- Tổ huấn? Ngàn vạn năm về trước, những lời này lúc đó đúng là khuôn vàng thước ngọc, nhưng thời gian trôi qua cũng trở thành giáo điều mốc meo! Chẳng lẽ thật sự có thể ngăn được lòng tham cùng hư vinh của con người sao? Không thể! Từ xưa đến nay, ngoại trừ một số người đại trí tuệ ra, tất cả đều là hạng tầm thường! Những người đại trí tuệ nhìn xa trông rộng nên họ không bị va vấp, còn những kẻ tầm thường bởi vì không có năng lực thay đổi, cho nên đành phải tuân theo.
- Duy chỉ có hạng người tràn đầy dã tâm, kinh tài tuyệt diễm, kỳ tài ngút trời xuất hiện, như vậy, tổ huấn trong mắt những người này, ngay cả biết rõ đó là khuôn vàng thước ngọc, cũng bị bọn họ coi như cái rắm! Sẽ không ai vì một cái rắm mà bỏ phí vinh hoa phú quý! Thiên tài hay người thông minh cũng không có nghĩa là hắn có trí tuệ!
Quân Mạc Tà lãnh khốc nói.
Mai Tuyết Yên vô lực gục đầu xuống, đột nhiên cảm thấy tín niệm từ khi sinh ra tới nay của mình trong phút chốc đã sụp đổ, nhưng nàng vẫn cố chấp, vô lực phản bác:
- Không! Không có khả năng! Những lời ngươi nói tất cả đều là suy đoán, căn bản không có nửa điểm chứng cớ!
- Vậy chuyện cô bị phục kích, đuổi giết, cũng là suy đoán? Đây không phải là chứng cớ sao?
Tam Đại Thánh Địa tại buổi đấu giá tranh giành cấu xé lẫn nhau, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy; cũng là suy đoán sao? Cái này chẳng phải chứng cớ sao?
- Lời nói cuối cùng của Trữ Vô Tình cô nghe rõ, bên trong ẩn chứa ý tứ gì, tin rằng so với ta cô càng hiểu rõ hơn, đây cũng là suy đoán? Bấy nhiêu chứng cớ còn chưa đủ?
- Độn Thế Tiên Cung cùng Chí Tôn Kim Thành mắt thấy Mộng Huyễn Huyết Hải không thể lấy được đan dược hơn nữa còn bị chúng ta làm cho nhục nhã lại thờ ơ đứng nhìn, thậm chí còn thấy vui mừng trước tai họa của kẻ khác, cô cũng nhìn thấy rồi, hơn nữa còn do cô tự mình ra tay, chẳng lẽ đây cũng là đoán? Còn cần chứng cứ gì nữa?
- Lúc tại Thiên Phạt sâm lâm, lời nói của Lôi Bạo vũ cùng Bố Cuồng Phong, đã làm cô giận tím mặt, chẳng lẽ đó cũng là đoán? Bấy nhiêu chứng cớ đã đủ chưa? Còn phải liệt kê them bao nhiêu nữa?
Liên tục năm vấn đề, giống như năm quả bom liên tiếp nổ vang trong lòng Mai Tuyết Yên. Đột nhiên, Mai Tuyết Yên sắc mặt trắng bệch, thân hình lung lay mấy cái.
- Quân công tử nói không sai chút nào, đại tỷ; người thật sự cần tính toán cẩn thận, nếu không, vô luận nhân loại có kết quả thế nào, Thiên Phạt huyền thú chúng ta sẽ gặp tai hoạn ngập đầu.
Bên cạnh truyền đến thanh âm của Xà Vương Thiên Tầm, nàng đã thu công, cuối cùng cũng hấp thu hoàn toàn dược lực.
Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Đại đứng một bên, thần tình căm giận, hiển nhiên lời nói của Quân Mạc Tà bọn chúng đều nghe được.
Mai Tuyết Yên đôi môi giật giật, muốn nói điều gì, nhưng lại không nói, chỉ thở dài thật sâu.
- Tam Đại Thánh Địa cao thủ nhiều như mây, điều này không thể nghi ngờ, nhưng có thể so sánh với cô tin rằng vô cùng ít ỏi không có mấy người. Ta lại càng tin tưởng, cho dù là mười tên Chí Tôn cường giả cùng nhau phục kích cô, cô bị trọng thương tất nhiên không tránh khỏi, nhưng mười người đó có thể nguyên vẹn trở về, hẳn là không có mấy người?
Quân Mạc Tà nói tiếp:
- Lấy thực lực của cô, hoàn toàn có thể giết vài tên, đánh tàn phế vài tên, sau đó chính mình bọ trọng thương chạy trốn, ta thậm chí hoài nghi, lấy thần thông của cô, nếu là bất kể hậu quả toàn lực ra tay, cho dù không tiêu diệt hết địch nhân thì vẫn có khả năng toàn thân trở về!
- Nhưng cô không làm, cô chính mình thì bị trọng thương, mười kẻ kia thì vẫn nguyên vẹn.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng:
- Bọn chúng sở dĩ dám đối phó cô là vì có bảo mệnh phù trong tay. Bởi vì chúng biết cô nhất định sẽ không hạ sát thủ, bọn chúng mới không kiêng nể gì. Cho nên cô chính là đã dung túng bọn chúng! Ngoài chuyện đó ra không có gì khác!
- Nhưng Đoạt Thiên chi chiến, thủy chung vẫn là việc mà các đại Thánh Vương ủy thác, há có thể bỏ mặc? Nhân loại các ngươi có thể không coi tổ huấn ra gì, nhưng huyền thú chúng ta không làm được!
Mai Tuyết Yên hít sâu một hơi, đôi mày thanh tú chậm rãi nhăn lại.
- Cho nên ta mới nói, tâm tình thần khiết của huyền thú các cô là ưu điểm lớn nhất cũng là nhược điểm lớn nhất! Có một điều ta cần cô hiểu. Những lời nói của ta lúc này chỉ có mục đích duy nhất là hi vọng cô có thể giữ được tính mạng mình, tiếp đó bảo vệ cả Thiên Phạt sâm lâm, cũng không phải ép cô rời khỏi Đoạt Thiên chi chiến!
Quân Mạc Tà nhìn nàng thật sâu:
- Đoạt Thiên chi chiến đương nhiên cần tham gia, coi như cô không tham gia ta cũng không muốn. Nhưng đối mặt với uy hiếp và khiêu khích, không thể chỉ biết nhẫn nhịn! Đáng giết thì giết, đáng chém phải chém! Thiếu bọn chúng Đoạt Thiên chi chiến vị tất thất bại! Nhưng nếu cô cam tâm chịu chết, thì chỉ thỏa mãn tâm nguyện của bọn chúng, hại cả Thiên Phạt huyền thú, mà Đoạt Thiên chi chiến cũng chưa chắc có thể thắng! Một Thiên Phạt thú hoàng như cô cần hiểu rõ điều này! Nếu cô đưa ra lựa chọn sai lầm, khiến Thiên Phạt huyền thú bị tiêu diệt, lúc đó cô càng không có mặt mũi nào gặp các vị Thánh Vương dưới cửu tuyền!
Mai Tuyết Yên trầm tư suy nghĩ, trong mắt từ từ lóe lên hai luồng tinh quang, chậm rãi nói:
- Không sai, ta đã hiểu! Nguyên lai ta luôn nhẫn nhục, một mực nhường nhịn, không ngờ là sai lầm! Ta thật sự mười phần sai lầm rồi!
- Chỉ mong cô lần này thực sự hiểu được!
Quân Mạc Tà nhoẻn miệng cười:
- Hiện tại cần làm hộ pháp cho hai người bọn họ dùng Thông Nguyên đan.
Mai Tuyết Yên cười cười, gật đầu.
Nàng vốn là người cơ trí, cũng chỉ là đối với đại sự Đoạt Thiên chi chiến này chấp nhất quá đáng, làm việc có chút không quả quyết, nàng vốn xưa nay quyết đoán kiên nghị, lúc này khúc mắc đã thông, tức thì khôi phục lại phong thái sát phạt quả quyết của một Thiên Phạt Chí Tôn.
Hai khỏa thần đan cho Hùng Khai sơn và Hồ Liệt Địa chia nhau ăn vào, ngồi xếp bằng vận công.
Mai Tuyết Yên cùng Quân Mạc Tà, Thiên Tầm ba người đều không chậm trễ, tuy rằng đều là bình tĩnh ngồi xuống, nhưng cả ba đều cảm giác được thần thức của đối phương đã tản ra khắp khuôn viên, bất cứ biến đổi nào đều không thoát khỏi cảm ứng của ba người, Quân Mạc Tà còn đem linh khí tinh thuần của mình phát ra hỗ trợ cho hai đại thú vương hành công.
Dần dần, Mai Tuyết Yên cùng Thiên Tầm kinh ngạc. Tu vi của Quân Mạc Tà tăng nhanh kinh người là không thể nghi ngờ, nhưng hắn cùng lắm cũng chỉ là Thiên Huyền đỉnh phong, tại sao thần thức của hắn lại cường đại như vậy? Thiên Tầm thậm chí cảm giác được, ở phương diện này mình còn kém Quân Mạc Tà một bậc! Không khỏi cực kỳ lỳ quái. Thầm nghĩ chẳng lẽ hắn thật sự là thâm tàng bất lộ?
Mai Tuyết Yên có thực lực mạnh nhất, thần thức cùng cảm giác cũng cực kỳ linh mẫn. Nàng đối với thần thức của Quân Mạc Tà lại càng nắm rõ, thậm chí thần thức của Quân Mạc Tà phát tán đi phương hướng nào cũng nhất nhất nhận ra.
Nhưng khiến nàng kinh ngạc nhất chính là, Quân Mạc Tà không chỉ có thần thức cường đại, mà những chỗ Quân Mạc Tà dò xét đều là những chỗ hiểm yếu nhất, có nhiều chỗ không hẹn mà cùng Mai Tuyết Yên dò xét, thậm chí có nhiều chỗ ngay cả Mai Tuyết Yên cũng không nghĩ tới!
Chuyện này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng để làm được như vậy cần không biết bao nhiêu kinh nghiệm phong phú? Mai Tuyết Yên biết rõ! Chính mình đã có thời gian dài chiến đấu, đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, hết năm này tháng nọ mới có được trí tuệ chiến trường như vậy!
Nhưng Quân Mạc Tà chỉ là tên thiếu niên mười bảy tuổi. Vậy mà so với mình còn cẩn thận, tỉ mỉ hơn! Đây chẳng phải chuyện quái dị sao?
Mai Tuyết Yên còn đang kinh ngạc, đột nhiên nghe thấy Quân Mạc Tà tựa hồ vô thức hỏi:
- Đúng rồi, có một việc ta thủy chung không minh bạch, ta thực ra đã đắc tội gì với cô? Để ngày đó cô phải ra tay chỉnh ta!
Mai Tuyết Yên tức thì yên lặng, vấn đề này không phải không muốn trả lời, mà căn bản là không thể trả lời.
- Ngay từ lần đầu gặp mặt ở Thiên Phạt sâm lâm, cô tựa hồ đối với ta đã không bằng lòng.
Quân Mạc Tà vẫn duy trì thần thức bất động, miệng vẫn tự nhiên nói chuyện, phân tâm nhị dụng! Việc này càng khiến Xà Vương cùng Mai Tuyết Yên chấn động! Bởi vì, trong lúc nói chuyện, thần thức của Quân Mạc Tà vẫn không có nửa điểm dao động! Loại khống chế lực này, cho dù là Mai Tuyết Yên cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được!
Người này đúng là một quái thai!
Chỉ thấy Quân Mạc Tà nói tiếp:
- Lúc đó, cô vừa nhìn thấy ta, tựa hồ hận ý xung thiên; thậm chí, ngay cả chuyện Lệ Tuyệt Thiên cũng chỉ là tai bay vạ gió mà thôi, rồi sau đó cô bắt được ta, lại không giết ta, ngược lại hung hăng đánh đòn, khiến cái mông ta sưng đến mấy ngày. Ta đến giờ vẫn không hiểu chuyện này là tại sao? Chẳng lẽ cô có sở thích đó?
Nhớ tới tình huống lúc đó, Mai Tuyết Yên không khỏi lộ ra tiếu ý, rồi lại có một tia tức giận xấu hổ lóe lên, hiển nhiên là đang nhớ lại tại Thiên Phạt sâm lâm chính mình bị tiểu tử này làm cho cực khổ.
- Lúc sau, trên đường từ Thiên Nam trở về đến Thiên Hương, cô lại càng gây khó dễ cho ta! Về tới thiên Hương, cô vẫn nhằm mông ta mà đánh, không giết ta, không đả thương ta, chuyện này thật kỳ quái?
Quân Mạc Tà vẫn không nghĩ ra lời giải.
- Sở thích chó má gì, còn không phải vì ngươi trời sinh bộ dáng muốn ăn đòn sao! Không đánh ngươi thì đánh ai?
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng, không giám đàm luận thêm về chuyện này nữa.
- Coi như mặt ta khó coi, nhưng lúc cô đánh ta có thể cảm thấy rõ ràng ngươi khống chế lực lượng, sợ làm ta bị thương. Nếu nói khi về Thiên Hương, cô đã biết thần đan quan trọng nên mới như vậy, nhưng lần đầu gặp mặt tại Thiên Nam cô đã như vậy rồi, chuyện này khiến ta thật sự nghĩ không ra!
Quân Mạc Tà nhíu mày, hạ kết luận:
- Cho nên ta cho rằng, nhất định là ta đã đắc tội với cô, nhưng chỉ là một chuyện không lớn không nhỏ, khiến cô chịu không nổi, lại không nỡ giết ta. Ta không hiểu, quan hệ của hai chúng ta lúc đó hình như không phức tạp như vậy?
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, không nói gì.
Mặc cho hắn suy nghĩ lung tung, mím chặt môi anh đào, không nói một lời.
- Ta còn có chuyện chưa hỏi cô, Tuyết Yên à, bản thể của cô rốt cuộc là gì vậy?
Nguy hiểm đã qua. Quân Mạc Tà bắt đầu mặt dày gọi nhũ danh của Mai Tuyết Yên.
- Chuyện này, ngươi không cần biết!
Mai Tuyết Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, đồng thời đưa mắt cảnh cáo Xà Vương Thiên Tầm, ý bảo nàng vạn lần không được tiết lộ. Xà Vương Thiên Tầm chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã biết.
Nói đùa sao?
Mai Tuyết Yên nhìn Quân Mạc Tà nghĩ: "Nếu để ngươi biết bản thể của ta, chẳng phải cho ngươi biết đã đắc tội thế nào với ta sao? Như vậy đúng là xấu hổ đến chết. Sau này làm sao có thể ở chung nữa!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
- Tổ huấn? Ngàn vạn năm về trước, những lời này lúc đó đúng là khuôn vàng thước ngọc, nhưng thời gian trôi qua cũng trở thành giáo điều mốc meo! Chẳng lẽ thật sự có thể ngăn được lòng tham cùng hư vinh của con người sao? Không thể! Từ xưa đến nay, ngoại trừ một số người đại trí tuệ ra, tất cả đều là hạng tầm thường! Những người đại trí tuệ nhìn xa trông rộng nên họ không bị va vấp, còn những kẻ tầm thường bởi vì không có năng lực thay đổi, cho nên đành phải tuân theo.
- Duy chỉ có hạng người tràn đầy dã tâm, kinh tài tuyệt diễm, kỳ tài ngút trời xuất hiện, như vậy, tổ huấn trong mắt những người này, ngay cả biết rõ đó là khuôn vàng thước ngọc, cũng bị bọn họ coi như cái rắm! Sẽ không ai vì một cái rắm mà bỏ phí vinh hoa phú quý! Thiên tài hay người thông minh cũng không có nghĩa là hắn có trí tuệ!
Quân Mạc Tà lãnh khốc nói.
Mai Tuyết Yên vô lực gục đầu xuống, đột nhiên cảm thấy tín niệm từ khi sinh ra tới nay của mình trong phút chốc đã sụp đổ, nhưng nàng vẫn cố chấp, vô lực phản bác:
- Không! Không có khả năng! Những lời ngươi nói tất cả đều là suy đoán, căn bản không có nửa điểm chứng cớ!
- Vậy chuyện cô bị phục kích, đuổi giết, cũng là suy đoán? Đây không phải là chứng cớ sao?
Tam Đại Thánh Địa tại buổi đấu giá tranh giành cấu xé lẫn nhau, ngươi cũng tận mắt nhìn thấy; cũng là suy đoán sao? Cái này chẳng phải chứng cớ sao?
- Lời nói cuối cùng của Trữ Vô Tình cô nghe rõ, bên trong ẩn chứa ý tứ gì, tin rằng so với ta cô càng hiểu rõ hơn, đây cũng là suy đoán? Bấy nhiêu chứng cớ còn chưa đủ?
- Độn Thế Tiên Cung cùng Chí Tôn Kim Thành mắt thấy Mộng Huyễn Huyết Hải không thể lấy được đan dược hơn nữa còn bị chúng ta làm cho nhục nhã lại thờ ơ đứng nhìn, thậm chí còn thấy vui mừng trước tai họa của kẻ khác, cô cũng nhìn thấy rồi, hơn nữa còn do cô tự mình ra tay, chẳng lẽ đây cũng là đoán? Còn cần chứng cứ gì nữa?
- Lúc tại Thiên Phạt sâm lâm, lời nói của Lôi Bạo vũ cùng Bố Cuồng Phong, đã làm cô giận tím mặt, chẳng lẽ đó cũng là đoán? Bấy nhiêu chứng cớ đã đủ chưa? Còn phải liệt kê them bao nhiêu nữa?
Liên tục năm vấn đề, giống như năm quả bom liên tiếp nổ vang trong lòng Mai Tuyết Yên. Đột nhiên, Mai Tuyết Yên sắc mặt trắng bệch, thân hình lung lay mấy cái.
- Quân công tử nói không sai chút nào, đại tỷ; người thật sự cần tính toán cẩn thận, nếu không, vô luận nhân loại có kết quả thế nào, Thiên Phạt huyền thú chúng ta sẽ gặp tai hoạn ngập đầu.
Bên cạnh truyền đến thanh âm của Xà Vương Thiên Tầm, nàng đã thu công, cuối cùng cũng hấp thu hoàn toàn dược lực.
Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Đại đứng một bên, thần tình căm giận, hiển nhiên lời nói của Quân Mạc Tà bọn chúng đều nghe được.
Mai Tuyết Yên đôi môi giật giật, muốn nói điều gì, nhưng lại không nói, chỉ thở dài thật sâu.
- Tam Đại Thánh Địa cao thủ nhiều như mây, điều này không thể nghi ngờ, nhưng có thể so sánh với cô tin rằng vô cùng ít ỏi không có mấy người. Ta lại càng tin tưởng, cho dù là mười tên Chí Tôn cường giả cùng nhau phục kích cô, cô bị trọng thương tất nhiên không tránh khỏi, nhưng mười người đó có thể nguyên vẹn trở về, hẳn là không có mấy người?
Quân Mạc Tà nói tiếp:- Lấy thực lực của cô, hoàn toàn có thể giết vài tên, đánh tàn phế vài tên, sau đó chính mình bọ trọng thương chạy trốn, ta thậm chí hoài nghi, lấy thần thông của cô, nếu là bất kể hậu quả toàn lực ra tay, cho dù không tiêu diệt hết địch nhân thì vẫn có khả năng toàn thân trở về!
- Nhưng cô không làm, cô chính mình thì bị trọng thương, mười kẻ kia thì vẫn nguyên vẹn.
Quân Mạc Tà thở dài một tiếng:
- Bọn chúng sở dĩ dám đối phó cô là vì có bảo mệnh phù trong tay. Bởi vì chúng biết cô nhất định sẽ không hạ sát thủ, bọn chúng mới không kiêng nể gì. Cho nên cô chính là đã dung túng bọn chúng! Ngoài chuyện đó ra không có gì khác!
- Nhưng Đoạt Thiên chi chiến, thủy chung vẫn là việc mà các đại Thánh Vương ủy thác, há có thể bỏ mặc? Nhân loại các ngươi có thể không coi tổ huấn ra gì, nhưng huyền thú chúng ta không làm được!
Mai Tuyết Yên hít sâu một hơi, đôi mày thanh tú chậm rãi nhăn lại.
- Cho nên ta mới nói, tâm tình thần khiết của huyền thú các cô là ưu điểm lớn nhất cũng là nhược điểm lớn nhất! Có một điều ta cần cô hiểu. Những lời nói của ta lúc này chỉ có mục đích duy nhất là hi vọng cô có thể giữ được tính mạng mình, tiếp đó bảo vệ cả Thiên Phạt sâm lâm, cũng không phải ép cô rời khỏi Đoạt Thiên chi chiến!
Quân Mạc Tà nhìn nàng thật sâu:
- Đoạt Thiên chi chiến đương nhiên cần tham gia, coi như cô không tham gia ta cũng không muốn. Nhưng đối mặt với uy hiếp và khiêu khích, không thể chỉ biết nhẫn nhịn! Đáng giết thì giết, đáng chém phải chém! Thiếu bọn chúng Đoạt Thiên chi chiến vị tất thất bại! Nhưng nếu cô cam tâm chịu chết, thì chỉ thỏa mãn tâm nguyện của bọn chúng, hại cả Thiên Phạt huyền thú, mà Đoạt Thiên chi chiến cũng chưa chắc có thể thắng! Một Thiên Phạt thú hoàng như cô cần hiểu rõ điều này! Nếu cô đưa ra lựa chọn sai lầm, khiến Thiên Phạt huyền thú bị tiêu diệt, lúc đó cô càng không có mặt mũi nào gặp các vị Thánh Vương dưới cửu tuyền!
Mai Tuyết Yên trầm tư suy nghĩ, trong mắt từ từ lóe lên hai luồng tinh quang, chậm rãi nói:
- Không sai, ta đã hiểu! Nguyên lai ta luôn nhẫn nhục, một mực nhường nhịn, không ngờ là sai lầm! Ta thật sự mười phần sai lầm rồi!
- Chỉ mong cô lần này thực sự hiểu được!
Quân Mạc Tà nhoẻn miệng cười:
- Hiện tại cần làm hộ pháp cho hai người bọn họ dùng Thông Nguyên đan.
Mai Tuyết Yên cười cười, gật đầu.
Nàng vốn là người cơ trí, cũng chỉ là đối với đại sự Đoạt Thiên chi chiến này chấp nhất quá đáng, làm việc có chút không quả quyết, nàng vốn xưa nay quyết đoán kiên nghị, lúc này khúc mắc đã thông, tức thì khôi phục lại phong thái sát phạt quả quyết của một Thiên Phạt Chí Tôn.
Hai khỏa thần đan cho Hùng Khai sơn và Hồ Liệt Địa chia nhau ăn vào, ngồi xếp bằng vận công.
Mai Tuyết Yên cùng Quân Mạc Tà, Thiên Tầm ba người đều không chậm trễ, tuy rằng đều là bình tĩnh ngồi xuống, nhưng cả ba đều cảm giác được thần thức của đối phương đã tản ra khắp khuôn viên, bất cứ biến đổi nào đều không thoát khỏi cảm ứng của ba người, Quân Mạc Tà còn đem linh khí tinh thuần của mình phát ra hỗ trợ cho hai đại thú vương hành công.
Dần dần, Mai Tuyết Yên cùng Thiên Tầm kinh ngạc. Tu vi của Quân Mạc Tà tăng nhanh kinh người là không thể nghi ngờ, nhưng hắn cùng lắm cũng chỉ là Thiên Huyền đỉnh phong, tại sao thần thức của hắn lại cường đại như vậy? Thiên Tầm thậm chí cảm giác được, ở phương diện này mình còn kém Quân Mạc Tà một bậc! Không khỏi cực kỳ lỳ quái. Thầm nghĩ chẳng lẽ hắn thật sự là thâm tàng bất lộ?
Mai Tuyết Yên có thực lực mạnh nhất, thần thức cùng cảm giác cũng cực kỳ linh mẫn. Nàng đối với thần thức của Quân Mạc Tà lại càng nắm rõ, thậm chí thần thức của Quân Mạc Tà phát tán đi phương hướng nào cũng nhất nhất nhận ra.
Nhưng khiến nàng kinh ngạc nhất chính là, Quân Mạc Tà không chỉ có thần thức cường đại, mà những chỗ Quân Mạc Tà dò xét đều là những chỗ hiểm yếu nhất, có nhiều chỗ không hẹn mà cùng Mai Tuyết Yên dò xét, thậm chí có nhiều chỗ ngay cả Mai Tuyết Yên cũng không nghĩ tới!
Chuyện này nhìn có vẻ đơn giản, nhưng để làm được như vậy cần không biết bao nhiêu kinh nghiệm phong phú? Mai Tuyết Yên biết rõ! Chính mình đã có thời gian dài chiến đấu, đối mặt với bao nhiêu nguy hiểm, hết năm này tháng nọ mới có được trí tuệ chiến trường như vậy!
Nhưng Quân Mạc Tà chỉ là tên thiếu niên mười bảy tuổi. Vậy mà so với mình còn cẩn thận, tỉ mỉ hơn! Đây chẳng phải chuyện quái dị sao?
Mai Tuyết Yên còn đang kinh ngạc, đột nhiên nghe thấy Quân Mạc Tà tựa hồ vô thức hỏi:
- Đúng rồi, có một việc ta thủy chung không minh bạch, ta thực ra đã đắc tội gì với cô? Để ngày đó cô phải ra tay chỉnh ta!
Mai Tuyết Yên tức thì yên lặng, vấn đề này không phải không muốn trả lời, mà căn bản là không thể trả lời.
- Ngay từ lần đầu gặp mặt ở Thiên Phạt sâm lâm, cô tựa hồ đối với ta đã không bằng lòng.
Quân Mạc Tà vẫn duy trì thần thức bất động, miệng vẫn tự nhiên nói chuyện, phân tâm nhị dụng! Việc này càng khiến Xà Vương cùng Mai Tuyết Yên chấn động! Bởi vì, trong lúc nói chuyện, thần thức của Quân Mạc Tà vẫn không có nửa điểm dao động! Loại khống chế lực này, cho dù là Mai Tuyết Yên cũng chỉ có thể miễn cưỡng làm được!
Người này đúng là một quái thai!
Chỉ thấy Quân Mạc Tà nói tiếp:
- Lúc đó, cô vừa nhìn thấy ta, tựa hồ hận ý xung thiên; thậm chí, ngay cả chuyện Lệ Tuyệt Thiên cũng chỉ là tai bay vạ gió mà thôi, rồi sau đó cô bắt được ta, lại không giết ta, ngược lại hung hăng đánh đòn, khiến cái mông ta sưng đến mấy ngày. Ta đến giờ vẫn không hiểu chuyện này là tại sao? Chẳng lẽ cô có sở thích đó?
Nhớ tới tình huống lúc đó, Mai Tuyết Yên không khỏi lộ ra tiếu ý, rồi lại có một tia tức giận xấu hổ lóe lên, hiển nhiên là đang nhớ lại tại Thiên Phạt sâm lâm chính mình bị tiểu tử này làm cho cực khổ.
- Lúc sau, trên đường từ Thiên Nam trở về đến Thiên Hương, cô lại càng gây khó dễ cho ta! Về tới thiên Hương, cô vẫn nhằm mông ta mà đánh, không giết ta, không đả thương ta, chuyện này thật kỳ quái?
Quân Mạc Tà vẫn không nghĩ ra lời giải.
- Sở thích chó má gì, còn không phải vì ngươi trời sinh bộ dáng muốn ăn đòn sao! Không đánh ngươi thì đánh ai?
Mai Tuyết Yên hừ lạnh một tiếng, không giám đàm luận thêm về chuyện này nữa.
- Coi như mặt ta khó coi, nhưng lúc cô đánh ta có thể cảm thấy rõ ràng ngươi khống chế lực lượng, sợ làm ta bị thương. Nếu nói khi về Thiên Hương, cô đã biết thần đan quan trọng nên mới như vậy, nhưng lần đầu gặp mặt tại Thiên Nam cô đã như vậy rồi, chuyện này khiến ta thật sự nghĩ không ra!
Quân Mạc Tà nhíu mày, hạ kết luận:
- Cho nên ta cho rằng, nhất định là ta đã đắc tội với cô, nhưng chỉ là một chuyện không lớn không nhỏ, khiến cô chịu không nổi, lại không nỡ giết ta. Ta không hiểu, quan hệ của hai chúng ta lúc đó hình như không phức tạp như vậy?
Mai Tuyết Yên hừ một tiếng, không nói gì.
Mặc cho hắn suy nghĩ lung tung, mím chặt môi anh đào, không nói một lời.
- Ta còn có chuyện chưa hỏi cô, Tuyết Yên à, bản thể của cô rốt cuộc là gì vậy?
Nguy hiểm đã qua. Quân Mạc Tà bắt đầu mặt dày gọi nhũ danh của Mai Tuyết Yên.
- Chuyện này, ngươi không cần biết!
Mai Tuyết Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, đồng thời đưa mắt cảnh cáo Xà Vương Thiên Tầm, ý bảo nàng vạn lần không được tiết lộ. Xà Vương Thiên Tầm chớp chớp mắt, tỏ vẻ đã biết.
Nói đùa sao?
Mai Tuyết Yên nhìn Quân Mạc Tà nghĩ: "Nếu để ngươi biết bản thể của ta, chẳng phải cho ngươi biết đã đắc tội thế nào với ta sao? Như vậy đúng là xấu hổ đến chết. Sau này làm sao có thể ở chung nữa!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành