Biên Tập: Sheetly
Tới ngày thứ hai, đám người Đông Phương Vấn Tâm đều không đến, ngay cả Độc Cô Tiểu Nghệ gần đây vẫn làm cái đuôi của Quân Mạc Tà cũng ở trong nhà chờ. Dù sao cảnh máu me thế này, đối với các nàng mà nói thì vẫn còn khó có thể tiếp thụ. Hoặc là thế sự luôn khó được bình tĩnh tiến hành...
Đột nhiên từ đám người bộc phát một cỗ khí thế đáng sợ, cỗ khí thế kinh người này xen lẫn cả sự tức giận sục sôi. Quân Mạc Tà ngay tức thì có cảm ứng, mắt nheo lại, khẽ ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt khẽ lóe lên vẻ sắc lạnh!
Hai bóng người đặc biệt gây chú ý xuất hiện trong đám người. Bọn họ đi đến đâu thì chỗ đó như gặp thuyền lớn lướt sóng, rẽ sang hai bên tạo thành một con đường.
Người đi phía trước dáng cao, trắng trẻo; nhìn qua có vẻ như ba bốn mươi tuổi, mà lại giống như năm sáu mươi tuổi, thế nhưng không thể xác định được tuổi thật của hắn.
Khuôn mặt gầy, cặp mắt âm lãnh, đầu đội vương miện cao quý, khoác ma y, đang từng bước đi về phía Quân Mạc Tà. Khi nhìn sang người phía sau thì lại là người Quân Mạc Tà biết, Chí Tôn Kim Thành vương tọa tam châu, Tiếu Vị Thành! Xem ra người đi ở phía trước địa vị tại Chí Tôn Kim Thành còn cao hơn so với Tiếu Vị Thành!
Khoảng cách song phương còn gần ba mươi trượng mà Quân Mạc Tà đã cảm nhận được một cỗ hàn ý lành lạnh! Sau lưng Quân Mạc Tà, trên mặt Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân đồng thời lộ ra vẻ kinh dị. Người này cường đại hiển nhiên là đã vượt khỏi suy nghĩ của hai người!
Quân Mạc Tà uể oải dựa trên ghế bành, sắc mặt, tư thế vẫn không thay đổi chút nào, yên lặng nhìn hai người từng bước đi tới, chỉ có ánh mắt là càng ngày càng thêm âm trầm.
"Ngươi, tên nhãi này chính là Quân Mạc Tà?" Người nọ mặt không biểu tình, mắt không biểu tình, nhìn Quân Mạc Tà như nhìn vào không khí vậy, dùng một loại giọng điệu nhạt nhẽo hỏi. Tư thế như vậy giống như là thần tiên trên trời nói chuyện với phàm nhân, đầy vẻ từ trên cao nhìn xuống, ý tứ như là 'Ta nói chuyện với ngươi chính là cho ngươi mặt mũi' vậy.
"Hả? Ngươi không biết ta chính là Quân Mạc Tà sao? Vậy thì ngươi có thể đoán xem, ta là ai?" Quân Mạc Tà khinh khỉnh bật lại, châm chọc nhìn xem người này.
"Nhóc con lẻo mép!" Người này quát khẽ, một cỗ khí thế nặng như núi đột ngột ép xuống. Cỗ khí thế mạnh vậy mà chỉ nhằm vào một mình Quân Mạc Tà, ngay cả Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân đằng sau hắn cũng ko bị ảnh hưởng! Thủ đoạn khống chế tinh chuẩn đến thế này, thì đẳng cấp không cần phải nói rồi!
Chỉ tiếc là Quân Mạc Tà vẫn cứ bộ dáng lười biếng dựa trên ghế, tựa như cười mà lại ko phải cười, lơ đễnh lộ ra vẻ tiêu sái. Hắn cũng không triển khai khí thế bản thân đánh trả, mà là cứ như vậy uể oải dựa vào ghế, tựa hồ chẳng xảy ra chuyện gì.
Khí thế công kích? Sợ chết ta mất! Có Hồng Quân Tháp trong người, cái bản thiếu gia không sợ nhất chính là khí thế công kích... Cho dù khí thế có mạnh hơn nữa, còn có thể mạnh hơn Hồng Quân không? Chỉ tổ bẽ mặt thôi!
Người nọ chỉ cảm thấy khí thế trầm trọng như núi của mình ép xuống mà cứ như ép vào biểm rộng, ép vào không khí vậy, không có chỗ để phát lực. Chính mình thử mọi cách mà đều không hiệu quả, cái loại cảm giác này có thể nói là cực kỳ khó chịu.
Phất tay áo một cái, khí thế trầm trọng như núi đột nhiên biến mất. Trên khuôn mặt âm lãnh của người kia thần sắc vẫn bất động, chỉ có trong mắt lại lại lộ ra một tia kinh ngạc: " Quả nhiên không tầm thường! Không hổ là người Mai tôn giả vừa ý, tên nhãi này quả là rất được."
Quân Mạc Tà chậm rãi nhếch mắt lên, thờ ơ hỏi: "Ngươi là vị kia?"
Thanh âm của hắn, biểu tình, so với người mặc ma y này còn thờ ơ hơn, còn như là chẳng thèm để ý tới. Nếu nói biểu tình của người mặc ma y là thần tiên trên trời, thì giờ phút này Quân Mạc Tà chính là Ngọc Hoàng đại đế...
"Quá ngông cuồng! Bổn tọa Đỗ Tuyệt!" Cặp mắt Đỗ Tuyệt sắc như đao nhìn Quân Mạc Bang, nói từng chữ: "Tuyệt lộ tôn giả, chính là ta!"
Lão cũng không quay người lại, giơ tay lên hướng về trên đài chỉ một cái, thản nhiên nói: "Văn Thương Vũ là người của ta." Hắn đang chờ, chờ Quân Mạc Tà lộ ra sắc mặt giật mình! Tuyệt lộ tôn giả Đỗ Tuyệt! Đây là một truyền kỳ danh tự năm đó báo ra có thể khiến phong vân biến sắc!
Tuy rằng bản thân hắn đã rời xa hồng trần thế tục gần hai trăm năm, rất nhiều người có thể không biết cái danh tự chói lọi này, nhưng hắn tin tưởng rằng Quân Mạc Tà nhất định biết rõ. Bởi vì Quân Mạc Tà có một vị sư phó thần bí, còn có cả một hồng nhan tri kỷ đứng hàng tôn giả!
"Thì ra ngươi chính là Đỗ Tuyệt." Quân Mạc Tà môi khẽ giật giật: "Khó trách Tiếu vương tọa theo sau đít ngươi đến thở cũng ko dám thở mạnh. Tuyệt lộ tôn giả... Thật đúng là uy phong! Nhưng lại không biết đại tôn giả các hạ trước tiên là đến đây, sau lại tìm đến Quân mỗ là có chuyện gì? Nói ra chủ ý của ngươi đi!"
"Thả Văn Thương Vũ!" Đỗ Tuyệt chắp tay sau lưng, ánh mắt lạnh lùng, trực tiếp dùng giọng điệu truyền đạt mệnh lệnh nói: "Người của Kim thành, cho dù có sai, cũng không tới phiên ngươi tới trừng trị; Lại càng không phải ngươi có thể sỉ nhục! Hiện tại thả, lão phu nể mặt mũi sư phụ ngươi, có thể làm chủ, bỏ qua việc này, chuyện cũ sẽ bỏ qua!"
"Chuyện cũ sẽ bỏ qua, khí độ thật lớn! Rõ ràng là còn nể mặt sư phụ ta nữa?" Quân Mạc Tà cươi rộ lên một cách quái dị: "Chẳng lẽ các hạ muốn tham dự vào. Sư phụ ta là ai? Rõ ràng có thể nhìn thấy mặt mũi của hắn rồi? Mặt mũi của hắn đúng là lớn như vậy sao, có thể khiến đại tôn giả các hạ nể mặt mũi hắn, thật sự là quá vinh hạnh!"
Sắc mặt Đỗ Tuyệt tức thì âm trầm xuống, lão liếc Quân Mạc Tà nhưng không mở miệng nói chuyện.
Cùng lúc đó, một cỗ khí thế nặng nề hình thành trong nháy mắt đè ép xuống không gian xung quanh làm cho tất cả mọi người ở đây không thể hít thở nổi. Ưng Bác Không gắng gượng bước lên phía trước một bước, râu tóc bỗng nhiên dựng ngược lên. Đối mặt với Tuyệt Lộ tôn giả, Ưng Bác Không lại cũng không lui lại, càng không sợ hãi, ngược lại tiến lên!
Bên kia Phong Quyển Vân tuy rằng không nhúc nhích, nhưng một thân áo bào trắng lại là không gió tự giương lên, một cái tay trắng nõn, cũng chậm rãi đặt lên chuôi bội kiếm, năm ngón tay mạnh mẽ nắm chuôi kiếm! Đôi mắt phát ra từng tia sáng sắc bén như lưỡi kiếm!
Khóe miệng Đỗ Tuyệt lộ ra một tia khinh thường, lão cứ đứng thâm trầm như vậy, không hề có động tác gì, ngay cả lông mi cũng không nháy, nhưng lại giống như một ngọn núi lửa đang bùng phát, tản mát ra uy áp chấn động thiên địa! Uy áp đáng sợ như vậy thế nhưng dường như mắt thường cũng có thể thấy được!
Mà kể cả là người bình thường, nếu để tâm quan sát cũng sẽ phát hiện trong không gian tựa hồ có những đoạn bị vặn vẹo, đó là một loại cảm giác ảo diệu khó giải thích. Ưng Bác Không cùng Phong Quyển Vân hai người không hề động đậy, tuy nhiên trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Hai người cũng không nghĩ tới, tu vi của vị Tuyệt lộ tôn giả này lại có thể đến trình độ đoạt thiên địa tạo hóa! Hắn không có bất kì động tác nào, lại có thể dùng nguyên khí của bản thân điều động lực lượng thiên địa, mượn lực ép xuống! Loại lực lượng mạnh mẽ này mình không thể nào phản kháng. Nhân lực cũng có giới hạn, há có thể cùng thiên địa giành thắng lợi?
Đây cũng không phải là khí thế đơn thuần, mà là sở ngộ của Đỗ Tuyệt qua nhiều năm, lợi dụng nguyên khí bản thân, cùng một lực lượng ảo diệu trong thiên địa tạm thời cộng minh, do đó tâm niệm vừa động là có thể nắm giữ bộ phận thiên địa lực lượng này tiến hành công kích!
Cái này vốn là kĩ năng đặc biệt mà Đỗ Tuyệt ẩn giấu, đối mặt với Quân Mạc Tà vốn không cần thi triển loại thủ đoạn cực đoan này, nhưng Đỗ Tuyệt tự mình biết, mình bây giờ cũng không phải là chỉ đối phó một mình Quân Mạc Tà! Quân Mạc Tà tuy rằng thực lực không kém, nhưng vẫn chưa được lão để vào trong mắt! Cổ lực lượng này của lão, thực tế là thi triển cho một người xem, sư phụ Quân Mạc Tà!
Đỗ Tuyệt muốn nói cho vị cao nhân này: ta muốn giết đệ tử ngươi, diệt Quân gia, dễ như trở bàn tay! Nhưng, ta tự mình đến đây, lại hạ thủ lưu tình với đệ tử ngươi, cũng chỉ là vì ngươi! Mặc kệ đối phương cảm kích hay không, nhưng tối thiểu là mình đã biểu đạt lập trường bản thân.
Thông thường là đến bước này, song phương cùng lùi một bước, Đỗ Tuyệt dẫn người đi, Quân gia bên này cũng cứ như vậy tính. Ta đã nể mặt ngươi, ngươi cũng phải trả lại ta thể diện chứ? Đây cũng là tính toán của Đỗ Tuyệt. Đối với vị cao nhân trong truyền thuyết của Quân gia, trong lòng Đỗ Tuyệt cũng rất kiêng kỵ. Hắn tuy rằng "tuyệt", nhưng cũng không ngốc!
Chín mươi vị cao thủ của ba đại Thánh địa, đối mặt Mai tôn giả đều có thể đuổi giết, dám nếm thử, huống chi là Đỗ Tuyệt hắn! Thế nhưng tổ hợp đáng sợ này dưới uy áp của đối phương thì toàn bộ tan tác! Đỗ Tuyệt tự nghĩ mình không phải là đối thủ!
Cho nên lão hiện tại mặc dù là đang ở khí thế khinh người, nhưng trên thực tế đến cao thủ đạt đến trình độ này như lão mới có thể biết, Đỗ Tuyệt là đang lấy lòng!
Như vậy có thể dấu diếm dấu vết, tiếp xúc hoàn thành công việc mà lại không cần lo lắng mất mặt, có thể nói là vẹn toàn đôi bên!
Quân Mạc Tà trong mắt lóe lên một loại thần sắc kỳ dị, tựa hồ là ngoài ý muốn, lại tựa hồ là... cái khác. Tiếp theo, sắc mặt của hắn trong nháy mắt ngưng trọng lên, hắn nguyên bản vẫn tựa trên ghế, hiện tại rốt cục có động tác, hắn khẽ ngẩng đầu, vẻ mặt lộ ra thần sắc ngoài ý muốn, nhìn Đỗ Tuyệt trước mắt!
Thế nhưng lại có bộ dạng cắn răng cưỡng chế, tuy rằng tựa hồ đang cực lực che đậy, nhưng người cẩn thận lại có thể liếc nhìn ra được. Đỗ Tuyệt hừ lạnh một tiếng, chắp tay đứng, hỏi: "Tư vị như thế nào? Dễ chịu không?"
Quân Mạc Tà tựa hồ thật là có chút khổ sở, lờ mờ có thể thấy được dưới làn da mặt mạch máu cùng mạch đập hơi chút phát run, tựa hồ có chút không chịu nổi gánh nặng nhưng bộ dạng còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, miễn cưỡng làm ra một cái dáng vẻ lạnh nhạt, dùng giọng điệu lạnh nhạt nói: "Dễ chịu quá, thật sự là rất dễ chịu, không, quá sung sướng! Cực khoái!"
Đỗ Tuyệt khẽ hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt cười lạnh nói:"Thật không? Ta đây cho ngươi thoải mái hơn một ít nhé!" Nói xong, lại tiếp tục tăng thêm lực uy áp! Nhưng trong lòng lại rất hồ nghi, vì sao vị cao nhân kia còn không ra?
Đỗ Tuyệt có một vạn loại lý do tin tưởng, vị tuyệt thế cao nhân kia vẫn ở trong Thiên Hương thành! Vẫn ở trong Quân gia! Nếu không phải vậy, chỉ bằng Quân gia mà dám ở trước mặt công chúng xử lý người của Chí Tôn Kim Thành như vậy? Nực cười!
Chẳng lẽ uy áp của ta đối với Quân Mạc Tà vẫn chưa đủ? Loại lực lượng ở trình độ này còn chưa đủ để hắn ra mặt? Hắn đối với đệ tử của hắn tự tin đến thế sao?
Quân Mạc Tà âm thầm buồn bực hừ một tiếng, đầu hắn tựa hồ bị nguyên khí ép cúi xuống một chút, rõ ràng có thể chứng kiến gân xanh nổi trên gáy. Cái này, mặc dù chỉ là uy áp, nhưng lại là năng lực của cường giả cấp bậc Tôn giả mới có thể thi triển ra!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành