Bị quăng về sơn trang, bị đối mặt với Nguyệt Ly, Thiên Hoa đầu vẫn còn rất rảnh rỗi để nghĩ về tiệm bánh bao Thiên Bao nhà mình, không biết đệ đệ môn chủ của hắn đã thu dọn tiệm bánh chưa…. việc làm ăn lần này đúng là thất bại thảm hại, gần như lỗ vốn toàn bộ, mấy ngày nay cậu toàn phải ăn bánh bao thay cơm, lần sau sẽ không bán bánh bao nữa, sẽ bán táo, như thế ít ra ăn mấy ngày cũng không ngán.
Nhưng những suy nghĩ loạn thất bát tao đó biến hết khi thấy Nguyệt Ly, nhìn gương mặt vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh đó, Thiên Hoa đột nhiên không biết phải nói gì, làm gì, chỉ bật ra được một câu, “Mông của ngươi có đau không?”
Y nhìn cậu, mặc kệ những tảng đá hình người xung quanh, nhàn nhạt nói, “Không đau.”
Ừ thì y không biết đau, Thiên Hoa lại vẩn vơ nghĩ, nếu là mình chắc mình khóc thét mất, nghe nói bên bị áp sẽ rất đau.
Nguyệt Ly có lẽ thật sự rất thích cậu, nên mới có thể cho cậu áp.
Thiên Hoa tự giễu mình, cậu thật ngốc, nghĩ viển vông gì chứ? Nếu đơn thuần là thích thì có thể cho phép người khác áp được không? Cậu thích ca ca, nhưng nếu ca ca có ý định làm chuyện đó với cậu, cậu chắc chắn bỏ chạy một nước rồi.
Y với cậu là yêu sao? Yêu? Đúng không? Ái dục chỉ có thể vì yêu thôi, phải không?
***
“Nguyệt Ly, với ngươi ta là gì?”
“Người đặc biệt nhất.” Y nhàn nhạt nói, nghĩ thế nào lại thêm một câu, “Đặc biệt hơn Phi Tuyết.”
Nguyệt Ly lại phong cách cũ, muốn làm gì cũng phải bắt cậu nghỉ ngơi ăn uống xong đã, rồi Lan Đặc vô cùng biết điều rút người đi, để cậu và y nói chuyện riêng.
Thiên Hoa vân vê cái còi ngọc trong tay, như thể chỉ vô tình hỏi và sẽ không để ý đến câu trả lời của y, cứ thế cúi đầu xuống.
Nguyệt Ly luôn thẳng thắn trực tiếp, nói chuyện với cậu thì chỉ nhìn chằm chằm cậu, chẳng e dè chút nào.
Thiên Hoa khó chịu nghĩ, sao y có thể tự nhiên như thế? Họ đã làm chuyện đó với nhau rồi, y còn bị cậu thượng đấy, đáng ra y phải xấu hổ hơn cậu chứ. Sao cậu mới như kẻ bị thượng? Hay trong lòng y, việc đó không quan trọng? Không cần lưu tâm?
“Ta đặc biệt đến thế ư?” Còn hơn đệ đệ ruột của ngươi?
“Đúng.” Nguyệt Ly khẳng định, đệ đệ không thể làm hắn có ‘cảm giác’, dù là đệ đệ cũng không thể hôn hắn ôm hắn như thế.
“Ngươi…. nghĩ gì về ta?” Thiên Hoa cứ xoay xoay còi ngọc, không dám nhìn lên.
“….” Câu hỏi này thật sự là làm khó Nguyệt Ly, hắn nghĩ nghĩ, rồi ra được đáp án, “Ngươi ấm.”
Trả lời này như giọt nước tràn ly, Thiên Hoa ngẩng đầu lên, giận dữ nói, “Ngươi vẫn chỉ nói như thế!”
‘Ngươi ấm.’ Câu nói từ hồi họ lần đầu gặp gỡ, vẫn luôn vang vọng bên tai cậu.
‘Ngươi ấm.’ Cái y để ý nhất chỉ là cơ thể cậu, không phải bản thân cậu.
Tình yêu, Thiên Hoa muốn yêu là y sẽ quan tâm tất cả của cậu, không phải vì thân phận dị giới.Ấm ư? Nếu vì thể nhiệt, thì lỡ sau này lại có người xuyên không, lại có một kẻ ‘ấm áp’ khác thì sao?
Thiên Hoa biết bản thân đầy khuyết điểm, cậu yếu đuối, còn rất ngu ngốc, ngoại hình không xuất chúng, cách nghĩ của hai người lại khác nhau, cậu tự biết nếu xuất hiện thứ gọi là ‘tình địch’, cậu chắc chắc sẽ thua. Cậu không biết phải làm sao để lấy lòng y, chưa bao giờ hiểu y đang nghĩ gì, nếu bên nhau họ sẽ sớm nhận ra những khác biệt giữa đôi bên, hẳn sẽ suốt ngày tranh cãi, không, với tính cách Nguyệt Ly, y tuyệt không tranh cãi, nếu phật ý, y sẽ chỉ biết ép cậu phải theo ý y, nếu không thể, y sẽ từ bỏ cậu.
Nguyệt Ly là kẻ như thế, khi quan tâm điều gì, y sẽ dốc toàn tâm cho điều đó, ngược lại, khi đã từ bỏ, y cũng sẽ không chớp mắt cứ thế quay đầu. Có khi còn vung kiếm giết cậu luôn.
Y là kẻ si tình, cũng là vô tình nhất.
Cậu thật sự từng cảm thấy Nguyệt Ly yêu cậu, rằng y là mẫu người si tình đến muôn vạn kiếp, nhưng, con người luôn thay đổi.
Cậu không thể bảo đảm chắc chắn rằng y sẽ không thay đổi. Cậu không thể đánh cược vào một tương lai không thể xác định.
Cảm thấy hình như mình đã nói sai, Nguyệt Ly im lặng nhìn phản ứng phẫn nộ của người kia, hắn thật sự nghĩ như vậy, không lẽ phải nói dối mới là đúng?
Nguyệt Ly nhớ lại, Phi Tuyết khi tán tỉnh ai luôn dùng những lời hoa mỹ mật ngọt, từng bảo hắn rằng nếu thích ai thì phải nói người kia là thiên thượng địa hạ thế gian duy nhất, như thế người kia mới vui vẻ. Nhưng khi vắng y, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy rất trống vắng, rất khó chịu, nhưng vẫn ăn ngủ được bình thường…. không lẽ cũng như Phi Tuyết bảo, hắn nên tăng lên thành ‘khi ngươi không ở đây ta cảm thấy thế gian như mất đi ánh sáng’?
Nguyệt Ly xưa nay chưa từng nói dối, hắn cũng không có ý định nói dối bây giờ, tuy lời nói thật của hắn dường như sẽ khiến y giận, nhưng hắn cảm giác nếu trân trọng một người thì không thể nói dối người đó. Không ai dạy nhưng Nguyệt Ly cảm thấy vậy, khi yêu ai Phi Tuyết cũng luôn dối trá, nhưng cá nhân hắn nghĩ đối đãi người quan trọng không nên như thế.
Tình cảm xây dựng nên từ giả dối có ý nghĩa gì?
***
Thiên Hoa cáu giận, cảm thấy vô vọng với mối tình này, muốn bỏ đi nhưng lần này lại bị thị vệ sơn trang thực hiện nghĩa vụ đúng đắn của một thị vệ, canh cửa không cho Thiên Hoa đi, cậu nghĩ đến việc thổi còi, nhưng lại cảm thấy môn chủ kia đáng ghét quăng cậu vào đây, sao cậu phải mong y đến cứu? Nên Thiên Hoa cứ thế loanh quanh trong sơn trang, nhất quyết không chịu nhìn mặt Nguyệt Ly.
Và khi đi đến vườn hoa, cậu thấy một nam tử mặc hoàng y đứng đó. Nam tử ấy có vẻ ngoài rất tốt, mắt phượng cong cong, bàn tay đang nhẹ nhàng nâng đỡ một bông hoa trắng, thấy cậu đến, nam tử ấy bỏ tay khỏi bông hoa, nở nụ cười với cậu. “Chào tiểu bạch thỏ, ta là Phi Tuyết.”
***
Trăm nghe không bằng một thấy, hình tượng Phi Tuyết cậu tưởng tượng qua những lời đồn là: một nam tử trẻ tuổi bộ dạng mỹ đến yêu nghiệt (em trai của đệ nhất mỹ nhân thì hẳn không thể kém được), tính cách xảo trá phúc hắc, ham mê tình sắc, thích tra tấn người khác…. tóm lại ngoài vẻ ngoài ra, thì Phi Tuyết hoàng đế chẳng có chỗ nào tốt cả.
Hắn rót một loại nước vàng cho cậu, nói đó là đào linh đặc sản rất quý gì đó mà y nghĩ cậu sẽ thích, bản thân y lại uống trà.
Đến xuân dược cậu còn trúng rồi, hẳn chẳng còn độc dược nào tệ hơn đâu, sớm chết sớm siêu sinh, Thiên Hoa mang tinh thần quyết tử uống một hơi, vị ngọt dịu thanh mát lập tức tràn đầy cổ họng cậu, khiến cậu thoáng thỏa mãn thở ra một hơi. Ngon tuyệt! Hơn vô số loại nước trái cây cậu từng uống. Cậu thích uống đồ ngọt hơn, nhưng người cổ đại thế giới này lại thích quân tử uống trà đàm đạo, có đủ loại lá trà, nhưng đồ uống ngọt dịu lại chẳng thấy đâu, đây đúng là loại nước ngon nhất cậu từng uống trong thế giới này a.
“Hợp khẩu vị chứ?” Phi Tuyết cười hỏi.
Thiên Hoa gật đầu, xem ra cũng không có độc dược gì. Nhưng cũng chẳng biết được, có thể tên hoàng đế này dùng loại dược tác dụng chậm thì sao?
Cậu thở dài, đặt cốc xuống bàn, nhìn Phi Tuyết. Y lúc này mang vẻ rất hòa bình rất ôn nhu, tựa như một nam tử cả gà cũng chưa từng giết, nhưng cậu biết không thể đánh giá người này qua vẻ ngoài. Y còn tặng Hình ngục cho huynh trưởng, thì tuyệt không phải người hiền lành.
“Phi Tuyết, ngươi muốn gì?” Cậu cắn răng, thôi thì đối diện còn hơn lo sợ mãi, nếu muốn cắt đứt với Nguyệt Ly, thì cậu biết mình không thể không gặp Phi Tuyết. Theo Lan Đặc bảo, vị đệ đệ này vô cùng ái mộ ca ca.
Phi Tuyết mỉm cười, đặt tay lên bàn, “Ngươi biết ta muốn gì mà.” Trông vô cùng vô hại.
“Nếu ta không muốn làm?”
“Thì ta sẽ làm ngươi muốn làm.” Y bâng quơ nói, như không hề để tâm, rồi cười, mắt híp lại,“Tiểu bạch thỏ, ta có quá nhiều cách để ép ngươi phục tùng ca ca ta, nhưng nhìn thể diện của huynh ấy, ta cho ngươi một cơ hội để lựa chọn tự nguyện phục tùng.”
“Ta…. ta không yêu Nguyệt Ly.”
“Ây da,” y lười biếng nói, “Thì huynh ấy cũng có yêu ngươi đâu?”
Cậu cứng đờ, trợn mắt nhìn Phi Tuyết, y không nhìn cậu, chỉ lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài, miệng nói, “Ngươi còn chưa biết sao? Huynh ấy chỉ là muốn có một cơ thể ấm áp để ôm ấp, để làm huynh ấy cảm thấy, huynh ấy không quan tâm đến chính ngươi, không cần biết ngươi thế nào, chỉ cần kẻ nào ấm thì huynh ấy sẽ thích kẻ đó a.”
“…. Ta biết….” Cậu biết, luôn biết điều Nguyệt Ly thích ở cậu là cơ thể này, nhưng khi bị nói thẳng như thế, nó…. vẫn đau.
Phi Tuyết vẫn nói như không để tâm đến cảm xúc của cậu, như không hề biết cậu đang rất khó chịu, “Huynh trưởng của ta xinh đẹp đa tài như thế, người không có gì như ngươi xứng được sao? Ngươi không mềm mại, không đáng yêu, nấu ăn còn tệ hơn huynh trưởng của ta, ngươi làm gì được cho huynh ấy mà nghĩ huynh ấy yêu ngươi? Cả Lan Đặc còn hữu dụng hơn ngươi đấy.”
“Ta biết, ngươi không cần nói nữa.” Thiên Hoa đứng phắt dậy, định bỏ chạy, nhưng Phi Tuyết đã lao tới, đá cậu ngã xuống đất, chân đạp lên ngực cậu. Cậu nhìn y giễu cợt cậu, cười nói, “Đã nghe phải nghe cho hết chứ a, ta rất ghét kẻ bỏ chạy giữa chừng.”
“….”
“Tiểu bạch thỏ, ngươi nói xem, tại sao ngươi nghĩ huynh ấy yêu ngươi?” Phi Tuyết trong sáng hỏi, nếu không phải là y đang đạp cậu thì cậu hẳn sẽ cảm thấy khác về y.
Tại sao ư? Là cậu quá tưởng bở….
Cậu thì thầm, “Là ta tự ảo tưởng….” Tự mình đa tình.
“Tự ảo tưởng ư? Hay đấy, huynh ấy biểu lộ ra sao mà làm ngươi tự ảo tưởng?”
Có rất nhiều, như việc y nấu ăn cho cậu, hái hoa cho cậu, lôi cậu đi ngắm trăng…. nghĩ đến những điều đó, lòng Thiên Hoa càng chua chát… Nhưng một người thật sự sẽ làm từng đó việc cho người mình không yêu sao? Không biết tại sao, nhưng Thiên Hoa chưa bao giờ nghĩ Nguyệt Ly không yêu cậu, hay bét ra cũng phải là cực cực thích cậu, vì y đã luôn đối cậu ‘đặc biệt’, luôn….Tuy y lúc nào cũng mặt lạnh, nhưng cậu biết đó là bản tính rồi, không phải là chán ghét cậu.
“Thế nào? Nghĩ ra chưa?”
“….”
“Diệp Thiên Hoa,” Phi Tuyết cười vô cùng trong sáng, “Ngươi tin ta hay tin huynh ấy? Ngươi tin suy nghĩ của ngươi hay cảm nhận của ngươi?”
“….”
“Dùng con tim một chút, dùng cái đầu ít thôi.” Y bỏ chân ra, rồi rời đi, ” Cho ngươi một ngày để suy nghĩ, ngày mai hãy đưa ra trả lời cuối cùng.”
“…..”
“Huynh trưởng của ta luôn hành động theo cảm tính, tuy thông minh nhưng rất ít dùng cái đầu.” Y quay đầu, chỉ chỉ vào đầu của y rồi cười, “Ngươi nên học theo huynh ấy, huynh ấy không để ý nhiều như ngươi tưởng đâu.”
Nhưng những suy nghĩ loạn thất bát tao đó biến hết khi thấy Nguyệt Ly, nhìn gương mặt vẫn lạnh nhạt điềm tĩnh đó, Thiên Hoa đột nhiên không biết phải nói gì, làm gì, chỉ bật ra được một câu, “Mông của ngươi có đau không?”
Y nhìn cậu, mặc kệ những tảng đá hình người xung quanh, nhàn nhạt nói, “Không đau.”
Ừ thì y không biết đau, Thiên Hoa lại vẩn vơ nghĩ, nếu là mình chắc mình khóc thét mất, nghe nói bên bị áp sẽ rất đau.
Nguyệt Ly có lẽ thật sự rất thích cậu, nên mới có thể cho cậu áp.
Thiên Hoa tự giễu mình, cậu thật ngốc, nghĩ viển vông gì chứ? Nếu đơn thuần là thích thì có thể cho phép người khác áp được không? Cậu thích ca ca, nhưng nếu ca ca có ý định làm chuyện đó với cậu, cậu chắc chắn bỏ chạy một nước rồi.
Y với cậu là yêu sao? Yêu? Đúng không? Ái dục chỉ có thể vì yêu thôi, phải không?
***
“Nguyệt Ly, với ngươi ta là gì?”
“Người đặc biệt nhất.” Y nhàn nhạt nói, nghĩ thế nào lại thêm một câu, “Đặc biệt hơn Phi Tuyết.”
Nguyệt Ly lại phong cách cũ, muốn làm gì cũng phải bắt cậu nghỉ ngơi ăn uống xong đã, rồi Lan Đặc vô cùng biết điều rút người đi, để cậu và y nói chuyện riêng.
Thiên Hoa vân vê cái còi ngọc trong tay, như thể chỉ vô tình hỏi và sẽ không để ý đến câu trả lời của y, cứ thế cúi đầu xuống.
Nguyệt Ly luôn thẳng thắn trực tiếp, nói chuyện với cậu thì chỉ nhìn chằm chằm cậu, chẳng e dè chút nào.
Thiên Hoa khó chịu nghĩ, sao y có thể tự nhiên như thế? Họ đã làm chuyện đó với nhau rồi, y còn bị cậu thượng đấy, đáng ra y phải xấu hổ hơn cậu chứ. Sao cậu mới như kẻ bị thượng? Hay trong lòng y, việc đó không quan trọng? Không cần lưu tâm?
“Ta đặc biệt đến thế ư?” Còn hơn đệ đệ ruột của ngươi?
“Đúng.” Nguyệt Ly khẳng định, đệ đệ không thể làm hắn có ‘cảm giác’, dù là đệ đệ cũng không thể hôn hắn ôm hắn như thế.
“Ngươi…. nghĩ gì về ta?” Thiên Hoa cứ xoay xoay còi ngọc, không dám nhìn lên.
“….” Câu hỏi này thật sự là làm khó Nguyệt Ly, hắn nghĩ nghĩ, rồi ra được đáp án, “Ngươi ấm.”
Trả lời này như giọt nước tràn ly, Thiên Hoa ngẩng đầu lên, giận dữ nói, “Ngươi vẫn chỉ nói như thế!”
‘Ngươi ấm.’ Câu nói từ hồi họ lần đầu gặp gỡ, vẫn luôn vang vọng bên tai cậu.
‘Ngươi ấm.’ Cái y để ý nhất chỉ là cơ thể cậu, không phải bản thân cậu.
Tình yêu, Thiên Hoa muốn yêu là y sẽ quan tâm tất cả của cậu, không phải vì thân phận dị giới.Ấm ư? Nếu vì thể nhiệt, thì lỡ sau này lại có người xuyên không, lại có một kẻ ‘ấm áp’ khác thì sao?
Thiên Hoa biết bản thân đầy khuyết điểm, cậu yếu đuối, còn rất ngu ngốc, ngoại hình không xuất chúng, cách nghĩ của hai người lại khác nhau, cậu tự biết nếu xuất hiện thứ gọi là ‘tình địch’, cậu chắc chắc sẽ thua. Cậu không biết phải làm sao để lấy lòng y, chưa bao giờ hiểu y đang nghĩ gì, nếu bên nhau họ sẽ sớm nhận ra những khác biệt giữa đôi bên, hẳn sẽ suốt ngày tranh cãi, không, với tính cách Nguyệt Ly, y tuyệt không tranh cãi, nếu phật ý, y sẽ chỉ biết ép cậu phải theo ý y, nếu không thể, y sẽ từ bỏ cậu.
Nguyệt Ly là kẻ như thế, khi quan tâm điều gì, y sẽ dốc toàn tâm cho điều đó, ngược lại, khi đã từ bỏ, y cũng sẽ không chớp mắt cứ thế quay đầu. Có khi còn vung kiếm giết cậu luôn.
Y là kẻ si tình, cũng là vô tình nhất.
Cậu thật sự từng cảm thấy Nguyệt Ly yêu cậu, rằng y là mẫu người si tình đến muôn vạn kiếp, nhưng, con người luôn thay đổi.
Cậu không thể bảo đảm chắc chắn rằng y sẽ không thay đổi. Cậu không thể đánh cược vào một tương lai không thể xác định.
Cảm thấy hình như mình đã nói sai, Nguyệt Ly im lặng nhìn phản ứng phẫn nộ của người kia, hắn thật sự nghĩ như vậy, không lẽ phải nói dối mới là đúng?
Nguyệt Ly nhớ lại, Phi Tuyết khi tán tỉnh ai luôn dùng những lời hoa mỹ mật ngọt, từng bảo hắn rằng nếu thích ai thì phải nói người kia là thiên thượng địa hạ thế gian duy nhất, như thế người kia mới vui vẻ. Nhưng khi vắng y, hắn chỉ đơn thuần cảm thấy rất trống vắng, rất khó chịu, nhưng vẫn ăn ngủ được bình thường…. không lẽ cũng như Phi Tuyết bảo, hắn nên tăng lên thành ‘khi ngươi không ở đây ta cảm thấy thế gian như mất đi ánh sáng’?
Nguyệt Ly xưa nay chưa từng nói dối, hắn cũng không có ý định nói dối bây giờ, tuy lời nói thật của hắn dường như sẽ khiến y giận, nhưng hắn cảm giác nếu trân trọng một người thì không thể nói dối người đó. Không ai dạy nhưng Nguyệt Ly cảm thấy vậy, khi yêu ai Phi Tuyết cũng luôn dối trá, nhưng cá nhân hắn nghĩ đối đãi người quan trọng không nên như thế.
Tình cảm xây dựng nên từ giả dối có ý nghĩa gì?
***
Thiên Hoa cáu giận, cảm thấy vô vọng với mối tình này, muốn bỏ đi nhưng lần này lại bị thị vệ sơn trang thực hiện nghĩa vụ đúng đắn của một thị vệ, canh cửa không cho Thiên Hoa đi, cậu nghĩ đến việc thổi còi, nhưng lại cảm thấy môn chủ kia đáng ghét quăng cậu vào đây, sao cậu phải mong y đến cứu? Nên Thiên Hoa cứ thế loanh quanh trong sơn trang, nhất quyết không chịu nhìn mặt Nguyệt Ly.
Và khi đi đến vườn hoa, cậu thấy một nam tử mặc hoàng y đứng đó. Nam tử ấy có vẻ ngoài rất tốt, mắt phượng cong cong, bàn tay đang nhẹ nhàng nâng đỡ một bông hoa trắng, thấy cậu đến, nam tử ấy bỏ tay khỏi bông hoa, nở nụ cười với cậu. “Chào tiểu bạch thỏ, ta là Phi Tuyết.”
***
Trăm nghe không bằng một thấy, hình tượng Phi Tuyết cậu tưởng tượng qua những lời đồn là: một nam tử trẻ tuổi bộ dạng mỹ đến yêu nghiệt (em trai của đệ nhất mỹ nhân thì hẳn không thể kém được), tính cách xảo trá phúc hắc, ham mê tình sắc, thích tra tấn người khác…. tóm lại ngoài vẻ ngoài ra, thì Phi Tuyết hoàng đế chẳng có chỗ nào tốt cả.
Hắn rót một loại nước vàng cho cậu, nói đó là đào linh đặc sản rất quý gì đó mà y nghĩ cậu sẽ thích, bản thân y lại uống trà.
Đến xuân dược cậu còn trúng rồi, hẳn chẳng còn độc dược nào tệ hơn đâu, sớm chết sớm siêu sinh, Thiên Hoa mang tinh thần quyết tử uống một hơi, vị ngọt dịu thanh mát lập tức tràn đầy cổ họng cậu, khiến cậu thoáng thỏa mãn thở ra một hơi. Ngon tuyệt! Hơn vô số loại nước trái cây cậu từng uống. Cậu thích uống đồ ngọt hơn, nhưng người cổ đại thế giới này lại thích quân tử uống trà đàm đạo, có đủ loại lá trà, nhưng đồ uống ngọt dịu lại chẳng thấy đâu, đây đúng là loại nước ngon nhất cậu từng uống trong thế giới này a.
“Hợp khẩu vị chứ?” Phi Tuyết cười hỏi.
Thiên Hoa gật đầu, xem ra cũng không có độc dược gì. Nhưng cũng chẳng biết được, có thể tên hoàng đế này dùng loại dược tác dụng chậm thì sao?
Cậu thở dài, đặt cốc xuống bàn, nhìn Phi Tuyết. Y lúc này mang vẻ rất hòa bình rất ôn nhu, tựa như một nam tử cả gà cũng chưa từng giết, nhưng cậu biết không thể đánh giá người này qua vẻ ngoài. Y còn tặng Hình ngục cho huynh trưởng, thì tuyệt không phải người hiền lành.
“Phi Tuyết, ngươi muốn gì?” Cậu cắn răng, thôi thì đối diện còn hơn lo sợ mãi, nếu muốn cắt đứt với Nguyệt Ly, thì cậu biết mình không thể không gặp Phi Tuyết. Theo Lan Đặc bảo, vị đệ đệ này vô cùng ái mộ ca ca.
Phi Tuyết mỉm cười, đặt tay lên bàn, “Ngươi biết ta muốn gì mà.” Trông vô cùng vô hại.
“Nếu ta không muốn làm?”
“Thì ta sẽ làm ngươi muốn làm.” Y bâng quơ nói, như không hề để tâm, rồi cười, mắt híp lại,“Tiểu bạch thỏ, ta có quá nhiều cách để ép ngươi phục tùng ca ca ta, nhưng nhìn thể diện của huynh ấy, ta cho ngươi một cơ hội để lựa chọn tự nguyện phục tùng.”
“Ta…. ta không yêu Nguyệt Ly.”
“Ây da,” y lười biếng nói, “Thì huynh ấy cũng có yêu ngươi đâu?”
Cậu cứng đờ, trợn mắt nhìn Phi Tuyết, y không nhìn cậu, chỉ lơ đãng nhìn khung cảnh bên ngoài, miệng nói, “Ngươi còn chưa biết sao? Huynh ấy chỉ là muốn có một cơ thể ấm áp để ôm ấp, để làm huynh ấy cảm thấy, huynh ấy không quan tâm đến chính ngươi, không cần biết ngươi thế nào, chỉ cần kẻ nào ấm thì huynh ấy sẽ thích kẻ đó a.”
“…. Ta biết….” Cậu biết, luôn biết điều Nguyệt Ly thích ở cậu là cơ thể này, nhưng khi bị nói thẳng như thế, nó…. vẫn đau.
Phi Tuyết vẫn nói như không để tâm đến cảm xúc của cậu, như không hề biết cậu đang rất khó chịu, “Huynh trưởng của ta xinh đẹp đa tài như thế, người không có gì như ngươi xứng được sao? Ngươi không mềm mại, không đáng yêu, nấu ăn còn tệ hơn huynh trưởng của ta, ngươi làm gì được cho huynh ấy mà nghĩ huynh ấy yêu ngươi? Cả Lan Đặc còn hữu dụng hơn ngươi đấy.”
“Ta biết, ngươi không cần nói nữa.” Thiên Hoa đứng phắt dậy, định bỏ chạy, nhưng Phi Tuyết đã lao tới, đá cậu ngã xuống đất, chân đạp lên ngực cậu. Cậu nhìn y giễu cợt cậu, cười nói, “Đã nghe phải nghe cho hết chứ a, ta rất ghét kẻ bỏ chạy giữa chừng.”
“….”
“Tiểu bạch thỏ, ngươi nói xem, tại sao ngươi nghĩ huynh ấy yêu ngươi?” Phi Tuyết trong sáng hỏi, nếu không phải là y đang đạp cậu thì cậu hẳn sẽ cảm thấy khác về y.
Tại sao ư? Là cậu quá tưởng bở….
Cậu thì thầm, “Là ta tự ảo tưởng….” Tự mình đa tình.
“Tự ảo tưởng ư? Hay đấy, huynh ấy biểu lộ ra sao mà làm ngươi tự ảo tưởng?”
Có rất nhiều, như việc y nấu ăn cho cậu, hái hoa cho cậu, lôi cậu đi ngắm trăng…. nghĩ đến những điều đó, lòng Thiên Hoa càng chua chát… Nhưng một người thật sự sẽ làm từng đó việc cho người mình không yêu sao? Không biết tại sao, nhưng Thiên Hoa chưa bao giờ nghĩ Nguyệt Ly không yêu cậu, hay bét ra cũng phải là cực cực thích cậu, vì y đã luôn đối cậu ‘đặc biệt’, luôn….Tuy y lúc nào cũng mặt lạnh, nhưng cậu biết đó là bản tính rồi, không phải là chán ghét cậu.
“Thế nào? Nghĩ ra chưa?”
“….”
“Diệp Thiên Hoa,” Phi Tuyết cười vô cùng trong sáng, “Ngươi tin ta hay tin huynh ấy? Ngươi tin suy nghĩ của ngươi hay cảm nhận của ngươi?”
“….”
“Dùng con tim một chút, dùng cái đầu ít thôi.” Y bỏ chân ra, rồi rời đi, ” Cho ngươi một ngày để suy nghĩ, ngày mai hãy đưa ra trả lời cuối cùng.”
“…..”
“Huynh trưởng của ta luôn hành động theo cảm tính, tuy thông minh nhưng rất ít dùng cái đầu.” Y quay đầu, chỉ chỉ vào đầu của y rồi cười, “Ngươi nên học theo huynh ấy, huynh ấy không để ý nhiều như ngươi tưởng đâu.”