Tiêu Bố Vũ lắc mình đứng ra đối diện với cô gái áo xanh, khuôn mặt ờ hững khi nãy giờ đã chuỷên thành nghiêm túc kèm theo vẻ kinh nghi bất định:
- Cô nương khoan hãy nổi trận lội đình, chuyện này nói chung chỉ là trùng hợp, xin để lão già này giải thích một chút.
- Hiểu lầm, chuyện cười này không đáng cười chút nào. Nếu quả thật hai chị em ta chỉ là người bình thường, cho dù không toi mạng trước cái thứ ngu xuẩn đó, cũng sợ rằng sẽ bị đám các người ép mang đi, rồi chẳng lẽ không bị ngang ngược lăng nhục, tùy ý tàn sát bừa bãi sao? Người Phong Tuyết Ngân Thành đều là cái thứ vậy sao? Giải thích? Nếu không phải gặp chị em chúng ta các ngươi có cần giải thích sao? Có cần giải thích sao?
Ánh mắt của cô gái áo xanh lạnh lùng nhìn Tiêu Bố Vũ, sát khí lạnh lùng trong đó không giảm mà còn tăng lên.
Tiêu Bố Vũ tất nhiên không vô dụng như thằng khùng Tiêu Hàn, tuy rằng khí thế của cô gái áo xanh tiếp tục tăng lên, nhưng sát ý trước mắt cũng không khiến hắn hoàn toàn không có phản ứng. Chỉ là hắn cảm nhận áp lực càng lúc càng lớn gần như quá sức chịu đựng mà thôi.
Quả là nghé con không sợ cọp, cho tới giờ phút này Tiêu Hàn tuy rằng cảm nhận được khí thế khủng bố của cô gái áo xanh, nhưng hắn vẫn tự tin vào chỗ dựa sau lưng là Tiêu Bố Vũ nên không chút ý thức nào về sự nguy hiểm trước mặt. Hắn làm sao biết được rằng, cái chỗ dựa Tiêu Bố Vũ của hắn chưa chắc đã tự lo xong thân mình huống gì là lo cho hắn.
Đối mặt với sát khí mênh mông kinh người như vậy, Tiêu Bố Vũ kiệt lực chống lại một hồi đã cảm thấy sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Cái loại cảm giác này quả thật y như bị một con rắn cực độc nhìn chằm chằm, hơn nữa con rắn độc này so về lực lượng, tốc độ hoặc linh hoạt đều vượt xa hắn!
Giờ phút này, Tiêu Bố Vũ bỗng cảm thấy một đạo khí lạnh chạy từ đỉnh đầu tới tận cái lỗ ở dưới.
Bởi vì hắn rốt cục nghĩ ra cô gái áo xanh này là ai rồi!
Nếu còn đoán không ra, hắn cũng không phải là kẻ sắp tiếp cận đến cảnh giới Chí Tôn rồi!
- Xin tôn giá ngàn vạn lần bớt giận, Phượng Ngô cùng Hàn nhi đều trẻ người non dạ, vừa rồi chỉ là thuận miệng nói chơi chứ không có ác ý gì. Xin tôn giá ngàn lần vạn lần bỏ qua giùm, ta sẽ lập tức kêu bọn chúng tới xin chịu lỗi trước mặt tôn giá!
Giờ phút này Tiêu Bố Vũ đang muốn tự vả miệng mình một hồi, mặt mũi hắn xanh mét vì hối hận.
Mình thật là già mà ngu! Khí thế quen thuộc này, quần áo cũng quen, ánh mắt vừa lạnh thấu xương vừa tà độc này, thế gian này trừ Thiên phạt sâm lâm Xà Vương thì có ai khác nữa?
Chỉ có điều người ta đã không muốn lộ mặt thật thì cũng có lý do của họ, nếu mình tùy tiện nói ra mới thật sự là làm người ta mất mặt, lúc đó mợi chính thức là đặc tội với người.
Về phần cô gái áo trắng kia, đại tỷ của Xà Vương, một cô nương họ Mai….
Trời ạ!
Muốn ép ta chết sao!
Vừa rồi là thằng cháu mình đứng ra giúp thằng chắt mình ép lấy đại tỷ của Xà vương về làm vợ, mà còn làm tiểu thiếp. Mẹ nó, quả thật là đầu to óc như trái nho, đầu nó thiếu não cũng không cần thiếu đến mức này chứ.
Chuyện này nếu mà truyền ra ngoài, thì không phải là một trò cười lớn nhất thiên hạ sao?
Từ sự tôn kính của Xà Vương mà coi, vị đại tỷ của Xà Vương này nếu có yếu hơn so với Mai Tôn Giả một chút nhưng chắc cũng không quá yếu. Huyền thú đều lấy luật rừng kẻ mạnh làm vua, nếu không có thực lực chẳng ai thèm tôn trọng nó! Huống chi cô ta còn có họ Mai! Không lẽ là em gái của Mai Tôn Giả sao?
Thật ra cũng khó trách lối suy nghị này của hắn, bởi vì Mai Tôn Giả trong mắt ngưòi đời, từ xưa đến nay đều là đàn ông! Hơn nữa còn là một lão già sắp xuống lỗ. Còn trước mặt mọi người lại là một cô gái áo trắng chẳng những thuộc loại tuyệt sắc giai nhân phong hoa tuyệt đại, hơn nữa còn là một cô gái trẻ tuổi nữa chứ.
Tiêu Bố Vũ đối với việc đại quân của Quân Vô Ý tới chỉ liếc nửa mắt rồi không quan tâm gì đến, thậm chí chuyện gì xảy ra hắn cũng không nghe thấy, y như một kẻ mắt điếc tai ngơ. Hiện giờ hắn đang ngây người ra: Trời ơi, mình làm gì thế này, mình sai thằng cháu ra trêu chọc em gái Mai Tôn giả, không những vậy còn mắng Xà Vương một câu tiện tỳ!
Tiêu Bố Vũ lảo đảo muốn ngã: Con bà nó, không lẽ xui dữ vậy sao? Sao mình lại để mặc thằng khốn nạn Tiêu Hàn kia quậy tưng bừng, chuyện hắn gây ra lần này có khác gì chuyện đem mình vào chỗ chết hả?
Vừa nghĩ đến đây, Tiêu Bố Vũ liền quay sang hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Hàn: "Con bà ngươi, nếu thằng khốn nạn ngươi không nổi điên thì tại sao chúng ta phải dừng lại? Nếu không dừng lại đây thì làm sao gặp phải hai tên sát tinh này? Nếu không gặp thì làm sao mà có chuyện đi trêu chọc họ, nếu ngươi không mắng một câu tiện tỳ, làm sao Xà Vương có thể giận đến tận trời như vậy?"
Hiện tại Tiêu gia ta coi như đã xác định là đối địch với vị thần bí cao nhân kia, mà đó đã là đối thủ không cùng đẳng cấp rồi. Giờ thêm việc chống lại Thiên phạt thú vương, cũng không cần Mai Tôn Giả tự thân ra tay, chỉ cần huyền thú trong Thiên Phạt này thì Phong Tuyết Ngân Thành chắc chắn sẽ trở thành Huyết Hồn sơn trang thứ hai, bị giết sạch không còn một mống!
"Ngươi, ngươi … thật là cái thứ tang môn tinh, là yêu tinh gây họa mà. Vì thằng khốn nạn ngươi đối đầu với Quân gia nên trêu chọc một vị siêu cấp cường giả. Hiện giờ cũng vì ngươi mà trêu chọc đến Thiên phạt Thú vương?"
- Phong Tuyết Ngân Thành! Thật sự là đứng đầu thiên hạ mà. Có can đảm trêu chọc đại tỷ của ta, còn dám chửi ta. Ha ha, quả nhiên là có khí phách! Không hổ là con cháu danh gia!
Ánh mắt như điện của Xà Vương Thiên Tầm đão qua mười bảy người trước mặt, lạnh lùng nói:
- Chuyện này chưa xong đâu, sau này ta nhất định lên tới Ngân thành tìm lão hỗn đản Hàn Phong Tuyết kia hỏi cho rõ, đòi một câu công bằng. Hắn dạy dỗ đày tớ như vậy sao? Còn có vương pháp không?
Thanh âm của Xà Vương ở ngay giữa tiếng bước chân ầm ầm như sấm rền của đại quân kia vẫn khiến ngươi ta nghe rõ ràng. Nhưng cũng chỉ có một mình Tiêu Bố Vũ là nghe ra, mấy đứa còn lại còn không biết bọn chúng hôm nay đã gặp phải phiền phức lớn cỡ nào.
Có điều bọn chúng thấy Tiêu Bố Vũ ăn nói khép nép, thậm chí còn cẩn thận từng li từng tý như vậy, hẳn là hai cô gái kia chắc chắn là kẻ có lai lịch lớn chứ không phải phường đầu đường xó chợ gì.
Ánh mắt Tiêu Phượng Ngô lại sáng rực: Nếu cô gái áo trắng này là người của một thế gia lánh đời nào đó, vậy một khi mình kết làm vợ chồng với nàng chẳng phải sẽ làm cho địa vị của mình tại Phong Tuyết Ngân Thành nhảy vọt lên sao?
Ừm, nếu quả thật là con cháu thế gia lánh đời nào đó, chắc cái kế hoạch trái ôm phải ấp của mình đi toi. Có điều suy đi tính lại mà bỏ Hàn Tiểu công chúa cũng không thiệt thòi gì. Thậm chí nếu muốn mình ở rể cũng không phải lo lắng, có thể làm bạn với giai nhân kia còn tốt hơn Tiểu công chúa điêu ngoa kia nhiều!
Không thể không nói trí tưởng tượng của con người luôn bay cao bay xa. Đến giờ phút này thằng ngu Tiêu Phượng Ngô kia còn vẫn lo lắng ba cái chuyện mơ mộng trái ôm phải ấp của hắn. Ngay cả chuyện ở rể hay không nó cũng nghĩ đến, quả là khiến người ta cực kỳ bội phục.
Tiêu Hàn tuy rằng cũng có tu vi tới cấp Thiên Huyền, nhưng tu vi của hắn đa số là do mấy người lớn trong nhà giúp đả thông kinh mạch, rồi cắn thuốc số lượng lớn nên tích lũy ra thì thành tựu của hắn sao bằng những người khổ tu được. Cho nên tuy rằng coi hắn đạt tới thực lực Thiên Huyền nhưng cũng so không nổi với những cường giả Thiên Huyền tự thân đột phá khác.
Bởi vậy cho khi Mộ Tuyết Đồng mơ hồ phát hiện ra chút manh mối thì hắn vẫn trơ mắt ếch ra, còn cho rằng ông nội Tiêu Bố Vũ của mình chính là chỗ dựa vững chắc không thể phá hủy!
Cho nên ánh mắt của Tiêu Hàn cũng không nhìn về phía cô gái áo xanh, hắn hoàn toàn không biết chính hắn đã rước lấy phiền phức lớn cỡ nào; ánh mắt hắn hiện giờ chỉ nhìn chằm chằm về phía đám bụi mù từ phía Nam bốc lên kia, trong mắt hắn hiện giờ đã tràn ngập sát ý lẫn điên cuồng!
Quân Vô Ý, ngươi rốt cuộc đã tới! Ta chờ ngươi, thật quá lâu! Hôm nay sẽ là hạn chết ngươi!
Mà người duy nhất hiểu rõ thế cuộc là Tiêu Bố Vũ đã hoàn toàn đớ người ra, trong lòng như có lửa đốt! Nhưng từ đầu tới cuối hắn cũng không thể lên tiếng nhắc nhở. Thế cuộc bây giờ vẫn còn đường thương lượng, nhưng nếu mình thực sự công bố thân phận của mấy người này ra, vậy thì ngoài chuyện đánh một trận ra thì cũng chẳng còn con đường nào khác?
Đánh? Còn có thể đánh nổi sao? Cho dù một thân thực lực của mình đủ để ngạo thị thiên hạ, cũng phải coi là so với ai chứ. Một Xà Vương ít nhất cũng có thực lực tương đương với Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi mà mình còn không bằng. Mà còn vị cô nương họ Mai thần bí khó lường kia hình như thực lực còn hơn xa Xà Vương!
Lùi một vạn bước mà nói, đừng nói là đánh không lại, mà coi như có thể đánh thắng thì mình có dám đánh sao? Hai bên một khi chính thức giao đấu bên thua tất nhiên phải là phe mình, chứ nếu phe kia có gì tổn hại tất sẽ rước lấy sự trả thù của Thiên phạt sâm lâm. Mà thực lực của Phong Tuyết Ngân Thành có mạnh mẽ hơn đi nữa, cũng cơ cản là không đủ nhét kẽ răng cho họ!
Phong Tuyết Ngân Thành có thể là thế lực đứng đầu thế gian, nhưng Thiên Phạt Sâm Lâm lại lại là nơi hung hiểm duy nhất, nổi tiếng trong Tam Thánh Nhất Hung!
Làm sao mà so đây?
Trong lúc nhất thời vị Tiêu Bố Vũ nổi danh trong hàng ngũ cao thủ đứng đầu Phong Tuyết Ngân Thành, một trong Hành Vân Bố Vũ, một Tiêu Nhị gia gần như đạt tới mức Chí Tôn kia giờ đang lo sợ không yên.
- Mấy tên này cũng đáng để muội động thủ sao, không sợ dơ tay à? Trực tiếp tìm tên Hàn Phong Tuyết rồi trị hắn một trận cái tội không biết dạy dỗ đày tớ đi!
Lúc này, cô gái áo trắng vốn không nói gì nãy giờ, giờ với một câu thanh thanh đạm đạm đã trực tiếp coi một đám người mười bảy tên của Tiêu Bố Vũ kia như kẻ chết rồi không cần quan tâm nữa.
- Dạ, tỷ nói rất đúng, em xin nghe theo lời chị
Xà Vương Thiên Tầm cung kính cúi đầu, tiếp theo lạnh lùng quay sang Tiêu Bố Vũ:
- Nói cho ta biết, các ngươi vì sao lại ở đây?
- Ha Ha ha, không dám giấu cô nương, chính là vì ân oán cá nhân củ Tiêu gia và Quân gia, Hàn nhi quyết chí chờ ở đây để lấy danh nghĩa đàn ông mà quyết chiến với Quân Vô ý!
Tiêu Bố Vũ vốn định mở miệng "Không dám giấu Xà Vương" nhưng lập tức nhớ đến việc người ta dịch dung, quá nửa là không muốn để lộ thân phận nên vội vàng sửa miệng.
Mà chuyện hắn giải thích cũng không tính là tỉ mỉ, chỉ đơn giản nói sơ qua. Mắt hắn nhìn chăm chăm về phía đại quân, giọng nói lại có phần ỉu xìu.
Hiện giờ hắn có thể hứng chí với việc Tiêu Hàn khiêu chiến Quân Vô Ý sao?
Tuy rằng nhờ một câu nói của cô gái áo trắng nên tình thế không con nguy hiểm. Nhưng về lâu dài thì việc này vẫn chưa xong. Cái câu "Trực tiếp tìm lão nhân Hàn Phong Tuyết rồi trị hắn một trận cái tội không biết dạy dỗ đày tớ đi!" đã có nghĩa là Phong Tuyết Ngân Thành mình đã gây mối thù với một đối thủ không thể trêu vào!
Cái này, quả thật là đánh rắm cũng làm đứt gót chân, uống nước bị mắc nghẹn chết. Một người có thể xui đến mức này thì quả là chuyện lạ trong thhiên hạ mà.
Hắn giờ hận sao mình không mọc ra hai cánh sau lưng để sớm có thể bay về Phong Tuyết Ngân Thành bố trí mọi chuyện. Xà Vương vốn đã là một sát tinh khó chống cự, mà nghe giọng nói của cô ta này thì Mai cô nương kia còn đáng sợ hơn nhiều!
Mọi chuyện giờ thực sự đã hỏng bét rồi!
Trước giờ có khi nào mình phải ăn nói khép nép như bây giờ? Giờ lại gặp một kẻ thù dai còn hơn mình! Móa nó, giờ mà lão thành chủ Hàn Phong Tuyết có đứng đây chắc còn phải khách khách khí khí chứ huống gì là mình?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành