Vội vàng chạy tới, khí tức cũng quên điều hòa, đúng là thở không ra hơi. Miễn cưỡng nói một câu cụt đầu cụt đuôi, khi nói xong những lời cấp bách này, cái lưỡi thè ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn thở mạnh, hai bàn tay nhỏ bé chống đầu gối, mồ hôi đầm đìa nhỏ xuống. Thật sự không thể đứng thẳng người dậy được.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quân Vô Ý quá sợ hãi, xoạt một cái đứng lên. Bốn người còn lại cũng đem ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Tiểu Nghệ. Mang theo vẻ dò hỏi.
- Nhanh đi thôi.
Độc Cô Tiểu Nghệ ho khan. Sốt ruột phất phất tay tức giận lớn tiếng.
- Đi!
Một tiếng vừa ra, năm người đồng thời biến mất không còn cái bóng.
Độc Cô Tiểu Nghệ thở hổn hển một hồi, lúc này mới mới cảm thấy tay chân tê dại, cố gắng đi qua bên kia, tiểu nha đầu cũng rất lo lắng, không biết hai người bọn họ như thế nào rồi? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thật sự là đáng giận a!
Gia hỏa kia đã nói ăn vào thứ này sẽ không việc gì! Thế nhưng Mạc Tà ca ca là sao lại trở nên khó coi như vậy? Bộ dáng dường như không có lí trí vậy! Nếu vì vậy mà xảy ra chuyện gì thì...
Năm người Quân Vô Ý đều là cao thủ. Chỉ với khoảng cách ngắn này trong nháy măt đám người đã vượt qua. Trong đó đặc biệt là Ưng Bác Không có khinh công cao minh nhất, hắn liền vượt lên đầu.
Đằng sau là bốn người Quân Vô Ý gấp gáp đuổi tới trướng bổng của Quân Mạc Tà, đã thấy khuôn mặt của Ưng đại chí tôn đầy vẻ quái dị, đứng ở rất xa, cũng không nhúc nhích, cũng không đi vào, cũng không rời đi, điều này có ý gì?
Thấy bốn người xông tới, Ưng Bác Không vội vàng lắc người tới ngăn bốn người lại, nói:
- Chớ có đi vào!
- Vì sao?
Bốn người đồng thời mở miệng. Thế nhưng không cần Ưng Bác Không trả lời, bốn vị đại nhân này lập tức minh bạch vì sao. Động tĩnh bên trong trướng bồng khiến bốn người không cần đi vào cũng có thể hiểu ra, đám người lập tức đầu tràn đầy mồ hôi.
Quân Vô Ý ngẩng đầu nhìn lên mặt trời thật lớn, hắn hồng nghiêm mặt thở dài, chất tử làm việc thật đúng là quá hoang đường...
Nghĩ như vậy, Quân đại soái hét lớn một tiếng:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức đều đi ra, kéo quân tới thao trường thao luyện! Trong thời gian nửa nén hương, nếu như có ai không đến, cứ theo quân pháp mà xử, tuyệt đối không nương tay!
Ra lệnh một tiếng, quân số lập tức vang lên. Tất cả mọi người cho dù đang đi tiểu cũng phải hoãn lại mà xông ra. Không dám có nửa điểm trậm trễ.
Ưng Bác Không híp mắt lại đi theo bọn người Quân Vô Ý tới một gốc cây đại thụ phía xa ngồi xuống. Thật là có chút oán thán:
- Quân tam tướng quân thật là có tâm, loại sự tình này còn muốn tác thành cho chất nhi, Quân tiểu tử làm việc phô trương như vậy thực đúng là không phải loại bình thường.
Đông Phương Vấn Tình ba người đều ha ha cười lớn. Tất cả mọi người đều là vì Quân Mạc Tà tại ban ngày ban mặt hành dâm, tuy là có hoang đường một chút, thế nhưng cũng không phải là chuyện không thể ngờ tới.
Quân Vô Ý đỏ mặt, dõi mắt nhìn về phía trướng bồng của Quân Mạc Tà, sau đó lại nhíu mày nói:
- Động tĩnh lớn như vậy, bên trong cũng có thể nghe được, tại sao lại không có phản ứng đây? Quân lệnh như núi, sao hắn vẫn còn cố chứ?
- Hắc hắc, nếu đổi là ta, ta cũng giả bộ không nghe thấy. Đúng rồi, Mạc Tà vẫn là đồng nam đúng không?
Đông Phương Vấn Đao hèn mọn bỉ ổi rụt rụt cổ, hắc hắc cười hai tiếng.
- Ngươi còn có thể, thế nhưng Mạc Tà không phải loại người thích làm chuyện này, xưa nay hắn làm việc rất có chừng mực, ta thủy chung vẫn cảm thấy trong đó có điểm kỳ quái, rốt cuộc là kỳ quái ở điểm này, ta lại không nói rõ được.
Quân Vô Ý cau mày, trầm tư.
Đúng lúc này Độc Cô Tiểu Nghệ cũng cũng chậm rì rì lê bước chạy tới.
Thấy vẻ mặt của năm người rất quái dị đứng ở phía xa, Độc Cô đại tiểu thư rất là kinh ngạc, đảo mắt nhìn thoáng qua một cái, lại không có phát hiện thân ảnh của Quản Thanh Hàn, nàng lập tức nổi giận đùng đùng.
- Thanh Hàn tỷ tỷ đâu?
Độc Cô Tiểu Nghệ khẩn trương mang theo vẻ tức giận nói:
- Các người không có cứu nàng ra sao? Mạc Tà ca ca ở bên trong xảy ra chuyện không bình thường đâu!
Độc Cô Tiểu Nghệ gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, một bên lầm bầm một bên đi đi lại lại.
- Gì? Tiểu Nghệ, ngươi nói nữ tử bên trong là Thanh Hàn?
Sắc mặt Quân Vô Ý lập tức đại biến, cái này tuyệt đối không phải là chuyện đùa. Nếu như nữ tử bên trong là Quản Thanh Hàn, chuyện kia thật là gây ra náo động không nhỏ.
Xa nhìn thoáng qua trướng bồng bên này, hắn nổi giận gầm lên một tiếng oán hận nói:
- Tên súc sinh này! Không ngờ làm ra việc hèn hạ không biết liêm sỉ như thế! Ta. Ta không tha cho hắn!
"Súc sinh" Trong miệng Quân tam gia tự nhiên không phải là Quản Thanh Hàn, mà là Quân Đại thiếu gia đang"tác chiến dữ dội" bên trong.
Thế nhưng hiện tại hết thảy cũng đều đã chậm.
Nếu như lúc này trực tiếp xông vào, Quản Thanh Hàn còn có thể sống sao? Vậy cũng không phải là cứu Quản Thanh Hàn, mà là ép người tự vẫn, chỉ có chuẩn bị tốt hậu quả mới là quan trọng, duy chỉ có hi vọng Thanh Hàn bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng có hủy hoại bản thân mình!
Một đoạn thời gian này, Quân Vô Ý đầu to bằng cái đấu.
Hắn vốn tưởng rằng Quân Mạc Tà mặc dù hoang đường hồ đồ. Thế nhưng cũng chỉ trong chốc lát, ai mà chẳng biết người trẻ tuổi ngông cuồng khí thịnh, thế nhưng hiện tại mới biết được tính chất của chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.
Với tính cách thanh lãnh rụt rè của Quản Thanh Hàn, làm sao có thể giữa ban ngày cùng Quân Mạc Tà điên loan đảo phượng? Chớ nói hai người xa xa mới đạt tình trạng thân mật như vậy, cho dù chính thức là vợ chồng, Quản Thanh Hàn cũng tuyệt sẽ không tại giữa ban ngày làm ra chuyện này.
Thế nhưng hiện tại việc này rõ ràng xảy ra trước mắt mình. Vậy giải thích như thế nào đây? Chỉ có một cách giải thích, đó chính là: Quản Thanh Hàn bị ép buộc! Bởi vậy có thể tưởng tượng tất cả mọi sai lầm đều ở trên người Quân Mạc Tà!
Cho nên giờ phút này Quân Vô Ý Quân tam gia tức đến độ sùi bọt mép!
Thiên đại kỳ chuyện để người gièm pha a!
Hiện tại Quản Thanh Hàn thân đã tự do thế nhưng chuyện tình còn chưa có tuyên bố ra ngoài thiên hạ, nếu như việc này bị truyền ra ngoài, rõ ràng chính là tại giữa ban ngày ban mặt nàng cùng tiểu thúc thâu hoan a? Mấy chục năm thanh danh của Quân gia, chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?
- Quân Mạc Tà tên tiểu súc sanh này! Ta ta ta, ta phải đánh chết hắn!
Khuôn mặt Quân Vô Ý biến thành màu tím, giận dữ không thể kiềm chế được!
- Hoang dâm vô sỉ như thế, bại hoại môn phong như thế! Thật là đáng chết mà! Ta không đánh chết hắn sẽ không hả được giận này!
Giờ phút này Quân tam gia quả thực giống như một đầu mãnh thú bị nhốt trong lồng, xoay qua xoay lại, sắc mặt cực kỳ dữ tợ cùng ảo não.
Nếu như việc này chính thức truyền ra ngoài, lão gia tử nhẹ nhất là đánh què chân Quân Mạc Tà! Cho dù có đanh què chân hắn cũng không thấm tháp gì.
Người trong thiên hạ kiêng kỵ nhất chính là dâm giới! Mà hiện tại Quân Mạc Tà không chỉ có là phạm vào, hơn nữa còn xâm phạm chính chị dâu của mình.
Quân Vô Ý hoàn toàn không thể tưởng tượng được phụ thân của mình sẽ nổi giận tới trình độ nào!
- Vô Ý huynh, sự tình đã tới bực này, có nói gì cũng đã chậm, nếu như thực sự không được, có thể để cho Mạc Tà tới Đông Phương thế gia trốn một thời gian, đợi lão gia tử hết giận, chúng ta tiếp tục bàn sau.
Đông Phương Vấn Tình vuốt râu mép, đưa ra đề nghị. Chuẩn bị chùi đít cho cháu ngoại của mình.
Hắn cũng minh bạch tính tình của Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử, tình huống hiện tại thực đúng là không lạc quan gì. Nhưng mà người trong cuộc dù nói thê nào cũng là cháu ngoại của mình, Đông Phương Vấn Tình há lại để cháu ngoại mình chịu khổ? Tiểu muội đã đủ đáng thương rồi.
- Là nam tử hán đại trượng phu, ai mà không có ba vợ bốn nàng hầu? Chơi nữ nhân có gì nghiêm trọng đâu? Bao nhiêu mà chẳng được, về phần kiếm giương nỏ trương như vậy cũng không quá đáng!
Đông Phương Vấn Đao nói những lời này không hề thiên vị cháu ngoại của mình:
- Các ngươi cũng đừng làm ra cái bộ dạng này có được hay không? Có sống thì có chết, đây cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, người khác không nói, đại ca ta năm đó là người có nhiều thê thiếp nhất, có hơn hai mươi người, còn có vài người nữa đang đợi xuất giá nữa kia? Ta còn chưa có liệt kê hết đâu.
Đông Phương tam gia có hảo ý nói một câu khuyên giải, lời còn chưa dứt, Đông Phương đại gia đã dùng ánh mắt giết người nhìn trừng trừng hắn, nói:
- Tên vô liêm sỉ này! Ngươi đang nói cái lời rắm thối gì vậy?
Đông Phương Vấn Tình nguyên bản là người ăn nói nho nhã, lại bị Tam đệ của mình chọc giận thay đổi thành bộ dạng như muốn ăn thịt người, thực sự muốn dùng nắm đấm để che miệng chó của tên này lại.
Đông Phương Vấn Đao rụt rụt đầu rồi lùi lại hai bước, trốn ở phía sau lưng Đông Phương Vấn Kiếm, bộ dạng không hề sợ chết, nhỏ giọng nói một câu:
- Nói cái gì? Đây là lời nói thật a, chuyện năm đó của huynh người nào mà không biết, ngoại trừ cướp đoạt ra, chính là cường bạo, bản thân đã làm, chẳng lẽ còn không thể để cho người khác nói? Bằng vào cái gì mà nói ta là hỗn trướng, sao huynh không nói là bản thân hồ đồ đi!
Mọi người khúc khích cười thầm.
- Thật là nghiệp chướng!
Đông Phương Vấn Tình hét lớn một tiếng rầm rầm tiến lên.
- Làm sao vậy? Các người làm sao vậy, chẳng lẽ Mạc Tà ca ca hắn?
Độc Cô Tiểu Nghệ chớp chớp đôi mắt to đầy vẻ vô tội hỏi.
- Không cần phải để ý tới tên nghiệp chướng này! Thật sự là tức chết ta!
Quân Vô Ý nặng nề thở phì phò.
- Các người rốt cuộc là vì sao mà trách Mạc Tà ca ca? Nhất là Tam thúc, người tại sao lại mắng Mạc Tà ca ca, chuyện này không có quan hệ tới huynh ấy, sao lại mắng khó nghe như vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhăn nhăn nhó nhó, rốt cục cố lấy dũng khí cúi thật thấp cái đầu nho nhỏ xuống.
- Gì? Hắn không có quan hệ?
Năm đại cao thủ lại lần nữa rung động!
- Thật sự không có quan hệ với huynh ấy!
Độc Cô Tiểu Nghệ tuy cúi thấp đầu, thế nhưng lời nói lại rất kiên định.
Trời ạ, như vậy, còn gọi là không có quan hệ sao? Vậy phải là loại chuyện gì mới có quan hệ đây? Đông Phương tam huynh đệ tuy không quen tiểu nha đầu này, thế nhưng cũng biết nha đầu kia yêu thích cháu trai ngoại nhà mình, đoán chừng đang giúp cháu mình giải vây, nhưng mà cho dù có muốn giải vây, cũng không nên đổi trắng thay đen nha! Tiểu tử kia làm ra chuyên tình thương thiên hại lí bực này, tiểu nha đâu ngươi cư nhiên còn nói không quan hệ với hắn a? Vậy thì có quan hệ với ai?
Ưng đại chí tôn càng không nói gì, tiểu nhi nữ này chính là người đầu tiên thông báo sự tình a!
Duy có Quân tam gia vẫn còn thịnh nộ, thế nhưng khi cực độ phẫn nộ hắn vẫn còn tỉnh táo, ôn tồn nói:
- Tiểu Nghệ nha đầu, ngươi biết chuyện gì sao? Thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- A, việc này thật ra không có quan hệ với Mạc Tà ca ca. Thật ra, thật ra là, là ta...
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng cả khuôn mặt vân vê tà áo, cái đầu càng cúi thấp hơn, quẫn khốn như muốn chui xuống lòng đất.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Nghệ nha đầu ngươi cẩn thận nói ra đi, từ từ mà nói đừng có gấp.
Nhãn tình của Quân Vô Ý sáng lên, chẳng lẽ việc này là có duyên cớ khác hay sao? Tam gia tuy tỉnh táo nhạy bén nhưng hắn làm sao hiểu được tâm sự của một tiểu nữ nhi. Tiểu nha đầu ở bên kia nhăn nhó không chịu nói, căn bản chuyện này không thể nói thẳng ra được.
- Ta ta ta ngày đó Quân Tam thúc có nói muốn đem Quản tỷ tỷ cùng Mạc Tà ghép cùng một chỗ. Ta ta rất tức giận!
Độc Cô Tiểu Nghệ mắt thấy không nói rõ ràng nhất định là không được, cho nên đơn giản đem tất cả mọi chuyện ở trong lòng ra nói, nói tới hai chữ "Tức giận" Đột nhiên cảm giác ủy khuất lại dâng lên. Thanh âm cũng có phần lớn hơn:
- Ta rất tức giận, đặc biệt rất tức giận!
Độc Cô Tiểu Nghệ hung hăng nói.
- Ách, việc này ta biết rồi, ngươi rất tức giận, phi thường tức giận, nhưng vậy thì sao? Có quan hệ gì với chuyện trước mắt?
Quân Vô Ý thật sự có điểm mơ hồ. Đây chính là đang nói tới chuyện tình của Quân Mạc Tà, tiểu lạt tiêu [cây ớt nhỏ] này tại sao lại kéo tới bên người mình? Điều này có quan hệ gì sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm
Vội vàng chạy tới, khí tức cũng quên điều hòa, đúng là thở không ra hơi. Miễn cưỡng nói một câu cụt đầu cụt đuôi, khi nói xong những lời cấp bách này, cái lưỡi thè ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn thở mạnh, hai bàn tay nhỏ bé chống đầu gối, mồ hôi đầm đìa nhỏ xuống. Thật sự không thể đứng thẳng người dậy được.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Quân Vô Ý quá sợ hãi, xoạt một cái đứng lên. Bốn người còn lại cũng đem ánh mắt nhìn về phía Độc Cô Tiểu Nghệ. Mang theo vẻ dò hỏi.
- Nhanh đi thôi.
Độc Cô Tiểu Nghệ ho khan. Sốt ruột phất phất tay tức giận lớn tiếng.
- Đi!
Một tiếng vừa ra, năm người đồng thời biến mất không còn cái bóng.
Độc Cô Tiểu Nghệ thở hổn hển một hồi, lúc này mới mới cảm thấy tay chân tê dại, cố gắng đi qua bên kia, tiểu nha đầu cũng rất lo lắng, không biết hai người bọn họ như thế nào rồi? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Thật sự là đáng giận a!
Gia hỏa kia đã nói ăn vào thứ này sẽ không việc gì! Thế nhưng Mạc Tà ca ca là sao lại trở nên khó coi như vậy? Bộ dáng dường như không có lí trí vậy! Nếu vì vậy mà xảy ra chuyện gì thì...
Năm người Quân Vô Ý đều là cao thủ. Chỉ với khoảng cách ngắn này trong nháy măt đám người đã vượt qua. Trong đó đặc biệt là Ưng Bác Không có khinh công cao minh nhất, hắn liền vượt lên đầu.
Đằng sau là bốn người Quân Vô Ý gấp gáp đuổi tới trướng bổng của Quân Mạc Tà, đã thấy khuôn mặt của Ưng đại chí tôn đầy vẻ quái dị, đứng ở rất xa, cũng không nhúc nhích, cũng không đi vào, cũng không rời đi, điều này có ý gì?
Thấy bốn người xông tới, Ưng Bác Không vội vàng lắc người tới ngăn bốn người lại, nói:
- Chớ có đi vào!
- Vì sao?
Bốn người đồng thời mở miệng. Thế nhưng không cần Ưng Bác Không trả lời, bốn vị đại nhân này lập tức minh bạch vì sao. Động tĩnh bên trong trướng bồng khiến bốn người không cần đi vào cũng có thể hiểu ra, đám người lập tức đầu tràn đầy mồ hôi.
Quân Vô Ý ngẩng đầu nhìn lên mặt trời thật lớn, hắn hồng nghiêm mặt thở dài, chất tử làm việc thật đúng là quá hoang đường...
Nghĩ như vậy, Quân đại soái hét lớn một tiếng:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, lập tức đều đi ra, kéo quân tới thao trường thao luyện! Trong thời gian nửa nén hương, nếu như có ai không đến, cứ theo quân pháp mà xử, tuyệt đối không nương tay!
Ra lệnh một tiếng, quân số lập tức vang lên. Tất cả mọi người cho dù đang đi tiểu cũng phải hoãn lại mà xông ra. Không dám có nửa điểm trậm trễ.
Ưng Bác Không híp mắt lại đi theo bọn người Quân Vô Ý tới một gốc cây đại thụ phía xa ngồi xuống. Thật là có chút oán thán:
- Quân tam tướng quân thật là có tâm, loại sự tình này còn muốn tác thành cho chất nhi, Quân tiểu tử làm việc phô trương như vậy thực đúng là không phải loại bình thường.
Đông Phương Vấn Tình ba người đều ha ha cười lớn. Tất cả mọi người đều là vì Quân Mạc Tà tại ban ngày ban mặt hành dâm, tuy là có hoang đường một chút, thế nhưng cũng không phải là chuyện không thể ngờ tới.
Quân Vô Ý đỏ mặt, dõi mắt nhìn về phía trướng bồng của Quân Mạc Tà, sau đó lại nhíu mày nói:
- Động tĩnh lớn như vậy, bên trong cũng có thể nghe được, tại sao lại không có phản ứng đây? Quân lệnh như núi, sao hắn vẫn còn cố chứ?
- Hắc hắc, nếu đổi là ta, ta cũng giả bộ không nghe thấy. Đúng rồi, Mạc Tà vẫn là đồng nam đúng không?
Đông Phương Vấn Đao hèn mọn bỉ ổi rụt rụt cổ, hắc hắc cười hai tiếng.
- Ngươi còn có thể, thế nhưng Mạc Tà không phải loại người thích làm chuyện này, xưa nay hắn làm việc rất có chừng mực, ta thủy chung vẫn cảm thấy trong đó có điểm kỳ quái, rốt cuộc là kỳ quái ở điểm này, ta lại không nói rõ được.
Quân Vô Ý cau mày, trầm tư.
Đúng lúc này Độc Cô Tiểu Nghệ cũng cũng chậm rì rì lê bước chạy tới.
Thấy vẻ mặt của năm người rất quái dị đứng ở phía xa, Độc Cô đại tiểu thư rất là kinh ngạc, đảo mắt nhìn thoáng qua một cái, lại không có phát hiện thân ảnh của Quản Thanh Hàn, nàng lập tức nổi giận đùng đùng.
- Thanh Hàn tỷ tỷ đâu?
Độc Cô Tiểu Nghệ khẩn trương mang theo vẻ tức giận nói:
- Các người không có cứu nàng ra sao? Mạc Tà ca ca ở bên trong xảy ra chuyện không bình thường đâu!
Độc Cô Tiểu Nghệ gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, một bên lầm bầm một bên đi đi lại lại.
- Gì? Tiểu Nghệ, ngươi nói nữ tử bên trong là Thanh Hàn?
Sắc mặt Quân Vô Ý lập tức đại biến, cái này tuyệt đối không phải là chuyện đùa. Nếu như nữ tử bên trong là Quản Thanh Hàn, chuyện kia thật là gây ra náo động không nhỏ.
Xa nhìn thoáng qua trướng bồng bên này, hắn nổi giận gầm lên một tiếng oán hận nói:
- Tên súc sinh này! Không ngờ làm ra việc hèn hạ không biết liêm sỉ như thế! Ta. Ta không tha cho hắn!
"Súc sinh" Trong miệng Quân tam gia tự nhiên không phải là Quản Thanh Hàn, mà là Quân Đại thiếu gia đang"tác chiến dữ dội" bên trong.
Thế nhưng hiện tại hết thảy cũng đều đã chậm.
Nếu như lúc này trực tiếp xông vào, Quản Thanh Hàn còn có thể sống sao? Vậy cũng không phải là cứu Quản Thanh Hàn, mà là ép người tự vẫn, chỉ có chuẩn bị tốt hậu quả mới là quan trọng, duy chỉ có hi vọng Thanh Hàn bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng có hủy hoại bản thân mình!
Một đoạn thời gian này, Quân Vô Ý đầu to bằng cái đấu.
Hắn vốn tưởng rằng Quân Mạc Tà mặc dù hoang đường hồ đồ. Thế nhưng cũng chỉ trong chốc lát, ai mà chẳng biết người trẻ tuổi ngông cuồng khí thịnh, thế nhưng hiện tại mới biết được tính chất của chuyện này nghiêm trọng cỡ nào.
Với tính cách thanh lãnh rụt rè của Quản Thanh Hàn, làm sao có thể giữa ban ngày cùng Quân Mạc Tà điên loan đảo phượng? Chớ nói hai người xa xa mới đạt tình trạng thân mật như vậy, cho dù chính thức là vợ chồng, Quản Thanh Hàn cũng tuyệt sẽ không tại giữa ban ngày làm ra chuyện này.
Thế nhưng hiện tại việc này rõ ràng xảy ra trước mắt mình. Vậy giải thích như thế nào đây? Chỉ có một cách giải thích, đó chính là: Quản Thanh Hàn bị ép buộc! Bởi vậy có thể tưởng tượng tất cả mọi sai lầm đều ở trên người Quân Mạc Tà!
Cho nên giờ phút này Quân Vô Ý Quân tam gia tức đến độ sùi bọt mép!
Thiên đại kỳ chuyện để người gièm pha a!
Hiện tại Quản Thanh Hàn thân đã tự do thế nhưng chuyện tình còn chưa có tuyên bố ra ngoài thiên hạ, nếu như việc này bị truyền ra ngoài, rõ ràng chính là tại giữa ban ngày ban mặt nàng cùng tiểu thúc thâu hoan a? Mấy chục năm thanh danh của Quân gia, chẳng phải sẽ bị hủy hoại trong chốc lát sao?
- Quân Mạc Tà tên tiểu súc sanh này! Ta ta ta, ta phải đánh chết hắn!
Khuôn mặt Quân Vô Ý biến thành màu tím, giận dữ không thể kiềm chế được!
- Hoang dâm vô sỉ như thế, bại hoại môn phong như thế! Thật là đáng chết mà! Ta không đánh chết hắn sẽ không hả được giận này!
Giờ phút này Quân tam gia quả thực giống như một đầu mãnh thú bị nhốt trong lồng, xoay qua xoay lại, sắc mặt cực kỳ dữ tợ cùng ảo não.
Nếu như việc này chính thức truyền ra ngoài, lão gia tử nhẹ nhất là đánh què chân Quân Mạc Tà! Cho dù có đanh què chân hắn cũng không thấm tháp gì.
Người trong thiên hạ kiêng kỵ nhất chính là dâm giới! Mà hiện tại Quân Mạc Tà không chỉ có là phạm vào, hơn nữa còn xâm phạm chính chị dâu của mình.
Quân Vô Ý hoàn toàn không thể tưởng tượng được phụ thân của mình sẽ nổi giận tới trình độ nào!
- Vô Ý huynh, sự tình đã tới bực này, có nói gì cũng đã chậm, nếu như thực sự không được, có thể để cho Mạc Tà tới Đông Phương thế gia trốn một thời gian, đợi lão gia tử hết giận, chúng ta tiếp tục bàn sau.
Đông Phương Vấn Tình vuốt râu mép, đưa ra đề nghị. Chuẩn bị chùi đít cho cháu ngoại của mình.
Hắn cũng minh bạch tính tình của Quân Chiến Thiên Quân lão gia tử, tình huống hiện tại thực đúng là không lạc quan gì. Nhưng mà người trong cuộc dù nói thê nào cũng là cháu ngoại của mình, Đông Phương Vấn Tình há lại để cháu ngoại mình chịu khổ? Tiểu muội đã đủ đáng thương rồi.
- Là nam tử hán đại trượng phu, ai mà không có ba vợ bốn nàng hầu? Chơi nữ nhân có gì nghiêm trọng đâu? Bao nhiêu mà chẳng được, về phần kiếm giương nỏ trương như vậy cũng không quá đáng!
Đông Phương Vấn Đao nói những lời này không hề thiên vị cháu ngoại của mình:
- Các ngươi cũng đừng làm ra cái bộ dạng này có được hay không? Có sống thì có chết, đây cũng không phải là chuyện gì hiếm lạ, người khác không nói, đại ca ta năm đó là người có nhiều thê thiếp nhất, có hơn hai mươi người, còn có vài người nữa đang đợi xuất giá nữa kia? Ta còn chưa có liệt kê hết đâu.
Đông Phương tam gia có hảo ý nói một câu khuyên giải, lời còn chưa dứt, Đông Phương đại gia đã dùng ánh mắt giết người nhìn trừng trừng hắn, nói:
- Tên vô liêm sỉ này! Ngươi đang nói cái lời rắm thối gì vậy?
Đông Phương Vấn Tình nguyên bản là người ăn nói nho nhã, lại bị Tam đệ của mình chọc giận thay đổi thành bộ dạng như muốn ăn thịt người, thực sự muốn dùng nắm đấm để che miệng chó của tên này lại.
Đông Phương Vấn Đao rụt rụt đầu rồi lùi lại hai bước, trốn ở phía sau lưng Đông Phương Vấn Kiếm, bộ dạng không hề sợ chết, nhỏ giọng nói một câu:
- Nói cái gì? Đây là lời nói thật a, chuyện năm đó của huynh người nào mà không biết, ngoại trừ cướp đoạt ra, chính là cường bạo, bản thân đã làm, chẳng lẽ còn không thể để cho người khác nói? Bằng vào cái gì mà nói ta là hỗn trướng, sao huynh không nói là bản thân hồ đồ đi!
Mọi người khúc khích cười thầm.
- Thật là nghiệp chướng!
Đông Phương Vấn Tình hét lớn một tiếng rầm rầm tiến lên.
- Làm sao vậy? Các người làm sao vậy, chẳng lẽ Mạc Tà ca ca hắn?
Độc Cô Tiểu Nghệ chớp chớp đôi mắt to đầy vẻ vô tội hỏi.
- Không cần phải để ý tới tên nghiệp chướng này! Thật sự là tức chết ta!
Quân Vô Ý nặng nề thở phì phò.
- Các người rốt cuộc là vì sao mà trách Mạc Tà ca ca? Nhất là Tam thúc, người tại sao lại mắng Mạc Tà ca ca, chuyện này không có quan hệ tới huynh ấy, sao lại mắng khó nghe như vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ nhăn nhăn nhó nhó, rốt cục cố lấy dũng khí cúi thật thấp cái đầu nho nhỏ xuống.
- Gì? Hắn không có quan hệ?
Năm đại cao thủ lại lần nữa rung động!
- Thật sự không có quan hệ với huynh ấy!
Độc Cô Tiểu Nghệ tuy cúi thấp đầu, thế nhưng lời nói lại rất kiên định.
Trời ạ, như vậy, còn gọi là không có quan hệ sao? Vậy phải là loại chuyện gì mới có quan hệ đây? Đông Phương tam huynh đệ tuy không quen tiểu nha đầu này, thế nhưng cũng biết nha đầu kia yêu thích cháu trai ngoại nhà mình, đoán chừng đang giúp cháu mình giải vây, nhưng mà cho dù có muốn giải vây, cũng không nên đổi trắng thay đen nha! Tiểu tử kia làm ra chuyên tình thương thiên hại lí bực này, tiểu nha đâu ngươi cư nhiên còn nói không quan hệ với hắn a? Vậy thì có quan hệ với ai?
Ưng đại chí tôn càng không nói gì, tiểu nhi nữ này chính là người đầu tiên thông báo sự tình a!
Duy có Quân tam gia vẫn còn thịnh nộ, thế nhưng khi cực độ phẫn nộ hắn vẫn còn tỉnh táo, ôn tồn nói:
- Tiểu Nghệ nha đầu, ngươi biết chuyện gì sao? Thế này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- A, việc này thật ra không có quan hệ với Mạc Tà ca ca. Thật ra, thật ra là, là ta...
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng cả khuôn mặt vân vê tà áo, cái đầu càng cúi thấp hơn, quẫn khốn như muốn chui xuống lòng đất.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Nghệ nha đầu ngươi cẩn thận nói ra đi, từ từ mà nói đừng có gấp.
Nhãn tình của Quân Vô Ý sáng lên, chẳng lẽ việc này là có duyên cớ khác hay sao? Tam gia tuy tỉnh táo nhạy bén nhưng hắn làm sao hiểu được tâm sự của một tiểu nữ nhi. Tiểu nha đầu ở bên kia nhăn nhó không chịu nói, căn bản chuyện này không thể nói thẳng ra được.
- Ta ta ta ngày đó Quân Tam thúc có nói muốn đem Quản tỷ tỷ cùng Mạc Tà ghép cùng một chỗ. Ta ta rất tức giận!
Độc Cô Tiểu Nghệ mắt thấy không nói rõ ràng nhất định là không được, cho nên đơn giản đem tất cả mọi chuyện ở trong lòng ra nói, nói tới hai chữ "Tức giận" Đột nhiên cảm giác ủy khuất lại dâng lên. Thanh âm cũng có phần lớn hơn:
- Ta rất tức giận, đặc biệt rất tức giận!
Độc Cô Tiểu Nghệ hung hăng nói.
- Ách, việc này ta biết rồi, ngươi rất tức giận, phi thường tức giận, nhưng vậy thì sao? Có quan hệ gì với chuyện trước mắt?
Quân Vô Ý thật sự có điểm mơ hồ. Đây chính là đang nói tới chuyện tình của Quân Mạc Tà, tiểu lạt tiêu [cây ớt nhỏ] này tại sao lại kéo tới bên người mình? Điều này có quan hệ gì sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm