Tập hợp những đoạn ngắn về cặp đôi Thiên Hoa – Nguyệt Ly (xin lưu ý là sắp xếp không theo trình tự thời gian nha ^^)
Đoạn ngắn 1:
“Ta yêu ngươi.”
Hôn nhẹ lên trán y, nhu tình mật ý, chân thành từ đáy lòng. Là lời tỏ tình đầu tiên.
Yêu ngươi.
“….”
“…Ta cũng biết không nên trông mong nhiều từ một khối băng sơn, nhưng ngươi ít ra phải có điểm phản ứng chứ?”
“Nên phản ứng gì?” hắn hỏi, khi nghe y nói vậy, lòng hắn thoáng thoải mái, hắn cũng lờ mờ cảm thấy mình nên làm gì đó, nhưng làm gì là làm gì? Cũng nên nói lại “Ta yêu ngươi” sao?
Nhìn vẻ mờ mịt ngây ngốc của y, Thiên Hoa hoàn toàn là chán chẳng muốn nói thêm.
“Thôi, đi ngủ đi.”
Nguyệt Ly nhìn người kia quay lưng lại với mình, cảm thấy hình như y đang giận? Nghĩ nghĩ một lúc, đánh giá tâm trạng mình, rồi hắn lay lay y, y vùng vằng hất hắn ra, nhưng hắn không để tâm, thì thầm, “Ta yêu ngươi.”
“….Ta không cần ngươi nói.” Thiên Hoa khó chịu bảo, ai đời ái nhân với nhau, y nghe cậu tỏ tình mà còn phải nghĩ một lúc mới tỏ tình lại không? Mặt vẫn bình thản tỉnh bơ như không có gì vậy.
Bao năm bên nhau, cậu đã sớm biết không thể dựa vào vẻ ngoài để phán đoán y, rằng tên này vô cảm tâm tình nhàn nhạt hơn bất cứ ai khác trên đời, nhưng dẫu vậy…. cậu vẫn khó chịu.
“Ta yêu ngươi.” Hắn nói tiếp, đây là lần đầu hắn nói câu này với một người.
Yêu ngươi…. giờ hắn đã biết, cảm giác này gọi là yêu.
***
Đoạn ngắn 2:
Thiên Hoa giận dữ vì bị giam lỏng, trong đầu luôn hoạch định kế hoạch bỏ trốn, không biết bao lần đã tự hỏi tại sao mình yêu một kẻ ích kỉ như Nguyệt Ly, nghĩ lại thì ngoài bộ dáng ra thì y chẳng có gì tốt cả, tính tình khó chiều không hiểu phong tình, cậu tặng quà hay nói mấy lời ngọt ngào thì y vẫn giữ bộ mặt tỉnh bơ lạnh lùng.
Dù cậu mặt đỏ lên, bối rối xấu hổ khi cố gắng bày tỏ tình cảm với một nam nhân, khi thử tặng quà hay chủ động ôm hôn y, thì y vẫn luôn thản nhiên như thế, khiến cậu luôn cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Hình như Nguyệt Ly đại nhân không bao giờ biết đến thứ gọi là ‘xấu hổ’. Dù khi ái ân, y vẫn thẳng thắn bình thản vuốt ve hôn hôn cậu, mặt không đổi sắc khi…. liếm mút chỗ đó của cậu, khi cậu không biết làm sao để tiến vào thì y còn hướng dẫn cậu…. nét mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Họ đúng là không hợp nhau, không hợp từ cách nghĩ đến tư tưởng. Cậu rất dễ xấu hổ, Nguyệt Ly thì… Cậu thích giao thiệp thích tự do, Nguyệt Ly không thích điều đó… Đủ chuyện đối lập nhau chan chát, khiến Thiên Hoa nhiều khi cảm thấy tuyệt vọng với tình cảm này, cảm thấy hình như mình đã tự dấn thân vào vực thẳm không lối về rồi.
Một tháng đầu, cậu nhịn nhịn, nghĩ yêu nhau phải chấp nhận nhau, cậu có thể từ từ thuyết phục Nguyệt Ly.
Ba tháng sau, thuyết phục rồi đến nổi giận nhưng tên kia vẫn lạnh lùng ngàn năm không đổi. Nguyệt Ly nghe, Nguyệt Ly hiểu, nhưng y cứ nhất quyết không chịu đáp ứng tôn trọng tự do của cậu.
Nửa năm…. cậu cố gắng hết mức, tự nhủ yêu người nào phải thay đổi vì người ấy, tên kia cứng đầu hơn kim cương, có nắn cũng không nắn nổi, nên cái đứa mềm mềm dễ đổi như mình phải chịu thiệt, đừng chấp nhặt những khuyết điểm to lù lù của y.
Một năm qua, cậu tức điên lên, cả ca ca của cậu còn bị Nguyệt Ly cấm cửa không cho vào, nước tràn ly rồi, giờ thì cậu nhìn chỗ nào cũng thấy ghét Nguyệt Ly, y quá mức lạnh lùng, y chỉ coi cậu là sủng vật, y…. cả vẻ ngoài mỹ quá mức của y giờ với cậu cũng thành của hồ ly tinh.
Chia tay đi. Thiên Hoa nói thế, rất nghiêm túc thẳng thắn, theo đúng phong cách của Nguyệt Ly.
Và y trả lời bằng cách xích cậu lại. Xích bằng bạch thiết quanh cổ, rất có mỹ cảm, chỉ còn thiếu việc lột đồ cậu ra là sẽ y như nuôi con chó trong nhà.
Bị xích lại, Thiên Hoa rầu rĩ tự chửi mình ngu, muốn rời đi muốn chia tay thì phải ngậm miệng lại, sao lại giận dỗi nói cho y biết? Giờ thì bỏ trốn làm sao đây?
***
Đoạn ngắn 3:
Sau đủ mọi khúc mắc khi sống chung với nhau, Thiên Hoa quyết định đặt ra một quy ước, đó là mỗi tối trước khi ngủ, họ sẽ tâm sự với người kia, nói cảm nghĩ của mình về việc đã làm trong ngày.
Thiên Hoa bất đắc dĩ lắm mới phải đặt hẳn quy định như thế, vì Nguyệt Ly thật sự là quá kín bưng rồi, y không nói ra thì cậu đừng hòng biết y đang nghĩ gì.
Và cậu nhanh hối hận vì việc đó, vì Nguyệt Ly thực hiện quy định này rất nghiêm túc, căn bản y làm việc gì cũng nghiêm túc, và chỉ cần không dính đến việc thả cậu đi, thì y sẽ rất chiều cậu theo cách của y.
Y tối nào cũng ‘tâm sự’ với cậu, ‘tâm sự’ không thiếu chút gì, cả việc y viết thư cho Phi Tuyết, trong đó viết những gì, việc y đi vệ sinh mấy lần cũng khai sạch. Cậu nhất định phải ngồi nghe hết, không nghe hết đừng hòng được ngủ, đừng hòng được ôm y làm việc nọ việc kia.
Mà cậu có cần nghe chi tiết đến vậy đâu. Nghe đến mấy canh giờ, nghe xong cũng gần sáng rồi.
***
Đoạn ngắn 4:
Sống với nhau, y là ái nhân của cậu, dù biết tên kia không thiếu thứ gì, bản mặt lúc nào cũng lạnh băng, nhưng Thiên Hoa theo lẽ thường vẫn muốn lấy lòng y, muốn làm y vui vẻ. Nên, vào ngày sinh nhật của Nguyệt Ly, cậu đã tặng quà.
Hoàng đế đệ đệ của y gửi lễ vật rất đắt tiền, còn cậu nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng quyết định làm bánh gato. Thế giới này không có bánh ngọt, cũng không có tục lệ thắp nến hát chúc mừng, nên làm thế này hẳn sẽ gây được ấn tượng cho y a.
Vật lộn một hồi, cuối cùng cũng làm được một cái bánh, tuy kem hơi chảy một tí, bánh hơi cháy một tí, nhưng cậu tự thấy người ăn vào sẽ không bị đau bụng, nên có thể tặng được rồi, đây dẫu sao vẫn là tâm ý a.
Nến thắp lên, dưới yêu cầu của cậu, Nguyệt Ly thổi nến, sau đó nhắm mắt lại, cầu ước, cậu không biết y ước gì, nhưng vẫn thầm mong nguyện ước của y thành hiện thực. Dẫu vậy, Thiên Hoa suy đoán, với tính cách của y thì đến chín phần nguyện ước sẽ liên quan tới cậu.
Nguyệt Ly ăn cái bánh ‘tâm ý’ của cậu, rồi nhẹ gật đầu nói, “Ăn ngon” với cậu. Cậu lập tức trầm mặc, cậu biết Nguyệt Ly có tư tưởng: ‘đồ cậu nấu có là thứ gì cũng phải khen ngon’, cũng biết y không nếm được vị, nhưng… cậu vẫn muốn làm bánh mừng sinh nhật, muốn bày tỏ rằng cậu rất thích Nguyệt Ly, tuy y bị điên phá hủy cuộc sống của cậu, nhưng cậu vẫn thành tâm vui mừng vì đã có y trên đời.
Nguyệt Ly thấy cậu không vui, y nghĩ một lúc, rồi đưa tay ra ôm cậu vào lòng, “Ngươi không vui sao, ta đã rất vui.”
Vui mà mặt vẫn tỉnh bơ lạnh nhạt như vậy? Y đang an ủi cậu à? Thiên Hoa không thoải mái, nhưng cũng không đẩy y ra, cậu biết Nguyệt Ly rất thích ôm cậu, tuy bị ôm như vậy rất xấu hổ khi y rõ ràng là ‘vợ’ của cậu, nhưng y thích thế, cậu phản đối mãi y cũng chẳng thay đổi, nên cũng dần quen với việc này.
“Ngươi biết ta đã ước gì không?” Giọng Nguyệt Ly rất trầm, trong, như tơ lụa, luôn bình đạm không mang cảm xúc, nhưng lúc này đây cậu thoáng cảm giác được một chút ôn nhu trong nó.
Nghe y hỏi, cậu lập tức nói, “Ngươi không được nói.” Nói ra nguyện ước sẽ không thành hiện thực.
Y vẫn như thường, mặc kệ cậu, nói tiếp, “Ta ước ngươi mãi bên ta, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa…. vì có ngươi thật sự rất dễ chịu.”
“….”
“Ta không tin thần, không tín phật, nguyện ước của ta, ta không cần ai thực hiện thay ta, tự ta sẽ biến nó thành hiện thực.” Y nhìn cậu, nói, “Nếu thần phật cản trở nguyện ước của ta, ta cũng sẽ đấu với chúng.”
Thiên Hoa biết Nguyệt Ly đang nghiêm túc, y luôn nghiêm túc.
Chấp niệm ư? Thiên Hoa luôn lờ mờ cảm thấy y với cậu là một loại chấp niệm, một thứ khát vọng muốn chiếm hữu… nếu cậu chết trước y, không chừng y sẽ đun nấu xác cậu ăn vào với tư tưởng ‘để ngươi hòa làm một với ta’ lắm, y đủ điên khùng để làm điều đó.
Nhưng… được sở hữu, có người muốn có mình… thật ra không tệ. Tuy y quá mức ích kỉ, nhưng… cậu vẫn yêu y, nên sẽ cố gắng để yêu cả tính ích kỉ của y.
Sau cùng, y ích kỉ chỉ vì đã yêu cậu thôi, phải không?
Đoạn ngắn 1:
“Ta yêu ngươi.”
Hôn nhẹ lên trán y, nhu tình mật ý, chân thành từ đáy lòng. Là lời tỏ tình đầu tiên.
Yêu ngươi.
“….”
“…Ta cũng biết không nên trông mong nhiều từ một khối băng sơn, nhưng ngươi ít ra phải có điểm phản ứng chứ?”
“Nên phản ứng gì?” hắn hỏi, khi nghe y nói vậy, lòng hắn thoáng thoải mái, hắn cũng lờ mờ cảm thấy mình nên làm gì đó, nhưng làm gì là làm gì? Cũng nên nói lại “Ta yêu ngươi” sao?
Nhìn vẻ mờ mịt ngây ngốc của y, Thiên Hoa hoàn toàn là chán chẳng muốn nói thêm.
“Thôi, đi ngủ đi.”
Nguyệt Ly nhìn người kia quay lưng lại với mình, cảm thấy hình như y đang giận? Nghĩ nghĩ một lúc, đánh giá tâm trạng mình, rồi hắn lay lay y, y vùng vằng hất hắn ra, nhưng hắn không để tâm, thì thầm, “Ta yêu ngươi.”
“….Ta không cần ngươi nói.” Thiên Hoa khó chịu bảo, ai đời ái nhân với nhau, y nghe cậu tỏ tình mà còn phải nghĩ một lúc mới tỏ tình lại không? Mặt vẫn bình thản tỉnh bơ như không có gì vậy.
Bao năm bên nhau, cậu đã sớm biết không thể dựa vào vẻ ngoài để phán đoán y, rằng tên này vô cảm tâm tình nhàn nhạt hơn bất cứ ai khác trên đời, nhưng dẫu vậy…. cậu vẫn khó chịu.
“Ta yêu ngươi.” Hắn nói tiếp, đây là lần đầu hắn nói câu này với một người.
Yêu ngươi…. giờ hắn đã biết, cảm giác này gọi là yêu.
***
Đoạn ngắn 2:
Thiên Hoa giận dữ vì bị giam lỏng, trong đầu luôn hoạch định kế hoạch bỏ trốn, không biết bao lần đã tự hỏi tại sao mình yêu một kẻ ích kỉ như Nguyệt Ly, nghĩ lại thì ngoài bộ dáng ra thì y chẳng có gì tốt cả, tính tình khó chiều không hiểu phong tình, cậu tặng quà hay nói mấy lời ngọt ngào thì y vẫn giữ bộ mặt tỉnh bơ lạnh lùng.
Dù cậu mặt đỏ lên, bối rối xấu hổ khi cố gắng bày tỏ tình cảm với một nam nhân, khi thử tặng quà hay chủ động ôm hôn y, thì y vẫn luôn thản nhiên như thế, khiến cậu luôn cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Hình như Nguyệt Ly đại nhân không bao giờ biết đến thứ gọi là ‘xấu hổ’. Dù khi ái ân, y vẫn thẳng thắn bình thản vuốt ve hôn hôn cậu, mặt không đổi sắc khi…. liếm mút chỗ đó của cậu, khi cậu không biết làm sao để tiến vào thì y còn hướng dẫn cậu…. nét mặt từ đầu đến cuối không hề thay đổi.
Họ đúng là không hợp nhau, không hợp từ cách nghĩ đến tư tưởng. Cậu rất dễ xấu hổ, Nguyệt Ly thì… Cậu thích giao thiệp thích tự do, Nguyệt Ly không thích điều đó… Đủ chuyện đối lập nhau chan chát, khiến Thiên Hoa nhiều khi cảm thấy tuyệt vọng với tình cảm này, cảm thấy hình như mình đã tự dấn thân vào vực thẳm không lối về rồi.
Một tháng đầu, cậu nhịn nhịn, nghĩ yêu nhau phải chấp nhận nhau, cậu có thể từ từ thuyết phục Nguyệt Ly.
Ba tháng sau, thuyết phục rồi đến nổi giận nhưng tên kia vẫn lạnh lùng ngàn năm không đổi. Nguyệt Ly nghe, Nguyệt Ly hiểu, nhưng y cứ nhất quyết không chịu đáp ứng tôn trọng tự do của cậu.
Nửa năm…. cậu cố gắng hết mức, tự nhủ yêu người nào phải thay đổi vì người ấy, tên kia cứng đầu hơn kim cương, có nắn cũng không nắn nổi, nên cái đứa mềm mềm dễ đổi như mình phải chịu thiệt, đừng chấp nhặt những khuyết điểm to lù lù của y.
Một năm qua, cậu tức điên lên, cả ca ca của cậu còn bị Nguyệt Ly cấm cửa không cho vào, nước tràn ly rồi, giờ thì cậu nhìn chỗ nào cũng thấy ghét Nguyệt Ly, y quá mức lạnh lùng, y chỉ coi cậu là sủng vật, y…. cả vẻ ngoài mỹ quá mức của y giờ với cậu cũng thành của hồ ly tinh.
Chia tay đi. Thiên Hoa nói thế, rất nghiêm túc thẳng thắn, theo đúng phong cách của Nguyệt Ly.
Và y trả lời bằng cách xích cậu lại. Xích bằng bạch thiết quanh cổ, rất có mỹ cảm, chỉ còn thiếu việc lột đồ cậu ra là sẽ y như nuôi con chó trong nhà.
Bị xích lại, Thiên Hoa rầu rĩ tự chửi mình ngu, muốn rời đi muốn chia tay thì phải ngậm miệng lại, sao lại giận dỗi nói cho y biết? Giờ thì bỏ trốn làm sao đây?
***
Đoạn ngắn 3:
Sau đủ mọi khúc mắc khi sống chung với nhau, Thiên Hoa quyết định đặt ra một quy ước, đó là mỗi tối trước khi ngủ, họ sẽ tâm sự với người kia, nói cảm nghĩ của mình về việc đã làm trong ngày.
Thiên Hoa bất đắc dĩ lắm mới phải đặt hẳn quy định như thế, vì Nguyệt Ly thật sự là quá kín bưng rồi, y không nói ra thì cậu đừng hòng biết y đang nghĩ gì.
Và cậu nhanh hối hận vì việc đó, vì Nguyệt Ly thực hiện quy định này rất nghiêm túc, căn bản y làm việc gì cũng nghiêm túc, và chỉ cần không dính đến việc thả cậu đi, thì y sẽ rất chiều cậu theo cách của y.
Y tối nào cũng ‘tâm sự’ với cậu, ‘tâm sự’ không thiếu chút gì, cả việc y viết thư cho Phi Tuyết, trong đó viết những gì, việc y đi vệ sinh mấy lần cũng khai sạch. Cậu nhất định phải ngồi nghe hết, không nghe hết đừng hòng được ngủ, đừng hòng được ôm y làm việc nọ việc kia.
Mà cậu có cần nghe chi tiết đến vậy đâu. Nghe đến mấy canh giờ, nghe xong cũng gần sáng rồi.
***
Đoạn ngắn 4:
Sống với nhau, y là ái nhân của cậu, dù biết tên kia không thiếu thứ gì, bản mặt lúc nào cũng lạnh băng, nhưng Thiên Hoa theo lẽ thường vẫn muốn lấy lòng y, muốn làm y vui vẻ. Nên, vào ngày sinh nhật của Nguyệt Ly, cậu đã tặng quà.
Hoàng đế đệ đệ của y gửi lễ vật rất đắt tiền, còn cậu nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng quyết định làm bánh gato. Thế giới này không có bánh ngọt, cũng không có tục lệ thắp nến hát chúc mừng, nên làm thế này hẳn sẽ gây được ấn tượng cho y a.
Vật lộn một hồi, cuối cùng cũng làm được một cái bánh, tuy kem hơi chảy một tí, bánh hơi cháy một tí, nhưng cậu tự thấy người ăn vào sẽ không bị đau bụng, nên có thể tặng được rồi, đây dẫu sao vẫn là tâm ý a.
Nến thắp lên, dưới yêu cầu của cậu, Nguyệt Ly thổi nến, sau đó nhắm mắt lại, cầu ước, cậu không biết y ước gì, nhưng vẫn thầm mong nguyện ước của y thành hiện thực. Dẫu vậy, Thiên Hoa suy đoán, với tính cách của y thì đến chín phần nguyện ước sẽ liên quan tới cậu.
Nguyệt Ly ăn cái bánh ‘tâm ý’ của cậu, rồi nhẹ gật đầu nói, “Ăn ngon” với cậu. Cậu lập tức trầm mặc, cậu biết Nguyệt Ly có tư tưởng: ‘đồ cậu nấu có là thứ gì cũng phải khen ngon’, cũng biết y không nếm được vị, nhưng… cậu vẫn muốn làm bánh mừng sinh nhật, muốn bày tỏ rằng cậu rất thích Nguyệt Ly, tuy y bị điên phá hủy cuộc sống của cậu, nhưng cậu vẫn thành tâm vui mừng vì đã có y trên đời.
Nguyệt Ly thấy cậu không vui, y nghĩ một lúc, rồi đưa tay ra ôm cậu vào lòng, “Ngươi không vui sao, ta đã rất vui.”
Vui mà mặt vẫn tỉnh bơ lạnh nhạt như vậy? Y đang an ủi cậu à? Thiên Hoa không thoải mái, nhưng cũng không đẩy y ra, cậu biết Nguyệt Ly rất thích ôm cậu, tuy bị ôm như vậy rất xấu hổ khi y rõ ràng là ‘vợ’ của cậu, nhưng y thích thế, cậu phản đối mãi y cũng chẳng thay đổi, nên cũng dần quen với việc này.
“Ngươi biết ta đã ước gì không?” Giọng Nguyệt Ly rất trầm, trong, như tơ lụa, luôn bình đạm không mang cảm xúc, nhưng lúc này đây cậu thoáng cảm giác được một chút ôn nhu trong nó.
Nghe y hỏi, cậu lập tức nói, “Ngươi không được nói.” Nói ra nguyện ước sẽ không thành hiện thực.
Y vẫn như thường, mặc kệ cậu, nói tiếp, “Ta ước ngươi mãi bên ta, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa…. vì có ngươi thật sự rất dễ chịu.”
“….”
“Ta không tin thần, không tín phật, nguyện ước của ta, ta không cần ai thực hiện thay ta, tự ta sẽ biến nó thành hiện thực.” Y nhìn cậu, nói, “Nếu thần phật cản trở nguyện ước của ta, ta cũng sẽ đấu với chúng.”
Thiên Hoa biết Nguyệt Ly đang nghiêm túc, y luôn nghiêm túc.
Chấp niệm ư? Thiên Hoa luôn lờ mờ cảm thấy y với cậu là một loại chấp niệm, một thứ khát vọng muốn chiếm hữu… nếu cậu chết trước y, không chừng y sẽ đun nấu xác cậu ăn vào với tư tưởng ‘để ngươi hòa làm một với ta’ lắm, y đủ điên khùng để làm điều đó.
Nhưng… được sở hữu, có người muốn có mình… thật ra không tệ. Tuy y quá mức ích kỉ, nhưng… cậu vẫn yêu y, nên sẽ cố gắng để yêu cả tính ích kỉ của y.
Sau cùng, y ích kỉ chỉ vì đã yêu cậu thôi, phải không?