Trên tường viện cao cao, một tiếng thét dài, lại có ba bóng người thoáng hiện, Hải Trầm Phong, Tống Thương, Bách Lý Hạc Vân đồng loạt hiện thân. Trong tay mỗi người, trường kiếm sáng loáng, phản chiếu tuyết quang chói mắt!
Hải Trầm Phong cười ha hả:
- Lão Tống, không thể tưởng được hôm nay hai chúng ta lại được chiến đấu với bao nhiêu Chí Tôn như vậy! Đúng là thống khoái!
Tống Thương hắc hắc cười lạnh, nắm lấy bầu rượu sau lưng uống một ngụm thật to, hào khí ngút trời, hét lớn:
- Thống khoái!
Cũng không biết hắn nói rượu thống khoái hay tán đồng lời nói của Hải Trầm Phong.
- Lão Tống, nếu có kiếp sau, Hải Trầm Phong ta nhất định cùng ngươi uống rượu cả đời!
Hải Trầm Phong cười ha hả, hào khí tận trời. Tống Thương cười lớn một tràng, lớn tiếng nói:
- Một lời đã định!
- Một lời đã định!
Hải Trầm Phong cũng trầm giọng hứa hẹn:
- Vỗ tay lập thệ!
"Ba!" Hai người vỗ tay nhau. Hai người đã lập ước hẹn kiếp sau sẽ vẫn làm huynh đệ! Hai người đều thân kinh bách chiến, lịch duyệt phong phú, làm sao không biết đêm nay chính là đêm cuối cùng? Đối mặt với đối thủ cường đại như vậy. Sao còn có nửa điểm hy vọng sống sót? Nhưng hai người vẫn cười đùa thản nhiên, thần thái hào hung têu sái!
- Hảo hán tử! Rượu của các ngươi, ta cũng muốn uống, nếu không chê ta không đủ tư cách thì nhường ta một phần.
Bách Lý Hạc Vân sắc mặt như băng, chợt xuất hiện bên cạnh hai người, trong mắt cháy lên vẻ nhiệt huyết!
Hải Trầm Phong cùng Tống thương ngạc nhiên nhìn nhau, đột nhiên đồng thời cười to, nói:
- Ai nói ngươi không đủ tư cách, hảo huynh đệ! Kiếp này, kiếp sau đều là huynh đệ!
Ba ba ba, ba người bàn tay chụm lại một chỗ, nhìn nhau cười lớn! Hải Trầm Phong cùng Tống Thương đối với Bách Lý Hạc Vân thật ra không mấy quen thuộc, tựa hồ chỉ gặp qua một lần mà thôi, nhưng lúc nguy hiển quan đầu có thể khẳng khái chịu chết, không nghi ngờ gì chính là hảo huynh đệ!
Sinh tử, là đá mài tốt nhất cho tình bằng hữu! Đến cuối cùng là anh hùng liệt sĩ, trung gian hiền ngu, đến cuối cùng là lòng dạ giả dối hay thực lòng, đối mặt với sinh tử, tất cả đều không thể che dấu! Thạch Trường Tiếu và Lệ Vô Bi hai khách nhân tới từ hôm qua cũng lần lượt xuất hiện, bất quá bọn chúng xuất hiện trong phe địch nhân! Chính là đứng trong hàng ngũ Tam Đại Thánh Địa. Đệ tứ, đệ lục trong bát đại Chí Tôn quả thật không tầm thường!
"Đinh" một tiếng. Giữa sân Xà Vương đã giao chiến cùng Mã Giang Danh, hai người đồng thời rút ra binh khí của mình, âm thanh vừa vang lên chính là do binh khí hai người giao nhau phát ra. Hai người này có thể nói là tổ tông âm độc. Trong lòng đều tự tính kế đối phương, đều chọn cho mình thời cơ xuất thủ, vừa khéo cả hai cùng xuất thù một lúc.
Chỉ giao kích một lần, thân hình Mã Giang Danh nhanh cấp tốc lui về phía sau. Bởi vì hắn phát hiện, kiếm của mình vừa mới tiếp xúc với kiếm của đối phương trong nháy mắt, thế nhưng đã bị mẻ mất một miếng!
Bội kiếm của mình chính là hàn thiết luyện trăm lần a! Tiêu phí bao năm tâm huyết, giết không biết bao nhiêu người mới đoạt được, thanh kiếm này đã cùng mình tung hoành giang hồ, chưa bao giờ bị sứt mẻ mảy may, không thể tin được hôm nay lại bị hao tổn!
Thấy bảo kiếm yêu quý như tính mạng bị tổn hại, Mã Giang Danh kinh hãi, lòng đau như cắt, hoảng sợ toàn lực lui về phía sau.
Xà Vương chiếm được thượng phong tất nhiên thừa thắng xông lên. Vòng eo khẽ uốn, thân hình trên không uốn lượn quỷ dị, thân thể gấp khúc thành bảy tám đoạn, nhanh như gió cấp tốc truy kích!
Giống như đại xà lăng không, một màn vân vụ tỏa ra bao lấy địch nhân!
Mã Giang Danh ánh mắt lóe lên, trong lòng khẽ động buột miệng nói:
- Thì ra là Xà Vương!
Một kích này chính là tuyệt chiêu chủa Xà Vương Thiên Phạt sâm lâm! Linh xà thất chiết yêu!
Nhưng lập tức Mã Giang Danh cảm thấy không đúng, lần trước Xà Vương từng giao chiến với Lệ Vô Bi một trong bát đại Chí Tôn, song phương ngang ngửa, lấy điều đó mà phán đoán thì bằng vào tố chất cường hãn của thú vương nếu đánh ngang tay với nhân loại Chí Tôn cường giả, thân mình tối đã cũng chỉ đạt tới Chí Tôn tu vi mà thôi, làm sao có thể một kích bức lui một Chí Tôn chi thượng như mình? Hơn nữa, tốc độ của thiếu nữ này, so với Xà Vương trong truyền thuyết phải nhanh hơn nhiều lắm! Nhiều lắm!
Tốc độ kinh người khiến mình không thở nổi, Xà Vương cùng lắm chỉ có thực lực Chí Tôn, sao có thể có tốc độ như vậy?
Tâm niệm vừa động, Xà Vương đã bất ngờ truy kích đến nơi. Trường kiếm lăng không mà đến, như dải lụa tỏa ra vạn ánh ngân quang, Mã Giang Danh hét lớn một tiếng, vung kiếm đón đỡ!
Lúc này không phải lúc để thương tiếc bảo kiếm, nếu không đánh cược một lần, chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được, bảo kiếm tất nhiên trân quý, nhưng cũng không quý bằng tính mạng a!
Xà Vương Thiên Tầm thấy thế cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phiêu động, trường kiếm "Xoát" một tiếng lần thứ hai chém lên kiếm của Mã Giang Danh, nhưng không hề phát ra âm thnah đinh tai nhức óc như Mã Giang Danh tưởng, bởi vì trường kiếm của Xà Vương trong nháy mắt đột nhiên mềm nhũn, giống như linh xà quấn quanh thân trường kiếm của Mã Giang Danh, thuận thế trườn lên tận chuôi kiếm, đột nhiên lưỡi kiếm thay đổi phương hướng một cách khó tin, "xoát" một tiếng đã rạch lên cánh tay Mã Giang Danh một đường sâu đến tận xương!
Mã Giang Danh khàn giọng hét lớn, bộ mặt hoảng sợ, toát mồ hôi hột, chuyện này đúng lại càng khó tin nổi… hắn lập tức liều mạng lui về phía sau, hắn một đời nổi danh, thế nhưng chỉ trong mấy chiêu đã bị Xà Vương dồn đến nước này! Mặc dù có chút khinh địch, nhưng cũng có thể thấy tốc độ kinh người của Xà Vương cùng bảo kiếm quỷ dị thật khiến hắn bất ngờ!
Trong mắt Thiên Tầm lục quang chợt lóe, khóe miệng lộ tia cười lạnh. Trường kiếm mềm mại rung chuyển, nháy mắt đã trở nên cứng rắn như sắt, hướng ngực Mã Giang Danh đâm tới! Thiên Tầm chẳng phải không biết tình cảnh u ám của phe mình lúc này, nhưng nếu có thể loại bỏ một cường giả của địch nhân thì cũng là một lợi thế cho bên mình!
Trường kiếm của Xà Vương đoạn dưới còn quấn quanh thân hàn thiết kiếm của Mã Giang Danh, nửa trên lại có thể duỗi thẳng ra tự động công kích, kiếm quang như điện, mũi kiếm như độc xà đâm thẳng đến ngực Mã Giang Danh!
Mắt thấy một kích này, Mã Giang Danh không thể tránh thoát!
Chỉ nghe hai tiếng gầm giận dữ, có hai vị Chí Tôn cao thủ từ hai bên trái phải tấn công tới, một thanh trường kiếm lóe lên nhằm vào vai trái của Xà Vương đâm tới, một người tung ra chưởng phong như núi, ầm ầm hạ xuống đỉnh đầu Xà Vương!
Nếu Thiên Tầm cố gắng thi triển tiếp chiêu kiếm này, chắc chắn Mã Giang Danh sẽ bị trọng thương trí mạng, thậm chí phải về với ông bà ông vải cũng nên, nhưng chính nàng cũng sẽ cửu tử nhất sinh! Nếu muốn tránh khỏi hai thế công kia, nhất định phải thu liếm thối lui! Một chiêu tuyệt diệu dùng kiếm quấn quanh binh khí của đối phương, giờ phút này lại khiến nàng tiến thoái lưỡng nan.
Một đòn vây Ngụy cứu Triệu thật tuyệt diệu.
Đáng lẽ, lấy thân phận của Mã Giang Danh mà nói, một mình đại chiến với Xà Vương đã là rất lấy lớn hiếp nhỏ, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, không khỏi khiến người khác chê cười. Nhưng bây giờ chỉ qua mấy chiêu đã lạc bại, lại phải nhờ hia người khác giải vây, có thể nói đã mất hết thể diện, thậm chí không chỉ mình hắn mất mặt, ngay cả Tam Đại Thánh Địa cũng mất mặt!
Thế nhưng giờ phút này, người của Tam Đại Thánh Địa căn bản là không để ý tới điều này!
Đơn giản là mọi người đều nhận ra, chuôi kiếm của Xà Vương không ngờ là một thanh vô thượng lợi khí!
Nếu có được một thanh lợi khí như vậy, một chút ô danh thì thấm vào đâu?
Huống hồ, sử sách từ xưa đến này đều do kẻ thắng cuộc viết. Hôm nay Quân gia bị giết là chuyện tất yếu, chỉ cần người mình không nói ra, người ngoài sao biết được mấy tiểu tình tiết này?
Thiên Tầm ha ha cười lạnh, trào phúng nói:
- Thì ra Tam Đại Thánh Địa chuyên ỷ đông hiếp yếu, hôm nay đã khiến ta mở rộng tầm mắt. Không ngờ Tam Đại Thánh Địa chỉ toàn một đám lưu manh!
Miệng tuy nói nhưng tay không ngừng, mũi trường kiếm cấp tốc đâm vào ngực Mã Giang Danh một nhát, sau đó mới bật về phía sau, trường kiếm giống như linh xà buông binh khí của đối phương ra theo nàng lùi lại phía sau, một người một kiếm vô cùng linh động chỉ lóe lên một cái đã thối lui ra ngoài mười trượng, thân mình không một chút trầy xước!
Thân pháp của Xà Vương cực nhạn, vượt xa dự đoán của mọi người, khiến tất cả phải thất kinh, một kích vừa rồi, nếu Xà Vương không phải tránh né hai sát chiêu của hai gã Chí Tôn, kiếm chiêu thi triển hết sức thì Mã giang Danh đã sớm một kiếm hai đoạn, đầu thai kiếp khác rồi!
Trên sân, tiếng gầm giận dữ liên tục vang lên, Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa hai đại thú vương đã cùng ba gã Chí Tôn giao thủ.
Tử Kinh Hồng hai mắt nhíu lại, chậm rãi nói:
- Ngươi là Xà Vương?
Xà Vương Thiên Tầm hừ một tiếng, nói:
- Bổn tọa chính là Xà Vương, ngươi muốn gì?
- Nói vậy, hai người bên kia chính là Hổ Vương cùng Hùng Vương sao?
Tử Kinh Hồng cười như không cười nhìn Xà Vương, giống như nhìn thấy báu vật quý giá!
Thiên Tầm cười lạnh một tiếng:
- Tử Kinh Hồng, ngươi nói nhăng nói cuội là muốn gì? Nam tử hán đại trượng phu sao cứ lằng nhằng như đàn bà thế?
- Quả nhiên là trời giúp ta! Lần này tới Quân gia lại có thu hoạch lớn như vậy, không tưởng được ba khỏa Huyền đan lại đoạt được dễ dàng như vậy! Không uổng công ta lặn lội đường xa một phen!
Tử Kinh Hồng ha hả cuồng tiếu, vung tay lên lớn tiếng quát:
- Giết! Chỉ cần chết, không cần sống!
Người của Mộng Huyễn Huyết Hải đồng thanh đáp ứng, ầm ầm xông tới, binh khí hào quang chớp động, hiển nhiên muốn lập tức động thủ.
- Chậm đã!
Mai Tuyết Yên nhẹ giọng quát, trong mắt lệ quang chợt lóe:
- Tử Kinh Hồng, người vừa nói cái gì, ngươi muốn thú vương Huyền đan?
Ngữ khí của nàng tuy chậm rãi, nhưng lộ ra ý tứ rất nguy hiểm sắc bén, thậm chí có chút âm trầm. Một áp lực lạnh lẽo nổi lên bao trùm tất cả.
- Thú vương Huyền đan là thiên hạ chí bảo, có ai không muốn!
Tử Kinh Hồng mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, thần thái thản nhiên tiêu sái, nói:
- Tử Kinh Hồng ta cũng là một Huyền giả a!
Câu nói cuối cùng hắn giả bộ có chút thở gấp.
- Tử Kinh Hồng, ngươi quả thiên thật to gan! Ngươi có biết ta là ai không?
Mai Tuyết Yên lạnh lung nói:
- Trước mặt bổn tọa ngươi lại dám càn rỡ như thế! Không biết chữ tử viết thế nào sao?
- "Hĩ hĩ hĩ" Mai Tôn Giả ngươi giấu giấu diếm diếm, tưởng ta không nhận ra sao? Năm đó ngàn dặm truy sát, mùi vị đó đến nay lão phu vẫn chưa quên. Mai Tôn Giả ngươi phúc lớn mạng lớn, chỉ tiếc không may mắn mãi được đâu!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành
Trên tường viện cao cao, một tiếng thét dài, lại có ba bóng người thoáng hiện, Hải Trầm Phong, Tống Thương, Bách Lý Hạc Vân đồng loạt hiện thân. Trong tay mỗi người, trường kiếm sáng loáng, phản chiếu tuyết quang chói mắt!
Hải Trầm Phong cười ha hả:
- Lão Tống, không thể tưởng được hôm nay hai chúng ta lại được chiến đấu với bao nhiêu Chí Tôn như vậy! Đúng là thống khoái!
Tống Thương hắc hắc cười lạnh, nắm lấy bầu rượu sau lưng uống một ngụm thật to, hào khí ngút trời, hét lớn:
- Thống khoái!
Cũng không biết hắn nói rượu thống khoái hay tán đồng lời nói của Hải Trầm Phong.
- Lão Tống, nếu có kiếp sau, Hải Trầm Phong ta nhất định cùng ngươi uống rượu cả đời!
Hải Trầm Phong cười ha hả, hào khí tận trời. Tống Thương cười lớn một tràng, lớn tiếng nói:
- Một lời đã định!
- Một lời đã định!
Hải Trầm Phong cũng trầm giọng hứa hẹn:
- Vỗ tay lập thệ!
"Ba!" Hai người vỗ tay nhau. Hai người đã lập ước hẹn kiếp sau sẽ vẫn làm huynh đệ! Hai người đều thân kinh bách chiến, lịch duyệt phong phú, làm sao không biết đêm nay chính là đêm cuối cùng? Đối mặt với đối thủ cường đại như vậy. Sao còn có nửa điểm hy vọng sống sót? Nhưng hai người vẫn cười đùa thản nhiên, thần thái hào hung têu sái!
- Hảo hán tử! Rượu của các ngươi, ta cũng muốn uống, nếu không chê ta không đủ tư cách thì nhường ta một phần.
Bách Lý Hạc Vân sắc mặt như băng, chợt xuất hiện bên cạnh hai người, trong mắt cháy lên vẻ nhiệt huyết!
Hải Trầm Phong cùng Tống thương ngạc nhiên nhìn nhau, đột nhiên đồng thời cười to, nói:
- Ai nói ngươi không đủ tư cách, hảo huynh đệ! Kiếp này, kiếp sau đều là huynh đệ!
Ba ba ba, ba người bàn tay chụm lại một chỗ, nhìn nhau cười lớn! Hải Trầm Phong cùng Tống Thương đối với Bách Lý Hạc Vân thật ra không mấy quen thuộc, tựa hồ chỉ gặp qua một lần mà thôi, nhưng lúc nguy hiển quan đầu có thể khẳng khái chịu chết, không nghi ngờ gì chính là hảo huynh đệ!
Sinh tử, là đá mài tốt nhất cho tình bằng hữu! Đến cuối cùng là anh hùng liệt sĩ, trung gian hiền ngu, đến cuối cùng là lòng dạ giả dối hay thực lòng, đối mặt với sinh tử, tất cả đều không thể che dấu! Thạch Trường Tiếu và Lệ Vô Bi hai khách nhân tới từ hôm qua cũng lần lượt xuất hiện, bất quá bọn chúng xuất hiện trong phe địch nhân! Chính là đứng trong hàng ngũ Tam Đại Thánh Địa. Đệ tứ, đệ lục trong bát đại Chí Tôn quả thật không tầm thường!
"Đinh" một tiếng. Giữa sân Xà Vương đã giao chiến cùng Mã Giang Danh, hai người đồng thời rút ra binh khí của mình, âm thanh vừa vang lên chính là do binh khí hai người giao nhau phát ra. Hai người này có thể nói là tổ tông âm độc. Trong lòng đều tự tính kế đối phương, đều chọn cho mình thời cơ xuất thủ, vừa khéo cả hai cùng xuất thù một lúc.
Chỉ giao kích một lần, thân hình Mã Giang Danh nhanh cấp tốc lui về phía sau. Bởi vì hắn phát hiện, kiếm của mình vừa mới tiếp xúc với kiếm của đối phương trong nháy mắt, thế nhưng đã bị mẻ mất một miếng!
Bội kiếm của mình chính là hàn thiết luyện trăm lần a! Tiêu phí bao năm tâm huyết, giết không biết bao nhiêu người mới đoạt được, thanh kiếm này đã cùng mình tung hoành giang hồ, chưa bao giờ bị sứt mẻ mảy may, không thể tin được hôm nay lại bị hao tổn!
Thấy bảo kiếm yêu quý như tính mạng bị tổn hại, Mã Giang Danh kinh hãi, lòng đau như cắt, hoảng sợ toàn lực lui về phía sau.
Xà Vương chiếm được thượng phong tất nhiên thừa thắng xông lên. Vòng eo khẽ uốn, thân hình trên không uốn lượn quỷ dị, thân thể gấp khúc thành bảy tám đoạn, nhanh như gió cấp tốc truy kích!
Giống như đại xà lăng không, một màn vân vụ tỏa ra bao lấy địch nhân!
Mã Giang Danh ánh mắt lóe lên, trong lòng khẽ động buột miệng nói:
- Thì ra là Xà Vương!
Một kích này chính là tuyệt chiêu chủa Xà Vương Thiên Phạt sâm lâm! Linh xà thất chiết yêu!
Nhưng lập tức Mã Giang Danh cảm thấy không đúng, lần trước Xà Vương từng giao chiến với Lệ Vô Bi một trong bát đại Chí Tôn, song phương ngang ngửa, lấy điều đó mà phán đoán thì bằng vào tố chất cường hãn của thú vương nếu đánh ngang tay với nhân loại Chí Tôn cường giả, thân mình tối đã cũng chỉ đạt tới Chí Tôn tu vi mà thôi, làm sao có thể một kích bức lui một Chí Tôn chi thượng như mình? Hơn nữa, tốc độ của thiếu nữ này, so với Xà Vương trong truyền thuyết phải nhanh hơn nhiều lắm! Nhiều lắm!
Tốc độ kinh người khiến mình không thở nổi, Xà Vương cùng lắm chỉ có thực lực Chí Tôn, sao có thể có tốc độ như vậy?
Tâm niệm vừa động, Xà Vương đã bất ngờ truy kích đến nơi. Trường kiếm lăng không mà đến, như dải lụa tỏa ra vạn ánh ngân quang, Mã Giang Danh hét lớn một tiếng, vung kiếm đón đỡ!
Lúc này không phải lúc để thương tiếc bảo kiếm, nếu không đánh cược một lần, chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng không giữ được, bảo kiếm tất nhiên trân quý, nhưng cũng không quý bằng tính mạng a!
Xà Vương Thiên Tầm thấy thế cười lạnh một tiếng, nhẹ nhàng phiêu động, trường kiếm "Xoát" một tiếng lần thứ hai chém lên kiếm của Mã Giang Danh, nhưng không hề phát ra âm thnah đinh tai nhức óc như Mã Giang Danh tưởng, bởi vì trường kiếm của Xà Vương trong nháy mắt đột nhiên mềm nhũn, giống như linh xà quấn quanh thân trường kiếm của Mã Giang Danh, thuận thế trườn lên tận chuôi kiếm, đột nhiên lưỡi kiếm thay đổi phương hướng một cách khó tin, "xoát" một tiếng đã rạch lên cánh tay Mã Giang Danh một đường sâu đến tận xương!
Mã Giang Danh khàn giọng hét lớn, bộ mặt hoảng sợ, toát mồ hôi hột, chuyện này đúng lại càng khó tin nổi… hắn lập tức liều mạng lui về phía sau, hắn một đời nổi danh, thế nhưng chỉ trong mấy chiêu đã bị Xà Vương dồn đến nước này! Mặc dù có chút khinh địch, nhưng cũng có thể thấy tốc độ kinh người của Xà Vương cùng bảo kiếm quỷ dị thật khiến hắn bất ngờ!
Trong mắt Thiên Tầm lục quang chợt lóe, khóe miệng lộ tia cười lạnh. Trường kiếm mềm mại rung chuyển, nháy mắt đã trở nên cứng rắn như sắt, hướng ngực Mã Giang Danh đâm tới! Thiên Tầm chẳng phải không biết tình cảnh u ám của phe mình lúc này, nhưng nếu có thể loại bỏ một cường giả của địch nhân thì cũng là một lợi thế cho bên mình!
Trường kiếm của Xà Vương đoạn dưới còn quấn quanh thân hàn thiết kiếm của Mã Giang Danh, nửa trên lại có thể duỗi thẳng ra tự động công kích, kiếm quang như điện, mũi kiếm như độc xà đâm thẳng đến ngực Mã Giang Danh!
Mắt thấy một kích này, Mã Giang Danh không thể tránh thoát!
Chỉ nghe hai tiếng gầm giận dữ, có hai vị Chí Tôn cao thủ từ hai bên trái phải tấn công tới, một thanh trường kiếm lóe lên nhằm vào vai trái của Xà Vương đâm tới, một người tung ra chưởng phong như núi, ầm ầm hạ xuống đỉnh đầu Xà Vương!
Nếu Thiên Tầm cố gắng thi triển tiếp chiêu kiếm này, chắc chắn Mã Giang Danh sẽ bị trọng thương trí mạng, thậm chí phải về với ông bà ông vải cũng nên, nhưng chính nàng cũng sẽ cửu tử nhất sinh! Nếu muốn tránh khỏi hai thế công kia, nhất định phải thu liếm thối lui! Một chiêu tuyệt diệu dùng kiếm quấn quanh binh khí của đối phương, giờ phút này lại khiến nàng tiến thoái lưỡng nan.
Một đòn vây Ngụy cứu Triệu thật tuyệt diệu.
Đáng lẽ, lấy thân phận của Mã Giang Danh mà nói, một mình đại chiến với Xà Vương đã là rất lấy lớn hiếp nhỏ, có thắng cũng chẳng vẻ vang gì, không khỏi khiến người khác chê cười. Nhưng bây giờ chỉ qua mấy chiêu đã lạc bại, lại phải nhờ hia người khác giải vây, có thể nói đã mất hết thể diện, thậm chí không chỉ mình hắn mất mặt, ngay cả Tam Đại Thánh Địa cũng mất mặt!
Thế nhưng giờ phút này, người của Tam Đại Thánh Địa căn bản là không để ý tới điều này!
Đơn giản là mọi người đều nhận ra, chuôi kiếm của Xà Vương không ngờ là một thanh vô thượng lợi khí!
Nếu có được một thanh lợi khí như vậy, một chút ô danh thì thấm vào đâu?
Huống hồ, sử sách từ xưa đến này đều do kẻ thắng cuộc viết. Hôm nay Quân gia bị giết là chuyện tất yếu, chỉ cần người mình không nói ra, người ngoài sao biết được mấy tiểu tình tiết này?
Thiên Tầm ha ha cười lạnh, trào phúng nói:
- Thì ra Tam Đại Thánh Địa chuyên ỷ đông hiếp yếu, hôm nay đã khiến ta mở rộng tầm mắt. Không ngờ Tam Đại Thánh Địa chỉ toàn một đám lưu manh!
Miệng tuy nói nhưng tay không ngừng, mũi trường kiếm cấp tốc đâm vào ngực Mã Giang Danh một nhát, sau đó mới bật về phía sau, trường kiếm giống như linh xà buông binh khí của đối phương ra theo nàng lùi lại phía sau, một người một kiếm vô cùng linh động chỉ lóe lên một cái đã thối lui ra ngoài mười trượng, thân mình không một chút trầy xước!
Thân pháp của Xà Vương cực nhạn, vượt xa dự đoán của mọi người, khiến tất cả phải thất kinh, một kích vừa rồi, nếu Xà Vương không phải tránh né hai sát chiêu của hai gã Chí Tôn, kiếm chiêu thi triển hết sức thì Mã giang Danh đã sớm một kiếm hai đoạn, đầu thai kiếp khác rồi!
Trên sân, tiếng gầm giận dữ liên tục vang lên, Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa hai đại thú vương đã cùng ba gã Chí Tôn giao thủ.
Tử Kinh Hồng hai mắt nhíu lại, chậm rãi nói:
- Ngươi là Xà Vương?
Xà Vương Thiên Tầm hừ một tiếng, nói:
- Bổn tọa chính là Xà Vương, ngươi muốn gì?
- Nói vậy, hai người bên kia chính là Hổ Vương cùng Hùng Vương sao?
Tử Kinh Hồng cười như không cười nhìn Xà Vương, giống như nhìn thấy báu vật quý giá!
Thiên Tầm cười lạnh một tiếng:
- Tử Kinh Hồng, ngươi nói nhăng nói cuội là muốn gì? Nam tử hán đại trượng phu sao cứ lằng nhằng như đàn bà thế?
- Quả nhiên là trời giúp ta! Lần này tới Quân gia lại có thu hoạch lớn như vậy, không tưởng được ba khỏa Huyền đan lại đoạt được dễ dàng như vậy! Không uổng công ta lặn lội đường xa một phen!
Tử Kinh Hồng ha hả cuồng tiếu, vung tay lên lớn tiếng quát:
- Giết! Chỉ cần chết, không cần sống!
Người của Mộng Huyễn Huyết Hải đồng thanh đáp ứng, ầm ầm xông tới, binh khí hào quang chớp động, hiển nhiên muốn lập tức động thủ.
- Chậm đã!
Mai Tuyết Yên nhẹ giọng quát, trong mắt lệ quang chợt lóe:
- Tử Kinh Hồng, người vừa nói cái gì, ngươi muốn thú vương Huyền đan?
Ngữ khí của nàng tuy chậm rãi, nhưng lộ ra ý tứ rất nguy hiểm sắc bén, thậm chí có chút âm trầm. Một áp lực lạnh lẽo nổi lên bao trùm tất cả.
- Thú vương Huyền đan là thiên hạ chí bảo, có ai không muốn!
Tử Kinh Hồng mỉm cười, hai tay chắp sau lưng, thần thái thản nhiên tiêu sái, nói:
- Tử Kinh Hồng ta cũng là một Huyền giả a!
Câu nói cuối cùng hắn giả bộ có chút thở gấp.
- Tử Kinh Hồng, ngươi quả thiên thật to gan! Ngươi có biết ta là ai không?
Mai Tuyết Yên lạnh lung nói:
- Trước mặt bổn tọa ngươi lại dám càn rỡ như thế! Không biết chữ tử viết thế nào sao?
- "Hĩ hĩ hĩ" Mai Tôn Giả ngươi giấu giấu diếm diếm, tưởng ta không nhận ra sao? Năm đó ngàn dặm truy sát, mùi vị đó đến nay lão phu vẫn chưa quên. Mai Tôn Giả ngươi phúc lớn mạng lớn, chỉ tiếc không may mắn mãi được đâu!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành