- Đần! Ngươi sao mà ngu như vậy? Không ôm thì làm sao hôn môi? Đừng có không hiểu cũng nói như vậy. Không có tri thức không phải là sai lầm, nhưng không có tri thức lại cứ giả bộ mình rất thông minh chính là hành vi không thể tha thứ được!
Hùng Khai Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng.
- Hai người ngu ngốc các ngươi lập tức im miệng cho ta!
Một thanh âm trầm thấp như muốn giết người vang lên. Hai vương giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Xà Vương Thiên Tầm sắc mặt tái nhợt, hung quang trong mắt lập lòe nhìn hai người, thanh kiếm trong tay chập chờn du đãng tựa hồ như độc xà chuẩn bị phi tới.
Trong nháy mắt này, Hổ Vương cùng Hùng vương đều có một loại cảm giác, đó chính là: chỉ cần hai người mình dám nói một câu nữa, Xà Vương nhất định sẽ rút kiếm liều chết!
Hai người không khỏi ngẩn người đưa mắt nhìn nhau, đây là hành động gì?
Hai vương đều không hiểu ra sao.
Tính tình của Xà Vương nha đầu kia tại sao đột nhiên lại trở nên cáu kỉnh như vậy? Hai người đều không rõ ràng, tựa hồ như sau khi tới Thiên Hương, tính tình của Xà Vương càng lúc càng dễ cáu giận, giống như là thùng thuốc súng vậy, chỉ cần một mồi lửa là bùm.
Chẳng lẽ ở gần lão đại nhiều nên "Gần mực thì đen"? Nhưng ngươi cũng không có thực lực như lão đại nha, đừng nói là hai người, chỉ cần một người bọn ta chẳng lẽ lại không đối phó được với ngươi sao? Hai vương liếc mắt trắng dã oán thầm, lại có thể mắng hai vương thần võ cơ trí anh dũng tiêu sái là ngu ngốc, thật sự là lớn mật, thế nhưng ngoài suy nghĩ của ba người chính là, hai người bên trong cũng không có bất cứ động tác thân mật gì, chẳng qua là chỉ yên lặng ngồi đó. Mai Tuyết Yên một mực cúi đầu vuốt ve bảo kiếm trong tay, Quân Mạc Tà thì một mực mỉm cười, lẳng lặng nhìn, hai người đều không có động tác gì, giống như là hai pho tượng bất động vậy. Thời gian như làn gió cứ thể thổi qua hai người đang im lặng.
Gió nhẹ thổi bay, váy áo Mai Tuyết Yên phiêu, vài sợi tóc mai tung bay.
Gió nhẹ thổi qua, tay áo Quân Mạc Tà phiêu đãng. Ánh mắt như đọng lại.
Hai người cứ ngồi như vậy, lại ưu mỹ giống như một bức tranh vẽ, phảng phất như trường tồn với trời đất.
Yên tĩnh như vậy, thản nhiên như vậy, ấm áp như vậy, trong nháy mắt này lập tức khiến Hùng Khai Sơn, Hồ Liệt Địa cùng Xà Vương Thiên Tầm còn đang tức giận cũng phải ngây dại, lẳng lặng ngắm bức họa này, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác dịu dàng ấm áp.
Đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên, có người vội vàng đi tới bên này, là một tên nô bộc đẩy cửa chạy vào sân nói:
- Thiếu gia, nghi thức chuẩn bị bắt đầu rồi, Lão thái gia cùng tam gia mời ngài qua, nói buổi tiệc này không thể vắng ngài.
Tên nô bộc này còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy ba ánh mắt hung dữ như muốn giết người bắn tới mình, trong nháy mắt này hắn đột nhiên cảm thấy lông tóc dựng đứng lên, không khỏi sợ hãi tới cực điểm, thiếu chút nữa thì ngã xuống mặt đất. Phẫn nộ của tam đại Thú Vương một tên nô bộc nho nhỏ há có thể chống đỡ? Mặc dù không phóng thích toàn bộ sát ý, thế nhưng hắn vẫn không thể thừa nhận nổi.
- Biết rồi, ta sẽ lập tức qua đó.
Âm thanh trong trẻo của Quân Mạc Tà truyền tới. Theo thanh âm này, tên nô bộc cũng cảm thấy toàn thân được buông lỏng. Nhịn không được thở gấp từng ngụm một, toàn thân sợ tới mức mồ hôi đều thấm ướt y phục!
- Tuyết Yên, nàng bắt tay vào an bài chuyện ngày mai của bọn họ đi, đặc biệt là cần chú ý hạng mục kia, ngàn vạn lần không nên quên. À, những vật kia mua xong, ta sẽ sai người đưa tới Thiên Phạt sâm lâm, lúc này để cho bọn họ tay không lên đường đi. Ta tới sảnh đường một chút, ở đây giao cho nàng.
Quân Mạc Tà nhìn Mai Tuyết Yên, ôn nhu nói.
Mai Tuyết Yên vẫn không có ngẩng đầu lên, chẳng qua chỉ trầm tĩnh nói:
- Yên tâm đi. Hai người bọn họ đã gia tăng năm mươi năm công lực, tốc độ tu luyện cũng tăng gấp ba, có thể nói thực lực đã tăng lên gấp đôi, lại có thanh thần binh lợi khí này, hai người bọn họ có thể an toàn quay trở về, ngươi không cần trở lại nữa!
Quân Mạc Tà ha ha cười, xoay người rời đi. Lưu lại Mai Tuyết Yên ngồi đó, cũng không để ý tới ánh mắt u oán của hai đại thú vương đang nhìn bóng lưng hắn.
- Có người muốn gặp ta đúng không?
Quân Mạc Tà một bên đi một bên hỏi tên nô bộc.
- Vâng, thiếu gia sở liệu không sai. Quả thật có một người đang ngồi bên trong đại sảnh muốn trò chuyện với thiếu gia, Hoàng Đế bệ hạ cũng từng đề cập tới muốn gặp ngài, còn có Lý Du Nhiên Lý công tử ở phủ thái sư nữa, hắn nói nếu thiếu gia có thời gian, hắn muốn hảo hảo nói chuyện với ngài.
Nô bộc cung kính nói.
- Lý Du Nhiên muốn tìm ta nói chuyện gì? Hắn có đề cập qua với ngươi không?
Quân Mạc Tà hơi nhíu mày, gia hỏa này sao lại tìm mình nói chuyện? Hắn muốn làm cái gì? Theo như lời nói của nô bộc còn có hai nhóm người nữa, Quân Mạc Tà căn bản không có để ý tới.
Cũng không phải hắn khinh người, mà là Quân Mạc Tà biết rõ. Mình cùng hai nhóm người kia căn bản không có chuyện gì để nói! Địch nhân là là địch nhân, căn bản cũng không có bất kỳ cái gì có thể hóa giải. Cho dù là hiện tại tạm thời không phải, nhưng trong tương lai cũng không nhất định!
Quân Mạc Tà rất tin vào trực giác của mình.
Về phần Hoàng Đế Thiên Hương kia, Quân Mạc Tà lại không dám đi gặp.
Quân Mạc Tà thật sự rất ít khi nhìn thấy hắn, hắn sợ khi gặp mặt lão già kia mình lại không khống chế được mà cắt đầu vị Hoàng Đế bệ hạ này. (OMG)
Khi tới đại sảnh mới thấy bốn phía đều đã đầy ắp người. Quân lão gia tử cùng Quân Vô Ý ngồi trên ghế chủ nhà. Quản Thanh Hàn mặc một thân trang phục lộng lẫy đứng ở trước mặt hai người, Quản Đông Lưu cao hứng cười nói, đứng ở cạnh nữ nhi, hạ khách bọn họ lần lượt theo thứ tự mà ngồi. Thạch Trường Tiếu bọn người một nhóm, Tống Thương làm chủ sự cũng an bài thỏa đáng, Thiên Huyền cường giả làm chủ sự, quy cách này cũng không nhỏ nha, cảm thấy mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ có Quân đại thiếu gia tới là bắt đầu.
Nhìn thấy Quân Mạc Tà đi vào, Tống Thương thở dài một hơi, từ trong lòng lấy ra một cuốn vải, tựa hồ như tuyên đọc thánh chỉ vậy, sau khi mở ra hắn liền cao giọng đọc:
- Hôm nay ngày lành tháng tốt, tân khách đều tụ hợp đông đủ. Quân phủ rất vinh hạnh! Nhất là có bốn đại chí tôn cùng quốc chủ Thiên Hương đến, càng làm cho Quân gia ta thêm vinh hạnh, nhận được lời nhờ của Quân lão đại nhân, tại hạ là Tống Thương hôm nay nỗ lực làm chủ sự, tại hạ kiến thức nông cạn, nếu như có gì sai sót mong mọi người lượng thứ, không nên trách Quân gia ta.
Lời nói vừa dứt, mọi người đều mở miệng động viên, thế nhưng ánh mắt của đa số người đều nhìn về Hoàng Đế bệ hạ Thiên Hương Dương Hoài Vũ!
Lời nói của chủ sự chính là do Quân Mạc Tà chau chuốt viết nên, ngoại trừ câu "bốn đại chí tôn" Tống Thương vừa thêm vào ra, tất cả đều không có thay đổi. Nhất là câu "Thiên Hương quốc chủ đến" lại không xưng là bệ hạ, mà xưng là quốc chủ, càng như có ẩn ý Quân gia từ nay về sau sẽ không phụ thuộc vào Thiên Hương đế quốc.
Điểm này, mọi người há lại không nghe ra? Cho nên sắc mặt của mọi người trong nháy mắt đều đổi.
Khi Hoàng Đế bệ hạ nghe thấy lời này, sắc mặt rốt cuộc đã hơi đổi, tiếp đó lại khôi phục như thường, chỉ hơi mỉm cười, ánh mắt cũng không có nửa điểm ba động, hắn cười cười hướng tới mọi người hỏi thăm, tựa hồ như không có minh bạch ý tứ đó, bộ dáng rất thong dong tự nhiên.
Quả nhiên không hổ là nhất đại kiêu hùng! Bị người nói như thế nhưng sắc mặt lại không đổi, chỉ cần có công phu trấn định như vậy đã đủ làm cho người ta bội phục rồi.
Ánh mắt của Quân Mạc Tà hơi co rút lại, gia hỏa này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, quả nhiên hơn xa người khác, có thể bình thản như vậy, xem ra nếu muốn moi ra chân tướng từ trong miệng hắn quả là việc khó càng thêm khó.
Tống Thương ở bên kia đã bắt đầu thực hiện chức trách của mình.
- Giờ tốt ngày tốt, đúng là việc vui hiếm có trong đời! Quân tam gia Quân Vô Ý hôm nay chính thức thu nữ nhi Quản gia Quản Thanh Hàn làm nghĩa nữ, từ nay về sau coi như là con gái ruột, có thiên địa chứng giám.
Ở đây cũng không có nói "Là con dâu của Quân gia" mà nói thẳng là "Nữ nhi của Quản gia" trong một câu nói này, có thể nhìn ra, thân phận trước kia của Quản Thanh Hàn tại thời khắc này đã tan thành mây khói, trở thành dĩ vãng!
Liên tục nói qua màn mở đầu, cuối cùng cũng đi vào chính đề, dưới sự chủ trì của Tống Thương, Quản Thanh Hàn chậm rãi đi về phía trước, cúi người quỳ xuống, ba lạy chín bái, sau đó đứng dậy, khuôn mặt nàng đã nhạt nhòa lệ.
Quân Vô Ý mỉm cười nâng nàng dậy, nhẹ lời an ủi, sau đó lấy ra một viên dạ minh châu lóe sáng làm quà thu nhận nghĩa nữ đưa cho Quản Thanh Hàn. Mọi người đều cùng vỗ tay.
- Quản Thanh Hàn từ nay về sau sẽ trở thành nữ nhi của Quân gia, cho dù biển cạn đá mòn, trời đất thay đổi thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp! Nếu có người biết rõ mà cố tình mạo phạm, đó chính là kết thù không đội trời chung với Quân gia, lúc đó sẽ dẫn tới binh đao, không chết không dừng!
- Không sai, mọi người đều biết nguyên nhân, nghĩa nữ Quản Thanh Hàn của Quân gia thân phận trước đây có chút quanh co, thế nhưng kể từ hôm nay, thân phận đó đã được xóa bỏ, vĩnh viễn chôn vùi, bất luận kẻ nào cũng không được phép nhắc tới, chỉ cần Quân gia phát hiện ra một lời, có người dám can đảm mạo phạm, nhất định sẽ trở thành kẻ thù sinh tử của Quân gia, Quân gia thề sẽ đem hết toàn lực đối phó, không chết không thôi!
Liên tục là hai câu không chết không thôi được lặp lại, có thể nói là tràn đầy uy nghiêm, uy hiếp, bộc lộ trong lời nói!
Đúng là phong cách cường thế trước sau như một của Quân Mạc Tà! Đối mặt với đám đại thế gia trong kinh thành, đối mặt với hoàng thất, đối mặt với các Huyền khí thế gia trên đại lục, thậm chí đối mặt với bốn đại chí tôn, đối mặt với vô số cao thủ, Tống Thương ngang nhiên đọc lên lời thiết huyết tuyên ngôn của Quân Mạc Tà!
Đối mặt với thiên hạ anh hùng, ta muốn uy hiếp thì uy hiếp! Quân Mạc Tà lẳng lặng đứng trong đám người, hàn quang trong mắt lập lòe, lãnh đạm với trời! Dáng người kiệt ngạo!
Toàn trường lâm vào một mảnh yên tĩnh!
Tuyên ngôn của Quân gia quả thực là cực kỳ cuồng vọng!
Thế nhưng khi lọt vào trong tai mỗi người, kể cả bốn đại chí tôn, đều không cảm thấy có gì không ổn. Quân gia hiện tại, hoàn toàn có thực lực để thực hiện những lời này!
Mà không ngại bất luận kẻ nào!
Trong thế giới nắm tay ai to người đó nắm đạo lý này, ngươi có bao nhiêu nắm tay tựa có bấy nhiêu đạo lý! Vài Thiên Huyền cường giả, lại có vô số Địa Huyền cường giả. Phụ tử Quân lão gia tử đều là Thần Huyền tầng thứ. Lại càng có nhất đại chí tôn Ưng Bác Không tọa trấn, còn có vị sư phụ thần bí kia của Quân Mạc Tà uy hiếp, lại càng có quan hệ với Thiên Phạt sâm lâm, hơn nữa các đại thế gia đều có hảo ý muốn giao hảo, ngay cả thái độ của Cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân cũng chuyển từ tối sang sáng hướng về Quân gia.
Thực lực hùng hậu như vậy, trên đại lục còn ai dám dây vào!
- Kết thúc.
Tống Thương trầm giọng nói, hai tay hợp lại, đem tấm vải thu lại, sau đó cúi đầu hành lễ với mọi người. Trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy!
Quản Thanh Hàn lệ rơi đầy mặt, không kìm nén được cảm xúc.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
- Đần! Ngươi sao mà ngu như vậy? Không ôm thì làm sao hôn môi? Đừng có không hiểu cũng nói như vậy. Không có tri thức không phải là sai lầm, nhưng không có tri thức lại cứ giả bộ mình rất thông minh chính là hành vi không thể tha thứ được!
Hùng Khai Sơn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng.
- Hai người ngu ngốc các ngươi lập tức im miệng cho ta!
Một thanh âm trầm thấp như muốn giết người vang lên. Hai vương giật nảy mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Xà Vương Thiên Tầm sắc mặt tái nhợt, hung quang trong mắt lập lòe nhìn hai người, thanh kiếm trong tay chập chờn du đãng tựa hồ như độc xà chuẩn bị phi tới.
Trong nháy mắt này, Hổ Vương cùng Hùng vương đều có một loại cảm giác, đó chính là: chỉ cần hai người mình dám nói một câu nữa, Xà Vương nhất định sẽ rút kiếm liều chết!
Hai người không khỏi ngẩn người đưa mắt nhìn nhau, đây là hành động gì?
Hai vương đều không hiểu ra sao.
Tính tình của Xà Vương nha đầu kia tại sao đột nhiên lại trở nên cáu kỉnh như vậy? Hai người đều không rõ ràng, tựa hồ như sau khi tới Thiên Hương, tính tình của Xà Vương càng lúc càng dễ cáu giận, giống như là thùng thuốc súng vậy, chỉ cần một mồi lửa là bùm.
Chẳng lẽ ở gần lão đại nhiều nên "Gần mực thì đen"? Nhưng ngươi cũng không có thực lực như lão đại nha, đừng nói là hai người, chỉ cần một người bọn ta chẳng lẽ lại không đối phó được với ngươi sao? Hai vương liếc mắt trắng dã oán thầm, lại có thể mắng hai vương thần võ cơ trí anh dũng tiêu sái là ngu ngốc, thật sự là lớn mật, thế nhưng ngoài suy nghĩ của ba người chính là, hai người bên trong cũng không có bất cứ động tác thân mật gì, chẳng qua là chỉ yên lặng ngồi đó. Mai Tuyết Yên một mực cúi đầu vuốt ve bảo kiếm trong tay, Quân Mạc Tà thì một mực mỉm cười, lẳng lặng nhìn, hai người đều không có động tác gì, giống như là hai pho tượng bất động vậy. Thời gian như làn gió cứ thể thổi qua hai người đang im lặng.
Gió nhẹ thổi bay, váy áo Mai Tuyết Yên phiêu, vài sợi tóc mai tung bay.
Gió nhẹ thổi qua, tay áo Quân Mạc Tà phiêu đãng. Ánh mắt như đọng lại.
Hai người cứ ngồi như vậy, lại ưu mỹ giống như một bức tranh vẽ, phảng phất như trường tồn với trời đất.
Yên tĩnh như vậy, thản nhiên như vậy, ấm áp như vậy, trong nháy mắt này lập tức khiến Hùng Khai Sơn, Hồ Liệt Địa cùng Xà Vương Thiên Tầm còn đang tức giận cũng phải ngây dại, lẳng lặng ngắm bức họa này, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập cảm giác dịu dàng ấm áp.
Đúng lúc này tiếng bước chân dồn dập vang lên, có người vội vàng đi tới bên này, là một tên nô bộc đẩy cửa chạy vào sân nói:
- Thiếu gia, nghi thức chuẩn bị bắt đầu rồi, Lão thái gia cùng tam gia mời ngài qua, nói buổi tiệc này không thể vắng ngài.
Tên nô bộc này còn chưa nói dứt lời đã cảm thấy ba ánh mắt hung dữ như muốn giết người bắn tới mình, trong nháy mắt này hắn đột nhiên cảm thấy lông tóc dựng đứng lên, không khỏi sợ hãi tới cực điểm, thiếu chút nữa thì ngã xuống mặt đất. Phẫn nộ của tam đại Thú Vương một tên nô bộc nho nhỏ há có thể chống đỡ? Mặc dù không phóng thích toàn bộ sát ý, thế nhưng hắn vẫn không thể thừa nhận nổi.
- Biết rồi, ta sẽ lập tức qua đó.
Âm thanh trong trẻo của Quân Mạc Tà truyền tới. Theo thanh âm này, tên nô bộc cũng cảm thấy toàn thân được buông lỏng. Nhịn không được thở gấp từng ngụm một, toàn thân sợ tới mức mồ hôi đều thấm ướt y phục!
- Tuyết Yên, nàng bắt tay vào an bài chuyện ngày mai của bọn họ đi, đặc biệt là cần chú ý hạng mục kia, ngàn vạn lần không nên quên. À, những vật kia mua xong, ta sẽ sai người đưa tới Thiên Phạt sâm lâm, lúc này để cho bọn họ tay không lên đường đi. Ta tới sảnh đường một chút, ở đây giao cho nàng.
Quân Mạc Tà nhìn Mai Tuyết Yên, ôn nhu nói.
Mai Tuyết Yên vẫn không có ngẩng đầu lên, chẳng qua chỉ trầm tĩnh nói:
- Yên tâm đi. Hai người bọn họ đã gia tăng năm mươi năm công lực, tốc độ tu luyện cũng tăng gấp ba, có thể nói thực lực đã tăng lên gấp đôi, lại có thanh thần binh lợi khí này, hai người bọn họ có thể an toàn quay trở về, ngươi không cần trở lại nữa!
Quân Mạc Tà ha ha cười, xoay người rời đi. Lưu lại Mai Tuyết Yên ngồi đó, cũng không để ý tới ánh mắt u oán của hai đại thú vương đang nhìn bóng lưng hắn.
- Có người muốn gặp ta đúng không?
Quân Mạc Tà một bên đi một bên hỏi tên nô bộc.
- Vâng, thiếu gia sở liệu không sai. Quả thật có một người đang ngồi bên trong đại sảnh muốn trò chuyện với thiếu gia, Hoàng Đế bệ hạ cũng từng đề cập tới muốn gặp ngài, còn có Lý Du Nhiên Lý công tử ở phủ thái sư nữa, hắn nói nếu thiếu gia có thời gian, hắn muốn hảo hảo nói chuyện với ngài.
Nô bộc cung kính nói.
- Lý Du Nhiên muốn tìm ta nói chuyện gì? Hắn có đề cập qua với ngươi không?
Quân Mạc Tà hơi nhíu mày, gia hỏa này sao lại tìm mình nói chuyện? Hắn muốn làm cái gì? Theo như lời nói của nô bộc còn có hai nhóm người nữa, Quân Mạc Tà căn bản không có để ý tới.
Cũng không phải hắn khinh người, mà là Quân Mạc Tà biết rõ. Mình cùng hai nhóm người kia căn bản không có chuyện gì để nói! Địch nhân là là địch nhân, căn bản cũng không có bất kỳ cái gì có thể hóa giải. Cho dù là hiện tại tạm thời không phải, nhưng trong tương lai cũng không nhất định!
Quân Mạc Tà rất tin vào trực giác của mình.
Về phần Hoàng Đế Thiên Hương kia, Quân Mạc Tà lại không dám đi gặp.
Quân Mạc Tà thật sự rất ít khi nhìn thấy hắn, hắn sợ khi gặp mặt lão già kia mình lại không khống chế được mà cắt đầu vị Hoàng Đế bệ hạ này. (OMG)
Khi tới đại sảnh mới thấy bốn phía đều đã đầy ắp người. Quân lão gia tử cùng Quân Vô Ý ngồi trên ghế chủ nhà. Quản Thanh Hàn mặc một thân trang phục lộng lẫy đứng ở trước mặt hai người, Quản Đông Lưu cao hứng cười nói, đứng ở cạnh nữ nhi, hạ khách bọn họ lần lượt theo thứ tự mà ngồi. Thạch Trường Tiếu bọn người một nhóm, Tống Thương làm chủ sự cũng an bài thỏa đáng, Thiên Huyền cường giả làm chủ sự, quy cách này cũng không nhỏ nha, cảm thấy mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ có Quân đại thiếu gia tới là bắt đầu.
Nhìn thấy Quân Mạc Tà đi vào, Tống Thương thở dài một hơi, từ trong lòng lấy ra một cuốn vải, tựa hồ như tuyên đọc thánh chỉ vậy, sau khi mở ra hắn liền cao giọng đọc:
- Hôm nay ngày lành tháng tốt, tân khách đều tụ hợp đông đủ. Quân phủ rất vinh hạnh! Nhất là có bốn đại chí tôn cùng quốc chủ Thiên Hương đến, càng làm cho Quân gia ta thêm vinh hạnh, nhận được lời nhờ của Quân lão đại nhân, tại hạ là Tống Thương hôm nay nỗ lực làm chủ sự, tại hạ kiến thức nông cạn, nếu như có gì sai sót mong mọi người lượng thứ, không nên trách Quân gia ta.
Lời nói vừa dứt, mọi người đều mở miệng động viên, thế nhưng ánh mắt của đa số người đều nhìn về Hoàng Đế bệ hạ Thiên Hương Dương Hoài Vũ!
Lời nói của chủ sự chính là do Quân Mạc Tà chau chuốt viết nên, ngoại trừ câu "bốn đại chí tôn" Tống Thương vừa thêm vào ra, tất cả đều không có thay đổi. Nhất là câu "Thiên Hương quốc chủ đến" lại không xưng là bệ hạ, mà xưng là quốc chủ, càng như có ẩn ý Quân gia từ nay về sau sẽ không phụ thuộc vào Thiên Hương đế quốc.
Điểm này, mọi người há lại không nghe ra? Cho nên sắc mặt của mọi người trong nháy mắt đều đổi.
Khi Hoàng Đế bệ hạ nghe thấy lời này, sắc mặt rốt cuộc đã hơi đổi, tiếp đó lại khôi phục như thường, chỉ hơi mỉm cười, ánh mắt cũng không có nửa điểm ba động, hắn cười cười hướng tới mọi người hỏi thăm, tựa hồ như không có minh bạch ý tứ đó, bộ dáng rất thong dong tự nhiên.
Quả nhiên không hổ là nhất đại kiêu hùng! Bị người nói như thế nhưng sắc mặt lại không đổi, chỉ cần có công phu trấn định như vậy đã đủ làm cho người ta bội phục rồi.
Ánh mắt của Quân Mạc Tà hơi co rút lại, gia hỏa này quả nhiên tâm cơ thâm trầm, quả nhiên hơn xa người khác, có thể bình thản như vậy, xem ra nếu muốn moi ra chân tướng từ trong miệng hắn quả là việc khó càng thêm khó.
Tống Thương ở bên kia đã bắt đầu thực hiện chức trách của mình.
- Giờ tốt ngày tốt, đúng là việc vui hiếm có trong đời! Quân tam gia Quân Vô Ý hôm nay chính thức thu nữ nhi Quản gia Quản Thanh Hàn làm nghĩa nữ, từ nay về sau coi như là con gái ruột, có thiên địa chứng giám.
Ở đây cũng không có nói "Là con dâu của Quân gia" mà nói thẳng là "Nữ nhi của Quản gia" trong một câu nói này, có thể nhìn ra, thân phận trước kia của Quản Thanh Hàn tại thời khắc này đã tan thành mây khói, trở thành dĩ vãng!
Liên tục nói qua màn mở đầu, cuối cùng cũng đi vào chính đề, dưới sự chủ trì của Tống Thương, Quản Thanh Hàn chậm rãi đi về phía trước, cúi người quỳ xuống, ba lạy chín bái, sau đó đứng dậy, khuôn mặt nàng đã nhạt nhòa lệ.
Quân Vô Ý mỉm cười nâng nàng dậy, nhẹ lời an ủi, sau đó lấy ra một viên dạ minh châu lóe sáng làm quà thu nhận nghĩa nữ đưa cho Quản Thanh Hàn. Mọi người đều cùng vỗ tay.
- Quản Thanh Hàn từ nay về sau sẽ trở thành nữ nhi của Quân gia, cho dù biển cạn đá mòn, trời đất thay đổi thế nhưng bất luận kẻ nào cũng không thể can thiệp! Nếu có người biết rõ mà cố tình mạo phạm, đó chính là kết thù không đội trời chung với Quân gia, lúc đó sẽ dẫn tới binh đao, không chết không dừng!
- Không sai, mọi người đều biết nguyên nhân, nghĩa nữ Quản Thanh Hàn của Quân gia thân phận trước đây có chút quanh co, thế nhưng kể từ hôm nay, thân phận đó đã được xóa bỏ, vĩnh viễn chôn vùi, bất luận kẻ nào cũng không được phép nhắc tới, chỉ cần Quân gia phát hiện ra một lời, có người dám can đảm mạo phạm, nhất định sẽ trở thành kẻ thù sinh tử của Quân gia, Quân gia thề sẽ đem hết toàn lực đối phó, không chết không thôi!
Liên tục là hai câu không chết không thôi được lặp lại, có thể nói là tràn đầy uy nghiêm, uy hiếp, bộc lộ trong lời nói!
Đúng là phong cách cường thế trước sau như một của Quân Mạc Tà! Đối mặt với đám đại thế gia trong kinh thành, đối mặt với hoàng thất, đối mặt với các Huyền khí thế gia trên đại lục, thậm chí đối mặt với bốn đại chí tôn, đối mặt với vô số cao thủ, Tống Thương ngang nhiên đọc lên lời thiết huyết tuyên ngôn của Quân Mạc Tà!
Đối mặt với thiên hạ anh hùng, ta muốn uy hiếp thì uy hiếp! Quân Mạc Tà lẳng lặng đứng trong đám người, hàn quang trong mắt lập lòe, lãnh đạm với trời! Dáng người kiệt ngạo!
Toàn trường lâm vào một mảnh yên tĩnh!
Tuyên ngôn của Quân gia quả thực là cực kỳ cuồng vọng!
Thế nhưng khi lọt vào trong tai mỗi người, kể cả bốn đại chí tôn, đều không cảm thấy có gì không ổn. Quân gia hiện tại, hoàn toàn có thực lực để thực hiện những lời này!
Mà không ngại bất luận kẻ nào!
Trong thế giới nắm tay ai to người đó nắm đạo lý này, ngươi có bao nhiêu nắm tay tựa có bấy nhiêu đạo lý! Vài Thiên Huyền cường giả, lại có vô số Địa Huyền cường giả. Phụ tử Quân lão gia tử đều là Thần Huyền tầng thứ. Lại càng có nhất đại chí tôn Ưng Bác Không tọa trấn, còn có vị sư phụ thần bí kia của Quân Mạc Tà uy hiếp, lại càng có quan hệ với Thiên Phạt sâm lâm, hơn nữa các đại thế gia đều có hảo ý muốn giao hảo, ngay cả thái độ của Cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân cũng chuyển từ tối sang sáng hướng về Quân gia.
Thực lực hùng hậu như vậy, trên đại lục còn ai dám dây vào!
- Kết thúc.
Tống Thương trầm giọng nói, hai tay hợp lại, đem tấm vải thu lại, sau đó cúi đầu hành lễ với mọi người. Trong đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy!
Quản Thanh Hàn lệ rơi đầy mặt, không kìm nén được cảm xúc.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành