Lan Đặc rất muốn bỏ chạy luôn cho rồi, sao hắn lại hầu hạ một chủ tử như vậy cơ chứ? Tính tình quái đản, thứ gì không thích là hủy diệt, không bao giờ để tâm suy nghĩ hậu quả, toàn để thuộc hạ khốn đốn giải quyết… Căn bản ngoài vẻ ngoài ra thì ngài chẳng chỗ nào tốt cả.
Nhưng đây vẫn là chủ nhân của hắn.
Lan Đặc thoáng nhớ về ngày xưa, ngày tiên đế lệnh hắn dùng tất cả để phục vụ đại hoàng tử, hắn lúc đó thật tâm thề sẽ làm hết sức mình vì ngài ấy.
Đến giờ vẫn vậy, Lan Đặc biết mình không bao giờ có thể rời điện hạ. Từ ngày ra đời, hắn đã được dạy mình tồn tại để phục vụ một trong hai hoàng tử. Hắn đã luôn cố gắng, liều mạng, cạnh tranh, giết chóc để có tư cách đứng sau ngài. Đó đã là chấp niệm để hắn tiếp tục sống.
Nhưng giá ngài bớt gây chuyện thì tốt biết bao.
Lan Đặc thở dài, cầu trời rằng thứ ngài tìm không phải thứ hắn nghĩ, rồi thử dò hỏi, “Điện hạ, ngài đang tìm gì vậy? Để thuộc hạ giúp ngài.”
Điện hạ thản nhiên nói,”Là cái hộp phụ hoàng cho ta.”
Hắn rụng rời chân tay, quả nhiên… Hắn luôn biết ngài không để ý đến vật đó, dễ dàng tặng nó đi cũng không phải điều quá bất ngờ.
Nhưng ngài có biết giá trị của nó không vậy?
Thiên Hoa đang chán chường nhìn cửa ra với ánh mắt khao khát, hoàn toàn không nghe hai vị kia nói chuyện.
“Ngài có cảm thấy nó hơi… không phù hợp không ạ?”
Rất rất không ổn ấy chứ! Đây là đại đại sự, có thể thay đổi cả thiên hạ đấy. Lan Đặc tuyệt vọng cố gắng nghĩ cách làm ngài chọn thứ khác, nhưng khổ nỗi ngài vốn là loại đã quyết gì thì làm cho bằng được. Theo hắn biết, chỉ có một người có thể làm ngài thay đổi chủ ý.
Nhưng người đó giờ đang ở hoàng thành xa xôi.
Điện hạ vẫn lục lọi đống hộp, bâng quơ nói như chẳng quan tâm, “Phi Tuyết bảo đó là thứ mọi nam nhân đều thích.”
Bệ hạ nghĩ gì mà nói vậy với ngài cơ chứ?
Lan Đặc không còn gì để nói, đúng là hai huynh đệ, tính tình khó hiểu y như nhau. Hắn chỉ có thể giúp ngài tìm đồ, lòng thầm nghĩ nếu mình tìm được trước thì sẽ len lén giấu đi.
Nhưng đúng là trời không chiều lòng người.
***
“Của ngươi.”
Thiên Hoa nhìn cái hộp gỗ được đẩy về phía mình, rồi nhìn về tên tặng quà, mặt hắn vẫn lạnh tanh vô cảm.
Cậu đánh giá cái hộp, hộp được mạ vàng rất đẹp, trang trí bằng bốn con rồng uốn lượn và những họa tiết cầu kì, những con rồng được khắc chạm nổi vô cùng tinh tế, mắt rồng là bảo thạch lóe hào quang, chúng vờn quanh bốn chữ được viết uốn lượn mà Thiên Hoa bi ai công nhận là mình chẳng hiểu viết cái gì. Chắc là tên của đồ vật trong này.
Cậu nhấc thử, uhm, nhẹ hơn cậu nghĩ. Rồi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem đập cái này vào đầu tên kia thì sẽ đau đến đâu.
Đương nhiên không phải tên kia đau, hắn ta làm gì biết đau, lại còn nội công thâm hậu đệ nhất võ lâm, da dày thịt béo, đập vào có khi cái hộp gẫy làm đôi. Đau ở đây là Thiên Hoa bị đau. Đánh hẳn nhiên là hành động khiêu chiến trắng trợn, có thể làm hắn nổi điên với cậu. Mà cái thân cậu sẽ chẳng chịu nổi một chưởng nhẹ nhàng của hắn. Chết luôn còn đỡ, sợ nhất là chưa chết rồi bị lôi xuống Hình ngục, nghe nói hầm giam của Bạch Vân sơn trang có hẳn một đám biến thái không có việc gì làm ngoại trừ việc nghĩ cách tra tấn người khác, xong sẽ thực hành suy nghĩ của chúng lên những người mà tên điện hạ ngứa mắt. Tôn chỉ của Hình ngục rất đơn giản và thực tế: “Xuống đây đảm bảo không chết, nhưng cũng sẽ chẳng còn là con người.”
Lan Đặc đã kể khá chi tiết cho cậu, chỉ để đe dọa cậu liệu liệu đừng làm trò gì để bị rơi xuống đấy. Nghe nói đó là quà sinh nhật của hoàng đế đệ đệ cho hoàng huynh. Thiên Hoa thật không hiểu hai anh em nhà này đầu óc làm bằng gì, có ai tặng quà thế này không.
Tưởng tượng cảnh hàng vạn con trùng lúc nhúc quanh người, rồi bị lột từng mảng da, Thiên Hoa cảm thấy mình không nên đập hắn thì tốt hơn. Đánh xong chỉ hả giận một lúc, rồi cậu phải hối hận cả đời. Không đáng. Uhm, không đáng. Dù sao tiểu Ngân cũng an toàn rồi, với lại cậu còn thích cuộc đời lắm, vẫn còn muốn ăn món ngon và có đủ xương cốt.
Thế này có phải cậu quá hèn nhát không? Sao Thiên Hoa muốn khóc quá!
Biết mình không được quyền từ chối nhận quà, Thiên Hoa bắt đầu mở hộp, một sợi dây to vàng buộc giữa hộp, cậu loay hoay cởi ra. Sao nút thắt chặt thế không biết? Cởi đau cả tay mà không được, Thiên Hoa ngước mắt lên nhìn vào mắt tên điện hạ. Hắn mặt không đổi sắc, một ngón thon dài nhẹ nhàng điểm xuống sợi dây, cả sợi dây đứt lìa. Hóa ra nội công còn có thể dùng thay kéo, tiện dụng thật.
Cậu mở ra, thấy trong hộp có ba món đồ được lót trên lụa đỏ, một cuộn vải màu vàng, một cuộn giấy có vẻ hơi ố màu, và một cục có vẻ là cục chặn giấy màu vàng, chắc là bằng vàng ròng.
Mấy thứ này có chỗ nào dùng làm lễ vật được cơ chứ?
Theo thói quen, Thiên Hoa cầm cuộn giấy lên trước, khi ăn cậu cũng kiểu thế, món chán ăn trước, ngon ăn sau, giờ thì thứ có vẻ bình thường trước, thứ có vẻ khác thường sau.
Cuộn giấy đã cũ, chẳng biết đã qua bao nhiêu năm, hình như là bản đồ. Cậu nhìn mấy thứ vẽ ngang dọc, mấy kí hiệu rồi chữ bên cạnh. Xem ra là bản đồ, kí hiệu là đánh dấu thành trì hay những nơi trọng điểm gì đó. Cậu để ý mép giấy, bản đồ này hình vuông, ba cạnh phẳng phiu, một cạnh sờn tơ giấy, rõ ràng là bị xé ra từ một bản đồ khác lớn hơn.
Okay, thứ đầu tiên là một nửa tấm bản đồ. Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng hiểu giá trị chỗ nào. Coi như nó có đánh dấu kho báu thì cậu cũng chẳng biết kho báu ở đâu, mà cậu cũng đâu được phép ra ngoài để đào…
Cậu mở cuộn lụa vàng ra, tuyệt, chẳng hiểu chữ gì cả. Cuộn lụa vải vàng này được thêu chìm hoa văn rồng, nhìn hao hao giống thánh chỉ trên tivi, trên đó ghi một rừng chữ. Còn có đóng ấn bên dưới, chắc là thánh chỉ. Nhưng với người mù chữ thì đây chẳng khác gì một cuộn thiên thư.
Cuối cùng là cục chặn giấy bằng vàng. Cậu nhìn kĩ, không phải chặn giấy, là cục đóng dấu. Dấu bên dưới còn khắc chữ gì đó, nhưng Thiên Hoa hoàn toàn không hiểu. Tay cầm của ấn tín này lại hình rồng. Xem ra chủ nhân cũ của nó cuồng rồng. Mà cũng có khi đây là đồ hoàng tộc, không biết thế giới này thế nào, chứ trong đám phim cổ trang, vua chúa các đời luôn thêu rồng trên áo, coi mình là hóa thân của rồng gì đó.
Bỏ mấy thứ mình không hiều gì vào hộp như cũ, Thiên Hoa nặn ra một nụ cười, “Rất cảm ơn ngài. Tôi vô cùng thích chúng.”
Lan Đặc nhăn mặt, công tử có hiểu mình đang nhận thứ gì không? Hắn cân nhắc việc xen vào, tế nhị gợi ý công tử không nên nhận, nhưng làm điều đó trước mặt điện hạ rõ ràng không ổn lắm. Điện hạ nhà hắn tuy hơi khuyết thiếu trong vấn đề cư xử, nhưng căn bản không phải tên ngốc. Kêu công tử không nhận quà của ngài trước mặt ngài… Lan Đặc biết mình sẽ không bị đánh chết, nhưng bị dạy dỗ ‘nhẹ nhàng’ vẫn không dễ chịu gì.
Hắn không sợ tra tấn, hắn đã được rèn luyện về năng lực chịu đựng đau đớn rồi, nhưng quan trọng là nếu bị dạy dỗ, cơ thể hắn sẽ không thể hoạt động trong một thời gian, bắt buộc phải nằm dưỡng thương.
Và với tình hình này, dù nghỉ việc chỉ khoảng 1 tuần, Lan Đặc vẫn cảm thấy điện hạ sẽ gây ra một hồi tai họa nhưng vẫn hồn nhiên không biết mình đã gây họa gì. Vì xưa nay dù trời sập xuống thì ngài vẫn có đệ đệ chống dùm, nên ngài chẳng bao giờ phải tự mình giải quyết rắc rối cả.
Điện hạ hoàn toàn không hiểu rằng trên đời không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng vũ lực tuyệt đối.
Bây giờ dù có hắn ở đây, ngài vẫn chuẩn bị gây rắc rối. Bằng việc tặng một thứ không nên tặng cho công tử.
Ngài làm thế là hại công tử chứ chẳng tốt đẹp gì đâu.
Lan Đặc chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng cho việc bị đánh, rồi nói bằng giọng hết sức cẩn thận, “Điện hạ, thứ này không phải để tặng. Hoàng đế bệ hạ sẽ không vui đâu.”
Lấy hoàng đệ ra làm bia, chắc ngài sẽ nghe lời?
Điện hạ chỉ bình thản nói, “Phụ hoàng cho ta, ta làm gì là việc của ta, Phi Tuyết sẽ không can thiệp.”
Thiên Hoa dẫu sao cũng không phải bị điếc, cậu nghe được từ ‘phụ hoàng’, mà nếu do hoàng đế ban cho nhi tử thì chắc chắn không phải tầm thường. Cậu lờ mờ cảm giác có vấn đề gì đó, nếu không sắc mặt Lan Đặc sẽ không khó coi thế kia.
“Ngươi thích không?”
“Ách. Thích.” Thiên Hoa đáp theo phản xạ, dù chẳng hiểu nó dùng làm gì, nhưng đó là bản năng cơ bản của cậu khi tên điện hạ hỏi với giọng nghiêm túc hù chết người thế kia. Khi y tặng quà, hỏi thích hay không, luôn phải nói là thích và cảm ơn, dẫu quà có là một đống phân thì Thiên Hoa vẫn phải tỏ ra mình rất ngoan ngoãn hiểu rõ thân phận hẩm hiu của mình ở đây.
Đó là nguyên tắc sống sót, biết hợp tác sẽ bớt chịu khổ a.
Tên điện hạ hài lòng quay đi, bỏ lại Thiên Hoa ngẩn mặt không hiểu mình sẽ làm gì với một cục ấn tín và hai tờ giấy, và Lan Đặc mặt khổ não hết chỗ nói.
Hoàng đế bệ hạ sẽ phản ứng thế nào đây? Hắn u sầu nghĩ rồi thở dài. Không như người ngoài, hắn khá hiểu tính tình hoàng đế hiện tại. Ngài ấy đến chín phần sẽ không phản ứng như một hoàng đế bình thường trước việc vương quốc của mình tự dưng rơi một nửa vào tay người ngoài. Ngài ấy chắc chắn là sẽ phá lên cười sặc sụa, rồi… Lan Đặc cau mày, không thể hình dung ra tiếp theo ngài ấy sẽ làm gì.
Từ lâu hắn đã biết, Phi Tuyết bệ hạ thâm sâu khó lường, nếu ví tâm tính điện hạ nhà hắn sâu như đáy đại dương, thì Phi Tuyết bệ hạ tuyệt đối có thể so với vũ trụ mênh mông.
Lan Đặc thở hắt ra một hơi dài bằng cả đời mình, rồi nhìn Diệp công tử, chán nản nói bằng giọng tuyệt vọng hết chỗ nói: “Công tử, ngài có biết ngài đã nhận một lễ vật rắc rối thế nào không?”
***
Tiên hoàng có hai người con trai. Đại hoàng tử, theo lí thuyết là thái tử chính thống, nhưng vì hoàn toàn không phù hợp với ngôi vị đế vương nên ngôi báu được truyền lại cho người con thứ.
Vì ngai vàng truyền cho con thứ thay vì con trưởng, nên ngài lo lắng một ngày con trưởng thay đổi tâm tính, muốn giành địa vị với em trai mình, lại nhìn lịch sử đã qua, các triều đại nếu có nhiều hoàng tử thì hầu như đều chém giết lẫn nhau, tận diệt huynh đệ đến khi chỉ còn một người chiến thắng cuối cùng trở thành hoàng đế. Quyền lực hủy diệt nhân tính, hoàng tộc luôn vô tình, đó đã là những quy luật bất biến được chứng thực bằng bao cuộc nội chiến, bao cuộc tàn sát con giết cha, huynh thí đệ…
Tiên hoàng yêu cả hai đứa con, không muốn chúng sau này đi vào vết xe đổ của lịch sử, nên trong di chiếu, ngoài ngai vàng cho Phi Tuyết, ngài đã để lại một điều khác.
Ngài chia đôi Yến quốc, Nam Yến cho đại hoàng tử, Bắc Yến cho nhị hoàng tử. Di chiếu này sẽ được thực hiện nếu có một ngày hai huynh đệ không còn hòa thuận nữa. Một nửa đất nước, đủ để xưng vương lập đế, hẳn đáp ứng được lòng tham trong con người, phải không? Ngài không biết, nhưng đó đã là cách duy nhất ngài có thể nghĩ ra, tuy đứa con kia hiện tại chẳng quan tâm đế vị, nhưng ai mà biết được tương lai, ngài chỉ muốn bảo vệ chúng, không để chúng tự tàn sát lẫn nhau.
Nếu có một ngày đại hoàng tử thay đổi, ham muốn quyền lực, ngài ấy chỉ cần đưa ra ba vật đó, Yến quốc sẽ lập tức chia đôi, Nam Yến của đại hoàng tử, ngài ấy muốn làm gì thì tùy.
Khuynh Thành điện hạ căn bản không nghĩ gì về vị trí của đứa em nên chỉ nhận rồi vứt cái hộp lẫn vào đám tranh báu, ngài chọn chỗ đó chỉ vì ngài thấy cái hộp đựng thánh chỉ cũng dài dài như hộp đựng tranh. Ngài không mảy may bận tâm tới tài sản thừa kế của mình, vứt quách cái gọi là Nam Yến vào một xó xỉnh nào đó trong đầu.
Đến hôm nay, khi nghĩ về lễ vật, vị điện hạ tôn quý chuyên gây phiền phức mới chợt nhớ ra, Phi Tuyết từng nói, cái hộp đó mọi nam nhân đều thích.
Thiên Hoa cứ thế nhận một nửa giang sơn mà bản thân chẳng hiểu ra sao.
Nếu biết chữ, Thiên Hoa sẽ sớm nhận ra vấn đề ngay từ nắp hộp, bốn chữ được rồng bao quanh, mạ vàng sáng chói khiến bất cứ ai cũng không thể rời mắt, chính là ‘Di Chiếu Tiên Hoàng’.
Nhưng đây vẫn là chủ nhân của hắn.
Lan Đặc thoáng nhớ về ngày xưa, ngày tiên đế lệnh hắn dùng tất cả để phục vụ đại hoàng tử, hắn lúc đó thật tâm thề sẽ làm hết sức mình vì ngài ấy.
Đến giờ vẫn vậy, Lan Đặc biết mình không bao giờ có thể rời điện hạ. Từ ngày ra đời, hắn đã được dạy mình tồn tại để phục vụ một trong hai hoàng tử. Hắn đã luôn cố gắng, liều mạng, cạnh tranh, giết chóc để có tư cách đứng sau ngài. Đó đã là chấp niệm để hắn tiếp tục sống.
Nhưng giá ngài bớt gây chuyện thì tốt biết bao.
Lan Đặc thở dài, cầu trời rằng thứ ngài tìm không phải thứ hắn nghĩ, rồi thử dò hỏi, “Điện hạ, ngài đang tìm gì vậy? Để thuộc hạ giúp ngài.”
Điện hạ thản nhiên nói,”Là cái hộp phụ hoàng cho ta.”
Hắn rụng rời chân tay, quả nhiên… Hắn luôn biết ngài không để ý đến vật đó, dễ dàng tặng nó đi cũng không phải điều quá bất ngờ.
Nhưng ngài có biết giá trị của nó không vậy?
Thiên Hoa đang chán chường nhìn cửa ra với ánh mắt khao khát, hoàn toàn không nghe hai vị kia nói chuyện.
“Ngài có cảm thấy nó hơi… không phù hợp không ạ?”
Rất rất không ổn ấy chứ! Đây là đại đại sự, có thể thay đổi cả thiên hạ đấy. Lan Đặc tuyệt vọng cố gắng nghĩ cách làm ngài chọn thứ khác, nhưng khổ nỗi ngài vốn là loại đã quyết gì thì làm cho bằng được. Theo hắn biết, chỉ có một người có thể làm ngài thay đổi chủ ý.
Nhưng người đó giờ đang ở hoàng thành xa xôi.
Điện hạ vẫn lục lọi đống hộp, bâng quơ nói như chẳng quan tâm, “Phi Tuyết bảo đó là thứ mọi nam nhân đều thích.”
Bệ hạ nghĩ gì mà nói vậy với ngài cơ chứ?
Lan Đặc không còn gì để nói, đúng là hai huynh đệ, tính tình khó hiểu y như nhau. Hắn chỉ có thể giúp ngài tìm đồ, lòng thầm nghĩ nếu mình tìm được trước thì sẽ len lén giấu đi.
Nhưng đúng là trời không chiều lòng người.
***
“Của ngươi.”
Thiên Hoa nhìn cái hộp gỗ được đẩy về phía mình, rồi nhìn về tên tặng quà, mặt hắn vẫn lạnh tanh vô cảm.
Cậu đánh giá cái hộp, hộp được mạ vàng rất đẹp, trang trí bằng bốn con rồng uốn lượn và những họa tiết cầu kì, những con rồng được khắc chạm nổi vô cùng tinh tế, mắt rồng là bảo thạch lóe hào quang, chúng vờn quanh bốn chữ được viết uốn lượn mà Thiên Hoa bi ai công nhận là mình chẳng hiểu viết cái gì. Chắc là tên của đồ vật trong này.
Cậu nhấc thử, uhm, nhẹ hơn cậu nghĩ. Rồi bắt đầu nghiêm túc cân nhắc xem đập cái này vào đầu tên kia thì sẽ đau đến đâu.
Đương nhiên không phải tên kia đau, hắn ta làm gì biết đau, lại còn nội công thâm hậu đệ nhất võ lâm, da dày thịt béo, đập vào có khi cái hộp gẫy làm đôi. Đau ở đây là Thiên Hoa bị đau. Đánh hẳn nhiên là hành động khiêu chiến trắng trợn, có thể làm hắn nổi điên với cậu. Mà cái thân cậu sẽ chẳng chịu nổi một chưởng nhẹ nhàng của hắn. Chết luôn còn đỡ, sợ nhất là chưa chết rồi bị lôi xuống Hình ngục, nghe nói hầm giam của Bạch Vân sơn trang có hẳn một đám biến thái không có việc gì làm ngoại trừ việc nghĩ cách tra tấn người khác, xong sẽ thực hành suy nghĩ của chúng lên những người mà tên điện hạ ngứa mắt. Tôn chỉ của Hình ngục rất đơn giản và thực tế: “Xuống đây đảm bảo không chết, nhưng cũng sẽ chẳng còn là con người.”
Lan Đặc đã kể khá chi tiết cho cậu, chỉ để đe dọa cậu liệu liệu đừng làm trò gì để bị rơi xuống đấy. Nghe nói đó là quà sinh nhật của hoàng đế đệ đệ cho hoàng huynh. Thiên Hoa thật không hiểu hai anh em nhà này đầu óc làm bằng gì, có ai tặng quà thế này không.
Tưởng tượng cảnh hàng vạn con trùng lúc nhúc quanh người, rồi bị lột từng mảng da, Thiên Hoa cảm thấy mình không nên đập hắn thì tốt hơn. Đánh xong chỉ hả giận một lúc, rồi cậu phải hối hận cả đời. Không đáng. Uhm, không đáng. Dù sao tiểu Ngân cũng an toàn rồi, với lại cậu còn thích cuộc đời lắm, vẫn còn muốn ăn món ngon và có đủ xương cốt.
Thế này có phải cậu quá hèn nhát không? Sao Thiên Hoa muốn khóc quá!
Biết mình không được quyền từ chối nhận quà, Thiên Hoa bắt đầu mở hộp, một sợi dây to vàng buộc giữa hộp, cậu loay hoay cởi ra. Sao nút thắt chặt thế không biết? Cởi đau cả tay mà không được, Thiên Hoa ngước mắt lên nhìn vào mắt tên điện hạ. Hắn mặt không đổi sắc, một ngón thon dài nhẹ nhàng điểm xuống sợi dây, cả sợi dây đứt lìa. Hóa ra nội công còn có thể dùng thay kéo, tiện dụng thật.
Cậu mở ra, thấy trong hộp có ba món đồ được lót trên lụa đỏ, một cuộn vải màu vàng, một cuộn giấy có vẻ hơi ố màu, và một cục có vẻ là cục chặn giấy màu vàng, chắc là bằng vàng ròng.
Mấy thứ này có chỗ nào dùng làm lễ vật được cơ chứ?
Theo thói quen, Thiên Hoa cầm cuộn giấy lên trước, khi ăn cậu cũng kiểu thế, món chán ăn trước, ngon ăn sau, giờ thì thứ có vẻ bình thường trước, thứ có vẻ khác thường sau.
Cuộn giấy đã cũ, chẳng biết đã qua bao nhiêu năm, hình như là bản đồ. Cậu nhìn mấy thứ vẽ ngang dọc, mấy kí hiệu rồi chữ bên cạnh. Xem ra là bản đồ, kí hiệu là đánh dấu thành trì hay những nơi trọng điểm gì đó. Cậu để ý mép giấy, bản đồ này hình vuông, ba cạnh phẳng phiu, một cạnh sờn tơ giấy, rõ ràng là bị xé ra từ một bản đồ khác lớn hơn.
Okay, thứ đầu tiên là một nửa tấm bản đồ. Nhìn tới nhìn lui cũng chẳng hiểu giá trị chỗ nào. Coi như nó có đánh dấu kho báu thì cậu cũng chẳng biết kho báu ở đâu, mà cậu cũng đâu được phép ra ngoài để đào…
Cậu mở cuộn lụa vàng ra, tuyệt, chẳng hiểu chữ gì cả. Cuộn lụa vải vàng này được thêu chìm hoa văn rồng, nhìn hao hao giống thánh chỉ trên tivi, trên đó ghi một rừng chữ. Còn có đóng ấn bên dưới, chắc là thánh chỉ. Nhưng với người mù chữ thì đây chẳng khác gì một cuộn thiên thư.
Cuối cùng là cục chặn giấy bằng vàng. Cậu nhìn kĩ, không phải chặn giấy, là cục đóng dấu. Dấu bên dưới còn khắc chữ gì đó, nhưng Thiên Hoa hoàn toàn không hiểu. Tay cầm của ấn tín này lại hình rồng. Xem ra chủ nhân cũ của nó cuồng rồng. Mà cũng có khi đây là đồ hoàng tộc, không biết thế giới này thế nào, chứ trong đám phim cổ trang, vua chúa các đời luôn thêu rồng trên áo, coi mình là hóa thân của rồng gì đó.
Bỏ mấy thứ mình không hiều gì vào hộp như cũ, Thiên Hoa nặn ra một nụ cười, “Rất cảm ơn ngài. Tôi vô cùng thích chúng.”
Lan Đặc nhăn mặt, công tử có hiểu mình đang nhận thứ gì không? Hắn cân nhắc việc xen vào, tế nhị gợi ý công tử không nên nhận, nhưng làm điều đó trước mặt điện hạ rõ ràng không ổn lắm. Điện hạ nhà hắn tuy hơi khuyết thiếu trong vấn đề cư xử, nhưng căn bản không phải tên ngốc. Kêu công tử không nhận quà của ngài trước mặt ngài… Lan Đặc biết mình sẽ không bị đánh chết, nhưng bị dạy dỗ ‘nhẹ nhàng’ vẫn không dễ chịu gì.
Hắn không sợ tra tấn, hắn đã được rèn luyện về năng lực chịu đựng đau đớn rồi, nhưng quan trọng là nếu bị dạy dỗ, cơ thể hắn sẽ không thể hoạt động trong một thời gian, bắt buộc phải nằm dưỡng thương.
Và với tình hình này, dù nghỉ việc chỉ khoảng 1 tuần, Lan Đặc vẫn cảm thấy điện hạ sẽ gây ra một hồi tai họa nhưng vẫn hồn nhiên không biết mình đã gây họa gì. Vì xưa nay dù trời sập xuống thì ngài vẫn có đệ đệ chống dùm, nên ngài chẳng bao giờ phải tự mình giải quyết rắc rối cả.
Điện hạ hoàn toàn không hiểu rằng trên đời không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết bằng vũ lực tuyệt đối.
Bây giờ dù có hắn ở đây, ngài vẫn chuẩn bị gây rắc rối. Bằng việc tặng một thứ không nên tặng cho công tử.
Ngài làm thế là hại công tử chứ chẳng tốt đẹp gì đâu.
Lan Đặc chuẩn bị tinh thần, sẵn sàng cho việc bị đánh, rồi nói bằng giọng hết sức cẩn thận, “Điện hạ, thứ này không phải để tặng. Hoàng đế bệ hạ sẽ không vui đâu.”
Lấy hoàng đệ ra làm bia, chắc ngài sẽ nghe lời?
Điện hạ chỉ bình thản nói, “Phụ hoàng cho ta, ta làm gì là việc của ta, Phi Tuyết sẽ không can thiệp.”
Thiên Hoa dẫu sao cũng không phải bị điếc, cậu nghe được từ ‘phụ hoàng’, mà nếu do hoàng đế ban cho nhi tử thì chắc chắn không phải tầm thường. Cậu lờ mờ cảm giác có vấn đề gì đó, nếu không sắc mặt Lan Đặc sẽ không khó coi thế kia.
“Ngươi thích không?”
“Ách. Thích.” Thiên Hoa đáp theo phản xạ, dù chẳng hiểu nó dùng làm gì, nhưng đó là bản năng cơ bản của cậu khi tên điện hạ hỏi với giọng nghiêm túc hù chết người thế kia. Khi y tặng quà, hỏi thích hay không, luôn phải nói là thích và cảm ơn, dẫu quà có là một đống phân thì Thiên Hoa vẫn phải tỏ ra mình rất ngoan ngoãn hiểu rõ thân phận hẩm hiu của mình ở đây.
Đó là nguyên tắc sống sót, biết hợp tác sẽ bớt chịu khổ a.
Tên điện hạ hài lòng quay đi, bỏ lại Thiên Hoa ngẩn mặt không hiểu mình sẽ làm gì với một cục ấn tín và hai tờ giấy, và Lan Đặc mặt khổ não hết chỗ nói.
Hoàng đế bệ hạ sẽ phản ứng thế nào đây? Hắn u sầu nghĩ rồi thở dài. Không như người ngoài, hắn khá hiểu tính tình hoàng đế hiện tại. Ngài ấy đến chín phần sẽ không phản ứng như một hoàng đế bình thường trước việc vương quốc của mình tự dưng rơi một nửa vào tay người ngoài. Ngài ấy chắc chắn là sẽ phá lên cười sặc sụa, rồi… Lan Đặc cau mày, không thể hình dung ra tiếp theo ngài ấy sẽ làm gì.
Từ lâu hắn đã biết, Phi Tuyết bệ hạ thâm sâu khó lường, nếu ví tâm tính điện hạ nhà hắn sâu như đáy đại dương, thì Phi Tuyết bệ hạ tuyệt đối có thể so với vũ trụ mênh mông.
Lan Đặc thở hắt ra một hơi dài bằng cả đời mình, rồi nhìn Diệp công tử, chán nản nói bằng giọng tuyệt vọng hết chỗ nói: “Công tử, ngài có biết ngài đã nhận một lễ vật rắc rối thế nào không?”
***
Tiên hoàng có hai người con trai. Đại hoàng tử, theo lí thuyết là thái tử chính thống, nhưng vì hoàn toàn không phù hợp với ngôi vị đế vương nên ngôi báu được truyền lại cho người con thứ.
Vì ngai vàng truyền cho con thứ thay vì con trưởng, nên ngài lo lắng một ngày con trưởng thay đổi tâm tính, muốn giành địa vị với em trai mình, lại nhìn lịch sử đã qua, các triều đại nếu có nhiều hoàng tử thì hầu như đều chém giết lẫn nhau, tận diệt huynh đệ đến khi chỉ còn một người chiến thắng cuối cùng trở thành hoàng đế. Quyền lực hủy diệt nhân tính, hoàng tộc luôn vô tình, đó đã là những quy luật bất biến được chứng thực bằng bao cuộc nội chiến, bao cuộc tàn sát con giết cha, huynh thí đệ…
Tiên hoàng yêu cả hai đứa con, không muốn chúng sau này đi vào vết xe đổ của lịch sử, nên trong di chiếu, ngoài ngai vàng cho Phi Tuyết, ngài đã để lại một điều khác.
Ngài chia đôi Yến quốc, Nam Yến cho đại hoàng tử, Bắc Yến cho nhị hoàng tử. Di chiếu này sẽ được thực hiện nếu có một ngày hai huynh đệ không còn hòa thuận nữa. Một nửa đất nước, đủ để xưng vương lập đế, hẳn đáp ứng được lòng tham trong con người, phải không? Ngài không biết, nhưng đó đã là cách duy nhất ngài có thể nghĩ ra, tuy đứa con kia hiện tại chẳng quan tâm đế vị, nhưng ai mà biết được tương lai, ngài chỉ muốn bảo vệ chúng, không để chúng tự tàn sát lẫn nhau.
Nếu có một ngày đại hoàng tử thay đổi, ham muốn quyền lực, ngài ấy chỉ cần đưa ra ba vật đó, Yến quốc sẽ lập tức chia đôi, Nam Yến của đại hoàng tử, ngài ấy muốn làm gì thì tùy.
Khuynh Thành điện hạ căn bản không nghĩ gì về vị trí của đứa em nên chỉ nhận rồi vứt cái hộp lẫn vào đám tranh báu, ngài chọn chỗ đó chỉ vì ngài thấy cái hộp đựng thánh chỉ cũng dài dài như hộp đựng tranh. Ngài không mảy may bận tâm tới tài sản thừa kế của mình, vứt quách cái gọi là Nam Yến vào một xó xỉnh nào đó trong đầu.
Đến hôm nay, khi nghĩ về lễ vật, vị điện hạ tôn quý chuyên gây phiền phức mới chợt nhớ ra, Phi Tuyết từng nói, cái hộp đó mọi nam nhân đều thích.
Thiên Hoa cứ thế nhận một nửa giang sơn mà bản thân chẳng hiểu ra sao.
Nếu biết chữ, Thiên Hoa sẽ sớm nhận ra vấn đề ngay từ nắp hộp, bốn chữ được rồng bao quanh, mạ vàng sáng chói khiến bất cứ ai cũng không thể rời mắt, chính là ‘Di Chiếu Tiên Hoàng’.