- Đúng! Chính là cái loại quần là áo lụa! Thú vị? Cái bộ dạng lưu manh của hắn làm cho người ta cảm thấy chán ghét, lại cuồng ngôn ngạo mạn không có tố chất, nửa điểm tu dưỡng cũng bị chó tha mất. Làm cho người ta nhìn muốn buồn nôn.
Linh Mộng công chúa tức giận nhìn Quân Mạc Tà. Trong nội tâm còn có một câu không dám nói: "Không biết Tiểu Nghệ sao lại vừa mắt với loại lưu manh này!"
Linh Mộng công chúa biết rõ sự nặng nhẹ của những lời này, cũng biết phụ hoàng kiêng kị điều gì, đương nhiên không dám nói ra.
- Mỗi người có cách nhìn nhận khác nhau a!
Hắc bào lão nhân thâm trầm nói một câu, cũng không vì Linh Mộng công chúa chán ghét mà đổi lại, ngược lại càng chăm chú dõi theo bóng lưng của Quân Mạc Tà, tràn đầy trầm tư.
Đứa cháu này của Quân Chiến Thiên, thật sự là không đơn giản a. Lão Tam cố tình kiếm chuyện, lại bị vài lời của hắn làm cho rối loạn, chỉ nhẹ nhàng vài câu đã xoay chiều mũi giáo, làm mọi chuyện tan biến không dấu vết. Tuy thủ đoạn hơi có chút ám muội, nhưng giải quyết dứt khoát, rõ ràng lưu loát luôn là thủ đoạn tốt nhất.
Trừ biện pháp đó ra vô luận dùng phương pháp gì, chỉ sợ đều dây dưa một hồi. Nếu tên tiểu tử kia cùng lão Tam đôi co lý luận, cũng tuyệt đối không giải quyết được vấn đề. Thân là một người cha, hắn chẳng nhẽ lại không biết đứa con thứ ba nhà mình tính cách thế nào sao? Chẳng qua là mang thân phận hoàng tử, sống trong hoàng thất, cũng là loại phế vật dựa hơi gia thế, một chút bổn sự cũng không có, chỉ là loại ăn xong ngồi chờ chết!
Vô luận dùng bất cứ thủ đoạn gì, chỉ cần giải quyết hiệu quả trong thời gian nhanh nhất, chính là thủ đoạn tốt nhất! Mà Quân Mạc Tà hiển nhiên áp dụng thủ đoạn tốt nhất!
Cái này trong truyền thuyết quần là áo lụa, lừng danh không bằng gặp mặt, danh không như thực nha….
Hắc bào nhân có chút nhíu mày, như đang có điều đáng phải suy nghĩ, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Hiện tại Quân Mạc Tà đang ân cần tiếp đón đoàn người đến từ hoàng thất vào Quý Tộc Đường. Bất quá mỗi người chỉ có thể mang theo hai người đi vào, tất cả tùy tùng khác, đều lưu lại bên ngoài.
Tuy nhiên, đến thời điểm nhị hoàng tử vào đại điện, hắn lại dẫn theo ba người muốn đi vào. Quân Mạc Tà nhìn nhìn, ba người này một người là Phương Bác Văn, chính là quân sư quạt mo của nhị hoàng tử, tất nhiên là là phải đi cùng, còn một người mi thanh mục tú, dáng người mảnh khảnh; đôi mắt nhìn về phía mình lại mang theo hận ý. Ôi da, cũng là người quen, đúng là Nguyệt Nha Nhi, vị cô nương tự xưng bán nghệ chứ không bán thân ở Nghê Thường Các, Linh Vụ Hồ đây mà. Khó trách, là hồng nhan tri kỷ của nhị hoàng tử, tự nhiên là cũng phải đi vào.
Còn lại là Thành Đức Thao…
Quân đại thiếu không chút khách khí khẽ vươn tay, chắn Thành Đức Thao lại bên ngoài:
- Xin lỗi, Thành đại thiếu, mỗi vị khách mang theo thiếp mời cũng chỉ có thể đi vào ba người. Số người của nhị điện hạ đi vào đã đủ, ngươi không thể đi vào, hay là ra ngoài hóng gió đê, đợi chúng ta có thời gian lúc ấy dâng trà bánh lên cho ngươi dùng tạm!
- Tại sao ta không thể đi vào?
Thành Đức Thao trừng mắt chó, như muốn ăn thịt người. Hắn không ngăn cản người khác, sao phải cùng mình đối nghịch, có ý tứ gì đây? Nhìn ta không vừa mắt sao?
Đám người Nhị hoàng tử đi phía trước giờ phút này cũng xoay người nhìn lại. Ba người này, nhị hoàng tử bỏ ai ở lại cũng không tốt, Thành Đức Thao cũng đại biểu cho một phương quyền thế, đành phải nhẫn nại mang theo tiến vào, nhị hoàng tử cho rằng dùng thân phận của mình, mang thêm một người cũng không sao, một mắt nhắm một mắt mở cho qua, lại không ngở thằng ranh vô liêm sỉ Quân Mạc Tà này, cư nhiên sinh sự, muốn kiếm chuyện đây mà, thế này chẳng phải là không nể mặt mũi bổn hoàng tử hay sao.
Kỳ thật nếu là người khác, chỉ sợ Quân đại thiếu gia thật sự đã mắt nhắm mắt mở cho qua, bất quá người này lại là Thành Đức Thao … thì hắn tuyệt đối không buông tha!
" Đừng nói là các ngươi phạm vào quy củ, cho dù không có phạm vào, ông đây cũng phải bới ra cho mà phạm vào, sẽ mang phiền hà tới cho ngươi!"
" Chỉ trách tên phá hoại ngươi gặp trúng ta, bản thiếu gia không thích nghe tới tên ngươi, cũng nhìn ngươi không thuận mắt chút nào thì sao!"
- Xin lỗi, nhị hoàng tử đã đủ người vào rồi!
Quân Mạc Tà nghển cổ, dùng một loại ánh mắt như nhìn khỉ trong vườn thú để nhìn Thành Đức Thao.
- Ngươi đứng đợi chỗ này chứ? Ngươi hiện tại vi phạm nội quy của bản đường, bản thiếu gia ta cứ dựa theo quy củ mà làm việc, đương nhiên không để ngươi đi vào! Nếu ai cũng có thể tùy tiện phá bỏ quy củ này, thì uy tín của bản đường vứt cho chó gặm sao?
- Tại sao ta phải đứng đây?
Thành Đức Thao nóng nảy nói.
Nếu từ đầu không đi thì cũng không sao, đã đi đến rồi, chỉ thiếu chút nữa là vào được, nếu mà cứ như vậy trở về, chẳng phải là trở thành thằng hề sao? Người khác nhìn mình còn ra thể thống gì?
- Ta cùng nhị vương gia đi cùng với nhau, tại sao chỉ riêng mình ta không thể đi vào? ( chữ "riêng" theo tiếng Trung là 单单 = đan đan của Hán Việt, đọc khá giống với 蛋蛋 = đản đản = hai trứng:88:)
- Trứng trứng?
Quân Mạc Tà cố ý xuyên tạc, xùy cười một tiếng, lỗ mãng gật gật đầu nói:
- Ngươi nói cái này rất có đạo lý nha.
- Nói một cách khác, kê kê cùng trứng là cùng một chỗ, nhưng mà có nơi chỉ có kê kê mới có thể vào được, trứng thì không thể vào! Nói vậy ngươi đã hiểu chưa, còn muốn càn quấy sao? Chẳng lẽ trứng ngươi so với người khác phi phàm hơn, có thể đi vào sao? Nếu quả thật là như thế, cho bậc kỳ nhân đi vào, thật cũng không uổng! (Chỗ này tác giả chơi nghĩa bóng: kê kê = gà = cái ấy của người đàn ông, còn trứng là hai hòn tròn tròn phía dưới)
Thành Đức Thao nhất thời bị Quân đại cao nhân chọc cho tức giận đến đầu váng mắt hoa! Thiếu chút nữa thì phun huyết đương trường! Cư nhiên bị người ta so sánh như vậy, thật sự là vô cùng nhục nhã a!
Linh Mộng công chúa đứng phía sau hai hắc y nhân, nghe được những lời này, nhịn không được ha hả cười lên, cười được hai tiếng, tựa hồ cảm thấy không thích hợp, liền ngừng lại, nhưng thân hình không ngừng rung động, hai bả vai run rẩy đi lên.
Đại hoàng tử cùng tam hoàng tử tất cả có thể nghe được câu này, cũng đều nhịn không được thiếu chút nữa chết nghẹn vì nhịn cười, nguyên cả một đám nhịn cười diện mạo đỏ bừng, giống như mỗi người đều bị bôi tiết gà, cả đám không ai ngại ngùng dùm cho lão nhị bị người ta làm mất mặt, ngược lại còn có vẻ cao hứng vô cùng!
Chỉ là Quân Mạc Tà so sánh ẩn dụ cũng quá thể, thật sự là ranh mãnh bỡn cợt. Rõ ràng so sánh đường đường là nhị hoàng tử với gà, đem Thành Đức Thao đại công tử so bì thành trứng … duy chỉ có nhị hoàng tử ba người là không cười. Sự khác biệt là, nhị hoàng tử đã tức giận đến tay chân run lẩy bẩy.
- Quân Mạc Tà, ngươi chớ có khinh người quá đáng!
Thành Đức Thao thở hồng hộc, hai mắt trợn trừng như chuông, nổi đầy tia máu, tơ máu vắt ngang dọc trên con ngươi, gần như muốn nổ tung ra.
- Ta khi dễ ngươi đó? Ngươi cắn ta sao? Ngươi tưởng người làm trứng thì không kiêng kỵ ai sao?
Quân Mạc Tà nghiêng cái mông, kiêu căng nhìn sang hắn, đột nhiên uốn éo lắc mông, hạ thân trước sau lắc lư, rất có tiết tấu:
- Khi dễ ngươi, khi dễ ngươi! Ta thích chính là khi dễ ngươi, không cho hai trứng ngươi đi vào….!
Phốc!
Thành đại công tử cư nhiên phun ra một búng máu, con mắt tràn ngập hận ý, liếc nhìn Quân Mạc Tà thật sâu rồi xoay người bỏ đi!
- Giương con mắt thật lớn lên! Giống như mắt lừa, đòi đe dọa ta? Uy hiếp ta sao? Ta khinh!
Quân Mạc Tà khinh thường nhổ một bãi nước bọt, xoay người đối diện với con mắt như muốn giết người của nhị hoàng tử, cười trừ một tiếng, giải thích:
- Ách…nhị điện hạ, ngài ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm, vừa rồi …kê kê, hoàn toàn là không phải nói ngài, chỉ là ví dụ so sánh thôi…
Cái này so với không giải thích lại càng giận hơn...
Nhị hoàng tử nặng nề buồn bực hừ một tiếng, mặt phủ một lớp sương giá, phất tay đi trước mà vào. Mọi người cùng đi vào, chỉ là trong lúc đi vào, thỉnh thoảng có người không tự chủ được phì cười, sau đó một hồi che miệng ba hồi rầu rĩ ho khan…
Loại tình huống này, thực tế hai gã "tùy tùng" của Linh mộng công chúa biểu hiện âm trầm nhất. Hai người này không tỏ ra kiêng dè gì cả…cái này liền làm cho Quân Mạc Tà coi trọng.
Quân Mạc Tà lúc này giật mình kinh ngạc, Linh Mộng công chúa lần này mang tùy tùng, lại là hai hắc bào nam tử, hơn nữa nhìn sơ tuổi cũng không nhỏ... Linh Mộng công chúa rõ ràng không màng theo thị nữ!?
Đây là có chuyện gì?
Quân đại thiếu tâm thần máy động trong nháy mắt lưu tâm đến chuyện này. Ở mặt ngoài lại là bất động thanh sắc (không biểu hiện ý tứ ra ngoài), ngả ngả nghiêng nghiêng mà vui đùa với mọi người, nhưng trong lòng vẫn âm thầm để ý!
Hai người kia đã dịch dung!
Hơn nữa hai người này cũng đều có râu, bộ dáng đĩnh đạc, cũng không phải thái giám!
Linh Mộng công chúa cũng không phải bị ép buộc! Nói cách khác Linh Mộng công chúa biết rõ hai người này là ai!
Ngoài ra, Linh Mộng công chúa đối với hai người kia rất tôn kính! Là loại tôn kính phát ra từ trong lòng! Hai người này tuyệt đối không đơn giản!
Còn có một chút ngạc nhiên là, Dạ Cô Hàn rõ ràng không có ở bên người Linh Mộng công chúa! Hơn nữa bốn phía hơn mười trượng trong phương viên (theo vòng tròn), cũng không có khí tức của Dạ Cô Hàn! Có lý do gì có thể để cho Dạ Cô Hàn rời xa công chúa?
Theo tính cách Dạ Cô Hàn, tại thành Thiên Hương này, hắn cố kỵ nhất là ai? Thật khó mà giải thích mà! Có thể, muốn giải đáp những khúc mắc này, nguyên nhân chính là hai người đó? Chỉ cần biết được hai người này là ai, mọi chuyện đã có thể xác minh!
Quân Mạc Tà chợt nhớ tới chuyện Dạ Cô Hàn cùng hoàng hậu có đồn đại là bạn thanh mai trúc mã, lập tức trong nội tâm lập tức rung động: " Không phải như vậy chứ? Chẳng nhẽ lần này thắp một nén hương, lại đưa tới một đại tượng phật sao? Nhưng sao lại là hai người?? Nếu thật sự là hắn, mọi chuyện đều có thể lý giải, nhưng người còn lại là ai? Hình như chưa bao giờ có tình báo về người này?
Quân đại thiếu không ngừng rơi vào trầm tư...
Phía trước chính là đại sảnh của Quý Tộc Đường mở ra để đấu giá, hai cây Kim Quế Hoa cực lớn được đặt đối xứng với nhau, cành lá xanh um, đóa hoa mầu vàng óng đầy sức sống, nở rộ đầy hoa, hương khí nồng đậm, lan ra khắp toàn bộ mặt sân.
Cửa đại sảnh vừa mở ra, mọi người mới phát hiện, bên trong dĩ nhiên là thật lớn…Một cái sân thật lớn, lớn đến nổi có thể gọi là một cái quảng trường nhỏ!
Vì cái đại sảnh này, Quân đại cao nhân đã xuất ra không ít công phu, cơ hồ tất cả tường của các gian phòng đều được phá bỏ, thay thế bằng những cột trụ chống bằng đá cẩm thạch được chạm khắc rồng phượng!
Bên trong, được đặt ngay ngắn chỉnh tề một trăm cái bàn lớn, không nhiều hơn cũng không ít hơn, vừa vặn đằng sau một trăm cái bàn, đều chỉ có một cái ghế duy nhất. Phía sau đặt hai cái gấm đôn, với một bàn trà nhỏ; hai bên bàn trà, đều được đặt một chậu cây cảnh tinh xảo, lá cây xanh biếc, hoa tươi kiều diễm. Mỗi một bàn trong đó được đặt ít nhất cách xa nhau gần một trượng, khoảng cách đều nhau, nhìn ngang nhìn dọc, như là một đường thẳng tắp. Ách, đương nhiên, nếu vạn nhất xuất hiện một đại mập mạp đẳng cấp cùng với Đường Nguyên, tự nhiên không cần bàn luận, bất quá thân thể độc đáo của mập mạp, có thể nói không sai biệt lắm là thiên thượng nan hoa, địa thượng nan tầm. (Trên trời khó tìm, mặt đất khó kiếm)
Sau đó, hơn ba trăm người đều tiến vào đại sảnh, nhưng lại không có chút nào chật chội, ngược lại còn có chút ít cảm giác rộng rãi thoải mái, cửa sổ đã sớm mở ra, không khí dị thường tươi mát, một chút cảm giác bực mình trong người cũng không có. Ai bước vào đại sảnh cũng đều cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn cả đắm chìm trong sắc xuân.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm