- Vì giang sơn xã tắc? Vì thiên hạ con dân? Bao nhiêu lý do vĩ đại, bao nhiêu đường hoàng! Ngươi tại sao không nói ngươi cũng vì chính ngươi mà suy nghĩ? Bởi vì ngươi ích kỷ! Bởi vì ngươi sợ chết! Bởi vì ngươi sợ bị người lật đổ! Cho nên đối với người khác ngươi đều có nghi kỵ! Cho dù là ai ngươi cũng không tin, không dám tín nhiệm! Ngươi lại cố tình đem hắn đề bạt, sau đó chờ thời điểm hắn có địa vị cao, nắm giữ một chút thực lực, ngươi quay lại cắn hắn, đẩy hắn xuống vực sâu không đáy, vĩnh viễn không siêu sinh. Ngươi dùng cách này để hướng tới quần thần cảnh cáo, ngươi thay đổi như chong chóng, trở mặt như trở bàn tay, không gì làm không được. Lại mượn việc này hướng các đại thần nói ngầm: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ngươi chẳng lẽ còn cho rằng ngươi rất cao mình? Không! Kẻ thật sự thuận theo ngươi là an toàn sao? Thuận theo ngươi cũng chưa chắc an ổn, nhưng kẻ dám nghịch ngươi thì nhất định phải chết!
Hoàng hậu chua cay nhìn của hắn:
- Nhưng hiện tại thì sao, ngươi không còn biện pháp chứ gì? Cho nên ngươi mới kích động như vậy!
- Nói hưu nói vượn! Ý kiến đàn bà! Nàng hiểu được cái gì?
Hoàng đế rít gào âm ầm. Tại trước mặt vị hoàng hậu này, hắn cảm thấy chính mình đã mất đi sự tự nhiên giả tạo, biện pháp gì cũng hoàn toàn không có hiệu quả, luôn mất bình tĩnh, không thể khống chế cơn giận của bản thân!
- Ta nói hưu nói vượn? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Chẳng lẽ ta nói oan uổng cho ngươi? Vậy ta hỏi ngươi! Khi xưa Dạ gia vì sao bị giết tộc?
Hoàng hậu bi ai cười lớn một tiếng, đột nhiên đứng lên:
- Quân Vô Hối vì sao bị hại? Quân Vô Mộng vì sao bị giết? Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu, hai thanh niên tốt bụng, tiền đồ vô hạn, vì sao lại chịu cảnh thiếu niên chết sớm, táng thân trong vạn quân chi trận? Quân Vô Ý vì sao tàn tật mười năm? Độc Cô Hùng vì sao xương cốt cũng không còn?
- Việc này! Việc này… nàng biết được bao nhiêu chứ? Nàng có biết nguyên do tại sao không?
Giống như là vết sẹo thật sâu trong lòng đột nhiên bị bóc ra, hoàng đế bệ hạ đau đến tê tâm liệt phế, tâm trạng có chút xấu hổ, thậm chí là khủng hoảng, khuôn mặt co thắt liên tục!
Hắn vốn định, lần này thật vất vả mới làm cho hoàng hậu mở kim khẩu, chính mình cùng nàng tranh luận một hồi, sau đó hôm sau lại tranh luận, chậm rãi tranh luận nhiều lần, không chừng quan hệ vợ chồng có thể khôi phục bình thường như xưa.
Nhưng hiện tại hắn đã không thể khống chế nổi cơn giận dữ của mình nữa rồi!
Dạ gia, Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng, Độc Cô Hùng… mấy cái tên này giống như là một thanh kim châm bén nhọn đâm thật sâu vào trong lòng của hắn! Chỉ một thoáng, hắn có cảm giác lòng mình như đang rỉ máu!
Đau tận xương cốt!
Nếu là một ngươi khác hỏi ra những lời này, hoàng đế thậm chí có thể cười trừ, hoặc là lánh nặng tìm nhẹ, nhẹ nhàng khỏa lấp ngay.
Nhưng ngươi hỏi những câu này lại là Mộ Dung Tú Tú!
Một ngươi hắn quan tâm nhất ngươi, nữ nhân hắn yêu nhất!
Một nữ nhân hắn tha thiết ước mơ!
Một ngươi từ thời thiếu niên hắn đã luôn luôn mơ ước; rồi trở thành hoàng tử, khát vọng lấy được nữ nhân này! Một nữ nhân mà hắn vì đến được với nàng mà không tiếc hết thảy, không tiếc bất cứ thủ đoạn ám muội nào để chiếm được nàng!
May mà, nàng rốt cục đã trở thành nữ nhân của hắn!
Vì nàng, hắn không tiếc hết thảy mọi thứ, lên tới ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ! Vì nàng, hắn phế bỏ cả hoàng hậu cũ, vì nàng, hắn đã chịu đựng mười mấy năm! Vì nàng, hết thảy cũng là vì nàng!
Nàng rốt cục tiếp tục tiến một bước, thành hoàng hậu của hắn, chánh cung của hắn, nhưng sau bao đêm khát khao hạnh phúc cùng nàng, hắn vui vẻ bên nàng chỉ được ngắn ngủn hai năm! Hết thảy sau đó là cảnh còn ngươi mất! Hiện tại, chỉ còn lại có một danh phận vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi. Thật sự không còn liên quan gì tới nhau!
Vô số lần lúc đêm khuya nắm mộng, hắn đều hận đến muốn chết, hắn không hận nàng đối với chính mình bạc tình, cũng không hận chính mình thủy chung không thể có được tấm lòng của nàng; nỗi hận đóng quân trong lòng hắn là hận ngươi kia, nếu không có ngươi kia, hết thảy đều không phải như vậy! Thời gian gần đây, Linh Mộng công chúa gặp chuyện, Dạ Cô Hàn trọng thương liên tiếp làm hắn và nàng lại có thêm khoảng cách! Cho nên hắn càng căm hận!
Nghe nói ngươi kia tàn phế, chẳng những tay phải bị trảm, huyền công bị phế, cả đời cũng không tiếp tục cầm được kiếm, không động được võ, so với Quân Vô Ý năm xưa còn muốn tàn phế hơn!
Vào thời điểm hoàng đế nghe được tin này thì trong lòng hắn có một loại khoái ý rất tàn ngược!
Điều này làm cho sắc mặt của hắn có chút vặn vẹo, có chút nhăn nhó.
- Ta không biết được bao nhiêu. Ta càng không cần biết nhiều, ta chỉ biết một sự kiện kia cũng đã quá đủ! Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Nàng lạnh lùng nhìn hắn:
- Cho dù là hiện tại, Mộ Dung thế gia có xảy ra sự cố, ngươi cũng không sẽ kích động như thế! Vì sao hiện tại Quân gia có xu thế quật khởi, ngươi liền thất thố như vậy? Vì sao? Ngươi có thể nói ra lý do được sao?
- Lý do? Cái gì lý do? Cái đó có lý do gì? Đàn bà phụ nữ biết gì mà bàn đến đại sự quốc gia! Nàng có trách nhiệm của nàng, bản thân nàng làm tốt chuyện của nàng là được rồi, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?
Hoàng đế nôn nóng, đi qua đi lại trong phòng.
- Ha ha ha… ta nhiều chuyện sao? Sau khi Quân Vô Hối tam huynh đệ kẻ chết người tàn tận, trong thời gian mười năm, gia thế Quân gia từng bước xuống dốc, không người kế tục, ngươi luôn luôn khoái trá đúng không? Cảm giác không còn bị uy hiếp phải không? Dùng sự hi sinh của bốn mươi vạn đại quân đổi lấy mạng một tuyệt thế thần tướng!
Hoàng thượng vì bản thân mà hi sinh tất cả, cam chịu buôn bán thua lỗ, bệ hạ thật can đảm.
Hoàng hậu trào phúng nói xong, nhìn thấy hoàng đế rất chật vật, bộ dạng rất nóng nảy, thế nhưng nàng lại cảm nhận như có một cảm giác thống khoái nho nhỏ, giống như cảm giác khi phát tiết mối thù của chính mình, cho nên lời nói của nàng càng lúc càng bén nhọn.
- Nàng biết cái gì? Nàng chẳng biết cái gì cả!
Thần sắc của hoàng đế bệ hạ biến thành màu đen, thanh âm lớn kinh người, chẳng còn quan tâm gì tới sự hiện diện của con gái kế bên, giận dữ trừng mắt.
- Nàng cũng đã biết năm đó, ngôi vị hoàng đế của ta không ổn đến mức nào không? Địa vị của chúng ta đầy rẫy nguy cơ. Thiên Hương đế quốc như miệng cọp gan thỏ, nàng có biết tất cả tình trạng đều nghiêm trọng đến như thế nào? Nàng căn bản không biết tí gì!
Hoàng đế bệ cong ngươi, vô cùng căm giận, mạnh mẽ vung tay lên, rít gào nói:
- Nàng không biết! Nàng cho tới bây giờ cũng không biết gì hết! Nàng cũng chỉ biết ngồi đó chỉ trích, chỉ biết phàn nàn vô tận, chỉ biết hoài nghi vô căn cứ! Nàng không biết! Nàng cái gì cũng không biết, nàng có biết chúng ta có thể có được ngày hôm nay, ta phải trả cái giá to lớn đến đâu không?
- Có rất nhiều sự tình ta cũng không biết, nhưng ta biết một sự kiện, biết rõ ràng từ đầu đến cuối, đoạn thời gian từ lúc Quân Vô Hối lần đầu tiên nắm giữ ấn soái xuất chinh, tình thế đã hoàn toàn thay đổi! Vũ Đường đế quốc, Thần Tứ đế quốc hiện tại vẫn không dám xâm phạm vào biên giới nước ta, những điều đó chẳng lẽ không phải công lao của Quân gia sao! Chẳng lẽ ngươi còn dám phủ nhận sao? Nhưng đâu chỉ có như vậy, một vị tướng thiên tư cao ngất như vậy, bách chiến bách thắng một đời quân thần, ngươi không nên ép hắn chết! Trăm phương ngàn kế, nghĩ ra mọi biện pháp, dùng mọi thủ đoạn, dù nên dùng hay không nên dùng cũng cố đưa hắn vào chỗ chết! Ta đến nay vẫn không rõ vì sao ngươi làm như thế, rốt cuộc vì sao phải thiển cận như thế?
Linh Mộng công chúa giật nảy mình, đem bàn tay nhỏ che miệng lại, một tiếng thét kinh hãi sắp phát ra bị đè ép trở về, trong mắt tràn đầy kinh hãi, tràn đầy tuyệt vọng!
- Phụ hoàng, chẳng lẽ người thật sự….
- Nàng ta nói không sai! Quân Vô Hối chứng thật là một đời quân thần, nhất đại danh tướng! Thần cơ diệu toán, bày mưu nghĩ kế, thiên hạ không ai bằng! Những chuyện này ta đều thừa nhận, ta cho tới bây giờ chưa bao giờ phủ nhận cả!
Hoàng đế bệ hạ trên mặt gân xanh lộ rõ, ánh mắt cuồng nhiệt bốc cháy lên:
- Hai đại đế quốc không dám phạm biên cương, đây cũng là bởi vì phụ tử bốn người Quân Vô Hối cùng Quân Chiến Thiên bọn hắn! Điều đó ta cũng biết! Nàng hiểu chưa? Ta cũng biết! Ta biết rất rõ ràng! Ta so với nàng càng rõ rang hơn nhiều lắm!
Hoàng đế thấp giọng rít gào, ánh mắt cuồng loạn.
- Biết sao ngươi còn làm như vậy?
Hoàng hậu gắt gao nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Chẳng lẽ ngươi muốn làm một vị vua mất nước hay sao?
- Nàng làm sao biết rõ nội tình trong đó mà nói? Nàng cũng đã biết, năm đó đế quốc Đông Nam Tây Bắc tứ đại quân đoàn, chỉ có phía tây nằm trong tay của Độc Cô, hơn nữa, lại là quân đoàn yếu nhất! Quân Vô Hối trong tay nắm tám mươi vạn hùng binh! Tận tám mươi vạn hùng binh! Tám mươi vạn là cái khái niệm gì nàng hiểu không? Nàng hiểu không? Nàng không hiểu tí nào cả!
- Quân Vô Mộng nắm binh năm mươi vạn! Quân Vô Ý cầm hai mươi lăm vạn binh! Quân Chiến Thiên là đế quốc đại nguyên soái, tổng chỉ huy điều hành binh lực cả nước! Nàng có biết đây là một con số lớn thế nào không? Điều này đại biểu cho cái gì nàng hiểu không?
- Quân gia một nhà có tứ soái, nắm giữ vượt hơn một trăm năm mươi lăm vạn binh lực cả đế quốc! Mà khi đó, tổng binh lực của đế quốc tổng cộng mới chỉ có hai trăm sáu mươi vạn! Trừ bỏ Độc Cô thế gia còn có hai mươi lăm vạn người, Mộ Dung thế gia còn có hai mươi vạn người, còn lại chính là hiệp phòng quân (quân canh thành), không phải là quân chính quy, còn có Ngự Lâm quân, thậm chí bên trong Ngự lâm quân cũng có người thuộc trực hệ của Quân gia!
- Điều này đại biểu cho cái gì? Nàng hiểu không? Nàng vẫn không hiểu! Ta đây hiện tại nói cho nàng biết.
Trong ánh mắt hoàng đế bệ hạ đã tràn ngập tơ máu, hung hăng nói:
- Cái này đại biểu cho việc nếu Quân gia một khi có ý làm phản, chúng ta cũng chỉ còn cách thúc thủ chờ đợi bị giết! Cái này đại biểu cho đầu của ta! Đầu của ta!
Hoàng đế bệ hạ dùng ngón tay trỏ chỉ vào đầu lâu của mình, hét lớn một tiếng:
- Thủy chung đều ở dưới một thanh đao! Chỉ cần thanh đao này chém xuống, liền chặt ngay cổ của ta! Nàng hiểu không? Nếu nàng là ta! Nàng sẽ cho phép một gia tộcnhư vậy tồn hay không? Đồ khốn!
- Nhưng sự thật là Quân gia cho tới bây giờ đều không có làm sai điều gì, thủy chung chưa từng có, điểm này ta biết, hơn nữa ta tin tưởng ngươi cũng biết! Luôn luôn biết như vậy!
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn hắn đi tới đi lui, ánh mắt lạnh thấu xương:
- Nếu Quân gia thật sự có nghĩ đến việc tạo phản, Thiên Hương đế quốc hôm nay sớm đã mang họ Quân! Điểm này ngươi dám phủ nhận sao? Ngươi dám nói ngươi không hiểu sao? Nếu bọn họ đều trung thực thẳng thắn, tại sao ngươi lại làm như vậy, rước lấy cuộc sống ăn không ngon ngủ không yên như hôm nay? Chẳng lẽ ngươi không muốn sống thống khoái sao?
- Chẳng lẽ ta không muốn sống thống khoái sao?? Nàng vừa rồi đã hỏi một câu hỏi tối trọng yếu! Mà ta chính là vì điểm này cho nên mới làm như vậy!
Hoàng đế dữ tợn nở nụ cười:
- Nàng có biết nàng nói câu nào là quan trọng nhất không? Chính là câu "Nếu Quân gia thật sự có nghĩ đến việc tạo phản, Thiên Hương đế quốc hôm nay sớm đã mang họ Quân".
- Một câu này chính là lý do lớn nhất ta chèn ép Quân gia. Lý do này còn chưa đủ lớn sao? Còn chưa đủ mạnh sao?
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
- Vì giang sơn xã tắc? Vì thiên hạ con dân? Bao nhiêu lý do vĩ đại, bao nhiêu đường hoàng! Ngươi tại sao không nói ngươi cũng vì chính ngươi mà suy nghĩ? Bởi vì ngươi ích kỷ! Bởi vì ngươi sợ chết! Bởi vì ngươi sợ bị người lật đổ! Cho nên đối với người khác ngươi đều có nghi kỵ! Cho dù là ai ngươi cũng không tin, không dám tín nhiệm! Ngươi lại cố tình đem hắn đề bạt, sau đó chờ thời điểm hắn có địa vị cao, nắm giữ một chút thực lực, ngươi quay lại cắn hắn, đẩy hắn xuống vực sâu không đáy, vĩnh viễn không siêu sinh. Ngươi dùng cách này để hướng tới quần thần cảnh cáo, ngươi thay đổi như chong chóng, trở mặt như trở bàn tay, không gì làm không được. Lại mượn việc này hướng các đại thần nói ngầm: Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết! Ngươi chẳng lẽ còn cho rằng ngươi rất cao mình? Không! Kẻ thật sự thuận theo ngươi là an toàn sao? Thuận theo ngươi cũng chưa chắc an ổn, nhưng kẻ dám nghịch ngươi thì nhất định phải chết!
Hoàng hậu chua cay nhìn của hắn:
- Nhưng hiện tại thì sao, ngươi không còn biện pháp chứ gì? Cho nên ngươi mới kích động như vậy!
- Nói hưu nói vượn! Ý kiến đàn bà! Nàng hiểu được cái gì?
Hoàng đế rít gào âm ầm. Tại trước mặt vị hoàng hậu này, hắn cảm thấy chính mình đã mất đi sự tự nhiên giả tạo, biện pháp gì cũng hoàn toàn không có hiệu quả, luôn mất bình tĩnh, không thể khống chế cơn giận của bản thân!
- Ta nói hưu nói vượn? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao? Chẳng lẽ ta nói oan uổng cho ngươi? Vậy ta hỏi ngươi! Khi xưa Dạ gia vì sao bị giết tộc?
Hoàng hậu bi ai cười lớn một tiếng, đột nhiên đứng lên:
- Quân Vô Hối vì sao bị hại? Quân Vô Mộng vì sao bị giết? Quân Mạc Ưu, Quân Mạc Sầu, hai thanh niên tốt bụng, tiền đồ vô hạn, vì sao lại chịu cảnh thiếu niên chết sớm, táng thân trong vạn quân chi trận? Quân Vô Ý vì sao tàn tật mười năm? Độc Cô Hùng vì sao xương cốt cũng không còn?
- Việc này! Việc này… nàng biết được bao nhiêu chứ? Nàng có biết nguyên do tại sao không?
Giống như là vết sẹo thật sâu trong lòng đột nhiên bị bóc ra, hoàng đế bệ hạ đau đến tê tâm liệt phế, tâm trạng có chút xấu hổ, thậm chí là khủng hoảng, khuôn mặt co thắt liên tục!
Hắn vốn định, lần này thật vất vả mới làm cho hoàng hậu mở kim khẩu, chính mình cùng nàng tranh luận một hồi, sau đó hôm sau lại tranh luận, chậm rãi tranh luận nhiều lần, không chừng quan hệ vợ chồng có thể khôi phục bình thường như xưa.
Nhưng hiện tại hắn đã không thể khống chế nổi cơn giận dữ của mình nữa rồi!
Dạ gia, Quân Vô Hối, Quân Vô Mộng, Độc Cô Hùng… mấy cái tên này giống như là một thanh kim châm bén nhọn đâm thật sâu vào trong lòng của hắn! Chỉ một thoáng, hắn có cảm giác lòng mình như đang rỉ máu!
Đau tận xương cốt!
Nếu là một ngươi khác hỏi ra những lời này, hoàng đế thậm chí có thể cười trừ, hoặc là lánh nặng tìm nhẹ, nhẹ nhàng khỏa lấp ngay.
Nhưng ngươi hỏi những câu này lại là Mộ Dung Tú Tú!
Một ngươi hắn quan tâm nhất ngươi, nữ nhân hắn yêu nhất!
Một nữ nhân hắn tha thiết ước mơ!
Một ngươi từ thời thiếu niên hắn đã luôn luôn mơ ước; rồi trở thành hoàng tử, khát vọng lấy được nữ nhân này! Một nữ nhân mà hắn vì đến được với nàng mà không tiếc hết thảy, không tiếc bất cứ thủ đoạn ám muội nào để chiếm được nàng!
May mà, nàng rốt cục đã trở thành nữ nhân của hắn!
Vì nàng, hắn không tiếc hết thảy mọi thứ, lên tới ngôi vị hoàng đế cao cao tại thượng, quân lâm thiên hạ! Vì nàng, hắn phế bỏ cả hoàng hậu cũ, vì nàng, hắn đã chịu đựng mười mấy năm! Vì nàng, hết thảy cũng là vì nàng!
Nàng rốt cục tiếp tục tiến một bước, thành hoàng hậu của hắn, chánh cung của hắn, nhưng sau bao đêm khát khao hạnh phúc cùng nàng, hắn vui vẻ bên nàng chỉ được ngắn ngủn hai năm! Hết thảy sau đó là cảnh còn ngươi mất! Hiện tại, chỉ còn lại có một danh phận vợ chồng hữu danh vô thực mà thôi. Thật sự không còn liên quan gì tới nhau!
Vô số lần lúc đêm khuya nắm mộng, hắn đều hận đến muốn chết, hắn không hận nàng đối với chính mình bạc tình, cũng không hận chính mình thủy chung không thể có được tấm lòng của nàng; nỗi hận đóng quân trong lòng hắn là hận ngươi kia, nếu không có ngươi kia, hết thảy đều không phải như vậy! Thời gian gần đây, Linh Mộng công chúa gặp chuyện, Dạ Cô Hàn trọng thương liên tiếp làm hắn và nàng lại có thêm khoảng cách! Cho nên hắn càng căm hận!
Nghe nói ngươi kia tàn phế, chẳng những tay phải bị trảm, huyền công bị phế, cả đời cũng không tiếp tục cầm được kiếm, không động được võ, so với Quân Vô Ý năm xưa còn muốn tàn phế hơn!
Vào thời điểm hoàng đế nghe được tin này thì trong lòng hắn có một loại khoái ý rất tàn ngược!
Điều này làm cho sắc mặt của hắn có chút vặn vẹo, có chút nhăn nhó.
- Ta không biết được bao nhiêu. Ta càng không cần biết nhiều, ta chỉ biết một sự kiện kia cũng đã quá đủ! Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?
Nàng lạnh lùng nhìn hắn:
- Cho dù là hiện tại, Mộ Dung thế gia có xảy ra sự cố, ngươi cũng không sẽ kích động như thế! Vì sao hiện tại Quân gia có xu thế quật khởi, ngươi liền thất thố như vậy? Vì sao? Ngươi có thể nói ra lý do được sao?
- Lý do? Cái gì lý do? Cái đó có lý do gì? Đàn bà phụ nữ biết gì mà bàn đến đại sự quốc gia! Nàng có trách nhiệm của nàng, bản thân nàng làm tốt chuyện của nàng là được rồi, quản nhiều chuyện như vậy làm gì?
Hoàng đế nôn nóng, đi qua đi lại trong phòng.
- Ha ha ha… ta nhiều chuyện sao? Sau khi Quân Vô Hối tam huynh đệ kẻ chết người tàn tận, trong thời gian mười năm, gia thế Quân gia từng bước xuống dốc, không người kế tục, ngươi luôn luôn khoái trá đúng không? Cảm giác không còn bị uy hiếp phải không? Dùng sự hi sinh của bốn mươi vạn đại quân đổi lấy mạng một tuyệt thế thần tướng!
Hoàng thượng vì bản thân mà hi sinh tất cả, cam chịu buôn bán thua lỗ, bệ hạ thật can đảm.
Hoàng hậu trào phúng nói xong, nhìn thấy hoàng đế rất chật vật, bộ dạng rất nóng nảy, thế nhưng nàng lại cảm nhận như có một cảm giác thống khoái nho nhỏ, giống như cảm giác khi phát tiết mối thù của chính mình, cho nên lời nói của nàng càng lúc càng bén nhọn.
- Nàng biết cái gì? Nàng chẳng biết cái gì cả!
Thần sắc của hoàng đế bệ hạ biến thành màu đen, thanh âm lớn kinh người, chẳng còn quan tâm gì tới sự hiện diện của con gái kế bên, giận dữ trừng mắt.
- Nàng cũng đã biết năm đó, ngôi vị hoàng đế của ta không ổn đến mức nào không? Địa vị của chúng ta đầy rẫy nguy cơ. Thiên Hương đế quốc như miệng cọp gan thỏ, nàng có biết tất cả tình trạng đều nghiêm trọng đến như thế nào? Nàng căn bản không biết tí gì!
Hoàng đế bệ cong ngươi, vô cùng căm giận, mạnh mẽ vung tay lên, rít gào nói:
- Nàng không biết! Nàng cho tới bây giờ cũng không biết gì hết! Nàng cũng chỉ biết ngồi đó chỉ trích, chỉ biết phàn nàn vô tận, chỉ biết hoài nghi vô căn cứ! Nàng không biết! Nàng cái gì cũng không biết, nàng có biết chúng ta có thể có được ngày hôm nay, ta phải trả cái giá to lớn đến đâu không?
- Có rất nhiều sự tình ta cũng không biết, nhưng ta biết một sự kiện, biết rõ ràng từ đầu đến cuối, đoạn thời gian từ lúc Quân Vô Hối lần đầu tiên nắm giữ ấn soái xuất chinh, tình thế đã hoàn toàn thay đổi! Vũ Đường đế quốc, Thần Tứ đế quốc hiện tại vẫn không dám xâm phạm vào biên giới nước ta, những điều đó chẳng lẽ không phải công lao của Quân gia sao! Chẳng lẽ ngươi còn dám phủ nhận sao? Nhưng đâu chỉ có như vậy, một vị tướng thiên tư cao ngất như vậy, bách chiến bách thắng một đời quân thần, ngươi không nên ép hắn chết! Trăm phương ngàn kế, nghĩ ra mọi biện pháp, dùng mọi thủ đoạn, dù nên dùng hay không nên dùng cũng cố đưa hắn vào chỗ chết! Ta đến nay vẫn không rõ vì sao ngươi làm như thế, rốt cuộc vì sao phải thiển cận như thế?
Linh Mộng công chúa giật nảy mình, đem bàn tay nhỏ che miệng lại, một tiếng thét kinh hãi sắp phát ra bị đè ép trở về, trong mắt tràn đầy kinh hãi, tràn đầy tuyệt vọng!
- Phụ hoàng, chẳng lẽ người thật sự….
- Nàng ta nói không sai! Quân Vô Hối chứng thật là một đời quân thần, nhất đại danh tướng! Thần cơ diệu toán, bày mưu nghĩ kế, thiên hạ không ai bằng! Những chuyện này ta đều thừa nhận, ta cho tới bây giờ chưa bao giờ phủ nhận cả!
Hoàng đế bệ hạ trên mặt gân xanh lộ rõ, ánh mắt cuồng nhiệt bốc cháy lên:
- Hai đại đế quốc không dám phạm biên cương, đây cũng là bởi vì phụ tử bốn người Quân Vô Hối cùng Quân Chiến Thiên bọn hắn! Điều đó ta cũng biết! Nàng hiểu chưa? Ta cũng biết! Ta biết rất rõ ràng! Ta so với nàng càng rõ rang hơn nhiều lắm!
Hoàng đế thấp giọng rít gào, ánh mắt cuồng loạn.
- Biết sao ngươi còn làm như vậy?
Hoàng hậu gắt gao nhìn thẳng vào mặt hắn:
- Chẳng lẽ ngươi muốn làm một vị vua mất nước hay sao?
- Nàng làm sao biết rõ nội tình trong đó mà nói? Nàng cũng đã biết, năm đó đế quốc Đông Nam Tây Bắc tứ đại quân đoàn, chỉ có phía tây nằm trong tay của Độc Cô, hơn nữa, lại là quân đoàn yếu nhất! Quân Vô Hối trong tay nắm tám mươi vạn hùng binh! Tận tám mươi vạn hùng binh! Tám mươi vạn là cái khái niệm gì nàng hiểu không? Nàng hiểu không? Nàng không hiểu tí nào cả!
- Quân Vô Mộng nắm binh năm mươi vạn! Quân Vô Ý cầm hai mươi lăm vạn binh! Quân Chiến Thiên là đế quốc đại nguyên soái, tổng chỉ huy điều hành binh lực cả nước! Nàng có biết đây là một con số lớn thế nào không? Điều này đại biểu cho cái gì nàng hiểu không?
- Quân gia một nhà có tứ soái, nắm giữ vượt hơn một trăm năm mươi lăm vạn binh lực cả đế quốc! Mà khi đó, tổng binh lực của đế quốc tổng cộng mới chỉ có hai trăm sáu mươi vạn! Trừ bỏ Độc Cô thế gia còn có hai mươi lăm vạn người, Mộ Dung thế gia còn có hai mươi vạn người, còn lại chính là hiệp phòng quân (quân canh thành), không phải là quân chính quy, còn có Ngự Lâm quân, thậm chí bên trong Ngự lâm quân cũng có người thuộc trực hệ của Quân gia!
- Điều này đại biểu cho cái gì? Nàng hiểu không? Nàng vẫn không hiểu! Ta đây hiện tại nói cho nàng biết.
Trong ánh mắt hoàng đế bệ hạ đã tràn ngập tơ máu, hung hăng nói:
- Cái này đại biểu cho việc nếu Quân gia một khi có ý làm phản, chúng ta cũng chỉ còn cách thúc thủ chờ đợi bị giết! Cái này đại biểu cho đầu của ta! Đầu của ta!
Hoàng đế bệ hạ dùng ngón tay trỏ chỉ vào đầu lâu của mình, hét lớn một tiếng:
- Thủy chung đều ở dưới một thanh đao! Chỉ cần thanh đao này chém xuống, liền chặt ngay cổ của ta! Nàng hiểu không? Nếu nàng là ta! Nàng sẽ cho phép một gia tộcnhư vậy tồn hay không? Đồ khốn!
- Nhưng sự thật là Quân gia cho tới bây giờ đều không có làm sai điều gì, thủy chung chưa từng có, điểm này ta biết, hơn nữa ta tin tưởng ngươi cũng biết! Luôn luôn biết như vậy!
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn hắn đi tới đi lui, ánh mắt lạnh thấu xương:
- Nếu Quân gia thật sự có nghĩ đến việc tạo phản, Thiên Hương đế quốc hôm nay sớm đã mang họ Quân! Điểm này ngươi dám phủ nhận sao? Ngươi dám nói ngươi không hiểu sao? Nếu bọn họ đều trung thực thẳng thắn, tại sao ngươi lại làm như vậy, rước lấy cuộc sống ăn không ngon ngủ không yên như hôm nay? Chẳng lẽ ngươi không muốn sống thống khoái sao?
- Chẳng lẽ ta không muốn sống thống khoái sao?? Nàng vừa rồi đã hỏi một câu hỏi tối trọng yếu! Mà ta chính là vì điểm này cho nên mới làm như vậy!
Hoàng đế dữ tợn nở nụ cười:
- Nàng có biết nàng nói câu nào là quan trọng nhất không? Chính là câu "Nếu Quân gia thật sự có nghĩ đến việc tạo phản, Thiên Hương đế quốc hôm nay sớm đã mang họ Quân".
- Một câu này chính là lý do lớn nhất ta chèn ép Quân gia. Lý do này còn chưa đủ lớn sao? Còn chưa đủ mạnh sao?
d
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành