Giữa đêm khuya yên tĩnh, Độc Cô Tiểu Nghệ kêu to một tiếng làm cho Quân Mạc Tà ở cách đó không xa cũng run người một cái.
Tò mò hắn khoác thêm trường bào lướt đến xem xét, hỏi ra mới biết được. Độc Cô Tiểu Nghệ từ lúc ở Thiên Phạt sâm lâm đã liền bị mất sủng vật Tiểu Bạch, kỳ lạ thay nó lại quay về vào lúc nửa đêm này.
Phải biết rằng tính tới giờ này đã cách khá xa Thiên Phạt sâm lâm, tính ra ước chừng cũng là đã ngoài mười ngày đường rồi…Cái biến cố này tự nhiên làm cho Độc Cô Tiểu Nghệ ngạc nhiên lẫn vui mừng phát điên!
Sau khi huyên thuyên một lúc với nhau, Quản Thanh Hàn và Độc Cô hai nàng mới nhìn kỹ Quân Mạc Tà, nói chung là đang phủ áo bào đứng hóng chuyện.
Nhìn vào Quân đại thiếu thực sự là những gì cần che chắn thì hắn làm không được tốt, chính giữa của hai cái đùi trắng như tuyết là một khối nhô lên (là gì nhỉ--hắc hắc), thực sự là dọa người!
Thực sự là làm cho hai nàng sợ hãi kêu lên nhỏ nhỏ (dạng như ai da, ai ôi nhưng thục nữ k dám kêu to), chuyện này thực sự là có ba phần kinh ngạc (khối u chính giữa), bốn phần đố kỵ (đùi trắng) và ba phần không biết nói như thế nào (cảm xúc bất ngờ pha xấu hổ chăng).
Quân Đại thiếu từ lúc được Hồng quân tháp biến đổi thân thể, đề thăng thực lực thì thân thể có thể nói là hoàn mỹ, vô luận là sự mềm mại của thân thể, những đường nét quyến rũ như đã được tạo hình một cách hoàn mỹ, cứ như được phẫu thuật bởi một nhà tạo hình đại tài. Nếu không tính đến mặt mũi thì thân thể của hắn đã đủ để làm đê mê hàng ngàn hàng vạn nữ tử si mê.
Tuy là hoàn mỹ như vậy nhưng thực ra là còn xa mới làm Quân đại thiếu gia bằng lòng.
Chính là làn da thực sự rất trắng, tuy rằng cũng không phải trắng dã kiểu bệnh hoạn hay trắng tái như kẻ mất hồn.
Là loại màu trắng nõn khỏe mạnh, da thịt nõn nà trong suốt như tuyết (có lẽ là tuyết nhường màu da chăng hô hô).
Chỉ điểm này cũng đủ để khiến Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ hai mỹ nữ có cỡ (nguyên văn: đẹp có số má) cũng phải có chút đố kị.
Một điều khiến nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ đau đầu không dưới mười lần tự hỏi là mấy ngày qua Quân đại thiếu rốt cuộc đã sử dụng cái gì, những dược vật gì thì làn da mới bóng loáng và trắng nõn nà như vậy. Mà chính điều này cũng khiến Quân đại thiếu gia buồn bực, bọn họ ngưỡng mộ, đố kị với làn da đẹp của hắn thì thực sự không biết nên cao hứng hay buồn bực!
Lúc trước nghe một tiếng kinh hô của nha đầu, theo thói quen trước giờ một thương một quân một giáp trong khi ngủ, chỉ khoác thêm áo bào liền vội vàng xông vào, nửa người trên cũng tạm ổn, phía dưới chính là tiểu thương hùng dũng nhô cao trong tình trạng bị vây khốn. Nhị nữ lúc nãy lo trả lời câu hỏi của Quân Mạc Tà không để ý, đến lúc bình tĩnh lại không thấy mới là chuyện lạ!
Gian phong kia là của bốn nữ nhân, nhưng vì sao chỉ có hai tiếng kêu sợ hãi? Cũng bởi vì cũng chỉ có Quản đại tiểu thư cùng nha đầu hai người kêu lên sợ hãi. Còn lại Mai Tuyết Yên cùng Mai Thiên Thiên hai vị cô nương trái lại không có chút phản ứng.
Giống như Thái Sơn trước mắt sụp đổ mà sắc mặc và khí phách không đổi, ngay cả mắt mở trừng châm chọc chứ không có e thẹn nhắm lại…
Bất quá Tiểu Bạch Bạch lần này trở về, rõ ràng là có vẻ nề nếp rất nhiều. Vốn là trước kia chỉ cần thấy Quân đại thiếu gia là liều cái mạng bổ nhào đến, hiện tại cũng không dám tùy tiện phóng lên, làm ra vẻ chịu khó tu luyện, không có việc gì liền ngồi mài móng vuốt mà không để bốn vị thiếu nữ vào mắt.
Quả thực giống như làm trò, cũng không biết làm trò diễn cho ai xem
Rốt cuộc Độc Cô Tiểu Nghệ trực tiếp la hét:
Tiểu gia hỏa này rốt cục cũng biết điều rồi, ta đoán chừng là đã trưởng thành, nên đang cần tìm vợ! ^^!
Tiểu nha đầu trêu chọc huyền thú của mình, chưa kịp thích thú tự nhiên lén thở dài một hơi. Hiển nhiên là tự mình trêu chọc, lại chọc trúng vào tâm sự của mình.
Quản Thanh Hàn nghe thế cũng thở dài một hơi, không biết có phải phản ứng dây chuyền không nữa?
Cô gái Xà Vương Thiên Tầm cũng cảm thán một tiếng, chỉ có bạch y thiếu nữ Mai Tuyết Yên là không có thở dài, lại lãnh đạm ho khan một tiếng.
Ngày hôm sau tiếp tục lên đường, hôm nay lộ trình rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều.
Lần này Tiểu Bạch Bạch trở về, Quân Mạc Tà cũng bớt sự hoài nghi, nhưng vẫn suy nghĩ về việc này. Nghĩ tới Thiên Phạt thú vương lại đặc biệt đưa Tiểu Bạch Bạch trở về… Loại sự tình này miễn cưỡng có phần kỳ lạ, thậm chí vô căn cứ. Hắn cười khẽ một tiếng, nói không chừng Tiểu Bạch Bạch cùng Độc Cô Tiểu Nghệ có thể tương thông cảm ứng… Hơn nữa, loại huyền thú này vốn có khả năng truy tung rất mạnh mẽ … cũng không có gì là lạ.
Trên đường, Quân Mạc Tà cũng không có việc gì làm, liền thi thoảng chạy qua trêu chọc Mai Tuyết Yên, ý đồ là mượn điều này để thử Quản Thanh Hàn.
Hừ, nàng không để ý tới ta phải không? Nhìn xem người ta so với nàng một chút cũng không kém đi? Còn không nhanh chóng đến đây đi, ca ta đang ở trong chăn chờ nàng đó. "Lang tình thiếp ý, khóa phượng thành long, xuân phong tái độ ngọc môn quan, vân vũ vu sơn sổ lạc hồng!" (Đây là lời thoại trong một bộ phim nổi tiếng của Trung Quốc, trong đó có câu "vân vũ vu sơn sổ lạc hồng" lại là thơ trích trong một bài thơ của Tô Đông Pha làm ra để chọc ghẹo một người. Ai pro thì dịch giúp ta, ngồi nghĩ mãi ko biết dịch sao cho ngon nữa ^^! – Chim Ruồi).
Môn quan, vân vũ vu sơn sổ lạc hồng...
(tạm dịch: Đóng cửa nhà đi, ân ân ái ái…
Lên đỉnh vu sơn, mơ thấy mây hồng…), dù sao cũng nhanh chóng lên ah (ôi ta cũng muốn: Nằm trên bớm trắng -- mơ đỉnh trời cao) ah!
Bất quá Mai Tuyết Yên chẳng có phản ứng gì, rốt cuộc Quân Mạc Tà cũng chẳng biết phải làm sao. Cái này gọi là trên núi còn có núi cao hơn!
Nguyên là Quản đại tiểu thư cũng đã đủ băng lãnh, lại không biết trên trên núi băng này còn có núi băng khác dày hơn!
Mai đại mỹ nhân chính là trực tiếp lạnh lùng, nói không dứt hai câu liền không kiên nhẫn hạ lệnh đuổi khách! (hơ hơ).
Tuyệt đối còn lạnh lùng hơn cả Quản Thanh Hàn, Quản đại tiểu thư cùng lắm là băng lãnh không để ý tới hắn, Mai mỹ nhân kia chính là trực tiếp đuổi hắn, thái độ đó đúng là nói là làm ngay, lệnh vừa xuất ra liền thi hành, so với nữ hoàng còn nghiêm hơn!
Quân đại thiếu gia ngay lập tức lên kế hoạch, tuy rằng bị Mai mỹ nhân vênh mặt đắc ý, nhưng thật ra cũng không hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Một ngày kia, Quản Thanh Hàn rốt cục không nhịn được, lén nói cho Quân Mạc Tà, muốn gặp hắn lúc tối muộn ở trong trướng bồng.
Sau khi tự lẩm nhẩm những suy nghĩ của mình, Quân Mạc Tà nhất thời dưới bụng dựng đứng một trận lửa nóng, thật là trời không phụ lòng người, này không phải là cơ hội sao! Xem ra cô nàng này vẫn còn có chút hiểu biết, cũng muốn củng cố địa vị của mình trong lòng hắn…
Buổi chiều hôm đó, Quân đại thiếu liền tìm một nơi để tắm rửa, cả người thơm phức, sau đó lại khoác lên một trường bào trắng như tuyết, dịu dàng mềm mại, ôn nhu, rất có thể là thể hiện phong cách một thiếu niên có phong độ tao nhã, điểm một chút phong cách đơn giản, ý là dùng hình ảnh cơ thể thay cho lời muốn nói ah!
Màn đêm lặng lẽ tiến đến, bên ngoài lều liền có một tiếng ho khá rõ rang, thanh thúy lạnh như băng!
Ân, núi băng đến rồi đây! Quân Mạc Tà trong lòng đắc ý cười một tiếng rất là nhỏ. Sau đó tự nhiên dùng một loại âm thanh trầm bổng tỏa ra khí phách nam tử nhưng tao nhã, dị thường bình tĩnh ổn trọng nói:
- Mời vào!
Rèm cửa vén lên, Quân Mạc Tà vốn khuôn mặt đang tươi cưởi bỗng nhiên biến thành mướp héo (ý nói co rúm).
Người tiến vào cố nhiên đúng là Quản Thanh Hàn, vấn đề là ở phía sau Quản Thanh hàn còn có một người đi theo sau. Người đó chính là Độc Cô Tiểu Nghệ. Độc Cô Tiểu Nghệ.cong ôm theo Tiểu Bạch Bạch trong lòng…
Quân Mạc Tà nhất thời trông giống như bong bóng bị xì hơi
Cho dù là dùng ngón chân để nghĩ thì nhất định cũng sẽ biết lần này Quản Thanh Hàn đến đây căn bản không phải như chính mình suy đoán, điều này làm cho ngọn lửa tình yêu dục vọng đang thiêu đốt hắn như có một mất mát lớn.
Kỳ vọng của hắn tựa như là đang bay cao, bỗng bị một xô nước lớn lạnh ngắt dội xuống, chảy từ đỉnh đầu, xuyên qua làn da toàn thân và chảy đến gót chân.
- Chúng ta lần này tới tìm ngươi là có chính sự, ta cùng Tiểu Nghệ muội muội thương nghị một chút, mấy ngày nay ở chung với nhau, chúng ta cảm giác hai nữ tử được ngươi cứu trở về rất là không đơn giản, hơn nữa, lời các nàng nói, cơ hồ không có một câu nói nào là thật, nhưng vì cái gì lại khăng khăng muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta? Điểm này nói lên các nàng còn có dụng ý khác, ta tự hỏi sao lần này ngươi lại sơ ý như thế?
Lời nói của Quản Thanh Hàn lạnh lung nhưng trong trẻo vang lên. Ánh mắt tập trung vào hắn mà nói:
- Tùy tiện thu nhận hai người không rõ lai lịch, ngươi không biết bây giờ đang là thời loạn sao?
- Dựa vào cái gì mà nàng có thể khẳng định như vậy?
Quân Mạc Tà âm thầm liếc mắt.
- Ta đương nhiên cũng biết hai cô bé này có bao nhiêu điểm đáng ngờ, bất quá cũng không có nghiêm trọng như các ngươi nói vậy?
- Tựu vì không phải ca ca ta mị lực hơn người sao, hai cô nương này nhìn trúng ca ca, đừng nhìn Mai Tuyết Yên không để ý ta mà nghĩ ca ca ta không có được, không để ý chính là cố nén dục vọng, trước là làm ngơ, ý đồ gợi nên sự chú ý của ta mới như vậy
- Mạc Tà, ta biết ngươi gần đây thuận buồm xuôi gió, mấy ngày trước lấy lực địch lại tất cả những cao thủ của Tiêu gia, danh tiếng có thể nói là bay xa, tương lai mở rộng. Nhưng ngươi có thể có ngạo khí cũng không nên cuồng vọng quá mức, hai nữ tử kia lời nói có nhiều sơ hở, ngươi cũng chưa từng để ý qua sao?
Quản Thanh Hàn cau mày, âm thanh ôn hòa nói.
- Sơ hở? Ta cũng biết những lời giải thích của các nàng vô cùng không thật, nhưng cụ thể sơ hở chỗ nào đúng là không phát hiện được, cũng muốn thỉnh các nàng chỉ giáo!
Đại thiếu gia làm mặt lơ đễnh mà nói.
- Các nàng tự xưng là người của Thiên Hương thành, hơn nữa là người bán dược liệu, càng biết ngươi là ai, cư nhiên còn chủ động yêu cầu đồng hành, chỉ việc này cũng đã là sơ hở vô cùng lớn.
Quản Thanh Hàn ngâm nga kêu lên một tiếng.
- Ân? Điều này chính là sơ hở sao? Chính là bởi vì các nàng cũng là người Thiên Hương, mới xin cùng chúng ta đồng hành. A, không biết ta là ai cũng không có gì là lạ. Lúc trước cùng Tiêu gia phân cao thấp sớm nghe bọn chúng gọi tên của ta, hai nàng kia mới biết mà, nếu lúc đó còn nói không biết mới là không bình thường? Các nàng phía trước bị Tiêu gia làm khó xử, ta trượng nghĩa giúp các nàng giải vây, đúng là cử chỉ hiệp nghĩa mà?
Quân đại thiếu khó hiểu hỏi lại.
Quản Thanh Hàn nhất thời im lặng, trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục nói:
- Quân tam thiếu gia, chẳng lẽ chính ngươi còn không biết thanh danh mình rốt cuộc hay ho thế nào sao? Đã muốn thối đến cái tình trạng gì? Nếu hai nữ tử này thật sự là người của thành Thiên Hương, chỉ cần nghe được cái tên "Quân Mạc Tà", tất nhiên là muốn lập tức bỏ chạy cũng không lạ, trốn càng xa càng tốt, làm sao còn có thể vội vàng lại đây? Còn chủ động yêu cầu đồng hành? Đây chẳng phải là tặng dê vào miệng cọp sao?
Đúng là lời nói cũng đáng phải để ý, bản thân ta quả thật là không nghĩ tớitình tiết này... mà khoan?
Quân Mạc Tà nhất thời tỉnh ngộ, lại như có suy nghĩ gì, rơi vào trầm tư, đột nhiên:
- Lời này của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ tại Thiên Hương thành, hình tượng của ta kinh khủng đến không thể chịu được sao?
Những lời này nhất thời làm cho hai nàng bật cười.
- Mạc Tà ca ca đương nhiên có hình tượng tốt đẹp lắm, bất quá Thiên Hương thành trước mắt tựa hồ chỉ có một mình ta biết, nếu không Mạc Tà ca ca còn không sớm bị người khác dụ dỗ rồi!
Độc Cô Tiểu Nghệ tiến lên, đắc ý bám vào cánh tay của hắn.
- Hình tượng của ngươi thì chính ngươi rõ ràng, còn cần ta nói tỉ mỉ sao? Hơn nữa, ta thực buồn bực, ngươi có hình tượng từ lúc nào ta còn không biết nha?
Quản Thanh Hàn lườm hắn một cái, nói:
- Các nàng lúc trước nói dối cũng là thứ yếu, còn hiện tiếp theo, ta thật sự đang để ý, cũng cùng thời điểm của chúng ta, các nàng cũng không phải là đang giằng co với người của Tiêu gia Phong Tuyết Ngân Thành, bị hãm hại này nọ! Song phương căn bản chính là đang giằng co. Cần chú ý là: Đang giằng co! Đây cũng chính là nói, ít nhất các nàng cũng có đủ thực lực để đối kháng với lực lượng cường đại của Phong Tuyết Ngân Thành. Mà nhất là bạch y thiếu nữ kia cũng không có vẻ gì sợ sệt, Mai Tuyết Yên cùng Mai Thiên Thiên hai người lại hoàn toàn không có bất kỳ sự sợ hãi hay khác thường nào!
- Ý của nàng là các nàng ta hẳn là có cường đại cao thủ bảo hộ?
Quân Mạc Tà nhíu mày lại.
- Đúng!
- Không sai, nhưng trên thực tế, ngươi cùng ưng lão đều không có phát hiện người bảo hộ của các nàng. Điểm này rất là kì quái!
Quản Thanh Hàn đúng là nữ tử, hiểu toàn diện và chi tiết:
- Nếu là người không nhận ra, không phát hiệ được gì thì còn có thể hiểu được, nhưng ngay cả bát đại chí tôn Ưng Bác Không cũng không thể phát hiện một chút dấu vết để lại, vậy cao thủ ẩn tàng này thực sự là cường đại đến mức nào đây?
Quân Mạc Tà hai tay đan vào nhau, tại trướng bồng thong thả dạo quanh hai nữ tử.
- Cho nên, từ điểm này mà phán đoán, người hộ vệ hai người bọn họ, huyền công đã đạt tới cảnh giới cao hơn Ưng Bác Không tiền bối! Cho nên mới có thể hình thành cục diện giằng co với Phong Tuyết Ngân Thành, cũng chính bởi vì thế Ưng Bác Không mới không phát giác sự hiện hữu của người bảo hộ hai nàng! Chuyện phải thế này mới hợp lý!
Quản Thanh Hàn trực tiếp nói rõ!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Giữa đêm khuya yên tĩnh, Độc Cô Tiểu Nghệ kêu to một tiếng làm cho Quân Mạc Tà ở cách đó không xa cũng run người một cái.
Tò mò hắn khoác thêm trường bào lướt đến xem xét, hỏi ra mới biết được. Độc Cô Tiểu Nghệ từ lúc ở Thiên Phạt sâm lâm đã liền bị mất sủng vật Tiểu Bạch, kỳ lạ thay nó lại quay về vào lúc nửa đêm này.
Phải biết rằng tính tới giờ này đã cách khá xa Thiên Phạt sâm lâm, tính ra ước chừng cũng là đã ngoài mười ngày đường rồi…Cái biến cố này tự nhiên làm cho Độc Cô Tiểu Nghệ ngạc nhiên lẫn vui mừng phát điên!
Sau khi huyên thuyên một lúc với nhau, Quản Thanh Hàn và Độc Cô hai nàng mới nhìn kỹ Quân Mạc Tà, nói chung là đang phủ áo bào đứng hóng chuyện.
Nhìn vào Quân đại thiếu thực sự là những gì cần che chắn thì hắn làm không được tốt, chính giữa của hai cái đùi trắng như tuyết là một khối nhô lên (là gì nhỉ--hắc hắc), thực sự là dọa người!
Thực sự là làm cho hai nàng sợ hãi kêu lên nhỏ nhỏ (dạng như ai da, ai ôi nhưng thục nữ k dám kêu to), chuyện này thực sự là có ba phần kinh ngạc (khối u chính giữa), bốn phần đố kỵ (đùi trắng) và ba phần không biết nói như thế nào (cảm xúc bất ngờ pha xấu hổ chăng).
Quân Đại thiếu từ lúc được Hồng quân tháp biến đổi thân thể, đề thăng thực lực thì thân thể có thể nói là hoàn mỹ, vô luận là sự mềm mại của thân thể, những đường nét quyến rũ như đã được tạo hình một cách hoàn mỹ, cứ như được phẫu thuật bởi một nhà tạo hình đại tài. Nếu không tính đến mặt mũi thì thân thể của hắn đã đủ để làm đê mê hàng ngàn hàng vạn nữ tử si mê.
Tuy là hoàn mỹ như vậy nhưng thực ra là còn xa mới làm Quân đại thiếu gia bằng lòng.
Chính là làn da thực sự rất trắng, tuy rằng cũng không phải trắng dã kiểu bệnh hoạn hay trắng tái như kẻ mất hồn.
Là loại màu trắng nõn khỏe mạnh, da thịt nõn nà trong suốt như tuyết (có lẽ là tuyết nhường màu da chăng hô hô).
Chỉ điểm này cũng đủ để khiến Quản Thanh Hàn, Độc Cô Tiểu Nghệ hai mỹ nữ có cỡ (nguyên văn: đẹp có số má) cũng phải có chút đố kị.
Một điều khiến nha đầu Độc Cô Tiểu Nghệ đau đầu không dưới mười lần tự hỏi là mấy ngày qua Quân đại thiếu rốt cuộc đã sử dụng cái gì, những dược vật gì thì làn da mới bóng loáng và trắng nõn nà như vậy. Mà chính điều này cũng khiến Quân đại thiếu gia buồn bực, bọn họ ngưỡng mộ, đố kị với làn da đẹp của hắn thì thực sự không biết nên cao hứng hay buồn bực!
Lúc trước nghe một tiếng kinh hô của nha đầu, theo thói quen trước giờ một thương một quân một giáp trong khi ngủ, chỉ khoác thêm áo bào liền vội vàng xông vào, nửa người trên cũng tạm ổn, phía dưới chính là tiểu thương hùng dũng nhô cao trong tình trạng bị vây khốn. Nhị nữ lúc nãy lo trả lời câu hỏi của Quân Mạc Tà không để ý, đến lúc bình tĩnh lại không thấy mới là chuyện lạ!
Gian phong kia là của bốn nữ nhân, nhưng vì sao chỉ có hai tiếng kêu sợ hãi? Cũng bởi vì cũng chỉ có Quản đại tiểu thư cùng nha đầu hai người kêu lên sợ hãi. Còn lại Mai Tuyết Yên cùng Mai Thiên Thiên hai vị cô nương trái lại không có chút phản ứng.
Giống như Thái Sơn trước mắt sụp đổ mà sắc mặc và khí phách không đổi, ngay cả mắt mở trừng châm chọc chứ không có e thẹn nhắm lại…
Bất quá Tiểu Bạch Bạch lần này trở về, rõ ràng là có vẻ nề nếp rất nhiều. Vốn là trước kia chỉ cần thấy Quân đại thiếu gia là liều cái mạng bổ nhào đến, hiện tại cũng không dám tùy tiện phóng lên, làm ra vẻ chịu khó tu luyện, không có việc gì liền ngồi mài móng vuốt mà không để bốn vị thiếu nữ vào mắt.
Quả thực giống như làm trò, cũng không biết làm trò diễn cho ai xem
Rốt cuộc Độc Cô Tiểu Nghệ trực tiếp la hét:
Tiểu gia hỏa này rốt cục cũng biết điều rồi, ta đoán chừng là đã trưởng thành, nên đang cần tìm vợ! ^^!
Tiểu nha đầu trêu chọc huyền thú của mình, chưa kịp thích thú tự nhiên lén thở dài một hơi. Hiển nhiên là tự mình trêu chọc, lại chọc trúng vào tâm sự của mình.
Quản Thanh Hàn nghe thế cũng thở dài một hơi, không biết có phải phản ứng dây chuyền không nữa?
Cô gái Xà Vương Thiên Tầm cũng cảm thán một tiếng, chỉ có bạch y thiếu nữ Mai Tuyết Yên là không có thở dài, lại lãnh đạm ho khan một tiếng.
Ngày hôm sau tiếp tục lên đường, hôm nay lộ trình rõ ràng là nhanh hơn rất nhiều.
Lần này Tiểu Bạch Bạch trở về, Quân Mạc Tà cũng bớt sự hoài nghi, nhưng vẫn suy nghĩ về việc này. Nghĩ tới Thiên Phạt thú vương lại đặc biệt đưa Tiểu Bạch Bạch trở về… Loại sự tình này miễn cưỡng có phần kỳ lạ, thậm chí vô căn cứ. Hắn cười khẽ một tiếng, nói không chừng Tiểu Bạch Bạch cùng Độc Cô Tiểu Nghệ có thể tương thông cảm ứng… Hơn nữa, loại huyền thú này vốn có khả năng truy tung rất mạnh mẽ … cũng không có gì là lạ.
Trên đường, Quân Mạc Tà cũng không có việc gì làm, liền thi thoảng chạy qua trêu chọc Mai Tuyết Yên, ý đồ là mượn điều này để thử Quản Thanh Hàn.
Hừ, nàng không để ý tới ta phải không? Nhìn xem người ta so với nàng một chút cũng không kém đi? Còn không nhanh chóng đến đây đi, ca ta đang ở trong chăn chờ nàng đó. "Lang tình thiếp ý, khóa phượng thành long, xuân phong tái độ ngọc môn quan, vân vũ vu sơn sổ lạc hồng!" (Đây là lời thoại trong một bộ phim nổi tiếng của Trung Quốc, trong đó có câu "vân vũ vu sơn sổ lạc hồng" lại là thơ trích trong một bài thơ của Tô Đông Pha làm ra để chọc ghẹo một người. Ai pro thì dịch giúp ta, ngồi nghĩ mãi ko biết dịch sao cho ngon nữa ^^! – Chim Ruồi).
Môn quan, vân vũ vu sơn sổ lạc hồng...
(tạm dịch: Đóng cửa nhà đi, ân ân ái ái…
Lên đỉnh vu sơn, mơ thấy mây hồng…), dù sao cũng nhanh chóng lên ah (ôi ta cũng muốn: Nằm trên bớm trắng -- mơ đỉnh trời cao) ah!
Bất quá Mai Tuyết Yên chẳng có phản ứng gì, rốt cuộc Quân Mạc Tà cũng chẳng biết phải làm sao. Cái này gọi là trên núi còn có núi cao hơn!
Nguyên là Quản đại tiểu thư cũng đã đủ băng lãnh, lại không biết trên trên núi băng này còn có núi băng khác dày hơn!
Mai đại mỹ nhân chính là trực tiếp lạnh lùng, nói không dứt hai câu liền không kiên nhẫn hạ lệnh đuổi khách! (hơ hơ).
Tuyệt đối còn lạnh lùng hơn cả Quản Thanh Hàn, Quản đại tiểu thư cùng lắm là băng lãnh không để ý tới hắn, Mai mỹ nhân kia chính là trực tiếp đuổi hắn, thái độ đó đúng là nói là làm ngay, lệnh vừa xuất ra liền thi hành, so với nữ hoàng còn nghiêm hơn!
Quân đại thiếu gia ngay lập tức lên kế hoạch, tuy rằng bị Mai mỹ nhân vênh mặt đắc ý, nhưng thật ra cũng không hoàn toàn không có thu hoạch gì.
Một ngày kia, Quản Thanh Hàn rốt cục không nhịn được, lén nói cho Quân Mạc Tà, muốn gặp hắn lúc tối muộn ở trong trướng bồng.
Sau khi tự lẩm nhẩm những suy nghĩ của mình, Quân Mạc Tà nhất thời dưới bụng dựng đứng một trận lửa nóng, thật là trời không phụ lòng người, này không phải là cơ hội sao! Xem ra cô nàng này vẫn còn có chút hiểu biết, cũng muốn củng cố địa vị của mình trong lòng hắn…
Buổi chiều hôm đó, Quân đại thiếu liền tìm một nơi để tắm rửa, cả người thơm phức, sau đó lại khoác lên một trường bào trắng như tuyết, dịu dàng mềm mại, ôn nhu, rất có thể là thể hiện phong cách một thiếu niên có phong độ tao nhã, điểm một chút phong cách đơn giản, ý là dùng hình ảnh cơ thể thay cho lời muốn nói ah!
Màn đêm lặng lẽ tiến đến, bên ngoài lều liền có một tiếng ho khá rõ rang, thanh thúy lạnh như băng!
Ân, núi băng đến rồi đây! Quân Mạc Tà trong lòng đắc ý cười một tiếng rất là nhỏ. Sau đó tự nhiên dùng một loại âm thanh trầm bổng tỏa ra khí phách nam tử nhưng tao nhã, dị thường bình tĩnh ổn trọng nói:
- Mời vào!
Rèm cửa vén lên, Quân Mạc Tà vốn khuôn mặt đang tươi cưởi bỗng nhiên biến thành mướp héo (ý nói co rúm).
Người tiến vào cố nhiên đúng là Quản Thanh Hàn, vấn đề là ở phía sau Quản Thanh hàn còn có một người đi theo sau. Người đó chính là Độc Cô Tiểu Nghệ. Độc Cô Tiểu Nghệ.cong ôm theo Tiểu Bạch Bạch trong lòng…
Quân Mạc Tà nhất thời trông giống như bong bóng bị xì hơi
Cho dù là dùng ngón chân để nghĩ thì nhất định cũng sẽ biết lần này Quản Thanh Hàn đến đây căn bản không phải như chính mình suy đoán, điều này làm cho ngọn lửa tình yêu dục vọng đang thiêu đốt hắn như có một mất mát lớn.
Kỳ vọng của hắn tựa như là đang bay cao, bỗng bị một xô nước lớn lạnh ngắt dội xuống, chảy từ đỉnh đầu, xuyên qua làn da toàn thân và chảy đến gót chân.
- Chúng ta lần này tới tìm ngươi là có chính sự, ta cùng Tiểu Nghệ muội muội thương nghị một chút, mấy ngày nay ở chung với nhau, chúng ta cảm giác hai nữ tử được ngươi cứu trở về rất là không đơn giản, hơn nữa, lời các nàng nói, cơ hồ không có một câu nói nào là thật, nhưng vì cái gì lại khăng khăng muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta? Điểm này nói lên các nàng còn có dụng ý khác, ta tự hỏi sao lần này ngươi lại sơ ý như thế?
Lời nói của Quản Thanh Hàn lạnh lung nhưng trong trẻo vang lên. Ánh mắt tập trung vào hắn mà nói:
- Tùy tiện thu nhận hai người không rõ lai lịch, ngươi không biết bây giờ đang là thời loạn sao?
- Dựa vào cái gì mà nàng có thể khẳng định như vậy?
Quân Mạc Tà âm thầm liếc mắt.
- Ta đương nhiên cũng biết hai cô bé này có bao nhiêu điểm đáng ngờ, bất quá cũng không có nghiêm trọng như các ngươi nói vậy?
- Tựu vì không phải ca ca ta mị lực hơn người sao, hai cô nương này nhìn trúng ca ca, đừng nhìn Mai Tuyết Yên không để ý ta mà nghĩ ca ca ta không có được, không để ý chính là cố nén dục vọng, trước là làm ngơ, ý đồ gợi nên sự chú ý của ta mới như vậy
- Mạc Tà, ta biết ngươi gần đây thuận buồm xuôi gió, mấy ngày trước lấy lực địch lại tất cả những cao thủ của Tiêu gia, danh tiếng có thể nói là bay xa, tương lai mở rộng. Nhưng ngươi có thể có ngạo khí cũng không nên cuồng vọng quá mức, hai nữ tử kia lời nói có nhiều sơ hở, ngươi cũng chưa từng để ý qua sao?
Quản Thanh Hàn cau mày, âm thanh ôn hòa nói.
- Sơ hở? Ta cũng biết những lời giải thích của các nàng vô cùng không thật, nhưng cụ thể sơ hở chỗ nào đúng là không phát hiện được, cũng muốn thỉnh các nàng chỉ giáo!
Đại thiếu gia làm mặt lơ đễnh mà nói.
- Các nàng tự xưng là người của Thiên Hương thành, hơn nữa là người bán dược liệu, càng biết ngươi là ai, cư nhiên còn chủ động yêu cầu đồng hành, chỉ việc này cũng đã là sơ hở vô cùng lớn.
Quản Thanh Hàn ngâm nga kêu lên một tiếng.
- Ân? Điều này chính là sơ hở sao? Chính là bởi vì các nàng cũng là người Thiên Hương, mới xin cùng chúng ta đồng hành. A, không biết ta là ai cũng không có gì là lạ. Lúc trước cùng Tiêu gia phân cao thấp sớm nghe bọn chúng gọi tên của ta, hai nàng kia mới biết mà, nếu lúc đó còn nói không biết mới là không bình thường? Các nàng phía trước bị Tiêu gia làm khó xử, ta trượng nghĩa giúp các nàng giải vây, đúng là cử chỉ hiệp nghĩa mà?
Quân đại thiếu khó hiểu hỏi lại.
Quản Thanh Hàn nhất thời im lặng, trầm mặc sau một lúc lâu, rốt cục nói:
- Quân tam thiếu gia, chẳng lẽ chính ngươi còn không biết thanh danh mình rốt cuộc hay ho thế nào sao? Đã muốn thối đến cái tình trạng gì? Nếu hai nữ tử này thật sự là người của thành Thiên Hương, chỉ cần nghe được cái tên "Quân Mạc Tà", tất nhiên là muốn lập tức bỏ chạy cũng không lạ, trốn càng xa càng tốt, làm sao còn có thể vội vàng lại đây? Còn chủ động yêu cầu đồng hành? Đây chẳng phải là tặng dê vào miệng cọp sao?
Đúng là lời nói cũng đáng phải để ý, bản thân ta quả thật là không nghĩ tớitình tiết này... mà khoan?
Quân Mạc Tà nhất thời tỉnh ngộ, lại như có suy nghĩ gì, rơi vào trầm tư, đột nhiên:
- Lời này của nàng là có ý gì? Chẳng lẽ tại Thiên Hương thành, hình tượng của ta kinh khủng đến không thể chịu được sao?
Những lời này nhất thời làm cho hai nàng bật cười.
- Mạc Tà ca ca đương nhiên có hình tượng tốt đẹp lắm, bất quá Thiên Hương thành trước mắt tựa hồ chỉ có một mình ta biết, nếu không Mạc Tà ca ca còn không sớm bị người khác dụ dỗ rồi!
Độc Cô Tiểu Nghệ tiến lên, đắc ý bám vào cánh tay của hắn.
- Hình tượng của ngươi thì chính ngươi rõ ràng, còn cần ta nói tỉ mỉ sao? Hơn nữa, ta thực buồn bực, ngươi có hình tượng từ lúc nào ta còn không biết nha?
Quản Thanh Hàn lườm hắn một cái, nói:
- Các nàng lúc trước nói dối cũng là thứ yếu, còn hiện tiếp theo, ta thật sự đang để ý, cũng cùng thời điểm của chúng ta, các nàng cũng không phải là đang giằng co với người của Tiêu gia Phong Tuyết Ngân Thành, bị hãm hại này nọ! Song phương căn bản chính là đang giằng co. Cần chú ý là: Đang giằng co! Đây cũng chính là nói, ít nhất các nàng cũng có đủ thực lực để đối kháng với lực lượng cường đại của Phong Tuyết Ngân Thành. Mà nhất là bạch y thiếu nữ kia cũng không có vẻ gì sợ sệt, Mai Tuyết Yên cùng Mai Thiên Thiên hai người lại hoàn toàn không có bất kỳ sự sợ hãi hay khác thường nào!
- Ý của nàng là các nàng ta hẳn là có cường đại cao thủ bảo hộ?
Quân Mạc Tà nhíu mày lại.
- Đúng!
- Không sai, nhưng trên thực tế, ngươi cùng ưng lão đều không có phát hiện người bảo hộ của các nàng. Điểm này rất là kì quái!
Quản Thanh Hàn đúng là nữ tử, hiểu toàn diện và chi tiết:
- Nếu là người không nhận ra, không phát hiệ được gì thì còn có thể hiểu được, nhưng ngay cả bát đại chí tôn Ưng Bác Không cũng không thể phát hiện một chút dấu vết để lại, vậy cao thủ ẩn tàng này thực sự là cường đại đến mức nào đây?
Quân Mạc Tà hai tay đan vào nhau, tại trướng bồng thong thả dạo quanh hai nữ tử.
- Cho nên, từ điểm này mà phán đoán, người hộ vệ hai người bọn họ, huyền công đã đạt tới cảnh giới cao hơn Ưng Bác Không tiền bối! Cho nên mới có thể hình thành cục diện giằng co với Phong Tuyết Ngân Thành, cũng chính bởi vì thế Ưng Bác Không mới không phát giác sự hiện hữu của người bảo hộ hai nàng! Chuyện phải thế này mới hợp lý!
Quản Thanh Hàn trực tiếp nói rõ!
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành