“Tiến sĩ Khương sẽ tới đây một chuyến thoy.” Mặc Dạ nhìn Chu Ngự với ánh mắt hài hước, anh liền biết tỏng ý đồ của y.
Bọn họ phải nghĩ cách lấy được món đồ ở chỗ tiến sĩ Khương dưới sự theo dõi chặt chẽ của căn cứ.
“Cái thằng nhóc nhà mi muốn đè ông đây, mơ đẹp ghê.” Chu Ngự bỗng lộ ra biểu tình tức giận khó nén, chợt đẩy bả vai Mặc Dạ ra rồi xoay người ép y lên tường.
“Chẳng lẽ anh muốn đè lại em à? Nhưng anh không phải là đối thủ của em nha!” Mặc Dạ ngoẹo đầu, sự chế giễu trong ánh mắt kia khiến người ta chỉ muốn thụi cho y một cú.
Chu Ngự vươn tay bóp lấy cằm Mặc Dạ, thoạt nhìn có chút thô bạo rồi bất chợt hôn lên.
Đầu lưỡi và đôi môi va chạm vào nhau chả khác gì một trận đánh quyết liệt, sức hôn của Chu Ngự mạnh mẽ như muốn siết chặt cổ đối phương, nhưng ngay tại lúc hung bạo nhất liền biến thành nhẹ nhàng.
Mặc Dạ trợn to hai mắt, hơi có chút kinh ngạc, nhưng khoái cảm rất nhanh nhấn chìm toàn bộ đầu óc của y, y cố nén xung động của thân thể vì biết rõ với sức mạnh của bản thân thì chắc chắn sẽ làm tổn thương Chu Ngự. Nhưng niềm khát vọng bên trong cơ thể ngày một điên cuồng bành trướng, lí trí không tới một giây liền tan vỡ, y xoay người đảo khách thành chủ áp Chu Ngự lên tường.
Xương sống suýt chút nữa bị đè gãy, Chu Ngự bị Mặc Dạ hôn điên cuồng đến nỗi không thể không ngửa đầu lên, trong giờ phút này anh mới nhận ra mình đã đốt một mồi lửa lớn rồi.
Tiếng bước chân của tiến sĩ Khương ngày càng gần làm cho Chu Ngự nóng nảy không thôi. Mục đích của anh không phải làm cho Mặc Dạ nổi điên mà là…
Chu Ngự giơ tay lên đang muốn đẩy y ra nhưng Mặc Dạ tuyệt không để cho Chu Ngự có cơ hội đó, y đan xen mười ngón của mình vào với Chu Ngự rồi hung hăng đặt lên tường. Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên hoàn toàn ngậm lấy môi Chu Ngự, đầu gối của y hung hãn chen vào giữa hai chân muốn nâng đùi phải của anh lên.
Mịa! Mịa! Mau bình tĩnh lại coi cái thằng nhóc này!
Chu Ngự biết rõ Mặc Dạ có thể cảm ứng được tiếng mắng chửi của anh nhưng y lại giả bộ mắt điếc tai ngơ sống chết hôn anh thêm sâu hơn, tựa như một đứa trẻ phát hiện một vùng cấm địa mới, bị ma xui quỷ khiến mở tung cánh cửa kia ra, buông thả toàn bộ sự tham lam của bản thân.
Chu Ngự không thể không lo lắng, anh tuyệt đối không muốn bản thân trở thành người đầu tiên ngoẻo trong căn cứ vì một lí do ngớ ngẩn, hôn môi đến chết.
Trong lúc Chu Ngự cố gắng đẩy ra Mặc Dạ thì y liền buông ra lùi lại, anh còn tưởng Mặc Dạ đã tỉnh táo lại thì đột nhiên chồm tới cắn một phát vào cổ anh.
Chu Ngự cảm nhận được một cơn đau truyền đến từ nơi cổ, Mặc Dạ đang dùng sức hút máu anh, không hề biết tiết chế một chút nào, ngược lại thêm càng rỡ điên cuồng, giống như muốn nuốt chửng Chu Ngự vào bụng.
Nhiệt độ xung quanh hai người ngày càng tăng, Chu Ngự cảm thấy máu từ trong huyết quản như muốn nổ tung văng hết ra ngoài.
Chu Ngự không biết lấy sức mạnh ở đâu đẩy Mặc Dạ ra, thoát khỏi sự kiềm kẹp của y.
Mặc Dạ nhẹ nhàng liếm đôi môi của mình, đôi mắt kia sâu hoắm không thấy đáy, tựa như sự mời gọi cám dỗ đến từ chết chóc,
Chu Ngự lạnh lùng nhìn y, Mặc Dạ lại tiến lên phía trước. Chu Ngự liền trực tiếp co giò đạp thẳng vào bụng y.
Quả quyết và sắc bén.
Mặc Dạ lảo đảo lui về sau hai bước, vừa vặn đụng phải tiến sĩ Khương đang đứng phía sau, hại hắn té ngã ra đất.
“Tiến sĩ Khương, anh không sao chứ?” Chu Ngự liền muốn chạy tới đỡ hắn dậy, tiến sĩ Khương xua tay tự đứng lên.
“Tôi không sao! Không sao đâu! Hai người đang làm gì đó!” Tiến sĩ Khương lo âu hỏi “Chẳng phải tình cảm giữa hai người rất tốt sao?”
“Tên này điên rồi.” Chu Ngự chỉ Mặc Dạ.
Mặc Dạ cười cười đi về phía tiến sĩ Khương, cách khoảng một cánh tay thì dừng lại “Anh cảm thấy là tôi sẽ bị điên?”
Tiến sĩ Khương nhìn vào đôi mắt lưu ly đen nhánh sâu thẳm kia thì liền cảm thấy bản thân bị mất trọng lực mà chới với, hắn nhanh chóng tỉnh người lại “Từ trên lý thuyết suy ra… Ngươi rất có khả năng sẽ nổi điên.”
Nói xong, tiến sĩ Khương mang theo khuôn mặt đỏ au đi nhanh chân đi tới chỗ hai người bọn họ, xem ra khá là lúng túng nha.
Lúc này tiến sĩ Cook đang đứng trước màn hình theo dõi, nhìn vào hình ảnh xuất hiện trên máy vi tính của Lí Khiêm, cười lạnh “Bọn chúng đúng là chẳng kiêng kị gì.”
Lí Khiêm cũng cười cười không nói.
Tiến sĩ Cook giống như là một người bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cứ cách khoảng mười phút là tới chỗ máy tính của Lí Khiêm xem Chu Ngự và Mặc Dạ đang làm gì.
Thậm chí hôm qua, tiến sĩ Cook còn muốn gắn máy theo dõi ở phòng ngủ của Chu Ngự.
Lí Khiêm chỉ có thể đau đầu nói với đối phương là việc gắn máy theo dõi ở trong căn cứ vốn là chuyện đương nhiên, Chu Ngự và Mặc Dạ sẽ không nghi ngờ gì, nhưng nếu muốn gắn ở trong phòng của hai người họ thì hắn dám cá rằng lúc bọn họ mở cửa vào phòng thì sẽ lập tức phát hiện ra. Đây chính là hành động không có ý nghĩa gì cả.
Tiến sĩ Cook mặt lạnh suy nghĩ hồi lâu, điều này làm cho Lí Khiêm hết sức bất an, không biết lời nói của mình có làm cho tiến sĩ Cook hoài nghi không, nhưng tiến sĩ Cook lại đồng ý với suy nghĩ của hắn.
“Daniel còn chưa có trở về?”
“Tạm thời thì chưa.” Lí Khiêm bình tĩnh trả lời.
Sau khi tiến sĩ Khương rời đi, Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên, khóe môi khẽ cong lên nhìn Chu Ngự rồi cười nhẹ “Có muốn về phòng làm thêm một lần nữa không?”
Nói xong, y liền vươn lưỡi liếm khóe môi của mình, động tác kia nhìn trông giống người mẫu trên mấy tờ tạp chí điện ảnh, vừa hấp dẫn vừa ngây thơ.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Chu Ngự đột nhiên nảy sinh một loại dục vọng muốn chiếm đoạt Mặc Dạ làm của riêng, muốn nhìn vẻ mặt lúc nào cũng mang theo sự cười cợt trêu chọc của y lộ ra biểu tình sợ hãi và yếu đuối.
Anh muốn thân thể của Mặc Dạ vì anh mà rối rắm, muốn nắm trong tay hô hấp của Mặc Dạ, muốn nghe tiếng khóc thút thít và lời nói cầu xin tha thứ của y.
Mặc dù trên mặt của Chu Ngự không có biểu tình gì nhưng sâu tận trong nội tâm của anh lại thầm mắng chính mình có phải bị điên rồi không.
Nụ cười của Mặc Dạ tựa như một đóa hoa anh túc, thiêu đốt toàn bộ lí trí của Chu Ngự.
Cổ họng của Chu Ngự rung động một trận.
Mặc Dạ đi tới móc ngón tay vào trong cổ áo của Chu Ngự, ánh mắt của y tựa như dòng cát chảy qua từng sợi thần kinh của anh, môi của anh, tất cả mọi thứ của anh, trong đầu anh vang lên giọng nói của y.
“Anh vừa nghĩ… Anh muốn làm chuyện đó với em.”
Chu Ngự hung hăng đẩy đối phương ra “Không được tùy tiện đọc suy nghĩ của tôi.”
“Nhưng mà đầu của anh chả khác gì một quyển sách được mở sẵn ra trước mặt em vậy, không muốn đọc cũng khó lắm nha.” Ngón tay của Mặc Dạ móc lấy cổ áo của Chu Ngự, đi tới phòng của bọn họ “Chúng ta hãy làm cho xong chuyện hồi nãy đi!”
Chu Ngự cam đoan Mặc Dạ đã học bậy từ phim điện ảnh.
Chẳng qua là khác với diễn viên nữ quyến rũ trên màn ảnh, Mặc Dạ trông ưu nhã ung dung hơn, không có thấp kém phong lưu, nhưng lại mang theo một loại hấp dẫn đơn thuần, càng không phải nói đến ánh mắt như có ma lực hút hồn người khác của y, giống như muốn trói buộc tất cả của Chu Ngự, cho đến khi nghẹt thở và nát tan.
Chu Ngự cảm thấy hô hấp còn dồn dập hơn so với dĩ vãng, rõ ràng Mặc Dạ đã đứng rất gần anh nhưng anh lại rất muốn chặt chẽ bắt lấy y.
Cửa phòng ngủ vừa mới mở ra, Chu Ngự liền hung hăng đẩy Mặc Dạ vào, y vừa lảo đảo một bước thì liền té lăn trên chiếc giường nhỏ hẹp.
“Trông anh như muốn nuốt em vào bụng í.”
“Chính em ám chỉ tôi làm như vậy mà, không phải sao?” Chu Ngự đè lên người Mặc Dạ, cúi đầu thô bạo hôn y.
Anh biết rõ Mặc Dạ không phải là phụ nữ yếu ớt nên anh không cần phải cố kị gì cả. Nụ hôn của anh cực kỳ phóng túng, không chút kiềm nén nào, thẳng thắng mà nhiệt liệt.
Mặc dù anh dùng sức rất lớn nhưng Mặc Dạ vẫn có thể chống đỡ lên người anh, ngay tại lúc Chu Ngự chạm vào môi của Mặc Dạ thì y liền nhanh chóng xoay người đè anh xuống giường.
“Em nói—-Anh không phải là đối thủ của em.” Ngón tay của Mặc Dạ vuốt ve gò má của Chu Ngự, trên mặt y là nụ cười đắc ý, không bằng nói là cưng chìu “Nhưng anh cũng không cam lòng bị em áp đảo, ở trong lòng anh, giữa em và anh không phải chênh lệch vì thực lực mà là gen của chúng ta.”
“Cho nên?” Chu Ngự thản nhiên nhìn y, đối với anh mà nói, nếu quả thực không đè nổi Mặc Dạ thì coi như xong đi. Có điều sau này anh nhất định sẽ không để cho thằng quỷ nhỏ này được dễ chịu.
Mặc Dạ cúi người xuống nhắm hai mắt lại, mi mắt rũ xuống của hắn mang theo sự yếu ớt gợi cảm, bóng đổ của hàng mi toát lên sự thần bí, phác họa nên hình ảnh động lòng nhất trên cõi đời này, rồi lại không nhìn thấu được ngóc ngách của nó.
Y kề sát trán của mình lên trán của Chu Ngự, trong nháy mắt hình ảnh đó tràn vào đầu của Chu Ngự, quả thực rất có lực trùng kích.
Vô cùng hỗn loạn, điên cuồng, không có một chút kiềm nén nào.
Tựa như sự xâm nhập sâu đến tận cùng, mang theo tính hủy diệt muốn chiếm làm của riêng.
Nhịp tim của Chu Ngự đập liên hồi, mỗi một tế bào đều đang run rẩy không ngớt, anh chưa từng trải qua loại cảm giác như vậy, cho dù là trong tưởng tượng.
Mặc Dạ hôn lên cằm của anh, giọng nói của y như vang vọng từ một nơi nào đó rất sâu trong đầu anh.
“Anh thấy tim mình đập rất nhanh?”
“Anh thấy cơ thể của mình nóng lên?”
Anh có biết rằng từng nhịp thở của mình rất là quyến rũ?”
“Anh có biết rằng thật ra bản thân anh rất hy vọng những hình ảnh trong đầu đó đều trở thành sự thật?”
“Mịa nó! Những thứ này nên hốt hết vào đầu của em đi, không cần cho tôi xem đâu!” Chu Ngự hung hăng đẩy Mặc Dạ một cái, nhưng y vẫn không có nhúc nhích gì.
“Anh có muốn biết tự lúc nào em đã bắt đầu có những ảo tưởng này không?” Ngón tay của Mặc Dạ lướt qua mi mắt của Chu Ngự, giống như là đang vuốt ve hàng mi của anh vậy.
“Tôi không có hứng thú với đề tài này.”
Còn không phải là bởi vì từ lúc thằng nhóc nhà mi xem ba cái phim vớ vẩn kia của Ngô Vận à.
“Không phải đâu.” Mặc Dạ cười một tiếng, y không cho Chu Ngự đọc suy nghĩ mình nữa “Từ khi em nhận ra bản thân chính là sinh vật cấp S và có thể biến thành hình thái của con người.”
Chu Ngự rất muốn văng tục.
“Em sẽ không đè làm anh ở chỗ này đâu. Đây chính là tập đoàn Cự Lực mừ.” Mặc Dạ dùng ngón tay mơn trớn mi cốt của Chu Ngự, đầu lưỡi của y rất có kiên nhẫn liếm mi mắt của anh.
Cảm giác ướt át kia làm cho Chu Ngự không khỏi nuốt nước miếng, khác với vẻ điên cuồng quyết liệt lúc nãy, giờ đây Mặc Dạ trở nên vô cùng dịu dàng và quyến luyến.
Chu Ngự nghiêng mặt đi, thế giới của anh như bị dìm vào một hồ nước. Còn Mặc Dạ thì nhắm mắt lại, hai tay đặt hai bên tai của Chu Ngự, hơi thở của y ngày càng nặng nề, tư thái đó làm cho Chu Ngự cảm thấy nguy hiểm, tựa như y đang chuẩn bị hóa thân thành đợt sóng cuồng nộ nhấn chìm anh.
Cho đến khi hô hấp của Mặc Dạ trở lại bình thường thì anh mới từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt của y vô cùng trong trẻo, Chu Ngự cũng bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt đó.
Mặc Dạ lấy một hộp sắt nhỏ từ trong túi áo ra, quơ quơ trước mặt Chu Ngự “Anh đoán thử xem trong đây có cái gì?”
“Em lấy nó từ chỗ tiến sĩ Khương trong lúc em đụng phải anh ta?” Chu Ngự hỏi.
“Đúng vậy.” Mặc Dạ muốn mở ra coi thử thì phát hiện cái hộp này có cài chức năng khóa nhận diện, ví dụ như là dấu vân tay hay là võng mạc thì mới có thể mở được.
Tất nhiên với năng lực của Mặc Dạ thì có thể dễ dàng mở ra, chẳng qua không tránh khỏi bị hư hại bên ngoài, cũng không đảm bảo đồ vật bên trong có bị xui lây theo không.
Đó là vật mà Tống Trí cho dù chết vẫn muốn đưa cho tiến sĩ Khương, vì thế tuyệt không thể để nó bị hư hại.
“Không cần mở ra đâu.” Chu Ngự nói.
“Chẳng qua em chỉ tò mò chút thoy.” Mặc Dạ bỏ cái hộp vào trong túi.
“Có vài thứ không chỉ vì tò mò là có thể đi dòm ngó được.”
“Em biết. Có điều Chu Ngự à, anh nói xem chúng ta có thể rời khỏi tập đoàn Cự Lực và đi tìm cuộc sống chân chính thuộc về chúng ta?” Mặc Dạ nửa trêu đùa hỏi.
“Nhưng trước mắt có quá nhiều khó khăn, đầu tiên là tập đoàn Cự Lực lấy cấp dưới cũ của anh ra uy hiếp, mà con gái của Ngô Vận cũng đang ở trong tay bọn họ, cứ coi như tôi không quan tâm đến cấp dưới cũ đi bỏ trốn, nhưng bọn họ biết quan hệ giữa tôi và Ngô Vận, chắc chắn sẽ lôi hai cha con anh ta vào tình cảnh nguy hiểm.”
“Vậy thì anh có biết hôm nay tiến sĩ Cook rút hơn một bịch máu của em không?” Mặc Dạ lộ ra biểu tình ủy khuất.
“Cô ta lấy máu của em để làm gì?” Chu Ngự đứng lên, lông mày nhíu chặt. Tiến sĩ Cook chính là một kẻ điên hàng xịn.
“Dựa theo lời nói của Tống Lẫm thì em suy đoán ả ta đại khái là muốn dùng máu của em để chế tạo ra một vài chiến binh cao cấp.” Mặc Dạ vươn ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình, y câu thông với Tống Lẫm hoàn toàn không dựa vào ngôn ngữ hay có bất kì giới hạn nào.
“Giống như tôi?”
“Anh chính là một ví dụ thành công điển hình mà tiến sĩ Cook muốn hướng tới, có điều trước mắt thì bọn chúng chưa nhận ra, chỉ cho rằng anh miễn dịch với vi khuẩn ở đây mà thôi.”
“Cho nên chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Trước hết anh đừng có lo lắng quá, tiến sĩ Cook không thể làm ăn được gì từ máu của em đâu, bởi vì máu của em đã bị tủy dịch của anh lây nhiễm rồi, trừ anh ra thì không ai có thể dùng máu của em để chế tạo ra chiến binh siêu cấp gì hết, chính là sự khác biệt giữa gen của chủng loài.”
“Còn gì nữa không?” Chu Ngự rất hưởng thụ giây phút trò chuyện thoải mái và gần gũi với Mặc Dạ, mỗi một lần nói chuyện là hơi thở ấm áp của Mặc Dạ lại lướt qua gò má của anh.
“Anh phải nhanh chóng học cách điều khiển năng lực của mình.”
“Ý em là những âm thanh hỗn loạn trong đầu tôi?”
“Không, cũng giống như em có thể thao túng sinh vật có cấp bậc thấp hơn thôi.” Ánh mắt Mặc Dạ sâu thẳm.
Trái tim của Chu Ngự đột nhiên nảy lên “Em nói gì? Ý của em là tôi cũng có thể giống như Đồ Lâm thao túng những sinh vật khác?”
“Đúng vậy, Đồ Lâm là bị Hoa Thược Dược Tử Vong lây nhiễm, nhưng anh thì lại khác, trong anh có chảy dòng máu của em, nói cách khác, anh có được sức mạnh của sinh vật cấp S. Đừng có lãng phí nha. Anh cũng không bị ‘tủy dịch’ phong ấn lại giống như em.” Mặc Dạ cong môi cười đểu.
“Nhưng chưa có học đi bộ thì làm sao học chạy được.” Chu Ngự là một người theo chủ nghĩa thực tế, sức mạnh của Mặc Dạ cao hơn Hoa Thược Dược Tử Vong gấp nhiều lần. Đồ Lâm có thể thao túng sức mạnh của Hoa Thược Dược Tử Vong nhưng chưa chắn anh có thể điều khiển được sức mạnh của Mặc Dạ.
“Em sẽ giúp anh, chúng ta sẽ tập đi từng bước một.”
“Nhưng còn vật mà tiến sĩ Khương muốn chúng ta đưa cho Tống Lẫm thì sao? Tiến sĩ Cook sẽ không nghĩ rằng chúng ta đã biết Chu Thanh ở cùng với Tống Lẫm. Cô ta chắn chắn sẽ nhốt chúng ta ở trong căn cứ, không cho chúng ta có bất kì cơ hội nào tiếp xúc với Tống Lẫm. Cô ta hẳn sẽ để cho chúng ta hiểu lầm là Chu Thanh vẫn còn nằm trong tay bọn họ. Nếu như chúng ta không thể ra ngoài thì làm sao gửi món đồ này đi được?”
“Vậy thì chúng ta cứ giả vờ coi như không biết gì, hết Tống Trí bị coi là vi khuẩn phá hoại căn cứ này rồi lại đến em và anh. Muốn giao đồ vật cho một người thì không nhất thiết phải gặp mặt nhau, đừng quên nơi đây chính là Nibelungen.”
Chu Ngự trừng lớn hai mắt, nhất thời hiểu ra ý đồ của Mặc Dạ.
“Bây giờ em sẽ dạy cho anh bài học đầu tiên, đó là làm thế nào để loại trừ âm thanh anh không muốn nghe và tìm đến âm thanh mà anh muốn nghe.” Mặc Dạ ngồi dậy cởi nút cổ áo rằn ri ra, khẽ giật giật cái cổ, động tác kia trông quyến rũ muốn chớt.
Chu Ngự trực tiếp nằm trên gối đầu, ngước mắt nhìn đối phương, dù sao những gì anh nghĩ trong đầu đều không qua mắt được Mặc Dạ, không bằng cứ thẳng thắn thưởng thức.
Mặc Dạ vẫy vẫy tay “Hãy đi vào trong đầu của em, nhìn xem cách em làm để lọc những âm thanh này.”
Chu Ngự chăm chú nhìn vào ánh mắt của Mặc Dạ, thật sâu, giống như đang đi ở trong một lối đi bước sang thế giới khác, anh để cho suy nghĩ của bản thân từ từ chìm đắm vào, tiến đến một thế giới mới, nơi này có rất nhiều âm thanh, so với những âm thanh mà Chu Ngự đã tiếp xúc còn phức tạp hơn, càng huyên náo, ồn ào, càng thêm điên cuồng, nhưng Mặc Dạ chỉ nhẹ nhàng tróc một chút thì những âm thanh bén nhọn nhất liền biến mất, chỉ chừa lại sự hỗn độn. Tiếp theo, lại có thêm âm thanh bị gạc ra, cứ nối tiếp cho đến khi chỉ còn lại âm thanh hài hòa.
Theo chân những âm thanh hài hòa này đi xa, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất âm thanh thuộc về Chu Ngự trong đầu của Mặc Dạ.
Đây là lần đầu tiên Chu Ngự nghe âm thanh của chính mình từ góc độ của Mặc Dạ.
Đó là cởi bỏ sự cứng ngắc của bề ngoài, thể hiện sự quyến luyến tràn đầy của người thiếu niên trước mắt này.
“Anh nhìn đi, điều này cũng dễ làm lắm.” Mặc Dạ nghiêng đầu, cổ của y rất dài, đường cong ưu mỹ dẻo dai, trong khoảnh khắc kia Chu Ngự có xúc động muốn nhào tới cắn một phát, hủy diệt sự mỹ lệ đó.
“Em thích cảm giác này của anh.” Mặc Dạ nói.
Chu Ngự nâng đầu gối hung hăng thụi đối phương một cú “Đã nói rồi, có nhiều chuyện cứ giữ trong đầu đi, không cần phải nói huỵch toẹt ra thế đâu, cũng không cần phải thông báo cho tôi biết.”
“Được rồi, được rồi, tối nay sẽ không giúp anh nữa, tự anh ngủ đi nha.”
“Em không cần nằm xuống đây? Hay là em đang hoài niệm cái giường lớn ở trong phòng kính kia?”
Mặc Dạ cười.
“Em không cần nằm xuống cũng có thể ngủ được, nơi nào có anh thì nơi đó chính là thoải mái nhất.”
“Vậy thì tôi ngủ đây.” Chu Ngự nhắm mắt lại.
Giống như những gì Mặc Dạ vừa làm lúc nãy, anh từ từ lọc hết toàn bộ âm thanh đang léo nhéo ở trong đầu ra.
Còn Mặc Dạ đang ngồi ở mép giường bỗng dừng một chút.
Bởi vì y cảm nhận được Chu Ngự đã tróc hết tất cả âm thanh ra ngoài, chỉ lựa chọn lắng nghe một mình âm thanh của y.
Ngủ ngon. Mặc Dạ thầm nói ở trong lòng.
Y cúi người hôn lên đôi môi của Chu Ngự.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn xe của Daniel trở lại. Bọn họ mang theo tin tức Daniel lọt vào cái bẫy do Tống Trí bày ra, còn kho hàng cất giữ máu của Tống Trí chỉ là mồi nhử. Khi những người đứng canh bên ngoài vì không thể liên lạc được với bên trong nên mới cho nổ tung cửa, lúc bước vào thì nhìn thấy Daniel và những đội viên đi theo đã chết vì ngạt thở.
Tiến sĩ Cook siết chặt quả đấm, khi Hàn Lật Đẳng đi tới giở tấm vải trắng che xác của Daniel lên để xác nhận thi thể thì Cook hừ lạnh một tiếng.
“Đúng là cái đồ vô dụng.”
Vì thế, vị lãnh đạo kế nhiệm căn cứ số năm cũng đã chết.
Thời gian ăn trưa, Ngô Vận vẫn ngồi chung với Chu Ngự như cũ, bọn họ nhỏ giọng thảo luận.
“Daniel chết rồi, không biết ai sẽ là người lãnh đạo kế tiếp đây?” Ngô Vận nhíu mày.
“Bây giờ tiến sĩ Cook đều mang lòng nghi ngờ với tất cả mọi người ở đây, cô ta sẽ không bầu một người lãnh đạo mới nữa đâu.” Chu Ngự đáp lại.
“Daniel đã chết, mặc dù tôi có chút sảng khoái… nhưng cũng lo lắng một chuyện…” Ngô Vận chơi đùa với cái bật lửa tinh xảo trong tay.
“Anh đang lo lắng cho Chu Thanh… Lỡ như khối u trong đầu em ấy đột nhiên tái phát, thì không còn người nào có thể tiến hành phẫu thuật cho em ấy chuyện nghiệp chuẩn xác như Daniel.”
“Cậu nói xem… Có phải tất cả những người tài giỏi đều được tập đoàn Cự Lực đào tạo ra?”
“Dĩ nhiên là không phải, chẳng lẽ anh thì không?” Chu Ngự hỏi ngược lại.
“Cho nên tôi coi như ưu tú à?”
“Sống đến bây giờ mà không phải coi là ưu tú thì là gì?” Chu Ngự cúi đầu tiếp tục ăn khay cơm được phân phát đều như mọi người.
Trong lúc này, Chu Thanh đang phối hợp nghiên cứu với tiểu đội của giáo sư Trần bỗng nhiên từ bên kính hiển vi té xuống đất.
“Giáo sư Chu! Giáo sư Chu anh sao rồi!”
“Mau đỡ anh ta dậy!”
Chu Thanh nhìn trần nhà sáng ngời, thế giới đang quay tròn điên cuồng, cậu giơ tay lên che lại nơi mà mình đã làm phẫu thuật qua, chỗ đó rất đau đớn, giống như xương cốt bị vỡ vụn ra vậy.
Chu Thanh được đỡ dậy ngồi trên ghế, những nghiên cứu viên khác đưa cốc nước ấm đến cho cậu.
Bên tai cậu vang lên giọng nói quen thuộc.
“—Tới bên cạnh ta… Tới bên cạnh ta…”
Trước mắt Chu Thanh hiện lên một cây đại thụ to lớn kết nối giữa trời và đất, mọi suy nghĩ lẫn hô hấp của cậu như bị người ấy mang đi.
Những người xung quanh xúm lại kêu gào tên cậu nhưng Chu Thanh lại không nghe thấy được gì.
Cho đến khi Tống Lẫm đi tới bên cạnh, giơ tay áp lên đỉnh đầu của Chu Thanh.
“Khối u trong đầu anh ta lại tái phát.” Giọng nói trong trẻo của Tống Lẫm vang lên.
“Cái gì… Tôi cứ nghĩ là bệnh tình của cậu ấy đã tốt hơn rồi… Còn tưởng rằng trình độ khoa học kỹ thuật của tập đoàn Cự Lực đã có thể chữa trị được khối u não…” Giáo sư Trần lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Không phải như vậy đâu. Sở dĩ anh ta bình yên vô sự ở Nibelungen là vì Thủy Tổ Ymir đã dùng năng lực của mình từ góc độ kiểm soát tế bào ngăn chặn sự phát triển của khối u. Nhưng bây giờ Thủy tổ Ymir đã quá yếu, căn bản không thể tiếp tục tiến hành thần giao cách cảm để khống chế khối u trong đầu anh ta nữa.” Tống Lẫm trả lời.
===Hết chương 79===
Bọn họ phải nghĩ cách lấy được món đồ ở chỗ tiến sĩ Khương dưới sự theo dõi chặt chẽ của căn cứ.
“Cái thằng nhóc nhà mi muốn đè ông đây, mơ đẹp ghê.” Chu Ngự bỗng lộ ra biểu tình tức giận khó nén, chợt đẩy bả vai Mặc Dạ ra rồi xoay người ép y lên tường.
“Chẳng lẽ anh muốn đè lại em à? Nhưng anh không phải là đối thủ của em nha!” Mặc Dạ ngoẹo đầu, sự chế giễu trong ánh mắt kia khiến người ta chỉ muốn thụi cho y một cú.
Chu Ngự vươn tay bóp lấy cằm Mặc Dạ, thoạt nhìn có chút thô bạo rồi bất chợt hôn lên.
Đầu lưỡi và đôi môi va chạm vào nhau chả khác gì một trận đánh quyết liệt, sức hôn của Chu Ngự mạnh mẽ như muốn siết chặt cổ đối phương, nhưng ngay tại lúc hung bạo nhất liền biến thành nhẹ nhàng.
Mặc Dạ trợn to hai mắt, hơi có chút kinh ngạc, nhưng khoái cảm rất nhanh nhấn chìm toàn bộ đầu óc của y, y cố nén xung động của thân thể vì biết rõ với sức mạnh của bản thân thì chắc chắn sẽ làm tổn thương Chu Ngự. Nhưng niềm khát vọng bên trong cơ thể ngày một điên cuồng bành trướng, lí trí không tới một giây liền tan vỡ, y xoay người đảo khách thành chủ áp Chu Ngự lên tường.
Xương sống suýt chút nữa bị đè gãy, Chu Ngự bị Mặc Dạ hôn điên cuồng đến nỗi không thể không ngửa đầu lên, trong giờ phút này anh mới nhận ra mình đã đốt một mồi lửa lớn rồi.
Tiếng bước chân của tiến sĩ Khương ngày càng gần làm cho Chu Ngự nóng nảy không thôi. Mục đích của anh không phải làm cho Mặc Dạ nổi điên mà là…
Chu Ngự giơ tay lên đang muốn đẩy y ra nhưng Mặc Dạ tuyệt không để cho Chu Ngự có cơ hội đó, y đan xen mười ngón của mình vào với Chu Ngự rồi hung hăng đặt lên tường. Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên hoàn toàn ngậm lấy môi Chu Ngự, đầu gối của y hung hãn chen vào giữa hai chân muốn nâng đùi phải của anh lên.
Mịa! Mịa! Mau bình tĩnh lại coi cái thằng nhóc này!
Chu Ngự biết rõ Mặc Dạ có thể cảm ứng được tiếng mắng chửi của anh nhưng y lại giả bộ mắt điếc tai ngơ sống chết hôn anh thêm sâu hơn, tựa như một đứa trẻ phát hiện một vùng cấm địa mới, bị ma xui quỷ khiến mở tung cánh cửa kia ra, buông thả toàn bộ sự tham lam của bản thân.
Chu Ngự không thể không lo lắng, anh tuyệt đối không muốn bản thân trở thành người đầu tiên ngoẻo trong căn cứ vì một lí do ngớ ngẩn, hôn môi đến chết.
Trong lúc Chu Ngự cố gắng đẩy ra Mặc Dạ thì y liền buông ra lùi lại, anh còn tưởng Mặc Dạ đã tỉnh táo lại thì đột nhiên chồm tới cắn một phát vào cổ anh.
Chu Ngự cảm nhận được một cơn đau truyền đến từ nơi cổ, Mặc Dạ đang dùng sức hút máu anh, không hề biết tiết chế một chút nào, ngược lại thêm càng rỡ điên cuồng, giống như muốn nuốt chửng Chu Ngự vào bụng.
Nhiệt độ xung quanh hai người ngày càng tăng, Chu Ngự cảm thấy máu từ trong huyết quản như muốn nổ tung văng hết ra ngoài.
Chu Ngự không biết lấy sức mạnh ở đâu đẩy Mặc Dạ ra, thoát khỏi sự kiềm kẹp của y.
Mặc Dạ nhẹ nhàng liếm đôi môi của mình, đôi mắt kia sâu hoắm không thấy đáy, tựa như sự mời gọi cám dỗ đến từ chết chóc,
Chu Ngự lạnh lùng nhìn y, Mặc Dạ lại tiến lên phía trước. Chu Ngự liền trực tiếp co giò đạp thẳng vào bụng y.
Quả quyết và sắc bén.
Mặc Dạ lảo đảo lui về sau hai bước, vừa vặn đụng phải tiến sĩ Khương đang đứng phía sau, hại hắn té ngã ra đất.
“Tiến sĩ Khương, anh không sao chứ?” Chu Ngự liền muốn chạy tới đỡ hắn dậy, tiến sĩ Khương xua tay tự đứng lên.
“Tôi không sao! Không sao đâu! Hai người đang làm gì đó!” Tiến sĩ Khương lo âu hỏi “Chẳng phải tình cảm giữa hai người rất tốt sao?”
“Tên này điên rồi.” Chu Ngự chỉ Mặc Dạ.
Mặc Dạ cười cười đi về phía tiến sĩ Khương, cách khoảng một cánh tay thì dừng lại “Anh cảm thấy là tôi sẽ bị điên?”
Tiến sĩ Khương nhìn vào đôi mắt lưu ly đen nhánh sâu thẳm kia thì liền cảm thấy bản thân bị mất trọng lực mà chới với, hắn nhanh chóng tỉnh người lại “Từ trên lý thuyết suy ra… Ngươi rất có khả năng sẽ nổi điên.”
Nói xong, tiến sĩ Khương mang theo khuôn mặt đỏ au đi nhanh chân đi tới chỗ hai người bọn họ, xem ra khá là lúng túng nha.
Lúc này tiến sĩ Cook đang đứng trước màn hình theo dõi, nhìn vào hình ảnh xuất hiện trên máy vi tính của Lí Khiêm, cười lạnh “Bọn chúng đúng là chẳng kiêng kị gì.”
Lí Khiêm cũng cười cười không nói.
Tiến sĩ Cook giống như là một người bị mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cứ cách khoảng mười phút là tới chỗ máy tính của Lí Khiêm xem Chu Ngự và Mặc Dạ đang làm gì.
Thậm chí hôm qua, tiến sĩ Cook còn muốn gắn máy theo dõi ở phòng ngủ của Chu Ngự.
Lí Khiêm chỉ có thể đau đầu nói với đối phương là việc gắn máy theo dõi ở trong căn cứ vốn là chuyện đương nhiên, Chu Ngự và Mặc Dạ sẽ không nghi ngờ gì, nhưng nếu muốn gắn ở trong phòng của hai người họ thì hắn dám cá rằng lúc bọn họ mở cửa vào phòng thì sẽ lập tức phát hiện ra. Đây chính là hành động không có ý nghĩa gì cả.
Tiến sĩ Cook mặt lạnh suy nghĩ hồi lâu, điều này làm cho Lí Khiêm hết sức bất an, không biết lời nói của mình có làm cho tiến sĩ Cook hoài nghi không, nhưng tiến sĩ Cook lại đồng ý với suy nghĩ của hắn.
“Daniel còn chưa có trở về?”
“Tạm thời thì chưa.” Lí Khiêm bình tĩnh trả lời.
Sau khi tiến sĩ Khương rời đi, Mặc Dạ nghiêng mặt sang một bên, khóe môi khẽ cong lên nhìn Chu Ngự rồi cười nhẹ “Có muốn về phòng làm thêm một lần nữa không?”
Nói xong, y liền vươn lưỡi liếm khóe môi của mình, động tác kia nhìn trông giống người mẫu trên mấy tờ tạp chí điện ảnh, vừa hấp dẫn vừa ngây thơ.
Ngay trong khoảnh khắc đó, Chu Ngự đột nhiên nảy sinh một loại dục vọng muốn chiếm đoạt Mặc Dạ làm của riêng, muốn nhìn vẻ mặt lúc nào cũng mang theo sự cười cợt trêu chọc của y lộ ra biểu tình sợ hãi và yếu đuối.
Anh muốn thân thể của Mặc Dạ vì anh mà rối rắm, muốn nắm trong tay hô hấp của Mặc Dạ, muốn nghe tiếng khóc thút thít và lời nói cầu xin tha thứ của y.
Mặc dù trên mặt của Chu Ngự không có biểu tình gì nhưng sâu tận trong nội tâm của anh lại thầm mắng chính mình có phải bị điên rồi không.
Nụ cười của Mặc Dạ tựa như một đóa hoa anh túc, thiêu đốt toàn bộ lí trí của Chu Ngự.
Cổ họng của Chu Ngự rung động một trận.
Mặc Dạ đi tới móc ngón tay vào trong cổ áo của Chu Ngự, ánh mắt của y tựa như dòng cát chảy qua từng sợi thần kinh của anh, môi của anh, tất cả mọi thứ của anh, trong đầu anh vang lên giọng nói của y.
“Anh vừa nghĩ… Anh muốn làm chuyện đó với em.”
Chu Ngự hung hăng đẩy đối phương ra “Không được tùy tiện đọc suy nghĩ của tôi.”
“Nhưng mà đầu của anh chả khác gì một quyển sách được mở sẵn ra trước mặt em vậy, không muốn đọc cũng khó lắm nha.” Ngón tay của Mặc Dạ móc lấy cổ áo của Chu Ngự, đi tới phòng của bọn họ “Chúng ta hãy làm cho xong chuyện hồi nãy đi!”
Chu Ngự cam đoan Mặc Dạ đã học bậy từ phim điện ảnh.
Chẳng qua là khác với diễn viên nữ quyến rũ trên màn ảnh, Mặc Dạ trông ưu nhã ung dung hơn, không có thấp kém phong lưu, nhưng lại mang theo một loại hấp dẫn đơn thuần, càng không phải nói đến ánh mắt như có ma lực hút hồn người khác của y, giống như muốn trói buộc tất cả của Chu Ngự, cho đến khi nghẹt thở và nát tan.
Chu Ngự cảm thấy hô hấp còn dồn dập hơn so với dĩ vãng, rõ ràng Mặc Dạ đã đứng rất gần anh nhưng anh lại rất muốn chặt chẽ bắt lấy y.
Cửa phòng ngủ vừa mới mở ra, Chu Ngự liền hung hăng đẩy Mặc Dạ vào, y vừa lảo đảo một bước thì liền té lăn trên chiếc giường nhỏ hẹp.
“Trông anh như muốn nuốt em vào bụng í.”
“Chính em ám chỉ tôi làm như vậy mà, không phải sao?” Chu Ngự đè lên người Mặc Dạ, cúi đầu thô bạo hôn y.
Anh biết rõ Mặc Dạ không phải là phụ nữ yếu ớt nên anh không cần phải cố kị gì cả. Nụ hôn của anh cực kỳ phóng túng, không chút kiềm nén nào, thẳng thắng mà nhiệt liệt.
Mặc dù anh dùng sức rất lớn nhưng Mặc Dạ vẫn có thể chống đỡ lên người anh, ngay tại lúc Chu Ngự chạm vào môi của Mặc Dạ thì y liền nhanh chóng xoay người đè anh xuống giường.
“Em nói—-Anh không phải là đối thủ của em.” Ngón tay của Mặc Dạ vuốt ve gò má của Chu Ngự, trên mặt y là nụ cười đắc ý, không bằng nói là cưng chìu “Nhưng anh cũng không cam lòng bị em áp đảo, ở trong lòng anh, giữa em và anh không phải chênh lệch vì thực lực mà là gen của chúng ta.”
“Cho nên?” Chu Ngự thản nhiên nhìn y, đối với anh mà nói, nếu quả thực không đè nổi Mặc Dạ thì coi như xong đi. Có điều sau này anh nhất định sẽ không để cho thằng quỷ nhỏ này được dễ chịu.
Mặc Dạ cúi người xuống nhắm hai mắt lại, mi mắt rũ xuống của hắn mang theo sự yếu ớt gợi cảm, bóng đổ của hàng mi toát lên sự thần bí, phác họa nên hình ảnh động lòng nhất trên cõi đời này, rồi lại không nhìn thấu được ngóc ngách của nó.
Y kề sát trán của mình lên trán của Chu Ngự, trong nháy mắt hình ảnh đó tràn vào đầu của Chu Ngự, quả thực rất có lực trùng kích.
Vô cùng hỗn loạn, điên cuồng, không có một chút kiềm nén nào.
Tựa như sự xâm nhập sâu đến tận cùng, mang theo tính hủy diệt muốn chiếm làm của riêng.
Nhịp tim của Chu Ngự đập liên hồi, mỗi một tế bào đều đang run rẩy không ngớt, anh chưa từng trải qua loại cảm giác như vậy, cho dù là trong tưởng tượng.
Mặc Dạ hôn lên cằm của anh, giọng nói của y như vang vọng từ một nơi nào đó rất sâu trong đầu anh.
“Anh thấy tim mình đập rất nhanh?”
“Anh thấy cơ thể của mình nóng lên?”
Anh có biết rằng từng nhịp thở của mình rất là quyến rũ?”
“Anh có biết rằng thật ra bản thân anh rất hy vọng những hình ảnh trong đầu đó đều trở thành sự thật?”
“Mịa nó! Những thứ này nên hốt hết vào đầu của em đi, không cần cho tôi xem đâu!” Chu Ngự hung hăng đẩy Mặc Dạ một cái, nhưng y vẫn không có nhúc nhích gì.
“Anh có muốn biết tự lúc nào em đã bắt đầu có những ảo tưởng này không?” Ngón tay của Mặc Dạ lướt qua mi mắt của Chu Ngự, giống như là đang vuốt ve hàng mi của anh vậy.
“Tôi không có hứng thú với đề tài này.”
Còn không phải là bởi vì từ lúc thằng nhóc nhà mi xem ba cái phim vớ vẩn kia của Ngô Vận à.
“Không phải đâu.” Mặc Dạ cười một tiếng, y không cho Chu Ngự đọc suy nghĩ mình nữa “Từ khi em nhận ra bản thân chính là sinh vật cấp S và có thể biến thành hình thái của con người.”
Chu Ngự rất muốn văng tục.
“Em sẽ không đè làm anh ở chỗ này đâu. Đây chính là tập đoàn Cự Lực mừ.” Mặc Dạ dùng ngón tay mơn trớn mi cốt của Chu Ngự, đầu lưỡi của y rất có kiên nhẫn liếm mi mắt của anh.
Cảm giác ướt át kia làm cho Chu Ngự không khỏi nuốt nước miếng, khác với vẻ điên cuồng quyết liệt lúc nãy, giờ đây Mặc Dạ trở nên vô cùng dịu dàng và quyến luyến.
Chu Ngự nghiêng mặt đi, thế giới của anh như bị dìm vào một hồ nước. Còn Mặc Dạ thì nhắm mắt lại, hai tay đặt hai bên tai của Chu Ngự, hơi thở của y ngày càng nặng nề, tư thái đó làm cho Chu Ngự cảm thấy nguy hiểm, tựa như y đang chuẩn bị hóa thân thành đợt sóng cuồng nộ nhấn chìm anh.
Cho đến khi hô hấp của Mặc Dạ trở lại bình thường thì anh mới từ từ mở mắt ra.
Ánh mắt của y vô cùng trong trẻo, Chu Ngự cũng bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt đó.
Mặc Dạ lấy một hộp sắt nhỏ từ trong túi áo ra, quơ quơ trước mặt Chu Ngự “Anh đoán thử xem trong đây có cái gì?”
“Em lấy nó từ chỗ tiến sĩ Khương trong lúc em đụng phải anh ta?” Chu Ngự hỏi.
“Đúng vậy.” Mặc Dạ muốn mở ra coi thử thì phát hiện cái hộp này có cài chức năng khóa nhận diện, ví dụ như là dấu vân tay hay là võng mạc thì mới có thể mở được.
Tất nhiên với năng lực của Mặc Dạ thì có thể dễ dàng mở ra, chẳng qua không tránh khỏi bị hư hại bên ngoài, cũng không đảm bảo đồ vật bên trong có bị xui lây theo không.
Đó là vật mà Tống Trí cho dù chết vẫn muốn đưa cho tiến sĩ Khương, vì thế tuyệt không thể để nó bị hư hại.
“Không cần mở ra đâu.” Chu Ngự nói.
“Chẳng qua em chỉ tò mò chút thoy.” Mặc Dạ bỏ cái hộp vào trong túi.
“Có vài thứ không chỉ vì tò mò là có thể đi dòm ngó được.”
“Em biết. Có điều Chu Ngự à, anh nói xem chúng ta có thể rời khỏi tập đoàn Cự Lực và đi tìm cuộc sống chân chính thuộc về chúng ta?” Mặc Dạ nửa trêu đùa hỏi.
“Nhưng trước mắt có quá nhiều khó khăn, đầu tiên là tập đoàn Cự Lực lấy cấp dưới cũ của anh ra uy hiếp, mà con gái của Ngô Vận cũng đang ở trong tay bọn họ, cứ coi như tôi không quan tâm đến cấp dưới cũ đi bỏ trốn, nhưng bọn họ biết quan hệ giữa tôi và Ngô Vận, chắc chắn sẽ lôi hai cha con anh ta vào tình cảnh nguy hiểm.”
“Vậy thì anh có biết hôm nay tiến sĩ Cook rút hơn một bịch máu của em không?” Mặc Dạ lộ ra biểu tình ủy khuất.
“Cô ta lấy máu của em để làm gì?” Chu Ngự đứng lên, lông mày nhíu chặt. Tiến sĩ Cook chính là một kẻ điên hàng xịn.
“Dựa theo lời nói của Tống Lẫm thì em suy đoán ả ta đại khái là muốn dùng máu của em để chế tạo ra một vài chiến binh cao cấp.” Mặc Dạ vươn ngón tay chỉ chỉ vào đầu mình, y câu thông với Tống Lẫm hoàn toàn không dựa vào ngôn ngữ hay có bất kì giới hạn nào.
“Giống như tôi?”
“Anh chính là một ví dụ thành công điển hình mà tiến sĩ Cook muốn hướng tới, có điều trước mắt thì bọn chúng chưa nhận ra, chỉ cho rằng anh miễn dịch với vi khuẩn ở đây mà thôi.”
“Cho nên chúng ta nên làm gì bây giờ?”
“Trước hết anh đừng có lo lắng quá, tiến sĩ Cook không thể làm ăn được gì từ máu của em đâu, bởi vì máu của em đã bị tủy dịch của anh lây nhiễm rồi, trừ anh ra thì không ai có thể dùng máu của em để chế tạo ra chiến binh siêu cấp gì hết, chính là sự khác biệt giữa gen của chủng loài.”
“Còn gì nữa không?” Chu Ngự rất hưởng thụ giây phút trò chuyện thoải mái và gần gũi với Mặc Dạ, mỗi một lần nói chuyện là hơi thở ấm áp của Mặc Dạ lại lướt qua gò má của anh.
“Anh phải nhanh chóng học cách điều khiển năng lực của mình.”
“Ý em là những âm thanh hỗn loạn trong đầu tôi?”
“Không, cũng giống như em có thể thao túng sinh vật có cấp bậc thấp hơn thôi.” Ánh mắt Mặc Dạ sâu thẳm.
Trái tim của Chu Ngự đột nhiên nảy lên “Em nói gì? Ý của em là tôi cũng có thể giống như Đồ Lâm thao túng những sinh vật khác?”
“Đúng vậy, Đồ Lâm là bị Hoa Thược Dược Tử Vong lây nhiễm, nhưng anh thì lại khác, trong anh có chảy dòng máu của em, nói cách khác, anh có được sức mạnh của sinh vật cấp S. Đừng có lãng phí nha. Anh cũng không bị ‘tủy dịch’ phong ấn lại giống như em.” Mặc Dạ cong môi cười đểu.
“Nhưng chưa có học đi bộ thì làm sao học chạy được.” Chu Ngự là một người theo chủ nghĩa thực tế, sức mạnh của Mặc Dạ cao hơn Hoa Thược Dược Tử Vong gấp nhiều lần. Đồ Lâm có thể thao túng sức mạnh của Hoa Thược Dược Tử Vong nhưng chưa chắn anh có thể điều khiển được sức mạnh của Mặc Dạ.
“Em sẽ giúp anh, chúng ta sẽ tập đi từng bước một.”
“Nhưng còn vật mà tiến sĩ Khương muốn chúng ta đưa cho Tống Lẫm thì sao? Tiến sĩ Cook sẽ không nghĩ rằng chúng ta đã biết Chu Thanh ở cùng với Tống Lẫm. Cô ta chắn chắn sẽ nhốt chúng ta ở trong căn cứ, không cho chúng ta có bất kì cơ hội nào tiếp xúc với Tống Lẫm. Cô ta hẳn sẽ để cho chúng ta hiểu lầm là Chu Thanh vẫn còn nằm trong tay bọn họ. Nếu như chúng ta không thể ra ngoài thì làm sao gửi món đồ này đi được?”
“Vậy thì chúng ta cứ giả vờ coi như không biết gì, hết Tống Trí bị coi là vi khuẩn phá hoại căn cứ này rồi lại đến em và anh. Muốn giao đồ vật cho một người thì không nhất thiết phải gặp mặt nhau, đừng quên nơi đây chính là Nibelungen.”
Chu Ngự trừng lớn hai mắt, nhất thời hiểu ra ý đồ của Mặc Dạ.
“Bây giờ em sẽ dạy cho anh bài học đầu tiên, đó là làm thế nào để loại trừ âm thanh anh không muốn nghe và tìm đến âm thanh mà anh muốn nghe.” Mặc Dạ ngồi dậy cởi nút cổ áo rằn ri ra, khẽ giật giật cái cổ, động tác kia trông quyến rũ muốn chớt.
Chu Ngự trực tiếp nằm trên gối đầu, ngước mắt nhìn đối phương, dù sao những gì anh nghĩ trong đầu đều không qua mắt được Mặc Dạ, không bằng cứ thẳng thắn thưởng thức.
Mặc Dạ vẫy vẫy tay “Hãy đi vào trong đầu của em, nhìn xem cách em làm để lọc những âm thanh này.”
Chu Ngự chăm chú nhìn vào ánh mắt của Mặc Dạ, thật sâu, giống như đang đi ở trong một lối đi bước sang thế giới khác, anh để cho suy nghĩ của bản thân từ từ chìm đắm vào, tiến đến một thế giới mới, nơi này có rất nhiều âm thanh, so với những âm thanh mà Chu Ngự đã tiếp xúc còn phức tạp hơn, càng huyên náo, ồn ào, càng thêm điên cuồng, nhưng Mặc Dạ chỉ nhẹ nhàng tróc một chút thì những âm thanh bén nhọn nhất liền biến mất, chỉ chừa lại sự hỗn độn. Tiếp theo, lại có thêm âm thanh bị gạc ra, cứ nối tiếp cho đến khi chỉ còn lại âm thanh hài hòa.
Theo chân những âm thanh hài hòa này đi xa, cuối cùng chỉ còn lại duy nhất âm thanh thuộc về Chu Ngự trong đầu của Mặc Dạ.
Đây là lần đầu tiên Chu Ngự nghe âm thanh của chính mình từ góc độ của Mặc Dạ.
Đó là cởi bỏ sự cứng ngắc của bề ngoài, thể hiện sự quyến luyến tràn đầy của người thiếu niên trước mắt này.
“Anh nhìn đi, điều này cũng dễ làm lắm.” Mặc Dạ nghiêng đầu, cổ của y rất dài, đường cong ưu mỹ dẻo dai, trong khoảnh khắc kia Chu Ngự có xúc động muốn nhào tới cắn một phát, hủy diệt sự mỹ lệ đó.
“Em thích cảm giác này của anh.” Mặc Dạ nói.
Chu Ngự nâng đầu gối hung hăng thụi đối phương một cú “Đã nói rồi, có nhiều chuyện cứ giữ trong đầu đi, không cần phải nói huỵch toẹt ra thế đâu, cũng không cần phải thông báo cho tôi biết.”
“Được rồi, được rồi, tối nay sẽ không giúp anh nữa, tự anh ngủ đi nha.”
“Em không cần nằm xuống đây? Hay là em đang hoài niệm cái giường lớn ở trong phòng kính kia?”
Mặc Dạ cười.
“Em không cần nằm xuống cũng có thể ngủ được, nơi nào có anh thì nơi đó chính là thoải mái nhất.”
“Vậy thì tôi ngủ đây.” Chu Ngự nhắm mắt lại.
Giống như những gì Mặc Dạ vừa làm lúc nãy, anh từ từ lọc hết toàn bộ âm thanh đang léo nhéo ở trong đầu ra.
Còn Mặc Dạ đang ngồi ở mép giường bỗng dừng một chút.
Bởi vì y cảm nhận được Chu Ngự đã tróc hết tất cả âm thanh ra ngoài, chỉ lựa chọn lắng nghe một mình âm thanh của y.
Ngủ ngon. Mặc Dạ thầm nói ở trong lòng.
Y cúi người hôn lên đôi môi của Chu Ngự.
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn xe của Daniel trở lại. Bọn họ mang theo tin tức Daniel lọt vào cái bẫy do Tống Trí bày ra, còn kho hàng cất giữ máu của Tống Trí chỉ là mồi nhử. Khi những người đứng canh bên ngoài vì không thể liên lạc được với bên trong nên mới cho nổ tung cửa, lúc bước vào thì nhìn thấy Daniel và những đội viên đi theo đã chết vì ngạt thở.
Tiến sĩ Cook siết chặt quả đấm, khi Hàn Lật Đẳng đi tới giở tấm vải trắng che xác của Daniel lên để xác nhận thi thể thì Cook hừ lạnh một tiếng.
“Đúng là cái đồ vô dụng.”
Vì thế, vị lãnh đạo kế nhiệm căn cứ số năm cũng đã chết.
Thời gian ăn trưa, Ngô Vận vẫn ngồi chung với Chu Ngự như cũ, bọn họ nhỏ giọng thảo luận.
“Daniel chết rồi, không biết ai sẽ là người lãnh đạo kế tiếp đây?” Ngô Vận nhíu mày.
“Bây giờ tiến sĩ Cook đều mang lòng nghi ngờ với tất cả mọi người ở đây, cô ta sẽ không bầu một người lãnh đạo mới nữa đâu.” Chu Ngự đáp lại.
“Daniel đã chết, mặc dù tôi có chút sảng khoái… nhưng cũng lo lắng một chuyện…” Ngô Vận chơi đùa với cái bật lửa tinh xảo trong tay.
“Anh đang lo lắng cho Chu Thanh… Lỡ như khối u trong đầu em ấy đột nhiên tái phát, thì không còn người nào có thể tiến hành phẫu thuật cho em ấy chuyện nghiệp chuẩn xác như Daniel.”
“Cậu nói xem… Có phải tất cả những người tài giỏi đều được tập đoàn Cự Lực đào tạo ra?”
“Dĩ nhiên là không phải, chẳng lẽ anh thì không?” Chu Ngự hỏi ngược lại.
“Cho nên tôi coi như ưu tú à?”
“Sống đến bây giờ mà không phải coi là ưu tú thì là gì?” Chu Ngự cúi đầu tiếp tục ăn khay cơm được phân phát đều như mọi người.
Trong lúc này, Chu Thanh đang phối hợp nghiên cứu với tiểu đội của giáo sư Trần bỗng nhiên từ bên kính hiển vi té xuống đất.
“Giáo sư Chu! Giáo sư Chu anh sao rồi!”
“Mau đỡ anh ta dậy!”
Chu Thanh nhìn trần nhà sáng ngời, thế giới đang quay tròn điên cuồng, cậu giơ tay lên che lại nơi mà mình đã làm phẫu thuật qua, chỗ đó rất đau đớn, giống như xương cốt bị vỡ vụn ra vậy.
Chu Thanh được đỡ dậy ngồi trên ghế, những nghiên cứu viên khác đưa cốc nước ấm đến cho cậu.
Bên tai cậu vang lên giọng nói quen thuộc.
“—Tới bên cạnh ta… Tới bên cạnh ta…”
Trước mắt Chu Thanh hiện lên một cây đại thụ to lớn kết nối giữa trời và đất, mọi suy nghĩ lẫn hô hấp của cậu như bị người ấy mang đi.
Những người xung quanh xúm lại kêu gào tên cậu nhưng Chu Thanh lại không nghe thấy được gì.
Cho đến khi Tống Lẫm đi tới bên cạnh, giơ tay áp lên đỉnh đầu của Chu Thanh.
“Khối u trong đầu anh ta lại tái phát.” Giọng nói trong trẻo của Tống Lẫm vang lên.
“Cái gì… Tôi cứ nghĩ là bệnh tình của cậu ấy đã tốt hơn rồi… Còn tưởng rằng trình độ khoa học kỹ thuật của tập đoàn Cự Lực đã có thể chữa trị được khối u não…” Giáo sư Trần lộ ra vẻ mặt lo lắng.
“Không phải như vậy đâu. Sở dĩ anh ta bình yên vô sự ở Nibelungen là vì Thủy Tổ Ymir đã dùng năng lực của mình từ góc độ kiểm soát tế bào ngăn chặn sự phát triển của khối u. Nhưng bây giờ Thủy tổ Ymir đã quá yếu, căn bản không thể tiếp tục tiến hành thần giao cách cảm để khống chế khối u trong đầu anh ta nữa.” Tống Lẫm trả lời.
===Hết chương 79===