Khẽ ho nhẹ hai tiếng, lão phu tử tuổi già sức yếu của Văn Tinh thư viện Mai Cao Tiết run rẩy đứng lên, trước tiên hướng hoàng đế bệ hạ hành lễ, sau đó vái chào một vòng nói:
- Bệ hạ, các vị đại nhân, Kim Thu tài tử yến lần này đúng vào dịp tết Trùng Dương(ngày 9 tháng 9 Tết Trùng Dương còn gọi là tết Cúc Nguyệt. Ngày này theo tập tục của làng quê, lập nên lễ hội Hoa Cúc, treo đèn Hoa Cúc, uống trà Hoa Cúc, uống rượu Hoa Cúc...) đúng là quãng thời gian đẹp của đời người, lão phu xin đại biểu cho trăm ngàn học sinh của Văn Tinh thư viện cung chúc bệ hạ thiên thu vạn đại, cầu trời phù hộ cho Thiên Hương ta quốc thái dân an, văn võ cường thịnh, sớm ngày bình định các quốc gia trên đại lục, nhất thống giang sơn tạo phúc cho chúng sinh! Thịnh hội hôm nay, nhờ hoàng ân bao la của bệ hạ, ta tại đây xin được đề bạt nhân tài không qua khoa cử, không hạn chế quy cách.
Hắn nói luyên thuyên một trận chỉ là màn mở đầu. Đúng lúc đang muốn đi vào chủ đề chính, đột nhiên một thanh âm thấp giọng oán hận vang lên:
- Đường đường là hoàng gia đại yến, như thế nào chỉ vẻn vẹn có vài món ăn, cái này thật hết chỗ nói! Mập mạp à ta cũng thông cảm ngươi bụng lớn nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho mấy người chúng ta một chút chứ, ngươi sao có thể ăn như vậy, một bàn đồ ăn thoáng cái đã bị mình ngươi thu hoạch hết rồi.
Cái âm thanh này nghe cũng không lớn lắm, thậm chí người nói đã hết sức hạ thấp thanh âm, nhưng lúc này trên đai điện ngoại trừ Mai Cao Tiết là đang nói ra, những người khác đều không nói một lời, không khí yên ắng đến mức châm rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, mọi người tức khắc đều rõ ràng nghe được, trên mặt mỗi người lập tức hiện ra vẻ cổ quái.
Người phát ra tiếng nói đúng là Quân Mạc Tà, Quân đại thiếu gia đã có lòng phá rối đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Còn kẻ bị hắn chỉ trích chính là Đường Nguyên tay đang cầm nửa con cua kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hết sức oan uổng. Lão đại, rốt cuộc thì hai ta ai ăn được nhiều hơn? Ta mặc dù ăn được không ít nhưng cũng không bằng một nửa của ngài a. Ngài nói lời này thật quá vô lương tâm rồi!
Mai Cao Tiết đang cảm khái vạn phần với bài diễn thuyết, đột nhiên bị tạp âm kia cắt đứt, không khỏi cảm thấy giận dữ, kẻ cắt ngang lời nói của mình lại là một kẻ vô sỉ thốt ra một câu cũng vô sỉ không kém, khiến lão càng thêm khí trùng ngưu đấu (sao Ngưu và sao Đấu, ý nói tức giận lên cao tới trời), đang định mở miệng quở trách một phen lại nghe thấy một thanh âm ồm ồm như tiếng gõ chiêng rất là khinh bỉ nói:
- Gặp qua không ít vô sỉ nhưng cũng chưa thấy kẻ nào vô sỉ như vậy, rõ ràng chính mình đem mấy đồ tốt ăn sạch, cư nhiên còn vu khống cho người khác ăn nhiều, đây là cái loại người gì a.
Người nói đúng là Độc Cô Anh, Độc Cô Anh vẫn đang tức giận vì không cướp được tay gấu, lúc này đương nhiên muốn đứng ra phát biểu bất mãn, hắn cũng không phải cố ý nói to nhưng hắn người cao ngựa khỏe cho dù là nói chuyện bình thường thì so với người khác thì ăn to nói lớn hơn nhiều, hơn nữa Quân đại thiếu gia tác quái là toàn trường nghe thấy, nếu so sánh cấp độ thanh âm mà nói, so với Quân đại thiếu gia lúc nãy dĩ nhiên là to hơn nhiều!
Quân Mạc Tà thấy có người trợ trận, hứng thú càng tăng, bĩu môi một cái nói:
- Ta có thể không ăn nhanh được sao? Nhà người ta đều là đến một, hai người, nhà các ngươi thì ghê rồi, một nhà hơn mười cái miệng ăn suýt nữa đến đủ, kẻ nào cũng cường tráng béo tốt, đít to eo tròn, hết lần này tới lần khác đều kéo cả đám đến tham gia, ta nếu không ăn nhanh phỏng chừng nước sôi cũng không có mà uống.
Đường mập mạp vội vàng đứng lên hòa giải:
- Tam thiếu, điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao bữa cơm này hắn cũng không mất tiền a.
Lời này vừa nói ra, ngay cả hoàng đế bệ hạ ngồi trên cao cũng không kìm được phát ra một tiếng quái thanh. Còn mấy lão nhân thì cười đến nỗi mặt mày méo mó, chỉ có Độc Cô Tung Hoành là trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đường mập mạp như muốn ăn tươi nuôt sống.
Thoáng chốc trong đại điện trang nghiêm khắp nơi đều là thanh âm che miệng cười "hĩ hĩ, hự hự..."
Mai Cao Tiết lão tiên sinh tức giận đến nỗi cả người phát run, đang muốn phát tác, đột nhiên một thanh âm oán giận nói:
- Quân gia các ngươi quả nhiên tất cả đều kiêu ngạo ngang ngược a, thật là danh bất hư truyền.
Mọi người một trận kinh ngạc, nhìn lại nơi phát ra tiếng nói thấy người nói chuyện một thân áo trắng ngồi ở ghế trên, cũng là khách quý của yến hội lần này: Phong tuyết ngân thành Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô đương nhiên biết sự tình giữa thúc thúc Tiêu Hàn của mình cùng Quân gia Quân Vô Ý, hơn nữa công chúa Hàn Yên Mộng từ khi ở Quân gia trỏ về trên miệng vẫn đắc ý tự xưng đã thu nhận một tên hậu bối, điều này làm cho Tiêu thiếu gia trong lòng rất không thoải mái, nhân lúc này liền làm đầu tàu gương mẫu mở miệng châm chọc.
- Cho hỏi vị này là ai?
Quân Mạc Tà tỏ vẻ không nhận ra hỏi.
- Tại hạ họ Tiêu, Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô lông mày nhíu lại, cười hắc hắc hai tiếng, ngực ưỡn thẳng, trong tay xoát một tiếng mở ra cây quạt giấy từ từ lay động mấy cái, ánh mắt đắc ý quét qua phía bàn có mỹ nữ như mây một cái, động tác thật là tiêu sái.
- Tên rất hay!
Lý Du Nhiên ngồi ở một bên nói:
- Tên này của Tiêu huynh thật sự là siêu phàm thoát tục. Quả là có tiên khí!
Địch nhân của địch nhân chính là bạn của mình. Tiêu gia cùng Quân gia có cừu oán Lý Du Nhiên tất nhiên rất muốn lợi dụng.
- Ha ha. Nói đến tên của tại hạ đúng là cũng có chút lai lịch.
Tiêu Phượng Ngô rất là đắc ý, được Lý Du Nhiên gãi đúng chỗ ngứa liền tỉ mỉ giảng giải nói:
- Nghe nói năm đó tại một đêm khi sắp sinh tại hạ, gia mẫu nằm mơ thấy một con phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng. Cho nên tại hạ được đặt cho cái tên Phượng Ngô.
- Đúng là trời ban cho tên hay!
Lý Du Nhiên vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng nói.
- Ha ha ha...
Quân Mạc Tà cười ha hả.
- Ngươi cười cái gì?
Tiêu Phượng Ngô rất phẫn nộ nhìn hắn, đang lúc đắc ý há lại để người khác cắt đứt?
- Cũng không có gì, ta đang nghĩ mẹ ngươi cũng thật là có trình độ, lo liệu rất chu đáo. Lại có thể mộng thấy phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, sau đó đã kêu tên ngươi là Phượng Ngô, tên rất hay a tên rất hay!
Quân Mạc Tà cố nhịn cười nhưng lại nhịn không được, tiếp tục ngặt nghẽo một hồi mới nói:
- Ta đang nghĩ nếu đêm hôm đó mẹ ngươi mộng sai, không mơ thấy phượng hoàng cùng cây ngô đồng, ngược lại mơ thấy một con gà rơi vào cây chuối, vậy không biết bây giờ nên gọi ngươi bằng cái tên gì nhỉ? Phải biết rằng nằm mơ chính là một chuyện không chắc chắn, ngươi có cái tên như bây giờ thật sự là vận khí cực tốt a!
Hoàng đế bệ hạ vừa uống một ngụm rượu liền bị sặc, vẻ mặt đỏ bừng, ho khan một trận, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Mơ thấy một con gà rơi vào cây chuối. Lại liên tưởng đến họ của Tiêu Phượng Ngô, mọi người nhất thời tỉnh ngộ. (con gà: kê; cây chuối: ba tiêu. Gà+chuối=kê ba: con ku:110:)
Tất cả mọi người đều muốn cười. Nhưng mỗi người đều cố kỵ uy thế của Phong Tuyết Ngân Thành nên tuyệt đối không giám cười ra tiếng, có vài người thật là vất vả sặc cả lên.
- Có ý tứ gì?
Tiêu Phượng Ngô có chút khó hiểu, theo bản năng hỏi một câu, đột nhiên hiểu ra, thoáng chốc trên mặt phủ một tầng sương lạnh:
- Quân Mạc Tà, ngươi dám chửi ta?
- Ta chửi ngươi? Ta chửi ngươi cái gì?
Quân Mạc Tà vẻ mặt vô tội nói:
- Cho dù ngươi là người của Phong Tuyết Ngân Thành cũng không thể không nói đạo lý a? Bắt kẻ thông dâm phải có đôi, bắt trộm phải có tang vật, nói chuyện phải có chứng cớ.
- Ngươi rõ ràng vừa chửi ta là...
Tiêu Phượng Ngô lời vừa ra khỏi miệng, rốt cục tỉnh ngộ, chính mình suýt nữa lại bị mắc lừa tự bôi xấu mặt mình không khỏi tức giận gầm lên một tiếng:
- Quân Mạc Tà, ta muốn giết ngươi!
- Phong Tuyết Ngân Thành quả nhiên lợi hại, không hổ mang tiếng là thế lực lớn nhất đương thời.
Quân Mạc Tà lắc đầu tán thưởng, một lòng kính nể nói:
- Sống trên lãnh thổ của người ta, nhận được đãi ngộ của quốc gia, lại được mời đến hoàng cung, được ngồi ở ghế cao; trước mắt bá quan văn võ của triều đình, thậm chí trước mặt hoàng đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta, lại có thể dũng cảm công nhiên kêu gào ầm ĩ muốn giết hại tôn tử duy nhất của trọng thần quân đội, khí phách bực này thật sự là bội phục a bội phục.
Lời này vừa nói ra, nét mặt chúng đại thần đều hết sức khó coi.
Đúng a, trước mặt hoàng đế bệ hạ mà giám đòi giết đệ nhất tôn tử của trọng thần quân đội, nếu là ở ngoài hoàng cung thì không biết hắn còn kiêu ngạo đến mức nào.
Tiêu Hàn vội vàng đứng lên, lệnh cho đứa cháu ngồi xuống, chắp tay áy náy nói:
- Phượng Ngô tuổi nhỏ, không hiểu thế sự, nhất thời xúc động mong các vị thứ lỗi!
Tiêu Hàn dĩ nhiên không quan tâm đến hoàng gia, hoàng thất cái gì, nhưng cũng không muốn cùng hoàng thất của một quốc gia làm kẻ thù. Dù sao Chí Tôn minh ước cũng có ràng buộc rất mạnh. Hơn nữa, người ta đã có hảo ý mời mình tới đây, nếu vì chuyện này mà kết thành cừu oán với Thiên Hương, vậy mình cũng không trách khỏi trách nghiệm, việc này đồn ra ngoài cũng không dễ nghe.
Hoàng đế bệ hạ nở nụ cười khoan hồng, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Phía dưới, Quân Mạc Tà cũng đành ngồi xuống, Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức bu lại, đôi mắt to mở tròn tò mò hỏi:
- Một con gà đậu trên cây chuối thì gọi tên là gì?
Quân Mạc Tà suýt nữa ngã ngửa, vuốt vuốt cái mũi cười khổ nói:
- Cái này, đi hỏi ca ca của ngươi đi, hắn nhất định là biết. Ta vừa rồi nói nhiều quá, miệng rất khô, phải uống cái gì mới được.
Độc Cô Tiểu Nghệ hừ một tiếng lườm hắn một cái, quay đầu hỏi Độc Cô Anh, chỉ thấy khuôn mặt đen của Độc Cô Anh thoáng chốc biến thành màu tím, chuyện như vậy ca ca như mình sao có thể giải thích cho muội muội nghe? Hắn không nhịn được hung hăng nhìn Quân Mạc Tà một cái, sau đó lắp bắp chối từ, Độc Cô Tiểu Nghệ lại không hài lòng chu cái miệng nhỏ nhắn lại, vừa làm nũng vừa uy hiếp khiến cho bảy huynh đệ Độc Cô gia người nào cũng chật vật không chịu nổi.
Mắt thấy không khí trong đại điện có chút khó xử, một vị giáo viên khác của Văn Tinh thư viện là Khổng Lệnh Dương đứng lên nói:
- Kim Thu tài tử yến năm ngoái, các tài tử tài nữ của các đại thế gia cùng Văn Tinh thư viện đối chiến, Văn Tinh thư viện ta tuy rằng may mắn hơn một chút, nhưng thủy chung không có người nào có thể hơn cháu đích tôn của Lý thái sư Lý công tử; lão hủ đến nay vẫn canh cánh trong lòng. Hôm nay, có mấy vị đệ tử mong muốn hướng Lý công tử lãnh giáo một phen, không biết ý công tử thế nào?
Mọi người tinh thần rung lên. Màn quan trọng nhất của vở kịch đã tới.
Các vị tài tử của Văn Tinh thư viện ánh mắt người nào cũng sáng lên. Từ khi tiến vào đại điện, chư vị tài tử đều là ăn không biết ngon chính là vì thời khắc này, nếu có thể làm khó vị công tử được công nhận là Thiên Hương đệ nhất tài tử này, chứng minh được học thức của mình còn hơn một bậc, đối với tiền đồ của mình rất là có lợi.
Lý Du Nhiên mỉm cười yếu ớt đứng lên, ánh mắt ôn hòa nhìn mọi người nói:
- Du Nhiên tài học thô thiển, sao có thể làm khó dễ cho các vị tài tử, thật không giám tự bôi xấu. Bất quá nếu các vị muốn lãnh giáo thì trước mắt có một người vô luận là học thức hay trí tuệ mưu kế đều khiến Du Nhiên bội phục vô cùng, sao các vị không hướng người đó lãnh giáo một phen.
- Xin hỏi công tử, vị kỳ tài kia là ai vậy?
lòng mọi người đều nghi hoặc đặt câu hỏi, chẳng lẽ tại Thiên Hương thành còn có người có thể khiến Lý Du Nhiên khâm phục như thế? Vì sao trước đây chưa bao giờ nghe nói qua, chuyện này đúng là kỳ quái.
- Chính là Quân Mạc Tà, Quân công tử.
Lý Du Nhiên mỉm cười, ngữ khí chân thành, đồng thời ngón tay chỉ Quân đại thiếu, mục tiêu vô cùng chính xác. Quân Mạc Tà đang gặm một cái đùi gà miệng dính đày mỡ, đột nhiên phiền toái trên trời giáng xuống, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lý Du Nhiên một cái.
Được! Tiểu tử ngươi dám công nhiên hãm hại lão tử!
Mọi người cùng ồ lên.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Khẽ ho nhẹ hai tiếng, lão phu tử tuổi già sức yếu của Văn Tinh thư viện Mai Cao Tiết run rẩy đứng lên, trước tiên hướng hoàng đế bệ hạ hành lễ, sau đó vái chào một vòng nói:
- Bệ hạ, các vị đại nhân, Kim Thu tài tử yến lần này đúng vào dịp tết Trùng Dương(ngày 9 tháng 9 Tết Trùng Dương còn gọi là tết Cúc Nguyệt. Ngày này theo tập tục của làng quê, lập nên lễ hội Hoa Cúc, treo đèn Hoa Cúc, uống trà Hoa Cúc, uống rượu Hoa Cúc...) đúng là quãng thời gian đẹp của đời người, lão phu xin đại biểu cho trăm ngàn học sinh của Văn Tinh thư viện cung chúc bệ hạ thiên thu vạn đại, cầu trời phù hộ cho Thiên Hương ta quốc thái dân an, văn võ cường thịnh, sớm ngày bình định các quốc gia trên đại lục, nhất thống giang sơn tạo phúc cho chúng sinh! Thịnh hội hôm nay, nhờ hoàng ân bao la của bệ hạ, ta tại đây xin được đề bạt nhân tài không qua khoa cử, không hạn chế quy cách.
Hắn nói luyên thuyên một trận chỉ là màn mở đầu. Đúng lúc đang muốn đi vào chủ đề chính, đột nhiên một thanh âm thấp giọng oán hận vang lên:
- Đường đường là hoàng gia đại yến, như thế nào chỉ vẻn vẹn có vài món ăn, cái này thật hết chỗ nói! Mập mạp à ta cũng thông cảm ngươi bụng lớn nhưng ngươi cũng phải nghĩ cho mấy người chúng ta một chút chứ, ngươi sao có thể ăn như vậy, một bàn đồ ăn thoáng cái đã bị mình ngươi thu hoạch hết rồi.
Cái âm thanh này nghe cũng không lớn lắm, thậm chí người nói đã hết sức hạ thấp thanh âm, nhưng lúc này trên đai điện ngoại trừ Mai Cao Tiết là đang nói ra, những người khác đều không nói một lời, không khí yên ắng đến mức châm rơi cũng có thể nghe thấy tiếng, mọi người tức khắc đều rõ ràng nghe được, trên mặt mỗi người lập tức hiện ra vẻ cổ quái.
Người phát ra tiếng nói đúng là Quân Mạc Tà, Quân đại thiếu gia đã có lòng phá rối đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy. Còn kẻ bị hắn chỉ trích chính là Đường Nguyên tay đang cầm nửa con cua kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt hết sức oan uổng. Lão đại, rốt cuộc thì hai ta ai ăn được nhiều hơn? Ta mặc dù ăn được không ít nhưng cũng không bằng một nửa của ngài a. Ngài nói lời này thật quá vô lương tâm rồi!
Mai Cao Tiết đang cảm khái vạn phần với bài diễn thuyết, đột nhiên bị tạp âm kia cắt đứt, không khỏi cảm thấy giận dữ, kẻ cắt ngang lời nói của mình lại là một kẻ vô sỉ thốt ra một câu cũng vô sỉ không kém, khiến lão càng thêm khí trùng ngưu đấu (sao Ngưu và sao Đấu, ý nói tức giận lên cao tới trời), đang định mở miệng quở trách một phen lại nghe thấy một thanh âm ồm ồm như tiếng gõ chiêng rất là khinh bỉ nói:
- Gặp qua không ít vô sỉ nhưng cũng chưa thấy kẻ nào vô sỉ như vậy, rõ ràng chính mình đem mấy đồ tốt ăn sạch, cư nhiên còn vu khống cho người khác ăn nhiều, đây là cái loại người gì a.
Người nói đúng là Độc Cô Anh, Độc Cô Anh vẫn đang tức giận vì không cướp được tay gấu, lúc này đương nhiên muốn đứng ra phát biểu bất mãn, hắn cũng không phải cố ý nói to nhưng hắn người cao ngựa khỏe cho dù là nói chuyện bình thường thì so với người khác thì ăn to nói lớn hơn nhiều, hơn nữa Quân đại thiếu gia tác quái là toàn trường nghe thấy, nếu so sánh cấp độ thanh âm mà nói, so với Quân đại thiếu gia lúc nãy dĩ nhiên là to hơn nhiều!
Quân Mạc Tà thấy có người trợ trận, hứng thú càng tăng, bĩu môi một cái nói:
- Ta có thể không ăn nhanh được sao? Nhà người ta đều là đến một, hai người, nhà các ngươi thì ghê rồi, một nhà hơn mười cái miệng ăn suýt nữa đến đủ, kẻ nào cũng cường tráng béo tốt, đít to eo tròn, hết lần này tới lần khác đều kéo cả đám đến tham gia, ta nếu không ăn nhanh phỏng chừng nước sôi cũng không có mà uống.
Đường mập mạp vội vàng đứng lên hòa giải:
- Tam thiếu, điều này cũng không có gì đáng trách, dù sao bữa cơm này hắn cũng không mất tiền a.
Lời này vừa nói ra, ngay cả hoàng đế bệ hạ ngồi trên cao cũng không kìm được phát ra một tiếng quái thanh. Còn mấy lão nhân thì cười đến nỗi mặt mày méo mó, chỉ có Độc Cô Tung Hoành là trừng mắt nhìn chằm chằm vào Đường mập mạp như muốn ăn tươi nuôt sống.
Thoáng chốc trong đại điện trang nghiêm khắp nơi đều là thanh âm che miệng cười "hĩ hĩ, hự hự..."
Mai Cao Tiết lão tiên sinh tức giận đến nỗi cả người phát run, đang muốn phát tác, đột nhiên một thanh âm oán giận nói:
- Quân gia các ngươi quả nhiên tất cả đều kiêu ngạo ngang ngược a, thật là danh bất hư truyền.
Mọi người một trận kinh ngạc, nhìn lại nơi phát ra tiếng nói thấy người nói chuyện một thân áo trắng ngồi ở ghế trên, cũng là khách quý của yến hội lần này: Phong tuyết ngân thành Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô đương nhiên biết sự tình giữa thúc thúc Tiêu Hàn của mình cùng Quân gia Quân Vô Ý, hơn nữa công chúa Hàn Yên Mộng từ khi ở Quân gia trỏ về trên miệng vẫn đắc ý tự xưng đã thu nhận một tên hậu bối, điều này làm cho Tiêu thiếu gia trong lòng rất không thoải mái, nhân lúc này liền làm đầu tàu gương mẫu mở miệng châm chọc.
- Cho hỏi vị này là ai?
Quân Mạc Tà tỏ vẻ không nhận ra hỏi.
- Tại hạ họ Tiêu, Phong Tuyết Ngân Thành Tiêu gia Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô lông mày nhíu lại, cười hắc hắc hai tiếng, ngực ưỡn thẳng, trong tay xoát một tiếng mở ra cây quạt giấy từ từ lay động mấy cái, ánh mắt đắc ý quét qua phía bàn có mỹ nữ như mây một cái, động tác thật là tiêu sái.
- Tên rất hay!
Lý Du Nhiên ngồi ở một bên nói:
- Tên này của Tiêu huynh thật sự là siêu phàm thoát tục. Quả là có tiên khí!
Địch nhân của địch nhân chính là bạn của mình. Tiêu gia cùng Quân gia có cừu oán Lý Du Nhiên tất nhiên rất muốn lợi dụng.
- Ha ha. Nói đến tên của tại hạ đúng là cũng có chút lai lịch.
Tiêu Phượng Ngô rất là đắc ý, được Lý Du Nhiên gãi đúng chỗ ngứa liền tỉ mỉ giảng giải nói:
- Nghe nói năm đó tại một đêm khi sắp sinh tại hạ, gia mẫu nằm mơ thấy một con phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng. Cho nên tại hạ được đặt cho cái tên Phượng Ngô.
- Đúng là trời ban cho tên hay!
Lý Du Nhiên vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng nói.
- Ha ha ha...
Quân Mạc Tà cười ha hả.
- Ngươi cười cái gì?
Tiêu Phượng Ngô rất phẫn nộ nhìn hắn, đang lúc đắc ý há lại để người khác cắt đứt?
- Cũng không có gì, ta đang nghĩ mẹ ngươi cũng thật là có trình độ, lo liệu rất chu đáo. Lại có thể mộng thấy phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, sau đó đã kêu tên ngươi là Phượng Ngô, tên rất hay a tên rất hay!
Quân Mạc Tà cố nhịn cười nhưng lại nhịn không được, tiếp tục ngặt nghẽo một hồi mới nói:
- Ta đang nghĩ nếu đêm hôm đó mẹ ngươi mộng sai, không mơ thấy phượng hoàng cùng cây ngô đồng, ngược lại mơ thấy một con gà rơi vào cây chuối, vậy không biết bây giờ nên gọi ngươi bằng cái tên gì nhỉ? Phải biết rằng nằm mơ chính là một chuyện không chắc chắn, ngươi có cái tên như bây giờ thật sự là vận khí cực tốt a!
Hoàng đế bệ hạ vừa uống một ngụm rượu liền bị sặc, vẻ mặt đỏ bừng, ho khan một trận, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Mơ thấy một con gà rơi vào cây chuối. Lại liên tưởng đến họ của Tiêu Phượng Ngô, mọi người nhất thời tỉnh ngộ. (con gà: kê; cây chuối: ba tiêu. Gà+chuối=kê ba: con ku:110:)
Tất cả mọi người đều muốn cười. Nhưng mỗi người đều cố kỵ uy thế của Phong Tuyết Ngân Thành nên tuyệt đối không giám cười ra tiếng, có vài người thật là vất vả sặc cả lên.
- Có ý tứ gì?
Tiêu Phượng Ngô có chút khó hiểu, theo bản năng hỏi một câu, đột nhiên hiểu ra, thoáng chốc trên mặt phủ một tầng sương lạnh:
- Quân Mạc Tà, ngươi dám chửi ta?
- Ta chửi ngươi? Ta chửi ngươi cái gì?
Quân Mạc Tà vẻ mặt vô tội nói:
- Cho dù ngươi là người của Phong Tuyết Ngân Thành cũng không thể không nói đạo lý a? Bắt kẻ thông dâm phải có đôi, bắt trộm phải có tang vật, nói chuyện phải có chứng cớ.
- Ngươi rõ ràng vừa chửi ta là...
Tiêu Phượng Ngô lời vừa ra khỏi miệng, rốt cục tỉnh ngộ, chính mình suýt nữa lại bị mắc lừa tự bôi xấu mặt mình không khỏi tức giận gầm lên một tiếng:
- Quân Mạc Tà, ta muốn giết ngươi!
- Phong Tuyết Ngân Thành quả nhiên lợi hại, không hổ mang tiếng là thế lực lớn nhất đương thời.
Quân Mạc Tà lắc đầu tán thưởng, một lòng kính nể nói:
- Sống trên lãnh thổ của người ta, nhận được đãi ngộ của quốc gia, lại được mời đến hoàng cung, được ngồi ở ghế cao; trước mắt bá quan văn võ của triều đình, thậm chí trước mặt hoàng đế bệ hạ vĩ đại của chúng ta, lại có thể dũng cảm công nhiên kêu gào ầm ĩ muốn giết hại tôn tử duy nhất của trọng thần quân đội, khí phách bực này thật sự là bội phục a bội phục.
Lời này vừa nói ra, nét mặt chúng đại thần đều hết sức khó coi.
Đúng a, trước mặt hoàng đế bệ hạ mà giám đòi giết đệ nhất tôn tử của trọng thần quân đội, nếu là ở ngoài hoàng cung thì không biết hắn còn kiêu ngạo đến mức nào.
Tiêu Hàn vội vàng đứng lên, lệnh cho đứa cháu ngồi xuống, chắp tay áy náy nói:
- Phượng Ngô tuổi nhỏ, không hiểu thế sự, nhất thời xúc động mong các vị thứ lỗi!
Tiêu Hàn dĩ nhiên không quan tâm đến hoàng gia, hoàng thất cái gì, nhưng cũng không muốn cùng hoàng thất của một quốc gia làm kẻ thù. Dù sao Chí Tôn minh ước cũng có ràng buộc rất mạnh. Hơn nữa, người ta đã có hảo ý mời mình tới đây, nếu vì chuyện này mà kết thành cừu oán với Thiên Hương, vậy mình cũng không trách khỏi trách nghiệm, việc này đồn ra ngoài cũng không dễ nghe.
Hoàng đế bệ hạ nở nụ cười khoan hồng, tỏ vẻ không có chuyện gì.
Phía dưới, Quân Mạc Tà cũng đành ngồi xuống, Độc Cô Tiểu Nghệ lập tức bu lại, đôi mắt to mở tròn tò mò hỏi:
- Một con gà đậu trên cây chuối thì gọi tên là gì?
Quân Mạc Tà suýt nữa ngã ngửa, vuốt vuốt cái mũi cười khổ nói:
- Cái này, đi hỏi ca ca của ngươi đi, hắn nhất định là biết. Ta vừa rồi nói nhiều quá, miệng rất khô, phải uống cái gì mới được.
Độc Cô Tiểu Nghệ hừ một tiếng lườm hắn một cái, quay đầu hỏi Độc Cô Anh, chỉ thấy khuôn mặt đen của Độc Cô Anh thoáng chốc biến thành màu tím, chuyện như vậy ca ca như mình sao có thể giải thích cho muội muội nghe? Hắn không nhịn được hung hăng nhìn Quân Mạc Tà một cái, sau đó lắp bắp chối từ, Độc Cô Tiểu Nghệ lại không hài lòng chu cái miệng nhỏ nhắn lại, vừa làm nũng vừa uy hiếp khiến cho bảy huynh đệ Độc Cô gia người nào cũng chật vật không chịu nổi.
Mắt thấy không khí trong đại điện có chút khó xử, một vị giáo viên khác của Văn Tinh thư viện là Khổng Lệnh Dương đứng lên nói:
- Kim Thu tài tử yến năm ngoái, các tài tử tài nữ của các đại thế gia cùng Văn Tinh thư viện đối chiến, Văn Tinh thư viện ta tuy rằng may mắn hơn một chút, nhưng thủy chung không có người nào có thể hơn cháu đích tôn của Lý thái sư Lý công tử; lão hủ đến nay vẫn canh cánh trong lòng. Hôm nay, có mấy vị đệ tử mong muốn hướng Lý công tử lãnh giáo một phen, không biết ý công tử thế nào?
Mọi người tinh thần rung lên. Màn quan trọng nhất của vở kịch đã tới.
Các vị tài tử của Văn Tinh thư viện ánh mắt người nào cũng sáng lên. Từ khi tiến vào đại điện, chư vị tài tử đều là ăn không biết ngon chính là vì thời khắc này, nếu có thể làm khó vị công tử được công nhận là Thiên Hương đệ nhất tài tử này, chứng minh được học thức của mình còn hơn một bậc, đối với tiền đồ của mình rất là có lợi.
Lý Du Nhiên mỉm cười yếu ớt đứng lên, ánh mắt ôn hòa nhìn mọi người nói:
- Du Nhiên tài học thô thiển, sao có thể làm khó dễ cho các vị tài tử, thật không giám tự bôi xấu. Bất quá nếu các vị muốn lãnh giáo thì trước mắt có một người vô luận là học thức hay trí tuệ mưu kế đều khiến Du Nhiên bội phục vô cùng, sao các vị không hướng người đó lãnh giáo một phen.
- Xin hỏi công tử, vị kỳ tài kia là ai vậy?
lòng mọi người đều nghi hoặc đặt câu hỏi, chẳng lẽ tại Thiên Hương thành còn có người có thể khiến Lý Du Nhiên khâm phục như thế? Vì sao trước đây chưa bao giờ nghe nói qua, chuyện này đúng là kỳ quái.
- Chính là Quân Mạc Tà, Quân công tử.
Lý Du Nhiên mỉm cười, ngữ khí chân thành, đồng thời ngón tay chỉ Quân đại thiếu, mục tiêu vô cùng chính xác. Quân Mạc Tà đang gặm một cái đùi gà miệng dính đày mỡ, đột nhiên phiền toái trên trời giáng xuống, không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn Lý Du Nhiên một cái.
Được! Tiểu tử ngươi dám công nhiên hãm hại lão tử!
Mọi người cùng ồ lên.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm