- Đại gia, đại gia ngài hãy nghe ta nói ah, kỳ thật ta không thuộc về kẻ nào cả, cùng lắm là về sau ta không bao giờ... phản ứng lại những người kia nữa, làm cho bọn họ không thể thấy được ta, thế là được rồi nha!
Thánh thụ đại nhân năn nỉ nói.
- Cái rắm, ngươi thấy đám người kia có cái gì giống ta hả! Tóm lại một câu, hôm nay ta nhất định phải mang một gốc cây thánh thụ rời đi, ngươi nếu như không thể thỏa mãn nguyện vọng của ta, thì như đã mất đi giá trị tồn tại, thuận ta thì sống, chống ta thì chế...t Ha ha, hóa thành tro bụi, hồn bay phách tán, vạn kiếp bất phục, đi con mẹ nó đi.
Quân Mạc Tà mang vẻ mặt vô lại kiểu: "Ta là lưu manh! Ta sợ ai!"
- Đã hiểu, đã…đã hiểu, ta có, ta…ta có, ta thật sự có. Đại gia…đại…đại gia…ngài…ngài ngàn vạn lần... có thể giơ cao đánh khẽ, chờ một lá...t
Thánh thụ đại nhân trực tiếp bị nói lắp luôn, nếu không phải nhớ tới vị đại gia trước mắt này không thích hai mắt hạt châu của mình lồi ra, chỉ sợ bây giờ chúng nó đã rớt ra bên ngoài xa tận ba trượng rồi...
- Chờ một lát à? Chờ cái gì thế? Ngươi cũng sắp chết rồi, còn giở trò kéo dài thời gian làm gì, ta không có rảnh rỗi như vậy đâu!
Quân đại thiếu làm ra vẻ mặt nghi hoặc và không kiên nhẫn.
- Cái này, ngài đừng có gấp, xin hãy cho ta giải thích ah.
Thánh thụ đại nhân khép nép mở lời, trong lòng ủy khuất, phiền muộn muôn phần. Nhớ năm đó tên tiểu tử Cửu U đệ nhất thiếu lúc đem mình chuyển đến, cũng là cẩn thận che chở từng li từng tí. Đâu có giống cái tên ngang với trộm cướp này, nói một câu không hợp ý hắn là muốn giết người ta ngay. Thật là, loài người bây giờ sao ai cũng thế? Đến mông ngựa cũng không biết vỗ là sao?
Cái cây nào đó ủy khuất vạn phần, xoay người, lập tức hai cái cánh tay tráng kiện cực kỳ lại xuất hiện lần nữa, mọc ra hai thứ gì đó hình cầu màu xanh
- Đây là thứ đồ chơi gì? Nói rõ mau đi, ta bây giờ thật sự rất không kiên nhẫn!
Quân Mạc Tà liếc mắt nhìn sang.
- Cái này chính là tinh hoa tính mạng của ta.
Thánh thụ đại nhân cứ như muốn khóc, thút thít mà nói:
- Chỉ khi có sự đồng ý của ta, thì hai quả tinh hoa tính mạng này mới có thể gộp lại làm một, cộng thêm máu trong cơ thể ta, thì sẽ có thể lột xác trở thành một thất thải thuần chủng, tiếp theo sẽ mọc rể nẩy mầm, lớn lên thành thất thải thánh thụ mới. Nhưng phải cần thời gian rất rất lâu mới được...
- Oh. Thì ra là thế, ta rõ rồi.
Quân đại thiếu nghênh ngang vung tay lên:
- Vậy bây giờ ngươi mau tranh thủ thời gian mà đào tạo đi, sau đó tăng tốc, lập tức làm cho bọn họ mọc rể nẩy mầm. Ta đang rất gấp, nhớ nhanh tay lẹ chân một chút.
Thánh thụ đại nhân giật giật mí mắt, lộ ra một biểu cảm muốn ngất cho xong:
- Ôi, đại gia ơi. Muốn hai cái tinh hoa này nảy mầm thành cây mới thì cần hi sinh sức mạnh ngàn năm của ta. Ngoài ra còn phải chọn lấy một phần ba tinh hoa của ta... Cái này cái này cái này …
Tròng mắt thánh thụ đại nhân chuyển động nhanh như chớp, thanh âm thì ông ổng như còi tàu, không ngừng nhìn vào bàn tay trái thần kì của người trước mặt, nơi đã phát ra 'Vạn mộc sinh trưởng chi lực "ban nãy,...
- Nói nhảm nhiều như thế làm gì, ngay từ đầu ta nói là tới giao dịch với ngươi, thì sẽ không để cho ngươi thua thiệt một mình đâu. Ngươi bỏ ra sức mạnh sinh trưởng của mình trước, sau đó ta sẽ lấp vào cho ngươi. Kể cả cho ngươi gấp hai lần như thế cũng không thành vấn đề.
Quân Mạc Tà biết rõ lúc nào thì cần dỗ ngọt, nếu lỡ như lại để cho tên này nóng nảy liều sống chết với mình, thì cũng không được lợi gì, nên muốn lạt mềm buộc chặt, bề ngoài giống như mình thật sự là không nỡ ra tay, dù gì thì tền này cũng khó khăn lắm mới sống đến vạn năm được.
- Thật sao?
Vui mừng quá độ, tròng mắt thánh thụ đại nhân không khống chế nổi, bắn cả ra ngoài. Đồng thời trong lòng cũng yên lặng tính toán, suy nghĩ rất lâu.
- Chẳng lẽ còn sợ ta lừa ngươi?
Quân Mạc Tà hất hàm lên:
- Ngươi phải hiểu được, cho dù ta bây giờ một xu tiền công cũng chẳng cho ngươi, thì ngươi cũng có dám không ươm mầm không? Đã như vầy, thì ta lừa ngươi được cái quái gì? Làm việc nhanh nhẹn, tiết kiệm thời gian đi!
- Nói vậy cũng đúng.
Thánh thụ đại nhân tuy nhiên không biết " một xu", là cái gì, nhưng đại khái cũng hiểu được lời hắn nói. Đối phương bây giờ thực sự là không cần thiết phải lừa gạt mình. Nếu đã không lỗ vốn, thì có thể thoải mái mà làm việc, để hắn cung cấp sinh lực cho mình, thậm chí còn có lợi nhuận...
- Đa tạ đại gia, ta lập tức làm ngay!
Thánh thụ đại nhân khúm núm nịnh nọt nói.
Tiếp theo, hai quả cầu tinh hoa tính mạng kia ở dưới sự thao túng thánh thụ đại nhân, một quả phát ra màu xanh lục hỗn độn, quả con lại thì phát ra bảy sắc cầu vồng, sau đó chậm rãi hợp lại làm một! Tức thì phát ra ánh sáng xanh cực mạnh!
Sau đó, thánh thụ đại nhân thở hồng hộc mà nói:
- Đại gia, xin ngài đi đến bên này.
Quân Mạc Tà theo rễ cây dẫn đường, rẽ vào một chỗ ngoặt, liền phát hiện phía trước xuất hiện một cái ao rất sâu. Bên trong chứa đầy nước màu xanh. Trên mặt ao, thì lại là hơi sương bảy màu mờ mịt bao phủ.
Thánh thụ đại nhân có chút ra vẻ tự hào:
- Đại gia, người xem, đây chính là máu sinh mệnh tháng này mới đầy lên của ta, hai hạt giống kia chỉ có ngâm trong này, mới có thể thực sự nảy mầm và phát triển tiếp. Nếu không ngâm ở chỗ này của ta, cho dù có thể may mắn nẩy mầm, cũng sẽ nhanh chóng bị héo rũ, Ha ha...
Cái cây nào đó đắc ý cười, đem hai hạt mầm kia thả vào trong ao nước. Ùng ục một tiếng, đã chìm ngay xuống đáy, lập tức trên mặt nước bong bóng cũng nổi lên ùng ục ùng ục, là do hạt giống kia đang hấp thu máu của thánh thụ...
- Oh, cái này chính là máu sinh mệnh của ngươi? Còn dùng làm gì nữa không?
Quân đại thiếu không quen cái kiểu được một chút mà đã bắt đầu khoe khoang của tên này. Thầm nghĩ, cái chỗ nước ấy của ngươi, cùng lắm cũng chỉ có tác dụng để nuôi dưỡng một thân cây mà thôi. Ngươi đắc ý cái rắm á!
- Ai bảo chỉ có công dụng như vậy?
Thánh thụ đại nhân cảm thấy mình bị coi thường, nếu là đổi sang người khác, chỉ sợ sớm đã bị cuộn lại hóa thành phân bón, nhưng đối với người trước mắt này thì lại không dám, vừa định nổi khùng lên nhưng đã kịp kềm chế, chỉ hậm hưc nói:
- Đại gia! Máu sinh mệnh này của ta, chính là bảo bối hàng đầu trên đời này, mặc kệ là thú, là người, hay thực vật, tóm lại miễn là sinh vật, thì dù bị thương nghiêm trọng mức nào, nhưng chỉ cần ngâm ở bên trong nửa canh giờ, là có thể phục hồi như lúc ban đầu! Cho dù là hồn vía đã tan, chỉ cần thi thể vẫn còn, ngâm ở chỗ này, là có thể gọi lại hồn phách đã thất lạc, sau đó sống lại! Đúng rồi, máu sinh mệnh này của ta chính là Thiên Căn Thủy mà thế giới loài người các ngươi truyền tụng, ah! 'Thiên Căn Thủy Trong truyền thuyết ngài có biết không?
Nói đến đây, thánh thụ đại nhân dương dương đắc ý, dùng một loại ánh mắt cao ngạo nhìn Quân Mạc Tà, thầm nghĩ, làm tiểu tử ngươi kinh ngạc rồi hả! Biết rõ Bản đại nhân đăc biệt tới mức nào chưa?
- Thiên Căn Thủy? Là cái gì? Thực sự lợi hại như vậy sao?
Quân đại thiếu rất phối hợp mà làm ra vẻ giật mình, há to miệng. Nhưng trong lòng suy nghĩ:
"Nếu thực là thần kỳ như vậy, không biết có thể chữa thương cho Thiên Tầm không?"
- Ha ha ha!
Thánh thụ đại nhân cười thỏa mãn. Có một loại cảm giác '"Rốt cục cũng mở mày mở mặt", trong lòng khoan khoái dễ chịu, như muốn nói ra. Tiểu tử, tuy rằng ngươi có thể uy hiếp ta, nhưng bảo bối của bản thánh thụ đại nhân, ngươi còn chưa tưởn tượng nổi đâu. Chỉ nghĩ như vậy, hắn đã cảm thấy thoải mái trong nội tâm rồi, nhưng vẫn cố ý cau mày giả vờ giả vịt mà thở dài:
- Đáng tiếc nha, ngươi không có người bạn nào đi cùng bị trọng thương, nhất là cái loại trọng thương sắp chết ý, bằng không, Bản đại nhân sẽ để cho... Ối, là để cho đại gia người xem xem tác dụng kì diệu của nó, xem thứ thần kì trong truyền thuyết, Truyền...
"Truyền" mới được một nửa, đã bị Quân Mạc Tà trừng mắt liếc, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, không thể chiêu chọc người trước mặt này, hắn chính là đại gia của mình. Về phần cái gì mà "bạn đồng hành bị thương sắp chết", thánh thụ đại nhân càng cảm thấy chẳng qua là nói bâng quơ thôi! Ai lại mang theo thứ đó bên người như thế? Hồn phách bị tổn thương, nhìn bên ngoài thì như một cỗ thi thể mà? Làm gì có ai lại mang bên mình một cỗ thi thể mà đi khắp nơi chứ?
Cho nên thánh thụ đại nhân cảm giác mình có nói ra, cũng là chẳng ảnh hưởng gì, dù sao tiểu tử này chút nữa cầm được cây sẽ đi ngay, thậm chí hắn không cho ta sinh khí cũng không sao, hắn làm sao biết, bản thánh thụ ươm cây thật ra chẳng mất cái gì cả...
Việc cấp bách bây giờ, chính là mau đem tiểu tử này đuổi đi, chờ hắn đi rồi, đây lại là thiên hạ của Bản đại nhân rồi...
- Thật sao?
Quân Mạc Tà càng giật mình.
- Đương nhiên sự thật.
Thánh thụ đại nhân ngạo nghễ nói. Nhưng kế tiếp, người đang trợn mắt há hốc mồm đột nhiên đổi giọng:
- Đã thần kỳ như vậy, vậy nhờ ngươi giúp đỡ, trị thương cho nàng đi.
Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, Quân đại thiếu giường như không chút do dự đem thân thể Xà Vương Thiên Tầm từ trong Hồng Quân Tháp mang ra, cẩn thận từng chút đặt trên mặt đấ...t
- Cái này …Hix, Ah…
Thánh thụ đại nhân đang mở rộng miệng khoái chí mà cười, ngay lập tức đã biến thành thái độ kinh ngạc, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, lập tức đã biến thành mếu máo khóc không ra nước mắ...t
Một đôi tròng mắt cực đại lại lồi ra, di gần đến trên mặt đất. Giờ khắc này, thánh thụ đại nhân thật muốn hung hăng vả ngay một cái vào mặt mình!
Con mẹ nó, ta thật ngu xuẩn ah! Lại nói bậy cái gì đây? Ai bảo đi khoác lác làm gì? Cứ như bình thường lừa cho hắn đi đi chẳng phải xong chuyện sao? Bằng ánh mắt của thánh thụ đại nhân đương nhiên thấy được nữ nhân trước mắt này, thực sự là đã đến mức hồn lìa khỏi xác rồi! Có thể nói là một tia hy vọng sống cũng không có. Cái này, vừa đúng với những gì thánh thụ đại nhân mới nói ban nãy.
Thực sự thì vẫn có thể cứu, nhưng mà nếu cứu thật thì phải trả giá lớn chứng nào đây! Thánh thụ đại nhân chính thức khóc không ra nước mắt. Đừng thấy hắn ban nãy kì kèo như vậy, kỳ thật thúc đẩy sinh trưởng một gốc cây, nhiều nhất chỉ mất một chút máu mà thôi, thậm chí chẳng cần xót gì cho cam. Nhưng nói đến muốn trị liệu một thương thế ở mức hồn phách tan nát, thì phải mất bao nhiêu hả? Không dám nói ngoa, trị liệu vết thương như thế một lần, bằng đào tạo hơn cả ngàn cây mới.
Nhìn chỗ máu mình vất vả tích cóp cả vạn năm nay, thánh thụ đại cảm thấy đau như đứt ruột. Nếu là đem nữ nhân này cứu sống, sợ rằng cái ao máu sinh mệnh này chỉ còn có chưa đầy một nửa...
Mất hơn một nửa! Hơn một nửa á!
Khuôn mặt Thánh thụ đại nhân nhăn nhó tới cực điểm, uất ức nhẫn nhịn quá lâu. Giờ khắc này, thật là chằng còn gì luyến tiếc rồi...
Trời cao ah, nhanh nhanh cho thiên lôi đánh chết ta đi! Không, tốt nhất là đem tên hỗn đản hèn hạ vô sỉ trước mắt này đánh chết trước đã, sau đó hẵng bổ ta!
- Như thế nào đây? Ha ha, ta biết rõ thánh thụ đại nhân luôn luôn nói lời giữ lời mà.
Quân Mạc Tà thật sự có chút ngưỡng mộ, nhìn vị thánh thụ đại nhân đang suy nghĩ nên tự sát như thế nào này, nói một cách khiêm tốn.
- Ô... Ô ô ô... Ô ô ô ô ô...
Thánh thụ đại nhân cất tiếng khóc lớn...
Tiếng khóc thê thảm, giống như là một hoa hậu vừa mới đắc ý vì đoạt giải, lại lập tức bị mắng như té nước. Cứ giống như bị bánh xe lăn cho vài vòng vậy.
- Ồ!
Quân đại thiếu tuyệt đối không thể tưởng tượng được vị thánh thụ đại nhân sống hơn một vạn năm này lại có thể biết khóc, mà lại còn khóc đến mức trời long đất lở, vượt qua mọi đẳng cấp, khiến hắn trợn mắt ngạc nhiên nhìn không khép nổi miệng.
Con mẹ nó, ai đã nhìn thấy một thân cây khóc chưa? Lão tử thấy qua rồi đới! Hôm nay thực sự là được mở rộng tầm mắt rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
- Đại gia, đại gia ngài hãy nghe ta nói ah, kỳ thật ta không thuộc về kẻ nào cả, cùng lắm là về sau ta không bao giờ... phản ứng lại những người kia nữa, làm cho bọn họ không thể thấy được ta, thế là được rồi nha!
Thánh thụ đại nhân năn nỉ nói.
- Cái rắm, ngươi thấy đám người kia có cái gì giống ta hả! Tóm lại một câu, hôm nay ta nhất định phải mang một gốc cây thánh thụ rời đi, ngươi nếu như không thể thỏa mãn nguyện vọng của ta, thì như đã mất đi giá trị tồn tại, thuận ta thì sống, chống ta thì chế...t Ha ha, hóa thành tro bụi, hồn bay phách tán, vạn kiếp bất phục, đi con mẹ nó đi.
Quân Mạc Tà mang vẻ mặt vô lại kiểu: "Ta là lưu manh! Ta sợ ai!"
- Đã hiểu, đã…đã hiểu, ta có, ta…ta có, ta thật sự có. Đại gia…đại…đại gia…ngài…ngài ngàn vạn lần... có thể giơ cao đánh khẽ, chờ một lá...t
Thánh thụ đại nhân trực tiếp bị nói lắp luôn, nếu không phải nhớ tới vị đại gia trước mắt này không thích hai mắt hạt châu của mình lồi ra, chỉ sợ bây giờ chúng nó đã rớt ra bên ngoài xa tận ba trượng rồi...
- Chờ một lát à? Chờ cái gì thế? Ngươi cũng sắp chết rồi, còn giở trò kéo dài thời gian làm gì, ta không có rảnh rỗi như vậy đâu!
Quân đại thiếu làm ra vẻ mặt nghi hoặc và không kiên nhẫn.
- Cái này, ngài đừng có gấp, xin hãy cho ta giải thích ah.
Thánh thụ đại nhân khép nép mở lời, trong lòng ủy khuất, phiền muộn muôn phần. Nhớ năm đó tên tiểu tử Cửu U đệ nhất thiếu lúc đem mình chuyển đến, cũng là cẩn thận che chở từng li từng tí. Đâu có giống cái tên ngang với trộm cướp này, nói một câu không hợp ý hắn là muốn giết người ta ngay. Thật là, loài người bây giờ sao ai cũng thế? Đến mông ngựa cũng không biết vỗ là sao?
Cái cây nào đó ủy khuất vạn phần, xoay người, lập tức hai cái cánh tay tráng kiện cực kỳ lại xuất hiện lần nữa, mọc ra hai thứ gì đó hình cầu màu xanh
- Đây là thứ đồ chơi gì? Nói rõ mau đi, ta bây giờ thật sự rất không kiên nhẫn!
Quân Mạc Tà liếc mắt nhìn sang.
- Cái này chính là tinh hoa tính mạng của ta.
Thánh thụ đại nhân cứ như muốn khóc, thút thít mà nói:
- Chỉ khi có sự đồng ý của ta, thì hai quả tinh hoa tính mạng này mới có thể gộp lại làm một, cộng thêm máu trong cơ thể ta, thì sẽ có thể lột xác trở thành một thất thải thuần chủng, tiếp theo sẽ mọc rể nẩy mầm, lớn lên thành thất thải thánh thụ mới. Nhưng phải cần thời gian rất rất lâu mới được...
- Oh. Thì ra là thế, ta rõ rồi.
Quân đại thiếu nghênh ngang vung tay lên:
- Vậy bây giờ ngươi mau tranh thủ thời gian mà đào tạo đi, sau đó tăng tốc, lập tức làm cho bọn họ mọc rể nẩy mầm. Ta đang rất gấp, nhớ nhanh tay lẹ chân một chút.
Thánh thụ đại nhân giật giật mí mắt, lộ ra một biểu cảm muốn ngất cho xong:
- Ôi, đại gia ơi. Muốn hai cái tinh hoa này nảy mầm thành cây mới thì cần hi sinh sức mạnh ngàn năm của ta. Ngoài ra còn phải chọn lấy một phần ba tinh hoa của ta... Cái này cái này cái này …
Tròng mắt thánh thụ đại nhân chuyển động nhanh như chớp, thanh âm thì ông ổng như còi tàu, không ngừng nhìn vào bàn tay trái thần kì của người trước mặt, nơi đã phát ra 'Vạn mộc sinh trưởng chi lực "ban nãy,...
- Nói nhảm nhiều như thế làm gì, ngay từ đầu ta nói là tới giao dịch với ngươi, thì sẽ không để cho ngươi thua thiệt một mình đâu. Ngươi bỏ ra sức mạnh sinh trưởng của mình trước, sau đó ta sẽ lấp vào cho ngươi. Kể cả cho ngươi gấp hai lần như thế cũng không thành vấn đề.
Quân Mạc Tà biết rõ lúc nào thì cần dỗ ngọt, nếu lỡ như lại để cho tên này nóng nảy liều sống chết với mình, thì cũng không được lợi gì, nên muốn lạt mềm buộc chặt, bề ngoài giống như mình thật sự là không nỡ ra tay, dù gì thì tền này cũng khó khăn lắm mới sống đến vạn năm được.
- Thật sao?
Vui mừng quá độ, tròng mắt thánh thụ đại nhân không khống chế nổi, bắn cả ra ngoài. Đồng thời trong lòng cũng yên lặng tính toán, suy nghĩ rất lâu.
- Chẳng lẽ còn sợ ta lừa ngươi?
Quân Mạc Tà hất hàm lên:
- Ngươi phải hiểu được, cho dù ta bây giờ một xu tiền công cũng chẳng cho ngươi, thì ngươi cũng có dám không ươm mầm không? Đã như vầy, thì ta lừa ngươi được cái quái gì? Làm việc nhanh nhẹn, tiết kiệm thời gian đi!
- Nói vậy cũng đúng.
Thánh thụ đại nhân tuy nhiên không biết " một xu", là cái gì, nhưng đại khái cũng hiểu được lời hắn nói. Đối phương bây giờ thực sự là không cần thiết phải lừa gạt mình. Nếu đã không lỗ vốn, thì có thể thoải mái mà làm việc, để hắn cung cấp sinh lực cho mình, thậm chí còn có lợi nhuận...
- Đa tạ đại gia, ta lập tức làm ngay!
Thánh thụ đại nhân khúm núm nịnh nọt nói.
Tiếp theo, hai quả cầu tinh hoa tính mạng kia ở dưới sự thao túng thánh thụ đại nhân, một quả phát ra màu xanh lục hỗn độn, quả con lại thì phát ra bảy sắc cầu vồng, sau đó chậm rãi hợp lại làm một! Tức thì phát ra ánh sáng xanh cực mạnh!
Sau đó, thánh thụ đại nhân thở hồng hộc mà nói:
- Đại gia, xin ngài đi đến bên này.
Quân Mạc Tà theo rễ cây dẫn đường, rẽ vào một chỗ ngoặt, liền phát hiện phía trước xuất hiện một cái ao rất sâu. Bên trong chứa đầy nước màu xanh. Trên mặt ao, thì lại là hơi sương bảy màu mờ mịt bao phủ.
Thánh thụ đại nhân có chút ra vẻ tự hào:
- Đại gia, người xem, đây chính là máu sinh mệnh tháng này mới đầy lên của ta, hai hạt giống kia chỉ có ngâm trong này, mới có thể thực sự nảy mầm và phát triển tiếp. Nếu không ngâm ở chỗ này của ta, cho dù có thể may mắn nẩy mầm, cũng sẽ nhanh chóng bị héo rũ, Ha ha...
Cái cây nào đó đắc ý cười, đem hai hạt mầm kia thả vào trong ao nước. Ùng ục một tiếng, đã chìm ngay xuống đáy, lập tức trên mặt nước bong bóng cũng nổi lên ùng ục ùng ục, là do hạt giống kia đang hấp thu máu của thánh thụ...
- Oh, cái này chính là máu sinh mệnh của ngươi? Còn dùng làm gì nữa không?
Quân đại thiếu không quen cái kiểu được một chút mà đã bắt đầu khoe khoang của tên này. Thầm nghĩ, cái chỗ nước ấy của ngươi, cùng lắm cũng chỉ có tác dụng để nuôi dưỡng một thân cây mà thôi. Ngươi đắc ý cái rắm á!
- Ai bảo chỉ có công dụng như vậy?
Thánh thụ đại nhân cảm thấy mình bị coi thường, nếu là đổi sang người khác, chỉ sợ sớm đã bị cuộn lại hóa thành phân bón, nhưng đối với người trước mắt này thì lại không dám, vừa định nổi khùng lên nhưng đã kịp kềm chế, chỉ hậm hưc nói:
- Đại gia! Máu sinh mệnh này của ta, chính là bảo bối hàng đầu trên đời này, mặc kệ là thú, là người, hay thực vật, tóm lại miễn là sinh vật, thì dù bị thương nghiêm trọng mức nào, nhưng chỉ cần ngâm ở bên trong nửa canh giờ, là có thể phục hồi như lúc ban đầu! Cho dù là hồn vía đã tan, chỉ cần thi thể vẫn còn, ngâm ở chỗ này, là có thể gọi lại hồn phách đã thất lạc, sau đó sống lại! Đúng rồi, máu sinh mệnh này của ta chính là Thiên Căn Thủy mà thế giới loài người các ngươi truyền tụng, ah! 'Thiên Căn Thủy Trong truyền thuyết ngài có biết không?
Nói đến đây, thánh thụ đại nhân dương dương đắc ý, dùng một loại ánh mắt cao ngạo nhìn Quân Mạc Tà, thầm nghĩ, làm tiểu tử ngươi kinh ngạc rồi hả! Biết rõ Bản đại nhân đăc biệt tới mức nào chưa?
- Thiên Căn Thủy? Là cái gì? Thực sự lợi hại như vậy sao?
Quân đại thiếu rất phối hợp mà làm ra vẻ giật mình, há to miệng. Nhưng trong lòng suy nghĩ:
"Nếu thực là thần kỳ như vậy, không biết có thể chữa thương cho Thiên Tầm không?"
- Ha ha ha!
Thánh thụ đại nhân cười thỏa mãn. Có một loại cảm giác '"Rốt cục cũng mở mày mở mặt", trong lòng khoan khoái dễ chịu, như muốn nói ra. Tiểu tử, tuy rằng ngươi có thể uy hiếp ta, nhưng bảo bối của bản thánh thụ đại nhân, ngươi còn chưa tưởn tượng nổi đâu. Chỉ nghĩ như vậy, hắn đã cảm thấy thoải mái trong nội tâm rồi, nhưng vẫn cố ý cau mày giả vờ giả vịt mà thở dài:
- Đáng tiếc nha, ngươi không có người bạn nào đi cùng bị trọng thương, nhất là cái loại trọng thương sắp chết ý, bằng không, Bản đại nhân sẽ để cho... Ối, là để cho đại gia người xem xem tác dụng kì diệu của nó, xem thứ thần kì trong truyền thuyết, Truyền...
"Truyền" mới được một nửa, đã bị Quân Mạc Tà trừng mắt liếc, lúc này mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, không thể chiêu chọc người trước mặt này, hắn chính là đại gia của mình. Về phần cái gì mà "bạn đồng hành bị thương sắp chết", thánh thụ đại nhân càng cảm thấy chẳng qua là nói bâng quơ thôi! Ai lại mang theo thứ đó bên người như thế? Hồn phách bị tổn thương, nhìn bên ngoài thì như một cỗ thi thể mà? Làm gì có ai lại mang bên mình một cỗ thi thể mà đi khắp nơi chứ?
Cho nên thánh thụ đại nhân cảm giác mình có nói ra, cũng là chẳng ảnh hưởng gì, dù sao tiểu tử này chút nữa cầm được cây sẽ đi ngay, thậm chí hắn không cho ta sinh khí cũng không sao, hắn làm sao biết, bản thánh thụ ươm cây thật ra chẳng mất cái gì cả...
Việc cấp bách bây giờ, chính là mau đem tiểu tử này đuổi đi, chờ hắn đi rồi, đây lại là thiên hạ của Bản đại nhân rồi...
- Thật sao?
Quân Mạc Tà càng giật mình.
- Đương nhiên sự thật.
Thánh thụ đại nhân ngạo nghễ nói. Nhưng kế tiếp, người đang trợn mắt há hốc mồm đột nhiên đổi giọng:
- Đã thần kỳ như vậy, vậy nhờ ngươi giúp đỡ, trị thương cho nàng đi.
Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, Quân đại thiếu giường như không chút do dự đem thân thể Xà Vương Thiên Tầm từ trong Hồng Quân Tháp mang ra, cẩn thận từng chút đặt trên mặt đấ...t
- Cái này …Hix, Ah…
Thánh thụ đại nhân đang mở rộng miệng khoái chí mà cười, ngay lập tức đã biến thành thái độ kinh ngạc, nụ cười trên mặt còn chưa kịp thu lại, lập tức đã biến thành mếu máo khóc không ra nước mắ...t
Một đôi tròng mắt cực đại lại lồi ra, di gần đến trên mặt đất. Giờ khắc này, thánh thụ đại nhân thật muốn hung hăng vả ngay một cái vào mặt mình!
Con mẹ nó, ta thật ngu xuẩn ah! Lại nói bậy cái gì đây? Ai bảo đi khoác lác làm gì? Cứ như bình thường lừa cho hắn đi đi chẳng phải xong chuyện sao? Bằng ánh mắt của thánh thụ đại nhân đương nhiên thấy được nữ nhân trước mắt này, thực sự là đã đến mức hồn lìa khỏi xác rồi! Có thể nói là một tia hy vọng sống cũng không có. Cái này, vừa đúng với những gì thánh thụ đại nhân mới nói ban nãy.
Thực sự thì vẫn có thể cứu, nhưng mà nếu cứu thật thì phải trả giá lớn chứng nào đây! Thánh thụ đại nhân chính thức khóc không ra nước mắt. Đừng thấy hắn ban nãy kì kèo như vậy, kỳ thật thúc đẩy sinh trưởng một gốc cây, nhiều nhất chỉ mất một chút máu mà thôi, thậm chí chẳng cần xót gì cho cam. Nhưng nói đến muốn trị liệu một thương thế ở mức hồn phách tan nát, thì phải mất bao nhiêu hả? Không dám nói ngoa, trị liệu vết thương như thế một lần, bằng đào tạo hơn cả ngàn cây mới.
Nhìn chỗ máu mình vất vả tích cóp cả vạn năm nay, thánh thụ đại cảm thấy đau như đứt ruột. Nếu là đem nữ nhân này cứu sống, sợ rằng cái ao máu sinh mệnh này chỉ còn có chưa đầy một nửa...
Mất hơn một nửa! Hơn một nửa á!
Khuôn mặt Thánh thụ đại nhân nhăn nhó tới cực điểm, uất ức nhẫn nhịn quá lâu. Giờ khắc này, thật là chằng còn gì luyến tiếc rồi...
Trời cao ah, nhanh nhanh cho thiên lôi đánh chết ta đi! Không, tốt nhất là đem tên hỗn đản hèn hạ vô sỉ trước mắt này đánh chết trước đã, sau đó hẵng bổ ta!
- Như thế nào đây? Ha ha, ta biết rõ thánh thụ đại nhân luôn luôn nói lời giữ lời mà.
Quân Mạc Tà thật sự có chút ngưỡng mộ, nhìn vị thánh thụ đại nhân đang suy nghĩ nên tự sát như thế nào này, nói một cách khiêm tốn.
- Ô... Ô ô ô... Ô ô ô ô ô...
Thánh thụ đại nhân cất tiếng khóc lớn...
Tiếng khóc thê thảm, giống như là một hoa hậu vừa mới đắc ý vì đoạt giải, lại lập tức bị mắng như té nước. Cứ giống như bị bánh xe lăn cho vài vòng vậy.
- Ồ!
Quân đại thiếu tuyệt đối không thể tưởng tượng được vị thánh thụ đại nhân sống hơn một vạn năm này lại có thể biết khóc, mà lại còn khóc đến mức trời long đất lở, vượt qua mọi đẳng cấp, khiến hắn trợn mắt ngạc nhiên nhìn không khép nổi miệng.
Con mẹ nó, ai đã nhìn thấy một thân cây khóc chưa? Lão tử thấy qua rồi đới! Hôm nay thực sự là được mở rộng tầm mắt rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.