Là người đã đi theo điện hạ từ khi ngài còn là một đứa trẻ, Lan Đặc có thể vỗ ngực tự tin nói mình ít ra cũng trong top 5 những người hiểu trong đầu điện hạ đang chứa cái quái gì.
Chỉ có điều niềm tin đó gần đây đang bị lung lay.
Từ lúc vị công tử kia xuất hiện, Lan Đặc càng lúc càng chẳng hiểu nổi điện hạ nữa.
Và đến giờ thì hắn phải nói rằng, điện hạ hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Như hiện tại đây, điện hạ ngồi trầm tư, nhìn chằm chằm một trang sách hơn hai canh giờ, Lan Đặc đứng hầu đợi lệnh thật sự không hiểu trong đầu ngài đang nghĩ cái gì. Theo kinh nghiệm cũ, điện hạ nhà hắn dường như chưa bao giờ ngồi nghĩ lâu về chuyện gì: cách giải quyết của ngài với một vấn đề luôn rất trực tiếp: có tên làm ngài ngứa mắt, giết. Thứ gì ngài không thích, phá hủy. Kẻ nào ép buộc ngài, tấn công ngài… cứ đập chết hết bọn chúng.
Điện hạ nhà hắn có thể nói là vô dục vô cầu, chỉ cần kẻ khác không đụng đến ngài, ngài cũng chẳng thèm để ý đến chúng. Không ham muốn quyền lực, càng chẳng có sở thích gì. Cách giết thời gian duy nhất là đọc sách… nhiều lúc Lan Đặc thấy ngài có lẽ đạt đến cảnh giới thần tiên được rồi. Người gì mà chỉ có ăn, đọc sách rồi ngủ, mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Sau hai canh giờ nghĩ gì chẳng ai hiểu, điện hạ đột nhiên lên tiếng,
“Con người thật kì lạ.”
Đang nói với hắn à?
“Lan Đặc, tại sao con người lại vui mừng vì những điều vô nghĩa?”
Cái quái gì thế? Ngài nói có đầu có đuôi được không?
“Điện hạ, điều vô nghĩa gì ạ?”
Hắn dò hỏi, thầm nhắc mình khi về phòng phải khoanh lịch ghi nhớ ngày này, điện hạ hỏi ý kiến hắn đó!!! Dẫu là vấn đề hơi quá cao siêu thì cũng là chuyện lạ khó gặp rồi.
“Như một bông hoa.”
“Hoa?”
Điện hạ cau mày, trời ạ, điện hạ biết tỏ ra khó chịu à? “Nhìn hoa rồi cười, tại sao?”
“Có lẽ vì người đó thích hoa?”
“Tại sao chứ? Đồ ăn thì còn có thể hiểu, ăn để duy trì mạng sống, nhưng hoa ngoài màu sắc thì chẳng để làm gì. Sao tên đó không cười khi nhìn đồ ăn, mà cười khi nhìn hoa?”
Có mấy ai cười ngu ngốc khi ăn đâu, trừ khi đồ ăn quá ngon hoặc người đó quá đói nên cười thỏa mãn hạnh phúc thôi.
“Mà tại sao ta lại cảm thấy kì lạ khi tên đó cười?”
Lan Đặc mê man, hẳn tên đó là Diệp công tử?
Điện hạ nhìn hắn, nói tiếp,
“Lúc tên đó định hôn một cô nương, ta cũng cảm thấy kì lạ.”
Trời, điện hạ nhà hắn biết khó chịu, biết ghen rồi!!!
“Ngài cảm thấy thế nào?” Lan Đặc khấp khởi mừng thầm, phải tổ chức ăn mừng mới được.
“Muốn giết tên đó và cô gái kia.”
…
“À, điện hạ, đánh đánh giết giết không hay đâu.”
“Lúc thấy tên đó cười, ta lại muốn giết kẻ đã đặt bông hoa đó.”
Hình như điện hạ đang chuyển biến thành một tên ham giết chóc? Hắn không quan tâm đến mạng của tiểu thị nữ, nhưng mạng của Diệp công tử thì không thể không để ý…
Lan Đặc đành tự an ủi rằng ít ra ngài vẫn chưa chuyển ý nghĩ thành hành động…
***
Thiên Hoa càng lúc càng chẳng hiểu.
Thực ra tên điện hạ nghĩ gì?
Thiên Hoa ngồi trong phòng, đang chán nản nhìn trời, thở ngắn than dài nghĩ ca ca đang ở đâu như thông thường, thì chơt có tiếng cửa mở. Hắn ta bước vào.
Tay cầm một bó hoa lớn sặc sỡ, gồm đủ các loại hoa. Có hồng có tím có xanh có đỏ… nhưng hình như không có chút phối màu nghệ thuật gì? Thiên Hoa nhìn thấy nhiều bó hoa bán ở cửa hàng rồi, tất cả chúng đều là kết hợp theo kiểu làm người ta đẹp mắt, ví dụ như những bông hoa lớn sẽ được điểm xuyết bằng hoa nhỏ… Còn bó hoa tên này cầm, có vẻ rất hỗn loạn. Còn hơi quá lớn với một bó hoa.
Tên khùng không nói gì, đưa bó hoa tới trước mặt cậu. Nhìn chằm chằm cậu.
Thiên Hoa có thể hiểu là hắn đưa cho mình không?
Cậu mờ mịt cầm bó hoa, mùi hoa nồng lập tức bay vào mũi. Nồng, có bông còn mùi hăng hăng… Thiên Hoa hắt xì một cái, rồi len lén nhìn phản ứng tên kia.
Hắn chẳng phản ứng gì cả. Chỉ nhìn cậu, rồi cậu nhìn bó hoa, hình như mỗi loại hoa có một bông, tên này nhờ cậu cắm hoa giúp à?
Tên đó cứ nhìn cậu chằm chằm, làm Thiên Hoa bất an. Hắn đợi cái gì chứ?
Mà tên đó vừa ra vườn hoa hay sao ấy nhỉ? Quần áo hắn không gọn gàng như thường, còn dính vài cái lá cây trên vạt áo…
“Tay ngươi dính máu.”
Thiên Hoa thốt lên ngạc nhiên. Tên đó nhìn xuống tay hắn, tay dính máu đã khô. Cậu vội vàng nhìn chỗ cầm bó hoa, quả nhiên cũng có ít máu khô.
“Ngươi không đau à? Mà sao ngươi lại bị thương?”
“Không đau.” Hắn điềm tĩnh nói. “Ta không bao giờ đau.”
Nghe lời này, lòng Thiên Hoa chợt nảy lên thương xót.
“À,” Cậu cười gượng,” Không đau cũng có lợi lắm. Nhiều lúc bị ngã chảy máu, ta chỉ mong mình chẳng cảm giác gì thôi.”
Không khí đông cứng.
Tên đó không để ý, trả lời nốt câu còn lại, “Bị gai đâm.”
Bị gai đâm?
Trong lúc đó, Lan Đặc giận dữ nhìn người phụ trách chăm sóc hoa viên đang hoảng loạn phân trần,
“Thuộc hạ không biết gì cả, lúc sáng khi thuộc hạ đi tưới hoa đã thấy thế này rồi.”
Hoa viên đầy các loại hoa hiếm quý, hoa cúc vạn thọ, hoa lan ma… toàn hoa quý vạn kim khó cầu, tất cả đều bị dẫm đạp lấy đi không thương tiếc, cả thảo dược nở ra hoa cũng bị dẫm với vặt trụi…
Tổn thất là bao nhiêu đây???
Lan Đặc cố không nghĩ về điều đó, đặc biệt là khi trong số những loài hoa bị phá hoại có những loại dùng làm dược liệu mà có tiền cũng không mua được.
***
Lan Đặc nhận ra điện hạ gần đây càng lúc càng trầm tư nhiều hơn.
Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao ngài bây giờ hay nhìn Tiểu Y – một tiểu thị nữ được Diệp công tử cứu. Ban đầu hắn tưởng ngài bắt đầu quan tâm đến nữ giới. Nhưng rồi hắn nhận ra, đây không phải hứng thú, càng không phải là thích. Ánh mắt ngài nhìn nàng ta có vẻ mang sự đo lường đánh giá hơn là quan tâm.
Nghe nói Tiểu Y đã để một bông hoa kèm lời cảm ơn cho Diệp công tử vì đã cứu mình. Đó là sự biết ơn cảm tạ thông thường, hắn cũng không ý kiến gì, cảm ơn gián tiếp vẫn đỡ hơn để nàng ta tận mặt cám ơn công tử.
Còn việc điện hạ đã phá hoại cả hoa viên và dược vườn… Lan Đặc hết ý kiến. Nhớ hôm đó hắn nổi điên gào thét, thề phải tìm ra tên chán sống dám hủy bảo bối của Bạch Vân sơn trang, phải lóc xương lột da, tống hắn vào Hình ngục của điện hạ… đang chửi hăng, lại thấy Diệp công tử lò dò ôm một bó hoa.
Rồi, điện hạ là thủ phạm, nên những lời thề truy tìm với tra tấn gì đó coi như hắn nói nhảm. Cá nhân hắn đã bắt công tử thề là sẽ coi trọng bó hoa này, dẫu sao đây cũng có thể coi như điện hạ lần đầu hái hoa tặng người khác.
Giờ điện hạ lại quan sát quan sát Tiểu Y, hắn nghĩ chín phần là có liên quan đến Diệp công tử.
“Lan Đặc, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu..”
“Vâng?”
“Tại sao tên đó cười khi nhận một bông hoa, và ngẩn ra e dè khi nhận một bó hoa?”
Vấn đề tâm lí cao này trả lời thế nào đây?
“Có phải vì không phải nữ nhân tặng nên tên đó không cười? Và tại sao ta càng lúc càng thấy nàng ta chướng mắt?”
Lần đầu tiên Lan Đặc thấy điện hạ mang biểu tình mê man bối rối,
“Mà tại sao ta lại muốn thấy tên đó cười?”
Chỉ có điều niềm tin đó gần đây đang bị lung lay.
Từ lúc vị công tử kia xuất hiện, Lan Đặc càng lúc càng chẳng hiểu nổi điện hạ nữa.
Và đến giờ thì hắn phải nói rằng, điện hạ hoàn toàn nằm ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Như hiện tại đây, điện hạ ngồi trầm tư, nhìn chằm chằm một trang sách hơn hai canh giờ, Lan Đặc đứng hầu đợi lệnh thật sự không hiểu trong đầu ngài đang nghĩ cái gì. Theo kinh nghiệm cũ, điện hạ nhà hắn dường như chưa bao giờ ngồi nghĩ lâu về chuyện gì: cách giải quyết của ngài với một vấn đề luôn rất trực tiếp: có tên làm ngài ngứa mắt, giết. Thứ gì ngài không thích, phá hủy. Kẻ nào ép buộc ngài, tấn công ngài… cứ đập chết hết bọn chúng.
Điện hạ nhà hắn có thể nói là vô dục vô cầu, chỉ cần kẻ khác không đụng đến ngài, ngài cũng chẳng thèm để ý đến chúng. Không ham muốn quyền lực, càng chẳng có sở thích gì. Cách giết thời gian duy nhất là đọc sách… nhiều lúc Lan Đặc thấy ngài có lẽ đạt đến cảnh giới thần tiên được rồi. Người gì mà chỉ có ăn, đọc sách rồi ngủ, mặt lúc nào cũng lạnh lùng.
Sau hai canh giờ nghĩ gì chẳng ai hiểu, điện hạ đột nhiên lên tiếng,
“Con người thật kì lạ.”
Đang nói với hắn à?
“Lan Đặc, tại sao con người lại vui mừng vì những điều vô nghĩa?”
Cái quái gì thế? Ngài nói có đầu có đuôi được không?
“Điện hạ, điều vô nghĩa gì ạ?”
Hắn dò hỏi, thầm nhắc mình khi về phòng phải khoanh lịch ghi nhớ ngày này, điện hạ hỏi ý kiến hắn đó!!! Dẫu là vấn đề hơi quá cao siêu thì cũng là chuyện lạ khó gặp rồi.
“Như một bông hoa.”
“Hoa?”
Điện hạ cau mày, trời ạ, điện hạ biết tỏ ra khó chịu à? “Nhìn hoa rồi cười, tại sao?”
“Có lẽ vì người đó thích hoa?”
“Tại sao chứ? Đồ ăn thì còn có thể hiểu, ăn để duy trì mạng sống, nhưng hoa ngoài màu sắc thì chẳng để làm gì. Sao tên đó không cười khi nhìn đồ ăn, mà cười khi nhìn hoa?”
Có mấy ai cười ngu ngốc khi ăn đâu, trừ khi đồ ăn quá ngon hoặc người đó quá đói nên cười thỏa mãn hạnh phúc thôi.
“Mà tại sao ta lại cảm thấy kì lạ khi tên đó cười?”
Lan Đặc mê man, hẳn tên đó là Diệp công tử?
Điện hạ nhìn hắn, nói tiếp,
“Lúc tên đó định hôn một cô nương, ta cũng cảm thấy kì lạ.”
Trời, điện hạ nhà hắn biết khó chịu, biết ghen rồi!!!
“Ngài cảm thấy thế nào?” Lan Đặc khấp khởi mừng thầm, phải tổ chức ăn mừng mới được.
“Muốn giết tên đó và cô gái kia.”
…
“À, điện hạ, đánh đánh giết giết không hay đâu.”
“Lúc thấy tên đó cười, ta lại muốn giết kẻ đã đặt bông hoa đó.”
Hình như điện hạ đang chuyển biến thành một tên ham giết chóc? Hắn không quan tâm đến mạng của tiểu thị nữ, nhưng mạng của Diệp công tử thì không thể không để ý…
Lan Đặc đành tự an ủi rằng ít ra ngài vẫn chưa chuyển ý nghĩ thành hành động…
***
Thiên Hoa càng lúc càng chẳng hiểu.
Thực ra tên điện hạ nghĩ gì?
Thiên Hoa ngồi trong phòng, đang chán nản nhìn trời, thở ngắn than dài nghĩ ca ca đang ở đâu như thông thường, thì chơt có tiếng cửa mở. Hắn ta bước vào.
Tay cầm một bó hoa lớn sặc sỡ, gồm đủ các loại hoa. Có hồng có tím có xanh có đỏ… nhưng hình như không có chút phối màu nghệ thuật gì? Thiên Hoa nhìn thấy nhiều bó hoa bán ở cửa hàng rồi, tất cả chúng đều là kết hợp theo kiểu làm người ta đẹp mắt, ví dụ như những bông hoa lớn sẽ được điểm xuyết bằng hoa nhỏ… Còn bó hoa tên này cầm, có vẻ rất hỗn loạn. Còn hơi quá lớn với một bó hoa.
Tên khùng không nói gì, đưa bó hoa tới trước mặt cậu. Nhìn chằm chằm cậu.
Thiên Hoa có thể hiểu là hắn đưa cho mình không?
Cậu mờ mịt cầm bó hoa, mùi hoa nồng lập tức bay vào mũi. Nồng, có bông còn mùi hăng hăng… Thiên Hoa hắt xì một cái, rồi len lén nhìn phản ứng tên kia.
Hắn chẳng phản ứng gì cả. Chỉ nhìn cậu, rồi cậu nhìn bó hoa, hình như mỗi loại hoa có một bông, tên này nhờ cậu cắm hoa giúp à?
Tên đó cứ nhìn cậu chằm chằm, làm Thiên Hoa bất an. Hắn đợi cái gì chứ?
Mà tên đó vừa ra vườn hoa hay sao ấy nhỉ? Quần áo hắn không gọn gàng như thường, còn dính vài cái lá cây trên vạt áo…
“Tay ngươi dính máu.”
Thiên Hoa thốt lên ngạc nhiên. Tên đó nhìn xuống tay hắn, tay dính máu đã khô. Cậu vội vàng nhìn chỗ cầm bó hoa, quả nhiên cũng có ít máu khô.
“Ngươi không đau à? Mà sao ngươi lại bị thương?”
“Không đau.” Hắn điềm tĩnh nói. “Ta không bao giờ đau.”
Nghe lời này, lòng Thiên Hoa chợt nảy lên thương xót.
“À,” Cậu cười gượng,” Không đau cũng có lợi lắm. Nhiều lúc bị ngã chảy máu, ta chỉ mong mình chẳng cảm giác gì thôi.”
Không khí đông cứng.
Tên đó không để ý, trả lời nốt câu còn lại, “Bị gai đâm.”
Bị gai đâm?
Trong lúc đó, Lan Đặc giận dữ nhìn người phụ trách chăm sóc hoa viên đang hoảng loạn phân trần,
“Thuộc hạ không biết gì cả, lúc sáng khi thuộc hạ đi tưới hoa đã thấy thế này rồi.”
Hoa viên đầy các loại hoa hiếm quý, hoa cúc vạn thọ, hoa lan ma… toàn hoa quý vạn kim khó cầu, tất cả đều bị dẫm đạp lấy đi không thương tiếc, cả thảo dược nở ra hoa cũng bị dẫm với vặt trụi…
Tổn thất là bao nhiêu đây???
Lan Đặc cố không nghĩ về điều đó, đặc biệt là khi trong số những loài hoa bị phá hoại có những loại dùng làm dược liệu mà có tiền cũng không mua được.
***
Lan Đặc nhận ra điện hạ gần đây càng lúc càng trầm tư nhiều hơn.
Nhưng hắn cũng không hiểu tại sao ngài bây giờ hay nhìn Tiểu Y – một tiểu thị nữ được Diệp công tử cứu. Ban đầu hắn tưởng ngài bắt đầu quan tâm đến nữ giới. Nhưng rồi hắn nhận ra, đây không phải hứng thú, càng không phải là thích. Ánh mắt ngài nhìn nàng ta có vẻ mang sự đo lường đánh giá hơn là quan tâm.
Nghe nói Tiểu Y đã để một bông hoa kèm lời cảm ơn cho Diệp công tử vì đã cứu mình. Đó là sự biết ơn cảm tạ thông thường, hắn cũng không ý kiến gì, cảm ơn gián tiếp vẫn đỡ hơn để nàng ta tận mặt cám ơn công tử.
Còn việc điện hạ đã phá hoại cả hoa viên và dược vườn… Lan Đặc hết ý kiến. Nhớ hôm đó hắn nổi điên gào thét, thề phải tìm ra tên chán sống dám hủy bảo bối của Bạch Vân sơn trang, phải lóc xương lột da, tống hắn vào Hình ngục của điện hạ… đang chửi hăng, lại thấy Diệp công tử lò dò ôm một bó hoa.
Rồi, điện hạ là thủ phạm, nên những lời thề truy tìm với tra tấn gì đó coi như hắn nói nhảm. Cá nhân hắn đã bắt công tử thề là sẽ coi trọng bó hoa này, dẫu sao đây cũng có thể coi như điện hạ lần đầu hái hoa tặng người khác.
Giờ điện hạ lại quan sát quan sát Tiểu Y, hắn nghĩ chín phần là có liên quan đến Diệp công tử.
“Lan Đặc, ta nghĩ mãi vẫn không hiểu..”
“Vâng?”
“Tại sao tên đó cười khi nhận một bông hoa, và ngẩn ra e dè khi nhận một bó hoa?”
Vấn đề tâm lí cao này trả lời thế nào đây?
“Có phải vì không phải nữ nhân tặng nên tên đó không cười? Và tại sao ta càng lúc càng thấy nàng ta chướng mắt?”
Lần đầu tiên Lan Đặc thấy điện hạ mang biểu tình mê man bối rối,
“Mà tại sao ta lại muốn thấy tên đó cười?”