Thiên Hoa hoàn toàn không phải một tên ngốc. Uhm, có lẽ cậu hơi ngây ngô trong vài chuyện, nhưng ít ra cậu cũng biết tên điện hạ đang thay đổi.
Thay đổi theo chiều hướng hơi… kì quái.
Hắn ta bây giờ hay nhìn cậu hơn. Mà cứ như người bình thường khi nhìn người khác, liếc qua chút hay lén quan sát còn đỡ, hắn cứ thẳng thừng nhìn chằm chằm cậu, khiến cậu không rét mà run, gai ốc nổi khắp người, không biết tên đó đang nghĩ gì về mình. Có quay lưng đi cũng vẫn cảm thấy ánh mắt tím chăm chú trên người mình.
Bây giờ hắn không ép cậu uy ăn, cũng không bắt cậu ngồi trong lòng khi ăn nữa, tuy cái thói ôm người lõa thể không đổi, nhưng như thế đã là một sự tiến bộ theo hướng giống người bình thường rồi.
Nhưng đó vẫn chưa phải điều kì lạ nhất, kì lạ nhất là hắn đột nhiên nổi hứng muốn ngắm trăng. Hắn muốn ngắm trăng đã đành, nhưng tệ nhất là hắn còn lôi cả cậu đi cùng. Hai nam nhân cùng ngồi ngắm trăng đó!
“Trăng hôm nay rất sáng.”
“?”
“Ngươi đi ngắm với ta.”
Thiên Hoa chưa từng biết tên đó là loại người tinh tế nhạy cảm, có thể thưởng thức được vẻ đẹp của vầng trăng trên bầu trời. Theo quan điểm của cậu, hắn có lẽ chỉ hạnh phúc khi giết người, thấy kiếm vấy máu là mĩ lệ. Hung danh của Khuynh Thành điện hạ Tịnh Kiến vương vang khắp võ lâm, không ai không biết.
Cái thân bị ép buộc không thể không lóc cóc theo người ta đến một đỉnh đồi gần đó ngắm trăng. Khi Thiên Hoa hỏi thế cái gọi là ‘Vọng Nguyệt các’ cao cao trong sơn trang để làm gì, hắn trả lời rất lạnh nhạt,
“Để nhảy lầu tự sát.”
…
Về sau, Thiên Hoa qua Lan Đặc mới biết, lúc mới kiến tạo, trong Bạch Vân sơn trang đã có Vọng Nguyệt các, bản thân điện hạ chưa từng bước lên đó. Ngài không hiểu sở thích ngồi chỗ cao ngắm trăng của giới văn nhân công tử. Theo suy nghĩ của ngài, chỗ nào chẳng thấy được trăng, nên ngài không biết chỗ đó thực ra để làm gì. Mà lúc đầu, những người làm trong Bạch Vân sơn trang còn chưa được tinh anh như bây giờ. Vì ở đời có những con thiêu thân biết là vô vọng nhưng cứ thích lao vào lửa đỏ, nên không thiếu những kẻ trai gái gục ngã trước vẻ khuynh thành băng giá của điện hạ, cứ liều mạng si mê cố gắng, muốn trở thành đặc biệt của điện hạ.
Không cần nói Thiên Hoa cũng biết, hiển nhiên không ai trong đám si tình đó thành công.
Mà đám tì nữ người hầu khi yêu vô vọng trở thành tuyệt vọng, thường có xu hướng trèo lên Vọng Nguyệt các, khóc lóc gào la về tình yêu chân thật của mình với điện hạ, sau đó nhảy xuống. Lời cuối đời của họ trước khi nhảy thường theo hai cách: hoặc là nói yêu điện hạ mãi mãi, hoặc nói căm thù điện hạ vô tình, nguyền rủa ngài dưới Địa ngục…
Lúc đó những người làm trong Bạch Vân sơn trang thay đổi liên miên, dọn xác cũng liên miên. Những người còn sống sót làm việc đến giờ đều thuộc dạng lão thành có kinh nghiệm, chịu đựng được vẻ đẹp nguy hiểm của điện hạ.
Lịch sử đó đã làm Khuynh Thành điện hạ nghĩ Vọng Nguyệt các xây nên để người ta có chỗ nhảy lầu tự tử.
Ừ thì nó đúng là cao thật.
…
Đồi cao, xung quanh là hương trong lành của sương đêm, mùi dịu dàng thanh thoát của hoa cỏ, ngẩng đầu vươn tay lên, tưởng chừng có thể chạm đến những vì sao trên trời. Ánh trăng rải nhẹ trên mặt đất, phủ lên những bông hoa một màu ánh bạc.
Hoa tiền nguyệt chiếu nguyệt tự bạch
Nguyệt hạ hoa khai hoa tự hồng *
Trong đầu Thiên Hoa chợt nảy lên mấy câu thơ nổi tiếng của Đặng thi nhân, ngày xưa cậu từng ra rả đọc thuộc lòng mấy câu này theo gợi ý của bạn học, cậu ta bảo học mấy câu thơ lãng mạn, khi tức cảnh sinh tình thốt ra rất dễ tán gái. Ngoài thơ về trăng, Thiên Hoa còn cả đống câu ca ngợi vẻ đẹp chim sa cá lặn của nữ giới.
Đáng tiếc còn chưa kịp dùng đã bị xuyên không.
Hiện tại, nữ nhân chưa thấy đâu, cậu chỉ thấy mình có một ca ca nhặt chẳng hiểu giờ đang ở đâu, và một tên khùng tuyệt sắc giam lỏng mình.
Tên khùng thiếu cảm xúc lôi người ta ra ngắm trăng, rồi quả thật cứ thế nhìn trăng thật. Thiên Hoa lén nhìn hắn, gương mặt hắn nhìn nghiêng quả thật mĩ lệ động lòng người, không cần phải hỏi tại sao bao người dù biết vô ích nhưng vẫn không thể tự chủ si mê hắn. Hắn đúng là loại hại dân hại nước mà.
Thiên Hoa nghĩ nghĩ, quyết định lên tiếng gợi chuyện một chút, mà hình như cậu cũng chưa từng có cuộc chuyện trò tử tế nào với tên này.
“Trăng đêm nay thật đẹp.”
“…” Tên đó quay ra nhìn cậu, “Tại sao con người lại thích nhìn một quả cầu tròn trắng?”
Này, ngươi nói như thể ngươi không phải con người ấy.
Mà sao đột nhiên bay sang chủ đề tâm lí học vậy?
“Đó là thẩm mĩ,” Thiên Hoa cố gắng giải thích, “Có một số người không thích, nhưng phần lớn đều thích ngắm trăng, như thế sẽ cảm thấy rất thư giãn bình yên.”
Hết ý.
“Thư giãn bình yên?” Hắn nghiêng đầu, “Là cảm giác như khi ôm ngươi?”
“????” Ai mà biết lúc ôm ta ngươi cảm thấy gì?
“Có lẽ vậy.” Ánh mắt hắn thoáng mông lung như đang hồi tưởng, “Ta thích cảm giác đó.”
Mặt Thiên Hoa vặn vẹo vặn vẹo. Thử hỏi tại sao cậu không thể nói chuyện bình thường với tên này.
Hắn không nói thêm nhiều, chỉ vươn tay ra, ôm cậu dựa vào người hắn, lưng cậu áp vào ngực hắn, hương hoa bạch lan tràn vào mũi cậu.
Mẹ từng nói, loài hoa ấy tôn quý thánh khiết như không thuộc về trần gian, cao ngạo nhưng lại trong sạch đến khó tin, khiến người ta không thể nào ghét bỏ.
Tính ra cậu cũng không ghét tên này. Tuy hắn hơi khùng, nhưng đó cũng vì hắn bị khuyết tật, phải thông cảm. Thiên Hoa là người tốt, rất bao dung, sẽ không chấp nhất với hắn, ấm ức hậm hực đương nhiên có, nhưng tuyệt đối không phải là ghét.
“Tại sao đột nhiên muốn ngắm trăng?”
Quan trọng là tại sao lôi ta theo?
Tên đó trầm ngâm, rồi trả lời ngược hẳn với cậu tưởng, “Lan Đặc bảo.”
Thiên Hoa nhận ra một điều: hắn rất chịu khó tiếp thu ý kiến người khác. Từ hoàng đế Phi Tuyết cho đến Lan Đặc, hắn học hỏi những thứ người khác dạy, hoàn toàn không cố chấp bảo thủ chút nào.
Chỉ có điều tên này không biết chọn lọc, chuyện gì cũng học cũng nghe. Thiên Hoa thoáng đỏ mặt khi nhớ về chuyện uy ăn đó.
“Ngươi đừng nghe người khác quá. Phải biết nghĩ chứ.”
Thiên Hoa cựa quậy khó chịu trong lòng hắn.
Hắn thản nhiên nhìn cậu, nói, “Ta chỉ nghe những điều khiến ta vui vẻ.”
“…”
Tay hắn siết nhẹ quanh thân cậu, giữ cậu sát người hơn, “Việc ngắm trăng này…” Hắn dựa cằm vào đầu cậu, cùng nhìn lên trăng tròn, trong giọng nói mang sự ôn nhu kì lạ, “Tuy ta không cảm thấy trăng đẹp chỗ nào, nhưng ta vẫn rất vui.”
“Có ngươi ở cạnh nên ta rất vui.”
Thiên Hoa thả lỏng người trong cái ôm dịu dàng của người kia, trong đầu ngẫm nghĩ, cảm giác rất… kì quái, hình như lời nói có tình ý?
…
Chắc không phải, hẳn là hắn nghĩ sao nói vậy. Xem ra cậu xem phim lãng mạn quá nhiều rồi.Hoàn Đệ Thập Chương
* Dịch thơ:
Hoa giãi nguyệt, nguyệt in một tấm,
Nguyệt lồng hoa, hoa thắm từng bông.
(Đoàn Thị Điểm)
Thay đổi theo chiều hướng hơi… kì quái.
Hắn ta bây giờ hay nhìn cậu hơn. Mà cứ như người bình thường khi nhìn người khác, liếc qua chút hay lén quan sát còn đỡ, hắn cứ thẳng thừng nhìn chằm chằm cậu, khiến cậu không rét mà run, gai ốc nổi khắp người, không biết tên đó đang nghĩ gì về mình. Có quay lưng đi cũng vẫn cảm thấy ánh mắt tím chăm chú trên người mình.
Bây giờ hắn không ép cậu uy ăn, cũng không bắt cậu ngồi trong lòng khi ăn nữa, tuy cái thói ôm người lõa thể không đổi, nhưng như thế đã là một sự tiến bộ theo hướng giống người bình thường rồi.
Nhưng đó vẫn chưa phải điều kì lạ nhất, kì lạ nhất là hắn đột nhiên nổi hứng muốn ngắm trăng. Hắn muốn ngắm trăng đã đành, nhưng tệ nhất là hắn còn lôi cả cậu đi cùng. Hai nam nhân cùng ngồi ngắm trăng đó!
“Trăng hôm nay rất sáng.”
“?”
“Ngươi đi ngắm với ta.”
Thiên Hoa chưa từng biết tên đó là loại người tinh tế nhạy cảm, có thể thưởng thức được vẻ đẹp của vầng trăng trên bầu trời. Theo quan điểm của cậu, hắn có lẽ chỉ hạnh phúc khi giết người, thấy kiếm vấy máu là mĩ lệ. Hung danh của Khuynh Thành điện hạ Tịnh Kiến vương vang khắp võ lâm, không ai không biết.
Cái thân bị ép buộc không thể không lóc cóc theo người ta đến một đỉnh đồi gần đó ngắm trăng. Khi Thiên Hoa hỏi thế cái gọi là ‘Vọng Nguyệt các’ cao cao trong sơn trang để làm gì, hắn trả lời rất lạnh nhạt,
“Để nhảy lầu tự sát.”
…
Về sau, Thiên Hoa qua Lan Đặc mới biết, lúc mới kiến tạo, trong Bạch Vân sơn trang đã có Vọng Nguyệt các, bản thân điện hạ chưa từng bước lên đó. Ngài không hiểu sở thích ngồi chỗ cao ngắm trăng của giới văn nhân công tử. Theo suy nghĩ của ngài, chỗ nào chẳng thấy được trăng, nên ngài không biết chỗ đó thực ra để làm gì. Mà lúc đầu, những người làm trong Bạch Vân sơn trang còn chưa được tinh anh như bây giờ. Vì ở đời có những con thiêu thân biết là vô vọng nhưng cứ thích lao vào lửa đỏ, nên không thiếu những kẻ trai gái gục ngã trước vẻ khuynh thành băng giá của điện hạ, cứ liều mạng si mê cố gắng, muốn trở thành đặc biệt của điện hạ.
Không cần nói Thiên Hoa cũng biết, hiển nhiên không ai trong đám si tình đó thành công.
Mà đám tì nữ người hầu khi yêu vô vọng trở thành tuyệt vọng, thường có xu hướng trèo lên Vọng Nguyệt các, khóc lóc gào la về tình yêu chân thật của mình với điện hạ, sau đó nhảy xuống. Lời cuối đời của họ trước khi nhảy thường theo hai cách: hoặc là nói yêu điện hạ mãi mãi, hoặc nói căm thù điện hạ vô tình, nguyền rủa ngài dưới Địa ngục…
Lúc đó những người làm trong Bạch Vân sơn trang thay đổi liên miên, dọn xác cũng liên miên. Những người còn sống sót làm việc đến giờ đều thuộc dạng lão thành có kinh nghiệm, chịu đựng được vẻ đẹp nguy hiểm của điện hạ.
Lịch sử đó đã làm Khuynh Thành điện hạ nghĩ Vọng Nguyệt các xây nên để người ta có chỗ nhảy lầu tự tử.
Ừ thì nó đúng là cao thật.
…
Đồi cao, xung quanh là hương trong lành của sương đêm, mùi dịu dàng thanh thoát của hoa cỏ, ngẩng đầu vươn tay lên, tưởng chừng có thể chạm đến những vì sao trên trời. Ánh trăng rải nhẹ trên mặt đất, phủ lên những bông hoa một màu ánh bạc.
Hoa tiền nguyệt chiếu nguyệt tự bạch
Nguyệt hạ hoa khai hoa tự hồng *
Trong đầu Thiên Hoa chợt nảy lên mấy câu thơ nổi tiếng của Đặng thi nhân, ngày xưa cậu từng ra rả đọc thuộc lòng mấy câu này theo gợi ý của bạn học, cậu ta bảo học mấy câu thơ lãng mạn, khi tức cảnh sinh tình thốt ra rất dễ tán gái. Ngoài thơ về trăng, Thiên Hoa còn cả đống câu ca ngợi vẻ đẹp chim sa cá lặn của nữ giới.
Đáng tiếc còn chưa kịp dùng đã bị xuyên không.
Hiện tại, nữ nhân chưa thấy đâu, cậu chỉ thấy mình có một ca ca nhặt chẳng hiểu giờ đang ở đâu, và một tên khùng tuyệt sắc giam lỏng mình.
Tên khùng thiếu cảm xúc lôi người ta ra ngắm trăng, rồi quả thật cứ thế nhìn trăng thật. Thiên Hoa lén nhìn hắn, gương mặt hắn nhìn nghiêng quả thật mĩ lệ động lòng người, không cần phải hỏi tại sao bao người dù biết vô ích nhưng vẫn không thể tự chủ si mê hắn. Hắn đúng là loại hại dân hại nước mà.
Thiên Hoa nghĩ nghĩ, quyết định lên tiếng gợi chuyện một chút, mà hình như cậu cũng chưa từng có cuộc chuyện trò tử tế nào với tên này.
“Trăng đêm nay thật đẹp.”
“…” Tên đó quay ra nhìn cậu, “Tại sao con người lại thích nhìn một quả cầu tròn trắng?”
Này, ngươi nói như thể ngươi không phải con người ấy.
Mà sao đột nhiên bay sang chủ đề tâm lí học vậy?
“Đó là thẩm mĩ,” Thiên Hoa cố gắng giải thích, “Có một số người không thích, nhưng phần lớn đều thích ngắm trăng, như thế sẽ cảm thấy rất thư giãn bình yên.”
Hết ý.
“Thư giãn bình yên?” Hắn nghiêng đầu, “Là cảm giác như khi ôm ngươi?”
“????” Ai mà biết lúc ôm ta ngươi cảm thấy gì?
“Có lẽ vậy.” Ánh mắt hắn thoáng mông lung như đang hồi tưởng, “Ta thích cảm giác đó.”
Mặt Thiên Hoa vặn vẹo vặn vẹo. Thử hỏi tại sao cậu không thể nói chuyện bình thường với tên này.
Hắn không nói thêm nhiều, chỉ vươn tay ra, ôm cậu dựa vào người hắn, lưng cậu áp vào ngực hắn, hương hoa bạch lan tràn vào mũi cậu.
Mẹ từng nói, loài hoa ấy tôn quý thánh khiết như không thuộc về trần gian, cao ngạo nhưng lại trong sạch đến khó tin, khiến người ta không thể nào ghét bỏ.
Tính ra cậu cũng không ghét tên này. Tuy hắn hơi khùng, nhưng đó cũng vì hắn bị khuyết tật, phải thông cảm. Thiên Hoa là người tốt, rất bao dung, sẽ không chấp nhất với hắn, ấm ức hậm hực đương nhiên có, nhưng tuyệt đối không phải là ghét.
“Tại sao đột nhiên muốn ngắm trăng?”
Quan trọng là tại sao lôi ta theo?
Tên đó trầm ngâm, rồi trả lời ngược hẳn với cậu tưởng, “Lan Đặc bảo.”
Thiên Hoa nhận ra một điều: hắn rất chịu khó tiếp thu ý kiến người khác. Từ hoàng đế Phi Tuyết cho đến Lan Đặc, hắn học hỏi những thứ người khác dạy, hoàn toàn không cố chấp bảo thủ chút nào.
Chỉ có điều tên này không biết chọn lọc, chuyện gì cũng học cũng nghe. Thiên Hoa thoáng đỏ mặt khi nhớ về chuyện uy ăn đó.
“Ngươi đừng nghe người khác quá. Phải biết nghĩ chứ.”
Thiên Hoa cựa quậy khó chịu trong lòng hắn.
Hắn thản nhiên nhìn cậu, nói, “Ta chỉ nghe những điều khiến ta vui vẻ.”
“…”
Tay hắn siết nhẹ quanh thân cậu, giữ cậu sát người hơn, “Việc ngắm trăng này…” Hắn dựa cằm vào đầu cậu, cùng nhìn lên trăng tròn, trong giọng nói mang sự ôn nhu kì lạ, “Tuy ta không cảm thấy trăng đẹp chỗ nào, nhưng ta vẫn rất vui.”
“Có ngươi ở cạnh nên ta rất vui.”
Thiên Hoa thả lỏng người trong cái ôm dịu dàng của người kia, trong đầu ngẫm nghĩ, cảm giác rất… kì quái, hình như lời nói có tình ý?
…
Chắc không phải, hẳn là hắn nghĩ sao nói vậy. Xem ra cậu xem phim lãng mạn quá nhiều rồi.Hoàn Đệ Thập Chương
* Dịch thơ:
Hoa giãi nguyệt, nguyệt in một tấm,
Nguyệt lồng hoa, hoa thắm từng bông.
(Đoàn Thị Điểm)