“Món này vị thế nào?
“Không cay, uhm, chua chua mặn mặn.”
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Còn món này?”
*nhai nhai*
“”Ngọt ngọt, chua, có chút hương chanh, khá mềm.”
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Món này thì sao?”
Đối thoại quỷ dị trên là của Thiên Hoa với Khuynh Thành điện hạ, được cậu ngầm gọi là tên điên.
Sau một hồi vùng vẫy phản đối, thiếu nước quay người bỏ trốn khỏi ác ma, Thiên Hoa mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt khi bị ấn ngồi vào lòng tên kia. Khi cậu ngồi lên, hắn thản nhiên vòng một tay qua thắt lưng cậu, giữ cậu sát người, giọng nói cũng thập phần lạnh lùng, “Nếu cãi lời ta, ta sẽ tức giận.”
Tuy hắn không có vẻ đe dọa, càng không hứa hẹn trực tiếp là nếu chống đối cậu sẽ bị đánh chết hay bị vứt cho cá ăn, hắn không nói nhiều, nhưng vẻ mặt lạnh tanh, giọng nói vô cảm đó đã quá đủ cho trí tưởng tượng của Thiên Hoa rồi.
Tri thức trong cả 2 thế giới đều chung một đặc điểm: đó là đừng chọc vào một thằng điên. Hành động của kẻ điên chẳng ai đoán trước được, trừ khi y cũng điên như hắn.
Thiên Hoa tự nhận mình rất bình thường, không có khuynh hướng tự ngược, càng không muốn thử xem quái vật có đẳng cấp nổi giận sẽ làm gì mình.
Thế nên Thiên Hoa ngồi đặc biệt ngoan đạo, gần như bảo gì làm nấy, ra vẻ ngoan ngoãn sẽ làm hắn mất cảnh giác, dễ bỏ trốn hơn, với lại cậu cũng muốn ăn, cậu đang đói, và phải ăn mới có sức bỏ trốn, mấy nữ nhân tiểu thuyết ra vẻ nhịn đói để chống cự đều vì quá suy dinh dưỡng nên bỏ trốn thất bại… Cậu biết thế, nhưng, fuck, hắn là kẻ quái dị không cảm giác không để ý đã đành, nhưng cậu là nam nhân có thể chất hoàn toàn bình thường, nam nhân nào lại để nam nhân khác ôm trong lòng khi ăn như thế chứ??? Cậu là thẳng đó, thế này chỉ khiến cậu nổi da gà thôi.
Thiên Hoa đã chán nghĩ xem mình mất mặt xấu hổ đến đâu trong mắt đám người hầu thị nữ của Bạch Vân sơn trang này rồi.
Hắn chỉ từng món, bảo cậu ăn, ăn xong hỏi cảm tưởng, Thiên Hoa nói chung luôn “ngon, ngon, ngon…” Đúng là ngon thật, nói dối làm gì. Mà Thiên Hoa cũng thoáng cảm thấy thương cảm cho hắn, xem ra hắn thật sự không cảm nhận được vị đồ ăn. Vậy những mỹ thực này sẽ như thế nào với hắn? Nhai như nhai cát? Nhạt nhẽo tuyệt đối?
“Ngươi uy ta ăn.”
Chút thương cảm lập tức biến mất.
“Không bao giờ! Ta là nam nhân hàng thật giá thật, không lí nào phải uy một nam nhân khác ăn!”
Thiên Hoa khoanh tay, vẻ mặt bướng bỉnh nói.
“Ta biết ngươi là nam.” Hắn vẫn lạnh lùng ngàn năm không đổi, hi vọng sẽ có người tan chảy được băng đá của hắn, làm hắn bớt gây họa cho thế gian. Càng mong vị anh hùng/nữ hiệp đó không phải là cậu. “Ta muốn ngươi uy ta.”
@#$#$%&(*$#@…
“Nếu tay ngươi gãy hay bị cảm gì đó thì ta còn cân nhắc, nhưng ngươi bây giờ (còn khỏe hơn ta) thì never!”
“Never?”
“Là không bao giờ.”
“Ngươi đây là đang chống đối?”
Thiên Hoa chiến đấu trong lòng, một bên là những biện pháp hành hạ e rằng rất khủng khiếp, rất đau, mà Thiên Hoa sợ đau, của một tên khùng; một bên là lòng tự tôn của nam nhân. Trong đầu Thiên Hoa chợt vang vang lời của cha,
“Thiên Hoa, con là nam nhân. Dẫu con có dễ khóc, yếu ớt, không biết đánh nhau, để em gái bảo vệ, thì con vẫn là nam nhân. Nam nhân dưới gối có hoàng kim, thà chết chứ không thể chịu nhục.”
Thiên Hoa ngẩng cao đầu, mắt lóe sáng quyết tâm, đúng thế, nam nhân chân chính là ở dũng khí, không thể để bị hắn ức hiếp mãi được. Cậu đời nào ngoan ngoãn nghe lời, giờ là uy hắn ăn, tiếp theo có khi là hầu hắn tắm, rồi lại làm lò sưởi trên giường hắn.
Giờ vấn đề không phải sợ đau sợ chết hay không, vấn đề là tôn nghiêm của người nam nhân. Cậu không phải người hầu, càng không phải nam sủng của hắn. Phải dũng cảm như phụ thân đã dạy, cùng lắm đau quá thì cắn lưỡi chết, đợi kiếp sau tái sinh chứ gì.
Thiên Hoa hùng hồn hùng hồn chuẩn bị tinh thần chịu chết, sẵn sàng hi sinh oanh liệt cho tôn nghiêm của mình.
Giá như Thiên Hoa biết, phụ thân đại nhân, cái người suốt ngày dạy Thiên Hoa phải ra dáng nam nhân đó, ở công ty vào luồn ra cúi, cúi đầu trước cường quyền thế nào. Đáng tiếc, phụ thân đại nhân chỉ kịp dạy Thiên Hoa về một nam nhân chân chính lí tưởng nên ra sao, chưa kịp dạy Thiên Hoa về nam nhân đời thực nên hành động thế nào…
Để giờ Thiên Hoa có ý chí hết sức ngu ngốc là chống đối Khuynh Thành điện hạ Tịnh Kiến Vương, vẫn ảo tưởng mình đang làm điều phụ thân sẽ làm nếu là mình.
Nếu phụ thân Thiên Hoa ở đây, thấy ánh mắt băng lạnh của ác ma, đảm bảo so với cẩu còn ngoan ngoãn nghe lời hơn. Nam nhân trưởng thành chín chắn hiểu những gì nên làm, không nên làm, những ranh giới có thể chạm và không thể chạm, hiểu với ai thì nên cúi đầu. Chứ cả đời cứ ngẩng cao đầu thì chỉ có bị người đánh chết, giữ kiêu hãnh với sai đối tượng thì càng thảm hơn.
Đáng tiếc giờ Thiên Hoa còn chưa biết điều đó.
“Ngươi đang cãi lệnh ta?”
Thiên Hoa thoáng co rúm lại, nhưng vẻ mặt vẫn cứng rắn nói,
“Ta không phải người hầu, càng không phải tự nguyện theo ngươi.”
Tử mâu nhìn vào đôi mắt đen.
Lan Đặc đứng hầu đợi lệnh âm thầm kêu trời, Diệp công tử, điện hạ nhà ta không biết người bình thường yếu ớt đến đâu đâu!!
***
Một hồi nhìn nhau, rồi đôi môi tuyệt mĩ chậm rãi mở ra,
“Ta không muốn ngươi chết.”
Đương nhiên ta cũng không muốn chết, Thiên Hoa gào toáng trong đầu. Dũng cảm vậy thôi, chứ ngươi đừng có giết ta, cũng đừng có đánh ta/đá ta/chém ta… tóm lại là đừng gây bất cứ tổn thương nào về cơ thể ta, ta sợ đau lắm!
“Ngươi không nghe lời ta.”
Uy, đó có phải báo tử? Rằng ‘ta luyến tiếc ngươi nhưng ngươi vẫn phải chết’ không? Sao ngươi luôn không thêm nối câu thế hả? Cứ buộc ta tự nối tự đoán ý là sao?
“Kẻ không nghe lời ta luôn chết.”
Hắn bất động thanh sắc, nói đầy thản nhiên, như trần thuật một sự thật đơn giản.
Lan Đặc nhịn không được, bước ra quỳ xuống, để điện hạ trừng phạt thì Diệp công tử chẳng còn nguyên dạng con người nữa.
“Điện hạ, Diệp công tử mới đến đây còn không rõ quy củ, phạm chút sai lầm nhỏ, không đáng bị phạt.”
Nhất là ngàn vạn lần đừng đạp người ta xuống Hình ngục.
Lan Đặc thoáng rùng mình khi nghĩ đến sự biến thái của Địa Ngục đó, hắn phải ngăn cản điện hạ, giữ gìn Diệp công tử, đây là người đầu tiên điện hạ đối đãi đặc biệt, là người… uhm, có vẻ làm điện hạ có cảm giác giống con người hơn.
Hắn nghĩ điện hạ thích Diệp công tử, nếu công tử bị sao, điện hạ hẳn sẽ không vui.
Vấn đề là điện hạ nhà hắn rất kì quặc.
Lan Đặc thật lòng cầu phúc cho Diệp công tử.
“Nhưng hắn không nghe lời ta.”
Thiên Hoa tròn mắt, rõ ràng đang nghe hai kẻ tranh cãi xem ngày này năm sau có phải ngày giỗ của cậu không, nhưng sao cậu cứ thấy quái lạ thế nào ấy?
Nhất là giọng điệu của tên nam nhân không cảm giác kia, rõ ràng vẫn đều đều lạnh nhạt, mặt không đổi sắc, nhưng sao cậu lại nghe ra… ủy khuất?
Hẳn cậu bị ảo thính rồi.
Thấy một tia ánh sáng, Lan Đặc đề nghị,
” Điện hạ làm gẫy xương chút là được.”
???
“Này,” Thiên Hoa kêu toáng lên, quyết tâm không để bị coi như không khí mãi, “Đây là xương cốt của ta đó! Không phải cành cây đâu!”
“Gẫy xương không sao đâu,” vị quản sự mẫn cán an ủi, “Linh đan diệu dược của Bạch Vân trang so hoàng cung chỉ có hơn chứ không có kém.”
“Nói nghe hay nhỉ? Sao ngươi không tự đập gẫy chân mình rồi chữa đi?”
“Vậy công tử thích bị chặt tay hơn à?”
Thiên Hoa dẫu sao cũng đã có 12 năm phổ cập giáo dục, hoàn toàn hiểu về phép so sánh. Càng hiểu cụt tay với gẫy tay cái nào tệ hơn.
“Muốn xương cốt lành lặn thì công tử uy điện hạ ăn đi.”
Đe dọa. Đe dọa trắng trợn. Thiên Hoa trợn mắt.
Lan Đặc thầm nói trong lòng, Diệp công tử, uy ăn chứ có bắt hầu giường đâu! Ngài cứ làm vấn đề phức tạp làm gì? Điện hạ nhà ta chưa bao giờ có tính kiên nhẫn, nhỡ điện hạ đột nhiên nhớ ra mấy thứ Thực cốt tán, thi trùng… thì công tử sẽ hối hận cả đời vì việc mình làm hôm nay đấy.
Thực cốt tán, thi trùng… không gây chết người, không tạo thương tích, nhưng cảm giác chúng gây ra thì đảm bảo là độc nhất vô nhị.
“Ta không thích nói nhiều,” Vô cảm nam nhân lên tiếng, “ta chỉ cần câu trả lời.” Hắn nắm cằm cậu, bắt cậu ngẩng lên nhìn vào mắt hắn, “Có hoặc không.”
Thiên Hoa cảm giác rất rõ, qua một bàn tay lạnh lẽo khác đặt hờ lên vai, là nếu nói không, cậu sẽ bái bai xương bả vai mình. Xem ra tên này hoàn toàn nghe ý của Lan Đặc.
….
Okay, ta không có khuynh hướng tự ngược.
Thiên Hoa khuất phục trước uy quyền, nghĩ hẳn phụ thân cũng sẽ khuyên cậu phải giữ chân tay lành lặn, còn vấn đề danh dự tính sau.
Xin lỗi phụ thân, con không được anh dũng như phụ thân muốn. Con không thể như mấy danh nhân phụ thân kể: coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, cười khi bị tra tấn. Con không nghĩ mình sẽ tự hào khi mất tay, chân hay mạng vì danh dự đâu. Ban nãy con nghĩ con có thể, nhưng giờ đối mặt, tưởng tượng khung cảnh tương lai thì con không moi đủ dũng cảm nữa ah.
Thầm tạ lỗi với người cha thế giới khác, Thiên Hoa miễn cưỡng cầm thìa và bát lên, uy tận miệng cho một tên điên.
Cho ngươi ăn này. Cho ngươi ăn nghẹn chết luôn đi. Cầu ngươi bị đau bụng ôm bồn cầu mấy ngày luôn đi.
Thiên Hoa thầm rủa xả trong lòng. Bề ngoài thì đẹp, đầu óc thì bất thường.
Tên khùng chỉ nhìn, không chịu há miệng.
Cậu hợp tác, cũng nhìn nhìn hắn.
Lan Đặc hoàn toàn phối hợp, quan sát hai vị đại nhân, còn chúng nô tì người hầu sớm đã triệt để biến thành phông nền.
“Dùng miệng uy ta.”
Thiên Hoa hoàn toàn hỏng mất. Đông cứng trong tư thế cầm thìa.
Lan Đặc thầm than trong lòng, điện hạ, ta đã quá coi thường ngài rồi.
“Không cay, uhm, chua chua mặn mặn.”
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Còn món này?”
*nhai nhai*
“”Ngọt ngọt, chua, có chút hương chanh, khá mềm.”
“Ngon không?”
“Ngon.”
“Món này thì sao?”
Đối thoại quỷ dị trên là của Thiên Hoa với Khuynh Thành điện hạ, được cậu ngầm gọi là tên điên.
Sau một hồi vùng vẫy phản đối, thiếu nước quay người bỏ trốn khỏi ác ma, Thiên Hoa mặt nhăn nhó như khỉ ăn ớt khi bị ấn ngồi vào lòng tên kia. Khi cậu ngồi lên, hắn thản nhiên vòng một tay qua thắt lưng cậu, giữ cậu sát người, giọng nói cũng thập phần lạnh lùng, “Nếu cãi lời ta, ta sẽ tức giận.”
Tuy hắn không có vẻ đe dọa, càng không hứa hẹn trực tiếp là nếu chống đối cậu sẽ bị đánh chết hay bị vứt cho cá ăn, hắn không nói nhiều, nhưng vẻ mặt lạnh tanh, giọng nói vô cảm đó đã quá đủ cho trí tưởng tượng của Thiên Hoa rồi.
Tri thức trong cả 2 thế giới đều chung một đặc điểm: đó là đừng chọc vào một thằng điên. Hành động của kẻ điên chẳng ai đoán trước được, trừ khi y cũng điên như hắn.
Thiên Hoa tự nhận mình rất bình thường, không có khuynh hướng tự ngược, càng không muốn thử xem quái vật có đẳng cấp nổi giận sẽ làm gì mình.
Thế nên Thiên Hoa ngồi đặc biệt ngoan đạo, gần như bảo gì làm nấy, ra vẻ ngoan ngoãn sẽ làm hắn mất cảnh giác, dễ bỏ trốn hơn, với lại cậu cũng muốn ăn, cậu đang đói, và phải ăn mới có sức bỏ trốn, mấy nữ nhân tiểu thuyết ra vẻ nhịn đói để chống cự đều vì quá suy dinh dưỡng nên bỏ trốn thất bại… Cậu biết thế, nhưng, fuck, hắn là kẻ quái dị không cảm giác không để ý đã đành, nhưng cậu là nam nhân có thể chất hoàn toàn bình thường, nam nhân nào lại để nam nhân khác ôm trong lòng khi ăn như thế chứ??? Cậu là thẳng đó, thế này chỉ khiến cậu nổi da gà thôi.
Thiên Hoa đã chán nghĩ xem mình mất mặt xấu hổ đến đâu trong mắt đám người hầu thị nữ của Bạch Vân sơn trang này rồi.
Hắn chỉ từng món, bảo cậu ăn, ăn xong hỏi cảm tưởng, Thiên Hoa nói chung luôn “ngon, ngon, ngon…” Đúng là ngon thật, nói dối làm gì. Mà Thiên Hoa cũng thoáng cảm thấy thương cảm cho hắn, xem ra hắn thật sự không cảm nhận được vị đồ ăn. Vậy những mỹ thực này sẽ như thế nào với hắn? Nhai như nhai cát? Nhạt nhẽo tuyệt đối?
“Ngươi uy ta ăn.”
Chút thương cảm lập tức biến mất.
“Không bao giờ! Ta là nam nhân hàng thật giá thật, không lí nào phải uy một nam nhân khác ăn!”
Thiên Hoa khoanh tay, vẻ mặt bướng bỉnh nói.
“Ta biết ngươi là nam.” Hắn vẫn lạnh lùng ngàn năm không đổi, hi vọng sẽ có người tan chảy được băng đá của hắn, làm hắn bớt gây họa cho thế gian. Càng mong vị anh hùng/nữ hiệp đó không phải là cậu. “Ta muốn ngươi uy ta.”
@#$#$%&(*$#@…
“Nếu tay ngươi gãy hay bị cảm gì đó thì ta còn cân nhắc, nhưng ngươi bây giờ (còn khỏe hơn ta) thì never!”
“Never?”
“Là không bao giờ.”
“Ngươi đây là đang chống đối?”
Thiên Hoa chiến đấu trong lòng, một bên là những biện pháp hành hạ e rằng rất khủng khiếp, rất đau, mà Thiên Hoa sợ đau, của một tên khùng; một bên là lòng tự tôn của nam nhân. Trong đầu Thiên Hoa chợt vang vang lời của cha,
“Thiên Hoa, con là nam nhân. Dẫu con có dễ khóc, yếu ớt, không biết đánh nhau, để em gái bảo vệ, thì con vẫn là nam nhân. Nam nhân dưới gối có hoàng kim, thà chết chứ không thể chịu nhục.”
Thiên Hoa ngẩng cao đầu, mắt lóe sáng quyết tâm, đúng thế, nam nhân chân chính là ở dũng khí, không thể để bị hắn ức hiếp mãi được. Cậu đời nào ngoan ngoãn nghe lời, giờ là uy hắn ăn, tiếp theo có khi là hầu hắn tắm, rồi lại làm lò sưởi trên giường hắn.
Giờ vấn đề không phải sợ đau sợ chết hay không, vấn đề là tôn nghiêm của người nam nhân. Cậu không phải người hầu, càng không phải nam sủng của hắn. Phải dũng cảm như phụ thân đã dạy, cùng lắm đau quá thì cắn lưỡi chết, đợi kiếp sau tái sinh chứ gì.
Thiên Hoa hùng hồn hùng hồn chuẩn bị tinh thần chịu chết, sẵn sàng hi sinh oanh liệt cho tôn nghiêm của mình.
Giá như Thiên Hoa biết, phụ thân đại nhân, cái người suốt ngày dạy Thiên Hoa phải ra dáng nam nhân đó, ở công ty vào luồn ra cúi, cúi đầu trước cường quyền thế nào. Đáng tiếc, phụ thân đại nhân chỉ kịp dạy Thiên Hoa về một nam nhân chân chính lí tưởng nên ra sao, chưa kịp dạy Thiên Hoa về nam nhân đời thực nên hành động thế nào…
Để giờ Thiên Hoa có ý chí hết sức ngu ngốc là chống đối Khuynh Thành điện hạ Tịnh Kiến Vương, vẫn ảo tưởng mình đang làm điều phụ thân sẽ làm nếu là mình.
Nếu phụ thân Thiên Hoa ở đây, thấy ánh mắt băng lạnh của ác ma, đảm bảo so với cẩu còn ngoan ngoãn nghe lời hơn. Nam nhân trưởng thành chín chắn hiểu những gì nên làm, không nên làm, những ranh giới có thể chạm và không thể chạm, hiểu với ai thì nên cúi đầu. Chứ cả đời cứ ngẩng cao đầu thì chỉ có bị người đánh chết, giữ kiêu hãnh với sai đối tượng thì càng thảm hơn.
Đáng tiếc giờ Thiên Hoa còn chưa biết điều đó.
“Ngươi đang cãi lệnh ta?”
Thiên Hoa thoáng co rúm lại, nhưng vẻ mặt vẫn cứng rắn nói,
“Ta không phải người hầu, càng không phải tự nguyện theo ngươi.”
Tử mâu nhìn vào đôi mắt đen.
Lan Đặc đứng hầu đợi lệnh âm thầm kêu trời, Diệp công tử, điện hạ nhà ta không biết người bình thường yếu ớt đến đâu đâu!!
***
Một hồi nhìn nhau, rồi đôi môi tuyệt mĩ chậm rãi mở ra,
“Ta không muốn ngươi chết.”
Đương nhiên ta cũng không muốn chết, Thiên Hoa gào toáng trong đầu. Dũng cảm vậy thôi, chứ ngươi đừng có giết ta, cũng đừng có đánh ta/đá ta/chém ta… tóm lại là đừng gây bất cứ tổn thương nào về cơ thể ta, ta sợ đau lắm!
“Ngươi không nghe lời ta.”
Uy, đó có phải báo tử? Rằng ‘ta luyến tiếc ngươi nhưng ngươi vẫn phải chết’ không? Sao ngươi luôn không thêm nối câu thế hả? Cứ buộc ta tự nối tự đoán ý là sao?
“Kẻ không nghe lời ta luôn chết.”
Hắn bất động thanh sắc, nói đầy thản nhiên, như trần thuật một sự thật đơn giản.
Lan Đặc nhịn không được, bước ra quỳ xuống, để điện hạ trừng phạt thì Diệp công tử chẳng còn nguyên dạng con người nữa.
“Điện hạ, Diệp công tử mới đến đây còn không rõ quy củ, phạm chút sai lầm nhỏ, không đáng bị phạt.”
Nhất là ngàn vạn lần đừng đạp người ta xuống Hình ngục.
Lan Đặc thoáng rùng mình khi nghĩ đến sự biến thái của Địa Ngục đó, hắn phải ngăn cản điện hạ, giữ gìn Diệp công tử, đây là người đầu tiên điện hạ đối đãi đặc biệt, là người… uhm, có vẻ làm điện hạ có cảm giác giống con người hơn.
Hắn nghĩ điện hạ thích Diệp công tử, nếu công tử bị sao, điện hạ hẳn sẽ không vui.
Vấn đề là điện hạ nhà hắn rất kì quặc.
Lan Đặc thật lòng cầu phúc cho Diệp công tử.
“Nhưng hắn không nghe lời ta.”
Thiên Hoa tròn mắt, rõ ràng đang nghe hai kẻ tranh cãi xem ngày này năm sau có phải ngày giỗ của cậu không, nhưng sao cậu cứ thấy quái lạ thế nào ấy?
Nhất là giọng điệu của tên nam nhân không cảm giác kia, rõ ràng vẫn đều đều lạnh nhạt, mặt không đổi sắc, nhưng sao cậu lại nghe ra… ủy khuất?
Hẳn cậu bị ảo thính rồi.
Thấy một tia ánh sáng, Lan Đặc đề nghị,
” Điện hạ làm gẫy xương chút là được.”
???
“Này,” Thiên Hoa kêu toáng lên, quyết tâm không để bị coi như không khí mãi, “Đây là xương cốt của ta đó! Không phải cành cây đâu!”
“Gẫy xương không sao đâu,” vị quản sự mẫn cán an ủi, “Linh đan diệu dược của Bạch Vân trang so hoàng cung chỉ có hơn chứ không có kém.”
“Nói nghe hay nhỉ? Sao ngươi không tự đập gẫy chân mình rồi chữa đi?”
“Vậy công tử thích bị chặt tay hơn à?”
Thiên Hoa dẫu sao cũng đã có 12 năm phổ cập giáo dục, hoàn toàn hiểu về phép so sánh. Càng hiểu cụt tay với gẫy tay cái nào tệ hơn.
“Muốn xương cốt lành lặn thì công tử uy điện hạ ăn đi.”
Đe dọa. Đe dọa trắng trợn. Thiên Hoa trợn mắt.
Lan Đặc thầm nói trong lòng, Diệp công tử, uy ăn chứ có bắt hầu giường đâu! Ngài cứ làm vấn đề phức tạp làm gì? Điện hạ nhà ta chưa bao giờ có tính kiên nhẫn, nhỡ điện hạ đột nhiên nhớ ra mấy thứ Thực cốt tán, thi trùng… thì công tử sẽ hối hận cả đời vì việc mình làm hôm nay đấy.
Thực cốt tán, thi trùng… không gây chết người, không tạo thương tích, nhưng cảm giác chúng gây ra thì đảm bảo là độc nhất vô nhị.
“Ta không thích nói nhiều,” Vô cảm nam nhân lên tiếng, “ta chỉ cần câu trả lời.” Hắn nắm cằm cậu, bắt cậu ngẩng lên nhìn vào mắt hắn, “Có hoặc không.”
Thiên Hoa cảm giác rất rõ, qua một bàn tay lạnh lẽo khác đặt hờ lên vai, là nếu nói không, cậu sẽ bái bai xương bả vai mình. Xem ra tên này hoàn toàn nghe ý của Lan Đặc.
….
Okay, ta không có khuynh hướng tự ngược.
Thiên Hoa khuất phục trước uy quyền, nghĩ hẳn phụ thân cũng sẽ khuyên cậu phải giữ chân tay lành lặn, còn vấn đề danh dự tính sau.
Xin lỗi phụ thân, con không được anh dũng như phụ thân muốn. Con không thể như mấy danh nhân phụ thân kể: coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, cười khi bị tra tấn. Con không nghĩ mình sẽ tự hào khi mất tay, chân hay mạng vì danh dự đâu. Ban nãy con nghĩ con có thể, nhưng giờ đối mặt, tưởng tượng khung cảnh tương lai thì con không moi đủ dũng cảm nữa ah.
Thầm tạ lỗi với người cha thế giới khác, Thiên Hoa miễn cưỡng cầm thìa và bát lên, uy tận miệng cho một tên điên.
Cho ngươi ăn này. Cho ngươi ăn nghẹn chết luôn đi. Cầu ngươi bị đau bụng ôm bồn cầu mấy ngày luôn đi.
Thiên Hoa thầm rủa xả trong lòng. Bề ngoài thì đẹp, đầu óc thì bất thường.
Tên khùng chỉ nhìn, không chịu há miệng.
Cậu hợp tác, cũng nhìn nhìn hắn.
Lan Đặc hoàn toàn phối hợp, quan sát hai vị đại nhân, còn chúng nô tì người hầu sớm đã triệt để biến thành phông nền.
“Dùng miệng uy ta.”
Thiên Hoa hoàn toàn hỏng mất. Đông cứng trong tư thế cầm thìa.
Lan Đặc thầm than trong lòng, điện hạ, ta đã quá coi thường ngài rồi.