Khả Nhi bị công tử nhà mình hù khiến toàn thân run rẩy, sợ hãi nói: "Thiếu gia, người không có sao chứ..." Nàng thầm nghĩ thiếu gia thật vất vả mới cải tà quy chính được vài tháng, thế nhưng vẻ mặt lúc này sao lại kì quái vậy? Hơi có phần hèn mọn bỉ ổi hạ lưu của năm đó, cầu trời đừng có biến thành một tên bại gia chi tử như hồi xưa nha!
**************************
Ngay sau tiếng gầm là một tiếng "Bịch" vang lên, thân thể khổng lồ nung núc mỡ đột nhiên như sao băng từ bên trong phòng bắn ra, trực tiếp đụng lên trên bức tường cứng "Rầm" một tiếng đống thịt này sau khi đập lên tường liền rơi xuống đất rồi lăn vài vòng.
Cùng lúc đó một cỗ mùi vị tanh tưởng khó chịu thoáng cái tràn ngạpcăn phòng...
Đường Nguyên, Đường mập mạp lúc này ra sao?
Chỉ là giờ phút này hắn đã hôn mê bất tỉnh khóe miệng từ từ chảy ra một dòng máu tươi, hai mi mắt đóng chặt, thân thể trần như nhộng nằm trên mặt đất, hình như còn một mảnh vải vàng vàng phía dưới...
Nguyên bản bộ mông tròn tròn phía trên còn có một dấu bàn tay thật sâu ấn màu xanh tím dữ tợn ẩn hiện, vùng bên cạnh của chưởng ấn sưng phù lên, bên trong rõ ràng là bị ứ máu, màu xanh tím kia không biết chừng là triệu chứng của việc gãy xương, có thể đem xương cốt đáng gãy, vậy cần bao nhiêu khí lực a, mọi người ở đây đều như bị sét đáng, mặt mày đều ẩn ẩn vẻ kinh hoàng, thật sự không biết mập mạp này rốt cuộc là làm ra chuyện gì, thế nào mà khiến Chu lão đại nhân lạnh lùng như tuyết cao ngạo nhược băng lại nổi giận như vậy a!
Thật sự là thảm quá, cũng quá đáng thương, cư nhiên lại bị đáng thành ra như vậy, ngay cả vật ngũ cốc luân hồi cũng bị đáng tới phòi ra. Chu Trục Châu lão đại nhân mặt đầy tuyệt vọng, toàn thân run rẩy, khí độ lúc trước lạnh như băng, trấn tĩnh, ngạo nghễ lúc này không còn sót lại chút nào...
Chu lão đại nhân vẻ mặt vàng vàng, thậm chí cả khóe mắt cũng kết lại, lông mi tuyết trắng, áo choàng tuyết trắng, tuyết trắng.... Tóm lại N bộ vị đều bị nhiễm lốm đốm chút vàng vàng nhìn thật sự buồn nôn, điều này nằm ngoài sự xếp đặt của Quân Mạc Tà, khi Đường Nguyên âm soa dương thác phối hợp, Chu lão đại nhân cũng quá trùng hợp tuyển người,... Tựu khi di dụng Mộc Côn tiếp xúc, Đường Nguyên kiên trì đã lâu, rốt cục nhịn không được, giống như dòng nước chảy xiết chảy bay thẳng xuống dưới ba nghìn xích, thẳng tắp phun đến... Ách nói chính xác ra phải là Hoàng Hà bị vỡ đê a...
Đường thượng thư nổi giận!
Bất luận kẻ nào chứng kiến con của mình bị đánh từ một thân thể mập mạp trực tiếp biến thành một đống thịt nát đều cực điểm phẫn nộ!
Dựa vào cái gì? Con ta không phải chỉ hơi mập một chút thôi sao? Chu lão thái giám ngươi mặc dù là quan nắm đại quyền khống chế sinh sát, nhiều lắm là không hợp cách thì loại qua, tại sao còn đánh người ta thành bộ dạng như thế này? Cái này không phải quá đáng hay sao! Hơi thở của mập mạp lúc này cũng chỉ đủ rung một dây tơ nhện mà thôi...
Lại nói, Đường mập mạp có thể trong nguy kịch vẫn bảo trì được tính mạng coi như là tổ tông phù hộ! Quân Mạc Tà nguyên bản chỉ là muốn làm cho hắn tại thời khắc mấu chốt phóng ra một cái rắm, kết quả tên này tự tiện bóp méo lời dặn của bác sĩ, thậm chí còn ăn uống cho đẫy, rượu chè quá độ trực tiếp dẫn đến cảnh đê Hoàng Hà bị vỡ. Một kẻ luôn coi sạch như mạng là Chu lão thái giám hôm nay đúng là gặp tai bay vạ gió, không giết hắn ngay tại chỗ cũng thật đã nể mặt mũi của Hoàng Đế bệ hạ lắm rồi, ách, phải nói là cho Đường thượng thư mặt mũi mới đúng,
"Chu Trục Châu! Ngươi đây là có ý gì? Mau cấp cho lão phu một cái công đạo!" Đường thượng thư lấy hơi hét lớn, đau lòng đến nỗi toàn thân run rẩy, nhìn thảm trạng của đứa con, lão hận không thể đem Chu Trục Châu bầm thây vạn đoạn!
Một hồi lâu sau, một âm thanh lạnh lùng tràn đầy thô bạo quát lên: "Đường Thiên Dư, hôm nay nếu không phải lão phu nể mặt mũi của Đường Vạn Lý, vậy cha con hai người đừng tưởng có thể sống mà rời khỏi đây, hiện tại lên đỡ đưa con vô liêm sỉ của ngươi lập tức biến mất trước mặt lão phu! Ngàn vạn lần chớ để lão phu thay đổi chủ ý, đem phụ tử ngươi giết ở chỗ này."
"Đám người ở phía ngoài đều cút hết cho lão phu!" Cuối cùng là một tiếng hét lôi đình vang lên, tiếp theo là một trận âm thanh nôn tim mửa phổi vang lên, mấy người khi nghe được thanh âm này đều thầm nghĩ, Chu lão đại nhân hiện tại nôn mửa lợi hại như vậy không biết là vì sao đây?
Nghe nói Chu lão đại nhân này thích sạch sẽ như một thứ bệnh, không phải là bị dính thứ trắng vàng dưới háng của mập mạp chứ?
Tất cả mọi người ở bên ngoài đều hai mặt nhìn nhau suy đoán, sau đó chen chúc mà chạy... Tư vị ở đây thật sự là quá...Không tốt a!
Về phần Đường thượng thư tuy tức giận thế nhưng không có dám cãi lại, hảo hán nên bỏ qua thiệt thòi trước mặt, lúc này phải mau chóng mang đứa con đi trị thương mới là đúng đắn!
Đợi đến khi Đường thượng thư minh bạch chân tướng đã là ngày hôm sau, Đường Vạn Lý lão gia tử nổi giận đùng đùng đi tới hoàng cung tìm Chu Trục Châu vì cháu nội đòi lại công đạo. Ngẫm lại lão càng cảm thấy nghẹn khuất, mình cùng Chu lão thái giám coi như là lão bằng hữu vài chục năm qua, ngươi không hợp thì đuổi cháu ta ra là được, thế nhưng lại trực tiếp đáng ra thành bộ dạng như vậy? Quả thực muốn nhẫn mà không thể nhẫn được nữa!
Kết quả là công đạo không đòi được lão đàng mang bộ mặt xám như tro trở về. Đường lão gia tử triệt để minh bạch cái gì gọi là "Cái gì có thể nhẫn, cái gì không nên nhẫn", thật là quá đáng giận mà.
Nếu không đem Đường mập mạp chấp hành gia pháp thì không được, một đám nữ nhân Đường gia, Đường lão thái thái, cùng với mẫu thân của Đường mập mạp bọn người đồng loạt quỵ đầy đất, hao hết sức của chín trâu hai hổ, Đường lão gia tử cuối cùng cũng không có thành công vì nghĩa diệt thân. Lại nói mập mạp lần này quả thực là thương thế nghiêm trọng, ngoại trừ ngoại thương có phần nghiêm trọng ra, nội thương cũng không nhẹ, nếu thật sự phải chịu gia pháp nữa, dù qua khỏi cũng thành tật. Đường lão gia tử cùng Đường thượng thư hai người lại càng vội, cùng đau lòng, dù sao vì chuyện này, Đường gia cơ hồ không tiếc tiền bạc cộng thêm nợ nhân tình người ta, thật vất vả mới hối lộ được mấy vị quan trên, chỉ cần qua cửa ải của Chu lão thái giám, người ở nhà đã chuẩn bị thiết yến chúc mừng sẵn rồi.
Cứ tới thời điểm vô cùng khẩn yếu Đường mập mạp lại mãng liệt phun ra, giống như Hoàng Hà tràn lan. Hơn nữa lần này phun ra không còn đơn giản là hình dung nữa mà là thực sự phun ra, trực tiếp phun lên mặt, thân thể...Ặc, miệng của một người xưa nay yêu thích sạch sẽ như Chu lão thái giám!
Đừng nói là người thích sạch sẽ như Chu lão thái giám, cho dù là ai cũng không chịu được a!
Đường lão gia tử cùng Đường thượng thư đều bị hàng động kinh thiên động địa này của Đường Nguyên làm cho tức giận nằm dài trên giường.
Lão gia tử ánh mắt đờ đẫn nằm ở trên giường, trong miệng nhiều lần lẩm bẩm: Trước kia luôn nghe nói vào thời điểm khẩn trương mấu chốt người ta sẽ bị tiêu chảy, bản thân vẫn cho rằng đó chỉ là một câu để mắng chửi người, hiện tại lão phu hiểu rồi, nguyên lai có chuyện cổ quái tà đạo như vậy, thật sự là có tồn tại, tà môn quá, hiếm thấy không phải là không thể phát sinh.
Đường mập mạp bên này đã khôi phục lại thần trí, thân thể còn đang bị trọng thương đã bị Đường lão gia tử giận giữ trực tiếp trục xuất ra khỏi nhà!
"Từ nay về sau, ngươi không còn là cháu nội của Đường Vạn Lý ta nữa! Cũng không phải là người của Đường gia nữa! Mau mau biến khỏi mắt ta đi, vĩnh viễn biến mất đi!"
Sự tình thật sự càng lúc càng lớn a!
Mập mạp quả thực có thừa nghĩa khí, dưới tình huống này cũng không lựa chọn bán đứng Quân Mạc Tà, trong miệng rên lên hai tiếng, bên người được một vị nương tử đỡ, ùn ùn một đường kéo tới Quân gia.
Đây cũng là nơi duy nhất trong mắt Đường mập mạp có thể tới nương tựa, cũng là Đường nãi nãi vì cháu nội mà chỉ điểm, đạo lý chỉ có ba câu: thứ nhất, Đường Nguyên cùng Quân Mạc Tà là bạn bè, chuyện này không tìm đến người huynh đệ hắn còn tìm đến ai? Thứ hai, thương tích trên người mập mạp cũng không nhẹ, Quân Mạc Tà cuối cùng cũng là bạn bè của hắn, dù sao Quân Mạc Tà cũng không thể để hắn biến thành phế vật! Thứ ba, hai nhà cách nhau không xa. Nương tử quân có thể tùy thời tới thăm.
Trước khi rời khỏi Đường gia, Đường Nguyên tuyên bố hai mệnh lệnh: thứ nhất, khênh theo một cái tủ lớn trong phòng của ta; thứ hai, để cho tên gia hỏa kia giặt quần áo cho ta, nếu không nghe dùng loạn côn đánh chết đi.
Điểm thứ nhất cũng dễ lý giải, trong tủ kia chính là tiền riêng mấy năm gần đây của Đường Nguyên, một người xa xỉ như hắn tự nhiên là muốn mang đi, sau này muốn yên phận còn phải trông cậy vào nó, về phần muốn vị kia giặt quần áo, chính là điểm Đường Nguyên tâm ngoan thủ lạt: người kia chính là một vị tài tử, hơn nữa còn nổi danh tài tử trên Kim Thu tài tử hội nữa! Đơn thuần Đường Nguyên là muốn ngược đãi vị ngụy quân tử tài tử này bằng cách ở đây giặt quần áo. Đối với Đường Nguyên có thể nói là hận tới tận xương tủy.
Hôm nay Đường Nguyên trục xuất khỏi gia môn, tên gia hỏa này liền được tự do, đương nhiên với tài trí của vị tài tử này sẽ không muốn đi theo vị chủ tử Đường Nguyên suốt ngày đối địch, Hắc, chuyện này người thông minh như hắn hẳn có thể làm được.
Mà Đường Nguyên tự nhiên cũng không hy vọng một quả bom hẹn giờ tồn tại, bản thân mình còn không biết bao giờ được trở về, cho nên sớm xử lý trước cho bớt lo...
Với trạng thái nửa tỉnh nửa mê của Đường mập mạp, lại bị gia gia cùng phụ thân máu chó đổ lên đầu mắng cho một trận, vậy mà hắn vẫn còn nhớ tới chuyện này, quả thực là không dễ dàng gì.
Sau khi đến Quân gia, Quân Chiến Thiên chính là đang cùng cháu của mình tại tiểu trạch nhỏ to nhất nhất cười nói chuyện hay. Với thân phận địa vị cao thượng của Quân lão gia tử, đương nhiên chuyện đệ nhất này cũng chỉ mới được nghe nói mà thôi.
Cháu nội của Đường Vạn Lý lại có thể trực tiếp ỉn một đống cư**t lên miệng của Chu Trục Châu một kẻ cao thủ trong cấm cung...Quả thực tin tức này như tạc đạn. Quân lão gia tử sau khi xác minh lại tin tức liền cười đến nỗi ngã trái ngã phải quay lại nhà, vừa trở về liền nói cho Quân Mạc Tà biết, khiến hắn giống như gà bị sét đáng, ngẩn ngơ giật mình sững sờ nửa ngày.
Trời ạ, hic, mập mạp ngài quả thực là can đảm, hỏa bạo như vậy còn diễn thật hơn cả trong kịch bản nha. Theo các phương diện thu thập tư liệu rồi phân tích, vị Chu lão thái giám kia tối thiểu cũng là cao thủ Thiên Huyền, thực lực chân chánh của lão thậm chí không dưới Quân Chiến Thiên, vậy chính là nhân vật mạnh cỡ nào a!
Thấy cháu nội nghe chuyện hài hước như vậy mà không có ý cười, ngược lại còn ngẩn ngơ không nói lời nài, lão gia tử buồn bực tự hỏi một câu.
Quân Mạc Tà ôm đầu bộ dạng như vừa cười vừa khóc, nói: "Cái chủ ý này dường như, có vẻ, có khả năng, có lẽ, hẳn là, hoặc là, chính là cháu đưa ra cho hắn..." Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý hai người đang uống một ngụm trà, nhất thời trợn mắt há hốc mồm nhìn Quân Mạc Tà, nước trà chảy đầy khóe miệng.
Tuy câu nói của hắn có bỏ thêm vài trợ từ không nhất định, thế nhưng tin tức này lại càng như bom nổ bên tai, nếu như Chu lão thái giám biết chuyện này không phải ngoài ý muốn, mà là có người cố ý...Như vậy.
Quân Chiến Thiên cha con hai người đồng thời tuôn ra một trận mồ hôi lạnh...
"Ý định của điệt nhi chỉ là muốn để hắn tùy tiện phóng một cái rắm khi Chu lão thái giám kiểm tra mà thôi.
cho nên mới cho hắn một viên dược hoàn thôi khí..." Quân Mạc Tà rất vô tội nhìn gia gia cùng thúc thúc mình. "Đường mập mạp không muốn làm quan, cho nên... Ai có thể nghĩ đến muốn làm chuyện tốt, thế nhưng qua tay mập mạp lại biến thành cái dạng này, đúng là tạo hóa trêu người mà!"
Hai người nghẹn họng nhìn trân trối Quân Mạc Tà. Tuyệt đối không ngờ sự kiện siêu cấp Ô Long lại có nguyên nhân như vậy, hơn nữa căn nguyên chính lại nằm trên người Quân Mạc Tà nữa! Việc này tuyện đối không thể để cho người khác biết được, nếu không hậy quả thực sự quá nghiêm trọng đây.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.