- Mạc Tà, con đừng kích động, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói là sẽ không cho các conở cùng một chỗ, ta chỉ nói việc này hãy tạm hoãn một thời gian! Đúng vậy! Thanh Hàn bây giờ đã là vợ chồng với con, điều này không cần conphải nhắc! Chúng ta ở đây ai cũng muốn thúc đẩy chuyện tốt đẹp này, không ai muốn chia rẽ các con, điểm này con phải hiểu được!
Quân Vô Ý vỗ bàn:
- Nhưng chuyện này dù sao vẫn cần phải có thời gian, concần phải bình tĩnh, hãy chờ đợi đi! Đợi cho thân phận của Thanh Hàn được làm sáng tỏ, thông cáo khắp thiên hạ, ta lập tức sẽ tổ chức hôn lễ cho các con, để nàng quang minh chính đại, đường đường chính chính làm thê tử của con! Con chẳng lẽ cả một chút thời gian này cũng không đợi được hay sao? Không nên để nghìn người đàm tiếu, muôn người thóa mạ. Gia phong bị chà đạp, khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng thì con mới vừa lòng sao?
- Thì đã sao?
Quân Mạc Tà không chút yếu thế, cũng trừng mắt:
- Tam thúc, người có biết hay không? Nếu như con lại giống như con rùa đen rụt đầu trốn đi, như vậy, tất cả sai lầm này, toàn bộ áp lực này sẽ do ai gánh chịu? Ai sẽ thừa nhận?
Quân Mạc Tà đột nhiên xoay người, từ đầu ngón tay một đạo tia chớp màu lam đột nhiên xẹt qua, cửa màn vải xoát một tiếng, giống như bị một lưỡi dao sắc bén qua, nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt đẫm lệ của Quản Thanh Hàn, cùng với vẻ mặt kinh hoàng của Độc Cô Tiểu Nghệ.
Trong lều vải nhất thời yên lặng, tất cả mọi người không nói câu nào.
Ai phải chống đỡ đây? Điều này lại còn phải nói sao?
- Con bỏ đi, con thoải mái, con còn tránh được toàn bộ sự trừng phạt, sau đó toàn bộ tiếng xấu con đều không phải nhận! Nhưng cái này không có nghĩa là kết thúc! Chuyện này vẫn cần phải có một người phải gánh chịu, chính là nàng! Quản Thanh Hàn!
Quân Mạc Tà đi nhanh tới, nắm chặt hai cánh tay của Quản Thanh Hàn, kéo nàng tiến vào.
- Con nếu trốn tránh, sẽ khiến cho nữ tử yếu đuối này phải thay con gánh chịu tiếng xấu! Hết thảy mọi chuyện đều do Quân gia làm nhưng cuối cùng lại do một nữ tử gánh chịu hậu quả!
Sắc mặt Quân Mạc Tà đỏ lên, hắn muốn kiềm chế cơn tức giận, nhưng không ngăn được:
- Là nữ nhân của con thay con gánh chịu tất cả chuyện này.
Quân Mạc Tà trừng mắt nhìn Quân Vô Ý, trong mắt như có tia sáng:
- Tam thúc, người nói đi, người sao lại không biết hậu quả của những lời đồn kia lớn như thế nào! Nghìn người đàm tiếu, khác nào chịu chết, huống chi lại là tội danh lớn như vậy. Lão nhân gia người hãy nói xem, một nữ lưu yếu đuối như nàng liệu có thể chịu đựng hay không? Như thế chẳng phải là bức tử nàng hay sao?
Thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn giống như chiếc lá chầm chậm rơi xuống trong gió khẽ run rẩy, vốn là khuôn mặt lạnh lùng nhưng nay lại hiện lên vẻ bất lực. Ngay cả nàng là người kiên cường, ngay cả so với những nữ tử thế tục bình thường nàng có khả năng chịu đựng cao hơn nhiều, nhưng đối mặt với những lời lên án của thiên hạ, thì nàng vẫn như cũ chỉ là một cô gái yếu nhược mà thôi!
- Nàng là nghĩa nữ của ta, cũng lại là cháu dâu của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng! Ta đem Thanh Hàn giấu trong nhà, không cho nàng nghe được một chút lời ra tiếng vào nào! Đợi cho tới lúc nàng có thể lộ diện, thì tất cả chuyện này sớm đã sóng yên gió lặng rồi!
Quân Vô Ý có chút kích động:
- Ta chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết?
- Thực sự là sẽ sóng yên gió lặng sao?
Quân Mạc Tà khẽ "hừ" một tiếng, nói:
- Chưa nói tới những người có tâm cơ, những kẻ nhàm chán trong thiên hạ kia có bao nhiêu người! Một đám sau lưng dơ bẩn, ác độc ngấm ngầm nam châm nữ chọc, lại có vẻ mặt đạo mạo đứng ở trên cao mà chỉ trích phê phán người khác, con còn thấy ít sao? Trường phong ba này, con dám chắc chắn, nếu không có sự tồn tại của con chắc chắn sẽ không bao giờ lắng xuống! Trừ phi, Quản Thanh Hàn tự sát để nhận lỗi! Chuyện này chỉ có máu mới rửa sạch được!
- Nữ nhân của con, sẽ do con tự mình bảo hộ!
Thanh âm của Quân Mạc Tà vang xa, sắc bén, tràn ngập sát khí. Hắn đứng thẳng dậy, ngạo nghễ nhìn bốn người:
- Nếu là trách nhiệm của con, con tuyệt sẽ không trốn tránh! Vĩnh viễn sẽ không trốn tránh!
- Con mặc kệ nàng từ trước có thân phận gì, con chỉ cần biết nàng hiện tại là nữ nhân của con! Hơn nữa còn là vì cứu con nên mới trở thành nữ nhân của con!
Ở ánh mắt của Quân Mạc Tà lấp lánh tia sáng, sát ý lên cao:
- Con cũng không quản phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết cảm tình của con là dạng gì; nhưng giờ phút này con chỉ biết rằng: Quản Thanh Hàn nàng là nữ nhân của Quân Mạc Tà! Bất luận kẻ nào cũng đừng vọng tưởng muốn làm tổn thương nữ nhân của con!
Giọng nói của Quân Mạc Tà âm vang, tràn đầy khí phách:
- Nếu bảo con, một đại nam nhân lại trốn đi giống như con rùa rụt cổ, để rồi làm cho một nữ nhân phải gánh trên lưng tiếng xấu muôn đời này, thì hãy để con đối mặt với những trách mắng của người đời…
Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng, nói:
- Con nếu thực sự bỏ đi, trốn tránh trách nhiệm của mình, vậy thì con có còn được tính là một nam nhân không? Còn là con người sao? Đừng quên chúng là người của Quân gia, dưới háng có chim, tất chỉ nam nhân, đỉnh thiên lập địa, đi xxx con mẹ nó!
- Ngay cả thiên hạ đều chửi mắng, đều chỉ trích thì đã sao?
Quân Mạc Tà kiêu ngạo cười:
- Nữ nhân của con một mảnh thiên địa, một mình con cũng có thể chống đỡ cho nàng! Ngay cả có phải giết hết người trong thiên hạ, con cũng muốn khư khư cố chấp! Muôn lần chết không lùi!
Quản Thanh Hàn đột nhiên khóc nức nở! Rồi bỗng nhiên như vỡ òa ra!
Từ đêm qua tới nay, nàng luôn luôn lo lắng kỳ thật chính là chuyện này! Quản Thanh Hàn thật sự không biết, nếu thật sự Quân Mạc Tà bỏ đi. Chính mình cũng không biết đối mặt với chuyện này như thế nào, có lẽ cũng chỉ có cái chết mới kết thúc được vấn đề.
Nhưng hiện tại, Quân Mạc Tà mỗi một câu đều như đinh đóng cột, đều quyết đoán như vậy!
Người nam nhân này không có lời ngon tiếng ngọt, càng không có sơn minh hải thệ, nhưng mọi thứ đều được hắn chuẩn bị hết rồi. Vì mình, cùng thương sinh đối lập! Cùng với đạo đức của thế tục đối lập!
Vì mình, cuồng chiến thiên hạ!
Từ xưa đến nay, cho đến tận bây giờ, có thể làm nữ nhân của mình làm được chuyện như thế này, ngước mắt trong thiên hạ có được mấy người như vậy?
Đột nhiên, toàn bộ đau khổ, thất vọng, băn khoăn, đều ở một thời khắc này tan thành mây khói!
Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn thấy bộ dáng thẳng thắn của Quân Mạc Tà. Nói ra những lời tuyên chiến mà giống như đang nói chuyện bình thường, trong mắt đã ngập tràn hâm mộ, nếu là có một ngày như vậy, hắn có thể hay không cũng vì ta mà làm như thế?
- Ha ha ha, hảo!
Đột nhiên, thanh âm nghiêm khắc của Quân Vô Ý đột nhiên chuyển biến, thần tình hết sức tán thưởng, vỗ tay nói:
- Không sai! Quả nhiên không hổ là cháu của Quân Vô Ý ta! Này đỉnh thiên lập địa, nam nhi ôm ấp tình cảm, đáng để tán thưởng! Đây mới thực là nam nhân!
Ánh mắt của ba huynh đệ Đông Phương nhìn Quân Mạc Tà đến giờ phút này cũng tràn ngập vui mừng. Đông Khí Vấn Đao cười ha hả nói:
- Hảo khí phách! Không hổ là nhi tử của Bạch y tướng quân Quân Vô Hối! Chỉ riêng sự quyết đoán này, thế gian cũng ít có người bằng! Không hổ là cháu của ta, quả nhiên là hào khí ngút trời! Yên tâm, chuyện này cho dù là cả thiên hạ có đối lập với con thì ta cũng sẽ vẫn ở bên cạnh con!
Quân Mạc Tà giật mình. Ha ha cười:
- Hóa ra mọi người đều là thử con.
- Thật ra cũng không phải chỉ là thử.
Quân Vô Ý thỏa mãn nhìn điệt nhi của mình nói:
- Trong lúc này thật sự có rất nhiều điều bất đắc dĩ, nếu con một lời đáp ứng trốn đi, như vậy cũng không sao, dù gì hiện nay cấm kị lễ giáo cũng là một rào cản rất lớn, ai cũng không dám xem nhẹ! Trốn đi nơi khác cũng không có gì đáng trách. Bất quá có thiếu đi vài phần khí phách nam nhi. Nhất là nam nhân của Quân gia! Ha ha, bất quá, trong bối cảnh bây giờ, nói là một chuyện nhưng dám chịu trách nhiệm trước việc mình làm thì trên đời này thật cũng không có được mấy người! Mạc Tà, thúc thúc thật cao hứng. Điệt nhi của ta đã không làm cho ta thất vọng, quả nhiên là một nam nhi đỉnh thiên lập địa!
- Yên tâm! Thúc thúc sẽ đem hết toàn lực giúp con. Chắc chắn sẽ có kết quả.
- Bất quá, gia gia của con chắc chắn sẽ để con ăn không ít đau khổ đâu, điều này thì ta không thể giúp con rồi.
Quân Vô Ý mỉm cười nói.
Quân Mạc Tà gật gật đầu, cắn răng nói:
- Tam thúc yên tâm, con còn chịu được! Nếu con đã lựa chọn con đường này, thì Quân Mạc Tà con sẽ chấp nhận mọi chuyện không oán không hối hận mà đi đến cuối cùng!
- Hảo! Hảo khí phách!
Quân Vô Ý cùng Đông Phương Tam Kiếm đồng thời lên tiếng.
Quản Thanh Hàn nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Quân Mạc Tà. Đột nhiên trong lòng nhu tình trỗi dậy, một cỗ cảm giác an toàn đã tràn ngập trong lòng, yên lặng cúi đầu. Trên mặt hiện lên hai quầng đỏ ửng.
Độc Cô Tiểu Nghệ ở một bên bĩu môi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Quân Vô Ý vẻ mặt phấn chấn, dựa vào bàn viết nhanh, sau hồi lâu, quăng cây bút trong tay đi, quát to:
- Người đâu!
Một tên thị vệ vội vàng đi tới.
- Mau mau đem phong thư này đưa tới kinh thành, giao cho lão gia tử! Đặc biệt cơ mật, vô cùng khẩn cấp!
Quân Vô Ý lạnh lùng hạ lệnh.
- Truyền quân lệnh của ta! Phàm là tướng sĩ trong quân ta, đều tuân lệnh như nhau! Chuyện ở Thiên Nam, vộ luận là chuyện gì, nếu có người dám can đảm tiết lộ ra ngoài, xử theo quân pháp! Trảm cả nhà, chu di cửu tộc!
Quân Vô Ý thanh âm vang vọng, sát khí dạt dào!
Vì hạnh phúc cả đời của điệt nhi, vì tương lai của Quân gia, vị Huyết Y đại tướng quân này lần đầu tiên truyền đạt mệnh lệnh ngoài tác chiến! Hơn nữa lại sát khí ngút trời, có thể nghe thấy được từ trong thanh âm của hắn, nếu quả thật có người dám can đảm trái lời, Quân Vô Ý tuyệt không để ý giết người đến xác chất cao như núi, máu chảy thành sông!
- Tuân mệnh!
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đi, nhất thời hơn hai vạn tướng sĩ bỗng trở nên hết sức khẩn trương! Nhất là lều trại của hai đội nhân mã ở bên cạnh lều của Quân Mạc Tà.
Ngay tại hôm nay bọn họ còn say sưa nói chuyện, mặc dù không có truyền đi ra, nhưng tất cả mọi người đều biết, hôm nay mệnh lệnh này hạ xuống, hai vạn tướng sĩ đều hiểu được dụng ý bên trong của đạo quân lệnh này, mỗi người đều đều cảm thấy đã đi một vòng quanh quỉ môn quan rồi.
Nhất thời, hai cái tiểu đội này trở thành hai cái đội ngũ tuyệt đối tuân thủ kỉ luật.
Ngay lúc Quân Mạc Tà nói chuyện này, xa xa trên cây có hai thanh âm cúi đầu nói chuyện với nhau. Hơn nữa lại có chút không thống nhất.
- Đại tỷ, quả thật có chút ngoài ý muốn a; Quân Mạc Tà kia như thế nào lại trọng tình nghĩa như thế, làm sao đại tỷ lại nghe theo lời của kẻ vô sỉ như vậy chứ? Đại tỷ có phải hay không đã có hiểu lầm gì đó?
- Ta như thế nào lại hiểu lầm? Tiểu tử này âm hiểm ác độc, làm việc đê tiện, hạ lưu, thật sự là khó mà miêu tả rõ! Hắn nhất định là đang giả vờ!
- Thật sự như vậy sao? Thật không thể xác định được sự hoài nghi này.
- Đương nhên, không chắc là hắn đã phát hiện ra chúng ta từ xa, nên đã diễn trò cho chúng ta xem.
- Cái này, sao có thể!
- Dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải là người tốt, ta khẳng định không phải là người tốt.
- Nhưng muội vẫn còn có chút không tin tưởng lắm. Một hảo nam nhi như vậy, sao có thể làm ra điều bại hoại?
- Ngưng!
Phía dưới, Quân Vô Ý ra lệnh một tiếng, đại quân nhổ trại! Tinh kỳ phấp phới, chiến thắng trở về!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
- Mạc Tà, con đừng kích động, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng nói là sẽ không cho các conở cùng một chỗ, ta chỉ nói việc này hãy tạm hoãn một thời gian! Đúng vậy! Thanh Hàn bây giờ đã là vợ chồng với con, điều này không cần conphải nhắc! Chúng ta ở đây ai cũng muốn thúc đẩy chuyện tốt đẹp này, không ai muốn chia rẽ các con, điểm này con phải hiểu được!
Quân Vô Ý vỗ bàn:
- Nhưng chuyện này dù sao vẫn cần phải có thời gian, concần phải bình tĩnh, hãy chờ đợi đi! Đợi cho thân phận của Thanh Hàn được làm sáng tỏ, thông cáo khắp thiên hạ, ta lập tức sẽ tổ chức hôn lễ cho các con, để nàng quang minh chính đại, đường đường chính chính làm thê tử của con! Con chẳng lẽ cả một chút thời gian này cũng không đợi được hay sao? Không nên để nghìn người đàm tiếu, muôn người thóa mạ. Gia phong bị chà đạp, khiến cho người trong thiên hạ nhạo báng thì con mới vừa lòng sao?
- Thì đã sao?
Quân Mạc Tà không chút yếu thế, cũng trừng mắt:
- Tam thúc, người có biết hay không? Nếu như con lại giống như con rùa đen rụt đầu trốn đi, như vậy, tất cả sai lầm này, toàn bộ áp lực này sẽ do ai gánh chịu? Ai sẽ thừa nhận?
Quân Mạc Tà đột nhiên xoay người, từ đầu ngón tay một đạo tia chớp màu lam đột nhiên xẹt qua, cửa màn vải xoát một tiếng, giống như bị một lưỡi dao sắc bén qua, nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt đẫm lệ của Quản Thanh Hàn, cùng với vẻ mặt kinh hoàng của Độc Cô Tiểu Nghệ.
Trong lều vải nhất thời yên lặng, tất cả mọi người không nói câu nào.
Ai phải chống đỡ đây? Điều này lại còn phải nói sao?
- Con bỏ đi, con thoải mái, con còn tránh được toàn bộ sự trừng phạt, sau đó toàn bộ tiếng xấu con đều không phải nhận! Nhưng cái này không có nghĩa là kết thúc! Chuyện này vẫn cần phải có một người phải gánh chịu, chính là nàng! Quản Thanh Hàn!
Quân Mạc Tà đi nhanh tới, nắm chặt hai cánh tay của Quản Thanh Hàn, kéo nàng tiến vào.
- Con nếu trốn tránh, sẽ khiến cho nữ tử yếu đuối này phải thay con gánh chịu tiếng xấu! Hết thảy mọi chuyện đều do Quân gia làm nhưng cuối cùng lại do một nữ tử gánh chịu hậu quả!
Sắc mặt Quân Mạc Tà đỏ lên, hắn muốn kiềm chế cơn tức giận, nhưng không ngăn được:
- Là nữ nhân của con thay con gánh chịu tất cả chuyện này.
Quân Mạc Tà trừng mắt nhìn Quân Vô Ý, trong mắt như có tia sáng:
- Tam thúc, người nói đi, người sao lại không biết hậu quả của những lời đồn kia lớn như thế nào! Nghìn người đàm tiếu, khác nào chịu chết, huống chi lại là tội danh lớn như vậy. Lão nhân gia người hãy nói xem, một nữ lưu yếu đuối như nàng liệu có thể chịu đựng hay không? Như thế chẳng phải là bức tử nàng hay sao?
Thân thể mềm mại của Quản Thanh Hàn giống như chiếc lá chầm chậm rơi xuống trong gió khẽ run rẩy, vốn là khuôn mặt lạnh lùng nhưng nay lại hiện lên vẻ bất lực. Ngay cả nàng là người kiên cường, ngay cả so với những nữ tử thế tục bình thường nàng có khả năng chịu đựng cao hơn nhiều, nhưng đối mặt với những lời lên án của thiên hạ, thì nàng vẫn như cũ chỉ là một cô gái yếu nhược mà thôi!
- Nàng là nghĩa nữ của ta, cũng lại là cháu dâu của ta, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt cho nàng! Ta đem Thanh Hàn giấu trong nhà, không cho nàng nghe được một chút lời ra tiếng vào nào! Đợi cho tới lúc nàng có thể lộ diện, thì tất cả chuyện này sớm đã sóng yên gió lặng rồi!
Quân Vô Ý có chút kích động:
- Ta chẳng lẽ ngay cả chuyện này cũng không biết?
- Thực sự là sẽ sóng yên gió lặng sao?
Quân Mạc Tà khẽ "hừ" một tiếng, nói:
- Chưa nói tới những người có tâm cơ, những kẻ nhàm chán trong thiên hạ kia có bao nhiêu người! Một đám sau lưng dơ bẩn, ác độc ngấm ngầm nam châm nữ chọc, lại có vẻ mặt đạo mạo đứng ở trên cao mà chỉ trích phê phán người khác, con còn thấy ít sao? Trường phong ba này, con dám chắc chắn, nếu không có sự tồn tại của con chắc chắn sẽ không bao giờ lắng xuống! Trừ phi, Quản Thanh Hàn tự sát để nhận lỗi! Chuyện này chỉ có máu mới rửa sạch được!
- Nữ nhân của con, sẽ do con tự mình bảo hộ!
Thanh âm của Quân Mạc Tà vang xa, sắc bén, tràn ngập sát khí. Hắn đứng thẳng dậy, ngạo nghễ nhìn bốn người:
- Nếu là trách nhiệm của con, con tuyệt sẽ không trốn tránh! Vĩnh viễn sẽ không trốn tránh!
- Con mặc kệ nàng từ trước có thân phận gì, con chỉ cần biết nàng hiện tại là nữ nhân của con! Hơn nữa còn là vì cứu con nên mới trở thành nữ nhân của con!
Ở ánh mắt của Quân Mạc Tà lấp lánh tia sáng, sát ý lên cao:
- Con cũng không quản phía trước sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không biết cảm tình của con là dạng gì; nhưng giờ phút này con chỉ biết rằng: Quản Thanh Hàn nàng là nữ nhân của Quân Mạc Tà! Bất luận kẻ nào cũng đừng vọng tưởng muốn làm tổn thương nữ nhân của con!
Giọng nói của Quân Mạc Tà âm vang, tràn đầy khí phách:
- Nếu bảo con, một đại nam nhân lại trốn đi giống như con rùa rụt cổ, để rồi làm cho một nữ nhân phải gánh trên lưng tiếng xấu muôn đời này, thì hãy để con đối mặt với những trách mắng của người đời…
Quân Mạc Tà cười lạnh một tiếng, nói:
- Con nếu thực sự bỏ đi, trốn tránh trách nhiệm của mình, vậy thì con có còn được tính là một nam nhân không? Còn là con người sao? Đừng quên chúng là người của Quân gia, dưới háng có chim, tất chỉ nam nhân, đỉnh thiên lập địa, đi xxx con mẹ nó!
- Ngay cả thiên hạ đều chửi mắng, đều chỉ trích thì đã sao?
Quân Mạc Tà kiêu ngạo cười:
- Nữ nhân của con một mảnh thiên địa, một mình con cũng có thể chống đỡ cho nàng! Ngay cả có phải giết hết người trong thiên hạ, con cũng muốn khư khư cố chấp! Muôn lần chết không lùi!
Quản Thanh Hàn đột nhiên khóc nức nở! Rồi bỗng nhiên như vỡ òa ra!
Từ đêm qua tới nay, nàng luôn luôn lo lắng kỳ thật chính là chuyện này! Quản Thanh Hàn thật sự không biết, nếu thật sự Quân Mạc Tà bỏ đi. Chính mình cũng không biết đối mặt với chuyện này như thế nào, có lẽ cũng chỉ có cái chết mới kết thúc được vấn đề.
Nhưng hiện tại, Quân Mạc Tà mỗi một câu đều như đinh đóng cột, đều quyết đoán như vậy!
Người nam nhân này không có lời ngon tiếng ngọt, càng không có sơn minh hải thệ, nhưng mọi thứ đều được hắn chuẩn bị hết rồi. Vì mình, cùng thương sinh đối lập! Cùng với đạo đức của thế tục đối lập!
Vì mình, cuồng chiến thiên hạ!
Từ xưa đến nay, cho đến tận bây giờ, có thể làm nữ nhân của mình làm được chuyện như thế này, ngước mắt trong thiên hạ có được mấy người như vậy?
Đột nhiên, toàn bộ đau khổ, thất vọng, băn khoăn, đều ở một thời khắc này tan thành mây khói!
Độc Cô Tiểu Nghệ nhìn thấy bộ dáng thẳng thắn của Quân Mạc Tà. Nói ra những lời tuyên chiến mà giống như đang nói chuyện bình thường, trong mắt đã ngập tràn hâm mộ, nếu là có một ngày như vậy, hắn có thể hay không cũng vì ta mà làm như thế?
- Ha ha ha, hảo!
Đột nhiên, thanh âm nghiêm khắc của Quân Vô Ý đột nhiên chuyển biến, thần tình hết sức tán thưởng, vỗ tay nói:
- Không sai! Quả nhiên không hổ là cháu của Quân Vô Ý ta! Này đỉnh thiên lập địa, nam nhi ôm ấp tình cảm, đáng để tán thưởng! Đây mới thực là nam nhân!
Ánh mắt của ba huynh đệ Đông Phương nhìn Quân Mạc Tà đến giờ phút này cũng tràn ngập vui mừng. Đông Khí Vấn Đao cười ha hả nói:
- Hảo khí phách! Không hổ là nhi tử của Bạch y tướng quân Quân Vô Hối! Chỉ riêng sự quyết đoán này, thế gian cũng ít có người bằng! Không hổ là cháu của ta, quả nhiên là hào khí ngút trời! Yên tâm, chuyện này cho dù là cả thiên hạ có đối lập với con thì ta cũng sẽ vẫn ở bên cạnh con!
Quân Mạc Tà giật mình. Ha ha cười:
- Hóa ra mọi người đều là thử con.
- Thật ra cũng không phải chỉ là thử.
Quân Vô Ý thỏa mãn nhìn điệt nhi của mình nói:
- Trong lúc này thật sự có rất nhiều điều bất đắc dĩ, nếu con một lời đáp ứng trốn đi, như vậy cũng không sao, dù gì hiện nay cấm kị lễ giáo cũng là một rào cản rất lớn, ai cũng không dám xem nhẹ! Trốn đi nơi khác cũng không có gì đáng trách. Bất quá có thiếu đi vài phần khí phách nam nhi. Nhất là nam nhân của Quân gia! Ha ha, bất quá, trong bối cảnh bây giờ, nói là một chuyện nhưng dám chịu trách nhiệm trước việc mình làm thì trên đời này thật cũng không có được mấy người! Mạc Tà, thúc thúc thật cao hứng. Điệt nhi của ta đã không làm cho ta thất vọng, quả nhiên là một nam nhi đỉnh thiên lập địa!
- Yên tâm! Thúc thúc sẽ đem hết toàn lực giúp con. Chắc chắn sẽ có kết quả.
- Bất quá, gia gia của con chắc chắn sẽ để con ăn không ít đau khổ đâu, điều này thì ta không thể giúp con rồi.
Quân Vô Ý mỉm cười nói.
Quân Mạc Tà gật gật đầu, cắn răng nói:
- Tam thúc yên tâm, con còn chịu được! Nếu con đã lựa chọn con đường này, thì Quân Mạc Tà con sẽ chấp nhận mọi chuyện không oán không hối hận mà đi đến cuối cùng!
- Hảo! Hảo khí phách!
Quân Vô Ý cùng Đông Phương Tam Kiếm đồng thời lên tiếng.
Quản Thanh Hàn nhìn thấy vẻ mặt kiên nghị của Quân Mạc Tà. Đột nhiên trong lòng nhu tình trỗi dậy, một cỗ cảm giác an toàn đã tràn ngập trong lòng, yên lặng cúi đầu. Trên mặt hiện lên hai quầng đỏ ửng.
Độc Cô Tiểu Nghệ ở một bên bĩu môi, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Quân Vô Ý vẻ mặt phấn chấn, dựa vào bàn viết nhanh, sau hồi lâu, quăng cây bút trong tay đi, quát to:
- Người đâu!
Một tên thị vệ vội vàng đi tới.
- Mau mau đem phong thư này đưa tới kinh thành, giao cho lão gia tử! Đặc biệt cơ mật, vô cùng khẩn cấp!
Quân Vô Ý lạnh lùng hạ lệnh.
- Truyền quân lệnh của ta! Phàm là tướng sĩ trong quân ta, đều tuân lệnh như nhau! Chuyện ở Thiên Nam, vộ luận là chuyện gì, nếu có người dám can đảm tiết lộ ra ngoài, xử theo quân pháp! Trảm cả nhà, chu di cửu tộc!
Quân Vô Ý thanh âm vang vọng, sát khí dạt dào!
Vì hạnh phúc cả đời của điệt nhi, vì tương lai của Quân gia, vị Huyết Y đại tướng quân này lần đầu tiên truyền đạt mệnh lệnh ngoài tác chiến! Hơn nữa lại sát khí ngút trời, có thể nghe thấy được từ trong thanh âm của hắn, nếu quả thật có người dám can đảm trái lời, Quân Vô Ý tuyệt không để ý giết người đến xác chất cao như núi, máu chảy thành sông!
- Tuân mệnh!
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền đi, nhất thời hơn hai vạn tướng sĩ bỗng trở nên hết sức khẩn trương! Nhất là lều trại của hai đội nhân mã ở bên cạnh lều của Quân Mạc Tà.
Ngay tại hôm nay bọn họ còn say sưa nói chuyện, mặc dù không có truyền đi ra, nhưng tất cả mọi người đều biết, hôm nay mệnh lệnh này hạ xuống, hai vạn tướng sĩ đều hiểu được dụng ý bên trong của đạo quân lệnh này, mỗi người đều đều cảm thấy đã đi một vòng quanh quỉ môn quan rồi.
Nhất thời, hai cái tiểu đội này trở thành hai cái đội ngũ tuyệt đối tuân thủ kỉ luật.
Ngay lúc Quân Mạc Tà nói chuyện này, xa xa trên cây có hai thanh âm cúi đầu nói chuyện với nhau. Hơn nữa lại có chút không thống nhất.
- Đại tỷ, quả thật có chút ngoài ý muốn a; Quân Mạc Tà kia như thế nào lại trọng tình nghĩa như thế, làm sao đại tỷ lại nghe theo lời của kẻ vô sỉ như vậy chứ? Đại tỷ có phải hay không đã có hiểu lầm gì đó?
- Ta như thế nào lại hiểu lầm? Tiểu tử này âm hiểm ác độc, làm việc đê tiện, hạ lưu, thật sự là khó mà miêu tả rõ! Hắn nhất định là đang giả vờ!
- Thật sự như vậy sao? Thật không thể xác định được sự hoài nghi này.
- Đương nhên, không chắc là hắn đã phát hiện ra chúng ta từ xa, nên đã diễn trò cho chúng ta xem.
- Cái này, sao có thể!
- Dù thế nào đi nữa hắn cũng không phải là người tốt, ta khẳng định không phải là người tốt.
- Nhưng muội vẫn còn có chút không tin tưởng lắm. Một hảo nam nhi như vậy, sao có thể làm ra điều bại hoại?
- Ngưng!
Phía dưới, Quân Vô Ý ra lệnh một tiếng, đại quân nhổ trại! Tinh kỳ phấp phới, chiến thắng trở về!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành