Nếu là con gái, Thiên Hoa sẽ lu loa khóc toáng lên về cuộc đời mình. Nhưng cậu là con trai, nên cậu chỉ bó gối mắt ngập nước ngồi tự kỉ thôi.
Nụ hôn đầu…
Không, cả đống nụ hôn của mình….
Ahhhhhhh!!!!!!
“Diệp công tử, điện hạ không có ý phi lễ hay xúc phạm gì đâu…”
“…”
“Điện hạ nhà ta cư xử hơi kì quái một chút, xin công tử cố chịu.”
“Chỉ ‘ một chút ‘ thôi à?”
“….Vâng, đúng là rất kì quái, nhưng công tử phải hiểu cho điện hạ. Ngài ấy…” Mặt Lan Đặc nhăn lại, cố gắng nói ra suy đoán của mình, “Ngài ấy tuyệt đối không phải người xấu, chỉ là xa cách thế giới, thiếu thốn giao tiếp từ nhỏ, giờ tìm thấy một người làm ngài có cảm giác… Thuộc hạ không biết phải diễn tả thế nào, nhưng điện hạ trong lòng nhất định đang rất bối rối!”
Cái mặt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm đó mà bối rối à?
“Có lẽ cả điện hạ cũng không biết mình đang bối rối. Nói làm sao đây,” Lan Đậc vò đầu bứt tai, “Ngài ấy.. thôi, tóm lại là điện hạ rất ngây ngô trong những thứ liên quan đến cảm xúc. Ngài ấy không biết diễn tả lòng mình thế nào, cũng không hiểu được tâm trạng mình, nhưng ngài ấy nhất định rất thích công tử đấy!”
“Thích ta?”
Lan Đặc gật gật như gà mổ thóc, “Vâng, nếu không ngài ấy sẽ không để công tử ngồi trong lòng, cũng không hôn… khụ, để công tử uy ăn như thế đâu.”
“Có mà tên đó thích lò sưởi và đồ ăn thì có!”
Thiên Hoa thiếu nước gào lên, nhưng cuối cùng nhịn xuống, chỉ ủy khuất rên rỉ về cái kiếp xuyên không của mình.
Thiên Hoa nghĩ nát óc cũng không hiểu, tại sao người ta xuyên không không thành vua cũng là chúa, ai nấy hùng bá một phương, còn cái thân mình xuyên không chỉ thành món đồ chơi bị tùy ý lăn qua lăn lại?
—
“Này, ngươi có biết uy qua miệng là thế nào không?”
Thiên Hoa cố gắng thăm dò kiến thúc xã hội của một thằng điên. Biết đâu ý hắn không phải như cậu nghĩ.
“Là ngươi ngậm đồ ăn, rồi kề môi ta, dùng lưỡi đẩy đồ ăn vào miệng ta, sau đó quấn lưỡi-“
“Dừng dừng dừng!!!” Thiên Hoa cuống quýt cắt lời, mặt đỏ như con tôm luộc, sao tên này nói mấy chuyện đó bằng giọng thản nhiên như thế chứ?
Tên đó nhướn mày, “Mặt ngươi đỏ.”
Ta xấu hổ! Người bình thường nghe mấy thứ đó đều phải xấu hổ!!!
“Trông không tệ.”
Đồ điên! Ngươi ngậm miệng thì chết à!!!
“Uy ta ăn đi.”
“Nhất định phải dùng miệng à?”
“Ừ.”
“Sao ngươi muốn dùng miệng?” Mà ngươi học mấy thứ này ở đâu??
Hắn nghiêng nghiêng đầu, có vẻ ngẫm nghĩ, “Phi Tuyết nói dùng miệng uy thì vị đồ ăn sẽ đặc biệt ngon.”
“Là tên đó dạy mi uy miệng?”
Đầu Thiên Hoa muốn bốc khói khi để trí tưởng tượng phát huy đến cực hạn. Tên vô cảm nổi danh hôn môi – à, là được dạy uy ăn qua miệng?? Vậy tên khùng này bữa nào cũng phải được người uy à?
Không để ý đến tâm trạng hỗn loạn của Thiên Hoa, rằng đối phương đang đi đến kết luận mình quá mức lăng nhăng khi hôn bừa bãi, vị điện hạ nói vô cùng bình thản,
“Phi Tuyết không dạy, là ta nhìn thấy y uy người khác.”
Phi Tuyết là đứa chết dẫm nào? Thiên Hoa dày xéo dày xéo y trong đầu. Khốn nạn, mi dạy một thằng điên thứ biến thái gì vậy?
“Phi Tuyết là tên hoàng đế hiện tại, tức hoàng đệ của điện hạ, thưa công tử!” Lan Đặc kính cẩn giải thích.
Thiên Hoa trong tâm tưởng dừng giẫm đạp, kính cẩn lùi xa ‘Phi Tuyết’, rồi nấp một bên dùng súng bắn chết y. ‘Phi Tuyết’ trong trí tưởng tượng cậu mang bộ mặt y hệt A Hạo – tên bệnh hoạn đứng đầu một trang web sex, bị cảnh sát tống giam năm ngoái.
Thiên Hoa cảm thấy bi ai cho đất nước này. Vương gia bị bệnh đã đành, hoàng đế cũng biến thái chẳng kém, quốc gia sẽ đi đến đâu đây?
Nhưng trước khi nghĩ cho đất nước, có vẻ Thiên Hoa phải nghĩ cho thân mình trước đã…
***
Thiên Hoa hoàn toàn, hoàn toàn không hiểu nổi vấn đề. Tất cả những chuyện này đều là vì một tên khùng đang ‘bối rối, không biết biểu lộ cảm xúc’, ‘rất thích cậu’ sao?
Có nhầm không vậy?
Lan Đặc khẳng định liên tục, lấy mạng ra thề rằng chủ tử của hắn thích cậu. Chỉ là sống vô cảm lâu nên không biết biểu lộ thế nào…
Thiên Hoa dư hiểu mình chỉ nên tin một nửa những gì Lan Đặc nói, dẫu tên đó có ra sức lấy lòng, an ủi, cố làm cậu vui lên, thì cũng không thể quên sự thật hắn là kẻ địch. Chủ tử của hắn là tên vương gia đã bắt cóc cậu, mọi việc hắn làm đều đặt chủ nhân lên đầu tiên, cậu lọt vào top 10 trong mắt hắn là may rồi. Cứ nhìn cách hắn bảo cậu nhận mệnh đi, rồi giam lỏng cậu là biết.
Giờ tên khùng vương gia đã tiến bộ đến việc uy cho cậu ăn, rồi bắt cậu uy lại cho hắn ăn. Hai người rõ ràng không phải tình nhân, nhưng bữa ăn nào cũng hôn qua hôn lại như thế. Dẫu hắn có là mĩ nam nhân thì cậu cũng không muốn ah. Cá nhân Thiên Hoa cũng tự thấy mình có tiến bộ khi không bị hôn đến ngất xỉu như lúc đầu.
Thật không hiểu tên đó làm sao nín thở lâu như thế được? Đó là ưu điểm của kẻ tập võ à?
Ít nhất tắm thì không bị lôi đi tắm cho hắn, ít ra cũng chưa phải làm người hầu cá nhân của hắn, nhưng khi ngủ thì hắn cứ mặc kệ sự phản đối của cậu, toàn bình thản nói: “Ngươi tự cởi hoặc để ta cởi.”
Thiên Hoa luôn tự cởi đồ mình, để hắn cởi thì chỉ có quần áo nát thành vải vụn thôi.
Tên khùng có sở thích lõa thể ngủ, và ôm theo lò sưởi.
Thiên Hoa không thấy cuộc sống ở đây tốt chút nào. Nên tâm trạng cứ càng lúc càng sa sút, người nào nhạy cảm có thể thấy âm khí dày đặc phát ra từ người Thiên Hoa.
Bản thân Khuynh Thành điện hạ tuyệt đối không phải người nhạy cảm.
Chỉ có Lan Đặc là tuyệt đối rõ việc Thiên Hoa đang chán ghét chỗ này vô cùng. Đồ ăn ở đây đúng là ngon, giường đúng là loại tốt nhất, cũng chẳng ai đánh đập hành hạ, nhưng cách cư xử của điện hạ thì rõ ràng chẳng làm người bình thường vui vẻ thoải mái được.
Hắn thầm may mắn khi vị công tử này không có võ công, nếu không để giam lỏng cậu ta sẽ phiền phức và khó khăn hơn nhiều. Với Diệp công tử, chỉ cần canh cổng cho chặt là đủ. Không cần lo cậu ta trèo cây, cây ở Bạch Vân sơn trang đều thẳng tuột, phải dùng khinh công mới lên được.
Chim trong lồng.
Có lẽ đúng là thế thật.
Yên Chi, chủ quản đám tì nữ rất tò mò về người có thể làm điện hạ kì quặc nhà mình chú ý, chủ động muốn nhận việc giám sát và làm cậu ta vui lên. Lan Đặc ban đầu định đồng ý, biết đâu Yên Chi có thể khiến cậu ta chấp nhận sống ở đây.
Nhưng hắn chợt nhận ra, Yên Chi xinh đẹp, tính cách lại hoạt bát, thông minh nhí nhảnh, với người sống trong tăm tối thì chẳng khác nào ánh mặt trời tươi mát chói sáng. Tuy nàng rất trung thành với điện hạ, nhưng nếu để nàng tiếp cận công tử, thì ai dám chắc công tử sẽ không thích nàng? Việc công tử thích nàng chẳng can hệ gì đến việc nàng liệu có thích lại công tử hay nàng trung thành với điện hạ đến đâu.
Lan Đặc đã dò hỏi, biết công tử còn chưa có ý trung nhân, như thế ít ra vẫn còn cơ hội để nhét điện hạ nhà hắn vào lòng công tử. Nếu sơ suất thế nào để công tử thích người khác… thì điện hạ phải làm sao đây? Để chiếm trái tim một người đã khó, để chiếm trái tim đã dâng cho kẻ khác thì càng tuyệt vọng hơn. Đây không phải chiến đấu, không phải võ công cao hay quyền thế thì sẽ chiến thắng.
Đề phòng vạn nhất, Lan Đặc lệnh bất cứ người nào cũng không được tiếp cận công tử, hầu hạ bình thường, nhưng tuyệt đối không có giao tiếp gì hết. Rồi ra sức gợi ý bóng gió, cho đến nói thẳng tuột là điện hạ ơi, xin ngài đừng có lạnh nhạt mãi thế. Cười chút đi, nói mấy lời ngọt ngào vào, mà đã lõa thể cùng ngủ thì ngài ‘đi tới’ luôn đi, không lỡ công tử nghĩ ngài bất lực thì sao….
Nói đến thế rồi mà điện hạ nhà hắn cứ trơ ra. Rõ ràng ngài ấy chỉ không có cảm giác chứ đâu phải bị điếc, càng không phải người thiếu thông minh.
Đôi khi Lan Đặc tự hỏi mình có suy đoán nhầm không, nếu thật thích người ta thì phải làm gì đó lấy lòng để người ta thích lại chứ?
Chẳng lẽ điện hạ thật coi công tử như lò sưởi với máy uy ăn?
Nụ hôn đầu…
Không, cả đống nụ hôn của mình….
Ahhhhhhh!!!!!!
“Diệp công tử, điện hạ không có ý phi lễ hay xúc phạm gì đâu…”
“…”
“Điện hạ nhà ta cư xử hơi kì quái một chút, xin công tử cố chịu.”
“Chỉ ‘ một chút ‘ thôi à?”
“….Vâng, đúng là rất kì quái, nhưng công tử phải hiểu cho điện hạ. Ngài ấy…” Mặt Lan Đặc nhăn lại, cố gắng nói ra suy đoán của mình, “Ngài ấy tuyệt đối không phải người xấu, chỉ là xa cách thế giới, thiếu thốn giao tiếp từ nhỏ, giờ tìm thấy một người làm ngài có cảm giác… Thuộc hạ không biết phải diễn tả thế nào, nhưng điện hạ trong lòng nhất định đang rất bối rối!”
Cái mặt lạnh lẽo như hàn băng ngàn năm đó mà bối rối à?
“Có lẽ cả điện hạ cũng không biết mình đang bối rối. Nói làm sao đây,” Lan Đậc vò đầu bứt tai, “Ngài ấy.. thôi, tóm lại là điện hạ rất ngây ngô trong những thứ liên quan đến cảm xúc. Ngài ấy không biết diễn tả lòng mình thế nào, cũng không hiểu được tâm trạng mình, nhưng ngài ấy nhất định rất thích công tử đấy!”
“Thích ta?”
Lan Đặc gật gật như gà mổ thóc, “Vâng, nếu không ngài ấy sẽ không để công tử ngồi trong lòng, cũng không hôn… khụ, để công tử uy ăn như thế đâu.”
“Có mà tên đó thích lò sưởi và đồ ăn thì có!”
Thiên Hoa thiếu nước gào lên, nhưng cuối cùng nhịn xuống, chỉ ủy khuất rên rỉ về cái kiếp xuyên không của mình.
Thiên Hoa nghĩ nát óc cũng không hiểu, tại sao người ta xuyên không không thành vua cũng là chúa, ai nấy hùng bá một phương, còn cái thân mình xuyên không chỉ thành món đồ chơi bị tùy ý lăn qua lăn lại?
—
“Này, ngươi có biết uy qua miệng là thế nào không?”
Thiên Hoa cố gắng thăm dò kiến thúc xã hội của một thằng điên. Biết đâu ý hắn không phải như cậu nghĩ.
“Là ngươi ngậm đồ ăn, rồi kề môi ta, dùng lưỡi đẩy đồ ăn vào miệng ta, sau đó quấn lưỡi-“
“Dừng dừng dừng!!!” Thiên Hoa cuống quýt cắt lời, mặt đỏ như con tôm luộc, sao tên này nói mấy chuyện đó bằng giọng thản nhiên như thế chứ?
Tên đó nhướn mày, “Mặt ngươi đỏ.”
Ta xấu hổ! Người bình thường nghe mấy thứ đó đều phải xấu hổ!!!
“Trông không tệ.”
Đồ điên! Ngươi ngậm miệng thì chết à!!!
“Uy ta ăn đi.”
“Nhất định phải dùng miệng à?”
“Ừ.”
“Sao ngươi muốn dùng miệng?” Mà ngươi học mấy thứ này ở đâu??
Hắn nghiêng nghiêng đầu, có vẻ ngẫm nghĩ, “Phi Tuyết nói dùng miệng uy thì vị đồ ăn sẽ đặc biệt ngon.”
“Là tên đó dạy mi uy miệng?”
Đầu Thiên Hoa muốn bốc khói khi để trí tưởng tượng phát huy đến cực hạn. Tên vô cảm nổi danh hôn môi – à, là được dạy uy ăn qua miệng?? Vậy tên khùng này bữa nào cũng phải được người uy à?
Không để ý đến tâm trạng hỗn loạn của Thiên Hoa, rằng đối phương đang đi đến kết luận mình quá mức lăng nhăng khi hôn bừa bãi, vị điện hạ nói vô cùng bình thản,
“Phi Tuyết không dạy, là ta nhìn thấy y uy người khác.”
Phi Tuyết là đứa chết dẫm nào? Thiên Hoa dày xéo dày xéo y trong đầu. Khốn nạn, mi dạy một thằng điên thứ biến thái gì vậy?
“Phi Tuyết là tên hoàng đế hiện tại, tức hoàng đệ của điện hạ, thưa công tử!” Lan Đặc kính cẩn giải thích.
Thiên Hoa trong tâm tưởng dừng giẫm đạp, kính cẩn lùi xa ‘Phi Tuyết’, rồi nấp một bên dùng súng bắn chết y. ‘Phi Tuyết’ trong trí tưởng tượng cậu mang bộ mặt y hệt A Hạo – tên bệnh hoạn đứng đầu một trang web sex, bị cảnh sát tống giam năm ngoái.
Thiên Hoa cảm thấy bi ai cho đất nước này. Vương gia bị bệnh đã đành, hoàng đế cũng biến thái chẳng kém, quốc gia sẽ đi đến đâu đây?
Nhưng trước khi nghĩ cho đất nước, có vẻ Thiên Hoa phải nghĩ cho thân mình trước đã…
***
Thiên Hoa hoàn toàn, hoàn toàn không hiểu nổi vấn đề. Tất cả những chuyện này đều là vì một tên khùng đang ‘bối rối, không biết biểu lộ cảm xúc’, ‘rất thích cậu’ sao?
Có nhầm không vậy?
Lan Đặc khẳng định liên tục, lấy mạng ra thề rằng chủ tử của hắn thích cậu. Chỉ là sống vô cảm lâu nên không biết biểu lộ thế nào…
Thiên Hoa dư hiểu mình chỉ nên tin một nửa những gì Lan Đặc nói, dẫu tên đó có ra sức lấy lòng, an ủi, cố làm cậu vui lên, thì cũng không thể quên sự thật hắn là kẻ địch. Chủ tử của hắn là tên vương gia đã bắt cóc cậu, mọi việc hắn làm đều đặt chủ nhân lên đầu tiên, cậu lọt vào top 10 trong mắt hắn là may rồi. Cứ nhìn cách hắn bảo cậu nhận mệnh đi, rồi giam lỏng cậu là biết.
Giờ tên khùng vương gia đã tiến bộ đến việc uy cho cậu ăn, rồi bắt cậu uy lại cho hắn ăn. Hai người rõ ràng không phải tình nhân, nhưng bữa ăn nào cũng hôn qua hôn lại như thế. Dẫu hắn có là mĩ nam nhân thì cậu cũng không muốn ah. Cá nhân Thiên Hoa cũng tự thấy mình có tiến bộ khi không bị hôn đến ngất xỉu như lúc đầu.
Thật không hiểu tên đó làm sao nín thở lâu như thế được? Đó là ưu điểm của kẻ tập võ à?
Ít nhất tắm thì không bị lôi đi tắm cho hắn, ít ra cũng chưa phải làm người hầu cá nhân của hắn, nhưng khi ngủ thì hắn cứ mặc kệ sự phản đối của cậu, toàn bình thản nói: “Ngươi tự cởi hoặc để ta cởi.”
Thiên Hoa luôn tự cởi đồ mình, để hắn cởi thì chỉ có quần áo nát thành vải vụn thôi.
Tên khùng có sở thích lõa thể ngủ, và ôm theo lò sưởi.
Thiên Hoa không thấy cuộc sống ở đây tốt chút nào. Nên tâm trạng cứ càng lúc càng sa sút, người nào nhạy cảm có thể thấy âm khí dày đặc phát ra từ người Thiên Hoa.
Bản thân Khuynh Thành điện hạ tuyệt đối không phải người nhạy cảm.
Chỉ có Lan Đặc là tuyệt đối rõ việc Thiên Hoa đang chán ghét chỗ này vô cùng. Đồ ăn ở đây đúng là ngon, giường đúng là loại tốt nhất, cũng chẳng ai đánh đập hành hạ, nhưng cách cư xử của điện hạ thì rõ ràng chẳng làm người bình thường vui vẻ thoải mái được.
Hắn thầm may mắn khi vị công tử này không có võ công, nếu không để giam lỏng cậu ta sẽ phiền phức và khó khăn hơn nhiều. Với Diệp công tử, chỉ cần canh cổng cho chặt là đủ. Không cần lo cậu ta trèo cây, cây ở Bạch Vân sơn trang đều thẳng tuột, phải dùng khinh công mới lên được.
Chim trong lồng.
Có lẽ đúng là thế thật.
Yên Chi, chủ quản đám tì nữ rất tò mò về người có thể làm điện hạ kì quặc nhà mình chú ý, chủ động muốn nhận việc giám sát và làm cậu ta vui lên. Lan Đặc ban đầu định đồng ý, biết đâu Yên Chi có thể khiến cậu ta chấp nhận sống ở đây.
Nhưng hắn chợt nhận ra, Yên Chi xinh đẹp, tính cách lại hoạt bát, thông minh nhí nhảnh, với người sống trong tăm tối thì chẳng khác nào ánh mặt trời tươi mát chói sáng. Tuy nàng rất trung thành với điện hạ, nhưng nếu để nàng tiếp cận công tử, thì ai dám chắc công tử sẽ không thích nàng? Việc công tử thích nàng chẳng can hệ gì đến việc nàng liệu có thích lại công tử hay nàng trung thành với điện hạ đến đâu.
Lan Đặc đã dò hỏi, biết công tử còn chưa có ý trung nhân, như thế ít ra vẫn còn cơ hội để nhét điện hạ nhà hắn vào lòng công tử. Nếu sơ suất thế nào để công tử thích người khác… thì điện hạ phải làm sao đây? Để chiếm trái tim một người đã khó, để chiếm trái tim đã dâng cho kẻ khác thì càng tuyệt vọng hơn. Đây không phải chiến đấu, không phải võ công cao hay quyền thế thì sẽ chiến thắng.
Đề phòng vạn nhất, Lan Đặc lệnh bất cứ người nào cũng không được tiếp cận công tử, hầu hạ bình thường, nhưng tuyệt đối không có giao tiếp gì hết. Rồi ra sức gợi ý bóng gió, cho đến nói thẳng tuột là điện hạ ơi, xin ngài đừng có lạnh nhạt mãi thế. Cười chút đi, nói mấy lời ngọt ngào vào, mà đã lõa thể cùng ngủ thì ngài ‘đi tới’ luôn đi, không lỡ công tử nghĩ ngài bất lực thì sao….
Nói đến thế rồi mà điện hạ nhà hắn cứ trơ ra. Rõ ràng ngài ấy chỉ không có cảm giác chứ đâu phải bị điếc, càng không phải người thiếu thông minh.
Đôi khi Lan Đặc tự hỏi mình có suy đoán nhầm không, nếu thật thích người ta thì phải làm gì đó lấy lòng để người ta thích lại chứ?
Chẳng lẽ điện hạ thật coi công tử như lò sưởi với máy uy ăn?