Sau khi gọn gàng nốc cạn một bình rượu ngon, lại ra công gắng sức ăn no uống thỏa một hồi, rốt cục Quân Mạc Tà cũng đã khôi phục lại tinh thần. Hắn ta bắt đầu chậm rãi từ từ nhấp nháp thức ăn, đồng thời lại liên tục gắp đồ ăn cho bốn vị mỹ nữ.
- Mai cô nương, nếm thử một chút tuyệt phẩm này đi, nó có tác dụng tích âm bổ thận, duy trì nhan sắc, dù rằng nàng cũng không cần cho lắm nhưng đã là phụ nữ thì ai lại không muốn mình càng đẹp chứ, phải không...
- Thanh Hàn, nếm một chút món này đi, nó có tác dụng bồi bổ khí huyết, nhìn nàng sắc mặt nhợt nhạt cả mấy hôm nay, lòng ta như nhói lên...
- Tiểu Nghệ, món này ngon lắm, dùng thử một chút xem nào, có phải càng ăn lại càng thơm không? Ha ha, đây chính là nhờ có bài thuốc gia truyền của ta trộn vào trong đó, hương vị tất nhiên là phi thường rồi.
- Thiên Tầm, dù sao cũng không cần phải ăn chay, ném thủ món canh rắn này xem có bao nhiêu hương vị chứ, vào miệng liền tan ra, thế gian hiếm thấy.
- Quân Mạc Tà! Người muốn chết thì cứ thống khoái mà nói thẳng ra, ta thành toàn cho ngươi!
Xà VươngThiên Tầm thiếu điều tức muốn xì khói ra mũi, trong mắt đã lóe lên sát khí! Cái tên này lại muốn Xà Vươngnếm thịt rắn, quả thật vô sỉ đến cùng cực.
- Hả? Không vừa lòng sao? Là lỗi của ta, ha ha, con rắn tí ti này hẳn nhiên không được nàng để vào mắt, sau này ta nhất định gắng sức bắt một con Xà Vương đến dâng cho Thiên Tầm cô nương.
Quân Mạc Tà vui quá hóa liều trêu tiếp.
Mắt thấy Xà Vương Thiên Tầm đã không còn nhịn nổi, Mai Tuyết Yên mới hướng Quân Mạc Tà hừ lạnh:
- Câm miệng!
Quân Mạc Tà ngậm miệng nhưng trong lòng buồn bực vô cùng, nàng ta là đại nhân vật không thể trêu vào, bưu hãn a!
Sau bữa còn vẫn còn chút ít thời gian, Quân Mạc Tà đảo tròng mắt nói:
- Dù sao thì hiện giờ không có việc gì, ta kể chuyện cho các nàng nghe, là cực kỳ hấp dẫn chuyện xưa tích cũ đó.
Nói xong cũng chẳng thèm xem xét có cô nào đồng ý với hắn không, Quân Mạc Tà cứ thế mở mồm ra kể chuyện. Chuyện hắn kể là "Truyền thuyết bạch xà", tuy nhiên truyện xưa tích cũ và truyện từ miệng hắn kể ra không hoàn toàn giống nhau. Trong miệng hắn thì hai con rắn kia, một thanh xà và một bạch xà đều là huyền thú, mà còn là thú vương Chí tôn cấp bậc...
Chuyện xưa qua miệng Quân Mạc Tà càng kinh hồn động phách, lôi cuốn đến kỳ lạ. Đến cả Xà Vương Thiên Tầm vốn bị hắn trêu chọc cũng nghe đến mê mẩn. Nghe đến đoạn Bạch nương tử vì Hứa Tiên sinh ra một đứa bé, Xà Vương chợt mím môi, mặt hồng lên rồi đột nhiên buông ra một câu:
- Vị Bạch nương tử nọ sinh ra một đứa bé hay là một quả trứng?
- Hả? Hình như là một đứa bé.
Quân Mạc Tà xoa xoa cằm như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Dù sao điều này cũng chưa từng được xác thực. Trừ khi bây giờ có một Chí tôn huyền thú từ rắn biến thân chấp nhận gả cho một nam nhân bình thường thì tất cả sẽ rõ ràng ngay thôi.
(Láng: À thằng này khá.)
Xà Vương Thiên Tầm tay nhấc ấm trà ra bộ ném hắn, tất cả mọi người nhất thời cười ồ lên.
- Không cần phải dừng lại, tiếp tục kể đi. Cuối cùng thì kết cục như thế nào?
Mai Tuyết Yên giục. Vị Thiên Phạt lão đại này đối với chuyện cổ tích xưa thì hơi bị mê mẩn, thành ra xen lời, giục hắn kể tiếp.
- À, vị Pháp Hải kia là một đại sư, đã đem Bạch nương tử nhốt vào Phong Lôi tháp!
Quân Mạc Tà vội vàng kể tiếp, lại bất ngờ đổi giọng:
- Cũng để lại lời chú rằng "Trừ khi nước Tây Hồ cạn, tháp Lôi Phong sụp xuống, bằng không thì thú vương tất không thể ra! Muốn cho nước Tây Hồ vốn thông ra biển cạn khô thì phải đợi đến bao giờ? Mà Lôi Phong tháp kia lại là vật làm từ tinh đồng, đứng sừng sững suốt ngàn vạn năm đằng đẵng, nền móng vững chắc lại do tiên nhân làm thành, làm sao mà sập được? Thế nên điều kiện đặt ra cũng chỉ để gạt người mà thôi.
Quân Mạc Tà kể đến đây, tất cả mọi người cùng thở dài. Xà Vương Thiên Tầm cũng cảm động, khóe mắt đã hơi ướt.
Độc Cô Tiểu Nghệ lại càng mau nước mắt hơn, thút tha thút thít hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy là cả đời không cách nào thoát ra, Bạch nương tử thật đáng thương, thật sự là đáng thương mà.
- Nếu muốn biết kết cục thế nào, thì chờ hạ hồi phân giải. (Láng: kém thế. Phải anh thì đã là "Muốn biết thì ở lại đậy đêm nay.)
Quân Mạc Tà nửa đùa nửa thật muốn câu trò lại bị tứ nữ trừng mắt xách hai lỗ tai hắn lên, hung hăng quát:
- Nói hay không?
Dưới hình phạt kinh điển như vậy sao Quân đại thiếu gia dám không nghe theo, vẻ mặt nhuốm màu đau khổ khai ra hết:
- Vì vậy nên con trai của Bạch nương tử vì muốn cứu mẹ đã vượt qua chín lần chín tám mươi mốt kiếp nạn...là thế này...thế này...cứu được nàng ta ra, cả nhà đoàn tụ!
Quân Mạc Tà lau mồ hôi trán. Vốn chỉ định trêu Xà Vương một chút lại hóa ra tự mua dây buộc mình, bất đắc dĩ phải kể một hơi chuyện cổ.
- Kết cục sau cùng cũng được đoàn tụ một nhà, người có tình tất thành quyến thuộc! Tên ác tặc Pháp Hải, quả nhiên đáng chết! Chuyện người khác nam hoan nữ ái, hắn quản làm gì? Lại còn năm lần bảy lượt phá hoại, khiến cho uyên ương người ta chia lìa lâu như vậy!
Độc Cô Tiểu Nghệ lau nước mắt, lại tiếp tục xả giận:
- Đại sư gì chứ, chả có người nào tốt cả!
Ba người Mai Tuyết Yên cũng đồng cảm gật đầu một lượt.
- Về sau còn có người hiểu chuyện vì họ mà viết nên một ca khúc, khiến cho thiên hạ đều ngâm nha, tình yêu của Bạch nương tử và Hứa Tiên trở thành truyền thuyết bất hủ.
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng cười, cuối cùng thì chuyện cổ cũng đã tới hồi kết.
- Có bài hát sao? Hát thử một đoạn đi!
Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ bỗng dưng lại nổi hứng. Ngay cả Xà Vương và Mai Tuyết Yên trong mắt cũng tràn ngập chờ mong.
- Khụ khụ, giọng hát của ta dù sao cũng không hợp, chuyện đó xin miễn đi.
Dù rằng chỉ là một khúc nhạc thì hắn cũng không tin ở đây lại có đầy đủ nhạc đệm, nhất thời hết sức chật vật. Dù rằng bài này hắn cũng có chút ít can đảm dám lên tiếng, nhưng mà dù sao thì từ kiếp trước đến kiếp này thì hắn cũng chưa từng chân chính hát bài nào, nên quyết định sau cùng là không hát.
- Không được! Hát mau lên! Hay ngươi lại muốn lỗ tai nếm mùi?
Cả bốn cô gái lại có thể đồng loạt lên tiếng, vây kín bốn phương tám hướng, dồn Quân đại thiếu gia vào đường cùng vô phương trốn tránh.
Quân Mạc Tà trong lòng than khổ, giơ tay đầu hàng:
- Muốn ta hát cũng được, nhưng phải báo trước là ta từ trước đã rất ít khi hát nên hầu hết lời bài hát này đã quên sạch cả rồi.
- Không được! Phải toàn bộ nhớ rõ, nếu không thì ngươi cũng không cần lỗ tai nữa!
Lại là vây công rồi...
Quân Mạc Tà bất đắc dĩ đành chịu khuất nhục, nhắm mắt lựa lời, ho khan vài tiếng, đợi đến lúc tất cả đều mất hết bình tĩnh mới từ từ lên tiếng.
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng
Số duyên mười năm đi cùng bến
Trăm năm phúc phận mới chung giường
Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng ngâm nga xong, có vẻ như còn thiếu một vài câu. Nhưng da mặt hắn dù sao cũng dày hơn cả tường thành, chả cần quan tâm đến.
Nhưng dù là ca khúc còn thủng lỗ chỗ nhưng lại kết hợp hoàn hào đến kỳ lạ, hàm nghĩa sâu lắng động lòng người, khiến cho chúng nữ một trận ngất ngây.
- Hay quá! Hàm ý thật là hay!
Mai Tuyết Yên trên mặt còn mang theo thần sắc nửa tỉnh nửa mê, khẽ nói.
Chúng nữ cùng gật đầu, sau khi nghe xong chuyện cổ lại được nghe hát, khiến cho nhất thời cảm giác được mình và nhân vật xa xưa như là một, hòa vào sinh ly tử biệt hỉ nộ ái ố khiến cho tất cả như trầm xuống không một tiếng động.
Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng tiêu véo von cất lên nức nở ai oán, chính là Quản Thanh Hàn đã nhẹ nhàng đặt tiêu lên môi, dựa theo âm điệu Quân Mạc Tà ngâm nga khi nãy, từ tốn hòa âm.
(Láng: Mỹ nhân phẩm tiêu a.)
Tiếng tiêu nức nở, tựa như đan xen vào khoản không gian hư vô bất định của câu chuyện.
Một lúc lâu sau, tiếng tiêu mới ngừng lại, mọi người cũng từ từ bước ra từ trong mộng.
- Thật là hay, trước giờ ta chưa từng nghe qua khúc nhạc nào hay như vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ vỗ tay, vẻ mặt từ say đắm đột nhiên trở thành kinh ngạc:
- Mạc Tà ca ca, chuyện cổ này ta chưa từng nghe qua, cả khúc nhạc này cũng vậy, rốt cuộc từ đâu huynh có?
Vừa hỏi xong liền khiến ánh mắt đám đông đều xoáy vào Quân Mạc Tà khiến hắn có chút khó xử, sau khi ho khan vài tiếng mới đáp lời:
- Chuyện này cũng do ta vô tình nghe được thôi, cũng đã quên mất người kể rồi. Qua bao nhiêu thời gian, nhớ được thế này đã là hiếm thấy lắm rồi. À, mọi người dùng bữa cũng xong rồi. Buổi đấu giá cũng cần tiếp tục rồi, chung ta cũng nên tranh thủ chuẩn bị thôi.
- Hừ! Huynh nhất định còn giấu diếm gì đó. Nhất định ta sẽ khiến huynh khai thật ra!
Độc Cô Tiểu Nghệ cất tiếng, giọng nói đầy khẳng định.
Quân Mạc Tà đổ mồ hôi hột, nếu như thật sự bị nha đầu này quấn lấy, mỗi ngày đều đến tra hỏi chính mình, chỉ sợ chỉ hai ngày thôi sẽ thất thủ.
Ngay lúc này thì cứu tinh xuất hiện.
Từ ngoài cửa truyền lại tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói của Hải Trầm Phong:
- Tam công tử, các vị tiền bối của Tam đại thánh địa có chuyện muốn bàn với ngài, không biế...t
- Tam đại thánh địa? Ta đến ngay.
Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên liếc mắt nhìn nhau, sau đó hắn lập tức đáp lời. Ngoài cửa, Hải Trầm Phong vâng một tiếng, không gian trở lại yên tĩnh, Mai Tuyết Yên nhíu mày đứng lên.
- Nàng cùng đi với ta chứ?
Quân Mạc Tà nhìn Mai Tuyết Yên.
- Ừm, ta đi cùng ngươi, những người này quá xa lạ với ngươi. Dù rằng chỉ là chuyện nhỏ, thiệt thòi chút đỉnh thì với cách hành xử của ngươi vô cùng có khả năng biến nó thành chiến trường đẫm máu, thực lực trước mắt của ngươi vẫn quá yếu!
Mai Tuyết Yên hờ hững cười, trong khóe mắt lóe qua lo âu nhàn nhạt:
- Ta trước nay vẫn cùng bọn họ đấu tranh. Tuy rằng ta chắc chắn bọn chúng không nhận ra ta, nhưng dù sao có ta ở đây thì cũng có thể ứng phó cho ngươi.
Quân Mạc Tà cười lạnh:
- Chỉ cần chuyện tình đơn giản như là đan dược, còn nữa chính là tin tức người luyện đan. Trừ hai chuyện đó thì bọn cao nhân mắt cao hơn đầu này có thèm xen vào chuyện tục thế của ta đâu chứ? Không có vấn đề gì là to tát đâu!
- Nói không sai. Nhưng dù chỉ hai việc này thôi thì hiện tại cũng đủ phiền phức rồi! Chỉ cần phạm sai lầm, sẽ khiến cho xung đột tàn khốc trên quy mô lớn.
Mai Tuyết Yên cau mày, giọng điệu trầm trọng hẳn lên:
- Chuyện ngày hôm này cũng không thể tưởng tượng ra lại phát sinh lớn như vậy, chỉ sợ hậu quả lại càng thêm nghiêm trọng! Điều này thật không lường trước được!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Sau khi gọn gàng nốc cạn một bình rượu ngon, lại ra công gắng sức ăn no uống thỏa một hồi, rốt cục Quân Mạc Tà cũng đã khôi phục lại tinh thần. Hắn ta bắt đầu chậm rãi từ từ nhấp nháp thức ăn, đồng thời lại liên tục gắp đồ ăn cho bốn vị mỹ nữ.
- Mai cô nương, nếm thử một chút tuyệt phẩm này đi, nó có tác dụng tích âm bổ thận, duy trì nhan sắc, dù rằng nàng cũng không cần cho lắm nhưng đã là phụ nữ thì ai lại không muốn mình càng đẹp chứ, phải không...
- Thanh Hàn, nếm một chút món này đi, nó có tác dụng bồi bổ khí huyết, nhìn nàng sắc mặt nhợt nhạt cả mấy hôm nay, lòng ta như nhói lên...
- Tiểu Nghệ, món này ngon lắm, dùng thử một chút xem nào, có phải càng ăn lại càng thơm không? Ha ha, đây chính là nhờ có bài thuốc gia truyền của ta trộn vào trong đó, hương vị tất nhiên là phi thường rồi.
- Thiên Tầm, dù sao cũng không cần phải ăn chay, ném thủ món canh rắn này xem có bao nhiêu hương vị chứ, vào miệng liền tan ra, thế gian hiếm thấy.
- Quân Mạc Tà! Người muốn chết thì cứ thống khoái mà nói thẳng ra, ta thành toàn cho ngươi!
Xà VươngThiên Tầm thiếu điều tức muốn xì khói ra mũi, trong mắt đã lóe lên sát khí! Cái tên này lại muốn Xà Vươngnếm thịt rắn, quả thật vô sỉ đến cùng cực.
- Hả? Không vừa lòng sao? Là lỗi của ta, ha ha, con rắn tí ti này hẳn nhiên không được nàng để vào mắt, sau này ta nhất định gắng sức bắt một con Xà Vương đến dâng cho Thiên Tầm cô nương.
Quân Mạc Tà vui quá hóa liều trêu tiếp.
Mắt thấy Xà Vương Thiên Tầm đã không còn nhịn nổi, Mai Tuyết Yên mới hướng Quân Mạc Tà hừ lạnh:
- Câm miệng!
Quân Mạc Tà ngậm miệng nhưng trong lòng buồn bực vô cùng, nàng ta là đại nhân vật không thể trêu vào, bưu hãn a!
Sau bữa còn vẫn còn chút ít thời gian, Quân Mạc Tà đảo tròng mắt nói:
- Dù sao thì hiện giờ không có việc gì, ta kể chuyện cho các nàng nghe, là cực kỳ hấp dẫn chuyện xưa tích cũ đó.
Nói xong cũng chẳng thèm xem xét có cô nào đồng ý với hắn không, Quân Mạc Tà cứ thế mở mồm ra kể chuyện. Chuyện hắn kể là "Truyền thuyết bạch xà", tuy nhiên truyện xưa tích cũ và truyện từ miệng hắn kể ra không hoàn toàn giống nhau. Trong miệng hắn thì hai con rắn kia, một thanh xà và một bạch xà đều là huyền thú, mà còn là thú vương Chí tôn cấp bậc...
Chuyện xưa qua miệng Quân Mạc Tà càng kinh hồn động phách, lôi cuốn đến kỳ lạ. Đến cả Xà Vương Thiên Tầm vốn bị hắn trêu chọc cũng nghe đến mê mẩn. Nghe đến đoạn Bạch nương tử vì Hứa Tiên sinh ra một đứa bé, Xà Vương chợt mím môi, mặt hồng lên rồi đột nhiên buông ra một câu:
- Vị Bạch nương tử nọ sinh ra một đứa bé hay là một quả trứng?
- Hả? Hình như là một đứa bé.
Quân Mạc Tà xoa xoa cằm như đang suy nghĩ điều gì đó.
- Dù sao điều này cũng chưa từng được xác thực. Trừ khi bây giờ có một Chí tôn huyền thú từ rắn biến thân chấp nhận gả cho một nam nhân bình thường thì tất cả sẽ rõ ràng ngay thôi.
(Láng: À thằng này khá.)
Xà Vương Thiên Tầm tay nhấc ấm trà ra bộ ném hắn, tất cả mọi người nhất thời cười ồ lên.
- Không cần phải dừng lại, tiếp tục kể đi. Cuối cùng thì kết cục như thế nào?
Mai Tuyết Yên giục. Vị Thiên Phạt lão đại này đối với chuyện cổ tích xưa thì hơi bị mê mẩn, thành ra xen lời, giục hắn kể tiếp.
- À, vị Pháp Hải kia là một đại sư, đã đem Bạch nương tử nhốt vào Phong Lôi tháp!
Quân Mạc Tà vội vàng kể tiếp, lại bất ngờ đổi giọng:
- Cũng để lại lời chú rằng "Trừ khi nước Tây Hồ cạn, tháp Lôi Phong sụp xuống, bằng không thì thú vương tất không thể ra! Muốn cho nước Tây Hồ vốn thông ra biển cạn khô thì phải đợi đến bao giờ? Mà Lôi Phong tháp kia lại là vật làm từ tinh đồng, đứng sừng sững suốt ngàn vạn năm đằng đẵng, nền móng vững chắc lại do tiên nhân làm thành, làm sao mà sập được? Thế nên điều kiện đặt ra cũng chỉ để gạt người mà thôi.
Quân Mạc Tà kể đến đây, tất cả mọi người cùng thở dài. Xà Vương Thiên Tầm cũng cảm động, khóe mắt đã hơi ướt.
Độc Cô Tiểu Nghệ lại càng mau nước mắt hơn, thút tha thút thít hỏi:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Vậy là cả đời không cách nào thoát ra, Bạch nương tử thật đáng thương, thật sự là đáng thương mà.
- Nếu muốn biết kết cục thế nào, thì chờ hạ hồi phân giải. (Láng: kém thế. Phải anh thì đã là "Muốn biết thì ở lại đậy đêm nay.)
Quân Mạc Tà nửa đùa nửa thật muốn câu trò lại bị tứ nữ trừng mắt xách hai lỗ tai hắn lên, hung hăng quát:
- Nói hay không?
Dưới hình phạt kinh điển như vậy sao Quân đại thiếu gia dám không nghe theo, vẻ mặt nhuốm màu đau khổ khai ra hết:
- Vì vậy nên con trai của Bạch nương tử vì muốn cứu mẹ đã vượt qua chín lần chín tám mươi mốt kiếp nạn...là thế này...thế này...cứu được nàng ta ra, cả nhà đoàn tụ!
Quân Mạc Tà lau mồ hôi trán. Vốn chỉ định trêu Xà Vương một chút lại hóa ra tự mua dây buộc mình, bất đắc dĩ phải kể một hơi chuyện cổ.
- Kết cục sau cùng cũng được đoàn tụ một nhà, người có tình tất thành quyến thuộc! Tên ác tặc Pháp Hải, quả nhiên đáng chết! Chuyện người khác nam hoan nữ ái, hắn quản làm gì? Lại còn năm lần bảy lượt phá hoại, khiến cho uyên ương người ta chia lìa lâu như vậy!
Độc Cô Tiểu Nghệ lau nước mắt, lại tiếp tục xả giận:
- Đại sư gì chứ, chả có người nào tốt cả!
Ba người Mai Tuyết Yên cũng đồng cảm gật đầu một lượt.
- Về sau còn có người hiểu chuyện vì họ mà viết nên một ca khúc, khiến cho thiên hạ đều ngâm nha, tình yêu của Bạch nương tử và Hứa Tiên trở thành truyền thuyết bất hủ.
Quân Mạc Tà nhẹ nhàng cười, cuối cùng thì chuyện cổ cũng đã tới hồi kết.
- Có bài hát sao? Hát thử một đoạn đi!
Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ bỗng dưng lại nổi hứng. Ngay cả Xà Vương và Mai Tuyết Yên trong mắt cũng tràn ngập chờ mong.
- Khụ khụ, giọng hát của ta dù sao cũng không hợp, chuyện đó xin miễn đi.
Dù rằng chỉ là một khúc nhạc thì hắn cũng không tin ở đây lại có đầy đủ nhạc đệm, nhất thời hết sức chật vật. Dù rằng bài này hắn cũng có chút ít can đảm dám lên tiếng, nhưng mà dù sao thì từ kiếp trước đến kiếp này thì hắn cũng chưa từng chân chính hát bài nào, nên quyết định sau cùng là không hát.
- Không được! Hát mau lên! Hay ngươi lại muốn lỗ tai nếm mùi?
Cả bốn cô gái lại có thể đồng loạt lên tiếng, vây kín bốn phương tám hướng, dồn Quân đại thiếu gia vào đường cùng vô phương trốn tránh.
Quân Mạc Tà trong lòng than khổ, giơ tay đầu hàng:
- Muốn ta hát cũng được, nhưng phải báo trước là ta từ trước đã rất ít khi hát nên hầu hết lời bài hát này đã quên sạch cả rồi.
- Không được! Phải toàn bộ nhớ rõ, nếu không thì ngươi cũng không cần lỗ tai nữa!
Lại là vây công rồi...
Quân Mạc Tà bất đắc dĩ đành chịu khuất nhục, nhắm mắt lựa lời, ho khan vài tiếng, đợi đến lúc tất cả đều mất hết bình tĩnh mới từ từ lên tiếng.
- Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng
Số duyên mười năm đi cùng bến
Trăm năm phúc phận mới chung giường
Quân Mạc Tà rốt cuộc cũng ngâm nga xong, có vẻ như còn thiếu một vài câu. Nhưng da mặt hắn dù sao cũng dày hơn cả tường thành, chả cần quan tâm đến.
Nhưng dù là ca khúc còn thủng lỗ chỗ nhưng lại kết hợp hoàn hào đến kỳ lạ, hàm nghĩa sâu lắng động lòng người, khiến cho chúng nữ một trận ngất ngây.
- Hay quá! Hàm ý thật là hay!
Mai Tuyết Yên trên mặt còn mang theo thần sắc nửa tỉnh nửa mê, khẽ nói.
Chúng nữ cùng gật đầu, sau khi nghe xong chuyện cổ lại được nghe hát, khiến cho nhất thời cảm giác được mình và nhân vật xa xưa như là một, hòa vào sinh ly tử biệt hỉ nộ ái ố khiến cho tất cả như trầm xuống không một tiếng động.
Trong không khí hoàn toàn yên tĩnh, một tiếng tiêu véo von cất lên nức nở ai oán, chính là Quản Thanh Hàn đã nhẹ nhàng đặt tiêu lên môi, dựa theo âm điệu Quân Mạc Tà ngâm nga khi nãy, từ tốn hòa âm.
(Láng: Mỹ nhân phẩm tiêu a.)
Tiếng tiêu nức nở, tựa như đan xen vào khoản không gian hư vô bất định của câu chuyện.
Một lúc lâu sau, tiếng tiêu mới ngừng lại, mọi người cũng từ từ bước ra từ trong mộng.
- Thật là hay, trước giờ ta chưa từng nghe qua khúc nhạc nào hay như vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ vỗ tay, vẻ mặt từ say đắm đột nhiên trở thành kinh ngạc:
- Mạc Tà ca ca, chuyện cổ này ta chưa từng nghe qua, cả khúc nhạc này cũng vậy, rốt cuộc từ đâu huynh có?
Vừa hỏi xong liền khiến ánh mắt đám đông đều xoáy vào Quân Mạc Tà khiến hắn có chút khó xử, sau khi ho khan vài tiếng mới đáp lời:
- Chuyện này cũng do ta vô tình nghe được thôi, cũng đã quên mất người kể rồi. Qua bao nhiêu thời gian, nhớ được thế này đã là hiếm thấy lắm rồi. À, mọi người dùng bữa cũng xong rồi. Buổi đấu giá cũng cần tiếp tục rồi, chung ta cũng nên tranh thủ chuẩn bị thôi.
- Hừ! Huynh nhất định còn giấu diếm gì đó. Nhất định ta sẽ khiến huynh khai thật ra!
Độc Cô Tiểu Nghệ cất tiếng, giọng nói đầy khẳng định.
Quân Mạc Tà đổ mồ hôi hột, nếu như thật sự bị nha đầu này quấn lấy, mỗi ngày đều đến tra hỏi chính mình, chỉ sợ chỉ hai ngày thôi sẽ thất thủ.
Ngay lúc này thì cứu tinh xuất hiện.
Từ ngoài cửa truyền lại tiếng đập cửa, sau đó là giọng nói của Hải Trầm Phong:
- Tam công tử, các vị tiền bối của Tam đại thánh địa có chuyện muốn bàn với ngài, không biế...t
- Tam đại thánh địa? Ta đến ngay.
Quân Mạc Tà và Mai Tuyết Yên liếc mắt nhìn nhau, sau đó hắn lập tức đáp lời. Ngoài cửa, Hải Trầm Phong vâng một tiếng, không gian trở lại yên tĩnh, Mai Tuyết Yên nhíu mày đứng lên.
- Nàng cùng đi với ta chứ?
Quân Mạc Tà nhìn Mai Tuyết Yên.
- Ừm, ta đi cùng ngươi, những người này quá xa lạ với ngươi. Dù rằng chỉ là chuyện nhỏ, thiệt thòi chút đỉnh thì với cách hành xử của ngươi vô cùng có khả năng biến nó thành chiến trường đẫm máu, thực lực trước mắt của ngươi vẫn quá yếu!
Mai Tuyết Yên hờ hững cười, trong khóe mắt lóe qua lo âu nhàn nhạt:
- Ta trước nay vẫn cùng bọn họ đấu tranh. Tuy rằng ta chắc chắn bọn chúng không nhận ra ta, nhưng dù sao có ta ở đây thì cũng có thể ứng phó cho ngươi.
Quân Mạc Tà cười lạnh:
- Chỉ cần chuyện tình đơn giản như là đan dược, còn nữa chính là tin tức người luyện đan. Trừ hai chuyện đó thì bọn cao nhân mắt cao hơn đầu này có thèm xen vào chuyện tục thế của ta đâu chứ? Không có vấn đề gì là to tát đâu!
- Nói không sai. Nhưng dù chỉ hai việc này thôi thì hiện tại cũng đủ phiền phức rồi! Chỉ cần phạm sai lầm, sẽ khiến cho xung đột tàn khốc trên quy mô lớn.
Mai Tuyết Yên cau mày, giọng điệu trầm trọng hẳn lên:
- Chuyện ngày hôm này cũng không thể tưởng tượng ra lại phát sinh lớn như vậy, chỉ sợ hậu quả lại càng thêm nghiêm trọng! Điều này thật không lường trước được!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành