Lời nói khi trước còn vang vọng bên tai, trong chớp mắt chính bản thân mình lại mang nhục nhã, bị đối phương nguyên lời hoàn trả.
Lục trưởng lão vô cùng tức giận, mặt đỏ bừng lên, thiếu chút nữa tại đương trường bị tuyệt khí mà chết.
- Một tên tôm tép, cư nhiên lại dám chạy đến trước mặt lão phu giương oai. Cư nhiên còn dám học lão phu nói chuyện, đưa cái mặt dày nói này nói nọ, ngươi còn chưa xứng đâu! Sau khi lão tử xuất thủ, lại còn muốn hỏi một câurắm chó "tạisao"! Ngươi không phải vừa mới nói cho lão phu được chết toàn thây sao? Lão tử có thể nào không để cho ngươi cơ hội này. Đúng là thiên hạ chê cười. Họ Tiêu kia! Ngươi cho là Ngân Thành các ngươi thiên hạ vô địch hay sao? Lão tử xem ra, ngoài lão nhân Hàn Phong Tuyết kia, còn lại chỉ là lũ phế vật, một thành đều là phế vật.
Ưng Bác Không chắp hai tay sau lưng, chậm rãi đi lên hai bước, mắt như chim ưng, nhìn Lục trưởng lão đang bi phẫn nghẹn khuất cực kỳ, đột nhiên nổi hứng thú hỏi:
- Như thế nào? Đây là ý tứ của ta, ngươi có ý kiến gì hay sao? Lão tử hỏi ngươi, lão Tử nói có đạo lý không? Ngươi có phục hay không?
Lục trưởng lão hung hăng, trừng mắt nhìn Ưng Bách Không mà không nói một lời. Nhưng từ ánh mắt của hắn, đã có thể hiểu được hết thảy.
- Họ Tiêu kia, hôm nay chỉ cần ngươi nói một tiếng không phục, lão phu lập tức đi tiêu diệt Thịnh Bảo Đường kia. Giết hết người của Ngân Thành lần này đến Thiên Hương thành. Chính là hai huynh đệ các ngươi, còn có tiểu nữ oa này. Ha ha, tốt lắm, tốt lắm……….
Ưng Bác Không hung hăng, nở nụ cười:
- Hiện tại, không cần giả câm vờ điếc với ta. Lão phu hỏi lại ngươi một lần: Ngươi, phục hay không phục?
Trong ánh mắt Ưng Bác Không lộ ra một vẻ vô cùng tàn khốc.
- Ưng chí tôn, giết người chẳng qua là đầu rơi xuống đất. Mong người nể mặt mũi lão thành chủ, lưu lại một con đường cho chúng ta, ngày sau dễ bề gặp lại.
Tam trưởng lão trầm giọng quát.
- Hừ! chuyện này không liên quan ngươi. Lão tử nhìn mặt của lão Phong Hàn Tuyết kia nên mới hạ thủ lưu tình, mới không lấy tính mạng của tên tôm tép này. Chỉ bằng việc hắn vừa rồi nói muốn cho ta được toàn thây, lão tử há có thể khiến hắn được thoải mái!
- Nểmặt của Hàn Phong Tuyết ư? Chỉ biết nói người khác, không biết ngẫm lại chính bản thân mình. Các ngươi đến nơi đây, vì sao không nể mặt mũi ta, hạ thủ lưu tình, cho Quân gia một con đường sống. Có đảm lượng cũng lão tử bá đạo, lão tử tự nhiên muốn phụng bồi. Bây giờ còn không biết xấu hổ muốn ta lưu thủ? Muốn ta lưu thủ, cũng được, chỉ cần họ Tiêu kia trả lời ta, ta sẽ cho các ngươi một con đường sống!
Ưng Bác Không cũng không quay đầu lại, vung tay lên:
- Hiện tại mạng của tất cả các ngươi, sống chết đều trong nằm trong tay của hắn!
- Câu hỏi của lão phu, chưa bao giờ hỏi tới lần thứ ba!
Ưng Bác Không thanh âm bình tĩnh, chậm rãi nói
- Hiện tại. Trả lời!
Bi phẫn, tức giận mà không thể lập tức chết đi! Việc này đúng là cực kì nhục nhã, khiến cả người Lục trưởng lão vì đó mà chết lặng. Hắn thậm chí đã muốn tự cắt đứt tâm mạch, giải quyết xong cuộc đời này. Nhưng việc đó là không thể! Bởi vì Ưng Bác Không đã nói rất rõ ràng, tại Thiên Hương thành này, bao nhiêu tính mạng của ngân thành, cũng chỉ phụ thuộc vào một câu nói của hắn
Hắn tuyệt đối tin tưởng Ưng Bắc Không, tên điên này nói được là làm được. Chỉ cần bản thân nói một câu không phục, chỉ sợ những người này đều vùi xương ở nơi này.
Thậm chí cho dù Ưng Bác Không thực sự làm thật, Phong Tuyết Ngân Thành cũng khó đối phó với lão quái vật này!
Sự nhục nhã này, hắn cho rằng không thể nuốt được. Tuy rằng cho tới giờ, hắn vẫn không rõ chính mình tại đây lại đắc tội với Ưng Bác Không chỗ nào. Nhưng làm như vậy có quá tàn nhẫn? Nhưng hiện tại, không phải là lúc nghĩ những chuyện này!
- Ta… ta…
Lục trưởng lão mấp máy môi vài lần, rốt cuộc nhắm mắt lại, một dòng lệ già từ khóe mắt chảy ra:
- … Phục!
Nói ra xong một chữ này, Lục trưởng lão nhắm hai mắt, ngã ngược về phía sau!
- Tốt lắm! Coi như ngươi là con tôm nhỏ ngươi biết thức thời. Lão tử ta liền đại nhân đại lượng không so đo nữa!
Ưng Bác Không cười tàn khốc, sau đó chậm rãi xoay người, ánh mắt từ từ lướt qua Tam trưởng lão, Mộ Tuyết Đồng, tiểu công chúa., đột nhiên trừng mắt:
- Còn có ai không phục nữa không?
- Ta không phục! Ngươi ỷ mạnh hiếp yếu, có còn là cường giả? Ngươi muốn giết ta, thì động thủ đi, vừa lúc có thể cho ta một lần thưởng thức phong phạm của Bát Đại Chi Tôn!
Mộ Tuyết Đồng đột nhiên đứng dậy, ánh mắt nhìn Ưng Bác Không, nửa điểm khiếp sợ cũng không có.
- Ta cũng không phục!
Tiểu công chúa Hàn Yên Mộng tức giận đứng dậy, nhìn Ưng Bác Không vẻ mặt đích thực đang rất không phục.
- Ồ! Thì ra Phong Tuyết Ngân Thành thật sự có người không sợ chết! Không tệ không tệ!
Ưng Bác Không cười cười:
- Hôm nay ta thật là mở rộng tầm mắt, có hai lão già, thì co đầu rụt cổ cả hai. Tiểu bối thì lại bảy đứa không phục, tám đứa không cam lòng, hay mấy đứa tiểu bối các ngươi nghĩ lão nhân gia ta không có thói quen khi dễ hậu bối? May mà cácngươi đoán đúng, lão tử không giống với một số người, bất chấp da mặt, đem một tên tiểu bối xa xa kh bằng mình mà khi dễ! Yên một trăm cái tâm đi, tiểu tử ngươi, còn có nha đầu nho nhỏ ngươi nữa, hôm nay lão phu xem như cấp cho lão nhân Hàn Phong Tuyết mặt mũi, không chấp nhặt cùng hai tiểu bối các ngươi, nếu còn dám nói tiếp thì ta lập tức đánh gãy hai chân các ngươi!
Ưng Bác Không nói xong, không để ý đến hai người này nữa, hai con mắc ưng lại lần nữa nhìn Lục trưởng Lão, lạnh lùng nói.
Lục trưởng lão rốt cuộc cũng là Thần Huyền cao thủ. Lúc này vừa mới tỉnh lại. Nhưng vừa mới tỉnh xong, cũng đúng dịp nghe được những những lời tàn nhẫn này của Ưng đại chí tôn, lại tức giận đến hôn mê bất tỉnh.
Có thể dùng một lời làm cho Thần Huyền cao thủ tức đến mức té xỉu, xem ra công lực của Ưng đại chí tôn cũng chỉ dưới Quân đại thiểu mà thôi
- Ưng chí tôn, hôm nay ngươi vô cớ xuất thủ, làm tổn thương huynh đệ của ta. Chúng ta và ngươi không oán không cừu, ngươi lại hạ độc thủ như vậy. Ngươi phải cho Ngân Thành chúng ta một cái công đạo!
Tam trưởng lão lúc này mới thở một hơi, vừa rồi bị phản chấn của Ưng Bác Không, hơi khó thở nên nói chuyện cũng hơi khó khăn.
Ưng Bác Không kiệt ngạo cười ha ha, cười nghiêng ngả:
- Vô cớ xuất thủ? Huynh đệ ngươi nói giữ cho lão phu chết toàn thây, nếu như vậy coi là vô cớ, vậy rốt cuộc như thế nào mới gọi là "có cớ"? Chẳng nhẽ hắn nhất định phải làm cho lão phu chết, vậy mới có gọi là "có cớ" sao?
Tam trưởng lão nghẹn lời. Trong lòng vì lời nói của Ưng Bác Không mà khó chịu vô cùng, nhất thời nói không nên lời. Lúc này cũng nghĩ tới vừa rồi Tam đệ cũng đã "mượn chuyện" để khiêu khích. Nếu đối tượng không phải là Ưng Bác Không, đổi lại là một người khác thì chỉ có sớm chết dưới tay của hắn lâu rồi.
Mắt thấy Tam trưởng lão cứng họng, Ưng đại chí tôn sảng khoái vô cùng, tiếp tục thừa thắng xông lên:
- Nói đến công đạo, mới vừa rồi Quân Vô Ý cũng từng nói, hắn muốn lấy lại công đạo, mà vị đại cao thủ của Phong Tuyết Ngân thành này lại nói như thế nào nhỉ? Bây giờ ngươi lại tìm ta đòi công đạo.Ngươi nói thử ta nên cho ngươi công đạo gì đây? Ta tại sao phải cho ngươi công đạo?
Quân Mạc Tà tại một bên nở nụ cười:
- Cái gì là công đạo, Lục trưởng lão không phải đã nói rất rõ ràng rồi hay sao.Quả nhiên là lời nói khiến người tỉnh ngộ, dư âm tới ba ngày không dứt. Nơi đây làm gì cần tới công đạo cơ chứ!
- Khi thực lực ta không bằng ngươi, tại thời điểm đó, ngươi không cần cho ta công đạo. Nhưng khi ta có được đủ thực lực để áp đảo các ngươi, lúc đó, ta cũng như vậy, không cần đối với các ngươi làm ra công đạo gì hết! Thực lực, không phải là công đạo chân chính hay sao chứ? Vừa nãy Phong Tuyết Ngân Thành các ngươi xử sự không tuân theo nguyên tắc. Bây giờ, hiện tại thực lực không bằng người, lại muốn giảng công đạo, bày tỏ đạo lý là sao chứ? Chẳng nhẽ chỗ tốt trên đời, toàn bộ cho Phong Tuyết Ngân Thành các ngươi chiếm hết hay sao? Đúng là cái lưỡi không xương mà, thật là chính xác!
Tiểu công chúa Hàn yên Mông đột nhiên nghe được thanh âm của Quân đại thiểu, nhịn không được nhìn hắn, lại thấy người này có phần quen thuộc. Nàng nhịn không được, mở đôi mắt to tròn, trên dưới dò xét, rõ ràng chưa thấy qua người này, sao lại có cảm giác thân thuộc?
Tam trưởng lão đột nhiên quay đầu, nhìn Quân Mạc tà, hừ mạnh hai tiếng, rồi chuyển hướng Ưng Bác Không:
- Ưng chí tôn, tạm thời bớt giận, chúng ta từ từ nói chuyện được không?
Ưng Bác Không hừ một tiếng, vẫn chưa trả lời, dưới chân bất động, nhưng lại như lưu thủy hành vân xoát một tiếng đã đứng cách xa đó năm trượng, đứng ở góc tường. Tam đại trưởng lão dặn dò Mộ Tuyết Đồng chiếu cố lục trưởng lão, rồi tiến tời gần Ưng Bác Không nhỏ giọng nói gì đó. Hai đại Thần Huyền nói chuyện với nhau, người khác có đảm lượng nghe lén, cũng khó có thể nghe được…
- Uy, nha đầu, ngươi nhìn cái gì vậy? Thấy công tử ta anh tuấn tiêu sái, coi trọng ta chăng?
Quân Mạc Tà trong lòng nhảy dựng, nha đầu kia cứ nhìn mình chằm chằm, không phải là nhận ra ta rồi chứ? Nếu thực sự mà bị nhận ra thì đạo lý gì cũng không thuộc về mình!
- Hừ!
Hàn yên Mộng chu cái mũi nhỏ xinh đẹp, lộ ra biểu tình khinh thường, tức giận không nói lên lời nào, nhưng cũng không nhìn Quân Mạc tà nữa.Nàng đã nhìn thấy Quân Mạc Tà đúng thời điểm Quân đại thiểu từ dưới đất chui lên, trên mặt dơ bẩn không chịu nổi. Hơn nữa, Quân đại thiểu lúc ấy toàn thân "lộ" ra trọn vẹn, càng khiến tiểu nha đầu thêm ngượng ngùng không dám nhìn, đến cuối cùng cũng có một tấm áo khoác, nhưng sau đó lại lau bê bết máu lên mặt, cho dù nàng muốn nhìn cũng không dám nhìn, mà có nhìn cũng không thể nhận ra.
Cho nên bây giờ nàng cũng không thể nhận ra tên phú gia công tử trước mắt này, chính là tên nam tử trần truồng bạo lực ngày đó.
- Đây là muội muội của Dao nhi?
Quân Vô Ý hỏi Mộ Tuyết Đồng, trong lời nói có chút kích động.
- Đúng vậy! Cũng là con gái nhỏ nhất của thành chủ, nhũ danh là Mộng Nhi.
Mộ Tuyết Đồng mỉm cười, hỏi tiếp:
- Vô Ý, thương thế của ngươi, quả đúng như Lục trưởng lão nói, đã tốt hơn nhiều sao?
- Đúng vậy!
Quân Vô Ý nhìn Hàn Yên Mộng tới xuất thần, trả lời vô cùng nhỏ, sau đó mới nói tiếp:
- Mộ Huynh, ta tin tưởng rằng, chỉ một thời gian sau, hai chân của Vô Ý ta sẽ có thể lại được tiếp tục hoạt động!
Mộ Tuyết Đồng thực sự rất thoải mái, vô cũng nhiệt tình.Quân Vô Ý đương nhiên hiểu được. Nhưng lúc này, không thể nói ra toàn bộ lời thực, hắn có thể tin tưởng Mộ Tuyết Đồng, nhưng không thể tin tưởng những người còn lại đang ở đây!
Cho nên hắn phải cố giữ lại. Thà rằng về sau hướng tới Mộ đại ca bồi tội vì đã nói lời không phải, chứ không thể tùy tiện đem chuyện cơ mật trước mắt của Quân gia nói ra.
Chỉ cần Mộ Tuyết Đồng đưa tin tức hắn đã phục hồi báo lại, an ủi Hàn Yên Dao là an ủi lớn đối với hắn rồi. Đúng như ước nguyện ban đầu……
- Vậy là tốt rồi! Thật tốt quá rồi!
Mộ Tuyết Đồng rất kích động, hai tay nắm chặt bả vai Quân Vô ý.
- Ta lập tức đưa chim truyền thư, báo cho đại tiểu thư. Có thể tưởng tượng ra lúc ấy đại tiểu thư nàng sẽ cao hứng đến cỡ nào!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm