang Tống Trí trở về, những người trợ giúp Tống Trí sẽ lộ ra biểu tình đau buồn đến cỡ nào.
Khoảng mười mấy phút sau liền truyền đến âm thanh cơ động của một đoàn xe cùng với tiếng trực thăng bay trên trời.
“Tới nhanh ghê.” Ngô Vận hừ một tiếng.
Một chiếc Hummer dừng trước mặt Chu Ngự và Ngô Vận cách đó không xa, tiến sĩ Cook mặc một bộ trang phục rằn ri bước xuống.
Vẻ mặt ả lạnh tanh đi tới chỗ thi thể của Tống Trí, coi Chu Ngự và Ngô Vận đang đứng bên cạnh như không khí.
Ả cúi người đặt ngón tay lên động mạch ở cổ Tống Trí để kiểm tra xem mạch của Tống Trí còn đập hay là không, sau đó ả nghiêng đầu Tống Trí qua một bên để kiểm tra miệng vết thương bị đạn bắn.
“Cám ơn các người đã rửa sạch mặt cho Tống Trí.” Tiến sĩ Cook nhìn Ngô Vận.
“Bởi vì lo lắng tay của cô sẽ bị bẩn.” Ngô Vận cười.
“Tống Lẫm đâu rồi?” Tiến sĩ Cook hỏi.
“Đi rồi.” Chu Ngự trả lời.
Tiến sĩ Cook lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Chu Ngự “Chẳng lẽ các người cứ để hắn đi ngon ơ như vậy sao?”
“Tiến sĩ Cook, Tống Lẫm là sinh vật cấp S, chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của hắn.” Giọng nói Chu Ngự hơi cao.
Tiến sĩ Cook lập tức rút khẩu súng bên hông ra chỉa về phía Chu Ngự “Vậy còn con sinh vật cấp S được anh nuôi dưỡng đâu rồi?”
Một giây kế tiếp, Mặc Dạ đã xuất hiện ngay sau lưng tiến sĩ Cook vặn trật khớp cổ tay của ả, rồi nhanh chóng tháo rời khẩu súng của ả ra.
“Ngươi tìm ta à? Ta ở đây nè.”
Tiến sĩ Cook cười khẽ một tiếng, ả nâng cổ tay bị bẻ gãy của mình lên rồi nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, cổ tay liền tự động phục hồi lại như cũ.
Chu Ngự và Ngô Vận kinh ngạc nhìn một màn đặc sắc này.
“Không chỉ riêng Đồ Lâm phát minh ra loại bệnh độc kia đâu, nghiên cứu của tôi còn tiến xa hơn gã nhiều.” Tiến sĩ Cook cúi người nhặt khẩu súng lên rồi nhanh chóng lắp ráp lại “Ít nhất… Tôi không có dựa vào Đế Hân mà cũng có thể vững vàng nắm giữ được sức mạnh của chính mình.”
Chu Ngự cảm thấy không ổn, đáng lẽ ra lúc nãy anh nên bảo Mặc Dạ rời đi ngay.
Tiến sĩ Cook nhìn về phía Mặc Dạ, trên mặt ả không có biểu tình gì, giống như một con rô bốt vô tri vô giác “Nếu như nhóc chịu làm một đứa bé ngoan thì ta sẽ để cho nhóc ở bên cạnh chủ nhân của mình. Đi thôi, trở về căn cứ.”
Lúc tiến sĩ Cook mở cửa xe ra, lúc này Chu Ngự và Ngô Vận mới phát hiện bác sĩ Daniel đang ngồi cùng xe với tiến sĩ Cook.
“Mịa…” Ngô Vận nhỏ giọng chửi thề “Daniel là người của tiến sĩ Cook!”
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, ở trong lòng hỏi: Bác sĩ Daniel là kẻ đã ám sát Tống Trí?
Mặc Dạ gật đầu.
Chu Ngự thầm hít sâu một hơi, nghĩ đến việc mỗi cuộc giải phẫu não của Chu Thanh trước đó đều do bác sĩ Daniel phụ trách thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“Chúng ta đi thôi.” Ngô Vân bế Tống Trí lên đặt vào chỗ ngồi phía sau “Chu Thanh và Lí Khiêm bọn họ đều đang chờ chúng ta trở về.”
“Ừ.”
Vì Chu Thanh, Chu Ngự phải trở về. Nhưng anh cũng biết rõ, chuyến trở về căn cứ lần này, rất có thể tiến sĩ Cook sẽ lợi dụng Chu Thanh để uy hiếp anh.
Biện pháp tốt nhất là tìm cơ hội đưa Chu Thanh ra khỏi căn cứ. Nhưng mà… Nếu là kẻ địch của tập đoàn Cự Lực thì cũng đồng nghĩa với việc không thể trở về thế giới loài người.
Đoàn xe một đường thẳng tiến về căn cứ, bên trong buồng xe là mảnh tĩnh lặng.
Ngô Vận lái xe, mắt nhìn về phía trước, bóng đổ của cây cổ thụ từng cái lướt qua trên gò má của hắn.
“Tôi đột nhiên cảm thấy… Sinh vật cấp S chẳng là gì, bọn người như tiến sĩ Cook và Đồ Lâm kia… mới quái vật chân chính.”
Ngô Vận mở miệng nói.
“Anh đang lo lắng sau khi trở về căn cứ thì tiến sĩ Cook sẽ làm gì tôi à?” Mặc Dạ nghiêng người về trước hỏi.
“Dĩ nhiên! Ngươi nhìn cái cách bọn họ đối xử với Tống Trí ra sao thì biết! Ngay cả người của mình mà cũng vô tình như vậy thì huống chi là ngươi chứ? Ta có cảm giác, ngươi và Chu Ngự rồi sẽ giống như Tống Trí và Tống Lẫm.”
“Sẽ không. Tôi và Tống Lẫm không giống nhau. Tôi sẽ không đẩy Chu Ngự vào chỗ nguy hiểm.” Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên nhìn vết đạn trên thái dương của Tống Trí “Bắn chết Tống Trí là loại đạn bình thường, cũng không phải là thần kinh độc tố.”
“Phải không… Ta biết… Bọn chúng dùng tủy dịch của Tống Trí để phong ấn sức mạnh của Tống Lẫm, nếu như sử dụng thần kinh độc tố thì sẽ gây ô nhiễm cho tủy dịch của Tống Trí. Bọn chúng còn muốn lợi dụng thi thể của Tống Trí để làm gì nữa?!” Ngô Vận vỗ một phát vào vô lăng “Nếu sớm biết như thế thì không bằng để cho Tống Lẫm đưa Tống Trí đi!”
“Có lẽ mục đích của tập đoàn Cự Lực là như vậy, nhưng tôi tin tưởng… Tống Trí nhờ chúng ta đem thi thể của ông ấy về căn cứ thì chắc chắn là đã có sắp xếp trước!” Chu Ngự nói.
“Các người còn nhớ lúc Tống Trí muốn Tống Lẫm trở về căn cứ để cứu ‘chú nhỏ’ không? Vậy thì ‘chú nhỏ’ đó là ai? Mục đích của Tống Trí không hẳn là đưa thi thể của hắn về căn cứ mà là muốn giao tận tay cho người kia.” Mặc Dạ suy đoán.
“Ồ… Tôi biết, ông quả thật đã đi tới căn cứ số năm của chúng tôi nhưng không may bị người ta tẩn cho một trận tơi bời rồi mới chuyển mục tiêu lên người Tống Trí. Bởi vì nếu có được ông ta thì ông mới có thể uy hiếp Tống Lẫm.” Ngô Vận nhìn Đồ Lâm với ánh mắt như đang nhìn một tên hề nhảy nhót.
“Đừng để ý đến tôi, mau giết gã đi.” Giọng nói của Tống Trí phát ra từ kẽ răng truyền tới.
Trong mắt hắn không hề có một tia do dự nào, đó là loại ánh mắt ung dung nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Hắn có thể đong đo tính toán giá trị sinh mạng của người khác và đồng thời cũng có thể hờ hững với mạnh sống của bản thân.
Nhưng Ngô Vân và Chu Ngự giơ súng lên nhưng không ai bóp cò cả.
“Đồ Lâm— Ngươi hẳn có thể cảm nhận được Tống Lẫm sắp tới đây, khi hắn nhìn thấy ngươi đang chĩa súng vào người Tống Trí thì chắc chắn ngươi sẽ bị hắn bẻ gãy từng cái xương, nổ tung từng cái tế bào trong người ngươi, làm cho cho ngươi thống khổ đến kêu cha gọi mẹ.”
“Vậy thì ta đây sẽ bắn thủng sọ Tống Trí, cũng làm cho hắn thống khổ đến kêu cha gọi mẹ.” Mặc dù Đồ Lâm bên ngoài mạnh miệng nói như thế nhưng Mặc Dạ có thể nhận ra khi nhắc đến hai chữ “Tống Lẫm” thì trong ánh mắt gã không nén nổi sự sợ hãi.
Chu Ngự chẳng qua chỉ hơi xê dịch bước chân thì Đồ Lâm đã chọc chọc miệng súng vào gáy Tống Trí nói “Chu Ngự, tôi biết cậu rất nhanh, tôi đây đã sớm lĩnh giáo qua rồi. Cho nên lần này tôi sẽ cẩn thận gấp trăm lần.”
Chu Ngự không có cách nào đột phá tuyến phòng ngự của Đồ Lâm nên chỉ có thể thầm nói trong đầu với Mặc Dạ: Giúp ta một chút.
Mặc Dạ nhẹ nhàng rũ mi nhắm hai mắt lại, mặc dù cảm nhận được sức mạnh của Đế Hân đang bao bọc cơ thể của Đồ Lâm nhưng y vẫn kiên quyết đưa sức mạnh của bản thân xâm nhập vào bên trong.
Trong nhất thời Đồ Lâm cảm giác được ngón tay đặt lên cò súng của mình cứng ngắc, giống như đoạn xương của ngón tay đó đã thoát ly khỏi sự kiểm soát.
Mặc Dạ nhíu mày run rẩy, đó là một luồng sức mạnh so với y còn tồn tại lâu hơn, Mặc Dạ khó có thể tưởng tượng được rằng nếu như không phải thông qua thân thể của Đồ Lâm mà là dựa vào bản thể chân chính của sinh vật cấp S kia thì việc giải phóng ra sức mạnh dư sức đùa giỡn tất cả mọi người ở đây.
Chu Ngự chớp thời cơ Đồ Lâm còn đang do dự, anh lập tức lách người tìm kiếm góc độ thích hợp, trong nháy mắt viên đạn được bắn ra lướt qua gò má của Tống Trí, mắt thấy sắp xuyên thẳng vào mi tâm của Đồ Lâm.
Mọi thứ cứ như một thước phim quay chậm, Đồ Lâm nghiêng bả vai né được viên đạn bắn tới kia, viên đạn lập tức ghim thẳng vào cái cây phía sau.
Không khí trong rừng lưu động từng đợt, Chu Ngự có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh xé gió phóng tới đây, mà âm thanh đó… Hình như là súng ngắm siêu tốc!
“Cẩn thận—!” Giọng nói của Tống Lẫm vang lên, hắn chạy như điên tới vươn cánh tay dài túm lấy Tống Trí đang đứng trước Đồ Lâm định lôi hắn lại.
Cố chấp không hề chùn bước, cho dù có tan xác cũng không hối tiếc.
Ngay tại lúc ngón tay của hắn chạm tới bả vai của Tống Trí, Mặc Dạ và Chu Ngự cũng đồng loạt xông lên.
Một viên đạn sượt qua kẽ tay giữa ngón trỏ và ngón giữa của Mặc Dạ, trúng thẳng vào huyệt thái dương của Tống Trí, trong nháy mắt, Tống Lẫm rốt cuộc cũng ôm được hắn vào trong lòng.
Âm thanh tan vỡ của xương sọ vang lên vô cùng rõ ràng, thế giới cũng theo đó mà tựa như vỡ vụn ra.
Tất cả mọi thứ xảy ra chỉ trong một cái chớp mắt.
Nhưng ở trong mắt Ngô Vận mà nói thì lại tựa như trải qua một thế kỷ, từng phút từng giây trôi qua đều khiến trái tim hắn đau đớn không thôi.
Mặc Dạ ổn định lại bước chân, nghiêng mặt nhìn qua thì thấy Tống Trí vẫn trợn tròn mắt, thời gian của y cũng theo đó mà ngừng lại.
Tống Lẫm lập tức rút một con dao găm ở trên đùi mình ra rồi rạch một nhát vào lòng bàn tay, nhỏ máu vào vết thương của Tống Trí.
“Nhanh lên nào… Nhanh lên!” Tống Lẫm dùng sức nặn máu chảy ra từ lòng bàn tay nhưng miệng vết thương của Tống Trí không hề có dấu hiệu khép lại.
Chu Ngự chợt nhớ đến lần trước Mặc Dạ không quản đường xá xa xôi chạy đến cứu anh, nặn máu nhỏ vào vết thương của anh.
Chẳng qua là Chu Ngự gặp may nhưng còn Tống Trí coi bộ lại không có số hưởng.
“Không được chết! Đừng chết mà! Người mau lành lại a!” Ánh mắt vốn lãnh đạm hờ hững của Tống Lẫm nay lại tràn ngập sự sợ hãi, một bàn tay khác của hắn nhẹ nhàng vỗ lên gò má của Tống Trí, thấp giọng cầu xin gần như hèn mọn “Người không thể chết… Người không thể chết được…”
Nhưng Tống Trí không còn hô hấp nữa, đồng tử của hắn hoàn toàn tan rã, chẳng qua bên trong đó còn lưu giữ lại hình ảnh Tống Lẫm bất chấp tất cả xông về phía hắn.
Dòng máu nhỏ xuống thấm đỏ một bên mặt của Tống Trí, có vài giọt chảy vào trong mắt của hắn nhưng lại không có kì tích gì xuất hiện cả.
Nhiệt độ cơ thể của hắn đang từ từ mất đi.
“Không được… Người sẽ không chết… Có con ở đây thì người sẽ không chết…” Tống Lẫm vẫn cố chấp nặn máu của mình ra “Nhanh chóng lành lại đi! Lành lại đi mà!”
Bả vai của Tống Lẫm càng ngày càng run rẩy dữ dội, nỗi tuyệt vọng bủa vậy quanh người khiến hắn như muốn nghẹt thở.
Ngay trong lúc này, Đồ Lâm đột nhiên đứng dậy nhanh chóng chạy biến đi.
Mặc Dạ không nhiều lời liền đuổi theo.
Hai người lướt gió so tài với nhau, Mặc Dạ nghiêng người nhìn sang, ánh mắt của y tựa như lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào xương cốt của Đồ Lâm.
Cảm nhận được áp lực ngập đầu đánh tới, Đồ Lâm dùng sức hô to “Ngươi nghĩ rằng Tống Trí bị ta giết chết hả?”
“Chẳng lẽ không phải là người của ngươi à!” Mặc Dạ bỗng chìa tay ra bóp lấy cổ Đồ Lâm, dộng mạnh người gã vào cây cổ thụ ven đường, sức lực lớn đến nỗi thân cây bị nứt ra, xương cốt của Đồ Lâm cũng vỡ vụn theo nốt.
“Người của ta? Ngươi cho đó là Lý Thắng Nam? Lý Thắng Nam vốn không có mặt ở chỗ đó!” Đồ Lâm hô lên, sau có cười lạnh “Ngươi không phải là rất am hiểu con người lắm sao? Ngươi nên biết rằng con người vì lợi ích mà có thể làm ra những chuyện kinh thiên động địa đến cỡ nào! Chẳng hạn như dọn sạch lũ chuột trong tập đoàn! Tống Trí chính là mầm bệnh độc của tập đoàn Cự Lực, bọn chúng không muốn mầm bệnh này phát triển rồi bị ảnh hưởng bởi nó, cho nên mới muốn tiêu diệt tận gốc!”
Mặc Dạ híp mắt.
“Nếu ngươi cứ tiếp tục do dự và lãng phí thời gian trên người ta thì ngươi sẽ mất đi cơ hội biết được kẻ đó là ai!”
Mặc Dạ che dấu đi biểu tình của mình, y đặt ngón tay lên trán của Đồ Lâm, nếu giữ lại tên này chẳng khác gì chôn mầm mống họa hoạn về sau, không bằng xử gã tại đây luôn cho gọn.
Có điều lúc y vận chuyển sức mạnh của mình xâm nhập vào trong xương sọ của Đồ Lâm, thời điểm xương sọ của gã bị nứt ra một khe hở nhỏ thì có một luồng sức mạnh từ bên trong chỗ sâu nhất tràn ra cắn trả lại sức mạnh của y. Mặc Dạ nhất quyết không chịu bỏ qua, y tuyệt đối phải giết chết Đồ Lâm, không thể gã có cơ hội làm hại Chu Ngự trong tương lai.
Mặc Dạ cưỡng ép dùng sức mạnh nên mỗi dây thần kinh lẫn tế bào trong người y như muốn nứt toạt ra, y cảm nhận được hốc mắt của mình có chất lỏng ấm áp chảy ra, khỏi nghĩ cũng biết đó chính là máu của y.
Không thể buông tha dễ dàng như vậy được! Chắc chắn sau này sẽ không còn có cơ hội như hôm nay đâu! Y nhất định phải giết chết Đồ Lâm!
Mặc Dạ nghiến răng bực bội hừ ra tiếng.
Cái đầu của Đồ Lâm bị chấn động đến mực tê tâm liệt phế, gã gào thét đau đớn, xương cốt toàn thân phát ra âm thanh lách cách vỡ vụn, trong đầu gã phảng phát như sắp hứng chịu một vụ nổ kinh khủng của vũ trụ.
Nhưng tất cả chẳng qua chỉ xảy ra trong chớp mắt mà thôi, sức mạnh của Mặc Dạ đột nhiên bị tống ra khỏi thân thể của Đồ Lâm, y lảo đảo về phía sau vài bước rồi té ngồi xuống đất.
Còn Đồ Lâm thì thở hổn hển vài hơi rồi không biết lấy sức lực ở đâu cúi người nhặt khẩu súng của gã rơi trên đất rồi chỉa thẳng vào đầu Mặc Dạ, ngay tại một khắc gã sắp bóp cò kia, Chu Ngự đuổi kịp tới nổ súng về phía gã.
Chu Ngự nổ súng rất quả quyết, không hề do dự một chút nào, người bình thường thì chắc chắn không thể né kịp.
Nhưng khả năng phản xạ của Đồ Lâm đã vượt xa khỏi con người, gã kinh hiểm né tránh viên đạn bay tới rồi xoay người bỏ chạy như bay.
Chu Ngự đuổi theo gã, liên tiếp nổ ba phát súng nhưng gã đều tránh thoát được.
Anh đi tới bên cạnh Mặc Dạ, quỳ một chân xuống muốn đưa tay đỡ lấy thì nghe Mặc Dạ lạnh lùng nói “Không được thả súng của anh xuống! Mau đuổi theo hướng viên đạn đã bắn trúng Tống Trí! Kẻ kia căn bản không phải là ngộ sát Tống Trí mà là muốn giết hắn!”
“Ngươi nói… Có người muốn giết Tống Trí?”
“Không phải là người! Mà chính là tập đoàn Cự Lực!” Mặc Dạ vươn tay lau đi vết máu nơi khóe mắt.
Chu Ngự nghiến răng xoay người chạy như bay về phía viên đạn bắn chết Tống Trí.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai anh, phía trước có một thân cây cổ thụ bị đốn ngã chắn ngang đường, Chu Ngự hoàn toàn không có ý dừng lại, anh chợt lấy đà nhảy lên thì đã vững vàng đứng trên thân cây to lớn, sau tiếp tục nhảy xuống rồi chạy đi.
Viên đạn đó bay nhanh như vậy thì vị trí của kẻ đó chắc chắn không trên một ngàn mét, khi chạy được khoảng một ngàn mét, Chu Ngự dừng chân lại cẩn thận cảm nhận vị trí của kẻ kia.
Căn cứ vào sự dao động trong không khí cùng với mùi xăng còn chưa tan hết, Chu Ngự biết kẻ kia vừa mới lái xe rời đi.
“Mịa—” Chu Ngự đánh một quyền lên thân cây.
Mà trong lúc này Tống Lẫm đang bồi bên người Tống Trí, đã mười mấy phút trôi qua, Tống Trí không hề có dấu hiệu tỉnh lại. Ngô Vân vươn tay tới muốn an ủi Tống Lẫm nhưng lại ngừng giữa chừng, không biết nên nói gì.
Sắc mặt của Tống Lẫm ngày càng trở nên ảm đạm, máu của hắn dùng để chữa thương cho Tống Trí hiện đã tích lại thành một vũng đỏ bắt mắt dưới đất, Chu Ngự và Mặc Dạ chạy trở về.
“Hai người đã giết cái tên Đồ Lâm khốn kiếp kia rồi?” Ngô Vận hỏi.
Mặc Dạ lắc đầu, sau đó nhìn về phía Tống Lẫm rồi thở dài một hơi.
“Đồ Lâm trốn thoát rồi. Hơn nữa kẻ muốn giết Tống Trí chính là người của tập đoàn Cự Lực. Có lẽ Tống Trí đã làm gì đó gây tổn hại đến lợi ích của bọn chúng nên mới bị giết.”
Chu Ngự nhìn Tống Lẫm, cho dùTống Lẫm chính là sinh vật đứng đầu đỉnh chóp của thế giới này, nhưng thời gian hắn có mặt trên cõi đời này, cảm nhận sinh mệnh phập phồng của thế giới này còn ít hơn cả Tống Trí, thậm chí đối với Chu Ngự và Ngô Vận mà nói, hắn chẳng qua chỉ là một đứa trẻ.
Ngay cả Chu Ngự đều cảm thấy tất cả những chuyện này xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến người ta còn chưa có tỉnh hồn lại, huống chi là Tống Lẫm.
“Đây chính là khoảnh khắc… tử vong của loài người, thật sự rất nhanh, ngươi vốn không thể kịp cảm nhận được bất cứ điều gì cả.” Chu Ngự quỳ một chân xuống trước mặt Tống Lẫm.
Khoảnh khắc nhìn vào khuôn mặt của Tống Lẫm, Chu Ngự phảng phất nhớ lại bức tranh khắc họa nữ nghiên cứu viên ở trong pháo đài cây kia. Hai người họ đúng là có vài nét giống nhau, khó trách Tống Trí lại chịu nhẫn nhịn sự thù hận đối với sinh vật cấp S mà chuyên tâm nuôi dưỡng và bảo vệ Tống Lẫm cho đến khi lớn lên. Có lẽ đối với Tống Trí mà nói, nhìn Tống Lẫm lớn lên từng ngày, được hắn thân thiết tin cậy, loại cảm giác này đã vượt xa khỏi sự thù hận và kiêng kị đối với sinh vật cấp S.
Nước mắt của Tống Lẫm tuôn ra như mưa, hắn ôm chặt Tống Trí vào trong lòng, nhẹ nhàng gác cằm lên trán Tống Trí. Tống Lẫm hơi hé miệng, nỗi tuyệt vọng tột bật khiến hắn không thốt nổi lên lời.
Nhưng Mặc Dạ biết rất rõ cảm giác của hắn trong lúc này.
Tống Lẫm một mực bảo vệ đầu óc Tống Trí không cho bất kì sinh vật cấp S nào thâm nhập, mà giờ phút này Tống Trí lại bị một viên đạn bắn thủng đầu mà chết… Đây quả là một sự sỉ nhục to lớn đối với Tống Lẫm.
Mà hình ảnh Tống Trí bị bắn trúng đầu kia, e rằng những tháng ngày dài lâu sau này, hình ảnh đó sẽ trở thành tâm ma trong lòng của Tống Lẫm, một lần lại một lần hiện lên ở trong đầu hắn.
Tống Lẫm cứ như vậy ôm chặt lấy Tống Trí, mãi đến khi trên màn trời đêm hiện lên vô số vì sao sáng lấp lánh, rồi một ngày mới lại tiếp tục bắt đầu.
Ánh nắng ban mai xuyên qua kẽ lá rơi xuống trên người Tống Lẫm.
Nhưng không hề mang đến chút ấm áp nào cả, mà chỉ khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo hơn thôi.
Đoàn xe còn sống sót dần dần tụ tập lại, bọn họ nhìn Tống Trí đang nằm trong lòng Tống Lẫm thì sợ đến ngây người.
“Tống tiên sinh chết ư… Trời ơi…”
Tiếng bàn tán xôn xao vang lên không dứt.
Chu Ngự nhỏ giọng nói với Ngô Vận “Chúng ta phải đưa tất cả mọi người trở về.”
“Chẳng lẽ cậu đã có biện pháp làm cho Tống Lẫm buông Tống Trí ra rồi à?” Ngô Vận hỏi ngược lại.
Chu Ngự vỗ vai Tống Lẫm nói “Ngươi phải đi. Nơi này đã có quá nhiều người nhìn thấy ngươi. Ta đã đáp ứng với Tống tiên sinh, nếu như có một ngày mà ông ấy xảy ra bất kì chuyện gì thì ta cũng sẽ đưa thi thể của ông ấy về căn cứ và giao cho một người. Ta nghĩ ngươi biết người đó là ai.”
“Người chưa chết… Người sẽ không chết…” Giọng nói của Tống Lẫm mang theo sự cố chấp.
“Không… Ông ấy chết rồi. Ngươi có thể nghe thấy giọng nói của ông ấy ở trong đầu ngươi, ngươi biết ông ấy sẽ nói gì với ngươi. Ngươi cũng biết… Ông ấy có bao nhiêu mệt mỏi. Giữ cái vị trí mà bản thân vô cùng chán ghét, không thể tự bản thân quyết định được bất cứ chuyện gì, lúc nào cũng lo lắng cho tương lai của ngươi. Bây giờ, ông ấy rốt cuộc cũng được ngủ một giấc ngon. Để cho ông ấy đi đi, được không?”
Chu Ngự gỡ tay Tống Lẫm ra, mặc dù anh biết chuyện này đối với Tống Lẫm mà nói có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng việc mà anh đã đáp ứng với Tống Trí thì anh nhất quyết phải làm cho bằng được.
Lúc này, Ngô Vận đi tới bên cạnh Chu Ngự nhỏ giọng nói “Có người báo tin Tống Trí tử vong cho tập đoàn Cự lực. Lý Khiêm vừa nói cho tôi biết tiến sĩ Cook đã tới căn cứ số ba, hiện đang dẫn theo một đoàn xe tới đây. Chúng ta phải nhanh chóng giải quyết ổn thỏa mọi chuyện ở đây ngay.”
“Sao tiến sĩ Cook lại nắm tin tức nhanh vậy? Hơn nữa… Cô ta mới xuyên tới đây mà, giống như đã sớm biết Tống Trí sẽ chết.”
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ.
“Bởi vì kẻ ám sát Tống Trí chính là người được ả ta phái tới.”
Mặc Dạ đi tới bên cạnh Tống Lẫm, cúi người nhỏ giọng nói “Mau buông Tống Trí ra đi, bây giờ phải lập tức rời khỏi đây ngay. Ngoại trừ… Ngươi muốn mọi công sức của Tống Trí đổ sông đổ biển.”
Nhưng Tống Lẫm lại không nghe lọt một chữ nào.
Mặc Dạ hít sâu một hơi, dùng toàn bộ sức mạnh của bản thân đẩy vào nơi sâu nhất trong đầu Tống Lẫm: Ngươi nhất định phải đi ngay. Tiến sĩ Cook sắp đến đây, ta tin chắc ả ta đã có chuẩn bị trước. Nếu như ngươi muốn biến thành con mồi của tập đoàn Cự Lực, để Tống Trí chết một cách oan uổng như thế thì cứ việc ngồi ngốc ở đây tiếp đi.
Con ngươi mất tiêu cự của Tống Lẫm chậm rãi tỉnh táo lại, hắn siết chặt nắm đấm đứng dậy, nhìn về phía Mặc Dạ một hồi rồi nghiến răng xoay người rời đi.
Chu Ngự biết Mặc Dạ có thể cảm ứng được suy nghĩ của anh: Ngươi cũng phải đi, tiến sĩ Cook sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.
Mặc Dạ đút hai tay vào túi đi tới bên cạnh Chu Ngự: Trừ phi có anh đi cùng, nếu không tôi nhất quyết sẽ ở bên cạnh anh, anh cần có tôi.
Chu Ngự hít sâu một hơi: Chu Thanh vẫn còn ở trong căn cứ, ta phải quay về.
Mặc Dạ thờ ơ trả lời: Nếu như anh cứ kiên quyết ở lại căn cứ để bảo vệ Chu Thanh, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh luôn. Nếu như anh muốn đưa Chu Thanh rời đi, tôi sẽ giúp đỡ hai người sống tốt ở Nibelungen.
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, trong mắt y tràn ngập sự kiên định.
Cũng giống như cái chết của Tống Trí vậy, Mặc Dạ thực sự rất lo sợ Chu Ngự sẽ ở một nơi mà y không biết gặp chuyện không may.
Đây là lần đầu Chu Ngự nhận ra, nếu liên kết tình cảm của bản thân với một người nào đó thì cũng không phải là chuyện xấu gì.
Ưu tư của Mặc Dạ tựa như thủy triều bao hàm nỗi sợ hãi mất đi và tình cảm cố chấp nhấn từ trên trời cao ập xuống nhấn chìm Chu Ngự vào sâu trong đó.
“Giúp Tống Trí chỉn chu lại đi. Người này luôn thích sạch sẽ, mặc dù có chút không ưa… Nhưng không hiểu tại sao tôi lại muốn giữ thể diện cho ông ta trước mặt tiến sĩ Cook.” Ngô Vận nói.
“Đi tới chỗ cốp xe phía sau lấy mấy chai nước suối đến đây.” Chu Ngự hất cằm nói với Mặc Dạ.
Mặc Dạ biết Chu Ngự sẽ không ép y rời đi nữa liền cong môi cười vui vẻ.
Từ sau khi Mặc Dạ biến thành hình người thì Chu Ngự đã lâu không thấy biểu tình đơn thuần ngây ngô kia của y nữa.
Vết máu trên mặt Tống Trí được lau sạch, bởi vì viên đạn khá nhỏ nên đầu của Tống Trí không có bị biến dạng nhiều, nếu không Chu Ngự cũng không dám tưởng tượng đến khi mang Tống Trí trở về, những người trợ giúp Tống Trí sẽ lộ ra biểu tình đau buồn đến cỡ nào.
Khoảng mười mấy phút sau liền truyền đến âm thanh cơ động của một đoàn xe cùng với tiếng trực thăng bay trên trời.
“Tới nhanh ghê.” Ngô Vận hừ một tiếng.
Một chiếc Hummer dừng trước mặt Chu Ngự và Ngô Vận cách đó không xa, tiến sĩ Cook mặc một bộ trang phục rằn ri bước xuống.
Vẻ mặt ả lạnh tanh đi tới chỗ thi thể của Tống Trí, coi Chu Ngự và Ngô Vận đang đứng bên cạnh như không khí.
Ả cúi người đặt ngón tay lên động mạch ở cổ Tống Trí để kiểm tra xem mạch của Tống Trí còn đập hay là không, sau đó ả nghiêng đầu Tống Trí qua một bên để kiểm tra miệng vết thương bị đạn bắn.
“Cám ơn các người đã rửa sạch mặt cho Tống Trí.” Tiến sĩ Cook nhìn Ngô Vận.
“Bởi vì lo lắng tay của cô sẽ bị bẩn.” Ngô Vận cười.
“Tống Lẫm đâu rồi?” Tiến sĩ Cook hỏi.
“Đi rồi.” Chu Ngự trả lời.
Tiến sĩ Cook lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Chu Ngự “Chẳng lẽ các người cứ để hắn đi ngon ơ như vậy sao?”
“Tiến sĩ Cook, Tống Lẫm là sinh vật cấp S, chúng tôi căn bản không phải là đối thủ của hắn.” Giọng nói Chu Ngự hơi cao.
Tiến sĩ Cook lập tức rút khẩu súng bên hông ra chỉa về phía Chu Ngự “Vậy còn con sinh vật cấp S được anh nuôi dưỡng đâu rồi?”
Một giây kế tiếp, Mặc Dạ đã xuất hiện ngay sau lưng tiến sĩ Cook vặn trật khớp cổ tay của ả, rồi nhanh chóng tháo rời khẩu súng của ả ra.
“Ngươi tìm ta à? Ta ở đây nè.”
Tiến sĩ Cook cười khẽ một tiếng, ả nâng cổ tay bị bẻ gãy của mình lên rồi nhẹ nhàng lắc lắc vài cái, cổ tay liền tự động phục hồi lại như cũ.
Chu Ngự và Ngô Vận kinh ngạc nhìn một màn đặc sắc này.
“Không chỉ riêng Đồ Lâm phát minh ra loại bệnh độc kia đâu, nghiên cứu của tôi còn tiến xa hơn gã nhiều.” Tiến sĩ Cook cúi người nhặt khẩu súng lên rồi nhanh chóng lắp ráp lại “Ít nhất… Tôi không có dựa vào Đế Hân mà cũng có thể vững vàng nắm giữ được sức mạnh của chính mình.”
Chu Ngự cảm thấy không ổn, đáng lẽ ra lúc nãy anh nên bảo Mặc Dạ rời đi ngay.
Tiến sĩ Cook nhìn về phía Mặc Dạ, trên mặt ả không có biểu tình gì, giống như một con rô bốt vô tri vô giác “Nếu như nhóc chịu làm một đứa bé ngoan thì ta sẽ để cho nhóc ở bên cạnh chủ nhân của mình. Đi thôi, trở về căn cứ.”
Lúc tiến sĩ Cook mở cửa xe ra, lúc này Chu Ngự và Ngô Vận mới phát hiện bác sĩ Daniel đang ngồi cùng xe với tiến sĩ Cook.
“Mịa…” Ngô Vận nhỏ giọng chửi thề “Daniel là người của tiến sĩ Cook!”
Chu Ngự nhìn Mặc Dạ, ở trong lòng hỏi: Bác sĩ Daniel là kẻ đã ám sát Tống Trí?
Mặc Dạ gật đầu.
Chu Ngự thầm hít sâu một hơi, nghĩ đến việc mỗi cuộc giải phẫu não của Chu Thanh trước đó đều do bác sĩ Daniel phụ trách thì không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
“Chúng ta đi thôi.” Ngô Vân bế Tống Trí lên đặt vào chỗ ngồi phía sau “Chu Thanh và Lí Khiêm bọn họ đều đang chờ chúng ta trở về.”
“Ừ.”
Vì Chu Thanh, Chu Ngự phải trở về. Nhưng anh cũng biết rõ, chuyến trở về căn cứ lần này, rất có thể tiến sĩ Cook sẽ lợi dụng Chu Thanh để uy hiếp anh.
Biện pháp tốt nhất là tìm cơ hội đưa Chu Thanh ra khỏi căn cứ. Nhưng mà… Nếu là kẻ địch của tập đoàn Cự Lực thì cũng đồng nghĩa với việc không thể trở về thế giới loài người.
Đoàn xe một đường thẳng tiến về căn cứ, bên trong buồng xe là mảnh tĩnh lặng.
Ngô Vận lái xe, mắt nhìn về phía trước, bóng đổ của cây cổ thụ từng cái lướt qua trên gò má của hắn.
“Tôi đột nhiên cảm thấy… Sinh vật cấp S chẳng là gì, bọn người như tiến sĩ Cook và Đồ Lâm kia… mới quái vật chân chính.”
Ngô Vận mở miệng nói.
“Anh đang lo lắng sau khi trở về căn cứ thì tiến sĩ Cook sẽ làm gì tôi à?” Mặc Dạ nghiêng người về trước hỏi.
“Dĩ nhiên! Ngươi nhìn cái cách bọn họ đối xử với Tống Trí ra sao thì biết! Ngay cả người của mình mà cũng vô tình như vậy thì huống chi là ngươi chứ? Ta có cảm giác, ngươi và Chu Ngự rồi sẽ giống như Tống Trí và Tống Lẫm.”
“Sẽ không. Tôi và Tống Lẫm không giống nhau. Tôi sẽ không đẩy Chu Ngự vào chỗ nguy hiểm.” Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên nhìn vết đạn trên thái dương của Tống Trí “Bắn chết Tống Trí là loại đạn bình thường, cũng không phải là thần kinh độc tố.”
“Phải không… Ta biết… Bọn chúng dùng tủy dịch của Tống Trí để phong ấn sức mạnh của Tống Lẫm, nếu như sử dụng thần kinh độc tố thì sẽ gây ô nhiễm cho tủy dịch của Tống Trí. Bọn chúng còn muốn lợi dụng thi thể của Tống Trí để làm gì nữa?!” Ngô Vận vỗ một phát vào vô lăng “Nếu sớm biết như thế thì không bằng để cho Tống Lẫm đưa Tống Trí đi!”
“Có lẽ mục đích của tập đoàn Cự Lực là như vậy, nhưng tôi tin tưởng… Tống Trí nhờ chúng ta đem thi thể của ông ấy về căn cứ thì chắc chắn là đã có sắp xếp trước!” Chu Ngự nói.
“Các người còn nhớ lúc Tống Trí muốn Tống Lẫm trở về căn cứ để cứu ‘chú nhỏ’ không? Vậy thì ‘chú nhỏ’ đó là ai? Mục đích của Tống Trí không hẳn là đưa thi thể của hắn về căn cứ mà là muốn giao tận tay cho người kia.” Mặc Dạ suy đoán.