Lý Du Nhiên đứng dậy bước chậm rãi: "Hiện tại mất đi tai mắt là Bắc Thành bang, chúng ta bị mất không ít nguồn tin tình báo, vấn đề này phải được xử lý càng sớm càng tốt."
" Sự tình trong gia tộc thì cháu cứ quyết định là được" Lý Thượng lim dim đôi mắt: " Ta vốn định tiến cử cháu vào triều. Có điều nếu cháu kiên trì không muốn, vậy cứ để sau hãy bàn. Nhưng mà, Du Nhiên, căn cơ của Lý gia chúng ta dù sao vẫn ở triều đình chứ không phải trong chốn giang hồ. Điều này cháu nhất định phải nhớ kỹ! Ta biết cháu có dã tâm lớn, nhưng mà mọi sự …… cần lượng sức mà làm. Không được mạo hiểm cầu may! Có thể bước nào cho chắc bước đó, cẩn thận thì đi được xa!"
"Cháu đã hiểu rõ". Lý Du Nhiên trầm lặng hồi lâu, mới cúi đầu đáp lại.
Một làn gió thu thổi, đầy trời lá vàng bay. Những cánh lá vàng lượn phấp phới dưới ánh mặt trời, sáng lên lấp lánh giống như đột nhiên có trận mưa vàng bay khắp đất trời vậy.
Hai kẻ mặt mũi bình thường, ăn mặc kiểu bình dân nhẹ nhàng đi trên con đường lớn tại Thiên Hương Thành. Một kẻ thân hình cao lớn vòng bụng ninh ních khác thường nhưng phong thái nhàn nhã, thong dong tiêu sái. Sắc mặt vàng ệch, còn ánh mắt sắc bén lạ thường hoàn toàn không hợp với màu vàng của da. Người kia là một thiếu niên da ngăm đen.
"Mười năm nay, Thiên Hương Thành thay đổi thật không ít đây" Người trung niên đi chậm rãi, ánh mắt từ từ nhìn sang hai bên đường. Âm thanh thê lương không ngờ lại giống như giọng của một lão nhân từng trải qua cuộc bể dâu đột nhiên trở lại thế giới bình thường: " Nơi đó, mười mấy năm trước từng là từ đường của Dạ gia, nhiều huynh đệ bọn ta từ nhỏ đều chơi đùa ở đó, ha ha"
Hắn cười mà như khóc.
" Tam thúc, không phải là thúc có cảm giác như trải qua một đời?" Thiếu niên bên cạnh cười cười.
"Nói tới cùng, thế nào rồi cũng sẽ quen. Nhưng là người rồi ai cũng sẽ phải chết. Cho dù là người thường hay thống soái, đều cần nhìn thấu được sinh tử. Nếu không thì dù làm gì cũng khó đạt thành tựu lớn"
" Nhìn thấu sinh tử, nói thì thật dễ!" Người trung niên thở dài:" Sau giấc mộng mười năm. Nhìn quanh toàn hoang phế. Huynh đệ ngày xưa đều về với đất, nay đưa mắt xem tứ phía, chỉ có mình ta"
" Tam thúc, người hãy nhìn dưới chân chúng ta" Thiếu niên cười ôn hòa, trong ôn hòa lại có ý trêu chọc. Đối với người đời có ý giễu cợt, lại có ý mỉa mai đối với thế nhân! Vào lúc này, đôi mắt thiếu niên ánh lên thần thái thản nhiên như nhìn thấu cổ kim, lãnh đạm với vạn vật. Hắn chỉ mặt đất dưới chân nói: " Tam thúc có biết từ cổ chí kim, mấy ngàn mấy vạn năm qua, chỗ đất này rốt cuộc đã chôn vùi bao nhiêu người?"
" Nói một cách khác, sự thật là chúng ta mỗi giờ mỗi khắc đều bước trên thi thể của bao người khác!
Lúc này, chúng ta có lẽ dẵm lên một tên ăn mày, tiếp theo có thể ta sẽ bước trên xác một vị đế vương cũng không biết chừng! Không cần biết là núi cao hay đất dày, nói là do xương cốt tích lũy mà thành cũng chẳng quá lời.
Sinh sinh tử tử, chẳng qua cũng như cây cỏ sinh trưởng rồi khô héo tuần hoàn, nói cho cùng liệu có tính ra được điều gì chăng? Rồi một ngày kia, thúc điệt chúng ta cũng có thể sẽ nằm lại dưới đất này cho người ta dẫm đạp!"
" Quan trọng là hiện tại, giờ này khắc này chúng ta đang dẫm lên kẻ khác. Dù hắn từng là bá chủ một phương, hay từng là bậc đế vương công trạng lưu ngàn năm, hoặc là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, hiện tại cũng đều không còn phản ứng gì nữa đó sao? Cho nên trước khi bị người khác đè đầu cưỡi cổ, chúng ta nhất định phải đứng ở nơi cao nhất, không ai có thể với đến. Về sau chỉ có chúng ta chà đạp kẻ khác.!
Không cần biết đó là người sống hay kẻ chết"
"Ha ha", Hắn cười ngạo nghễ. " Nếu đã như vậy cần phải nhớ điều gì? Khi chết người ta sẽ đi về đâu? Dù phía trước là núi đao biển lửa, ta đạp bằng. Dù phía trước là quân tướng vương hầu, ta giết sạch. Dù phía trước là núi cao biển sâu, ta vẫn tiến bước không hồi đầu!"
" Sống là không hối tiếc! Dù làm sai đi chăng nữa cũng không cần hối tiếc!
Đúng đúng sai sai, thị phi điên đảo, nào ai có thể nói rõ được? Sống phải vui sướng thoải mái, ào ạt mạnh mẽ, thích gì làm nấy. Thấy kẻ nào ngứa mắt, đạp nó! Kẻ nào chọc vào chúng ta, chém nó! Kẻ cản trước mặt ta, diệt nó!"
" Sống ở trên đời, không kể nam, nữ, chỉ cần kiêu với đất rộng, ngạo đối trời cao, tung hoành thiên hạ, nhìn đời nửa mắt! Như thế mới không uổng kiếp này!" Thiếu niên đôi mắt sắc lạnh liếc nhìn xung quanh: " Những thứ khác cùng lắm chỉ là trò chơi mà thôi. Đơn giản chỉ là vậy!"
Hai người cũng thật kì quái, người trẻ tuổi không ngờ lại đang thuyết giáo, an ủi người nhiều tuổi hơn.
Đôi thúc điệt kì quái này tự nhiên chính là hai người Quân Vô Ý, Quân Mạc Tà.
Nói đến Quân Vô Ý thì cũng đã mười năm không ra khỏi cửa Quân phủ, Quân Mạc Tà muốn để Quân Vô Ý giải sầu nên đề xuất cải trang đi ra ngoài; Quân Vô Ý chính đang buồn chán, vui mừng đồng ý, sau đó hai người xuất môn, đi dạo chơi khắp kinh thành.
Thuật cải trang của Quân Mạc Tà ở kiếp trước được một vị chuyên gia danh tiếng về cải trang truyền thụ. Bản lĩnh có thể nói là tập hợp kỹ thuật cao nhất của cổ kim trong ngoài nước. Tin chắc toàn Huyền Huyền đại lục, hầu như đứng ngay rước mặt thì không ai có thể nhận ra được họ. Vì thế cả hai rất yên tâm chơi dạo khắp nơi mà không sợ gì cả.
" Mạc Tà, không ngờ điệt nhi biết như vậy" Quân Vô Ý nghe xong, chỉ lắc đầu cười: "Nếu không phải nhìn thấy cháu, chỉ nghe những lời này, có lẽ cả ta cũng nghĩ rằng đây là lời của một ông lão đã trải qua cuộc đời dâu bể, nhìn thấu tử sinh, thậm chí có chút rất kích động nữa chứ."
Quân Mạc Tà cười nghẹn đắng, lòng nhủ thầm, có lẽ ta so với ông lão trong lời tam thúc có thể còn nếm trải nhiều hơn. Ta có thể nói là trên danh nghĩa kỳ thật nếm trải hai kiếp làm người.
" Nơi này mười năm trước là Tụ Hiền các của Đại hoàng tử, chẳng ngờ nay lại biến thành Hoàng Hoa đường. Ta thực sự không hiểu, chẳng lẽ trong thành có thế lực nào dám tranh địa bàn cùng Đại hoàng tử sao?" Quân Vô Ý cau mày nhìn sang bên trái con đường, có miếng đất lùi vào trong. Chỉ thấy một tòa lầu gác có vẻ ngoài không hề nổi bật, phía sau liên tiếp nhấp nhô, không ngờ lại là một khu trạch viện lớn. Bên đó văng vẳng truyền ra tiếng khóc lóc thê lương, thanh âm yếu ớt, tuyệt vọng " Hoàng Hoa đường…. lại là có ý gì chứ? Thực sự không phài ý tứ Hoàng Hoa của ngày xưa sao?"
Chỉ thấy người qua đường ai cũng cố tránh xa cánh cửa của Hoàng Hoa đường. Dường như trong đó có độc xà mãnh thú ẩn tàng rình rập, trong mắt mọi người đều có chút sợ hãi, hoảng hốt, thậm chí căm ghét. Lúc đi qua cửa đều cố gắng tăng tốc, vội vã bước nhanh qua.
Quân Mạc Tà suy nghĩ thật nhanh, nói:" Hoàng Hoa đường, dường như là một nơi chuyên chăm sóc những người cao tuổi, nhưng xem ở đây mà nói, những đứa kia tuổi tác rõ ràng còn nhỏ, hơn nữa còn có cả những đứa trẻ con đẹp đẽ!" Nói đến đây, trong lòng Quân Mạc Tà bất giác phẫn nộ phừng phừng.
" Nơi này căn bản là chỗ trung gian buôn bán thiếu nam thiếu nữ. Nếu như có tư chất tốt lập tức bị bí mật chuyển đi. Tư chất không tốt nhưng nhanh nhẹn hoạt bát thì tăng cường dạy dỗ, sau đó bán cho những nhà giàu có để kiếm một khoản tiền lớn. Còn với những đứa kém hơn nữa thì lưu lại đây, đợi chúng lớn lên liền bị bán vào Linh Vụ hồ làm đồ chơi nam nữ. Hoàng Hoa đường này có thể nói là một nơi bẩn thỉu, đầy tội ác."
Quân Vô Ý hai mắt trợn ngược, hung dữ nhìn sang: " Không ngờ tại đế đô Thiên Hương quốc này lại xuất hiện một nơi hạ đẳng như thế. Chẳng lẽ quan phủ không nghe ngóng hỏi han gì đến hay sao?"
Quân Mạc Tà thở dài. Nơi này trên danh nghĩa đã sớm bị Đại hoàng tử bỏ hoang rồi, nhưng thực tế ai có thể nói rõ rốt cục sự thật là gì? Ai có can đảm mạo hiểm bay đầu? Đây từng là địa bàn của Đại hoàng tử, dù không phải Đại hoàng tử đứng đằng sau giật dây, nhưng có thể lấy được địa bàn của Đại hoàng tử thì sao có thể là thế lực tầm thường?
Nha môn ở đế đô, căn bản không bao giờ xử lý các loại tố cáo, tùy tiện liên quan đến người nào, đằng sau khả năng là một vương công đại thần, phi tần thiên tử, tránh còn chẳng kịp, ai có can đảm tra xét chứ?
Hơn nữa, ở đây chúng thực sự dùng chiêu bài mua bán cô nhi bằng vàng thật bạc thật, thu dụng đám trẻ vô gia cư đợi lớn thì như là gia nô của mình, người khác ai dám nói gì đây?
" Thật là bọn hôi tanh bẩn thỉu, bại loại cuồng vọng!!" Quân Vô Ý hừ một tiếng lạnh lùng nhìn sang mấy lần, không cam tâm tiến bước qua cửa. Hôm nay dù sao cũng phải cải trang mà đi, thật sự không tiện bạo lộ. Hơn nữa tin Quân Vô Ý thân thể mới hồi phục còn phải bảo mật nghiêm ngặt, cho dù không đành lòng đi nữa thì cũng phải bỏ qua.
Hai người vừa đi qua được mười mấy trượng, đột nhiên nghe thấy phía sau tiếng kêu khóc thảm thiết. Tiếp đó, phanh một tiếng, người đi đường xôn xao, nhốn nháo. Một bóng người rơi bịch xuống giữa đường, chính là một thiếu nữ quần áo tả tơi, sau lưng là vết chân đạp hằn lên thật rõ. Gương mặt thanh tú quằn quại đau đớn, miệng liên tục thổ huyết, hai mắt thất thần, có lẽ không thể sống được nữa.
Miệng vẫn rên rỉ cầu xin:"Cầu xin các người, làm ơn buông tha cho đệ đệ của tiểu tì, xin đừng bắt nó làm …."
" Tỉ" Tiếp đó là một tiếng khóc thét xé lòng, chỉ thấy lờ mờ một đứa nhỏ gầy gò, liều mạng lao ra ngoài, trước cửa bị mấy tên lực lưỡng ngăn lại. Đứa nhỏ vẻ mặt sốt ruột cấp bách, liều mạng dãy dụa, nhưng sức lực nhỏ nhoi của nó sao có thể tránh thoát được đôi tay lực lưỡng. Đứa nhỏ cấp bách quá, bất ngờ há miệng cắn thật mạnh vào tay tên trai tráng khiến hắn đau đớn rụt tay lại. Nó nhân cơ hội lao ra ngoài, vội vã chạy về hướng người thiếu nữ đang sắp chết.
Thiếu nữ thoi thóp nhìn thân hình bé nhỏ đang chạy lại, mắt ánh lên niềm hoan hỉ nhưng không khỏi lo lắng, miễn cưỡng đưa cánh tay đầy máu về phía đệ đệ của mình.
Đúng vào lúc này những tiếng mắng chửi vang lên, tiếp đó là một âm thanh xé gió. Đứa nhỏ đang lúc chạy cấp tốc, cơ thể đột nhiên biến dạng xoay vòng tựa như bị cắt vậy, phốc một tiếng nặng nề ngã dúi xuống. Cột sống không ngờ bị một quyền cách không làm gãy gập! Chưa kịp nói lời nào đã không còn hô hấp, thi thể còn trượt trên mặt đất mấy xích, hai mắt trợn lên giận dữ. Một cánh tay vẫn cố vươn về phía trước chỉ cách cánh tay của tỉ tỉ nó nửa xích ngắn ngủi.
Khoảng cách nhỏ bé đó không ngờ là tỉ đệ hai người dùng cả sinh mạng đánh đổi mà vẫn không thể vượt qua.!
Đứa nhỏ không ngờ lại chết ngay trước mặt tỉ tỉ đang thoi thóp của nó?
Thiếu nữ đau đớn gào lên điên cuồng, nỗ lực lết tới bên thân thể nhỏ bé của đệ đệ. Nhưng chỉ nhúc nhích được một chút, rồi cũng không thể động đậy được nữa. Đôi mắt hồi nào còn xinh đẹp giờ mở trừng trừng, thần quang đã không còn nhưng không thể nhắm mắt, hơi thở tuy ngừng mà bàn tay nhỏ vẫn cố chấp hướng về phía đệ đệ!
Bụp! Một âm thanh nhỏ vang lên, từ trong lòng thiếu nữ rơi ra một đồng xu nửa cắc rạn nứt, lăn qua vết máu của tỉ đệ hai người. Nó lăn mãi, thật xa, không ngờ lăn thật lâu đến khi chạm vào giày của một người mới dừng lại. Quân Mạc Tà.
" Ác độc quá! Trong tháng này đây không biết là lần thứ bao nhiêu nữa? Những đứa trẻ này thật đáng thương.!" Một người qua đường khẽ lẩm bẩm, lắc đầu, vội vã tránh xa.
" Đây là đám nô tài bọn ta mua về, trừng phạt bọn nô tài thì có gì chứ?" Một tên không tán thành vặc lại.
Nhiều người qua đường lộ vẻ mặt xót thương, trong mắt ánh lên tia giận dữ, nhưng cũng không dám nói gì. Từng người một như thể không liên quan vội vàng tránh đi cả, con đường đông đúc không ngờ trong nháy mắt đã chẳng còn ai.
" Súc sinh!"Quân Vô Ý nghe thấy thanh âm, len giữa đám người qua đường đông đúc quay trở lại, không kịp tương trợ, tức thì giận dữ:"Đối với đứa bé gầy yếu mà cũng hạ độc thủ như vậy, các ngươi còn là người không? Còn có vương pháp công đạo trong mắt!"
Mấy tên lực lưỡng trước cửa chính đang cười nanh ác, nhìn cảnh tượng đẫm máu mình vừa tạo ra, cảm thấy chút khoái ý tà ác, vạn lần không tưởng lại có kẻ dám đứng ra chỉ trích!
Điều này đối với Hoàng Hoa đường mà nói đã không xuất hiện rất lâu rồi.
"Đồ nghèo mạt không thức thời kia, chớ quản việc người! Biến về nhà hành mẹ ** đi, còn đứng đó mà lảm nhảm, lão tử cho ngươi biến thành giống như hai đứa tiện nhân này! Vương pháp công đạo? Lão tử chính là vương pháp công đạo!" Tên đại hán bị cắn vào tay trừng mắt, nghiến răng.
Quân Vô Ý hôm nay bề ngoài giả trang giống một thư sinh, quần áo chất liệu cực kì tầm thường. Nhìn qua như tên tú tài nghèo thi trượt.
"To gan!" Quân Vô Ý giận không thể kiềm chế:"Dưới chân thiên tử giữa thanh thiên bạch nhật, không ngờ chẳng coi nhân mạng ra gì như vậy! Còn dám công khai chà đạp vương pháp?"
Trong lúc này, Quân Mạc Tà vẫn đang cúi đầu, nhìn đồng chinh khuyết góc dưới chân, nhìn đến xuất thần. Vào lúc này …… trong lòng sát khí bừng lên, một cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ xuất hiện, nhói lên trong tim!
Đồng xu nhỏ bé này, chính mượn lực chấn động nhỏ như vậy mà ngẫu nhiên lăn xuyên qua bao nhiêu người đến tận bên giày của mình! Ủy thác ư? Hay là ý trời?
Lúc này đây, Quân Mạc Tà dường như lại trở về kiếp trước, trở lại thành vị sát thủ vương giả đó, vua quái dị Quân Tà!
Chậm rãi cúi người, Quân Mạc Tà trịnh trọng khác thường nhặt đồng xu bị khuyết góc lên, nắm trong lòng bàn tay, thi thầm: " Yên tâm mà đi, ta đã tiếp thụ ủy thác của các ngươi! Giao dịch đầu tiên của ta trong kiếp này! Ông trời làm chứng, ta đã nhận đủ tiền thù lao rồi!"
Chậm chậm ngẩng đầu, nhìn lên ba chữ " Hoàng Hoa đường", hai mắt Quân Mạc Tà từ từ nheo lại, trong mắt phóng ra tia sáng sắc lạnh, như một tia nắng xuyên đám mây mù chiếu xuống, khiến toàn thân toát lên sát khí ngút trời, mờ ảo không thể nhìn rõ.!
Ta không cần biết thiếu nữ này là người nào, có thân phân ra sao, ta cũng chẳng cần biết thế lực đứng sau Hoàng Hoa đường lớn mạnh đến đâu!
Ta chỉ biết, giao dịch này ta phải thực hiện!
Đã nhận tiền của người, thì phải hoàn thành giao dịch.
Một đồng xu cũng là tiền, đồng xu khuyết thiếu cũng vẫn là tiền.!
Ta nhận đồng tiền này rồi, chính là đã thu lấy thù lao! Đã nhận được thù lao như vậy, thì, những tên này, phải chết!
Cho nên, ta sẽ … giết!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.