: Thientung
Biên Tập: Maison
Đây là mộng! Đây là mộng! Chuyện này nhất định là ta đang nằm mộng…có thể vì ta muốn Vấn Tâm được cứu tỉnh mà bắt đầu nằm mộng… Nếu không, làm sao có thể phát sinh sự tình bất khả tư nghị như vậy?
Người vô dụng đã ngủ say 10 năm có thể tỉnh lại….Không đến 20 tuổi, một Chí tôn tứ giai, một Chí tôn Thượng hạng ……Thần huyền cửu phẩm, há không phải là Chí tôn Thượng hạng đó sao?
Cho dù là truyền thuyế...t Cũng không có người như vậy a......Lão phu nhân hạnh phúc hỏng mấ...t
Hỏng mất! Chuyện như thế này làm sao mà xảy ra được? Không khí bên trong tiểu viện hẻo lánh tiến nhập một mảng trầm lặng chưa từng có. Người của Đông Phương Thế gia ở bên ngoài tiểu viện giám thị chặt chẽ bất cứ một động tĩnh gì. Ba huynh đệ Đông Phương Vấn Tình tay đè chuôi kiếm như lâm đại địch qua lại tuần tra.
Lão phu nhân ngồi tại phòng ngủ, ánh mắt cũng không chớp.
Mai Tuyết Yên vận bạch y nồi bật vũ lộng trường kiếm đứng canh gác ở tiểu lâu! Đề phòng như vậy đã là không sơ hở! Tin tưởngcho dù là tam đại Thánh địa cùng đến thì chỉ cần một mình Mai Tuyết Yên cũng có thể chống đở được một lúc. Huống chi nơi hẻo lánh bực này có ai mà lui tới?
Giữa phòng ngủ, Quân Mạc Tà khẽ nhắm mắt lại nắm lấy tay của mẹ. Thiên địa linh khí tinh thuần rộng lớn như biển không ngừng truyền vào xua đi âm mai trong tâm linh của mẹ.
Quân Mạc Tà cũng không dám nóng vội khinh thường một chút nào, từ từ hóa giải…Dù sao đã 10 năm rồi mẹ chưa từng vận động, thân thể dù đã trải qua sự điều dưỡng của hắn cũng chỉ là từ hư nhược đạt đến một trình độ tương đối mà thôi, nếu dụng lực quá lớn có thể tạo ra thương tổn khó mà đánh giá được.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất! Quân Mạc Ta tập trung hết tinh thần, vô cùng cẩn thận! Tuyệt đối không thể có bất kỳ sơ xuất……
Âm mai trong lòng của Đông Phương Vấn Tâm chậm rãi biến mất, dưới áp bách của thiên địa linh khí uy lực vô cùng của Quân Mạc Tà trực tiếp tiếu tán, vô ảnh vô tung, cuối cùng chỉ còn lại một điểm nho nhỏ, bất quá đó cũng chỉ là một chút mầm mống.
Đông Phương Vấn Tâm nằm trên giường nét mặt vốn điềm đạm bổng nhiên khẽ nhíu mày thật sâu, tựa hồ như nàng cũng cảm thấy mình đang trong giấc mộng đẹp bị người ta đánh thức, cho nên nàng thực không cam lòng, nàng vẫn muốn ở lại chỗ này. Nhưng lực lượng đánh thức nàng lại vô cùng cường đại, cường đại đến mức nàng không thể kháng cự được.
Nàng dùng hết sức lực giãy dụa, trên mặt ngày càng thống khổ, đầu run rẫy kịch liệt. Đông Phương lão phu nhân nhẹ nhàng cầm lấy tay của nữ nhi, vẻ mặt tràn đầy thương tiếc, tràn đầy kinh hỉ, còn có….lo lắng.
Lúc này mà muốn ngừng lại cũng không được nữa rồi. Lão phu nhân đột nhiên sợ hãi….Hối hận….Nếu Vấn Tâm sau khi tỉnh lại biết tin trượng phu và cả hai đứa con trai đều đả chết…Sẽ có phản ứng gì? Trong cuộc đời một nữ nhân trọng yếu nhất là cái gì? Hiển nhiên gia đình là thứ tối trọng yếu nhất! Chồng! Con!
Một giấc chiêm bao mười năm, mộng đẹp nháy mắt biến mất, khi tỉnh giấc không những cần đối mặt với bi kịch chồng đã vĩnh viễn cách xa, hơn nữa là đối mặt với sự thật trong ba đứa con trai không ngờ đã chết đi hai... đây là sự thật tàn khốc bực nào!
Đau lòng! Lão phu nhân không dám tưởng tượng sau khi tỉnh lại con gái mình sẽ như thế nào, sẽ có phản ứng gì... Bà chỉ biết gắt gao nắm lấy tay con gái mà trong lòng nóng như lửa đốt nhìn thần tình thống khổ giãy dụa của con...
Bà tựa hồ muốn đem toàn bộ lực lượng của chính mình truyền cho con gái, trợ giúp nó ngăn cản sự thống khổ khôn cùng này. Thậm chí cả Mai Tuyết Yên trên tiểu lâu cũng có thể rõ ràng cảm thấy trong lòng Quân Mạc Tà đang mâu thuẫn giữa thống khổ cùng vui sướng...
Đây là lúc mấu chốt, Đông Phương Vấn Tâm gắt gao cau mày, thống khổ lắc đầu, nét mặt tràn đầy vẽ đau đớn sinh li tử biệt, trên trán tràn đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu tí tách chảy xuống, đột nhiên mí mắt nàng nhẹ nhàng nháy một cái tê tâm liệt phế kêu thảm một tiếng "Vô Hối!..." Rồi đột nhiên ngồi dậy!
Cùng lúc đó, linh lực khổng lồ trong kinh mạch Quân Mạc Tà tức thời chảy ngược, trong đan điền ầm ầm chấn động, miệng thổ ra một ngụm máu đỏ tươi, sau đó liên tục không ngừng phun ra máu tươi, nhưng tay lại như cũ tiếp tục chuyển vận linh lực...
Lúc này đây, không phải là giả bị thương như lúc trước, mà là thật sự bị thương! Thương thế có chút nghiêm trọng! Vì quá gắng sức mà trở thành thương thế thật sự, Quân Mạc Tà rõ ràng đã lộng giả thành chân, trực tiếp nhận lấy một kích, ngũ tạng lục phủ hết thảy đều bị tổn thương thảm trọng, một số gần như hấp hối...
Nếu chỉ là lấy ánh mắt thế tục mà nói, lúc này đây Đông Phương Vấn Tâm tỉnh lại nhưng Quân Mạc Tà cũng xong rồi, rất có thể từ nay về sau phát bệnh không dậy nổi, nói hắn cả đời phải nằm yên trên giường cũng không có chút khoa trương.
Hắn không thể không làm như vậy, đơn giản là hắn bất chấp tổn thất! Vì mẫu thân, liều mạng! Vì mẫu thân, tổn thương... Đáng giá!!! Nặng hơn nữa cũng đáng!
Đông Phương Vấn Tâm chỉ cảm giác mình đang ở một nơi xa xôi trong mộng không hiểu sao lại tỉnh lại, mờ mịt mở to mắt, trên mặt vẫn là vẻ thống khổ... Nàng chỉ cảm thấy trên tay của mình như cũ truyền đến một luồng nhiệt lưu ấm áp, nàng mở to mắt, liền chứng kiến trước mặt hé ra một khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn đang ngấn lệ nhìn mình, một thanh âm quen thuộc kêu lên
"Vấn Tâm... Con của ta... con gái ngoan của ta, rốt cục con đã tỉnh lại..."
Ánh mắt mạnh mẽ trợn to, Đông Phương Vấn Tâm không thể tin nhìn lên khuôn mặt này, dưới tác dụng thiên tính của tình mẫu tử vẫn từ từ nhận ra lão ấu trước mặt chính là vị mẫu thân phong hoa tuyệt đại của mình năm nào, nhất thời vẻ mặt chấn kinh
"Lão thân không có gì trở ngại, đừng để ý tới ta, xem trước một chút con của ngươi đi… haizz… hài tử đáng thương..." Lão phu nhân đau khổ khóc thành tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.
"Con trai...?" Đông Phương Vấn Tâm nhìn lại, chỉ thấy ánh vào trong mắt một khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú quen thuột đang phục trên thân thể được đắp chăn của mình. Hai mắt nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch giống như người chết, trong miệng như cũ không ngừng có máu tươi tràn ra, đã là bất tỉnh nhân sự...
Khóe miệng lại lộ một tia vui sướng, trước mặt chính là "Hắn", người trước mắt tất nhiên là con của mình! Một bàn tay của hắn nắm lấy tay mình còn tay kia đang truyền đến từng tia nhiệt lưu ấm áp, đúng là theo cánh tay kia truyền đến...
Là con trai làm cho ta tỉnh lại? Nhưng hắn làm sao vậy? Tại sao lại có bộ dáng như thế. Đột nhiên trong lòng Đông Phương Vấn Tâm chợt thấy chua sót, nhìn sắc mặt trắng bệch của nhi tử, khóe miệng đầy máu tươi. Trong lòng tê tâm liệt phế đau xót vô cùng.
"Đây là... Mạc Ưu sao?" Nàng kinh nghi nhìn đứa con trai trước mặt này, chính mình lúc trước bị hôn mê, tựa hồ đứa con lớn nhất Mạc Ưu đã lớn như vậy, nhưng... Tựa hồ so với người trước mặt còn muốn lớn hơn một ít:
"Chẳng lẽ là Mạc Sầu?"
Tay nàng run rẩy vén tay áo phải của Quân Mạc Tà lên, nhìn nhìn, lắc đầu nói "Không phải Mạc Sầu, cũng không phải Mạc Ưu..." Đột nhiên, nàng dị thường đau lòng kêu lên "Chẳng lẽ đúng là Mạc Tà?"
"Nàng vội vươn tay vén khóm tóc trên lỗ tai nhi tử, "Rõ ràng có ba nốt ruồi son! Vị trí mấy nốt ruồi son này thậm chí cả Quân Mạc Tà cũng không biết! Thật rất nhỏ, giống như ba hạt vừng xếp song song với nhau... Cũng chỉ có mẫu thân mới có thể phát hiện, mới có thể nhớ rõ dấu hiệu ở trên thân thể hắn.
"Đúng là Mạc Tà... Mạc Tà con của ta..." Đông Phương Vấn Tâm kinh hoảng kêu lên, chỉ một thoáng lòng đau như cắt "Nương!Mạc Tà làm sao vậy? Hắn tại sao lại ói ra máu nhiều như vậy, ngài công lực tinh thâm mau cứu hắn... Cứu hắn a..."
"Làm sao vậy? Còn không phải tại con?" Lão phu nhân lau nước mắt "Con trước sau đã ngủ say mười năm, Đông Phương, Quân hai nhà hao hết vô số tâm lực, nhân lực cũng không thể cứu được... Mạc Tà hắn vì muốn làm con tỉnh lại, thuở nhỏ tu luyện một loại tâm pháp thần kỳ, hiện giờ rốt cục có sở thành liền khẩn cấp tới cứu con"
"Là muốn cứu con... Đã tiêu hao hết toàn bộ nguyên khí của mình, dẫn đến công lực phản phệ, hộc máu bị thương... Tánh mạng bị đe dọa... Con... Vấn Tâm a... Nhìn xem con trai của mình, con... Thật đau lòng a? Con... Ai"
Lão phu nhân thở dài một tiếng, đỡ Quân Mạc Tà dậy, để cho hắn dựa lồng ngực của mình, dùng khăn lụa mềm thay hắn lau chùi vết máu ở khóe miệng, nhưng như vậy cũng làm cho cho khuôn mặt trắng bệch vì lao tâm lao lực quá độ của hắn lộ ra trọn vẹn ở trước mặt Đông Phương Vấn Tâm,...
"Ta không ngờ đã ngủ say mười năm?" Đông Phương Vấn Tâm mờ mịt lầm bầm, nhưng bất chợt lại đem chuyện này không hề để tâm, trong lòng lại nổi lên một trận lo âu, khẽ gượng dậy quên cả thương thế của mình vội vàng thúc giục nói
"Mẹ... Mạc Tà hắn sẽ không có việc gì? Mẹ mau nghĩ biện pháp... Thằng hài tử ngốc này, hắn... Hắn liều mạng như vậy làm gì a..."
" Liều mạng như vậy làm gì? Con còn không biết xấu hổ mà nói như vậy! Mạc Tà liều mạng như vậy còn không phải là vì người mẹ như con? Còn không phải là vì hắn muốn có lại người mẹ yêu thương của hắn? Hài tử đáng thương, hắn không có cái gì, chỉ còn lại một người mẹ, nào biết đâu mẹ ruột của hắn vẫn còn nằm ở nơi này lại không để ý tới hắn... lòng đứa con có nhiều nỗi đau, rất nhiều nỗi đau? Con có nghĩ tới không?"
Lão phụ nhân ai oán nói "Con chỉ biết mình thương tâm, chỉ biết mình khó sống, chìm trong giấc mộng không muốn tỉnh lại... Thế nhưng con trai thì làm sao bây giờ? Mạc Tà hắn xem như có vận khí tốt, cuối cùng không bệnh không tai họa mà lớn được như vậy, chính là hắn... Cho tới bây giờ vẫn mong nhớ con.."
Đông Phương Vấn Tâm đau lòng, vén chăn muốn xuống giường: "Cho ta xem xem... Nhìn xem Mạc Tà, hài tử đáng thương..." Nàng cứ như vậy xuống giường, đem Quân Mạc Tà gắt gao ôm vào trong lòng, nước mắt đột nhiên ào ào chảy ra...
Nguyên lai ta đã ngủ tròn mười năm... Nguyên lai Vô Hối... Hắn đã ra đi mười năm... Suốt mười năm! Bao nhiêu năm tháng buồn bả! Ta không biết ba đứa bé không có mẫu thân chăm sóc lớn lên như thế nào? Bọn hắn thế nào...
Lòng mẹ hiền của nàng chỉ một thoáng đã tràn ngập trong phòng, thậm chí cả hình ảnh trượng phu khó có thể dứt bỏ cũng tạm thời ném một bên...
Nàng không cảm thấy được như thế nào, nhưng Lão phu nhân cũng mở to hai mắ...t Lại có thể... Lập tức có thể rõ ràng? Cùng người bình thường giống nhau?! Thủ đoạn của Quân Mạc Bang thần diệu đến như thế nào?
Quân Mạc Tà hao tổn... Sẽ có nhiều hơn? Lúc này, trong lòng lão nhân gia lo lắng. Nguyên bản lão phu nhân nghĩ Mạc Tà chỉ chịu chút tổn thương nhưng hiện tại xem ra... Thương thế có vẻ như không nhẹ a...
Đông Phương Vấn Tình lén lút đi đến, thở dài thật sâu"Mấy năm nay, em gái..." hắn vốn định muốn nói với Vấn Tâm hai ba câu, nhưng rồi lại nghẹn ngào...
"Con chỉ biết là đau lòng vỉ con trai... con có thể biết không? Người mẹ ruột của mình, vì con... Một đêm đầu bạc, già nua như vậy..." Lão phu nhân buồn bả thở dài...
"Mẹ... Là con gái bất hiếu, con thực xin lỗi mẹ... Mạc Tà, ta phụ Mạc Tà... Mẹ xin lỗi con..." Đông Phương Vấn Tâm ôm thật chặc Quân Mạc Tà tiếng khóc lớn lên...
"Đừng khóc! Vẫn là cứu cháu trước rồi nói sau!" Lão phu nhân thở dài nhẹ nhõm một hơi, lớn tiếng nhắc nhở, đẩy là cửa cuối cùng của quá khứ. Chuyện này….., sau này hãy nói đi...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành